Thời gian thi giữa kỳ được định vào hai ngày chín và mười tháng tư.

Dạo này Thanh Nhiễm điên cuồng ôn tập, căn bản không xem điện thoại, chứ đừng nhắc đến diễn đàn trường.

Lý Thanh Mặc thấy cô như vậy, cảm giác nguy cơ trong lòng dâng cao nên dạo này không cũng không còn hơi sức lo mấy chuyện khác, học tập so với Thanh Nhiễm còn điên cuồng hơn.

Ba Lý thấy trạng thái học tập của hai anh em như vậy không hề ủng hộ, ông cảm thấy hai anh em lúc học tiểu học, cấp hai còn ổn, sao lên cấp ba lại ganh đua tranh cao thấp rồi?
Cũng may đây cũng là phương diện phát triển tốt, liên quan đến chuyện học hành, trước nay ba Lý đều chưa từng cưỡng cầu thành tích của hai anh em phải tốt thế nào, nhưng hai đứa nhỏ đều có lòng cầu tiến, trong lòng ông cũng thấy an ủi phần nào, ngay cả lúc bàn chuyện hợp tác làm ăn cũng đều khí phách hăng hái hẳn lên.

Thanh Nhiễm nhìn cậu bạn cùng bàn Tạ Ánh An rất không thuận mắt, cậu lên lớp vẫn là bộn dáng lười biếng nhàn tản, bài tập cũng trốn viết, học thì nghe một nửa, chơi một nửa, Nhưng bực mình là mấy bài kiểm tra nhỏ kia lần nào cũng được điểm tuyệt đối.

Không chỉ có Thanh Nhiễm, trong lòng cả lớp đã chỉ có thể dùng hai chữ “Mẹ kiếp” để hình dung.

Có điều con ngựa đen nửa đường chạy ra Ôn Thời Nghi này sau mấy bài kiểm tra nhỏ đã vững vàng ngồi ở vị trí số hai trong lớp.

Có Ôn Thời Nghi thành tích tốt nên lúc thành tích Thanh Nhiễm bị tụt dốc, lão Ngô mới không quá tức giận.

Thanh Nhiễm cảm thấy từ khi ngồi cùng bàn với Tạ Ánh An, chỉ có một điểm tốt duy nhất là gặp bài nào không hiểu có thể tìm cậu giải thích cho.

Khó có dịp dạo này Tạ Ánh An vô cùng nhẫn nại, sau khi nói xong một lần còn đổi cách khác để giải thích, trực tiếp làm cho tư duy giải đề của Thanh Nhiễm cao lên không ít.


-
Sau mấy lần, Lý Sách gặp bài khó muốn hỏi Tạ Ánh An, lần đầu Tạ Ánh An còn chỉ cho cậu ta nhưng sau hai lần thì không còn nhẫn nại nữa, đợi Lý Sách bước qua, cậu sẽ trực tiếp dùng ánh mắt lành lạnh nhìn dọa Lý Sách sợ chết khiếp, đến cũng không được mà về cũng không xong.

Bạn cùng bàn của Lý Sách là Trịnh Xuân Minh, một cô bé nhìn qua thì có vẻ dịu dàng ôn nhu, nhưng tính cách lại vô cùng tùy tiện, cẩu thả, thấy Lý Sách cầm tờ đề trông không quay lại, cô nhoài ra bàn cười run cả người.

Lý Sách tối sầm mặt nhìn cô: “Cười cái rắm í!”
Trịnh Xuân Minh một tay ôm bụng đau rút, một tay lau nước mắt: “Giấy vệ sinh dáng vẻ của cậu vừa rồi ấm ức như nàng dâu nhỏ ấy, thực sự là, ài …”
Học sinh cấp ba là một lũ quỷ nghịch ngợm, thích đặt biệt danh cho bạn cùng bàn hoặc là bạn thân thiết.

Biệt danh của Lý Sách là giấy vệ sinh.

(Lý Sách: Li Ce, giấy vệ sinh: ce zhi, vì vậy biệt danh của Lý Sách là giấy vệ sinh vì lấy từ đồng âm.)
“Cậu đủ rồi đó Xuân Ny.” Lý Sách trợn trắng mắt, ngồi uỵch xuống ghế, lại nhìn sang con ngựa đen Ôn Thời Nghi cũng đang cầm theo tờ đề như muốn qua hỏi Tạ Ánh An.

Giấy vệ sinh,...à không Lý Sách vừa mới chịu đắng từ chỗ Tạ Ánh An nên bây giờ cực kỳ trông ngóng Tạ Ánh An xem cậu có đối xử khác biệt với con gái không.

Lý Sách với Trịnh Xuân Minh nhìn nhau, sau đó giả vờ làm bài tập, nhưng thực chất là đang nhìn trộm phía trước.

Thành tích của Ôn Thời Nghi bây giờ đã trở thành lão nhị vạn năm của lớp.

Giáo viên không có đây, cô có bài không hiểu đúng thật là cũng chỉ có thể đi hỏi Tạ Ánh An.

Thấy Ôn Thời Nghi qua đây, cây bút trong tay Thanh Nhiễm dừng lại, cô giả vờ không có chuyện gì, tiếp tục làm bài nhưng khóe mắt lại liếc qua nam chính với nữ chính.

Tạ Ánh AN còn lạnh lùng hơn so với tưởng tượng của Thanh Nhiễm, cậu cụp mắt nhìn tờ đề của Ôn Thời Nghi rồi hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Không biết.”
Ôn Thời Nghi cũng không chút ngượng ngùng, cô hơi mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng thỏ đáng yêu, nói: “Hóa ra cậu cũng không biết, xem ra mình chỉ có thể đi tìm giáo viên hỏi vậy.”
Trịnh Xuân Minh: “Quả nhiên là vậy.”
Lý Sách: “Trong lòng tôi cân bằng lại rồi.”
Thanh Nhiễm cúi đầu tiếp tục đọ đáp án với Tạ Ánh An, sau khi Ôn Thời Nghi đi rồi, cô cố tình lật hai trang cuối của tờ đề xem thử có phải Tạ Ánh An thực sự không biết không.

Những bài đơn giản, Tạ Ánh An trực tiếp bỏ qua không viết, chỉ có bài mà Ôn Thời Nghi vừa hỏi là được cậu viết tỉ mỉ, cẩn thận, nhìn qua cũng thấy cậu không chỉ làm theo một cách.

Bài mà Ôn Thời Nghi giải không ra, xác thực là có tính khiêu chiến với Tạ Ánh An.

Thanh Nhiễm liếc qua nhìn Tạ Ánh An, cậu một tay chống má, một tay xoay bút, thần thái có vài phần thoải mái.

Nguyễn Nhuyễn là một cô gái hư hỏng, không ít lần nói với Thanh Nhiễm An ca nhà cô ấy là người thanh lãnh cấm dục, nếu sau này gặp phải người mà anh thích đến tận xương tủy, chìm trong biển dục v0ng……
Chậc, chậc, chậc,...biểu cảm của Nguyễn Nhuyễn, Thanh Nhiễm nhìn không hiểu.


Nhưng Thanh Nhiễm biết từ đầu đến cuối tên Tạ Ánh An này không có chút dao động t1nh cảm nào lớn cả, chứ đừng nói gì đến chuyện chìm trong biển dục v0ng.

Hái, đổi một tác giả khác đến viết truyện thì may ra.

—----
Ngày thi giữa kỳ, quả nhiên Thanh Nhiễm với Ôn Thời Nghi không ngồi cùng phòng thi.

Thế nhưng Tạ Ánh An thi ngay ở phòng bên cạnh phòng thi của Thanh Nhiễm.

Trước khi vào phòng thi, Tạ Ánh An còn vỗ vỗ vai Thanh Nhiễm, thiếu niên đang cười, mặt mày tràn đầy ôn nhu, có một chút ý vị nói không thể nói rõ.

Tóm lại là đẹp chết mất.

Thanh Nhiễm nghe thấy tiếng xì xào của mấy nữ sinh chưa vào phòng thi ở phía trước.

Cậu nói: “Cố lên, thi vào top mười, đừng để tôi bị thua.”
Thua?
Thanh Nhiễm ngẩn ra, thua gì cơ?
Tạ Ánh An không nói nữa, cậu vẫy vẫy tay rồi quay người vào phòng thi bên cạnh.

Lúc bài thi được phát xuống, trong lòng Thanh Nhiễm không nghĩ ngợi lung tung nữa, kết quả của khoảng thời gian đầy nỗ lực này thế nào, thì sau lần kiểm tra này đáp án sẽ được tiết lộ.

Buổi sáng thi ngữ văn với sinh học, thời gian được bố trí rất gấp.

Lần này đề có hơi khó, lúc mới nhận bài, Thanh Nhiễm nghe thấy không ít bạn học than vãn.

Giám thị coi thi là một cô giáo, cô đi qua đi lại, nhìn từng gương mặt đau khổ của học sinh cũng không có phản ứng gì.


Thanh Nhiễm cuối cùng cũng trải nghiệm được chỗ tốt của khoảng thời gian điên cuồng làm đề kia, trong bài thi có không ít câu mà cô đã từng làm trước đây, vì thế cô cứ như cá gặp nước vậy.

Ngữ văn với Thanh Nhiễm mà nói thì không có gì khó cả, chủ yếu là một học thuộc lòng với đọc hiểu.

Nhưng với Tạ Ánh An, cái tên mà tám trăm năm cũng không lật sách ngữ văn ra thì bài thi lần này có chút phiền phức.

Một môn thi xong, Thanh Nhiễm sau khi nộp bài thì thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Ánh An đã đứng ngoài phòng học đợi cô, hai ngày thi này nhà trường không giới hạn học sinh ra vào cổng trường.

Vì không được mang theo điện thoại nên Thanh Nhiễm không gọi Lý Thanh Mặc với Nguyễn Nhuyễn nữa, cô cùng Tạ Ánh An đến quán cơm trước cổng trường ăn trưa.

Buổi chiều thi hóa học với Tiếng Anh, tiếng anh là điểm mạnh của Thanh Nhiễm.

Thi xong bốn môn, trên đường trở về, khó có dịp cô chủ động hỏi đáp án Tạ Ánh An.

-
Thanh Nhiễm cực kỳ vui vẻ, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Cô nghĩ, nếu như lần này cô vẫn bị hào quang nữ chính ảnh hưởng, vậy thì cô phải suy xét đến việc chuyển trường rồi.x.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương