Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại
-
Chương 37
Edit: KaoruRits. (WordPress: Hikariare; Wattpad: Kaorurits)
Một ngày trôi qua, Nguyễn Tiêu mệt tâm mà tự ném mình lên giường.
Chờ tắt đèn, cậu hiện hóa thần thân, vẫy tay với ba con quỷ từ trong bình ra.
"Đêm nay có chút việc, Tiểu Hằng không đi theo anh. Tam Nương, chị Đàm, các chị cùng em qua đó, nhưng chúng ta khoan hẵng hiện hóa thần thân, xem qua rồi lại nói."
Đàm Tố cùng Lý Tam Nương đương nhiên nghe theo, vì thế vẫn duy trì hình thái nữ quỷ trước.
Như vậy kỳ thật là phải tiêu hao một ít thần lực, nhưng là từ sau khi tượng Thành Hoàng gia đắp lên rồi, các cô thông qua ngắm nhìn suy tưởng tượng đất có điều tăng lên, trên việc chuyển hóa giữa hình quỷ và thần thân lại có tâm đắc, nên không lo lắng nhiều.
Miêu Tiểu Hằng có điểm thất vọng, ôm trên bệ cửa sổ nhìn theo bọn họ rời đi.
Bé nhỏ giọng mà thở dài: "Hầy, muốn đi chung quá à."
·
Nguyễn Tiêu mang theo hai cấp dưới, cũng không trực tiếp rời đi mà là tới ký túc xá tầng thứ hai, nơi này cũng là nơi Lương Lực ở.
Sau khi xuyên cửa đi vào, mấy quỷ thần nhìn quanh bốn phía.
Lương Lực không ở đây.
Nguyễn Tiêu nói: "Theo em đi."
Cậu vận chuyển thần lực, truy tung theo hướng của ấn ký, mở cờ đen ra cuốn lấy, tức khắc hóa thành gió xoáy, bay về phương xa.
·
Ấn ký càng ngày càng gần, gió xoáy dừng lại ở một căn biệt thự tại vùng ngoại thành.
Nguyễn Tiêu thu cờ đen, cùng hai nữ quỷ đứng trên sườn núi.
……Đang làm tang lễ?HaydocenwattpadKAORURITSvawordpressHIKARIARE
·
Căn biệt thự rất xa hoa, chắc chắn giá trị xây dựng không thấp, bộ dáng nhìn cũng đặc biệt hiện đại hoá, nhưng hiện tại lại đang bày linh đường, cũng có quan tài đặt ở giữa.
Xung quanh linh đường bày rất nhiều đồ bằng giấy, biệt thự siêu xe bằng giấy, các loại người giấy vân vân cái gì cần có đều có, trừ mấy này ra, tiền giấy minh tệ cũng bày biện thành đôi, còn có không ít người xung quanh, ai khóc tang thì khóc tang, ai an ủi thì an ủi, ai làm bạn thì làm bạn.
Lương Lực cũng trong số những người này, một người phụ nữ mặc áo tang đứng trước linh đường, trên cánh tay có cột mảnh vải đen. (Cô này không phải người lớn tuổi nha, là cô của Lương Lực nhưng không già nhé)
Hiển nhiên, người trong linh đường người là thân nhân của cậu ta, lại không phải trưởng bối trực hệ.
Nguyễn Tiêu quan sát xung quanh biệt thự, không có quỷ, nhưng là âm khí…… Tầm mắt cậu dừng trên người của người phụ nữ kia.
Âm khí trên người của người phụ nữ rất nặng, cơ thể run nhè nhẹ, tựa hồ đang nghẹn ngào, Lương Lực ở bên cạnh cô đồng thời cũng chạm vào cô, vẫn luôn ở thấp giọng mà an ủi cô.
Nguyễn Tiêu thấy được rõ ràng, âm khí trên người người phụ nữ chậm rãi dính vào cổ tay Lương Lực… Hóa ra nơi phát ra âm khí chính là người phụ nữ này.
Nhưng vấn đề mới cũng tới, trên người của phụ nữ này sao lại có âm khí nặng như vậy? Gần như bao vây lấy cô rồi. Mà biệt thự to như vậy, linh đường bài trí đầy đủ hết, thậm chí cả cái quan tài kia —— âm khí đều khá là mỏng manh.
Một lát sau, người phụ nữ tiếp nhận khăn lụa Lương Lực đưa cho cô xoa xoa mặt, ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười vui mà nói cái gì đó với cậu ta.
Nguyễn Tiêu nhíu mày. HaydocenwattpadKAORURITSvawordpressHIKARIARE
Người phụ nữ này… quen mặt.
Cậu cẩn thận hồi tưởng lại, chợt nhớ tới, lúc trước cậu đi mua nhang đèn cho đám cấp dưới và bé tiểu quỷ, nhân viên chạy ra khỏi cửa hàng có gặp phải người phụ nữ này. Lúc ấy cô tựa hồ đúng là đi mua giấy tiền, vậy cũng đối được với nhiều giấy tiền ở biệt thự. Đúng rồi, khi đó cậu đã cảm thấy trên người cô mang theo một luồng hàn ý chết chóc, còn suy đoán hẳn là người phụ nữ này thân nhân vào đầu thất trở về nhìn cô nữa kìa…… Nhưng khi đó cô dính lên rất ít âm khí, là phù hợp lẽ thường.
Hiện tại nhìn linh đường này, Nguyễn Tiêu nghĩ, chẳng lẽ nhà này làm không phải đầu thất, mà là thất thất*? Loại làm thất này thông thường ở quê nhà dân gian, thành thị vẫn là rất ít thấy. Có điều quỷ hồn không có chấp niệm gì sau đầu thất liền tiến vào quỷ môn rồi, nếu là đã trở về nhìn qua, lúc này không gặp quỷ hồn nữa thì cũng không có gì kỳ quái, mà linh đường không có âm khí cũng rất bình thường.
(*thất thất là bảy bảy 49 ngày)
…… Vấn đề lại đến rồi, duy chỉ có mỗi người phụ nữ này không hợp với lẽ thường, trên người cô hẳn là không có khả năng có âm khí nồng đậm như vậy.
Nguyễn Tiêu mang theo hai nữ quỷ, tìm một vòng phụ cận biệt thự.
Cũng chưa thấy được quỷ nào khác…… Trên người người phụ nữ cũng không có đồ nào mang theo âm khí nồng đậm cả.
Âm khí hại thân, đặc biệt phụ nữ từ xưa chính là thuần âm, lại để cô tiếp tục mang theo nhiều âm khí như vậy, nói không chừng khi nào đó sẽ có cô hồn dã quỷ lại đây nhập vào người cô.
Không biết làm sao, Nguyễn Tiêu đi đến trước mặt người phụ nữ, chuẩn bị trực tiếp dùng thần lực diệt trừ tất cả âm khí trên người của cô này.
Lương Lực đang nói chuyện cùng người phụ nữ: "Cô út, cô đừng khổ sở, nếu là dượng út biết, vậy còn có thể an giấc ngàn thu sao?"
Mũi người phụ nữ đau xót, nói: "Dượng con biết thì mới tốt chứ, đi vào trong mơ gặp cô, nhưng anh ấy luôn không tới, cô thật là… Ngẫm lại những ngày trước kia của chúng ta là cảm thấy ông trời thật là quá không công bằng. Dượng con bệnh nhẹ nhiều năm mà, sao lại bệnh chết cơ chứ? Trong lòng cô khó chịu……"
Lương Lực cũng không giận, cậu ta tiếp tục an ủi: "Con biết cô khó chịu, nhưng người cũng phải nhìn về phía trước mà không phải ư? Cô út, hai ta thương lượng một chút đi, cô đừng khóc biết không? Lại cứ khóc như vậy là đôi mắt hỏng luôn đó, hỏng rồi là không xinh đẹp nữa đâu."
Người phụ nữ nhịn không được liếc mắt giận nhìn cậu ta một cái, dùng khăn tay xoa xoa mặt: "Cháu trai ngoan, cô biết con đau lòng cô, mấy ngày nay cứ phải bên cạnh cô. Nhưng con đừng ảnh hưởng học tập, thi đậu đại học Đế Đô không dễ dàng."
Lương Lực cố ý thở dài nói: "Sao con còn có thể an tâm học tập? Cô út trông con lớn lên từ nhỏ đau lòng khổ sở, còn càng ngày càng khó trôi qua, con có thể không đến ở cạnh sao? Muốn làm con an tâm thật làm ta an tâm, cô út phải nhanh vui vẻ đứng lên đi. Không phải bắt cô quên dượng út, mà để dượng út cũng thấy cô vui vẻ, không tốt sao?"
Người phụ nữ miễn cưỡng cười cười: "Ừ, cô cố gắng."
Lương Lực: "Vậy là đúng rồi……"
Nguyễn Tiêu nghe đối thoại của hai cô cháu, bắt đầu rút âm khí trên người người phụ nữ.
Những âm khí đó tuy dày mà không tiêu tan, nhưng khi gặp được thần lực thật giống như là băng gặp lửa, tan rã đặc biệt nhanh chóng.
Người phụ nữ cùng Lương Lực nhắc tới lại thêm hai ngày nữa sẽ đem thiêu mớ giấy tiền đồ giấy này, chất lượng tốt sau này sẽ mua ở chỗ đó nữa, kiểu gì cũng phải thiêu hết bảy bảy bốn chín ngày, muốn thiêu nhiều hơn, để người chồng chết đi của cô ở âm phủ giàu có vân vân.
Tiêu đi tất cả âm khí, trên người cô đã sạch sẽ, Nguyễn Tiêu vọng khí cho cô, không có vấn đề gì khác.
Nhưng có lẽ là trực giác đi, cậu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Lý Tam Nương hỏi: "Thành Hoàng gia, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Đi sao?"
Nguyễn Tiêu nói: "Đi thôi."
Đàm Tố nhìn ra cái gì đó, nói: "Thành Hoàng gia còn đang suy nghĩ nơi phát ra âm khí à?"
Nguyễn Tiêu gật gật đầu: "Ừm, em hoài nghi âm khí của quỷ khác, nhưng nếu là như thế, con quỷ kia chung quy nên ở gần đây nhìn chằm chằm mới phải? Nơi này cũng chưa thấy được đồ vật gì có thể đuổi quỷ, con quỷ đó có lý do gì rời đi, không sợ bị quỷ khác cướp vị trí sao? Nhưng chúng ta tìm vài vòng rồi, hoàn toàn không có."
Đàm Tố nghĩ nghĩ nói: "Liệu có khi nào cũng như lần đó hay không, quỷ ăn quỷ, muốn đoạt thể xác của phụ nhân này?"
Nguyễn Tiêu lắc đầu nói: "Vậy chung quy nên có một ác quỷ ăn quỷ ở đây."
Lý Tam Nương nói: "Có lẽ ác quỷ ăn quỷ tạm thời rời đi kiếm ăn?"
Nguyễn Tiêu vẫn là lắc đầu: "Cho dù nó tạm thời rời đi, nơi này cũng nên lưu lại một ít lệ khí."
Hai nữ quỷ liếc nhau.
Cuối cùng, Đàm Tố nói: "Ý của Thành Hoàng gia, vẫn là hoài nghi có quỷ khác đi."
Nguyễn Tiêu nói: "Ừm. Tuy rằng không canh giữ bên người phụ nhân này không hợp với lẽ thường, nhưng cũng không phải không có khả năng. Hơn nữa âm khí nặng như vậy… Nếu là quỷ, hơn phân nửa là một con đại quỷ."
Lý Tam Nương nói: "Này có cái gì đâu? Tốc độ tôi nhanh, mỗi tối lại đây nhìn xem là được."
Nguyễn Tiêu cười cười: "Vậy vất vả Tam Nương."
Đêm nay ở đây cũng làm không được cái gì, Nguyễn Tiêu vẽ sau lưng người phụ nữ một bùa trừ tà, cũng vẽ cho Lương Lực một cái.
Sau đó, cậu mới mang theo cấp dưới cuộn vào cờ đen, rời đi.
·
Mấy ngày kế tiếp, Lý Tam Nương cũng tiếp tục báo cáo chuyện người phụ nữ kia.
Người phụ nữ vẫn luôn đang cúng ghất, hai bảy đến lúc đó thiêu hết tất cả giấy tiền, dâng đồ cúng tế phẩm càng phong phú, cũng có tăng đạo* niệm kinh vân vân.
(*cả sư thầy của Phật giáo và đạo sĩ của Đạo giáo)
Có điều Lý Tam Nương trước sau chưa thấy được đại quỷ gì, trên người người phụ nữ cũng lại chưa thấy được âm khí, bùa trừ tà vẫn luôn ở yên đó, thần lực trong đó hoàn toàn bị mất đi.
Nguyễn Tiêu lúc đi học khi cũng sẽ nhìn xem Lương Lực, bùa trừ tà trên người Lương Lực cũng không nhúc nhích gì, trên người đồng dạng không dính lên âm khí nữa.
Như vậy qua hơn một tuần, cậu mới bảo Lý Tam Nương không cần lại mỗi ngày qua đó, rốt cuộc số lượng quỷ sai bây giờ thiếu, cũng không thể cứ vì một người mà lãng phí thần lực.
Đồng thời, Nguyễn Tiêu thấy được một bài viết thật dài trong topic của mình trên diễn đàn.
[ Cảm ơn, Thành Hoàng gia.
Tôi là một người mẹ bình thường, mấy năm trước, con tôi bị bắt cóc ở nhà trẻ, tôi và chồng vô cùng khổ sở, tìm đã nhiều năm nhưng không thu hoạch được gì, thẳng đến……]
Câu chuyện này rất trịnh trọng mà nói hai vợ chồng tìm con từ hy vọng đến tuyệt vọng, cuối cùng lần nọ bọn họ tín ngưỡng Thành Hoàng gia, được đến ông trợ giúp, rốt cuộc trải qua một phen điều tra cẩn thận đã tìm được rồi con mình.
Cuối cùng, bài viết nói ——
[ Bởi vì có Thành Hoàng gia trợ giúp, chúng tôi tìm kiếm tin tức của Thành Hoàng gia khắp nơi, tìm được đến diễn đàn này, cũng tìm được chủ đề bài đăng này. Có lẽ sẽ có người nói vợ chồng tôi nói dối, nhưng là này đó đều không quan trọng. Chúng tôi nói ra ở chỗ này chỉ là vì tuyên dương sự từ bi của Thành Hoàng gia, cũng là vì xin thỉnh vị người phát ngôn này thay chúng tôi nói lời cảm tạ với lão nhân gia. Mà hai vợ chồng chúng tôi sẽ tuân thủ hứa hẹn lúc trước, thỉnh tượng thần Thành Hoàng gia về nhà, sớm tối cung phụng, cũng hàng năm làm việc thiện, trợ giúp người khác…… Tượng thần chúng tôi nhờ đại sư còn đang điêu khắc, chúng tôi muốn sau khi tượng thần chế thành thì mang theo con cùng nhau hiến tế, cho nên hiện tại chỉ là sớm muộn dâng hương, không biết Thành Hoàng gia có nghe được chúng tôi cảm tạ hay không, nhưng trái lo phải nghĩ, vẫn là ở chỗ này thỉnh cầu người phát ngôn hỗ trợ truyền lại……]
Nguyễn Tiêu xem xong, ngẩn ngơ.
Này không phải hai vợ chồng Lý Thần Thăng ư? Hóa ra là đã tìm được được con rồi? Mỗi ngày đều có người cảm tạ, cậu thật đúng là không chú ý cụ thể.
Cậu cẩn thận lại nhìn một lần, đứa nhỏ là bị một hộ nhà nhận nuôi, người nhà kia sau đó lại mang thai con của mình, nên không quá để bụng đứa trẻ nhận nuôi nữa, lúc tìm được thì đứa trẻ đang bị cảm mạo, còn phải làm việc cho người nhà đó, nhưng cuối cùng không có chuyện lớn gì, cũng không có thiếu cánh tay gãy cẳng chân……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook