Thanh Nhiễm cuối cùng cũng không đi ăn cơm cùng Quý Ngạn Thần, hai người tử thư viện đi ra, ngoài trời đã đổ mưa rồi.

Mặt đất lầy lội ẩm ướt, thỉnh thoảng có nơi mặt đất không bằng phẳng, nước đọng thành vũng, Thanh Nhiễm đi giày trắng, rất sợ dính nước, lúc đi đường đều nhón chân.

Quý Ngạn Thần đi phía ngoài, mọi khi đi đường đều cúi đầu nhưng nay anh lại ngẩng đầu chăm chú nhìn đường phía trước.

Thanh Nhiễm nhỏ giọng cùng Quý Ngạn Thần bàn bạc xem nên đi đâu.

Quý Ngạn Thần có chút mê mang, mười mấy năm cuộc đời, anh thậm chí còn chưa bao giờ đi ra phố như hôm nay.

Lần đầu tiên anh bắt đầu thấy phiền não vì tính cách cô độc này của mình.

Thanh Nhiễm biết nếu đợi Quý Ngạn Thần giới thiệu chỗ ăn cơm, chắc đến tối hai người vẫn chưa ăn nổi cơm trưa.

Cô nhìn quanh con phố một vòng, chỉ một quán mì phía trước nói với Quý thần: “Học trưởng, quán mì phía trước em với Nguyễn Nhuyễn từng ăn mấy lần, vị cũng rất ngon, hay là hôm nay chúng ta đến đó ăn nhé.”
Quý Ngạn Thần đương nhiên không có ý kiến, nhỏ giọng đáp: “Được.”
Ngay khi Thanh Nhiễm chỉ còn một bước nữa là vào trong quán mì, phía sau đột nhiên vang lên giọng nam sinh quen thuộc: “Lý Thanh Nhiễm?”
Là giọng Tống Thời Trạch, âm thanh có chút không chắc chắn.


Thanh Nhiễm quay đầu lại, Tống Thời Trạch một tay đút túi đứng ở cửa tiệm, phía sau còn vài người anh em của cậu ta.

Tống Thời Trạch dường như không nghĩ tới cái bóng lưng nhìn thoáng qua giống Lý Thanh Nhiễm kia lại thực sự là cô, đợi Thanh Nhiễm quay đầu lại, hai mắt cậu mở lớn, sau đó lại híp mắt lại nhìn Quý Ngạn Thần phía sau cô.

Cách một khoảng trống, Thanh Nhiễm vẫy tay chào hỏi với Tống Thời Trạch rồi chuẩn bị vào quán.

“Đợi đã, Lý Thanh Nhiễm.” Tống Thời Trạch chạy nhanh qua chỗ cô.

Ba người đứng ở cửa tiệm nhìn nhau, Tống Thời Trạch lại nhìn chằm chằm Quý Ngạn Thần, đột nhiên cậu bật cười: “Lý Thanh Nhiễm, cậu vậy mà dám ở sau lưng Tạ Ánh An có con cún khác.”
-
Bộ dáng Tống Thời Trạch giống như đừng hòng mà giấu ông đây cái gì, cậu hỏi: “Cậu với tên đàn ông…..”
Thanh Nhiễm trợn mắt nhìn qua, Tống Thời Trạch mới chậm rãi sửa miệng: “Ồ, cậu với Quý thần cùng nhau đi ăn cơm, Tạ Ánh An biết không?”
Hóa ra cái tên nhị thế tổ không học hành gì cũng quen biết Quý thần.

Thanh Nhiễm nhìn cậu ta như tên thần kinh: “Tại sao tôi lại phải nói cho Tạ Ánh An?”
Chuyện này ngay cả ba Lý với Lý Thanh Mặc cô đều không nói vì sợ bọn họ cho rằng cô yêu sớm.

Tống Thời Trạch xua tay: “Vậy là không được rồi, cậu dám ở sau lưng cậu ta trộm chó (ăn vụng), tôi cho cậu thêm mười lá gan cũng không dám nói chuyện này cho cậu ta.”
Trộm em gái cậu chó í!
Thanh Nhiễm quả thực không muốn để ý đến cậu ta.

Quý Ngạn Thần cụp mắt nhìn đất, từ trước đến nay anh đều không nói chuyện với người không quen biết và người anh không thích.

Tống Thời Trạch vẫn mang bộ dáng tiểu nhân đắc chí, cậu đánh giá Quý Ngạn Thần một lượt từ đầu tới chân, lại giơ ngón cái: “Lý Thanh Nhiễm, cậu cũng giỏi thật, tìm được con cún cực phẩm như này.”
Thanh Nhiễm lo Quý Ngạn Thần nghe thấy mấy lời vớ vẩn của cậu ta, trong lòng không thoải mái, cô trộm đánh giá sắc mặt anh.

Chiếc mũ bóng chày che đi đôi mắt thiếu niên, chỉ để lộ ra mũi cao thẳng cùng bờ môi mỏng, cằm cương nghị, như điêu như khắc, đúng là người vừa làm nên một hồi mưa gió trong thư viện.

Thanh Nhiễm đang muốn bảo tên ngu ngốc không đáng tin Tống Thời Trạch này im miệng thì từ trong cửa hàng Tống Thời Trạch vừa bước ra xuất hiện mấy bóng dáng quen thuộc.

Trong đó nổi bật nhất là Ôn Tư Kỳ.

Ha!
Thanh Nhiễm hiểu rồi.


Chẳng trách Tống Thời Trạch thấy cô đi với Quý Ngạn Thần phản ứng lại lớn như vậy,náo loạn nửa ngày hóa ra cũng là đi trộm chó.

Tống Thời Trạch nhìn theo tầm mắt Thanh Nhiễm, trên mặt cậu không có tí hoảng loạn nào khi bị bạn thân của người yêu phát hiện mình trộm chó.

Trong tay Ôn Tư Kỳ xách mấy cái túi mua sắm vui vẻ chạy về phía Tống Thời Trạch, đến gần một chút cô mới nhìn thấy Thanh Nhiễm, bước chân dừng lại.

“Trộm chó?” Thanh Nhiễm nhìn Tống Thời Trạch cười cười.

Tống Thời Trạch vẫn điềm nhiên như cũ, cậu ta nhìn Thanh Nhiễm, hơi nhếch cằm: “Nam nhân mà, ai mà không có vài hồng nhan tri kỷ?”
Vậy Nguyễn Nhuyễn biết hồng nhan tri kỷ của cậu không?
Thanh Nhiễm biết kể cả là Nguyễn Nhuyễn hay Tống Thời Trạch đều không thật lòng, vụ cá cược kia cũng không phải vì Nguyễn Nhuyễn thực sự thích Tống Thời Trạch.

Đợi mấy người ngồi quanh một chiếc bàn rồi, Ngô Tử Hiển mới kêu oa oa, “Trạch ca, trưa nay chúng ta ăn cái này sao?”
Tống Thời Trạch lạnh lùng liếc cậu ta: “Làm sao, ăn không nổi?”
Ngô Tử Hiển không dám kêu thêm tiếng nào nữa.

Gia cảnh Mã Thanh Sinh với Ngô Tử Hiển đều không tồi, nhưng so với Tống Thời Trạch thì không đáng kể.

Ôn Tư Kỳ đang muốn than vãn thấy vậy cũng lập tức ngậm miệng, trao đổi ánh mắt cùng mấy cô gái khác rồi cầm thực đơn gọi mấy bát mì.

Quán mì này mở nhiều năm rồi, chủ quán là đôi phu thê, mì ở đây giá cả phải chăng, mùi vị cũng ngon vô cùng.

Thanh Nhiễm đoán Quý thần có lẽ rất ít ăn bên ngoài, lúc thì lấy đũa, lúc thì lấy giấy chiếu cố anh, làm Tống Thời Trạch với Mã Thanh Sinh nhìn mà trợn mắt há miệng.

Mấy người được dạy dỗ rất tốt, lúc ăn cơm đều không nói chuyện.


Mấy nam sinh không ngờ tới mì ở đây lại ngon như vậy, ăn liền mấy miếng, hai mắt sáng lên, rồi bắt đầu cắm cổ ăn.

Trái lại với mấy nam sinh kia, Ôn Tư Kỳ với bạn cô ta ăn rất văn nhã, mỗi miếng nhỏ chỉ có hai sợi mì, bát mì to như vậy, Thanh Nhiễm nhìn cũng thấy vội thay bọn họ.

Quý Ngạn Thần ăn cũng rất văn nhã, có điều tốc độ không hề chậm.

Mấy nam sinh ăn xong ngồi một bên đợi nữ sinh, Tống Thời Trạch có lẽ thèm thuốc rồi, lấy một điếu đưa lên mũi ngửi.

Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thanh Nhiễm.

Thanh Nhiễm có chút hoảng: “Nhìn tôi làm gì?”
“Lý Thanh Nhiễm,” Tống Thời Trạch nhìn cô, “Thế này đi, hôm nay hai ta đều đi trộm chó, ai cũng đừng nói gì, có được không?”
Nói cái gì mà nam nhân có hồng nhan tri kỷ rất bình thường, sao lúc đầu không lo lắng sẽ bị Nguyễn Nhuyễn biết đi?
Thanh Nhiễm không muốn đáp ứng, Tống Thời Trạch trộm chó là thật, cô thì tính gì là trộm chó chứ?
Tống Thời Trạch giống như nhìn ra Thanh Nhiễm đang nghĩ gì, cậu cười lạnh: “Cậu không lo lắng bị Tạ Ánh An biết, vậy còn anh trai cậu thì sao? Nếu anh cậu mà biết, cậu có lẽ là đang yêu sớm……”
Fu ck!
Tống Thời Trạch thật biết đánh rắn đánh bảy tấc..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương