Tiểu Thanh Mai Phật Hệ
-
Chương 24
Mấy học sinh bị lão Ngô gọi đi không về học hai tiết cuối, đến tận khi tan học họ cũng không quay lại.
Thanh Nhiễm tan học về nhà, Lý Thanh Mặc vẫn chưa về.
Cô trầm mặc nằm dài ra sô pha không động đậy dọa dì Lưu một trận.
Dì Lưu bước qua sờ trán cô, miệng không ngừng ca cẩm: "Con bé này thật là, có phải sốt rồi không? Cũng không nóng mà."
Thanh Nhiễm ngồi dậy: "Dì Lưu, con không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt chút thôi."
"Ai nha…" dì Lưu yên tâm rồi nhưng vẫn lẩm bẩm: "Biết là học tập quan trọng nhưng con cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi chứ, đừng làm bản thân mệt quá, mất nhiều hơn được đó."
Thanh Nhiễm cười gượng, nhìn dì Lưu đang mặc tạp dề đi vào bếp.
Những kí ức chiều nay đã làm đảo lộn hết tất cả sắp xếp về cuộc sống của cô, có lẽ dù cho cô có nỗ lực thế nào đi nữa thì cũng khó có thể thay đổi, chống lại được số mệnh của Thanh Nhiễm trong sách.
Thứ đồ như vận mệnh này không căn bản không thoát nổi, chỉ có thể đón nhận.
Cô phải nhanh chóng lên kế hoạch cho việc thi vào đại học F, tận lực trước thời gian bị gả cho giáo sư Lâmt trong sách, gặp mặt vị giáo sư ôn hòa nho nhã này một lần.
Tối qua không cho mèo ăn, thấy hôm nay sắc trời còn sớm, Thanh Nhiễm cầm túi thức ăn cho mèo ra ngoài.
Thức ăn cho mèo trong nhà không còn nhiều nữa, cô vừa đi vừa lấy điện thoại từ túi áo ra xem, hôm qua không thể sạc điện, thanh pin đã biến thành màu hồng, hiển thị chỉ còn 18%.
Thanh Nhiễm sợ lát nữa máy sẽ sập nguồn nên lại nhét lại vào túi áo.
Âm báo tin nhắn cứ rung lên không ngừng, nhưng đã đến chỗ tụi méo hoang, Thanh Nhiễm không xem điện thoại nữa.
Mèo hoang đã nhận cô là cha mẹ lo cơm áo, bọn chúng không sợ hãi nữa mà đến bên người cô, đợi cô lấy đồ cho ăn.
Bên dưới gốc cổ thụ,Thanh Nhiễm theo thói quen ngẩng đầu nhìn lên tán cây.
Thiếu niên áo đen đội mũ bóng chày vẫn ngồi trên cành cây như cũ, cúi xuống nhìn cô.
Có lẽ là do hai người đều không có vận mệnh tốt đẹp, Thanh Nhiễm không bài xích sự xuất hiện của Quý Ngạn Thần.
-
Mấy con mèo hoang bị dọa bỏ chạy, sau một lúc quan sát thấy không có gì nguy hiểm, từng con từng con lại vẫy đuôi sán lại gần.
Quý Ngạn Thần học theo Thanh Nhiễm cúi người xuống, mèo hoang quấn quanh người anh.
"Học trưởng Quý" Thanh Nhiễm đánh vỡ sự yên tĩnh: "Ngày nào.anh cũng ra đây à?"
Quý Ngạn Thần ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt màu nâu ánh lên vẻ xa lạ, anh ngẩn ra rồi đáp: "Ừm, ngày nào cũng đến."
Bởi vì không biết hôm nào cô đến thế nên ngày nào anh cũng đến.
Thanh Nhiễm đã không nghĩ ra tại sao Quý Ngạn Thần trong sách lại hắc hóa, người không tranh không đoạt, suốt ngày chỉ sống trong thế giới riêng giống anh, rốt cuộc tại sao phải chống đối Tạ Ánh An đến cùng?
Kết thúc truyện, vì sao anh lại lựa chọn nhảy lầu tự tử?
Thời gian tĩnh lại, Thanh Nhiễm thất thần, hai người như những linh hồn cô độc tìm đến nhau, ai cũng không ảnh hưởng tới ai.
Thanh Nhiễm đột nhiên hỏi: "Học trưởng, nếu như số mệnh quá bất công mà bản thân lại không đấu lại nó, vậy nên làm gì đây?"
Quý Ngạn Thần ngẩn ra, anh không để Thanh Nhiễm đợi quá lâu: "Hãy thử xem."
"Thử xem sao.." Thanh Nhiễm cười.
Đấy một lần không lại, vậy thử đấu trăm lần xem có thay đổi được gì không?
Quý Ngạn Thần vuốt lưng con mèo nhỏ nhất, giọng anh trầm trầm giống như tự nói với bản thân: "Nếu như đã biết không đấu lại vận mệnh, vậy thì cứ cố gắng thêm chút nữa cũng đâu có hại gì đâu."
Thanh Nhiễm bừng tỉnh, kết cục trong sách đã được định trước, cô cũng đã biết trước rồi, nếu như nỗ lực làm chuyện gì đó, sao có thể vì sự phát triển của sự việc mà từ bỏ.
Ánh hoàng hôn còn sót lại chiếu lên hai người làm toàn thân Quý Ngạn Thần nhiễm lên một màu cam ấm áp, trong giây phút ấy, Thanh Nhiễm đột nhiên nhìn thấy hào quang tỏa ra từ người vị học trưởng này.
Cúng trong thời khắc đó cô nhận ra nhận thức của người tự kỷ cũng không có đáng sợ như vậy.
Mèo hoang ăn no đã lần lượt rời đi, trên tay Quý Ngạn Thần còn ôm con mèo nhỏ nhất kia, dường như không muốn rời đi.
Thanh Nhiễm đứng dậy: "Học trưởng Quý, em phải về rồi."
Quý Ngạn Thần cũng ôm con mèo dậy, anh nhìn về phía con đường mà Thanh Nhiễm đến: "Phải, quay về rồi sao…"
Thanh Nhiễm gật đầu, khóe miệng nhếch lên: "Tạm biệt học trưởng."
Bước được mấy bước, cô lại quay đầu lại nhìn, rút điện thoại trong túi ra: "Học trưởng, có thể kết bạn không?"
Quý Ngạn Thần ngơ ngác gật đầu, thò tay mò điện thoain.
Anh đưa điện thoại cho Thanh Nhiễm.
Thanh Nhiễm cẩn thận đón lấy rồi mới nhận ra có lẽ Quý Ngạn Thần để cô thêm bạn bè với anh.
Điện thoại Quý Ngạn Thần không có mật khẩu, Thanh Nhiễm mở wechat, ảnh đại diện của anh là mặt biển cô độc, tên wechat cúng chỉ có một chữ "Quý".
Thanh Nhiễm tìm mã QR của anh, rồi quét, vừa nhìn đã thấy wechat của anh vô cùng đơn giản, ngoài mấy thông báo về tin tức thuóng ngày ra cũng chỉ có tin nhắn do một người tên Kỷ Hạ gửi, dưới cùng là nhóm lớp hai năm ba.
Thanh Nhiễm không có tâm tư xem trộm tin nhắn người khác, cô tìm được mã QR của anh, quét thêm cô, sau lại lưu ba chữ " Quý Ngạn Thần" rồi trả anh điện thoại.
"Học trưởng, sau này đến cho mèo ăn có thể tìm em qua wechat, tạm biệt." Cô vẫy tay, lần này không quay đầu lại nữa.
Con mèo Quý Ngạn Thần ôm trong lòng đã nhảy xuống, anh cầm điện thoại đứng ngay ra.
Rất lâu sau, khóe miệng giương lên một nụ cười đấy ôn hòa.
Thanh Nhiễm đụng phải Tạ Ánh An ở ngay chỗ rẽ, cậu dựa nửa người vào gốc cây, không khí quanh người u ám.
Nhìn thấy cô, Tạ Ánh An đứng thẳng dậy, tầm mắt rơi trên túi thức ăn cho mèo được cô ôm trong lòng.
"Cho mèo ăn à?"
Cậu hỏi.
Thanh Nhiễm gật đầu,"Sao cậu lại ở đây?"
"Tìm cậu."
"Có chuyện gì sao?"
Hầu kết Tạ Ánh An trượt xuống, lời nói đến miệng rồi lại nuốt xuống.
Cậu cụp mắt, hàng lông mi màu đen giống như đôi cánh: "Không có gì."
Thanh Nhiễm thấy kì quái, hỏi cậu: "Muốn đến nhà tôi không?"
"Không đi đâu, tôi về đây." Tạ Ánh An nhìn về phía Thanh Nhiễm vừa đi qua đây, xa xa còn có thể nhìn thấy bóng dáng màu đen, cậu chỉ về hướng đó: "Cậu từ chỗ kia qua đây à."
Tầm mắt Thanh Nhiễm không tự chủ.được hướng về phía xa kia, cũng không quan Tâm.Tạ Ánh An từ đâu đên, cô gật đầu rồi đi qua cậu.
"Lý Thanh Nhiễm" Tạ Ánh An từ phía sau gọi tên cô.
Thanh Nhiễm dừng chân lại.
"Không được yêu sớm!"
Giọng nói của thiếu niên gần như mang theo chút khẩn cầu.
Thanh Nhiễm lắc đầu hoài nghi bản thân nghe nhầm, kiêu ngạo như Tạ Ánh An, trong sách cuộc sống như trên mây, ngay cả nữ chính Ôn Thời Nghi cũng không làm cậu hạ mình được.
Không phải coi thường bản thân, nhưng Lý Thanh Nhiễm cô đây trong lòng Tạ Ánh An thì tính là cái gì?
"Cậu cũng vậy." Thanh Nhiễm nhấc chân tiếp tục bước về phía trước.
Người không có tư cách nói về hai tử "yêu sớm" này nhất chính là Tạ Ánh An, trong sách cậu ta với Ôn Thời Nghi đã xác định tình cảm trước cả lúc thi đại học, hai người chính thức bước vào cánh cửa yêu sớm.
Tiwf đầu đến cuối Thanh Nhiễm cũng chỉ yêu thầm cậu ta, ngay cả tỏ tình cũng không dám.
Bây giờ ngược lại cậu ta lại bảo cô không được yêu sớm.
-
Thanh Nhiễm tan học về nhà, Lý Thanh Mặc vẫn chưa về.
Cô trầm mặc nằm dài ra sô pha không động đậy dọa dì Lưu một trận.
Dì Lưu bước qua sờ trán cô, miệng không ngừng ca cẩm: "Con bé này thật là, có phải sốt rồi không? Cũng không nóng mà."
Thanh Nhiễm ngồi dậy: "Dì Lưu, con không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt chút thôi."
"Ai nha…" dì Lưu yên tâm rồi nhưng vẫn lẩm bẩm: "Biết là học tập quan trọng nhưng con cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi chứ, đừng làm bản thân mệt quá, mất nhiều hơn được đó."
Thanh Nhiễm cười gượng, nhìn dì Lưu đang mặc tạp dề đi vào bếp.
Những kí ức chiều nay đã làm đảo lộn hết tất cả sắp xếp về cuộc sống của cô, có lẽ dù cho cô có nỗ lực thế nào đi nữa thì cũng khó có thể thay đổi, chống lại được số mệnh của Thanh Nhiễm trong sách.
Thứ đồ như vận mệnh này không căn bản không thoát nổi, chỉ có thể đón nhận.
Cô phải nhanh chóng lên kế hoạch cho việc thi vào đại học F, tận lực trước thời gian bị gả cho giáo sư Lâmt trong sách, gặp mặt vị giáo sư ôn hòa nho nhã này một lần.
Tối qua không cho mèo ăn, thấy hôm nay sắc trời còn sớm, Thanh Nhiễm cầm túi thức ăn cho mèo ra ngoài.
Thức ăn cho mèo trong nhà không còn nhiều nữa, cô vừa đi vừa lấy điện thoại từ túi áo ra xem, hôm qua không thể sạc điện, thanh pin đã biến thành màu hồng, hiển thị chỉ còn 18%.
Thanh Nhiễm sợ lát nữa máy sẽ sập nguồn nên lại nhét lại vào túi áo.
Âm báo tin nhắn cứ rung lên không ngừng, nhưng đã đến chỗ tụi méo hoang, Thanh Nhiễm không xem điện thoại nữa.
Mèo hoang đã nhận cô là cha mẹ lo cơm áo, bọn chúng không sợ hãi nữa mà đến bên người cô, đợi cô lấy đồ cho ăn.
Bên dưới gốc cổ thụ,Thanh Nhiễm theo thói quen ngẩng đầu nhìn lên tán cây.
Thiếu niên áo đen đội mũ bóng chày vẫn ngồi trên cành cây như cũ, cúi xuống nhìn cô.
Có lẽ là do hai người đều không có vận mệnh tốt đẹp, Thanh Nhiễm không bài xích sự xuất hiện của Quý Ngạn Thần.
-
Mấy con mèo hoang bị dọa bỏ chạy, sau một lúc quan sát thấy không có gì nguy hiểm, từng con từng con lại vẫy đuôi sán lại gần.
Quý Ngạn Thần học theo Thanh Nhiễm cúi người xuống, mèo hoang quấn quanh người anh.
"Học trưởng Quý" Thanh Nhiễm đánh vỡ sự yên tĩnh: "Ngày nào.anh cũng ra đây à?"
Quý Ngạn Thần ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt màu nâu ánh lên vẻ xa lạ, anh ngẩn ra rồi đáp: "Ừm, ngày nào cũng đến."
Bởi vì không biết hôm nào cô đến thế nên ngày nào anh cũng đến.
Thanh Nhiễm đã không nghĩ ra tại sao Quý Ngạn Thần trong sách lại hắc hóa, người không tranh không đoạt, suốt ngày chỉ sống trong thế giới riêng giống anh, rốt cuộc tại sao phải chống đối Tạ Ánh An đến cùng?
Kết thúc truyện, vì sao anh lại lựa chọn nhảy lầu tự tử?
Thời gian tĩnh lại, Thanh Nhiễm thất thần, hai người như những linh hồn cô độc tìm đến nhau, ai cũng không ảnh hưởng tới ai.
Thanh Nhiễm đột nhiên hỏi: "Học trưởng, nếu như số mệnh quá bất công mà bản thân lại không đấu lại nó, vậy nên làm gì đây?"
Quý Ngạn Thần ngẩn ra, anh không để Thanh Nhiễm đợi quá lâu: "Hãy thử xem."
"Thử xem sao.." Thanh Nhiễm cười.
Đấy một lần không lại, vậy thử đấu trăm lần xem có thay đổi được gì không?
Quý Ngạn Thần vuốt lưng con mèo nhỏ nhất, giọng anh trầm trầm giống như tự nói với bản thân: "Nếu như đã biết không đấu lại vận mệnh, vậy thì cứ cố gắng thêm chút nữa cũng đâu có hại gì đâu."
Thanh Nhiễm bừng tỉnh, kết cục trong sách đã được định trước, cô cũng đã biết trước rồi, nếu như nỗ lực làm chuyện gì đó, sao có thể vì sự phát triển của sự việc mà từ bỏ.
Ánh hoàng hôn còn sót lại chiếu lên hai người làm toàn thân Quý Ngạn Thần nhiễm lên một màu cam ấm áp, trong giây phút ấy, Thanh Nhiễm đột nhiên nhìn thấy hào quang tỏa ra từ người vị học trưởng này.
Cúng trong thời khắc đó cô nhận ra nhận thức của người tự kỷ cũng không có đáng sợ như vậy.
Mèo hoang ăn no đã lần lượt rời đi, trên tay Quý Ngạn Thần còn ôm con mèo nhỏ nhất kia, dường như không muốn rời đi.
Thanh Nhiễm đứng dậy: "Học trưởng Quý, em phải về rồi."
Quý Ngạn Thần cũng ôm con mèo dậy, anh nhìn về phía con đường mà Thanh Nhiễm đến: "Phải, quay về rồi sao…"
Thanh Nhiễm gật đầu, khóe miệng nhếch lên: "Tạm biệt học trưởng."
Bước được mấy bước, cô lại quay đầu lại nhìn, rút điện thoại trong túi ra: "Học trưởng, có thể kết bạn không?"
Quý Ngạn Thần ngơ ngác gật đầu, thò tay mò điện thoain.
Anh đưa điện thoại cho Thanh Nhiễm.
Thanh Nhiễm cẩn thận đón lấy rồi mới nhận ra có lẽ Quý Ngạn Thần để cô thêm bạn bè với anh.
Điện thoại Quý Ngạn Thần không có mật khẩu, Thanh Nhiễm mở wechat, ảnh đại diện của anh là mặt biển cô độc, tên wechat cúng chỉ có một chữ "Quý".
Thanh Nhiễm tìm mã QR của anh, rồi quét, vừa nhìn đã thấy wechat của anh vô cùng đơn giản, ngoài mấy thông báo về tin tức thuóng ngày ra cũng chỉ có tin nhắn do một người tên Kỷ Hạ gửi, dưới cùng là nhóm lớp hai năm ba.
Thanh Nhiễm không có tâm tư xem trộm tin nhắn người khác, cô tìm được mã QR của anh, quét thêm cô, sau lại lưu ba chữ " Quý Ngạn Thần" rồi trả anh điện thoại.
"Học trưởng, sau này đến cho mèo ăn có thể tìm em qua wechat, tạm biệt." Cô vẫy tay, lần này không quay đầu lại nữa.
Con mèo Quý Ngạn Thần ôm trong lòng đã nhảy xuống, anh cầm điện thoại đứng ngay ra.
Rất lâu sau, khóe miệng giương lên một nụ cười đấy ôn hòa.
Thanh Nhiễm đụng phải Tạ Ánh An ở ngay chỗ rẽ, cậu dựa nửa người vào gốc cây, không khí quanh người u ám.
Nhìn thấy cô, Tạ Ánh An đứng thẳng dậy, tầm mắt rơi trên túi thức ăn cho mèo được cô ôm trong lòng.
"Cho mèo ăn à?"
Cậu hỏi.
Thanh Nhiễm gật đầu,"Sao cậu lại ở đây?"
"Tìm cậu."
"Có chuyện gì sao?"
Hầu kết Tạ Ánh An trượt xuống, lời nói đến miệng rồi lại nuốt xuống.
Cậu cụp mắt, hàng lông mi màu đen giống như đôi cánh: "Không có gì."
Thanh Nhiễm thấy kì quái, hỏi cậu: "Muốn đến nhà tôi không?"
"Không đi đâu, tôi về đây." Tạ Ánh An nhìn về phía Thanh Nhiễm vừa đi qua đây, xa xa còn có thể nhìn thấy bóng dáng màu đen, cậu chỉ về hướng đó: "Cậu từ chỗ kia qua đây à."
Tầm mắt Thanh Nhiễm không tự chủ.được hướng về phía xa kia, cũng không quan Tâm.Tạ Ánh An từ đâu đên, cô gật đầu rồi đi qua cậu.
"Lý Thanh Nhiễm" Tạ Ánh An từ phía sau gọi tên cô.
Thanh Nhiễm dừng chân lại.
"Không được yêu sớm!"
Giọng nói của thiếu niên gần như mang theo chút khẩn cầu.
Thanh Nhiễm lắc đầu hoài nghi bản thân nghe nhầm, kiêu ngạo như Tạ Ánh An, trong sách cuộc sống như trên mây, ngay cả nữ chính Ôn Thời Nghi cũng không làm cậu hạ mình được.
Không phải coi thường bản thân, nhưng Lý Thanh Nhiễm cô đây trong lòng Tạ Ánh An thì tính là cái gì?
"Cậu cũng vậy." Thanh Nhiễm nhấc chân tiếp tục bước về phía trước.
Người không có tư cách nói về hai tử "yêu sớm" này nhất chính là Tạ Ánh An, trong sách cậu ta với Ôn Thời Nghi đã xác định tình cảm trước cả lúc thi đại học, hai người chính thức bước vào cánh cửa yêu sớm.
Tiwf đầu đến cuối Thanh Nhiễm cũng chỉ yêu thầm cậu ta, ngay cả tỏ tình cũng không dám.
Bây giờ ngược lại cậu ta lại bảo cô không được yêu sớm.
-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook