Đợi khi đề Toán được phát xuống, Thanh Nhiễm mới biết bản thân mình thật sáng suốt.

Đề thi năm nay khó, Toán học thì khó lại càng thêm khó, bài tập lớn cuối cùng quả nhiên thi vào bài Thanh Nhiễm đã xem trước đó, chỉ có điều độ khó đã được giảm bớt thôi.

Lúc nộp bài xong, phần lớn các bạn học đều khóc lớn.

Mấy nữ sinh đứng túm lại oán trách.

"Ôi mẹ ơi! Đề th8 lần này quá khó rồi!"
"Đúng đấy, thật là không chừa cho người ta con đường sống mà, bài tập lớn cuối cùng mình còn chưa thấy bao giờ…"
"Đi đi đi, chúng ta đi hỏi Phương Cẩm xem cậu ấy có làm được bài cuối không."
Phương Cẩm là học sinh mũi nhọn của lớp hai, cũng là lão nhị vạn năm của khối, ngoài nam chính thông minh bi3n thái giỏi hơn cô ấy, thật sự không tìm được ai có thể đè đầu cô được.

Có điều lần này Ôn Thời Nghi đến rồi, lão nhị vạn năm rồi cũng sẽ bị cô ấy đè thôi, Phương Cẩm chỉ có thể làm lão tam vạn năm.

Sáng nay chỉ thi Toán học, nhìn xung quanh, bạn học ai cũng cúi đầu oán thán.

Tạ Ánh An vẫn như cũ đứng ở cửa đợi Thanh Nhiễm, chuông vừa reo Thanh Nhiễm liền nộp bài luôn, Tạ Ánh An ra còn sớm hơn cô, không cần nói cũng biết chắc chắn cậu lại nộp bài sớm rồi.

Buổi chiều còn có môn cần thi, bây giờ lại không có sách để ôn tập.

Cả tối qua lo lắng cho môn Vật lý rồi, trưa nay Thanh Nhiễm ăn cũng không thấy ngon.

Tạ Ánh An nhíu mày nhìn cô.


Đề Vật lý buổi chiều không khó như trong tưởng tượng, lúc nhận đề, sợi thần kinh căng thẳng trong đầu Thanh Nhiễm cuối cùng cũng được buông lỏng.

Đợi khi nộp bài môn cuối cùng, cả người đều có cảm giác nhẹ nhàng.

Tạ Ánh An đề nghị: "Đi ăn cơm đi, trưa nay cậu đã không ăn tử tế rồi."
Năm giờ chiều, Thanh Nhiễm còn chưa đói, cô không muốn đi ăn, bây giờ chỉ muốn về nhà ngủ thôi.

Tạ Ánh An cũng không miễn cưỡng cô, hai người ra đến cổng trường thì gặp Nguyễn Nhuyễn với Tống Thời Trạch.

-
-
Vẫn là bỏ đi, sau này lại nói.

Thanh Nhiễm với Tạ Ánh An cũng đi qua chỗ họ, Thanh Nhiễm hỏi:: "Hai cậu đứng ngoài này làm gì?"
Nguyễn Nhuyễn cười hi hi kéo cánh tay cô: "Mình đang đợi cậu nha."
Còn không quên cẩn thận liếc qua Tạ Ánh An, nhưng An ca của cô đang nhìn chằm chằm cánh tay đang ôm tay Thanh Nhiễm của cô, một chữ không nói, cô lập tức buông tay ra.

Cũng may mà Tạ Ánh An chỉ lạnh lùng nhìn cô, dù không thích nhưng có lẽ cũng nằm trong phạm vi có thể chấp nhận của cậu.

Thanh Nhiễm nhìn Tống Thời Trạch, có chút không hiểu nổi nghĩ: vậy còn tên ngốc này đợi ở cổng trường làm gì?
Tống Thời Trạch không biết tự nhìn lại mình, từ trước đến nay đều là bộ dạng cà lơ phất phơ, cậu ta nhìn Thanh Nhiễm: "Cũng không có gì, chỉ muốn xem lần này cậu thi thế nào thôi, nói cho cùng tôi cũng cược cậu có thể tiến vào top mười rồi."
Thanh Nhiễm hai mắt mở lớn: "Hả?"
Các cậu nói gì vậy?
Còn có hôm qua Tạ Ánh An nói "Đừng để tôi thua", thua cái gì, cô đã bỏ lỡ cái gì rồi sao?
Tống Thời Trạch cạn lời: "Trên diễn đàn trường cược xem cậu có vào được top mười không, cậu không biết sao?"
Thanh Nhiễm: "Tôi thực sự không biết."
Dạo này cô làm gì có thời gian xem điện thoại? Thời gian mỗi ngày dùng để học còn chẳng đủ.

Lần thi này không cho mang theo điện thoại, nhưng quy định này với Tống Thời Trạch với Tạ Ánh An mà nói chỉ để cho có.

Tống Thời Trạch còn chưa mở điện thoại, Thanh Nhiễm đã bị Tạ Ánh An kéo qua.

Thanh Nhiễm lấy điện thoại trong tay Tạ Ánh An, hoạt động bỏ phiếu này đã diễn ra từ mấy ngày trước rồi.

Người cược không thể có 579 người, còn cược có thể là 94 người.

Thanh Nhiễm trả Tạ Ánh An điện thoại, hỏi: "Thua hay thắng có thưởng phạt không?"
"Đương nhiên có rồi," Tống Thời Trạch cũng không lấy điện thoại ra nữa, "Người thua sau khi tan học phải dọn dẹp vệ sinh sân vận động, người thắng phụ trách giám sát, chỉ cần người thắng có chút không hài lòng, người thua bắt buộc phải dọn lại."
Mẹ nó, chơi lớn vậy luôn.

Thanh Nhiễm nuốt nước bọt, nhìn ba người bên cạnh một vòng: "Thế nên các cậu đều chọn tôi có thể thi vào top mười?"
Tạ Ánh An gật đầu.


Nguyễn Nhuyễn gật đầu.

Tống Thờ Trạch vò đầu: "Vốn dĩ tôi không tin cậy có thể thi vào top mười, cậu ta—-"
Tống Thời Trạch chỉ Nguyễn Nhuyễn, mặt đầy nhăn nhó: "Chính là cậu ta ép tôi."
"Câm miệng!" Nguyễn Nhuyễn lườm cậu ta.

"Vậy nên Lý Thanh Nhiễm, lần này cậu rốt cuộc là làm bài thế nào rồi?" Tống Thời Trạch cực kỳ muốn biết đáp án.

Dù sa9 thì cậu cũng đã đọc bài viết trên diễn đàn rồi, lần này thành tích của Thanh Nhiễm thực sự giảm đến mức làm cho giáo viên còn sợ hãi.

Đột nhiên Thanh Nhiễm không còn tự tin nữa, thậm chí cô còn có cảm giác hổ thẹn với ba người: "Tôi cảm thấy cũng không thế nào cả."
"Fu ck!" Bộ dáng Tống Thời Trạch chính là ông đây biết ngay mà.

"Có điều," Thanh Nhiễm có chút nghi hoặc: "Các cậu nhìn thấy bài đăng như vậy sao không báo cáo?"
Thế mà lại tham gia vào? Vui lắm à?
Nguyễn Nhuyễn nhìn Tạ Ánh An, Tống Thời Trạch nhìn Tạ Ánh An, Thanh Nhiễm cũng nhìn Tạ Ánh An.

Tạ Ánh An ngại ngùng ho nhẹ một tiếng, nhìn Thanh Nhiễm mỉm cười: "Tôi đợi cậu vả mặt bọn họ!"
Nguyễn Nhuyễn: aaaaa, An ca nhà tôi cười thật cưng chiều.

Tống Thời Trạch: Tạ Ánh An sao lại cười ngứa mắt vậy nhỉ?
Thanh Nhiễm muốn nói lần này cô với nữ chính Ôn Thời Nghi ngồi cùng phòng thi, vậy các cậu chuẩn bị đi dọn sân vận động đi.

Có điều cô vốn dĩ cảm thấy bản thân có tư cách tiến vào top mười, nhưng bây giờ trong lòng không có gì nắm chắc cả.

"Không sao," Tạ Ánh An an ủi cô: "Ca cược có thắng có thua, nếu như lần này thi không lý tưởng cũng không sao, đợi có thành tích rồi, tôi tìm người xóa bài là được rồi."
Lại còn nói hùng hồn đến như vậy.

Tống Thời Trạch: cuối cùng cũng có người không biết xấu hổ hơn cậu.


Thanh Nhiễm: không hổ là Tạ Ánh An.

Chỉ có Nguyễn Nhuyễn hai mắt phát sáng: An ca nhà mình thật trâu bò quá đi!
Mấy người đứng ngoài cổng trường, vì có sự tồn tại của giáo thảo với Tống nhị thế tổ, học sinh qua lại đều hiếu kỳ nhìn trộm về phía này.

Người qua cũng có cả Lý Thanh Mặc mang theo hai mắt gấu trúc tiến về bên này.

Tầm mắt anh nhìn qua Tạ Ánh An rồi lại nhìn Thanh Nhiễm, "Lý Thanh Nhiễm, hôm nay em làm bài thế nào?"
Muốn biết kết quả thi của Thanh Nhiễm còn hơn cả Tống Thời Trạch.

Thanh Nhiễm hiếu kỳ: "Ca, anh cũng tham gia đánh cược hả?"
Lý Thanh Mặc ngẩn ra: "Đánh cược? Đánh cược cái gì?"
Ha, Thanh Nhiễm cảm thấy nếu cô là mạng 3G vậy anh cô chắc chắn chỉ là mạng 2G.

Tạ Ánh An lắc đầu: "Không cược gì cả."
Lý Thanh Mặc hoài nghi: "Nhưng mà tôi nghe Lý Thanh Nhiễm nói cược gì đó mà?"
Tống Thời Trạch qua bám cổ anh: "Cược chơi thôi, vừa nãy chúng tôi cược, cậu đến muộn rồi, không có chuyện của cậu đâu.

Đi đi, tôi mời mọi người ăn cơm."
Nguyễn Nhuyễn kéo cái người không muốn đi là Thanh Nhiễm đi cùng.

Tạ Ánh An chầm chậm theo sau bọn họ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương