Tiêu Thập Nhất Lang
-
Chương 1: Bàn tay tình nhân
Chớm thu, trời nắng thật diễm lệ.
Ánh nắng xuyên qua lớp giấy mỏng trên song cửa, chiếu vào bên trong, chiếu lên lớp da mịn màng như lụa.
Nhiệt độ của nước vừa ấm hơn ánh dương quang chút xíu, nàng nằm soải dáng lười biếng trong nước, đưa hai chân thon thon đặt lên trên bồn, để bàn chân tiếp nhận những tia nắng nhẹ nhàng vuốt ve... thật nhẹ nhàng như bàn tay của một người tình nhân.
Trong lòng nàng nổi lên một cảm giác thật thoải mái.
Trải qua nửa tháng trời trên con đường lữ hành, thế gian này còn có chuyện gì so với chuyện tắm trong bồn nước nóng thoải mái hơn thế nữa?
Toàn thân nàng như bị tan chảy trong bồn nước, chỉ trừ hai con mắt, còn mở hé nhìn hai bắp chân.
Hai bắp chân ấy đã đi qua núi, lội qua sông, ba ngày ba đêm vượt qua sa mạc nóng cháy như chảo dầu, và cũng đã từng đạp qua sông rạch ngàn dặm bị đóng băng trong mùa đông lạnh lẽo.
Hai bắp chân này đã đá chết mất ba con chó sói hung dữ đói khát, một con mèo rừng, đạp chết biết bao nhiêu độc xà, còn đá rớt một tên đại đạo Mãn Thiên Vân đồn cứ ở núi Liên sơn xuống vực sâu vạn trượng.
Nhưng bây giờ thì hai bắp chân ấy xem ra thon thon xinh xắn làm sao, ngay cả một vết thẹo cũng tìm không ra, ngay mấy cô thiên kim tiểu thư chưa từng đạp chân ra khỏi khuê phòng một bước, chưa chắc có một đôi chân hoàn mỹ như vậy.
Trong bụng nàng thật là mãn ý.
Trong lu còn đang nung nước, nàng lại đổ thêm một chút nước nóng vào trong bồn; nước tuy đã nóng đủ, nhưng nàng còn muốn nóng thêm chút nữa, nàng thích cái loại kích thích “nóng” như vậy.
Nàng thích đủ các loại các dạng kích thích.
Nàng thích cưỡi ngựa thật nhanh, trèo núi thật cao, ăn thức ăn thật cay, uống rượu thật mạnh, đùa với đao thật bén, giết những người thật hung dữ!
Có người thường nói:
- Kích thích dễ làm cho người ta mau già.
Nhưng câu nói ấy không có hiệu quả trên con người nàng, ngực nàng còn nhô cao lắm, eo nàng còn thon lắm, bụng còn nhỏ dẹp, hai bắp đùi còn chắc nịch, toàn thân trên dưới lớp da mịn màng không có chỗ nào đã nhăn.
Cặp mắt nàng còn trong sáng, cười lên còn làm cho người ta động lòng.
Thấy nàng, có ai dám tin rằng nàng đã ba mươi ba tuổi.
Ba mươi ba năm qua, Phong Tứ Nương thật chưa bao giờ ngược đãi với mình; nàng hiểu rõ trong trường hợp nào mặc quần áo nào, hiểu rõ đối với người nào sẽ nói chuyện như thế nào, hiểu rõ ăn thức ăn nào sẽ uống với loại rượu nào, hiểu rõ dùng chiêu thức nào giết chết hạng người nào!
Nàng hiểu rõ cách sinh hoạt, hiểu rõ cách hưởng thụ.
Cái kiểu người như nàng, trên đời thật không nhiều, có người hâm mộ nàng, có người đố kỵ nàng, nàng đối với chính mình hầu như cũng mãn ý lắm, chỉ trừ một chuyện...
Ấy là tịch mịch.
Bất kể bao nhiêu dạng kích thích, cũng không ngăn chận được cái nỗi tịch mịch ấy.
Hiện tại, ngay một tia mệt mỏi cuối cùng cũng đã bị tiêu tán trong bồn nước, bây giờ nàng mới lấy một chiếc khăn tắm mịn màu trắng, chà xát lên thân mình. Khăn tắm mềm mại chà lên da thịt, làm cho người ta có cảm giác thật thích thú không tả, nhưng nàng thì không biết đang hy vọng làm sao đấy là một đôi bàn tay của một người đàn ông.
Bàn tay của người đàn ông mà nàng yêu mến.
Bất kể khăn tắm mềm mại ra sao, cũng không so sánh được với một bàn tay của người tình, trên đời này không có gì thay thế được bàn tay của một người tình nhân!
Nàng ngẩn ngơ nhìn vào tấm thân nuột nà, hầu như không có tỳ vết của nàng, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác u muộn không thể tả...
Thình lình, cửa sổ, cửa lớn, tường gỗ chung quanh, đồng thời bị đụng thủng ra bảy tám lỗ hổng, mỗi lỗ hổng đều có một cái đầu thò vào, mỗi gương mặt đều có một cặp mắt tham lam nhìn tới.
Có người thì cất tiếng cười quái đản, có người thì nhìn trừng trừng thao láo, ngay cả cười cũng cười không ra; đa số những người đàn ông khi nhìn người đẹp lõa thể trước mắt, đều sẽ biến thành một con chó... một con chó đói!
Cái lỗ hổng trên cửa sổ vị trí tốt nhất, gần nhất, nhìn rõ ràng nhất, có một người mặt mày rằn ri, trên đầu mọc lên một cục bướu lớn, giống như có hai cái đầu chồng lên nhau, ai nhìn cũng thấy muốn buồn nôn.
Những người còn lại cũng không dễ nhìn hơn người kia bao nhiêu. Cho là một người đàn ông đang tắm mà đột nhiên thấy một đám người xông vào như vậy, chỉ sợ đã bị kinh hãi đi hết nửa mạng sống.
Nhưng Phong Tứ Nương thì gương mặt vẫn cứ tỉnh bơ, cứ thoải thoải mái mái nửa nằm nửa ngồi trong bồn tắm, dùng cái khăn lông chùi chùi vào bàn tay. Ngay cả mi mắt nàng còn không buồn hé lên nhìn, chỉ chăm chú nhìn vào những ngón tay thon trẻ, thong thả chùi khô hai bàn tay xong, rồi mới cười nhẹ một tiếng, nói:
- Mọi người không lẽ trước giờ chưa bao giờ thấy một người đàn bà đang tắm sao?
Bảy tám người đồng thời cất tiếng cười lớn, một tên con nít mặt mày rỗ chằng rỗ chịt, cặp mắt trừng trừng ra lớn nhất, càng cười khoái trá, lập tức giành nói trước:
- Không những ta đã nhìn thấy đàn bà tắm, còn có bản lãnh thế đàn bà tắm, nàng có muốn ta lau lưng cho nàng không, bảo đảm nàng khoái ý.
Phong Tứ Nương cũng cười theo, nheo nheo mắt nói:
- Lưng ta cũng đang ngứa quá chừng! Ngươi đã tình nguyện, thì hãy vào thôi!
Cặp mắt tên con nít lập tức mê tít lại thành một sợi chỉ, hắn cười lớn lên, mở cửa sổ ra, tính nhảy vào, nhưng thân hình vừa chớm, đã bị gã đại hán có cái bướu trên đầu chụp lại; mặt mày tên con nít đang tươi cười bỗng khựng lại, biến thành xanh lè, trừng mắt nhìn gã đại hán ấy nói:
- Giải lão nhị, ông đã có mấy bà vợ rồi, còn muốn lại tranh giành với tôi làm gì?
Giải lão nhị không chờ hắn nói hết lời, đã quay ngược bàn tay vả cho tên con nít bay ra ngoài.
Phong Tứ Nương cười quyến rũ nói:
- Ngươi chùi lưng mà cũng mạnh như đánh người như vậy, ta chịu không nổi.
Giải lão nhị trừng mắt nhìn nàng ta, ánh mắt đột nhiên biến ra vừa âm hiểm vừa độc ác, cứ như một con rắn, trong khi đó thanh âm của gã thì so với rắn còn khó nghe hơn nữa, gã nói dằn từng tiếng một:
- Ngươi có biết đây là chỗ nào không?
Phong Tứ Nương đáp:
- Ta mà không biết, thì làm sao lại đây được.
Nàng lại cười một tiếng, rồi mới nói tiếp:
- Chỗ này là Loạn Thạch sơn, còn gọi là Đạo Tặc sơn, bởi vì cư trú trên núi này toàn là cường đạo, ngay cả tên chủ cái khách điếm cỏn con này, nhìn thì có vẻ thật thà, thực ra cũng là cường đạo.
Giải lão nhị gằn giọng hỏi:
- Nếu ngươi đã biết nơi đây là đâu, tại sao còn dám lại?
Phong Tứ Nương đáp:
- Ta có lại đây chọc các ngươi đâu, ta chỉ qua đây tắm một cái, có làm phiền ai nhỉ?
Giải lão nhị cười hung dữ nói:
- Tại sao chỗ nào không tắm cho sướng, lại đi chọn nơi này để tắm?
Phong Tứ Nương ánh mắt lóng lánh, dịu dàng nói:
- Không chừng ta thích cường đạo nhìn ta tắm nhĩ, đây không phải là một điều thật kích thích đó sao?
Giải lão nhị đột nhiên xoay ngược tay lại, đập mạnh vào khung cửa, thanh gỗ lớn bỗng bị gã đập nát thành mãnh vụn, hiển nhiên Thiết sa chưởng của gã đã luyện đến mức không sai.
Phong Tứ Nương hình như không nhìn thấy chuyện đó, chỉ thở ra một hơi nhẹ, lẩm bẩm:
- May mà mình không kêu tên này lại lau lưng, tay chân thật là thô bạo...
Giải lão nhị nổi giận nạt lớn:
- Nói thẳng ra không có lòng vòng, ngươi lại đây có chuyện gì? Còn không nói ra mau?
Phong Tứ Nương lại cười lên một tiếng, nói:
- Ngươi đoán không sai, ta ngàn dặm bôn ba đến đây, tự nhiên không phải chỉ muốn tắm một cái.
Giải lão nhị tròng mắt chuyển động, hỏi:
- Có phải có người sai ngươi lại đây dọ thám tin tức?
Phong Tứ Nương đáp:
- Không phải, chẳng qua ta muốn lại thăm một người bạn cũ thôi.
Giải lão nhị hỏi:
- Nhưng nơi đây không có ai là bạn cũ của ngươi!
Phong Tứ Nương cười, đáp:
- Làm sao ngươi biết được không có? Không lẽ ta không được làm bạn với cường đạo hay sao? Không chừng ta cũng là cường đạo đấy!
Giải lão nhị bỗng biến sắc mặt, hỏi:
- Bạn của ngươi là ai?
Phong Tứ Nương thung dung nói:
- Lâu lắm ta chưa gặp y, nghe nói mấy năm nay y làm ăn cũng không đến nỗi tệ, đã lên làm đại ca của bọn cường đạo ở Quan Trung, không biết ngươi có nhận ra y không?
Giải lão nhị lại biến sắc mặt, hỏi:
- Bằng hữu phe hắc đạo ở Quan Trung có tới mười ba bang, mỗi bang có một đại ca, không biết ngươi đang nói người nào?
Phong Tứ Nương hờ hững nói:
- Hình như y đảm nhiệm chức tổng thủ lãnh của mười ba bang cường đạo của các ngươi.
Giải lão nhị ngẩn người ra một hồi, bỗng nhiên gã cười lớn lên, chỉ vào Phong Tứ Nương hỏi:
- Thứ đàn bà như mi, mà cũng dám xưng bạn bè với tổng thủ lãnh chúng ta?
Phong Tứ Nương cười quyến rũ nói:
- Làm sao ta không xứng làm bạn với y? Các ngươi có biết ta là ai không?
Giải lão nhị ngưng tiếng cười lại, tròng mắt đảo qua đảo lại trên người Phong Tứ Nương mấy lần, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai? Không lẽ ngươi lại là con mụ yêu quái Phong Tứ Nương?
Phong Tứ Nương không trả lời câu hỏi ấy, ngược lại còn hỏi:
- Có phải ngươi là Lưỡng Đầu Xà Giải Bất Đắc?
Giải lão nhị nét mặt lộ vẻ hãnh diện, cười hung dữ, nói:
- Không sai, bất cứ người nào thấy Lưỡng Đầu Xà là ta, đều phải chết, ai cũng không giải bất đắc được!
Phong Tứ Nương nói:
- Ngươi đã là Lưỡng Đầu Xà, ta chỉ còn nước là Phong Tứ Nương thôi.
Đầu của Lưỡng Đầu Xà bỗng nhiên muốn vỡ ra, vỡ thành bốn năm cái.
Ngồi tắm trần truồng trong cái bồn ấy, lại là kẻ vang danh thiên hạ Phong Tứ Nương sao? Tức là nữ ma quái ai thấy cũng muốn nhức đầu sao?
Thực tình hắn không tin được, mà lại không dám không tin.
Chân của hắn bắt đầu muốn thụt lùi, người khác dĩ nhiên là còn lùi lẹ hơn.
Đột nghe Phong Tứ Nương nhẹ nhàng nạt lên một tiếng:
- Đứng yên đó!
Chờ mọi người đã đứng yên đó, gương mặt nàng mới lộ một nét cười nhẹ, vẫn cái cười thật là ôn nhu, thật là mê hồn.
Nàng nhẹ giọng cười, nói:
- Các ngươi nhìn trộm đàn bà tắm, không lẽ muốn tùy tùy tiện tiện như vậy mà đi hay sao?
Lưỡng Đầu Xà hỏi:
- Ngươi... ngươi muốn thế nào?
Giọng nói của hắn đã muốn run, nhưng tròng mắt còn nhìn trừng trừng mở to, nhìn đến lồng ngực trần của Phong Tứ Nương, gan ruột hắn bỗng nhiên lớn ra, cười nhạt nói:
- Không lẽ ngươi còn muốn bọn ta nhìn thêm cho rõ ràng chăng?
Phong Tứ Nương cười, đáp:
- A, thì ra ngươi khi dễ ta không mặc y phục, không dám nhảy ra rượt theo các ngươi chăng?
Lưỡng Đầu Xà cười, đáp:
- Không sai, trừ phi lúc ngươi tắm cũng mặc đồ, hoặc ngồi trong bồn tắm cũng có thể giết người được.
Phong Tứ Nương thở ra một hơi, đưa bàn tay lên, hỏi:
- Các ngươi xem, hai bàn tay này của ta, có giống như bàn tay có thể giết người được không?
Hai bàn tay mười ngón búp măng ấy, mềm nhũn như không có xương, lại giống như một đóa hoa lan.
Giải Đầu Xà đáp:
- Không giống.
Phong Tứ Nương nói:
- Ta xem cũng không giống, nhưng kỳ quái, có lúc chúng cũng biết giết người!
Hai bàn tay nàng bỗng phẩy lên nhè nhẹ một cái, giữa kẻ ngón tay bỗng phóng ra mười mấy tia sáng bạc.
Tiếp theo đó, có tiếng la thảm thiết liên tiếp vang lên, tròng mắt của mỗi người đều bị một cây kim bạc cắm vào, không ai thấy được kim bạc từ đâu ra, cũng chẳng có ai tránh né khỏi.
Phong Tứ Nương lại thở ra, lẩm bẩm nói:
- Nhìn trộm đàn bà tắm, tròng mắt sẽ mọc kim đấy, câu nói ấy, bộ các ngươi chưa bao giờ nghe nói tới hay sao?
Bảy tám người đều lấy tay ôm cặp mắt, lăn lộn trên mặt đất.
Bảy tám người lăn lộn kêu la thảm thiết trên mặt đất còn chưa đủ để Phong Tứ Nương bịt tai lại, bởi vì nàng đang còn bận nhìn hai bàn tay của mình.
Nhìn một hồi lâu, nàng mới nhắm mắt lại, than một tiếng, nói:
- Hai bàn tay tốt như thế này, không dùng để thêu hoa, lại đi dùng để giết người, thực là tiếc làm sao...
Đột nhiên, tiếng kêu la thảm thiết ngừng bặt lại, làm như đồng thời đều ngừng lạị Phong Tứ Nương chớp lông mi một cái, nhẹ nhàng hỏi:
- Hoa Bình?
Ngoài kia không một tiếng nói, chỉ có gió thổi lá kêu xào xạt.
Phong Tứ Nương khóe miệng từ từ lộ ra một nụ cười, nói:
- Tôi đã biết anh lạị Trừ anh ra, còn ai có thể trong khoảnh khắc đã giết được bảy người như vậy! Còn ai có thể sử đao nhanh được như vậy!
Ngoài kia vẫn không một ai trả lờị Phong Tứ Nương nói:
- Tôi biết anh giết bọn họ, bởi vì muốn bọn họ bớt chịu khổ sở, nhưng không biết trái tim của anh biến thành mềm yếu từ lúc nào?
Một hồi lâu, ngoài kia mới có tiếng người từ từ hỏi:
- Có phải Phong Tứ Nương?
Phong Tứ Nương cười đáp:
- Không lẽ anh còn nhận ra thanh âm của tôi, còn chưa quên được tôi sao?
Hoa Bình đáp:
- Trừ Phong Tứ Nương ra, trên thế gian này, còn có ai đem theo ám khí trong lúc đang tắm!
Phong Tứ Nương cười chúm chím hỏi:
- Thì ra anh cũng đang nhìn trộm tôi tắm, nếu không làm sao anh biết tôi đang tắm?
Hoa Bình hình như không nghe thấy nàng nói gì.
Phong Tứ Nương nói:
- Anh muốn nhìn, tại sao không sảng khoái vào đây nhìn nhỉ?
Hoa Bình hình như thở ra một hơi, nói:
- Cô đã ra khỏi quan sáu bảy năm nay, mọi người đều cảm thấy thái bình, tại sao cô còn quay về đây làm gì nữa?
Phong Tứ Nương cười, đáp:
- Tại vì tôi nhớ anh.
Hoa Bình lại đóng miệng lạị Phong Tứ Nương nói:
- Anh không tin tôi nhớ anh? Tôi mà không nhớ anh, tại sao còn đến tìm anh làm gì?
Hoa Bình lại đang thở rạ Phong Tứ Nương nói:
- Tại sao anh lại thở ra? Anh cho là tôi tìm anh nhất định không có chuyện gì hay ho xảy ra phải không? Một người làm ăn phát đạt rồi, ngay đến bạn cũ cũng không muốn gặp mặt sao?
Hoa Bình nói:
- Cô mặc y phục đi, tôi chờ một lát sẽ nói chuyện.
Phong Tứ Nương nói:
- Tôi đã mặc xong y phục rồi, anh cứ việc vào thôi!
Giang hồ đồn rằng, Phi đại phu Công Tôn Linh chỉ cần dùng sức một ngón tay, là có thể giữ lại dược một con ngựa đang chạy gấp; bộ môn khinh công Yến Tử Tam Sao Thủy càng quán tuyệt thiên hạ; thêm cái tài y đạo cao siêu, diệu thủ hồi xuân, rất nhiều người trong võ lâm, ai cũng xưng lão ta là Công Tôn Tam Tuyệt!
Công Tôn Tam Tuyệt ở một nơi cũng tuyệt vô cùng, nhà lão ta ở là một ngôi mộ xây bằng đá, chỗ ngủ chính là một cỗ quan tài. Lão ta cảm thấy rằng như vậy thật thuận tiện, chết sống gì cũng chẳng phải thay đổi địa phương.
Trong nhà lão ta cũng không có gì khác, chỉ có một đứa nhỏ coi cửa, mặt mày cũng thuộc loại kỳ quái. Phong Tứ Nương hỏi nó:
- Công Tôn tiên sinh có nhà không?
Rồi hỏi:
- Công Tôn tiên sinh đi đâu rồi?
Rồi hỏi:
- Công Tôn tiên sinh có về nhà hôm nay không? Chừng nào thì về?
Phong Tứ Nương hỏi bốn năm câu, thằng nhỏ tổng cộng chỉ đáp lại có một câụ Câu trả lời tổng cộng chỉ có ba chữ:
- Không có nhà.
Phong Tứ Nương giận quá muốn tát cho thằng nhỏ vài bạt tai.
Thực ra nàng cũng biết Phi đại phu ra khỏi nhà chỉ có một chuyện: xem bệnh cho người ta.
Phi đại phu tính tình tuy quái dị, nhưng bụng dạ thì không xấu.
Nàng cũng biết rằng Phi đại phu ban đêm nhất định sẽ không ngủ ở nơi nào khác, nhất định sẽ ngủ trong quan tài, do đó cho dù ngủ giấc này không tỉnh lại nữa, cũng hà tất phải phí thì giờ dời nhà đi đâu.
Phong Tứ Nương vốn chỉ cần ngồi đó chờ lão ta về, nhưng muốn một người sống sờ sờ ngồi trong một ngôi mộ, ngồi trên một cỗ quan tài, cái mùi vị ấy thật không dễ chịu gì cho lắm.
Nàng thà ra ngoài đầu đường ngồi chờ còn hơn.
Bóng chiều xuống dần, gió thu đã có ý lạnh.
Phong Tứ Nương dựa trên vách núi bên cạnh đường, một chỗ thật thoải mái nằm dài ra, nhìn lên bầu trời ảm đạm, đợi một vì sao đầu tiên mọc lên.
Rất ít người được thấy một vì sao làm thế nào mọc lên lắm.
Phong Tứ Nương chính là loại người đó, bất kỳ ở trong tình cảnh nào, nàng đều tìm ra được chuyện thú vị để làm, nàng không lãng phí chút nào cái sinh mệnh đã được ban phó cho nàng.
Hỉ! Trên đời này có bao nhiêu người hiểu được cái thú vị của một cuộc đời như vậy?
Đêm đã về khuya, những vì sao đã lên cao.
Trong bóng đêm rốt cuộc có tiếng chân người nặng nề vọng lại, hai người khiêng một chiếc kiệu nhỏ chạy lạo xạo từ con đường núi lại, trên kiệu có một lão già gầy ốm khẳng khiu mặc áo vải màu xanh rộng thùng thình.
Nét mặt lão già thật buồn bã, thật mệt mỏi, lão đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hai tên khiêng kiệu còn có vẻ mệt mỏi hơn, miệng thở phì phò như trâu, đi đến trước vách núi, tên khiêng kiệu đằng trước bèn quay đầu lại, nói:
- Phía trước là một đoạn đường lên núi thật dài, mình ở đây nghỉ chân một lát rồi bò lên sau nghe!
Tên khiêng kiệu đằng sau nói:
- Hai ngày hôm nay trong người ta không khỏe, lúc lên núi, người đi sau chắc chắn là phải chịu phí sức nhiều hơn.
Tên khiêng kiệu phía trước vừa cười vừa mắng:
- Thằng này giỏi, muốn tính trốn việc sao, hay là tối hôm qua lại đi trả nợ cho cô nàng hai lần, ta xem ngươi sớm muộn gì rồi cũng có ngày chết trên bụng cô ả.
Hai tên nói nói cười cười, chân thì đã bước chậm lại, lão già ấy không biết đã thật sự ngủ rồi, hay làm bộ không nghe thấy gì, ngay cả mi mắt cũng không thấy mở ra.
Đến trước vách núi, hai tên khiêng kiệu bèn ngừng chân lại, từ từ hạ kiệu xuống. Đột nhiên, hai người đồng thời rút từ trong kiệu ra mỗi người một cặp kiếm vừa mỏng vừa dài, hai thanh đâm vào phía trước ngực lão già, hai thanh kia đâm vào sau lưng!
---------------------------------------------------------------------------
Truyện còn có tên Tuyệt Tình Nương
Ánh nắng xuyên qua lớp giấy mỏng trên song cửa, chiếu vào bên trong, chiếu lên lớp da mịn màng như lụa.
Nhiệt độ của nước vừa ấm hơn ánh dương quang chút xíu, nàng nằm soải dáng lười biếng trong nước, đưa hai chân thon thon đặt lên trên bồn, để bàn chân tiếp nhận những tia nắng nhẹ nhàng vuốt ve... thật nhẹ nhàng như bàn tay của một người tình nhân.
Trong lòng nàng nổi lên một cảm giác thật thoải mái.
Trải qua nửa tháng trời trên con đường lữ hành, thế gian này còn có chuyện gì so với chuyện tắm trong bồn nước nóng thoải mái hơn thế nữa?
Toàn thân nàng như bị tan chảy trong bồn nước, chỉ trừ hai con mắt, còn mở hé nhìn hai bắp chân.
Hai bắp chân ấy đã đi qua núi, lội qua sông, ba ngày ba đêm vượt qua sa mạc nóng cháy như chảo dầu, và cũng đã từng đạp qua sông rạch ngàn dặm bị đóng băng trong mùa đông lạnh lẽo.
Hai bắp chân này đã đá chết mất ba con chó sói hung dữ đói khát, một con mèo rừng, đạp chết biết bao nhiêu độc xà, còn đá rớt một tên đại đạo Mãn Thiên Vân đồn cứ ở núi Liên sơn xuống vực sâu vạn trượng.
Nhưng bây giờ thì hai bắp chân ấy xem ra thon thon xinh xắn làm sao, ngay cả một vết thẹo cũng tìm không ra, ngay mấy cô thiên kim tiểu thư chưa từng đạp chân ra khỏi khuê phòng một bước, chưa chắc có một đôi chân hoàn mỹ như vậy.
Trong bụng nàng thật là mãn ý.
Trong lu còn đang nung nước, nàng lại đổ thêm một chút nước nóng vào trong bồn; nước tuy đã nóng đủ, nhưng nàng còn muốn nóng thêm chút nữa, nàng thích cái loại kích thích “nóng” như vậy.
Nàng thích đủ các loại các dạng kích thích.
Nàng thích cưỡi ngựa thật nhanh, trèo núi thật cao, ăn thức ăn thật cay, uống rượu thật mạnh, đùa với đao thật bén, giết những người thật hung dữ!
Có người thường nói:
- Kích thích dễ làm cho người ta mau già.
Nhưng câu nói ấy không có hiệu quả trên con người nàng, ngực nàng còn nhô cao lắm, eo nàng còn thon lắm, bụng còn nhỏ dẹp, hai bắp đùi còn chắc nịch, toàn thân trên dưới lớp da mịn màng không có chỗ nào đã nhăn.
Cặp mắt nàng còn trong sáng, cười lên còn làm cho người ta động lòng.
Thấy nàng, có ai dám tin rằng nàng đã ba mươi ba tuổi.
Ba mươi ba năm qua, Phong Tứ Nương thật chưa bao giờ ngược đãi với mình; nàng hiểu rõ trong trường hợp nào mặc quần áo nào, hiểu rõ đối với người nào sẽ nói chuyện như thế nào, hiểu rõ ăn thức ăn nào sẽ uống với loại rượu nào, hiểu rõ dùng chiêu thức nào giết chết hạng người nào!
Nàng hiểu rõ cách sinh hoạt, hiểu rõ cách hưởng thụ.
Cái kiểu người như nàng, trên đời thật không nhiều, có người hâm mộ nàng, có người đố kỵ nàng, nàng đối với chính mình hầu như cũng mãn ý lắm, chỉ trừ một chuyện...
Ấy là tịch mịch.
Bất kể bao nhiêu dạng kích thích, cũng không ngăn chận được cái nỗi tịch mịch ấy.
Hiện tại, ngay một tia mệt mỏi cuối cùng cũng đã bị tiêu tán trong bồn nước, bây giờ nàng mới lấy một chiếc khăn tắm mịn màu trắng, chà xát lên thân mình. Khăn tắm mềm mại chà lên da thịt, làm cho người ta có cảm giác thật thích thú không tả, nhưng nàng thì không biết đang hy vọng làm sao đấy là một đôi bàn tay của một người đàn ông.
Bàn tay của người đàn ông mà nàng yêu mến.
Bất kể khăn tắm mềm mại ra sao, cũng không so sánh được với một bàn tay của người tình, trên đời này không có gì thay thế được bàn tay của một người tình nhân!
Nàng ngẩn ngơ nhìn vào tấm thân nuột nà, hầu như không có tỳ vết của nàng, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác u muộn không thể tả...
Thình lình, cửa sổ, cửa lớn, tường gỗ chung quanh, đồng thời bị đụng thủng ra bảy tám lỗ hổng, mỗi lỗ hổng đều có một cái đầu thò vào, mỗi gương mặt đều có một cặp mắt tham lam nhìn tới.
Có người thì cất tiếng cười quái đản, có người thì nhìn trừng trừng thao láo, ngay cả cười cũng cười không ra; đa số những người đàn ông khi nhìn người đẹp lõa thể trước mắt, đều sẽ biến thành một con chó... một con chó đói!
Cái lỗ hổng trên cửa sổ vị trí tốt nhất, gần nhất, nhìn rõ ràng nhất, có một người mặt mày rằn ri, trên đầu mọc lên một cục bướu lớn, giống như có hai cái đầu chồng lên nhau, ai nhìn cũng thấy muốn buồn nôn.
Những người còn lại cũng không dễ nhìn hơn người kia bao nhiêu. Cho là một người đàn ông đang tắm mà đột nhiên thấy một đám người xông vào như vậy, chỉ sợ đã bị kinh hãi đi hết nửa mạng sống.
Nhưng Phong Tứ Nương thì gương mặt vẫn cứ tỉnh bơ, cứ thoải thoải mái mái nửa nằm nửa ngồi trong bồn tắm, dùng cái khăn lông chùi chùi vào bàn tay. Ngay cả mi mắt nàng còn không buồn hé lên nhìn, chỉ chăm chú nhìn vào những ngón tay thon trẻ, thong thả chùi khô hai bàn tay xong, rồi mới cười nhẹ một tiếng, nói:
- Mọi người không lẽ trước giờ chưa bao giờ thấy một người đàn bà đang tắm sao?
Bảy tám người đồng thời cất tiếng cười lớn, một tên con nít mặt mày rỗ chằng rỗ chịt, cặp mắt trừng trừng ra lớn nhất, càng cười khoái trá, lập tức giành nói trước:
- Không những ta đã nhìn thấy đàn bà tắm, còn có bản lãnh thế đàn bà tắm, nàng có muốn ta lau lưng cho nàng không, bảo đảm nàng khoái ý.
Phong Tứ Nương cũng cười theo, nheo nheo mắt nói:
- Lưng ta cũng đang ngứa quá chừng! Ngươi đã tình nguyện, thì hãy vào thôi!
Cặp mắt tên con nít lập tức mê tít lại thành một sợi chỉ, hắn cười lớn lên, mở cửa sổ ra, tính nhảy vào, nhưng thân hình vừa chớm, đã bị gã đại hán có cái bướu trên đầu chụp lại; mặt mày tên con nít đang tươi cười bỗng khựng lại, biến thành xanh lè, trừng mắt nhìn gã đại hán ấy nói:
- Giải lão nhị, ông đã có mấy bà vợ rồi, còn muốn lại tranh giành với tôi làm gì?
Giải lão nhị không chờ hắn nói hết lời, đã quay ngược bàn tay vả cho tên con nít bay ra ngoài.
Phong Tứ Nương cười quyến rũ nói:
- Ngươi chùi lưng mà cũng mạnh như đánh người như vậy, ta chịu không nổi.
Giải lão nhị trừng mắt nhìn nàng ta, ánh mắt đột nhiên biến ra vừa âm hiểm vừa độc ác, cứ như một con rắn, trong khi đó thanh âm của gã thì so với rắn còn khó nghe hơn nữa, gã nói dằn từng tiếng một:
- Ngươi có biết đây là chỗ nào không?
Phong Tứ Nương đáp:
- Ta mà không biết, thì làm sao lại đây được.
Nàng lại cười một tiếng, rồi mới nói tiếp:
- Chỗ này là Loạn Thạch sơn, còn gọi là Đạo Tặc sơn, bởi vì cư trú trên núi này toàn là cường đạo, ngay cả tên chủ cái khách điếm cỏn con này, nhìn thì có vẻ thật thà, thực ra cũng là cường đạo.
Giải lão nhị gằn giọng hỏi:
- Nếu ngươi đã biết nơi đây là đâu, tại sao còn dám lại?
Phong Tứ Nương đáp:
- Ta có lại đây chọc các ngươi đâu, ta chỉ qua đây tắm một cái, có làm phiền ai nhỉ?
Giải lão nhị cười hung dữ nói:
- Tại sao chỗ nào không tắm cho sướng, lại đi chọn nơi này để tắm?
Phong Tứ Nương ánh mắt lóng lánh, dịu dàng nói:
- Không chừng ta thích cường đạo nhìn ta tắm nhĩ, đây không phải là một điều thật kích thích đó sao?
Giải lão nhị đột nhiên xoay ngược tay lại, đập mạnh vào khung cửa, thanh gỗ lớn bỗng bị gã đập nát thành mãnh vụn, hiển nhiên Thiết sa chưởng của gã đã luyện đến mức không sai.
Phong Tứ Nương hình như không nhìn thấy chuyện đó, chỉ thở ra một hơi nhẹ, lẩm bẩm:
- May mà mình không kêu tên này lại lau lưng, tay chân thật là thô bạo...
Giải lão nhị nổi giận nạt lớn:
- Nói thẳng ra không có lòng vòng, ngươi lại đây có chuyện gì? Còn không nói ra mau?
Phong Tứ Nương lại cười lên một tiếng, nói:
- Ngươi đoán không sai, ta ngàn dặm bôn ba đến đây, tự nhiên không phải chỉ muốn tắm một cái.
Giải lão nhị tròng mắt chuyển động, hỏi:
- Có phải có người sai ngươi lại đây dọ thám tin tức?
Phong Tứ Nương đáp:
- Không phải, chẳng qua ta muốn lại thăm một người bạn cũ thôi.
Giải lão nhị hỏi:
- Nhưng nơi đây không có ai là bạn cũ của ngươi!
Phong Tứ Nương cười, đáp:
- Làm sao ngươi biết được không có? Không lẽ ta không được làm bạn với cường đạo hay sao? Không chừng ta cũng là cường đạo đấy!
Giải lão nhị bỗng biến sắc mặt, hỏi:
- Bạn của ngươi là ai?
Phong Tứ Nương thung dung nói:
- Lâu lắm ta chưa gặp y, nghe nói mấy năm nay y làm ăn cũng không đến nỗi tệ, đã lên làm đại ca của bọn cường đạo ở Quan Trung, không biết ngươi có nhận ra y không?
Giải lão nhị lại biến sắc mặt, hỏi:
- Bằng hữu phe hắc đạo ở Quan Trung có tới mười ba bang, mỗi bang có một đại ca, không biết ngươi đang nói người nào?
Phong Tứ Nương hờ hững nói:
- Hình như y đảm nhiệm chức tổng thủ lãnh của mười ba bang cường đạo của các ngươi.
Giải lão nhị ngẩn người ra một hồi, bỗng nhiên gã cười lớn lên, chỉ vào Phong Tứ Nương hỏi:
- Thứ đàn bà như mi, mà cũng dám xưng bạn bè với tổng thủ lãnh chúng ta?
Phong Tứ Nương cười quyến rũ nói:
- Làm sao ta không xứng làm bạn với y? Các ngươi có biết ta là ai không?
Giải lão nhị ngưng tiếng cười lại, tròng mắt đảo qua đảo lại trên người Phong Tứ Nương mấy lần, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai? Không lẽ ngươi lại là con mụ yêu quái Phong Tứ Nương?
Phong Tứ Nương không trả lời câu hỏi ấy, ngược lại còn hỏi:
- Có phải ngươi là Lưỡng Đầu Xà Giải Bất Đắc?
Giải lão nhị nét mặt lộ vẻ hãnh diện, cười hung dữ, nói:
- Không sai, bất cứ người nào thấy Lưỡng Đầu Xà là ta, đều phải chết, ai cũng không giải bất đắc được!
Phong Tứ Nương nói:
- Ngươi đã là Lưỡng Đầu Xà, ta chỉ còn nước là Phong Tứ Nương thôi.
Đầu của Lưỡng Đầu Xà bỗng nhiên muốn vỡ ra, vỡ thành bốn năm cái.
Ngồi tắm trần truồng trong cái bồn ấy, lại là kẻ vang danh thiên hạ Phong Tứ Nương sao? Tức là nữ ma quái ai thấy cũng muốn nhức đầu sao?
Thực tình hắn không tin được, mà lại không dám không tin.
Chân của hắn bắt đầu muốn thụt lùi, người khác dĩ nhiên là còn lùi lẹ hơn.
Đột nghe Phong Tứ Nương nhẹ nhàng nạt lên một tiếng:
- Đứng yên đó!
Chờ mọi người đã đứng yên đó, gương mặt nàng mới lộ một nét cười nhẹ, vẫn cái cười thật là ôn nhu, thật là mê hồn.
Nàng nhẹ giọng cười, nói:
- Các ngươi nhìn trộm đàn bà tắm, không lẽ muốn tùy tùy tiện tiện như vậy mà đi hay sao?
Lưỡng Đầu Xà hỏi:
- Ngươi... ngươi muốn thế nào?
Giọng nói của hắn đã muốn run, nhưng tròng mắt còn nhìn trừng trừng mở to, nhìn đến lồng ngực trần của Phong Tứ Nương, gan ruột hắn bỗng nhiên lớn ra, cười nhạt nói:
- Không lẽ ngươi còn muốn bọn ta nhìn thêm cho rõ ràng chăng?
Phong Tứ Nương cười, đáp:
- A, thì ra ngươi khi dễ ta không mặc y phục, không dám nhảy ra rượt theo các ngươi chăng?
Lưỡng Đầu Xà cười, đáp:
- Không sai, trừ phi lúc ngươi tắm cũng mặc đồ, hoặc ngồi trong bồn tắm cũng có thể giết người được.
Phong Tứ Nương thở ra một hơi, đưa bàn tay lên, hỏi:
- Các ngươi xem, hai bàn tay này của ta, có giống như bàn tay có thể giết người được không?
Hai bàn tay mười ngón búp măng ấy, mềm nhũn như không có xương, lại giống như một đóa hoa lan.
Giải Đầu Xà đáp:
- Không giống.
Phong Tứ Nương nói:
- Ta xem cũng không giống, nhưng kỳ quái, có lúc chúng cũng biết giết người!
Hai bàn tay nàng bỗng phẩy lên nhè nhẹ một cái, giữa kẻ ngón tay bỗng phóng ra mười mấy tia sáng bạc.
Tiếp theo đó, có tiếng la thảm thiết liên tiếp vang lên, tròng mắt của mỗi người đều bị một cây kim bạc cắm vào, không ai thấy được kim bạc từ đâu ra, cũng chẳng có ai tránh né khỏi.
Phong Tứ Nương lại thở ra, lẩm bẩm nói:
- Nhìn trộm đàn bà tắm, tròng mắt sẽ mọc kim đấy, câu nói ấy, bộ các ngươi chưa bao giờ nghe nói tới hay sao?
Bảy tám người đều lấy tay ôm cặp mắt, lăn lộn trên mặt đất.
Bảy tám người lăn lộn kêu la thảm thiết trên mặt đất còn chưa đủ để Phong Tứ Nương bịt tai lại, bởi vì nàng đang còn bận nhìn hai bàn tay của mình.
Nhìn một hồi lâu, nàng mới nhắm mắt lại, than một tiếng, nói:
- Hai bàn tay tốt như thế này, không dùng để thêu hoa, lại đi dùng để giết người, thực là tiếc làm sao...
Đột nhiên, tiếng kêu la thảm thiết ngừng bặt lại, làm như đồng thời đều ngừng lạị Phong Tứ Nương chớp lông mi một cái, nhẹ nhàng hỏi:
- Hoa Bình?
Ngoài kia không một tiếng nói, chỉ có gió thổi lá kêu xào xạt.
Phong Tứ Nương khóe miệng từ từ lộ ra một nụ cười, nói:
- Tôi đã biết anh lạị Trừ anh ra, còn ai có thể trong khoảnh khắc đã giết được bảy người như vậy! Còn ai có thể sử đao nhanh được như vậy!
Ngoài kia vẫn không một ai trả lờị Phong Tứ Nương nói:
- Tôi biết anh giết bọn họ, bởi vì muốn bọn họ bớt chịu khổ sở, nhưng không biết trái tim của anh biến thành mềm yếu từ lúc nào?
Một hồi lâu, ngoài kia mới có tiếng người từ từ hỏi:
- Có phải Phong Tứ Nương?
Phong Tứ Nương cười đáp:
- Không lẽ anh còn nhận ra thanh âm của tôi, còn chưa quên được tôi sao?
Hoa Bình đáp:
- Trừ Phong Tứ Nương ra, trên thế gian này, còn có ai đem theo ám khí trong lúc đang tắm!
Phong Tứ Nương cười chúm chím hỏi:
- Thì ra anh cũng đang nhìn trộm tôi tắm, nếu không làm sao anh biết tôi đang tắm?
Hoa Bình hình như không nghe thấy nàng nói gì.
Phong Tứ Nương nói:
- Anh muốn nhìn, tại sao không sảng khoái vào đây nhìn nhỉ?
Hoa Bình hình như thở ra một hơi, nói:
- Cô đã ra khỏi quan sáu bảy năm nay, mọi người đều cảm thấy thái bình, tại sao cô còn quay về đây làm gì nữa?
Phong Tứ Nương cười, đáp:
- Tại vì tôi nhớ anh.
Hoa Bình lại đóng miệng lạị Phong Tứ Nương nói:
- Anh không tin tôi nhớ anh? Tôi mà không nhớ anh, tại sao còn đến tìm anh làm gì?
Hoa Bình lại đang thở rạ Phong Tứ Nương nói:
- Tại sao anh lại thở ra? Anh cho là tôi tìm anh nhất định không có chuyện gì hay ho xảy ra phải không? Một người làm ăn phát đạt rồi, ngay đến bạn cũ cũng không muốn gặp mặt sao?
Hoa Bình nói:
- Cô mặc y phục đi, tôi chờ một lát sẽ nói chuyện.
Phong Tứ Nương nói:
- Tôi đã mặc xong y phục rồi, anh cứ việc vào thôi!
Giang hồ đồn rằng, Phi đại phu Công Tôn Linh chỉ cần dùng sức một ngón tay, là có thể giữ lại dược một con ngựa đang chạy gấp; bộ môn khinh công Yến Tử Tam Sao Thủy càng quán tuyệt thiên hạ; thêm cái tài y đạo cao siêu, diệu thủ hồi xuân, rất nhiều người trong võ lâm, ai cũng xưng lão ta là Công Tôn Tam Tuyệt!
Công Tôn Tam Tuyệt ở một nơi cũng tuyệt vô cùng, nhà lão ta ở là một ngôi mộ xây bằng đá, chỗ ngủ chính là một cỗ quan tài. Lão ta cảm thấy rằng như vậy thật thuận tiện, chết sống gì cũng chẳng phải thay đổi địa phương.
Trong nhà lão ta cũng không có gì khác, chỉ có một đứa nhỏ coi cửa, mặt mày cũng thuộc loại kỳ quái. Phong Tứ Nương hỏi nó:
- Công Tôn tiên sinh có nhà không?
Rồi hỏi:
- Công Tôn tiên sinh đi đâu rồi?
Rồi hỏi:
- Công Tôn tiên sinh có về nhà hôm nay không? Chừng nào thì về?
Phong Tứ Nương hỏi bốn năm câu, thằng nhỏ tổng cộng chỉ đáp lại có một câụ Câu trả lời tổng cộng chỉ có ba chữ:
- Không có nhà.
Phong Tứ Nương giận quá muốn tát cho thằng nhỏ vài bạt tai.
Thực ra nàng cũng biết Phi đại phu ra khỏi nhà chỉ có một chuyện: xem bệnh cho người ta.
Phi đại phu tính tình tuy quái dị, nhưng bụng dạ thì không xấu.
Nàng cũng biết rằng Phi đại phu ban đêm nhất định sẽ không ngủ ở nơi nào khác, nhất định sẽ ngủ trong quan tài, do đó cho dù ngủ giấc này không tỉnh lại nữa, cũng hà tất phải phí thì giờ dời nhà đi đâu.
Phong Tứ Nương vốn chỉ cần ngồi đó chờ lão ta về, nhưng muốn một người sống sờ sờ ngồi trong một ngôi mộ, ngồi trên một cỗ quan tài, cái mùi vị ấy thật không dễ chịu gì cho lắm.
Nàng thà ra ngoài đầu đường ngồi chờ còn hơn.
Bóng chiều xuống dần, gió thu đã có ý lạnh.
Phong Tứ Nương dựa trên vách núi bên cạnh đường, một chỗ thật thoải mái nằm dài ra, nhìn lên bầu trời ảm đạm, đợi một vì sao đầu tiên mọc lên.
Rất ít người được thấy một vì sao làm thế nào mọc lên lắm.
Phong Tứ Nương chính là loại người đó, bất kỳ ở trong tình cảnh nào, nàng đều tìm ra được chuyện thú vị để làm, nàng không lãng phí chút nào cái sinh mệnh đã được ban phó cho nàng.
Hỉ! Trên đời này có bao nhiêu người hiểu được cái thú vị của một cuộc đời như vậy?
Đêm đã về khuya, những vì sao đã lên cao.
Trong bóng đêm rốt cuộc có tiếng chân người nặng nề vọng lại, hai người khiêng một chiếc kiệu nhỏ chạy lạo xạo từ con đường núi lại, trên kiệu có một lão già gầy ốm khẳng khiu mặc áo vải màu xanh rộng thùng thình.
Nét mặt lão già thật buồn bã, thật mệt mỏi, lão đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hai tên khiêng kiệu còn có vẻ mệt mỏi hơn, miệng thở phì phò như trâu, đi đến trước vách núi, tên khiêng kiệu đằng trước bèn quay đầu lại, nói:
- Phía trước là một đoạn đường lên núi thật dài, mình ở đây nghỉ chân một lát rồi bò lên sau nghe!
Tên khiêng kiệu đằng sau nói:
- Hai ngày hôm nay trong người ta không khỏe, lúc lên núi, người đi sau chắc chắn là phải chịu phí sức nhiều hơn.
Tên khiêng kiệu phía trước vừa cười vừa mắng:
- Thằng này giỏi, muốn tính trốn việc sao, hay là tối hôm qua lại đi trả nợ cho cô nàng hai lần, ta xem ngươi sớm muộn gì rồi cũng có ngày chết trên bụng cô ả.
Hai tên nói nói cười cười, chân thì đã bước chậm lại, lão già ấy không biết đã thật sự ngủ rồi, hay làm bộ không nghe thấy gì, ngay cả mi mắt cũng không thấy mở ra.
Đến trước vách núi, hai tên khiêng kiệu bèn ngừng chân lại, từ từ hạ kiệu xuống. Đột nhiên, hai người đồng thời rút từ trong kiệu ra mỗi người một cặp kiếm vừa mỏng vừa dài, hai thanh đâm vào phía trước ngực lão già, hai thanh kia đâm vào sau lưng!
---------------------------------------------------------------------------
Truyện còn có tên Tuyệt Tình Nương
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook