Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Tuy bây giờ Vương gia không có ở trong phủ, nhưng cũng không thể để chuyện này truyền đi lung tung được, nên Anh Đào không gọi mấy nha hoàn ở bên ngoài vô mà tự mình thu dọn xong rồi mới kêu hai đứa kín miệng đi vứt đống hỗn độn này.

Trở về phòng, Dư Lộ đã đi tịnh phòng. Hai người Hương Lê Thạch Lưu đang mắt to trừng mắt nhỏ, bộ dạng vô cùng lo lắng.

Anh Đào tiến đến, nhỏ giọng hỏi: “Hai người các ngươi làm sao vậy?”

Thạch Lưu nhìn về phía tịnh phòng.

Hương Lê nhỏ giọng than thở: “Chúng ta gặp một chủ tử như vậy, cũng không biết là phúc hay là họa nữa.”

Anh Đào nhìn đôi tay sưng đỏ của hai người, nói: “Cũng không phải là ngày đầu tiên các ngươi đi hầu hạ người khác, không phải chỉ bị đánh tay thôi sao? Đây đều là việc nhỏ thôi mà?”

So với việc động một tí là bị phạt quỳ hay phải ăn hèo, đây đều là chuyện nhỏ. Anh Đào nhìn phản ứng của Hương Lê và Thạch Lưu, thấy hai người đúng là làm kiêu quá mức.

Thạch Lưu buồn bực nói: “Ngươi biết cái gì chứ? Chúng ta vì bản thân chắc? Chúng ta là vì chủ tử!”

“Chủ tử làm sao vậy?” Bình thường Anh Đào không hầu hạ gần Dư Lộ, nên lúc này rất buồn bực hỏi.

Hương Lê nhỏ giọng giải thích với nàng ấy: “Còn không phải vì thái độ của chủ tử trước mặt Vương gia sao. Hầu như lúc nào cũng làm Vương gia tức giận, hôm nay càng khiến Vương gia bực đến lật cả bàn. Chờ về sau, nếu Vương gia không thích chủ tử nữa, mấy chuyện này càng khiến Vương gia ghét hơn nữa ấy!”

Vả lại, với cái tính giận dỗi suốt ngày như vậy, cũng không biết Vương gia có thể nhẫn nại bao lâu. Hôm qua chủ tử chỉ rời giường muộn thôi mà các nàng đã bị đánh tay, vậy sau này chủ tử triệt để chọc giận Vương gia, phải chăng các nàng chỉ còn đường chết?

Cho dù Hương Lê có cẩn trọng hơn nữa, lúc nghĩ đến những việc này, sắc mặt cũng phải thay đổi.

Anh Đào không hầu hạ bên cạnh, nên người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, xem xét mọi chuyện càng rõ ràng hơn, thấy bóng người ở tịnh phòng động động, nàng vội vàng lôi Thạch Lưu và Hương Lê ra ngoài.

Tìm chỗ cạnh cửa, bên trong không ai, bên ngoài cũng trống rỗng, Anh Đào mới mở miệng: “Ta nói chứ các ngươi đúng kiểu thông minh quá sẽ bị thông minh hại mà. Trước đây ta không biết thế nào, nhưng hôm nay ta thấy rất rõ ràng. Vương gia đâu có ném bàn vì bị tức, ngài ấy thấy đồ ăn ở trên bàn vướng víu nên mới ném đi, vậy mới có chỗ để áp chủ tử chứ?”

Tuy tiếng nàng ấy vô cùng nhỏ, nhưng nói những lời này, Hương Lê cũng quên tay mình đang bị thương, vội bụm miệng nàng ấy lại.

Mùi thuốc đông y gay gay xộc thẳng vào mũi, Anh Đào lập tức rơi nước mắt, sau đó suýt nữa nôn ra ngoài. May là Hương Lê phản ứng kịp vội buông tay, nàng ấy mới tốt hơn chút.

Không đợi nàng ấy biểu lộ sự khó chịu, Thạch Lưu đã mắng: “Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi ăn gan hùng mật báo à, cẩn thận đầu lưỡi của ngươi đó!”

Nét mặt Hương Lê cũng tàn khốc.

Anh Đào có chút dở khóc dở cười: “Được rồi được rồi, ta không nói. Lát nữa chủ tử đi ra, các ngươi phải nhìn kĩ một chút, là biết được ta nói có sai hay không.” Tạm dừng một lát, lại nói tiếp: “Một điều nữa, chúng ta là hạ nhân, không đoán được tâm tư của chủ tử. Nhưng nhìn chuyện này lâu như vậy, cũng phải hiểu được một ít, là Vương gia thích chủ tử chúng ta như thế. Các ngươi cứ sợ đến sợ đi, làm sao biết được Vương gia có thích hay không!”

Lời này càng là đại nghịch bất đạo, Anh Đào cũng biết điều ấy, nên vừa nói xong liền xoay người rời đi, không cho Hương Lê và Thạch Lưu có cơ hội mắng mình nữa.

Hương Lê và Thạch Lưu đúng là bị kinh đến. Đến khi vào nhà thấy môi Dư Lộ đúng là có chút sưng lên. Hai người liếc nhau một cái, cảm thấy ánh mắt Anh Đào đúng là độc.

Dư Lộ không vui, bởi vì cô ý thức được mình thực sự chỉ có thể làm một con chim hoàng yến. Không kể đến việc Trần Chiêu có bị quyến rũ không, cho dù có thật, cô sợ tên khốn Tiêu Duệ kia phát rồ lên, đối phó với Trần Chiêu.

Lại nói, cô cũng không thể nhìn bọn hạ nhân ở Tầm Phương viện mất mạng vì  cô được.

Lòng muốn chạy trốn của Dư Lộ bị Tiêu Duệ đả kích trầm trọng. Hiện tại cô chỉ mong chờ Vương phi mau mau vào phủ, thuận tiện đưa nữ chính đến bên cạnh Tiêu Duệ. Đợi nữ chính giá lâm, nam chính Tiêu Duệ sẽ không nghĩ đến việc tìm cô nữa.

Có ý nghĩ này, Dư Lộ chỉ muốn ăn không ngồi rồi, vậy nên ăn trưa xong cô cũng không đi tiêu thực mà trực tiếp đi ngủ.

Ngủ trưa dậy lại ăn trái cây, lãng phí nửa buổi chiều, Đào di nương và Tạ di nương kết bạn cùng nhau cầu kiến.

Tuy nhân sinh tịch mịch như tuyết, nhưng Dư Lộ vẫn từ chối gặp các nàng ấy. Hồi nhỏ hầu như cô đều ở trong nhà, dù bệnh nghiêm trọng hơn cũng ở trong phòng VIP, người bình thường không vào được, một chút âm mưu tính toán cũng không có. Bây giờ Trần Chiêu cũng không có trong phủ, kế hoạch quyến rũ cũng bị phá hơn phân nửa, nên cô chẳng có tâm tư đi ứng phó hai nữ nhân này.

Ai biết các nàng có phát điên lên không, thừa dịp Tiêu Duệ không ở nhà, hạ độc cô hay tìm cách khác để giết cô. Nói dễ nghe, cô là ngây thơ không rành thế sự, nói khó nghe là ngu xuẩn, không có đầu óc chơi trạch đấu.

Biết mình bị cự tuyệt, hai người Đào Tạ đều bất ngờ, nhưng cũng chỉ nghĩ thoáng qua một lát, rồi tạm biệt Anh Đào trở về sân của mình

Đào di nương nói với Hồng Châu: “Rốt cuộc Dư di nương vẫn để ý Vương gia, chắc là trong lòng lúc này đang rất khó chịu nên mới không muốn gặp ta.”

Hồng Châu cũng thấy Đào di nương nói đúng, nhưng nàng vẫn hoài nghi: “Nếu Dư di nương vẫn quan tâm Vương gia, vậy tại sao nàng ấy lại nói cho ngài mấy sở thích của Vương gia?”

“Đây là chỗ cao minh của nàng ấy. Lúc được sủng ái không quên lôi kéo ta, khiến ta nợ nàng cái nhân tình này. Sau này cho dù ta như thế nào, nàng ấy gặp việc khó, ta cũng không thể mặc kệ được. Nếu không, ta vẫn còn là con người sao? Đây là cắt đứt mọi cơ hội để ta khỏi đầu nhập vào Vương phi.” Đào di nương nói.

Hồng Châu không dám nhận lời này, vội nói sang chuyện khác: “Còn có, lấy ngài là ví dụ cho Tạ di nương xem, khiến Tạ di nương không dám ghen ghét với nàng ấy, ngược lại còn trông chờ nàng ấy cũng cho mình mấy thứ tốt này.”

Nha đầu kia đúng là thông minh.

Thông minh là chuyện tốt, mà cũng là không tốt. Đào di nương không nói thêm gì, gật đầu cười.

Một nơi khác, Tạ di nương nhìn cái yếm giản dị trên tay, cũng không bực chuyện Dư Lộ không gặp mình, “Lại nói, nữ nhân ở hậu viện, không một ai dễ dàng.”

Bạch Lộ cũng gật đầu. Dư di nương nhìn như được sủng ái, bây giờ xem lại, cũng đáng thương như nhau.

Bạch Lộ lại phóng ánh mắt tới Tạ di nương kiều diễm như hoa. Diện mạo đẹp như vậy lại chỉ có thể thủ căn phòng trống, nàng không khỏi nghĩ, nàng nhất định phải tìm một nam nhân bình thường, để cả đời y chỉ có một mình nàng!

Dư Lộ còn không biết hình tượng của mình trong lòng Đào di nương và Tạ di nương. Lúc này cô đang bị Hương Lê Thạch Lưu với Anh Đào buộc làm quà sinh nhật cho Tiêu Duệ.

Y phục đừng nghĩ, giầy không biết làm, áo lót cũng phiền phức. Cuối cùng, ba nha hoàn đành thỏa hiệp, cho Dư Lộ làm hà bao.

Đơn giản nhất, chỉ cần thêu mấy cây gậy trúc là được rồi.

Cả ngày cũng buồn chán, coi như giết thời gian đi, thái độ Dư Lộ sao cũng được cầm châm tuyến lên.

Ngựa chạy gần một ngày, lúc màn đêm buông xuống đến chỗ một dịch trạm*, Tiêu Duệ mang theo hạ nhân tiến vào, mới tới cửa cũng đã nghe thấy tiếng ca múa bên trong truyền ra, dưới bóng đêm càng rõ ràng hơn, trong đó ngầm có ý dâm, làm cho Tiêu Duệ một đường mặt lạnh vào cửa.

*Dịch trạm (hay nhà trạm) là một trạm ngựa, biên chế có từ 30 đến chừng 100 người gọi là Phu trạm, mỗi trạm được cấp bốn con ngựa có nhiệm vụ việc tiếp nhận và vận chuyển công văn giấy tờ từ triều đình tới địa phương và ngược lại. Ngoài ra dịch trạm còn có nhiệm vụ đón tiếp và phục vụ các đoàn sứ bộ và các quan lại kinh lý đi qua.

Dịch Thần thấy cách ăn mặc của người tới thì cả kinh trong lòng, đang định đi lên nghênh đón, nam nhân đang được một đám mỹ nhân vây ở giữa đã nhìn qua, sau đó cười thật to: “Thất ca, sao huynh lại ở chỗ này, huynh còn đi chậm hơn cả đệ sao?”

Vừa nói, hắn vừa ném hai mỹ nhân đang nằm trên đùi đi, cũng không để ý các nàng có bị té không, lập tức đứng dậy, đi nhanh chạy ra cửa tiếp đón.

“Đệ đang làm cái gì?” Tiêu Duệ chỉ nhìn hắn một cái, rồi nhìn về phía sau hắn.

Nhìn bộ dạng ca ca nghiêm túc, tuy giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên, nhưng bọn họ là thân huynh đệ, Tiêu Dật cũng biết Tiêu Duệ đang bực tức trong lòng. Hắn vung tay lên, ca múa bỗng dưng dừng lại, toàn bộ dịch trạm nháy mắt an tĩnh lại.

Ngắn ngủi an tĩnh đi qua, Tiêu Dật cầm cánh tay Tiêu Duệ, cười hì hì, “Ầy, Thất ca, nghiêm túc như vậy làm gì? Chạy hoài rất khổ, dọc đường phải tìm chút niềm vui mới thú vị chứ.” Nói xong nhìn về phía sau Tiêu Duệ, nhìn nửa ngày mới kinh ngạc nói: “Thất ca, không phải chứ, một cái nữ nhân huynh cũng không mang sao? Cái khác không nói, cái người mà đệ đưa huynh không tệ lắm đúng không? Lại nữa, không phải còn có cái mà mẫu phi thưởng cho sao, tướng mạo cũng không đến nỗi tệ chứ?!”

Tiêu Duệ vốn không muốn nổi giận với hắn trước mặt mọi người, dù sao niên kỷ người đệ đệ này cũng không nhỏ. Nhưng lúc này hắn lại nhắc tới Dư Lộ, kích thích lửa giận trong lòng hắn tăng thêm, đầu tiên là đánh ra một quyền, lúc Tiêu Dật kinh hoảng tránh né lại ra chân, thừa dịp hắn không khống chế được sắp ngã xuống bắt hai tay hắn, bắt chéo sau lưng, trực tiếp bảo Trần Chiêu.

“Mang hắn lên lầu cho ta!”

Bọn thị vệ của Tiêu Dật dồn dập vây quanh.

Tiêu Duệ lạnh lùng nhìn, “Cút ngay!”

Bọn thị vệ đều là tâm phúc của Tiêu Dật, lúc nãy hai Hoàng tử động thủ bọn họ không dám lên, bây giờ Trần Chiêu bắt Tiêu Dật, bọn họ không thể lui.

Sắc mặt Tiêu Dật trắng bệch vì đau, mới động đậy tay một chút, hắn phát hiện phía sau càng ghìm chặt hơn. Hắn không khỏi thầm nghĩ, Thất ca nhà hắn không thông tình lý, con chó nuôi này cũng vậy, hắn vẫn là đừng khoe ra, nếu không cẩn thận gãy tay lại phiền phức.

“Tất cả lui ra đi, Thất ca đang chơi đùa với ta ấy mà.” Hắn vội vàng nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương