Sau một ngày trông bé mập, buổi tối, Thanh Nhiễm nằm dài trên giường, không động đậy nổi.

Lý Thanh Mặc chơi game cả ngày, tinh thần vẫn rất hăng hái, anh ngồi trên chiếc tatami trong phòng Thanh Nhiễm, gác chân nghịch điện thoại.

Thanh Nhiễm nhìn chân anh, ghét bỏ: “Ca, anh mới chơi cùng Tống Thời Trạch có mấy ngày, sao cái tốt không học, toàn học cái xấu của cậu ta thế?”
Lý Thanh Mặc thành thành thật thật hạ chân xuống, anh nhìn Thanh Nhiễm: “Tống Thời Trạch có gì tốt để học?”
Thanh Nhiễm nghĩ một chút, đúng thật là trên người Tống Thời Trạch chẳng có gì tốt đáng để học cả.

Lý Thanh Mặc đang xem diễn đàn trường, càng xem, sắc mặt anh càng trầm xuống đến lợi hại.

Thanh Nhiễm sợ anh lại ném điện thoại, kéo chăn lộ ra hai con mắt nhìn Lý Thanh Măc, cô tốt bụng nhắc nhở: “Ca, ba nói nếu anh lại ném vỡ điện thoại, năm nay dù có nói gì đi nữa ba cũng sẽ không mua cho anh cái mới đâu.”
Năm nào Lý Thanh Mặc cũng làm vỡ mấy cái điện thoại, cuối cùng ba Lý cũng quyết định không chiều anh nữa.

Lý Thanh Mặc đang chuẩn bị ném điện thoại đổi thành đặt lên mặt bàn.

Anh nghi ngờ: “Thật không?”
Thanh Nhiễm gật đầu: “Lừa anh làm gì.”
Trong trí nhớ của Lý Thanh Mặc, đúng thật là Thanh Nhiễm chưa từng lừa anh.

Lý Thanh Mặc có chút tức giận, anh vò đầu, hỏi Thanh Nhiễm: “Biết chủ nhiệm lớp nào lôi em ra làm ví dụ tiêu cực không?”

Thanh Nhiễm lắc đầu.

Thực ra cô biết, nhưng trước mặt Lý Thanh Mặc, sao cô dám nói cho anh biết chứ.

“Ha!” Lý Thanh Mặc cười lạnh: “Xem ra mấy tên Tạ Ánh An kia cũng biết chuyện cá cược, chỉ dư lại mình anh không biết, thật con mẹ nó vui ghê.”
Thanh Nhiễm thở hắt ra, nhíu mày: “Ca, anh không được nói tục.”
Lý Thanh Mặc liếc cô, thấy cô tự quấn bản thân thành cái bánh, ghét bỏ: “Lý Thanh Nhiễm, em là heo sao? Bây giờ mới mấy giờ mà đã nằm bò ra giường rồi.”
Vừa mới tám giờ tối.

Thanh Nhiễm không còn sức phản bác, một người ngủ đến tận khi mặt trời lên ba con sào, bây giờ lại dám chê người khác là heo, chẳng có gì để nói nữa cả.

Thanh Nhiễm duỗi cánh tay ra khỏi chăn: “Ca, anh xem hai tay em này, hôm nay bế bé mập đau chết mất thôi.”
Nhắc đến bé mập, Lý Thanh Mặc nhìn Thanh Nhiễm có chút đồng tính, “Con bé lớn vậy rồi, sớm đã biết tự đi, em bế nó làm gì?”
“Nhưng nó không đi……” Thanh Nhiễm đau khổ: “Em đặt nó xuống đất, hai chân nó đều co lên không chạm đất.”
Vô cùng tuyệt vọng.

Lý Thanh Mặc không muốn nhắc đến bé mập, anh chỉ muốn biết chuyện anh muốn biết thôi: “Lý Thanh Nhiễm, lần này em thi thế nào rồi?”
Vì muốn thổi phồng mọi chuyện, giọng Thanh Nhiễm mang theo âm mũi, cô cố ý nói lập lờ: “Làm sao em biết được, đề thi chưa trả về, trong lòng em cũng không chắc.”
“Bớt đi.” Lý Thanh Mặc căn bản không tin: “Em với Tạ Ánh An còn chưa so đáp án sao?”
“Mới chỉ so đáp án Toán học thôi.”
-
Cô không muốn động, nằm trên giường làm nũng với Lý Thanh Mặc: “Ca, lấy cho em cái điện thoại với.”
Lý Thanh Mặc đi qua, thấy tên người gọi hiển thị, anh ngẩn ra.

Thanh Nhiễm hỏi: “Ca, ai đấy?”
Lý Thanh Mặc không nói, tựa vào bàn học nhận điện thoại.

“Làm sao?” Anh hỏi.

-
“Sao lại là cậu?” Tạ Ánh An hỏi: “Lý Thanh Nhiễm đâu?”
Lý Thanh Mặc học theo Tạ ÁNh An dùng camera chiếu thẳng vào mặt, anh ngẩng đầu nhìn Thanh Nhiễm, xong lại nhìn màn hình mở mắt nói dối: “Ngủ rồi.”
Tạ Ánh An bên kia không đáp lời.

“Không tin à?” Lý Thanh Mặc đổi chiều camera, “Cậu tự xem đi.”
Thanh Nhiễm nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.


Camera chĩa thẳng vào mặt Thanh Nhiễm một phút, hai anh em đều nghe thấy tiếng cười nhẹ từ đầu bên kia truyền đến.

Lý Thanh Mặc đổi chiều camera lại: “Cười cái gì?”
“Không,” giọng nói đã khôi phục lại, trầm mặc một hồi mới nói tiếp: “Lúc Nhiễm Nhiễm giả vờ ngủ, lông mi sẽ run run.”
Thanh Nhiễm: “......”
Cách một cái camera mà còn có thể nhìn rõ vậy sao?
Lý Thanh Mặc nghi ngờ: “Sao cậu biết?”
Em gái anh giả vờ ngủ lông mi sẽ run, cái này đến anh cũng không biết.

“Cũng mới phát hiện gần đây thôi.” Ngữ khí bình thường như nói thời tiết hôm nay thật đẹp.

Tên thẳng nam sắt thép Lý Thanh Mặc căn bản không muốn nói mấy chuyện vô bổ này với Tạ Ánh An, anh trực tiếp hỏi: “Cậu cảm thấy lần này thi thế nào?”
Tạ Ánh An: “Tạm được.”
Bây giờ Lý Thanh Mặc đã biết cái tạm được trong miệng Tạ Ánh An nghĩa là rất tốt, xem ra vị trí thứ nhất vẫn là của cậu ta rồi.

Lý Thanh Mặc còn chưa chết tâm, vẫn truy hỏi: “Không thấy đề thi lần này khó sao?”
“Khó á?” Giọng nói Tạ Ánh An có chút nghi hoặc.

Fu ck! Lý Thanh Mặc lại muốn ném điện thoại rồi.

Anh bước qua ngồi xuống giường Thanh Nhiễm, hỏi cô: “Lý Thanh Nhiễm, em nói xem đề thi lần này khó không?”
Thanh Nhiễm lập tức trả lời: “Cũng tàm tạm, em không thấy khó.”
Tạ Ánh An bên kia đang định cúp máy, nghe thấy giọng Thanh Nhiễm, lập tức lấy lại tinh thần: “Lý Thanh Mặc, cậu trả điện thoại cho Nhiễm Nhiễm đi.”
Lý Thanh Mặc đang chìm đắm trong chủ đề “không cảm thấy khó” kia, anh không thể tin nổi, duỗi tay kéo chăn khỏi người Thanh Nhiễm: “Em không thấy khó sao?”
Trời tháng tư đã có chút nóng, Thanh Nhiễm bị kéo chăn cũng không tranh loạn, cô ôm gối cuộn người lại, tiếp tục đả kích Lý Thanh Mặc: “Không khó, ca, anh dạo này không chịu khó học hành, thi không tốt cũng đừng trách người khác.”
Lý Thanh Mặc trợn tròn mắt.


Giọng nói Tạ Ánh An bên kia có chút lớn: “Lý Thanh Mặc, cậu nói gì thì nói, kéo chăn ra làm gì?”
“Liên quan gì đến cậu?” Lý Thanh Mặc hét vào màn hình một câu rồi tắt máy.

Ồ, khó có dịp Lý Thanh Mặc nổi cáu với Tạ Ánh An.

Lý Thanh Mặc ném điện thoại lại cho Thanh Nhiễm, lại ném chăn phủ lên người cô.

Anh qua cầm điện thoại của mình, vừa gọi điện cho ai đó, vừa đi ra ngoài, còn không quên dặn dò Thanh Nhiễm: “Mệt thì ngủ sớm đi, đừng xem điện thoại.”
Thanh Nhiễm căn bản cũng không muốn xem điện thoại nữa.

Lúc sắp ra đến cửa, điện thoại Lý Thanh Mặc gọi cho người ta cũng được kết nối, giọng nói Tạ Ánh An vẫn lạnh nhạt như cũ: “Có chuyện?”
Cửa được đóng lại mà vẫn không chắn được giọng nói lớn của Lý Thanh Mặc: “Mẹ nó! Cậu vừa gọi điện thoại, không phải do tìm tôi có chuyện sao?”
Cũng không biết Tạ Ánh An nói gì, bên ngoài không truyền đến âm thanh nữa.

Thanh Nhiễm đặt điện thoại trên tủ đầu giường, không nhịn được nghĩ: Tạ Ánh An sẽ gọi điện thoại cho cô để tìm anh ấy sao?
Thật sự không hiểu nổi tư duy của anh cô.

Trách không được Lý Thanh Mặc trong sách đến ba mươi tuổi mà còn độc thân, cái tính cách thẳng nam sắt thép này mà không độc thân cả đời là do tổ tiên phù hộ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương