Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính
-
Chương 1: Trúc Mã
↬ Edit: Phượng Cửu
↬ Beta: Cá Nhỏ
-
Năm nay Trà Trà lên trung học.
Mười bốn tuổi cô trổ mã trở nên xinh đẹp, khuôn mặt trắng như bánh bao nhỏ, nhìn thấy liền muốn niết, đôi mắt hạt châu giống như pha lê vừa mới được gột rửa qua, thủy linh thanh thuần, là một cô bé xinh đẹp.
Lúc này cô đang ngồi ở bàn học thở dài.
Sách bài tập đặt trên bàn, một chữ cũng chưa động.
Cửa sổ bên cạnh truyền đến tiếng chửi rủa chanh chua, chậm rãi lọt vào tai Trà Trà.
"Tao nuôi mày có ích lợi gì? Mày có biết hay không bởi vì mày, tao chịu bao nhiêu khổ cực!"
"Chính bởi vì đứa nghiệt chủng như mày nên tao mới biến thành bộ dạng như này."
Tiếp theo đó là âm thanh đồ vật bị đập phá rơi vỡ, phịch một tiếng tấm ván cửa bằng gỗ đóng lại, "Cút! Mày cút ra ngoài cho tao!"
Giằng co hết nửa tiếng, tiếng chửi rủa đánh đập mới kết thúc, cuối cùng dần dần yên tĩnh.
Trà Trà đi ra phòng ngủ, mẹ cô đang ở trong phòng khách dọn dẹp.
Hai phòng ở đơn giản được Sở Thanh Ánh dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, trang trí đơn giản mà lại ấm áp.
Năm nay Sở Thanh Ánh đã hơn ba mươi nhưng nhìn trông giống thiếu nữ hai mươi tuổi hơn, làn da trắng nõn tinh tế được chăm sóc rất tốt, mái tóc đen nhánh xoăn lơi, con ngươi màu trà nhợt nhạt trong ánh sáng, mặt mày tinh xảo, xinh đẹp khiến người khác không rời mắt được.
Bà và con gái ở chỗ này mười mấy năm, nhân duyên rất tốt, quan hệ với hàng xóm cũng không tệ lắm. Hiện tại bà mở một cửa hàng bán hoa, sống những ngày tháng yên bình.
Tuy bà ăn mặc rất giản dị, nhưng trên người lại toát có một loại khí chất đặc biệt.
Sở Thanh Ánh sửa sang lại hoa đã cắm, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía con gái, từ ái hỏi: "Trà Trà, có phải làm bài tập quá mệt mỏi hay không?"
Trà Trà lắc đầu rồi đi vào phòng bếp, cô mở tủ lạnh ra, cầm một túi đồ ăn vặt nhỏ, ôm trong ngực.
Khuôn mặt cô hồng hồng, thanh âm nhỏ nhẹ mà mềm mại, trời sinh hàm chứa một loại ngây thơ, cô nói: "Mẹ, con xuống lầu một chút, sẽ lập tức trở về."
Sở Thanh Ánh đại khái đoán được con gái ôm đồ ăn vặt đi tìm ai.
Bà không quản nhiều, chỉ dặn dò: "Không được về quá khuya."
Trà Trà chưa thay giày, chân mang dép lê tai thỏ lông xù của mình, ra sức gật đầu: "Dạ dạ dạ!"
Các nhà xung quanh ngõ nhỏ đều là các hộ độc lập có sân nhỏ, Trà Trà gấp không chờ được chạy ra cửa.
Trong màn đêm dày đặc, nhiệt độ hạ xuống nên hơi lạnh, gió đêm từ từ thổi mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Trà Trà nhẹ nhàng bước đi, lặng lẽ tới trước cổng nhà Thẩm Chấp, cửa nhỏ khắc hoa thiết nghệ vẫn chưa khóa, để lại một khe hở nho nhỏ.
Thiếu niên tuấn tú, bộ dáng xuất sắc, ngũ quan thanh lãnh bị mẹ mình đuổi ra sân nhà, trên người hắn mặc áo trắng ngắn tay đơn bạc.
Sắc mặt thiếu niên thanh lãnh, dưới hàng mi là đôi mắt lạnh lùng, con ngươi màu lưu ly lạnh lẽo, sống mũi cao thẳng, da trắng môi hồng, khóe miệng nhấp thẳng tắp, lộ ra cảm giác lạnh lùng cao quý.
Vừa nãy mẹ nuôi uống say, công việc không được thuận lợi nên đổ mọi lỗi lên người hắn, không cho hắn ăn cơm, không cho hắn ngủ, còn đuổi hắn ra ngoài sân chịu lạnh.
Trà Trà lén lút đẩy cửa ra, bước đi nhẹ nhàng, cô đem toàn bộ đồ ăn vặt trong túi đẩy đến trước mặt Thẩm Chấp, đè thấp âm thanh, dùng giọng mềm nhẹ nhất hỏi hắn: "A Chấp, cậu có đói bụng không?"
Cơm nắm mới ở trong tủ lạnh, chocolate thường ngày cô còn không nỡ ăn, đồ uống quả hạch tất cả đều ôm đến đưa cho hắn.
Đôi mắt Trà Trà thật xinh đẹp, đôi mắt tròn xoe liên tục chuyển động, linh động hoạt bát, con ngươi đen nhánh như pha lê được gột rửa, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi bặm.
Cô dùng ánh mắt xinh đẹp này nhìn chằm chằm Thẩm Chấp, "Cậu nhớ phải ăn, tớ về nhà trước, ngày mai gặp nha."
Vừa lúc Thẩm Chấp rũ mắt thấy dép lê tai thỏ đáng yêu trên chân thiếu nữ.
Cô ra ngoài vẫn còn mặc đồ ngủ, tóc hơi rối, lười biếng đáng yêu, nhìn còn có chút mơ hồ.
Quần của cô hình như hơi ngắn, một đoạn mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh lộ ra bên ngoài, vừa nhỏ vừa tinh xảo.
Thẩm Chấp lặng lẽ thu hồi ánh mắt, thấp giọng ừ một tiếng.
Bỗng nhiên, cửa kính bên phải phía trên bọn họ như bị thứ gì đập vào, phát ra tiếng vang chói tai, Trà Trà bị hoảng sợ, trộm nhìn cửa kính, sau đó khom lưng rời đi sân nhà Thẩm Chấp.
Đi được một nửa, Trà Trà lại đi vòng trở lại, cách một cánh cửa, dùng khẩu hình với hắn nói: "A Chấp, chốc nữa từ ban công tớ ném cho cậu một chiếc chăn lông cừu."
Sắc mặt thanh lãnh của thiếu niên hơi nhu hòa một chút khiến hắn thoạt nhìn thật ngoan ngoãn: "Được."
Trà Trà nhảy nhót về đến nhà, lên phòng ngủ, bước chân vào thấy đầu giường của cô được chất đầy bởi những con gấu bông, làm cho căn phòng tuy nhỏ nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp.
Trà Trà gấp chiếc chăn lông cừu duy nhất trên giường mình lên, bàn tay nắm chặt chiếc chăn lông cừu màu xanh nhạt không buông.
Cô mở cửa sổ sát đất ra, đi đến cạnh ban công, nắm lấy lan can rồi vươn nửa người ra, sau đó ném chăn lông cừu cho Thẩm Chấp.
Thẩm Chấp sờ chăn lông cừu, xúc cảm cực mềm, mang hương vị thơm thơm ngọt ngọt, hắn nhấp khóe miệng, không nói gì.
Trà Trà đứng bên ban công nói chuyện với hắn, nhỏ giọng câu được câu không: "A Chấp, buổi tối rất lạnh, chờ mẹ cậu ngủ rồi, cậu liền lén vào nhà ngủ nha."
Thẩm Chấp không nhiều lời, "Ừ, được."
Trà Trà nhìn hắn lâu một chút mặt liền đỏ, cô dùng tay che gương mặt đã nóng lên của mình, " Nếu không thì đêm nay tớ nói chuyện phiếm với cậu?"
Thẩm Chấp ngữ khí nhàn nhạt: "Không cần."
Trà Trà nói: "Ồ, được rồi."
Thực mau đã đến 10 giờ tối, ngày mai cô còn phải dậy sớm đi học.
Trà Trà vào phòng, ngồi lên giường, cởi giày, đầu ngón chân cô tròn tròn, móng tay cái hồng hồng, đôi chân lắc lắc lúc ẩn lúc hiện trong không trung.
Sở Thanh Ánh gõ cửa phòng: "Trà Trà, mẹ vào nhé."
Trà Trà nhanh chóng thu dọn đống bài tập chưa làm xong, "Mẹ."
Trong tay Sở Thanh Ánh bưng sữa bò vừa mới hâm nóng, bà nhìn gò má mượt mà ửng hồng của con gái, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt cô: "Uống xong sữa bò rồi đi ngủ."
Thực ra Trà Trà không thích uống sữa bò, đặc biệt là sữa bò nguyên chất.
"Mẹ, con không uống có được không?"
"Không uống sẽ không cao."
Trà Trà liền trầm mặc, nhăn mặt giống như rất rối rắm.
Sở Thanh Ánh nhìn con gái đáng yêu của mình, nén cười, "Trà Trà nhà chúng ta không phải muốn cao đến 1m7 sao?"
"Mẹ, con sẽ uống."
"Ừ, ngủ sớm một chút."
Lúc Sở Thanh Ánh rời khỏi phòng, thuận tiện giúp cô tắt đèn.
Mỗi khi nhìn con gái, cô cảm thấy lúc trước hao hết tâm tư rời khỏi tên đàn ông kia đều đáng giá.
Hiện giờ cô và con gái sống rất tốt.
Cô cũng sẽ tận lực chu cấp cho con gái đầy đủ, không để con bé phải có gì lo lắng.
Trong phòng, Trà Trà khuôn mặt đầy đau khổ uống một hơi cạn sạch ly sữa bò.
Cô muốn cao lên!
Thẩm Chấp bằng tuổi cô đã sắp lên 1m7.
Lần trước đo chiều cao ở trường học, cô mới 1m5.
Luôn bị những đứa trẻ ở hẻm nhỏ cười nhạo là chú lùn nhỏ, củ cải lùn!
Thật xấu hổ!
Trà Trà uống hết sữa bò, nghĩ đến Thẩm Chấp lại không ngủ được.
Mẹ bảo khi còn là trẻ con, lúc bọn họ còn chưa nhớ được gì, đã được nuôi dạy gần nhau sau này trưởng thành trở thành bạn tốt.
Khi còn nhỏ cô rất bá đạo, luôn lấy đồ chơi trong tay Thẩm Chấp.
Tuy vậy, Thẩm Chấp cũng không để ý tới cô, ngược lại cô còn bị tức đến khóc.
Trà Trà không tin.
Nhưng mẹ chưa bao giờ lừa cô.
Sau này hai người dần lớn lên.
Ở cùng nhà trẻ.
Cùng học tiểu học.
Hiện tại lại cùng lên trung học.
Mười mấy năm qua, Trà Trà và Thẩm Chấp như hình với bóng, các dì ở đầu hẻm thấy thế, thường trêu bọn họ, nói Trà Trà là nàng dâu tương lai của Thẩm Chấp.
Mỗi lúc như vậy Trà Trà chỉ biết mặt đỏ tai hồng, sau đó chạy mất.
Thẩm Chấp mặt lạnh, không cao hứng nhưng cũng không nói lời nào.
Trà Trà thích chơi cùng Thẩm Chấp, mới đầu bởi vì toàn bộ ngõ nhỏ chỉ có hai người bọn họ không có ba.
Hồi ở nhà trẻ cô bị đứa bạn đáng ghét nắm bím tóc cười nhạo cô là đứa con hoang.
Cô gân cổ khóc um lên, trên đường về nhà còn sụt sùi mãi không thôi. Đôi mắt thì đỏ hơn cả con thỏ.
Thẩm Chấp không kiên nhẫn, thay cô cầm cặp sách, "Cậu đừng khóc, rất ồn."
Trà Trà dừng sụt sùi, chớp chớp đôi mắt, "A Chấp, cậu cũng không có ba sao?"
Thẩm Chấp không để ý tới cô.
Trà Trà không ngại, cảm thấy mình tìm được đồng bạn cùng đồng bệnh tương liên rồi.
Hai nhà lại chỉ cách một bức tường, Trà Trà càng dính Thẩm Chấp. Mẹ của Thẩm Chấp không thích hắn.
Từ nhỏ đến lớn, Trà Trà luôn thấy rất nhiều vết thương trên người Thẩm Chấp, có đôi khi là bị phỏng, có đôi khi là vết thương ngoài da, trên cánh tay, trên đùi đều có cả. Ngẫu nhiên còn thấy vết thương ở trên mặt hắn.
Đói bụng, không được ngủ là chuyện như cơm bữa.
Trà Trà rất sợ mẹ Thẩm Chấp, đó là một người phụ nữ rất hung dữ.
Một đầu tóc vàng xơ xác, mặt cũng sạm vàng, nhìn giống người 40 tuổi, một chút đều không giống Thẩm Chấp.
Trà Trà không nghĩ ra, vì sao mẹ Thẩm Chấp lại không thích hắn.
Thẩm Chấp ngoan ngoãn từ nhỏ, lớn lên đặc biệt đẹp, hắn được coi là đứa con ngoan của mọi nhà. Thành tích ưu tú nhất ngõ, thầy cô đều nói tương lai hắn nhất định có thể thi đậu lớp thiên tài của trường trung học trực thuộc*.
*Trường trung học phổ thông trực thuộc đại học.
Trà Trà có chút khổ sở, cảm thấy tiểu trúc mã của cô quá đáng thương.
Trà Trà xốc chăn lên, chân trần mò xuống giường, không bật đèn, dựa vào ánh trăng đi đến trên ban công, khẽ meo meo mắt nhìn xuống.
Ngoài sân nhà Thẩm Chấp đã không có người.
Hẳn là hắn đã vào nhà ngủ.
Trà Trà nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng có thể an tâm ngủ một giấc.
Cô ngoan ngoãn đắp chăn đàng hoàng rồi ngủ.
Buổi tối nay Trà Trà ngủ không được ngon, nửa đêm rời giường bật đèn đi uống nước, sau đó mơ hồ ngủ, mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô đọc xong một quyển tiểu thuyết.
Tình tiết đại khái của tiểu thuyết cô còn nhớ rõ.
Nam chính từ nhỏ đã bị lừa bán, mẹ nuôi ngược đãi, bị khinh nhục, động một chút thì đánh chửi, bỏ đói. Không chỉ vậy, mẹ nuôi còn ngược đãi thân thể, công kích tinh thần... Có thể nói thời kỳ thiếu niên trải qua vô cùng đen tối và thê thảm.
Nhưng mà cha mẹ ruột nam chính lại rất có địa vị, cha là danh môn chính khách*, mẹ cũng là thiên kim đại tiểu thư xuất thân cao quý.
*Danh môn chính khách: Nhân vật nổi tiếng, quan trọng trong giới chính trị.
Cuối cùng năm nam chính mười sáu tuổi, bọn họ tìm thấy con trai thất lạc bên ngoài.
Cha mẹ nam chính vui mừng đến khóc lập tức mang hắn về.
Nam chính cũng từ tiểu đáng thương nghèo khó bị người khi dễ, nháy mắt trở thành đại thiếu gia quyền quý.
Mà mẹ nuôi đã từng ngược đãi hắn bị đưa vào bệnh viện tâm thần, trải qua quãng đời sống không bằng chết.
Nam chính là thiếu niên thiên tài, rất khó lường, ở phương diện thương trường hay chính trị đều cực kì có thiên phú, tuổi còn trẻ, qua mấy tháng đã hoàn toàn thanh lý môn hộ, nắm được quyền khống chế tuyệt đối, thành nhân vật lớn ai cũng không dám đắc tội.
Sáng sớm hôm sau, Trà Trà mới vừa tỉnh ngủ còn ngây ngốc, cảm thấy chính mình ở trong mơ, mệt mỏi lẫn khiếp sợ.
Sao cô lại mơ thấy nam chính trong quyển tiểu thuyết kia là tiểu trúc mã đáng thương của cô thế này!!
OVO!
↬ Beta: Cá Nhỏ
-
Năm nay Trà Trà lên trung học.
Mười bốn tuổi cô trổ mã trở nên xinh đẹp, khuôn mặt trắng như bánh bao nhỏ, nhìn thấy liền muốn niết, đôi mắt hạt châu giống như pha lê vừa mới được gột rửa qua, thủy linh thanh thuần, là một cô bé xinh đẹp.
Lúc này cô đang ngồi ở bàn học thở dài.
Sách bài tập đặt trên bàn, một chữ cũng chưa động.
Cửa sổ bên cạnh truyền đến tiếng chửi rủa chanh chua, chậm rãi lọt vào tai Trà Trà.
"Tao nuôi mày có ích lợi gì? Mày có biết hay không bởi vì mày, tao chịu bao nhiêu khổ cực!"
"Chính bởi vì đứa nghiệt chủng như mày nên tao mới biến thành bộ dạng như này."
Tiếp theo đó là âm thanh đồ vật bị đập phá rơi vỡ, phịch một tiếng tấm ván cửa bằng gỗ đóng lại, "Cút! Mày cút ra ngoài cho tao!"
Giằng co hết nửa tiếng, tiếng chửi rủa đánh đập mới kết thúc, cuối cùng dần dần yên tĩnh.
Trà Trà đi ra phòng ngủ, mẹ cô đang ở trong phòng khách dọn dẹp.
Hai phòng ở đơn giản được Sở Thanh Ánh dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, trang trí đơn giản mà lại ấm áp.
Năm nay Sở Thanh Ánh đã hơn ba mươi nhưng nhìn trông giống thiếu nữ hai mươi tuổi hơn, làn da trắng nõn tinh tế được chăm sóc rất tốt, mái tóc đen nhánh xoăn lơi, con ngươi màu trà nhợt nhạt trong ánh sáng, mặt mày tinh xảo, xinh đẹp khiến người khác không rời mắt được.
Bà và con gái ở chỗ này mười mấy năm, nhân duyên rất tốt, quan hệ với hàng xóm cũng không tệ lắm. Hiện tại bà mở một cửa hàng bán hoa, sống những ngày tháng yên bình.
Tuy bà ăn mặc rất giản dị, nhưng trên người lại toát có một loại khí chất đặc biệt.
Sở Thanh Ánh sửa sang lại hoa đã cắm, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía con gái, từ ái hỏi: "Trà Trà, có phải làm bài tập quá mệt mỏi hay không?"
Trà Trà lắc đầu rồi đi vào phòng bếp, cô mở tủ lạnh ra, cầm một túi đồ ăn vặt nhỏ, ôm trong ngực.
Khuôn mặt cô hồng hồng, thanh âm nhỏ nhẹ mà mềm mại, trời sinh hàm chứa một loại ngây thơ, cô nói: "Mẹ, con xuống lầu một chút, sẽ lập tức trở về."
Sở Thanh Ánh đại khái đoán được con gái ôm đồ ăn vặt đi tìm ai.
Bà không quản nhiều, chỉ dặn dò: "Không được về quá khuya."
Trà Trà chưa thay giày, chân mang dép lê tai thỏ lông xù của mình, ra sức gật đầu: "Dạ dạ dạ!"
Các nhà xung quanh ngõ nhỏ đều là các hộ độc lập có sân nhỏ, Trà Trà gấp không chờ được chạy ra cửa.
Trong màn đêm dày đặc, nhiệt độ hạ xuống nên hơi lạnh, gió đêm từ từ thổi mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Trà Trà nhẹ nhàng bước đi, lặng lẽ tới trước cổng nhà Thẩm Chấp, cửa nhỏ khắc hoa thiết nghệ vẫn chưa khóa, để lại một khe hở nho nhỏ.
Thiếu niên tuấn tú, bộ dáng xuất sắc, ngũ quan thanh lãnh bị mẹ mình đuổi ra sân nhà, trên người hắn mặc áo trắng ngắn tay đơn bạc.
Sắc mặt thiếu niên thanh lãnh, dưới hàng mi là đôi mắt lạnh lùng, con ngươi màu lưu ly lạnh lẽo, sống mũi cao thẳng, da trắng môi hồng, khóe miệng nhấp thẳng tắp, lộ ra cảm giác lạnh lùng cao quý.
Vừa nãy mẹ nuôi uống say, công việc không được thuận lợi nên đổ mọi lỗi lên người hắn, không cho hắn ăn cơm, không cho hắn ngủ, còn đuổi hắn ra ngoài sân chịu lạnh.
Trà Trà lén lút đẩy cửa ra, bước đi nhẹ nhàng, cô đem toàn bộ đồ ăn vặt trong túi đẩy đến trước mặt Thẩm Chấp, đè thấp âm thanh, dùng giọng mềm nhẹ nhất hỏi hắn: "A Chấp, cậu có đói bụng không?"
Cơm nắm mới ở trong tủ lạnh, chocolate thường ngày cô còn không nỡ ăn, đồ uống quả hạch tất cả đều ôm đến đưa cho hắn.
Đôi mắt Trà Trà thật xinh đẹp, đôi mắt tròn xoe liên tục chuyển động, linh động hoạt bát, con ngươi đen nhánh như pha lê được gột rửa, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi bặm.
Cô dùng ánh mắt xinh đẹp này nhìn chằm chằm Thẩm Chấp, "Cậu nhớ phải ăn, tớ về nhà trước, ngày mai gặp nha."
Vừa lúc Thẩm Chấp rũ mắt thấy dép lê tai thỏ đáng yêu trên chân thiếu nữ.
Cô ra ngoài vẫn còn mặc đồ ngủ, tóc hơi rối, lười biếng đáng yêu, nhìn còn có chút mơ hồ.
Quần của cô hình như hơi ngắn, một đoạn mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh lộ ra bên ngoài, vừa nhỏ vừa tinh xảo.
Thẩm Chấp lặng lẽ thu hồi ánh mắt, thấp giọng ừ một tiếng.
Bỗng nhiên, cửa kính bên phải phía trên bọn họ như bị thứ gì đập vào, phát ra tiếng vang chói tai, Trà Trà bị hoảng sợ, trộm nhìn cửa kính, sau đó khom lưng rời đi sân nhà Thẩm Chấp.
Đi được một nửa, Trà Trà lại đi vòng trở lại, cách một cánh cửa, dùng khẩu hình với hắn nói: "A Chấp, chốc nữa từ ban công tớ ném cho cậu một chiếc chăn lông cừu."
Sắc mặt thanh lãnh của thiếu niên hơi nhu hòa một chút khiến hắn thoạt nhìn thật ngoan ngoãn: "Được."
Trà Trà nhảy nhót về đến nhà, lên phòng ngủ, bước chân vào thấy đầu giường của cô được chất đầy bởi những con gấu bông, làm cho căn phòng tuy nhỏ nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp.
Trà Trà gấp chiếc chăn lông cừu duy nhất trên giường mình lên, bàn tay nắm chặt chiếc chăn lông cừu màu xanh nhạt không buông.
Cô mở cửa sổ sát đất ra, đi đến cạnh ban công, nắm lấy lan can rồi vươn nửa người ra, sau đó ném chăn lông cừu cho Thẩm Chấp.
Thẩm Chấp sờ chăn lông cừu, xúc cảm cực mềm, mang hương vị thơm thơm ngọt ngọt, hắn nhấp khóe miệng, không nói gì.
Trà Trà đứng bên ban công nói chuyện với hắn, nhỏ giọng câu được câu không: "A Chấp, buổi tối rất lạnh, chờ mẹ cậu ngủ rồi, cậu liền lén vào nhà ngủ nha."
Thẩm Chấp không nhiều lời, "Ừ, được."
Trà Trà nhìn hắn lâu một chút mặt liền đỏ, cô dùng tay che gương mặt đã nóng lên của mình, " Nếu không thì đêm nay tớ nói chuyện phiếm với cậu?"
Thẩm Chấp ngữ khí nhàn nhạt: "Không cần."
Trà Trà nói: "Ồ, được rồi."
Thực mau đã đến 10 giờ tối, ngày mai cô còn phải dậy sớm đi học.
Trà Trà vào phòng, ngồi lên giường, cởi giày, đầu ngón chân cô tròn tròn, móng tay cái hồng hồng, đôi chân lắc lắc lúc ẩn lúc hiện trong không trung.
Sở Thanh Ánh gõ cửa phòng: "Trà Trà, mẹ vào nhé."
Trà Trà nhanh chóng thu dọn đống bài tập chưa làm xong, "Mẹ."
Trong tay Sở Thanh Ánh bưng sữa bò vừa mới hâm nóng, bà nhìn gò má mượt mà ửng hồng của con gái, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt cô: "Uống xong sữa bò rồi đi ngủ."
Thực ra Trà Trà không thích uống sữa bò, đặc biệt là sữa bò nguyên chất.
"Mẹ, con không uống có được không?"
"Không uống sẽ không cao."
Trà Trà liền trầm mặc, nhăn mặt giống như rất rối rắm.
Sở Thanh Ánh nhìn con gái đáng yêu của mình, nén cười, "Trà Trà nhà chúng ta không phải muốn cao đến 1m7 sao?"
"Mẹ, con sẽ uống."
"Ừ, ngủ sớm một chút."
Lúc Sở Thanh Ánh rời khỏi phòng, thuận tiện giúp cô tắt đèn.
Mỗi khi nhìn con gái, cô cảm thấy lúc trước hao hết tâm tư rời khỏi tên đàn ông kia đều đáng giá.
Hiện giờ cô và con gái sống rất tốt.
Cô cũng sẽ tận lực chu cấp cho con gái đầy đủ, không để con bé phải có gì lo lắng.
Trong phòng, Trà Trà khuôn mặt đầy đau khổ uống một hơi cạn sạch ly sữa bò.
Cô muốn cao lên!
Thẩm Chấp bằng tuổi cô đã sắp lên 1m7.
Lần trước đo chiều cao ở trường học, cô mới 1m5.
Luôn bị những đứa trẻ ở hẻm nhỏ cười nhạo là chú lùn nhỏ, củ cải lùn!
Thật xấu hổ!
Trà Trà uống hết sữa bò, nghĩ đến Thẩm Chấp lại không ngủ được.
Mẹ bảo khi còn là trẻ con, lúc bọn họ còn chưa nhớ được gì, đã được nuôi dạy gần nhau sau này trưởng thành trở thành bạn tốt.
Khi còn nhỏ cô rất bá đạo, luôn lấy đồ chơi trong tay Thẩm Chấp.
Tuy vậy, Thẩm Chấp cũng không để ý tới cô, ngược lại cô còn bị tức đến khóc.
Trà Trà không tin.
Nhưng mẹ chưa bao giờ lừa cô.
Sau này hai người dần lớn lên.
Ở cùng nhà trẻ.
Cùng học tiểu học.
Hiện tại lại cùng lên trung học.
Mười mấy năm qua, Trà Trà và Thẩm Chấp như hình với bóng, các dì ở đầu hẻm thấy thế, thường trêu bọn họ, nói Trà Trà là nàng dâu tương lai của Thẩm Chấp.
Mỗi lúc như vậy Trà Trà chỉ biết mặt đỏ tai hồng, sau đó chạy mất.
Thẩm Chấp mặt lạnh, không cao hứng nhưng cũng không nói lời nào.
Trà Trà thích chơi cùng Thẩm Chấp, mới đầu bởi vì toàn bộ ngõ nhỏ chỉ có hai người bọn họ không có ba.
Hồi ở nhà trẻ cô bị đứa bạn đáng ghét nắm bím tóc cười nhạo cô là đứa con hoang.
Cô gân cổ khóc um lên, trên đường về nhà còn sụt sùi mãi không thôi. Đôi mắt thì đỏ hơn cả con thỏ.
Thẩm Chấp không kiên nhẫn, thay cô cầm cặp sách, "Cậu đừng khóc, rất ồn."
Trà Trà dừng sụt sùi, chớp chớp đôi mắt, "A Chấp, cậu cũng không có ba sao?"
Thẩm Chấp không để ý tới cô.
Trà Trà không ngại, cảm thấy mình tìm được đồng bạn cùng đồng bệnh tương liên rồi.
Hai nhà lại chỉ cách một bức tường, Trà Trà càng dính Thẩm Chấp. Mẹ của Thẩm Chấp không thích hắn.
Từ nhỏ đến lớn, Trà Trà luôn thấy rất nhiều vết thương trên người Thẩm Chấp, có đôi khi là bị phỏng, có đôi khi là vết thương ngoài da, trên cánh tay, trên đùi đều có cả. Ngẫu nhiên còn thấy vết thương ở trên mặt hắn.
Đói bụng, không được ngủ là chuyện như cơm bữa.
Trà Trà rất sợ mẹ Thẩm Chấp, đó là một người phụ nữ rất hung dữ.
Một đầu tóc vàng xơ xác, mặt cũng sạm vàng, nhìn giống người 40 tuổi, một chút đều không giống Thẩm Chấp.
Trà Trà không nghĩ ra, vì sao mẹ Thẩm Chấp lại không thích hắn.
Thẩm Chấp ngoan ngoãn từ nhỏ, lớn lên đặc biệt đẹp, hắn được coi là đứa con ngoan của mọi nhà. Thành tích ưu tú nhất ngõ, thầy cô đều nói tương lai hắn nhất định có thể thi đậu lớp thiên tài của trường trung học trực thuộc*.
*Trường trung học phổ thông trực thuộc đại học.
Trà Trà có chút khổ sở, cảm thấy tiểu trúc mã của cô quá đáng thương.
Trà Trà xốc chăn lên, chân trần mò xuống giường, không bật đèn, dựa vào ánh trăng đi đến trên ban công, khẽ meo meo mắt nhìn xuống.
Ngoài sân nhà Thẩm Chấp đã không có người.
Hẳn là hắn đã vào nhà ngủ.
Trà Trà nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng có thể an tâm ngủ một giấc.
Cô ngoan ngoãn đắp chăn đàng hoàng rồi ngủ.
Buổi tối nay Trà Trà ngủ không được ngon, nửa đêm rời giường bật đèn đi uống nước, sau đó mơ hồ ngủ, mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô đọc xong một quyển tiểu thuyết.
Tình tiết đại khái của tiểu thuyết cô còn nhớ rõ.
Nam chính từ nhỏ đã bị lừa bán, mẹ nuôi ngược đãi, bị khinh nhục, động một chút thì đánh chửi, bỏ đói. Không chỉ vậy, mẹ nuôi còn ngược đãi thân thể, công kích tinh thần... Có thể nói thời kỳ thiếu niên trải qua vô cùng đen tối và thê thảm.
Nhưng mà cha mẹ ruột nam chính lại rất có địa vị, cha là danh môn chính khách*, mẹ cũng là thiên kim đại tiểu thư xuất thân cao quý.
*Danh môn chính khách: Nhân vật nổi tiếng, quan trọng trong giới chính trị.
Cuối cùng năm nam chính mười sáu tuổi, bọn họ tìm thấy con trai thất lạc bên ngoài.
Cha mẹ nam chính vui mừng đến khóc lập tức mang hắn về.
Nam chính cũng từ tiểu đáng thương nghèo khó bị người khi dễ, nháy mắt trở thành đại thiếu gia quyền quý.
Mà mẹ nuôi đã từng ngược đãi hắn bị đưa vào bệnh viện tâm thần, trải qua quãng đời sống không bằng chết.
Nam chính là thiếu niên thiên tài, rất khó lường, ở phương diện thương trường hay chính trị đều cực kì có thiên phú, tuổi còn trẻ, qua mấy tháng đã hoàn toàn thanh lý môn hộ, nắm được quyền khống chế tuyệt đối, thành nhân vật lớn ai cũng không dám đắc tội.
Sáng sớm hôm sau, Trà Trà mới vừa tỉnh ngủ còn ngây ngốc, cảm thấy chính mình ở trong mơ, mệt mỏi lẫn khiếp sợ.
Sao cô lại mơ thấy nam chính trong quyển tiểu thuyết kia là tiểu trúc mã đáng thương của cô thế này!!
OVO!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook