Tiểu Thê Bảo
-
Chương 21: Phải chăng tên Xương Bình Hầu kia...
Vương Hữu Toàn mang theo hộp đồ ăn trở về phủ Tĩnh Vương, vừa qua khỏi tiền viện phủ Tĩnh Vương, liền nghe được một trận oang oang la khóc truyền đến từ thư phòng trong viện của Tĩnh Vương.
Vương Hữu Toàn thầm nói một tiếng không ổn, sợ là đã xảy ra chuyện gì, bước như điên chạy vào sân.
Lúc này cửa thư phòng được mở lớn,thị vệ vương phủ chia làm hai bên sườn, ở giữa là một nô tài đang quỳ, nhìn rõ bộ dáng, vừa dập đầu vừa luôn miệng xin tha, nước mắt nước mũi tèm lem, âm thanh chập chờn chắp chỗ này vá chỗ kia.
Vương Hữu Toàn cau mày lướt qua nô tài đang quỳ trêи mặt đất kia, đi vào bên trong thư phòng. Tạ Lâm đang ngồi ở trước án thư, bên chân là mấy mảnh sứ bị đập vỡ, trêи mặt đất còn có chút dầu mỡ cùng khối thịt, nghe mùi vị hình như là canh gà mới được hầm xong.
Mắt sắc bén nhìn đến tay áo của Tạ Lâm bị canh gà nhuộm bẩn, trong lòng Vương Hữu Toàn cực kỳ tức giận, quay đầu lại liếc nhìn cái tên nô tài khóc thảm thiết kia, "Ma ma nào giáo huấn nô tài này, tại sao lại ngu ngốc như vậy!"
Nô tài quỳ dưới đất co rúm lại, thật cẩn thận mà dùng cổ tay áo lau mặt, lộ ra khuôn mặt thanh tú sạch sẽ, run rẩy nói: "Nô tài biết sai rồi, nô tài cũng không dám lỗ mãng nữa!" Thời điểm tên kia nói chuyện thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn Tạ Lâm một cái, lại thấy nam nhân mặt vô biểu cảm, ngực run lên, quỳ rạp xuống dập đầu, khóc lóc kể lể không thôi, "Cầu Vương công công thay nô tài nói mấy câu, nô tài thật sự không phải cố ý, thỉnh Vương gia tha nô tài lần này đi!"
Hắn làm một bộ dạng đầy đáng thương, nhìn giống như chỉ là một nô tài được kêu đến đưa đồ ăn nhưng lỗ mãng đổ vào người Vương gia. Nhưng Vương Hữu Toàn lại híp híp mắt, chỉ nhìn Tạ Lâm từ trước bàn đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt nô tài, dùng mũi chân nâng cằm đồi phương lên, âm thanh bình tĩnh nói: "Ai kêu ngươi vào thư phòng của bổn vương?"
"Là...... Là ma ma trong bếp nói, nói Vương gia từ khi lên triều đến giờ chưa ăn cái gì, canh gà kia vẫn luôn được hầm nóng, mới kêu nô tài mang tới cho ngài." Cổ nổ tài đỏ ngầu, hắn quỳ rạp trêи mặt đất, cố tình khuôn mặt lại bị Tạ Lâm cưỡng bách nâng lên, giọng nói ủy khuất lại có chút đứt quãng, "Nô tài vừa vào phủ, vạn phần không dám nghĩ tới tùy ý tiến vào thư phòng của Vương gia, cầu Vương gia tha nô tài một mạng!"
Tạ Lâm từ trêи nhìn xuống hắn, âm điệu đều không một chút phập phồng: "Ma ma nào kêu ngươi tới đưa đồ?"
Nô tài kia lắc đầu, chỉ vừa khóc nức nở vừa nói mình vừa mới vào phủ, tên các chưởng sự ma ma không nhớ rõ, ma ma phòng bếp kia thì càng chưa thấy qua.
"Toàn bộ đều nói bậy!"Quy củ phủ Tĩnh Vương có bao nhiêu nghiêm ngặt, nô tài mới mua vào đều do ma ma cùng thái giám quản sự tự mình dạy dỗ, lời nói trong miệng nô tài này đều toàn lỗ hổng, Vương Hữu Toàn ở bên cạnh nhịn không được moi moi lỗ tai không muốn nghe nữa, trực tiếp đi lên phía trước đá vào bả vai của nô tài kia, thấy Vương gia cũng không có ngăn cản, lại nhỏ giọng hỏi, "Đồ cẩu nô tài,chuyện đã tới đây rồi còn dám nói bừa nói loạn, còn không mau nói ngươi là được ai phái vào làm gian tế?!"
"Gian tế gì ở đây" nô tài kia bị đá ngã nhoài ra đằng sau, muốn khóc cũng không kịp khóc, chỉ ủy ủy khuất khuất nói, "Nô tài không hiểu công công đang nói cái gì."
"Không nói đúng không?" Vương Hữu Toàn liếc nhìn Tĩnh Vương một cái, dùng một chân đạp lên ngực hắn, "Ngươi có nói hay không?"
Nô tài kia bị đạp một phát kém chút nữa tắt thở, trong mắt hiện lên tia hoảng sợ, che lại ngực lắc lắc đầu, lại như cũ hai mắt đẫm lệ rơm rớm nhìn về phía Tạ Lâm, hơn nữa còn cố ý hay vô tình mà để lộ tiểu nhĩ thiến tinh xảo ở bên tai, ra là tiểu song nhi.
Đáng tiếc Tạ Lâm liếc mắt một cái cũng chưa từng nhìn về phía hắn, chỉ ung dung thong thả mà đi trở về trước án thư, thanh âm nhàn nhạt phân phó mấy thị vệ vẫn luôn đứng bên cạnh vách tường hoa một câu: "Đem hắn đưa tới địa lao, thẩm tra ra là ai phái tới làm gian tế."
"Vương gia! Nô tài không phải gian tế! Nô tài không phải gian tế!"
Thanh âm dễ nghe thanh thúy của nô tài kia, cho dù là la to thì vẫn mĩ miều đến không nói nên lời, đáng tiếc ở đây không phải là người mất căn hoạn quan ( mất cái ấy ấy đó:>)thì cũng là người siêu kiên định, mấy thị vệ mặt vô biểu tình, một trái một phải đem hắn đi ra ngoài, không hề có chút thương hương tiếc ngọc mà đem người kéo dài ra tới bên ngoài viện, thanh âm dần dần nhỏ đến khi không còn một động tĩnh nào.
"Trêи tay công công là cái gì vậy?"
Trong thư phòng một lần nữa trở về an tĩnh, Tạ Lâm ngồi ở trước án thư trong tay cầm một quyển binh thư, đôi mắt dừng ở trêи hộp đồ ăn Vương Hữu Toàn mang đến, ánh mắt không xê dịch, "Cho ngươi đi hầu phủ, rồi ngươi mang về cái này à?"
"Ngài xem tính tình của lão nô này!" Vương Hữu Toàn hoàn hồn, đập một cái lên trán, lúc này mới nhớ tới hộp đồ ăn đại công tử giao cho mình.
Tại nô tài kia làm hắn hoảng hốt nên quên mất, Vương Hữu Toàn vội đem hộp đồ ăn đến trước mặt Tạ Lâm, cái trán nhịn không được toát ra một tầng mồ hôi lạnh, mang theo một chút cười nịnh mà nói, "Điện hạ ngài mau nếm thử, đây là đại công tử tự mình làm điểm tâm cho ngài đấy, thời điểm lấy từ hầu phủ còn nóng hổi đó."
"Em ấy...... tự làm?" Tạ Lâm nghe được Vương Hữu Toàn nói, ngược lại trêи mặt không có nhiều kinh hỉ như vậy, mà là hơi chần chờ một chút, mới duỗi tay mở ra cái nắp phía trêи hộp đồ ăn.
Khi cái nắp được mở, hương thơm ngọt thanh của điểm tâm vọt ra trước mặt.
Bốn khối bánh đậu có hình dáng tròn tròn lớp vỏ bên ngoài trong suốt bên trong nhân có một viên nho nhỏ màu đỏ sậm, chỉnh chỉnh tề tề đặt trong ngăn kéo của hộp đồ ăn, cho người ta một loại thể nghiệm mỹ vị thị giác* là như thế nào.
*: nghĩa là ăn bằng mắt, cách nói thể hiện đẹp đến mức muốn bỏ vào mồm:>
Thoạt nhìn ăn rất ngon.
Trong mắt Tạ lâm phảng phất có chút kinh ngạc, thử cầm một khối trong hộp lên cắn một ngụm, cũng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười khẽ lắc lắc đầu.
Vương Hữu Toàn tưởng hương vị không tốt, không khỏi lo lắng nói: "Điện hạ, điểm tâm đại công tử làm không hợp với khẩu vị ăn uống của ngài sao?"
Tạ Lâm nhìn chiếc bánh đậu xinh xinh đẹp đẹp trong tay mình, trong miệng rõ ràng là hương vị ngọt thanh, lại làm hắn nếm ra một tia sáp, trong đầu hiện lên hồi ước kiếp trước như là bị phủ thêm một lớp băng gạc mờ nhạt, ngày đó thiếu niên đem một khối bánh bao xấu xí còn cứng ngắt ầm ĩ đòi đút cho mình, rõ ràng bản thân thiếu niên cũng rất đói, nhưng lại nói với mình là đã ăn rồi.
"...... Thời điểm ta làm có trộn lẫn với lương thực phụ, lúc ngươi ăn nhớ nhai chậm một chút nha." căn nhà tranh cũ nát, thiếu niên thể trạng nhỏ nhỏ gầy gầy âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, lại còn miễn cưỡng cười nói, "Ngươi đừng lo lắng, ta từ chỗ Vương thẩm biết được chỗ cần người làm, hai ngày sau có ngươi ở thôn cách vách xây phòng mới, ta đi làm giúp, một ngày có thể tránh mười cái tử."( cái này tui cũng không hiểu, cầu cao nhân ORZ)
"Khi được trả tiền công ta có thể tìm đại phu trong thôn Xích Cước xem bệnh cho ngươi trước, chờ chúng ta tích cóp được nhiều tiền, còn có thể mang ngươi đến huyện xem chân." Trong mắt thiếu niên lập lòe khát khao đối với tương lai, tuy nói trước mặt bọn họ chỉ có thể ở nhà tranh, ngày mưa khắp nơi đều bị mưa dột, nhưng cậu lại như cũ chắc chắn hết thảy có thể trở nên tốt hơn, hơn nữa còn nhẹ giọng khuyên dỗ người trước mắt, "Tạ Lâm, ngươi phải kiên trì nha, cuộc đời ngươi..... Tương lai còn rất dài rất dài."
......
Suy nghĩ Tạ Lâm đắm chìm trong trí nhớ xa xăm, hắn nhớ rõ khối bánh bao lúc đó cũng rất khó ăn, thậm chí ở đoạn thời gian rất dài sau này, thiếu niên mang đồ ăn cho hắn đều tản ra hương vị lạnh băng của đêm giá, so với thói quen hai mươi năm ăn sơn hào hải vị của hắn ở trong vương phủ, nếu là người những đồ ăn đó căn bản đều khó nuốt.
Chính là người nên dù thế nào đều phải sống sót, không có cẩm y ngọc thực, cho dù cực khổ đến mức cạp đất ăn, cũng phải cố gắng mà sống sót.
Chỉ có sống sót, mới có thể có một ngày nào đó, chính tay đâm chết những người đã hại mình.
Ngón tay bóp bánh đậu mềm xốp đến vỡ vụn, Tạ Lâm ngơ ngác nhìn nhân đậu màu đỏ sẫm trong lòng bàn tay, đột nhiên hoàn hồn.
"Điện hạ, ngài đây là?" Vương Hữu Toàn kinh ngạc mà từ trong lòng ngực móc ra một chiếc khăn, giúp Tạ Lâm lau lau bàn tay bị dính bẩn, vội nói, "Nếu là điểm tâm đại công tử làm không hợp với khẩu vị ăn uống, vậy lão nô liền đem đồ vật lấy xuống."
"Dừng tay." Tạ Lâm dùng bàn tay sạch còn lại ngăn hắn, rũ mắt nhàn nhạt nói, "Ngươi đi ra ngoài trước đi, bổn vương muốn ở một mình một lát."
Trong lòng Vương Hữu Toàn chính là nói không nên lời lo lắng: "Vậy lão nô ở ngoài cửa chờ, điện hạ nếu có việc gì thì gọi nô tài một tiếng."
Tạ Lâm gật đầu, Vương Hữu Toàn cung kính an tĩnh đi ra ngoài.
Lòng bàn tay bị dính bột bánh của bánh đậu bị vỡ, Tạ Lâm rũ mắt, đem lòng bàn tay tiến đến miệng mình, một chút một chút đem mảnh vụn ɭϊếʍ sạch sẽ, cuối cùng lại cực kỳ thong thả ung dung mà ăn hết ba khối bánh còn lại.
Khi nuốt xuống ngụm cuối cùng, Tạ Lâm từ trong lòng móc ra cái túi gấm lúc trước. Ánh mắt hắn sâu thẳm dừng ở trêи đường may không được mịn màng cho lắm của túi gấm, bỗng dưng khẽ cười một tiếng, không có một bóng người, trong không khí lẩm bẩm nói: "Nếu lại bị em biết được ta lãng phí đồ ăn, ta có phải bị em giận không?" Trong mắt hắn mang theo chút khổ sở, nhưng nhiều hơn trong đó là sự may mắn vô cùng, "...... Cũng may còn có đời này, ta chắc chắn sẽ không bởi vì cái này để em phải ồn ào với ta."
————
Ban đêm, Tạ Lâm hơi nhắm mắt mà ngủ, ấn đường nhíu chặt.
Có lẽ là ban ngày hồi ức chuyện cũ gợi lên quá nhiều, hắn nhắm mắt rồi lại mở.
"Điện hạ đang ngủ à?" Ngoài cửa có người tiểu tâm thả nhẹ thanh âm hỏi.
Vương Hữu Toàn canh giữ ở bên ngoài tẩm điện, nhìn về phía trong phòng ánh nến đã tắt, vừa muốn nói "Điện hạ đã nghỉ ngơi", trong phòng liền truyền đến một trận thanh âm nhàn nhạt: "Tiến vào đi."
Nửa đêm người đi trong bóng tối tiến đến chính là thủ lĩnh quản sự địa lao trong phủ Tĩnh Vương, cũng chính là tâm phúc của Tĩnh Vương.
"Điện hạ, buổi chiều thuộc hạ đã thẩm vấn xong cái nô tài có vấn đề kia, là Tần Vương bên kia phái người tới." Quản sự thủ lĩnh quỳ một gối trêи mặt đất, trầm giọng nói, "Thân phận hắn vốn là một thanh quan của Thiên Hương lâu, Tần Vương mua hắn về, lại tìm giáo phường quy công cho bọn hắn học tập rất nhiều quy củ, lúc sau mới tạo thân phận giả cho hắn sau đó trà trộn vào vương phủ, mục đích......"
Nói tới đây, thủ lĩnh quản sự dừng một chút, thần sắc phức tạp nói: "Là vì để bò lên trêи giường Vương gia."
Tạ Lâm xoa xoa cái trán, nghĩ đến dã tâm to lớn của Tứ hoàng đệ nhưng thủ đoạn thì vẫn thấp kém như mọi lần, liền ra hiệu bảo thủ lĩnh quản sự tiếp tục.
"Tần Vương điện hạ không biết vì sao, tựa hồ nhận định ngài sẽ thích song nhi dung mạo thanh tú, khí chất đơn thuần, trừ cái tên hôm nay bị tra ra, còn có một tên được xếp trong phường giặt giũ, thuộc hạ cho người đi giám thị người nọ một đêm, còn chưa nhìn ra động thái khác của hắn."
Tạ Lâm nghe vậy, cười lạnh một tiếng: "Tứ hoàng đệ của bổn vương thật đúng là có năng lực rất lớn."
Quản sự thủ lĩnh rũ mắt nói: "Điện hạ, vậy trước mắt chờ tên còn lại lòi đuôi, hay là chúng ta đem người bắt đi thẩm vấn trước?"
"Trước tiên bắt luôn đi." Tạ Lâm nhàn nhạt nói, "Tuy rằng không phải dùng phương pháp bồi dưỡng tử sĩ cho bọn gian tế, nhưng cũng không thể thiếu cảnh giác, các ngươi đem người bắt lại, thẩm vấn xong đừng giết chết người, trực tiếp đem người ném lên giường của Tần Vương, để xem lần sau hắn còn dám cắm người vào nữa không."
Quản sự thủ lĩnh cúi đầu, trầm giọng nói: "Vâng."
Đợi hai người chủ tớ nói xong, Vương Hữu Toàn tiễn thủ lĩnh quản sự đi, lại một lần nữa tắt ngọn nến trong phòng, liền ra ngoài cửa tiếp tục gác đêm.
Vương Hữu Toàn sắp bước ra ngoài, Tạ Lâm ngồi ở giường vừa ngẫm nghĩ, phân phó hắn nói: "Sáng sớm ngày mai phòng bếp làm bánh trái cây đưa qua cho đại công tử, nói với đại công tử là...... Điểm tâm ăn rất ngon, bổn vương rất thích."
Vương Hữu Toàn gật đầu thưa vâng.
————
Buổi trưa ngày thứ hai, tiểu thái giám vương phủ mang theo một hộp bánh trái cây đi đến trong phủ Xương Bình Hầu.
Lần đầu tiên Bạch Quả tặng bánh đậu, cả đêm đều nằm mơ bộ dáng của Tĩnh Vương sau khi ăn điểm tâm sẽ như thế nào, trong mộng thay đổi thất thường, làm cậu ngủ không ngon sáng sớm đã rời khỏi giường, tinh thần không được tập trung.
Có lẽ là bởi vì giấc mơ đêm qua, Bạch Quả nhận bánh trái cây xong, không đợi tiểu thái giám nói chuyện, liền dành trước tiểu thái giám thấp thỏm hỏi: "Điểm tâm hôm qua, Tĩnh Vương điện hạ...... có thích không?"
"Điện hạ một mạch ăn hết điểm tâm đó, hẳn là rất thích thức ăn công tử làm." Tiểu thái giám thành thành thật thật nói, "Nguyên bản sáng sớm hôm nay Vương công công còn nói nô tài lúc đưa bánh trái cây thì dùng hộp đồ ăn của công tử thuận tiện trả lại cho công tử, kết quả lúc đang nói trùng hợp bị Tĩnh Vương điện hạ nhìn thấy, lúc sau Vương công công liền bị điện hạ mắng."
"Vương công công...... Tại sao lại mắng?" Bạch Quả khẩn trương chớp mắt một cái, thực sự có chút tưởng tượng không ra bộ dáng Tĩnh Vương điện hạ mắng người như thế nào.
Tiểu thái giám liền nói đúng sự thật: "Có lẽ là bởi vì đó là đồ vật đại công tử đưa điện hạ, điện hạ đều rất thích, Vương công công nói muốn đem hộp đồ ăn của ngài trả về, điện hạ rất không cao hứng, lúc ấy liền phân phó hạ nhân mở kho riêng của vương phủ, đem hộp đồ ăn kia bỏ vào."
Bạch Quả mở to hai mắt: "...... A?"
Tiểu thái giám gật gật đầu, lại hỏi: "Ngài không tin sao?"
Bạch Quả: "...... Tin."
Trừ bỏ việc đưa điểm tâm này, mấy ngày kế tiếp Bạch Quả không còn thấy thái giám vương phủ tới nữa.
Lúc đó, ở trong phủ Xương Bình Hầu cùng Hà thị, thân thể chăm sóc không sai biệt lắm, có thể cùng Lý di nương tiếp tục tiến hành chiến đấu, mà Xương Bình Hầu đối với việc mình bị trúng gió có điềm báo cũng không có vẻ gì để ý. Mà nhiều hơn là đắm chìm vào trong bóng ma của mỹ thϊế͙p͙ đã qua đời, chỉ cảm thấy khắp nơi trong hầu phủ đều là bóng dáng của tiểu thϊế͙p͙ chết không nhắm mắt kia, vì thế, một đoạn thời gian kế tiếp, Xương Bình Hầu liền ngày ngày lưu luyến ở hoa lâu, mười ngày nửa tháng đều không xuất hiện ở cửa hầu phủ.
Mà chờ Hà thị cùng Lý thị đấu xong phản ứng lại bất thường, Xương Bình Hầu lại trở về hầu phủ, thế nhưng còn bảo lãnh cái mỹ cơ từ bên ngoài về nhà.
Mỹ cơ kia nghe nói là hoa khôi hạng nhất năm nay trong kinh thành, nhan sắc diễm lệ, dáng người cực tuyệt, là mỹ nhân khó tìm, ngay cô mẫu* của Tấn Nguyên Đế,tôn tử của đại trưởng công chúa Bình Dương, cũng chính là thế tử Tuyên Bình Bá thế mà cũng vì cái này mỹ nhân ở hoa lâu này cùng mọi người một phen ngươi tranh ta đoạt.
*: nghĩa là chị của cha Tấn Nguyên Đế, là cô của Tấn Nguyên Đế
Nhưng đáng tiếc mỹ cơ bạc tình, chỉ chọn một mình Xương Bình Hầu.
Xương Bình Hầu như tìm được vưu vật, hận không thể đem người đau sủng đến bầu trời,nhưng cho dù là ngôi sao cũng không bằng trăng, mỹ cơ kia nói muốn một cái danh phận, Xương Bình Hầu lập tức liền dùng số ngân lượng lớn chuộc thân cho nàng, thu phòng nạp thϊế͙p͙, mỹ cơ kia lại nói không muốn mình ở trong phủ thấp hơn quá nhiều người, Xương Bình Hầu lập tức liền phải nâng nàng làm quý thϊế͙p͙.
Quý thϊế͙p͙, Lý thị hầu hạ Xương Bình Hầu nhiều năm như vậy, sinh hạ cho hắn một đôi nhi nữ cũng chưa có thể thăng làm quý thϊế͙p͙, mỹ cơ kia chỉ nói một câu đã khiến cho Xương Bình Hầu đáp ứng, không chỉ là chọc cho Hà thị đối với nàng kiêng kị, càng là làm cho Lý thị kém chút nữa xé nát khăn trong tay.
Bên trong hầu phủ phủ chiến tranh lửa khói thuốc súng không ngừng oanh tạc, nhưng mỹ cơ này lại là tâm can của Xương Bình Hầu, chính là có thể quang minh chính đại mà kiêu căng ngạo mạn, tác oai tác oái, Lý thị nhìn nàng không vừa mắt, nàng liền phạt Lý thị quỳ trêи đường lát sỏi đá kia, Hà thị nhìn nàng không vừa mắt, nàng liền chuyển đến Xương Bình Hầu, làm Xương Bình Hầu răn dạy Hà thị, kêu bà ta vào trong từ đường quỳ niệm phu nhân nguyên phối.
Ở trước mặt nguyên phối, cái vợ kế Hà thị này cùng nàng chỉ là thϊế͙p͙, làm như ai kia cao quý hơn chắc?
Bạch Quả ở Định An Cư nghe hạ nhân nói chuyện này, thế mà đối với mỹ cơ từ đâu lòi ra xâm nhập vào hầu phủ này sinh tâm tính tò mò.
Trùng hợp là, ngày này buổi chiều, mỹ cơ kia không thỉnh tự đến, mang theo mấy cái nha hoàn bước vào Định An Cư.
"Triệu Cơ đang dạo hoa viên, vô tình nhìn đến tấm biển Định An Cư nhất thời tò mò, không nghĩ đến đây là chỗ ở của đại công tử." Mỹ nhân từ động thái đến biểu cảm đều là khuynh thành, áo lụa màu trầm khoác ở bên ngoài váy dài càng thêm lả lướt như tiên nữ.
Lúc đó Bạch Quả đang ở trong đáy lòng bắt chước cách làm của thần tiên hệ thống để có thể vào phòng bếp nhỏ của mình làm điểm tâm, đột nhiên nghe được âm thanh nữ tử yêu kiều nhu nhược vang lên trong viện, còn đang rất là mờ mịt mà không có phản ứng lại kịp.
Hạ nhân hầu phủ xưa nay đều là người nhìn sắc mặt mà làm việc, hạ nhân Định An Cư thì càng khổ nói không nên lời, lúc đầu nghĩ cản tân chủ tử - quý thϊế͙p͙ được hầu gia mang về này một lát, rồi báo cho đại công tử biết, nhưng chủ tử quý thϊế͙p͙ này càng muốn xông vào, bọn họ...... Bọn họ nhát gan, không dám cản.
Bạch Quả nhìn sắc mặt sợ hãi sầu khổ của bọn hạ nhân bên người, nhấp môi đứng dậy nói: "Triệu di nương...... Tới Định An Cư, là có chuyện gì sao?"
Triệu Cơ yêu kiều mềm mại mà ngồi đối diện Bạch Quả, khẽ cười một tiếng nói: "Đại công tử chớ có gọi Triệu Cơ như vậy, kêu di nương di nương, cảm thấy như muốn đem người ta kêu đến già hơn chục tuổi."
Bạch Quả mím mím môi, lại không biết ý đồ đến đây của Triệu Cơ rốt cuộc là tốt hay xấu.
Triệu Cơ nhìn thần sắc khẩn trương của cậu, tựa hồ còn kẹp theo không ít cảnh giác, không khỏi "Phụt" một tiếng, nâng má mình lên nói: "Đại công tử không cần khẩn trương như vậy, Triệu Cơ cũng không phải là tới tìm ngươi phiền toái."
Bạch Quả giương mắt nhìn nàng.
Triệu Cơ cười cười nói: "Đại công tử không mời ta uống ly trà sao?"
Bạch Quả liền rót cho nàng một ly.
Triệu Cơ lại cười cười: "Quả nhiên đại công tử cùng lệnh đường đại nhân đều là một người tâm tính ôn hoà."
Bạch Quả kinh ngạc mà nhìn nàng: "Ngươi, ngươi biết mẫu thân ta?"
"Không chỉ có biết." Đầu ngón tay xanh nhạt của Triệu Cơ cầm sẵn ly trà, ngữ khí rõ ràng, hình như có hoài niệm, "Lệnh đường...... Năm đó còn cứu một mệnh của Triệu Cơ."
Bạch Quả mở to hai mắt, lại không biết Triệu Cơ nói chính là thật hay giả.
"Triệu Cơ là tới báo ân, cũng là tới báo thù." Triệu Cơ buông ly trà, nhìn kỹ Bạch Quả, ý cười trêи mặt chậm rãi cạn dần, để sát vào tai Bạch Quả, thanh âm như u hồn mờ mịt nói, "Mong rằng đại công tử ở trong hầu phủ nên sớm tránh khỏi thị phi, bằng không lúc Triệu Cơ báo thù lan đến chỗ đại công tử, thì thực phải tạ lỗi với ân nhân dưới chín suối."
Nàng nói xong, trêи mặt lại chuyển về ý cười, một lần nữa ngồi trở lại vị trí ban đầu.
Bạch Quả nhíu mày, khá vướng nói: "Ngươi sẽ không sợ...... Ta nói cho, người khác sao?"
Triệu Cơ cười khẽ lắc đầu: "Đại công tử sẽ không."
Nàng tới nhanh, đi cũng nhanh, Bạch Quả còn không có biết rõ Triệu Cơ muốn tìm ai báo thù, Triệu Cơ liền mang theo tỳ nữ thướt tha lả lướt trở lại hậu viện ập tai họa lên đến nhóm thϊế͙p͙ thất vô danh bên người Xương Bình Hầu.( mọi người nhớ đoạn Hà thị dâng lên nô tỳ thông phòng á, xong rồi được nâng lên làm tiểu thϊế͙p͙ thì không phải một cô đã chết đó đâu, nhiều cô đấy:>)
Kế tiếp mấy ngày, trong hầu phủ vẫn như cũ gà bay chó sủa, bởi vì Triệu Cơ cường thế, Hà thị cùng Lý thị ở trung gian nhưng thật ra là song song hành quân lặng lẽ, ngược lại hết sức chuyên chú mà hợp lực đối phó với Triệu Cơ, đáng thương cho tiểu thϊế͙p͙ bị dính chưởng chỉ có thể run rẩy ở trong hậu viện đầy lốc xoáy, không chừng ngày nào đó chính mình liền bị đưa lên đỉnh lốc tố xui xẻo.
Nhiều ngày liền trôi qua, cách bên ngoài kinh thành triều Đại Tấn khoảng mười mấy dặm, quân Trấn Bắc thắng trận trở về nện từng bước chân xuống đất, giơ lên cao biểu tượng triều Đại Tấn cùng cờ xí rực lửa mang chữ quân Trấn Bắc, đường xá mênh ʍôиɠ cuồn cuộn rốt cuộc cũng có thể bình thản bước đi.
Trước cửa kinh thành, vào kinh phải kiểm tra lệnh bài.
"Cha, chân ta đều đi mức muốn chặt đứt luôn rồi, đội ngũ này làm sao còn không có đến lệnh bài."Trong miệng Vệ Lương Âm ngậm nhánh cỏ, trêи mặt thủ sẵn cái mũ rơm rạ, làn da bị phơi đến đỏ bừng, "Sớm biết vậy con đã không nghe theo cha, không nói đến phải đi từ Bắc Cương đến nơi xa như vậy, ngựa còn ở trêи đường trốn thoát bị bắn chết...... Cha nói một chút đi,lúc sau vào thành bồi thường con kiểu gì đây?"
Vệ Tây Châu hung hăng lau mặt, chỉ xách theo Vệ Lương Âm bằng hai ngón khinh thường nói: "Thời điểm hành quân đánh giặc cũng không thấy tiểu tử ngươi làm dáng như vậy, như thế nào vừa mới đến kinh thành, lão tử đây còn chưa phô trương, ngươi sao lại nổi lên bệnh kiều của công tử trước vậy?"
"Ta làm dáng chỗ nào!" Vệ Lương Âm tránh hai đầu ngón tay của Vệ Tây Châu ra, cà khịa cha hắn, "Cha không phải nói Vệ gia chúng ta là thế gia đại tộc sao, nói tốt là sau khi hồi kinh liền mang ta đi uống rượu ăn thịt, làm sao đến cửa thành rồi, ngay cả phô trương thế gia cũng chả thấy cái rắm nào?"(tui dịch phiên bản vn cho: "ngay cả phô trương thế gia cũng chả thấy cái m* gì ":>>)
"Tiểu tử thúi không được nói thô tục!" Vệ Tây Châu nhíu nhíu mày, hàng người rốt cuộc cũng đến phiên hai người bọn họ, giao hai đồng tiền phí kiểm tra, Vệ Tây Châu vén tay áo, nhìn ánh mắt cảnh giác cùng hoài nghi trong mắt thị vệ kiểm tra liền lộ ra một cái ý cười hiền lành, Vệ Lương Âm đi phía sau bị kéo lên nói, "Đừng chạy loạn, lão tử mang ngươi đi xem phủ đệ Vệ gia của chúng ta,là danh trạch có trêи trăm năm lịch sử đấy!"
Một nén nhang sau, trước cửa phủ đệ Vệ phủ.
"Cha, đây là danh trạch có trăm năm lịch sử?" Vệ Lương Âm nhìn cỏ dại trước mắt mọc thành chụm, giống cái quỷ trạch của Vệ phủ thì đúng hơn, nhíu chặt mày nói, "Nhìn kiểu gì cũng giống toà nhà bị bỏ hoang một trăm năm a."
Khuôn mặt Vệ Tây Châu trầm xuống, đi đến trước cửa lớn sơn màu đỏ đã có dấu vết loang lỗ, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy, xích sắt khoá cửa phủ "Leng keng" một tiếng rồi tách ra.
"Đi vào nhìn xem."
Vệ Lương Âm sờ sờ cánh tay, "Uh" một tiếng.
Vệ phủ bỏ hoang không chỉ ở bên ngoài, Vệ Tây Châu đi vào bên trong phủ, nhìn đình viện, cỏ cây mọc lùm xùm, rêu xanh mọc đầy đường lát đá, dưới mái hiên kia còn kết thành một đám mạng nhện, hắn đẩy cửa phòng ở sảnh ngoài, lại phát hiện bên trong trống không, như là bị đàn châu chấu quét qua, trừ bỏ bàn ghế rách nát, còn lại cái gì cũng không có.
"Cha, Vệ phủ của chúng ta không chừng là bị ăn cướp trộm hết rồi." Vệ Lương Âm nhìn ngôi nhà vô cùng "Sạch sẽ", chọt chọt lưng Vệ Tây Châu, thập phần buồn rầu nói, "Người của chúng ta hai ngày nữa mới đến, hai ngày này chúng ta ở chỗ nào đây?"
Vệ Tây Châu từ nhìn Vệ phủ đầy hoang vắng một khắc xong liền trầm mặc không thôi, nghe Vệ Lương Âm hỏi, hắn chỉ đem cửa nhẹ tênh dùng sức mà đóng lại, trầm giọng nói: "Trước mắt, thân phận của ta không được phép bại lộ, đi tìm khách điếm tá túc một đêm đi...... Đợi ngày mai, ngươi theo ta lên phố đi tìm hiểu một chút, mấy năm nay trong kinh đã xảy ra chuyện gì."
Vệ Lương Âm vuốt bụng đói khát nói: "Vâng, đã biết."
Hai người ở trong khách điếm nghỉ ngơi một đêm chỉnh đốn qua loa,buổi trưa ngày thứ hai, Vệ Tây Châu mang theo Vệ Lương Âm đi vào tửu lâu lớn nhất trong kinh, đỉnh đầu Vệ Lương Âm như cũ thủ sẵn chiếc mũ rơm kia,vừa lúc che được thứ bên tai hắn - một quả nhĩ thiến màu đỏ.
Thực khách đến tửu lâu không ít, đủ loại hạng người đều xen lẫn ở trong này.
Vệ Tây Châu cùng Vệ Lương Âm mới vừa ngồi xuống, liền nghe thấy công tử trẻ tuổi bàn bên cạnh phun nước miếng nói chuyện bát quái mấy ngày gần đây trong kinh để cho người người mở rộng tầm mắt.
"Ngươi nói coi ngày đó hoa khôi Hương Lâu mắt bị mù hay sao, không chỉ cự tuyệt tâm ý của thế tử Tuyên Bình Bá, ngược lại chọn từ một đống đại quan,quý nhân tham hoa háo sắc kia, mà cho dù vậy đi, thì mắc cái mớ gì lại chọn cái tên Xương Bình Hầu vô dụng kia, " Thiếu gia tuổi trẻ uống xong một ngụm rượu, phỏng chừng là cũng không có biện pháp lý giải, hung hăng đẩy người bạn tốt bên cạnh nói, "Ngươi nói nhanh lên, rốt cuộc là mắt chúng ta bị mù, hay là mắt hoa khôi bị mù?"
"Ngươi đúng là ngốc gì đâu." Bạn tốt kia liếc nhìn hắn một cái nói, "Hoa khôi kia biết nhiều hơn ngươi nghĩ đấy, ngươi nói người ta mắt bị mù, nhưng trước mắt người ta đã thành quý thϊế͙p͙ hầu gia, cũng chỉ kém Hầu phu nhân kia một đầu mà thôi, huống hồ, ta nghe nói thủ đoạn của Triệu Cơ kia không thấp đâu, trước đây mấy ngày liền, ép phu nhân Xương Bình Hầu đi phạt quỳ từ đường."
"Thiệt hay giả?"
"Chắc chắn không hề sai! Đây chính là ta nghe cữu cữu của mẹ ruột của cháu dâu nhà biểu muội của ta ở phủ Xương Bình Hầu làm đại nha hoàn, chính miệng nói! Ngươi nghĩ đi, nếu là đổi thành Triệu Cơ chọn thế tử Tuyên Bình Bá, quy củ trong phủ Tuyên Bình Bá, nàng sao có thể được thế tử mang vào phủ? Phải biết rằng hiện giờ thế tử Tuyên Bình Bá kia còn không có cầu thú chính thê, đương nhiên chỉ là cái thϊế͙p͙ thất bị dưỡng bên ngoài rồi!"
"Ngươi nói không sai." Tuổi trẻ thiếu gia cảm thấy bạn tốt nói rất có đạo lý, một buổi nghĩ thông suốt, đáy mắt lại lộ ra tia đê tiện, mong đợi cùng ghen ghét, "Lúc trước ta đứng xa xa liếc nhìn Triệu Cơ kia một cái, nói thật, lúc đó ta chỉ muốn làm nàng nguyên đêm, cho dù chết cũng nguyện ý...... Hừ! Nhưng thật không cam tâm để cái tên Xương Bình Hầu kia vô duyên vô cớ vớ được mỹ nhân khuynh thành như vậy."
"Ngươi nằm mơ đến ngàn thu luôn đi!" Bạn tốt thiếu gia trẻ tuổi bĩu môi nói, "Ngươi cho dù muốn làm quỷ phong lưu, Triệu Cơ người ta có khi còn không thèm......"
"Buồn cười!"
Tiểu nhị của tửu lâu này mới vừa đem trà nóng lên, Vệ Lương Âm xoa tay chuẩn bị uống một chén giải khát, Vệ Tây Châu liền mãnh liệt đập bàn cái "Rầm", làm mọi người hoảng sợ.
"Xương Bình Hầu hắn thật to gan, thế mà dám can đảm sủng thϊế͙p͙ diệt thê? Bạch gia hắn chẳng lẽ là khinh Vệ gia không ra gì!"
Hắn nói lời này rất lớn, chọc mọi người xung quanh liên tiếp nhìn về phía hắn.
"Lão huynh, ngươi nói gì vậy." Bên cạnh có cái thanh niên thư sinh trang điểm nhịn không được nói, "Xương Bình Hầu sủng thϊế͙p͙ diệt thê, liên quan gì đến Vệ gia? Muốn giận cũng phải là người Hà gia chứ, đường đường là muội muội ruột của Huệ phi nương nương, thế mà bị kỹ nữ thanh lâu kia đè đầu cười cổ, như thế cũng đủ để thế gia đại tộc chê cười."
"...... Ngươi nói Hà gia gì? Phu nhân Xương Bình Hầu, không phải là nữ nhi Vệ gia sao?" Vệ Tây Châu nghe thư sinh nói một cái, ấn đường nhảy dựng, đều cảm thấy có chuyện gì không thích hợp.
"À, ngươi là nói cái Vệ gia kia à." Thư sinh kinh ngạc mà nhìn Vệ Tây Châu, cẩn thận đánh giá hắn một cái rồi nói, "Ngươi không phải là người ở kinh mà từ nơi khác đến phải không, nguyên phối phu nhân kia của Xương Bình Hầu sớm đã bị bệnh chết từ mấy năm trước rồi, phu nhân hiện tại chính là vợ kế hắn cưới về."
"Ngươi nói cái gì?!"
Vệ Tây Châu trừng lớn mắt, cả người sững sờ tại chỗ, phảng phất như không thể tin được lỗ tai của mình.
Tác giả có lời muốn nói: Bao lì xì liên tục rơi xuống trung
Ngày mai tác giả muốn đăng một cái bảng đơn rất quan trọng [ bảng chỉ có nhìn bằng khuôn mặt đơn thuần ]
Cho nên thời gian đăng chương mới vào ngày mai ↓
Phi tù bản: Buổi tối sau 21 giờ
Âu hoàng bản [ xác suất cực thấp ]: Sáng sớm 9 khi có tình cảm mãnh liệt mới đăng.
Editor: Lại 6000 chữ T-T, tui trả nợ đấy, tui đâu biết mấy cô nhiệt tình như vậy đâu, rất yêu mấy cô * chụt, chụt *, sắp tới tui sẽ bận vì việc học nên không biết khi nào đăng chương mới đâu, nếu các cô muốn ra chương mới sớm thì phải được 50 comment không thì chờ tui hết bận đi:), love you, moa moa!
..........
Vương Hữu Toàn thầm nói một tiếng không ổn, sợ là đã xảy ra chuyện gì, bước như điên chạy vào sân.
Lúc này cửa thư phòng được mở lớn,thị vệ vương phủ chia làm hai bên sườn, ở giữa là một nô tài đang quỳ, nhìn rõ bộ dáng, vừa dập đầu vừa luôn miệng xin tha, nước mắt nước mũi tèm lem, âm thanh chập chờn chắp chỗ này vá chỗ kia.
Vương Hữu Toàn cau mày lướt qua nô tài đang quỳ trêи mặt đất kia, đi vào bên trong thư phòng. Tạ Lâm đang ngồi ở trước án thư, bên chân là mấy mảnh sứ bị đập vỡ, trêи mặt đất còn có chút dầu mỡ cùng khối thịt, nghe mùi vị hình như là canh gà mới được hầm xong.
Mắt sắc bén nhìn đến tay áo của Tạ Lâm bị canh gà nhuộm bẩn, trong lòng Vương Hữu Toàn cực kỳ tức giận, quay đầu lại liếc nhìn cái tên nô tài khóc thảm thiết kia, "Ma ma nào giáo huấn nô tài này, tại sao lại ngu ngốc như vậy!"
Nô tài quỳ dưới đất co rúm lại, thật cẩn thận mà dùng cổ tay áo lau mặt, lộ ra khuôn mặt thanh tú sạch sẽ, run rẩy nói: "Nô tài biết sai rồi, nô tài cũng không dám lỗ mãng nữa!" Thời điểm tên kia nói chuyện thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn Tạ Lâm một cái, lại thấy nam nhân mặt vô biểu cảm, ngực run lên, quỳ rạp xuống dập đầu, khóc lóc kể lể không thôi, "Cầu Vương công công thay nô tài nói mấy câu, nô tài thật sự không phải cố ý, thỉnh Vương gia tha nô tài lần này đi!"
Hắn làm một bộ dạng đầy đáng thương, nhìn giống như chỉ là một nô tài được kêu đến đưa đồ ăn nhưng lỗ mãng đổ vào người Vương gia. Nhưng Vương Hữu Toàn lại híp híp mắt, chỉ nhìn Tạ Lâm từ trước bàn đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt nô tài, dùng mũi chân nâng cằm đồi phương lên, âm thanh bình tĩnh nói: "Ai kêu ngươi vào thư phòng của bổn vương?"
"Là...... Là ma ma trong bếp nói, nói Vương gia từ khi lên triều đến giờ chưa ăn cái gì, canh gà kia vẫn luôn được hầm nóng, mới kêu nô tài mang tới cho ngài." Cổ nổ tài đỏ ngầu, hắn quỳ rạp trêи mặt đất, cố tình khuôn mặt lại bị Tạ Lâm cưỡng bách nâng lên, giọng nói ủy khuất lại có chút đứt quãng, "Nô tài vừa vào phủ, vạn phần không dám nghĩ tới tùy ý tiến vào thư phòng của Vương gia, cầu Vương gia tha nô tài một mạng!"
Tạ Lâm từ trêи nhìn xuống hắn, âm điệu đều không một chút phập phồng: "Ma ma nào kêu ngươi tới đưa đồ?"
Nô tài kia lắc đầu, chỉ vừa khóc nức nở vừa nói mình vừa mới vào phủ, tên các chưởng sự ma ma không nhớ rõ, ma ma phòng bếp kia thì càng chưa thấy qua.
"Toàn bộ đều nói bậy!"Quy củ phủ Tĩnh Vương có bao nhiêu nghiêm ngặt, nô tài mới mua vào đều do ma ma cùng thái giám quản sự tự mình dạy dỗ, lời nói trong miệng nô tài này đều toàn lỗ hổng, Vương Hữu Toàn ở bên cạnh nhịn không được moi moi lỗ tai không muốn nghe nữa, trực tiếp đi lên phía trước đá vào bả vai của nô tài kia, thấy Vương gia cũng không có ngăn cản, lại nhỏ giọng hỏi, "Đồ cẩu nô tài,chuyện đã tới đây rồi còn dám nói bừa nói loạn, còn không mau nói ngươi là được ai phái vào làm gian tế?!"
"Gian tế gì ở đây" nô tài kia bị đá ngã nhoài ra đằng sau, muốn khóc cũng không kịp khóc, chỉ ủy ủy khuất khuất nói, "Nô tài không hiểu công công đang nói cái gì."
"Không nói đúng không?" Vương Hữu Toàn liếc nhìn Tĩnh Vương một cái, dùng một chân đạp lên ngực hắn, "Ngươi có nói hay không?"
Nô tài kia bị đạp một phát kém chút nữa tắt thở, trong mắt hiện lên tia hoảng sợ, che lại ngực lắc lắc đầu, lại như cũ hai mắt đẫm lệ rơm rớm nhìn về phía Tạ Lâm, hơn nữa còn cố ý hay vô tình mà để lộ tiểu nhĩ thiến tinh xảo ở bên tai, ra là tiểu song nhi.
Đáng tiếc Tạ Lâm liếc mắt một cái cũng chưa từng nhìn về phía hắn, chỉ ung dung thong thả mà đi trở về trước án thư, thanh âm nhàn nhạt phân phó mấy thị vệ vẫn luôn đứng bên cạnh vách tường hoa một câu: "Đem hắn đưa tới địa lao, thẩm tra ra là ai phái tới làm gian tế."
"Vương gia! Nô tài không phải gian tế! Nô tài không phải gian tế!"
Thanh âm dễ nghe thanh thúy của nô tài kia, cho dù là la to thì vẫn mĩ miều đến không nói nên lời, đáng tiếc ở đây không phải là người mất căn hoạn quan ( mất cái ấy ấy đó:>)thì cũng là người siêu kiên định, mấy thị vệ mặt vô biểu tình, một trái một phải đem hắn đi ra ngoài, không hề có chút thương hương tiếc ngọc mà đem người kéo dài ra tới bên ngoài viện, thanh âm dần dần nhỏ đến khi không còn một động tĩnh nào.
"Trêи tay công công là cái gì vậy?"
Trong thư phòng một lần nữa trở về an tĩnh, Tạ Lâm ngồi ở trước án thư trong tay cầm một quyển binh thư, đôi mắt dừng ở trêи hộp đồ ăn Vương Hữu Toàn mang đến, ánh mắt không xê dịch, "Cho ngươi đi hầu phủ, rồi ngươi mang về cái này à?"
"Ngài xem tính tình của lão nô này!" Vương Hữu Toàn hoàn hồn, đập một cái lên trán, lúc này mới nhớ tới hộp đồ ăn đại công tử giao cho mình.
Tại nô tài kia làm hắn hoảng hốt nên quên mất, Vương Hữu Toàn vội đem hộp đồ ăn đến trước mặt Tạ Lâm, cái trán nhịn không được toát ra một tầng mồ hôi lạnh, mang theo một chút cười nịnh mà nói, "Điện hạ ngài mau nếm thử, đây là đại công tử tự mình làm điểm tâm cho ngài đấy, thời điểm lấy từ hầu phủ còn nóng hổi đó."
"Em ấy...... tự làm?" Tạ Lâm nghe được Vương Hữu Toàn nói, ngược lại trêи mặt không có nhiều kinh hỉ như vậy, mà là hơi chần chờ một chút, mới duỗi tay mở ra cái nắp phía trêи hộp đồ ăn.
Khi cái nắp được mở, hương thơm ngọt thanh của điểm tâm vọt ra trước mặt.
Bốn khối bánh đậu có hình dáng tròn tròn lớp vỏ bên ngoài trong suốt bên trong nhân có một viên nho nhỏ màu đỏ sậm, chỉnh chỉnh tề tề đặt trong ngăn kéo của hộp đồ ăn, cho người ta một loại thể nghiệm mỹ vị thị giác* là như thế nào.
*: nghĩa là ăn bằng mắt, cách nói thể hiện đẹp đến mức muốn bỏ vào mồm:>
Thoạt nhìn ăn rất ngon.
Trong mắt Tạ lâm phảng phất có chút kinh ngạc, thử cầm một khối trong hộp lên cắn một ngụm, cũng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười khẽ lắc lắc đầu.
Vương Hữu Toàn tưởng hương vị không tốt, không khỏi lo lắng nói: "Điện hạ, điểm tâm đại công tử làm không hợp với khẩu vị ăn uống của ngài sao?"
Tạ Lâm nhìn chiếc bánh đậu xinh xinh đẹp đẹp trong tay mình, trong miệng rõ ràng là hương vị ngọt thanh, lại làm hắn nếm ra một tia sáp, trong đầu hiện lên hồi ước kiếp trước như là bị phủ thêm một lớp băng gạc mờ nhạt, ngày đó thiếu niên đem một khối bánh bao xấu xí còn cứng ngắt ầm ĩ đòi đút cho mình, rõ ràng bản thân thiếu niên cũng rất đói, nhưng lại nói với mình là đã ăn rồi.
"...... Thời điểm ta làm có trộn lẫn với lương thực phụ, lúc ngươi ăn nhớ nhai chậm một chút nha." căn nhà tranh cũ nát, thiếu niên thể trạng nhỏ nhỏ gầy gầy âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, lại còn miễn cưỡng cười nói, "Ngươi đừng lo lắng, ta từ chỗ Vương thẩm biết được chỗ cần người làm, hai ngày sau có ngươi ở thôn cách vách xây phòng mới, ta đi làm giúp, một ngày có thể tránh mười cái tử."( cái này tui cũng không hiểu, cầu cao nhân ORZ)
"Khi được trả tiền công ta có thể tìm đại phu trong thôn Xích Cước xem bệnh cho ngươi trước, chờ chúng ta tích cóp được nhiều tiền, còn có thể mang ngươi đến huyện xem chân." Trong mắt thiếu niên lập lòe khát khao đối với tương lai, tuy nói trước mặt bọn họ chỉ có thể ở nhà tranh, ngày mưa khắp nơi đều bị mưa dột, nhưng cậu lại như cũ chắc chắn hết thảy có thể trở nên tốt hơn, hơn nữa còn nhẹ giọng khuyên dỗ người trước mắt, "Tạ Lâm, ngươi phải kiên trì nha, cuộc đời ngươi..... Tương lai còn rất dài rất dài."
......
Suy nghĩ Tạ Lâm đắm chìm trong trí nhớ xa xăm, hắn nhớ rõ khối bánh bao lúc đó cũng rất khó ăn, thậm chí ở đoạn thời gian rất dài sau này, thiếu niên mang đồ ăn cho hắn đều tản ra hương vị lạnh băng của đêm giá, so với thói quen hai mươi năm ăn sơn hào hải vị của hắn ở trong vương phủ, nếu là người những đồ ăn đó căn bản đều khó nuốt.
Chính là người nên dù thế nào đều phải sống sót, không có cẩm y ngọc thực, cho dù cực khổ đến mức cạp đất ăn, cũng phải cố gắng mà sống sót.
Chỉ có sống sót, mới có thể có một ngày nào đó, chính tay đâm chết những người đã hại mình.
Ngón tay bóp bánh đậu mềm xốp đến vỡ vụn, Tạ Lâm ngơ ngác nhìn nhân đậu màu đỏ sẫm trong lòng bàn tay, đột nhiên hoàn hồn.
"Điện hạ, ngài đây là?" Vương Hữu Toàn kinh ngạc mà từ trong lòng ngực móc ra một chiếc khăn, giúp Tạ Lâm lau lau bàn tay bị dính bẩn, vội nói, "Nếu là điểm tâm đại công tử làm không hợp với khẩu vị ăn uống, vậy lão nô liền đem đồ vật lấy xuống."
"Dừng tay." Tạ Lâm dùng bàn tay sạch còn lại ngăn hắn, rũ mắt nhàn nhạt nói, "Ngươi đi ra ngoài trước đi, bổn vương muốn ở một mình một lát."
Trong lòng Vương Hữu Toàn chính là nói không nên lời lo lắng: "Vậy lão nô ở ngoài cửa chờ, điện hạ nếu có việc gì thì gọi nô tài một tiếng."
Tạ Lâm gật đầu, Vương Hữu Toàn cung kính an tĩnh đi ra ngoài.
Lòng bàn tay bị dính bột bánh của bánh đậu bị vỡ, Tạ Lâm rũ mắt, đem lòng bàn tay tiến đến miệng mình, một chút một chút đem mảnh vụn ɭϊếʍ sạch sẽ, cuối cùng lại cực kỳ thong thả ung dung mà ăn hết ba khối bánh còn lại.
Khi nuốt xuống ngụm cuối cùng, Tạ Lâm từ trong lòng móc ra cái túi gấm lúc trước. Ánh mắt hắn sâu thẳm dừng ở trêи đường may không được mịn màng cho lắm của túi gấm, bỗng dưng khẽ cười một tiếng, không có một bóng người, trong không khí lẩm bẩm nói: "Nếu lại bị em biết được ta lãng phí đồ ăn, ta có phải bị em giận không?" Trong mắt hắn mang theo chút khổ sở, nhưng nhiều hơn trong đó là sự may mắn vô cùng, "...... Cũng may còn có đời này, ta chắc chắn sẽ không bởi vì cái này để em phải ồn ào với ta."
————
Ban đêm, Tạ Lâm hơi nhắm mắt mà ngủ, ấn đường nhíu chặt.
Có lẽ là ban ngày hồi ức chuyện cũ gợi lên quá nhiều, hắn nhắm mắt rồi lại mở.
"Điện hạ đang ngủ à?" Ngoài cửa có người tiểu tâm thả nhẹ thanh âm hỏi.
Vương Hữu Toàn canh giữ ở bên ngoài tẩm điện, nhìn về phía trong phòng ánh nến đã tắt, vừa muốn nói "Điện hạ đã nghỉ ngơi", trong phòng liền truyền đến một trận thanh âm nhàn nhạt: "Tiến vào đi."
Nửa đêm người đi trong bóng tối tiến đến chính là thủ lĩnh quản sự địa lao trong phủ Tĩnh Vương, cũng chính là tâm phúc của Tĩnh Vương.
"Điện hạ, buổi chiều thuộc hạ đã thẩm vấn xong cái nô tài có vấn đề kia, là Tần Vương bên kia phái người tới." Quản sự thủ lĩnh quỳ một gối trêи mặt đất, trầm giọng nói, "Thân phận hắn vốn là một thanh quan của Thiên Hương lâu, Tần Vương mua hắn về, lại tìm giáo phường quy công cho bọn hắn học tập rất nhiều quy củ, lúc sau mới tạo thân phận giả cho hắn sau đó trà trộn vào vương phủ, mục đích......"
Nói tới đây, thủ lĩnh quản sự dừng một chút, thần sắc phức tạp nói: "Là vì để bò lên trêи giường Vương gia."
Tạ Lâm xoa xoa cái trán, nghĩ đến dã tâm to lớn của Tứ hoàng đệ nhưng thủ đoạn thì vẫn thấp kém như mọi lần, liền ra hiệu bảo thủ lĩnh quản sự tiếp tục.
"Tần Vương điện hạ không biết vì sao, tựa hồ nhận định ngài sẽ thích song nhi dung mạo thanh tú, khí chất đơn thuần, trừ cái tên hôm nay bị tra ra, còn có một tên được xếp trong phường giặt giũ, thuộc hạ cho người đi giám thị người nọ một đêm, còn chưa nhìn ra động thái khác của hắn."
Tạ Lâm nghe vậy, cười lạnh một tiếng: "Tứ hoàng đệ của bổn vương thật đúng là có năng lực rất lớn."
Quản sự thủ lĩnh rũ mắt nói: "Điện hạ, vậy trước mắt chờ tên còn lại lòi đuôi, hay là chúng ta đem người bắt đi thẩm vấn trước?"
"Trước tiên bắt luôn đi." Tạ Lâm nhàn nhạt nói, "Tuy rằng không phải dùng phương pháp bồi dưỡng tử sĩ cho bọn gian tế, nhưng cũng không thể thiếu cảnh giác, các ngươi đem người bắt lại, thẩm vấn xong đừng giết chết người, trực tiếp đem người ném lên giường của Tần Vương, để xem lần sau hắn còn dám cắm người vào nữa không."
Quản sự thủ lĩnh cúi đầu, trầm giọng nói: "Vâng."
Đợi hai người chủ tớ nói xong, Vương Hữu Toàn tiễn thủ lĩnh quản sự đi, lại một lần nữa tắt ngọn nến trong phòng, liền ra ngoài cửa tiếp tục gác đêm.
Vương Hữu Toàn sắp bước ra ngoài, Tạ Lâm ngồi ở giường vừa ngẫm nghĩ, phân phó hắn nói: "Sáng sớm ngày mai phòng bếp làm bánh trái cây đưa qua cho đại công tử, nói với đại công tử là...... Điểm tâm ăn rất ngon, bổn vương rất thích."
Vương Hữu Toàn gật đầu thưa vâng.
————
Buổi trưa ngày thứ hai, tiểu thái giám vương phủ mang theo một hộp bánh trái cây đi đến trong phủ Xương Bình Hầu.
Lần đầu tiên Bạch Quả tặng bánh đậu, cả đêm đều nằm mơ bộ dáng của Tĩnh Vương sau khi ăn điểm tâm sẽ như thế nào, trong mộng thay đổi thất thường, làm cậu ngủ không ngon sáng sớm đã rời khỏi giường, tinh thần không được tập trung.
Có lẽ là bởi vì giấc mơ đêm qua, Bạch Quả nhận bánh trái cây xong, không đợi tiểu thái giám nói chuyện, liền dành trước tiểu thái giám thấp thỏm hỏi: "Điểm tâm hôm qua, Tĩnh Vương điện hạ...... có thích không?"
"Điện hạ một mạch ăn hết điểm tâm đó, hẳn là rất thích thức ăn công tử làm." Tiểu thái giám thành thành thật thật nói, "Nguyên bản sáng sớm hôm nay Vương công công còn nói nô tài lúc đưa bánh trái cây thì dùng hộp đồ ăn của công tử thuận tiện trả lại cho công tử, kết quả lúc đang nói trùng hợp bị Tĩnh Vương điện hạ nhìn thấy, lúc sau Vương công công liền bị điện hạ mắng."
"Vương công công...... Tại sao lại mắng?" Bạch Quả khẩn trương chớp mắt một cái, thực sự có chút tưởng tượng không ra bộ dáng Tĩnh Vương điện hạ mắng người như thế nào.
Tiểu thái giám liền nói đúng sự thật: "Có lẽ là bởi vì đó là đồ vật đại công tử đưa điện hạ, điện hạ đều rất thích, Vương công công nói muốn đem hộp đồ ăn của ngài trả về, điện hạ rất không cao hứng, lúc ấy liền phân phó hạ nhân mở kho riêng của vương phủ, đem hộp đồ ăn kia bỏ vào."
Bạch Quả mở to hai mắt: "...... A?"
Tiểu thái giám gật gật đầu, lại hỏi: "Ngài không tin sao?"
Bạch Quả: "...... Tin."
Trừ bỏ việc đưa điểm tâm này, mấy ngày kế tiếp Bạch Quả không còn thấy thái giám vương phủ tới nữa.
Lúc đó, ở trong phủ Xương Bình Hầu cùng Hà thị, thân thể chăm sóc không sai biệt lắm, có thể cùng Lý di nương tiếp tục tiến hành chiến đấu, mà Xương Bình Hầu đối với việc mình bị trúng gió có điềm báo cũng không có vẻ gì để ý. Mà nhiều hơn là đắm chìm vào trong bóng ma của mỹ thϊế͙p͙ đã qua đời, chỉ cảm thấy khắp nơi trong hầu phủ đều là bóng dáng của tiểu thϊế͙p͙ chết không nhắm mắt kia, vì thế, một đoạn thời gian kế tiếp, Xương Bình Hầu liền ngày ngày lưu luyến ở hoa lâu, mười ngày nửa tháng đều không xuất hiện ở cửa hầu phủ.
Mà chờ Hà thị cùng Lý thị đấu xong phản ứng lại bất thường, Xương Bình Hầu lại trở về hầu phủ, thế nhưng còn bảo lãnh cái mỹ cơ từ bên ngoài về nhà.
Mỹ cơ kia nghe nói là hoa khôi hạng nhất năm nay trong kinh thành, nhan sắc diễm lệ, dáng người cực tuyệt, là mỹ nhân khó tìm, ngay cô mẫu* của Tấn Nguyên Đế,tôn tử của đại trưởng công chúa Bình Dương, cũng chính là thế tử Tuyên Bình Bá thế mà cũng vì cái này mỹ nhân ở hoa lâu này cùng mọi người một phen ngươi tranh ta đoạt.
*: nghĩa là chị của cha Tấn Nguyên Đế, là cô của Tấn Nguyên Đế
Nhưng đáng tiếc mỹ cơ bạc tình, chỉ chọn một mình Xương Bình Hầu.
Xương Bình Hầu như tìm được vưu vật, hận không thể đem người đau sủng đến bầu trời,nhưng cho dù là ngôi sao cũng không bằng trăng, mỹ cơ kia nói muốn một cái danh phận, Xương Bình Hầu lập tức liền dùng số ngân lượng lớn chuộc thân cho nàng, thu phòng nạp thϊế͙p͙, mỹ cơ kia lại nói không muốn mình ở trong phủ thấp hơn quá nhiều người, Xương Bình Hầu lập tức liền phải nâng nàng làm quý thϊế͙p͙.
Quý thϊế͙p͙, Lý thị hầu hạ Xương Bình Hầu nhiều năm như vậy, sinh hạ cho hắn một đôi nhi nữ cũng chưa có thể thăng làm quý thϊế͙p͙, mỹ cơ kia chỉ nói một câu đã khiến cho Xương Bình Hầu đáp ứng, không chỉ là chọc cho Hà thị đối với nàng kiêng kị, càng là làm cho Lý thị kém chút nữa xé nát khăn trong tay.
Bên trong hầu phủ phủ chiến tranh lửa khói thuốc súng không ngừng oanh tạc, nhưng mỹ cơ này lại là tâm can của Xương Bình Hầu, chính là có thể quang minh chính đại mà kiêu căng ngạo mạn, tác oai tác oái, Lý thị nhìn nàng không vừa mắt, nàng liền phạt Lý thị quỳ trêи đường lát sỏi đá kia, Hà thị nhìn nàng không vừa mắt, nàng liền chuyển đến Xương Bình Hầu, làm Xương Bình Hầu răn dạy Hà thị, kêu bà ta vào trong từ đường quỳ niệm phu nhân nguyên phối.
Ở trước mặt nguyên phối, cái vợ kế Hà thị này cùng nàng chỉ là thϊế͙p͙, làm như ai kia cao quý hơn chắc?
Bạch Quả ở Định An Cư nghe hạ nhân nói chuyện này, thế mà đối với mỹ cơ từ đâu lòi ra xâm nhập vào hầu phủ này sinh tâm tính tò mò.
Trùng hợp là, ngày này buổi chiều, mỹ cơ kia không thỉnh tự đến, mang theo mấy cái nha hoàn bước vào Định An Cư.
"Triệu Cơ đang dạo hoa viên, vô tình nhìn đến tấm biển Định An Cư nhất thời tò mò, không nghĩ đến đây là chỗ ở của đại công tử." Mỹ nhân từ động thái đến biểu cảm đều là khuynh thành, áo lụa màu trầm khoác ở bên ngoài váy dài càng thêm lả lướt như tiên nữ.
Lúc đó Bạch Quả đang ở trong đáy lòng bắt chước cách làm của thần tiên hệ thống để có thể vào phòng bếp nhỏ của mình làm điểm tâm, đột nhiên nghe được âm thanh nữ tử yêu kiều nhu nhược vang lên trong viện, còn đang rất là mờ mịt mà không có phản ứng lại kịp.
Hạ nhân hầu phủ xưa nay đều là người nhìn sắc mặt mà làm việc, hạ nhân Định An Cư thì càng khổ nói không nên lời, lúc đầu nghĩ cản tân chủ tử - quý thϊế͙p͙ được hầu gia mang về này một lát, rồi báo cho đại công tử biết, nhưng chủ tử quý thϊế͙p͙ này càng muốn xông vào, bọn họ...... Bọn họ nhát gan, không dám cản.
Bạch Quả nhìn sắc mặt sợ hãi sầu khổ của bọn hạ nhân bên người, nhấp môi đứng dậy nói: "Triệu di nương...... Tới Định An Cư, là có chuyện gì sao?"
Triệu Cơ yêu kiều mềm mại mà ngồi đối diện Bạch Quả, khẽ cười một tiếng nói: "Đại công tử chớ có gọi Triệu Cơ như vậy, kêu di nương di nương, cảm thấy như muốn đem người ta kêu đến già hơn chục tuổi."
Bạch Quả mím mím môi, lại không biết ý đồ đến đây của Triệu Cơ rốt cuộc là tốt hay xấu.
Triệu Cơ nhìn thần sắc khẩn trương của cậu, tựa hồ còn kẹp theo không ít cảnh giác, không khỏi "Phụt" một tiếng, nâng má mình lên nói: "Đại công tử không cần khẩn trương như vậy, Triệu Cơ cũng không phải là tới tìm ngươi phiền toái."
Bạch Quả giương mắt nhìn nàng.
Triệu Cơ cười cười nói: "Đại công tử không mời ta uống ly trà sao?"
Bạch Quả liền rót cho nàng một ly.
Triệu Cơ lại cười cười: "Quả nhiên đại công tử cùng lệnh đường đại nhân đều là một người tâm tính ôn hoà."
Bạch Quả kinh ngạc mà nhìn nàng: "Ngươi, ngươi biết mẫu thân ta?"
"Không chỉ có biết." Đầu ngón tay xanh nhạt của Triệu Cơ cầm sẵn ly trà, ngữ khí rõ ràng, hình như có hoài niệm, "Lệnh đường...... Năm đó còn cứu một mệnh của Triệu Cơ."
Bạch Quả mở to hai mắt, lại không biết Triệu Cơ nói chính là thật hay giả.
"Triệu Cơ là tới báo ân, cũng là tới báo thù." Triệu Cơ buông ly trà, nhìn kỹ Bạch Quả, ý cười trêи mặt chậm rãi cạn dần, để sát vào tai Bạch Quả, thanh âm như u hồn mờ mịt nói, "Mong rằng đại công tử ở trong hầu phủ nên sớm tránh khỏi thị phi, bằng không lúc Triệu Cơ báo thù lan đến chỗ đại công tử, thì thực phải tạ lỗi với ân nhân dưới chín suối."
Nàng nói xong, trêи mặt lại chuyển về ý cười, một lần nữa ngồi trở lại vị trí ban đầu.
Bạch Quả nhíu mày, khá vướng nói: "Ngươi sẽ không sợ...... Ta nói cho, người khác sao?"
Triệu Cơ cười khẽ lắc đầu: "Đại công tử sẽ không."
Nàng tới nhanh, đi cũng nhanh, Bạch Quả còn không có biết rõ Triệu Cơ muốn tìm ai báo thù, Triệu Cơ liền mang theo tỳ nữ thướt tha lả lướt trở lại hậu viện ập tai họa lên đến nhóm thϊế͙p͙ thất vô danh bên người Xương Bình Hầu.( mọi người nhớ đoạn Hà thị dâng lên nô tỳ thông phòng á, xong rồi được nâng lên làm tiểu thϊế͙p͙ thì không phải một cô đã chết đó đâu, nhiều cô đấy:>)
Kế tiếp mấy ngày, trong hầu phủ vẫn như cũ gà bay chó sủa, bởi vì Triệu Cơ cường thế, Hà thị cùng Lý thị ở trung gian nhưng thật ra là song song hành quân lặng lẽ, ngược lại hết sức chuyên chú mà hợp lực đối phó với Triệu Cơ, đáng thương cho tiểu thϊế͙p͙ bị dính chưởng chỉ có thể run rẩy ở trong hậu viện đầy lốc xoáy, không chừng ngày nào đó chính mình liền bị đưa lên đỉnh lốc tố xui xẻo.
Nhiều ngày liền trôi qua, cách bên ngoài kinh thành triều Đại Tấn khoảng mười mấy dặm, quân Trấn Bắc thắng trận trở về nện từng bước chân xuống đất, giơ lên cao biểu tượng triều Đại Tấn cùng cờ xí rực lửa mang chữ quân Trấn Bắc, đường xá mênh ʍôиɠ cuồn cuộn rốt cuộc cũng có thể bình thản bước đi.
Trước cửa kinh thành, vào kinh phải kiểm tra lệnh bài.
"Cha, chân ta đều đi mức muốn chặt đứt luôn rồi, đội ngũ này làm sao còn không có đến lệnh bài."Trong miệng Vệ Lương Âm ngậm nhánh cỏ, trêи mặt thủ sẵn cái mũ rơm rạ, làn da bị phơi đến đỏ bừng, "Sớm biết vậy con đã không nghe theo cha, không nói đến phải đi từ Bắc Cương đến nơi xa như vậy, ngựa còn ở trêи đường trốn thoát bị bắn chết...... Cha nói một chút đi,lúc sau vào thành bồi thường con kiểu gì đây?"
Vệ Tây Châu hung hăng lau mặt, chỉ xách theo Vệ Lương Âm bằng hai ngón khinh thường nói: "Thời điểm hành quân đánh giặc cũng không thấy tiểu tử ngươi làm dáng như vậy, như thế nào vừa mới đến kinh thành, lão tử đây còn chưa phô trương, ngươi sao lại nổi lên bệnh kiều của công tử trước vậy?"
"Ta làm dáng chỗ nào!" Vệ Lương Âm tránh hai đầu ngón tay của Vệ Tây Châu ra, cà khịa cha hắn, "Cha không phải nói Vệ gia chúng ta là thế gia đại tộc sao, nói tốt là sau khi hồi kinh liền mang ta đi uống rượu ăn thịt, làm sao đến cửa thành rồi, ngay cả phô trương thế gia cũng chả thấy cái rắm nào?"(tui dịch phiên bản vn cho: "ngay cả phô trương thế gia cũng chả thấy cái m* gì ":>>)
"Tiểu tử thúi không được nói thô tục!" Vệ Tây Châu nhíu nhíu mày, hàng người rốt cuộc cũng đến phiên hai người bọn họ, giao hai đồng tiền phí kiểm tra, Vệ Tây Châu vén tay áo, nhìn ánh mắt cảnh giác cùng hoài nghi trong mắt thị vệ kiểm tra liền lộ ra một cái ý cười hiền lành, Vệ Lương Âm đi phía sau bị kéo lên nói, "Đừng chạy loạn, lão tử mang ngươi đi xem phủ đệ Vệ gia của chúng ta,là danh trạch có trêи trăm năm lịch sử đấy!"
Một nén nhang sau, trước cửa phủ đệ Vệ phủ.
"Cha, đây là danh trạch có trăm năm lịch sử?" Vệ Lương Âm nhìn cỏ dại trước mắt mọc thành chụm, giống cái quỷ trạch của Vệ phủ thì đúng hơn, nhíu chặt mày nói, "Nhìn kiểu gì cũng giống toà nhà bị bỏ hoang một trăm năm a."
Khuôn mặt Vệ Tây Châu trầm xuống, đi đến trước cửa lớn sơn màu đỏ đã có dấu vết loang lỗ, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy, xích sắt khoá cửa phủ "Leng keng" một tiếng rồi tách ra.
"Đi vào nhìn xem."
Vệ Lương Âm sờ sờ cánh tay, "Uh" một tiếng.
Vệ phủ bỏ hoang không chỉ ở bên ngoài, Vệ Tây Châu đi vào bên trong phủ, nhìn đình viện, cỏ cây mọc lùm xùm, rêu xanh mọc đầy đường lát đá, dưới mái hiên kia còn kết thành một đám mạng nhện, hắn đẩy cửa phòng ở sảnh ngoài, lại phát hiện bên trong trống không, như là bị đàn châu chấu quét qua, trừ bỏ bàn ghế rách nát, còn lại cái gì cũng không có.
"Cha, Vệ phủ của chúng ta không chừng là bị ăn cướp trộm hết rồi." Vệ Lương Âm nhìn ngôi nhà vô cùng "Sạch sẽ", chọt chọt lưng Vệ Tây Châu, thập phần buồn rầu nói, "Người của chúng ta hai ngày nữa mới đến, hai ngày này chúng ta ở chỗ nào đây?"
Vệ Tây Châu từ nhìn Vệ phủ đầy hoang vắng một khắc xong liền trầm mặc không thôi, nghe Vệ Lương Âm hỏi, hắn chỉ đem cửa nhẹ tênh dùng sức mà đóng lại, trầm giọng nói: "Trước mắt, thân phận của ta không được phép bại lộ, đi tìm khách điếm tá túc một đêm đi...... Đợi ngày mai, ngươi theo ta lên phố đi tìm hiểu một chút, mấy năm nay trong kinh đã xảy ra chuyện gì."
Vệ Lương Âm vuốt bụng đói khát nói: "Vâng, đã biết."
Hai người ở trong khách điếm nghỉ ngơi một đêm chỉnh đốn qua loa,buổi trưa ngày thứ hai, Vệ Tây Châu mang theo Vệ Lương Âm đi vào tửu lâu lớn nhất trong kinh, đỉnh đầu Vệ Lương Âm như cũ thủ sẵn chiếc mũ rơm kia,vừa lúc che được thứ bên tai hắn - một quả nhĩ thiến màu đỏ.
Thực khách đến tửu lâu không ít, đủ loại hạng người đều xen lẫn ở trong này.
Vệ Tây Châu cùng Vệ Lương Âm mới vừa ngồi xuống, liền nghe thấy công tử trẻ tuổi bàn bên cạnh phun nước miếng nói chuyện bát quái mấy ngày gần đây trong kinh để cho người người mở rộng tầm mắt.
"Ngươi nói coi ngày đó hoa khôi Hương Lâu mắt bị mù hay sao, không chỉ cự tuyệt tâm ý của thế tử Tuyên Bình Bá, ngược lại chọn từ một đống đại quan,quý nhân tham hoa háo sắc kia, mà cho dù vậy đi, thì mắc cái mớ gì lại chọn cái tên Xương Bình Hầu vô dụng kia, " Thiếu gia tuổi trẻ uống xong một ngụm rượu, phỏng chừng là cũng không có biện pháp lý giải, hung hăng đẩy người bạn tốt bên cạnh nói, "Ngươi nói nhanh lên, rốt cuộc là mắt chúng ta bị mù, hay là mắt hoa khôi bị mù?"
"Ngươi đúng là ngốc gì đâu." Bạn tốt kia liếc nhìn hắn một cái nói, "Hoa khôi kia biết nhiều hơn ngươi nghĩ đấy, ngươi nói người ta mắt bị mù, nhưng trước mắt người ta đã thành quý thϊế͙p͙ hầu gia, cũng chỉ kém Hầu phu nhân kia một đầu mà thôi, huống hồ, ta nghe nói thủ đoạn của Triệu Cơ kia không thấp đâu, trước đây mấy ngày liền, ép phu nhân Xương Bình Hầu đi phạt quỳ từ đường."
"Thiệt hay giả?"
"Chắc chắn không hề sai! Đây chính là ta nghe cữu cữu của mẹ ruột của cháu dâu nhà biểu muội của ta ở phủ Xương Bình Hầu làm đại nha hoàn, chính miệng nói! Ngươi nghĩ đi, nếu là đổi thành Triệu Cơ chọn thế tử Tuyên Bình Bá, quy củ trong phủ Tuyên Bình Bá, nàng sao có thể được thế tử mang vào phủ? Phải biết rằng hiện giờ thế tử Tuyên Bình Bá kia còn không có cầu thú chính thê, đương nhiên chỉ là cái thϊế͙p͙ thất bị dưỡng bên ngoài rồi!"
"Ngươi nói không sai." Tuổi trẻ thiếu gia cảm thấy bạn tốt nói rất có đạo lý, một buổi nghĩ thông suốt, đáy mắt lại lộ ra tia đê tiện, mong đợi cùng ghen ghét, "Lúc trước ta đứng xa xa liếc nhìn Triệu Cơ kia một cái, nói thật, lúc đó ta chỉ muốn làm nàng nguyên đêm, cho dù chết cũng nguyện ý...... Hừ! Nhưng thật không cam tâm để cái tên Xương Bình Hầu kia vô duyên vô cớ vớ được mỹ nhân khuynh thành như vậy."
"Ngươi nằm mơ đến ngàn thu luôn đi!" Bạn tốt thiếu gia trẻ tuổi bĩu môi nói, "Ngươi cho dù muốn làm quỷ phong lưu, Triệu Cơ người ta có khi còn không thèm......"
"Buồn cười!"
Tiểu nhị của tửu lâu này mới vừa đem trà nóng lên, Vệ Lương Âm xoa tay chuẩn bị uống một chén giải khát, Vệ Tây Châu liền mãnh liệt đập bàn cái "Rầm", làm mọi người hoảng sợ.
"Xương Bình Hầu hắn thật to gan, thế mà dám can đảm sủng thϊế͙p͙ diệt thê? Bạch gia hắn chẳng lẽ là khinh Vệ gia không ra gì!"
Hắn nói lời này rất lớn, chọc mọi người xung quanh liên tiếp nhìn về phía hắn.
"Lão huynh, ngươi nói gì vậy." Bên cạnh có cái thanh niên thư sinh trang điểm nhịn không được nói, "Xương Bình Hầu sủng thϊế͙p͙ diệt thê, liên quan gì đến Vệ gia? Muốn giận cũng phải là người Hà gia chứ, đường đường là muội muội ruột của Huệ phi nương nương, thế mà bị kỹ nữ thanh lâu kia đè đầu cười cổ, như thế cũng đủ để thế gia đại tộc chê cười."
"...... Ngươi nói Hà gia gì? Phu nhân Xương Bình Hầu, không phải là nữ nhi Vệ gia sao?" Vệ Tây Châu nghe thư sinh nói một cái, ấn đường nhảy dựng, đều cảm thấy có chuyện gì không thích hợp.
"À, ngươi là nói cái Vệ gia kia à." Thư sinh kinh ngạc mà nhìn Vệ Tây Châu, cẩn thận đánh giá hắn một cái rồi nói, "Ngươi không phải là người ở kinh mà từ nơi khác đến phải không, nguyên phối phu nhân kia của Xương Bình Hầu sớm đã bị bệnh chết từ mấy năm trước rồi, phu nhân hiện tại chính là vợ kế hắn cưới về."
"Ngươi nói cái gì?!"
Vệ Tây Châu trừng lớn mắt, cả người sững sờ tại chỗ, phảng phất như không thể tin được lỗ tai của mình.
Tác giả có lời muốn nói: Bao lì xì liên tục rơi xuống trung
Ngày mai tác giả muốn đăng một cái bảng đơn rất quan trọng [ bảng chỉ có nhìn bằng khuôn mặt đơn thuần ]
Cho nên thời gian đăng chương mới vào ngày mai ↓
Phi tù bản: Buổi tối sau 21 giờ
Âu hoàng bản [ xác suất cực thấp ]: Sáng sớm 9 khi có tình cảm mãnh liệt mới đăng.
Editor: Lại 6000 chữ T-T, tui trả nợ đấy, tui đâu biết mấy cô nhiệt tình như vậy đâu, rất yêu mấy cô * chụt, chụt *, sắp tới tui sẽ bận vì việc học nên không biết khi nào đăng chương mới đâu, nếu các cô muốn ra chương mới sớm thì phải được 50 comment không thì chờ tui hết bận đi:), love you, moa moa!
..........
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook