Tiểu Thao Thiết
-
Chương 6: Hoàn
31
Thân ảnh rất nhanh đã biến mất, chỉ còn một giọng nói vang vọng trong không trung.
"Chiết Huân, phàm nhân nói, sau khi gả đi sẽ phải đổi họ theo phu quân.
"Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không ăn bất kỳ sinh linh nào, mang họ của ngươi, cùng ngươi đi hết cuộc đời.”
“Đáng tiếc ta không có cơ hội này.
"Chiết Huân, tạm biệt..."
…
Linh hồn của Thao Thiết dần dần tiêu tán giữa đất trời.
Nhưng Chiết Huân lại dần bình tĩnh lại, dấu hiệu nhập ma cũng dần dần bị đẩy lùi.
Ánh sáng phi thăng cũng đến như ước hẹn, chiếu sáng lên cơ thể Chiết Huân.
Chiết Huân lập tức có thể thuận lợi phi thăng.
Nhưng Chiết Huân thậm chí còn không thèm liếc phi thăng quang lộ lấy một cái.
Hắn lặng lẽ nhìn vào chỗ thân ảnh vừa mới biến mất… khẽ mỉm cười,
"Kiếp sau sao?"
Nói xong hắn giơ tay thực hiện một động tác làm cho tất cả mọi người đều phải trấn kinh.
"Dừng tay!"
"Chiết Huân, ngươi điên rồi sao?"
Chúng tu sĩ đều kinh hãi nhìn về phía Chiết Huân... Hắn mặt không biểu tình, dùng linh lực tàn nhẫn đánh mạnh về phía trái tim...
Hắn muốn lấy trái tim linh lung trong sáng đã luyện thành bất tử của bản thân ra.
Giữa hai hàng lông mày của hắn lập tức ngưng tụ một giọt m.áu, nhỏ trên đỉnh trái tim.
"Đây là... Lưu hồn pháp! Là mật pháp đã sớm bị thất truyền!" Phật tu lão tổ kinh ngạc vô cùng, vậy mà Chiết Huân lại sử dụng đến mật pháp này!
Mật pháp này, chỉ có những tu sĩ ở trên cảnh giới Độ kiếp mới có thể sử dụng được, dùng một giọt máu trên đầu tim làm vật chứa để chứa đựng hồn phách của người trong lòng.
Cái giá phải trả là...
Mất hết tu vi!
Đối với nhưng tu sĩ tu chân sắp phi thăng, đánh mất toàn bộ tu vi, tu luyện lại từ đầu còn đáng sợ hơn cả cái chết!
Chưa kể, Thao Thiết là c.hết đi dưới lôi kiếp.
Hồn phách của nàng sẽ tiêu tán giữa thiên địa.
Cho dù Chiết Huân có đánh đổi một cái giá lớn như vậy, cũng chỉ có thể lưu lại một tia hồn phách.
Dù vậy, Chiết Huân cũng không chút do dự.
32
"Chiết Huân sư thúc... Vì sao lại làm như vậy?" Vẫn có những người không thể hiểu nổi.
Một tia hồn phách, có thể làm được gì cơ chứ?
Thao Thiết là hung thú được ngưng kết từ d*c vọng, tuân theo quy luật tự nhiên, vì vậy trăm ngàn năm sau, tự nhiên sẽ lại lần nữa hình thành trên thế giới...
Một Thao Thiết mới.
"Bởi vì... mật pháp này, chỉ cần lưu giữ lại một tia hồn phách, sẽ có thể lần nữa ngưng tụ ra Thao Thiết nguyên bản..."
Đúng vậy, thứ Chiết Huân muốn không phải là một hung thú Thao Thiết, mà là Thao Thiết của hắn.
"Nhưng... nếu như vẫn là Thao Thiết đó, phần hồn phách đã mất đi cần phải tìm lại từng chút từng chút một, nếu không cho dù có ngưng tụ lại Thao Thiết nguyên bản, sớm muộn gì hồn phách cũng sẽ xảy ra bất ổn, sớm muộn cũng sẽ lại lần nữa..."
Lão phật tu không nói tiếp, nhưng những tu sĩ có mặt đều hiểu rõ.
Hồn phi phách tan, chính là kết cục của việc hồn phách không ổn định.
Thế nhưng, việc khôi phục hoàn toàn linh hồn của Thao Thiết gần như là không thể.
Mọi người đều muốn khuyên Chiết Huân từ bỏ.
Chiết Huân rời khỏi Linh Dao Sơn.
Hắn mang theo hạt châu chứa linh hồn người thương, đi khắp tam giới
Đi đến tất cả những nơi tận cùng của thế giới.
Cuối cùng tìm thấy được ba con...
Hung thú.
Cùng Kỳ, Đào Ngột, Hỗn Độn.
"Ta muốn tìm lại Thao Thiết trở về."
Khí tức thanh lãnh của Chiết Huân mang theo một tia quyết tâm kiên định.
"Nếu như hợp tác, các ngươi có thể tùy ý đưa ra điều kiện. Nếu không hợp tác..."
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt của Chiết Huân biến hồng, ma khí quấn thân.
"Vậy thì... đánh một trận."
33
Nhưng hung thú mà có thể hợp tác tử tế như vậy, thì đã không phải là hung thú.
Nói đánh liền đánh.
Mặc dù tu vi của Chiết Huân đã mất đi, nhưng trong cơ thể hắn còn có nội đan của Thao Thiết, cùng với ma khí...
Rất nhanh, ba con hung thú chỉ đành không tình nguyện đồng ý.
Người tu tiên không quan tâm ngày tháng, hung thú cũng vậy.
Cứ vậy, ba thú một người chia nhau đi khắp trên trời dưới đất, từng chút từng chút đi qua tất cả những nơi Thao Thiết đã từng đi qua.
Hết lần này đến lần khác kêu gọi, thu thập linh hồn của Thao Thiết lại.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Đây đã trở thành chấp niệm của Chiết Huân.
Nhìn những mảnh linh hồn dần dần lấp đầy hạt châu...
Một buổi sáng, như thường lệ Chiết Huân lấy hạt châu ra.
Hắn phát hiện trong hạt châu đã mất đi một tia hồn phách, chính là tia hồn phách duy nhất mà hắn bắt được dưới lôi kiếp ngày đó.
Kẻ vẫn luôn lạnh lẽo suốt trăm năm như Chiết Huân, bỗng chốc không kìm được mà run rẩy.
Dường như không thể giữ được hạt châu trong tay.
Hắn nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng hắn không dám đối mặt với… bất kỳ tin xấu nào có thể xuất hiện.
Hắn…không dám động nhẹ một chút nào.
Cho đến khi Cùng Kỳ đến.
"Thao Thiết sắp lần nữa ra đời, ta có thể cảm nhận được."
"Nàng ấy ở đâu?"
Niềm vui bất chợt ập đến, Chiết Huân không cách nào giữ được bình tĩnh.
Không ngờ, Cùng Kỳ lại khẽ lắc đầu.
“Trước khi Thao Thiết trưởng thành, chúng ta cũng không cách nào biết được nàng ở đâu.”
Chiết Huân khẽ nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới lần nữa mở mắt ra.
"Ta hiểu rồi, chúng ta tiếp tục thu thập hồn phách."
Hồn châu đã đầy, Thao Thiết vẫn không rõ tung tích.
Chiết Huân lại lần nữa lấy lại được tu vi, nhưng Thao Thiết vẫn không rõ tung tích.
Động phủ của ba con hung thú cũng sắp bị đạp phẳng rồi....
Cuối cùng có một ngày, Cùng Kỳ truyền đến một đạo âm phù.
"Thao Thiết đã thành niên rồi, nàng tới tìm ta, ngươi có muốn đến đón nàng không?"
Chiết Huân nghe được những lời này, bất an trong lòng cuối cùng tạm biến mất.
Hắn khẽ mỉm cười.
Suốt trăm năm, đây là lần đầu tiên nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
Chiết Huân nói: "Thao Thiết tham lam, bảo nàng hãy đến ăn Chiết Huân."
34
Chiết Huân đã tìm thấy Thao Thiết nhỏ của mình.
Thao Thiết nhỏ không thèm để ý đến hắn.
Hắn vẫn luôn đi theo Thao Thiết, nhìn thân hổ đầu hổ của nàng, bộ dáng đáng yêu muốn chếc.
Trái tim đã bị tổn thương suốt trăm năm của hắn dần được chữa lành.
Trái tim trống rỗng suốt trăm năm dần dần tràn ngập d*c vọng, ngưng kết thành... một trái tim không ngừng nhảy nhót.
Hắn ôm nàng trở về, nàng hỏi: “Ngươi là ai?”
Hắn đáp: Ta tên là Chiết Huân.
Hắn còn nói: Nàng tên là Chiết Đào
Chiết Huân, Thao Thiết.
Lần này, hắn sẽ không để nàng rời xa nữa.
35
Ảo cảnh biến mất, hiện thực quay trở lại.
Ta ngơ ngác nhìn cái hang quen thuộc mà xa lạ.
Ta đã lấy lại được sức mạnh ban đầu và trí nhớ của mình.
Nước mắt rơi thành từng giọt từng giọt ướt đẫm khuôn mặt.
Ta lau nước mắt, bước ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Là Chiết Huân.
Hơi thở của hắn vẫn còn lạnh, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn ta chăm chú.
Ta không thể chịu đựng được nữa.
"Huhuhu ~ Chiết Huân, huhuhu, ta nhớ ra rồi..."
"Mấy trăm năm qua ngươi có thấy khó chịu không? Ôi, ngươi gầy đi rồi..."
"Hu hu hu hu hu
Ta hoàn toàn không biết mình đang nói gì, chỉ biết thốt lên những lời vô nghĩa theo bản năng.
Chiết Huân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm ta.
Một lúc lâu sau, khi ta dần chuyển sang nức nở, ta mới nhận ra đôi mắt đẹp của hắn sâu thẳm vô cùng.
“Ừm.” Hắn khàn khàn đáp lại.
Thế giới đang quay.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã ở trong suối linh của núi Linh Dao.
Chiết Huân lấy lại vẻ bình tĩnh, giọng điệu chậm rãi nhưng lại vô cùng khó chịu.
"Vậy … chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé."
[PN]
Ngày hôm đó, Cùng Kỳ rất bối rối khi nghe yêu cầu của Chiết Huân.
Hắn bất cẩn hỏi:
"Thịt của ngươi có ngon không? Đúng đúng, ngươi có hương vị nguyên bản của Thao Thiết, có thể hấp dẫn nó, nhưng không thể lừa gạt được những hung thú khác!"
“Ta nghe nói Thao Thiết đã trưởng thành.”
Chiết Huân lần đầu tiên thả lỏng, im lặng sau khi nghe điều này.
"Cùng Kỳ, trong hàng vạn năm qua… ngươi đã bao giờ có đạo lữ chưa?"
Cùng Kỳ trợn to tròn mắt nhìn lên trời.
"Sao nào? Bốn người chúng ta, ngoại trừ Thao Thiết, những thú còn lại đều tự do tự tại! Sảng khoái!"
Chiết Huân đưa tay tính toán.
Cùng Kỳ thắc mắc: "Thao Thiết đã trưởng thành rồi, đã có thể tìm lại rồi, ngươi còn tính toán gì vậy?"
Suốt hàng trăm năm qua, Chiết Huân mỗi ngày đều tính toán, mỗi ngày đều phải tính xem bản thân và Thao Thiết vẫn còn có tia hy vọng được về lại bên nhau mới có thể an tâm.
Cho nên, hành động này, Cùng Kỳ không lạ tí nào.
Nhưng lần này...
Chiết Huân bình tĩnh nói: “Ta đã tính toán ra Hồng Loan tinh động của ngươi rồi.”
*Hồng loan tinh động: dùng để biểu thị cho quẻ cầu hôn, nghĩa là sắp cưới, nên duyên vợ chồng
Cùng Kỳ:???
[Toàn văn hoàn]
Thân ảnh rất nhanh đã biến mất, chỉ còn một giọng nói vang vọng trong không trung.
"Chiết Huân, phàm nhân nói, sau khi gả đi sẽ phải đổi họ theo phu quân.
"Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không ăn bất kỳ sinh linh nào, mang họ của ngươi, cùng ngươi đi hết cuộc đời.”
“Đáng tiếc ta không có cơ hội này.
"Chiết Huân, tạm biệt..."
…
Linh hồn của Thao Thiết dần dần tiêu tán giữa đất trời.
Nhưng Chiết Huân lại dần bình tĩnh lại, dấu hiệu nhập ma cũng dần dần bị đẩy lùi.
Ánh sáng phi thăng cũng đến như ước hẹn, chiếu sáng lên cơ thể Chiết Huân.
Chiết Huân lập tức có thể thuận lợi phi thăng.
Nhưng Chiết Huân thậm chí còn không thèm liếc phi thăng quang lộ lấy một cái.
Hắn lặng lẽ nhìn vào chỗ thân ảnh vừa mới biến mất… khẽ mỉm cười,
"Kiếp sau sao?"
Nói xong hắn giơ tay thực hiện một động tác làm cho tất cả mọi người đều phải trấn kinh.
"Dừng tay!"
"Chiết Huân, ngươi điên rồi sao?"
Chúng tu sĩ đều kinh hãi nhìn về phía Chiết Huân... Hắn mặt không biểu tình, dùng linh lực tàn nhẫn đánh mạnh về phía trái tim...
Hắn muốn lấy trái tim linh lung trong sáng đã luyện thành bất tử của bản thân ra.
Giữa hai hàng lông mày của hắn lập tức ngưng tụ một giọt m.áu, nhỏ trên đỉnh trái tim.
"Đây là... Lưu hồn pháp! Là mật pháp đã sớm bị thất truyền!" Phật tu lão tổ kinh ngạc vô cùng, vậy mà Chiết Huân lại sử dụng đến mật pháp này!
Mật pháp này, chỉ có những tu sĩ ở trên cảnh giới Độ kiếp mới có thể sử dụng được, dùng một giọt máu trên đầu tim làm vật chứa để chứa đựng hồn phách của người trong lòng.
Cái giá phải trả là...
Mất hết tu vi!
Đối với nhưng tu sĩ tu chân sắp phi thăng, đánh mất toàn bộ tu vi, tu luyện lại từ đầu còn đáng sợ hơn cả cái chết!
Chưa kể, Thao Thiết là c.hết đi dưới lôi kiếp.
Hồn phách của nàng sẽ tiêu tán giữa thiên địa.
Cho dù Chiết Huân có đánh đổi một cái giá lớn như vậy, cũng chỉ có thể lưu lại một tia hồn phách.
Dù vậy, Chiết Huân cũng không chút do dự.
32
"Chiết Huân sư thúc... Vì sao lại làm như vậy?" Vẫn có những người không thể hiểu nổi.
Một tia hồn phách, có thể làm được gì cơ chứ?
Thao Thiết là hung thú được ngưng kết từ d*c vọng, tuân theo quy luật tự nhiên, vì vậy trăm ngàn năm sau, tự nhiên sẽ lại lần nữa hình thành trên thế giới...
Một Thao Thiết mới.
"Bởi vì... mật pháp này, chỉ cần lưu giữ lại một tia hồn phách, sẽ có thể lần nữa ngưng tụ ra Thao Thiết nguyên bản..."
Đúng vậy, thứ Chiết Huân muốn không phải là một hung thú Thao Thiết, mà là Thao Thiết của hắn.
"Nhưng... nếu như vẫn là Thao Thiết đó, phần hồn phách đã mất đi cần phải tìm lại từng chút từng chút một, nếu không cho dù có ngưng tụ lại Thao Thiết nguyên bản, sớm muộn gì hồn phách cũng sẽ xảy ra bất ổn, sớm muộn cũng sẽ lại lần nữa..."
Lão phật tu không nói tiếp, nhưng những tu sĩ có mặt đều hiểu rõ.
Hồn phi phách tan, chính là kết cục của việc hồn phách không ổn định.
Thế nhưng, việc khôi phục hoàn toàn linh hồn của Thao Thiết gần như là không thể.
Mọi người đều muốn khuyên Chiết Huân từ bỏ.
Chiết Huân rời khỏi Linh Dao Sơn.
Hắn mang theo hạt châu chứa linh hồn người thương, đi khắp tam giới
Đi đến tất cả những nơi tận cùng của thế giới.
Cuối cùng tìm thấy được ba con...
Hung thú.
Cùng Kỳ, Đào Ngột, Hỗn Độn.
"Ta muốn tìm lại Thao Thiết trở về."
Khí tức thanh lãnh của Chiết Huân mang theo một tia quyết tâm kiên định.
"Nếu như hợp tác, các ngươi có thể tùy ý đưa ra điều kiện. Nếu không hợp tác..."
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt của Chiết Huân biến hồng, ma khí quấn thân.
"Vậy thì... đánh một trận."
33
Nhưng hung thú mà có thể hợp tác tử tế như vậy, thì đã không phải là hung thú.
Nói đánh liền đánh.
Mặc dù tu vi của Chiết Huân đã mất đi, nhưng trong cơ thể hắn còn có nội đan của Thao Thiết, cùng với ma khí...
Rất nhanh, ba con hung thú chỉ đành không tình nguyện đồng ý.
Người tu tiên không quan tâm ngày tháng, hung thú cũng vậy.
Cứ vậy, ba thú một người chia nhau đi khắp trên trời dưới đất, từng chút từng chút đi qua tất cả những nơi Thao Thiết đã từng đi qua.
Hết lần này đến lần khác kêu gọi, thu thập linh hồn của Thao Thiết lại.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Đây đã trở thành chấp niệm của Chiết Huân.
Nhìn những mảnh linh hồn dần dần lấp đầy hạt châu...
Một buổi sáng, như thường lệ Chiết Huân lấy hạt châu ra.
Hắn phát hiện trong hạt châu đã mất đi một tia hồn phách, chính là tia hồn phách duy nhất mà hắn bắt được dưới lôi kiếp ngày đó.
Kẻ vẫn luôn lạnh lẽo suốt trăm năm như Chiết Huân, bỗng chốc không kìm được mà run rẩy.
Dường như không thể giữ được hạt châu trong tay.
Hắn nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng hắn không dám đối mặt với… bất kỳ tin xấu nào có thể xuất hiện.
Hắn…không dám động nhẹ một chút nào.
Cho đến khi Cùng Kỳ đến.
"Thao Thiết sắp lần nữa ra đời, ta có thể cảm nhận được."
"Nàng ấy ở đâu?"
Niềm vui bất chợt ập đến, Chiết Huân không cách nào giữ được bình tĩnh.
Không ngờ, Cùng Kỳ lại khẽ lắc đầu.
“Trước khi Thao Thiết trưởng thành, chúng ta cũng không cách nào biết được nàng ở đâu.”
Chiết Huân khẽ nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới lần nữa mở mắt ra.
"Ta hiểu rồi, chúng ta tiếp tục thu thập hồn phách."
Hồn châu đã đầy, Thao Thiết vẫn không rõ tung tích.
Chiết Huân lại lần nữa lấy lại được tu vi, nhưng Thao Thiết vẫn không rõ tung tích.
Động phủ của ba con hung thú cũng sắp bị đạp phẳng rồi....
Cuối cùng có một ngày, Cùng Kỳ truyền đến một đạo âm phù.
"Thao Thiết đã thành niên rồi, nàng tới tìm ta, ngươi có muốn đến đón nàng không?"
Chiết Huân nghe được những lời này, bất an trong lòng cuối cùng tạm biến mất.
Hắn khẽ mỉm cười.
Suốt trăm năm, đây là lần đầu tiên nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
Chiết Huân nói: "Thao Thiết tham lam, bảo nàng hãy đến ăn Chiết Huân."
34
Chiết Huân đã tìm thấy Thao Thiết nhỏ của mình.
Thao Thiết nhỏ không thèm để ý đến hắn.
Hắn vẫn luôn đi theo Thao Thiết, nhìn thân hổ đầu hổ của nàng, bộ dáng đáng yêu muốn chếc.
Trái tim đã bị tổn thương suốt trăm năm của hắn dần được chữa lành.
Trái tim trống rỗng suốt trăm năm dần dần tràn ngập d*c vọng, ngưng kết thành... một trái tim không ngừng nhảy nhót.
Hắn ôm nàng trở về, nàng hỏi: “Ngươi là ai?”
Hắn đáp: Ta tên là Chiết Huân.
Hắn còn nói: Nàng tên là Chiết Đào
Chiết Huân, Thao Thiết.
Lần này, hắn sẽ không để nàng rời xa nữa.
35
Ảo cảnh biến mất, hiện thực quay trở lại.
Ta ngơ ngác nhìn cái hang quen thuộc mà xa lạ.
Ta đã lấy lại được sức mạnh ban đầu và trí nhớ của mình.
Nước mắt rơi thành từng giọt từng giọt ướt đẫm khuôn mặt.
Ta lau nước mắt, bước ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Là Chiết Huân.
Hơi thở của hắn vẫn còn lạnh, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn ta chăm chú.
Ta không thể chịu đựng được nữa.
"Huhuhu ~ Chiết Huân, huhuhu, ta nhớ ra rồi..."
"Mấy trăm năm qua ngươi có thấy khó chịu không? Ôi, ngươi gầy đi rồi..."
"Hu hu hu hu hu
Ta hoàn toàn không biết mình đang nói gì, chỉ biết thốt lên những lời vô nghĩa theo bản năng.
Chiết Huân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm ta.
Một lúc lâu sau, khi ta dần chuyển sang nức nở, ta mới nhận ra đôi mắt đẹp của hắn sâu thẳm vô cùng.
“Ừm.” Hắn khàn khàn đáp lại.
Thế giới đang quay.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã ở trong suối linh của núi Linh Dao.
Chiết Huân lấy lại vẻ bình tĩnh, giọng điệu chậm rãi nhưng lại vô cùng khó chịu.
"Vậy … chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé."
[PN]
Ngày hôm đó, Cùng Kỳ rất bối rối khi nghe yêu cầu của Chiết Huân.
Hắn bất cẩn hỏi:
"Thịt của ngươi có ngon không? Đúng đúng, ngươi có hương vị nguyên bản của Thao Thiết, có thể hấp dẫn nó, nhưng không thể lừa gạt được những hung thú khác!"
“Ta nghe nói Thao Thiết đã trưởng thành.”
Chiết Huân lần đầu tiên thả lỏng, im lặng sau khi nghe điều này.
"Cùng Kỳ, trong hàng vạn năm qua… ngươi đã bao giờ có đạo lữ chưa?"
Cùng Kỳ trợn to tròn mắt nhìn lên trời.
"Sao nào? Bốn người chúng ta, ngoại trừ Thao Thiết, những thú còn lại đều tự do tự tại! Sảng khoái!"
Chiết Huân đưa tay tính toán.
Cùng Kỳ thắc mắc: "Thao Thiết đã trưởng thành rồi, đã có thể tìm lại rồi, ngươi còn tính toán gì vậy?"
Suốt hàng trăm năm qua, Chiết Huân mỗi ngày đều tính toán, mỗi ngày đều phải tính xem bản thân và Thao Thiết vẫn còn có tia hy vọng được về lại bên nhau mới có thể an tâm.
Cho nên, hành động này, Cùng Kỳ không lạ tí nào.
Nhưng lần này...
Chiết Huân bình tĩnh nói: “Ta đã tính toán ra Hồng Loan tinh động của ngươi rồi.”
*Hồng loan tinh động: dùng để biểu thị cho quẻ cầu hôn, nghĩa là sắp cưới, nên duyên vợ chồng
Cùng Kỳ:???
[Toàn văn hoàn]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook