Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại
-
C83: Xe quỷ u linh
Rõ ràng đã dẫm lên xe rồi, kết quả bị người lôi kéo liền dẫm vào khoảng không, xe biến mất, sao có thể?
Nguyễn Tiêu nhanh chóng phản ứng lại, vừa rồi không phải là xe bình thường, là xe quỷ u linh đi? Có điều đại đa số xe quỷ u linh đều là vào nửa đêm mới có thể xuất hiện, điều kiện hạ thấp thì cũng là người vắng muốn đi nhờ xe, nhưng hiện tại rõ ràng là vừa mới qua giờ cao điểm, người vẫn là rất nhiều mà.
Sau đó cậu quay đầu, tự hỏi làm sao giải thích với Tông Tuế Trọng…… Từ từ, không cần phải giải thích bằng khoa học, đây không phải rõ ràng là thời cơ phổ cập sự kiện thần quái cho người ta ư?
Nguyễn Tiêu nhìn Tông Tuế Trọng, quyết đoán mở miệng: "Học trưởng, vừa rồi anh thấy cái gì?"
Tông Tuế Trọng không có biểu cảm gì, cũng làm người nhìn không ra ý tưởng của anh.
Mà chính anh, trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Vừa rồi học đệ Nguyễn đột nhiên liền nói thấy được xe buýt, vẫy tay với một mảnh không khí, còn chạy đuổi theo không khí, đuổi theo được một đoạn tựa như thật muốn lên xe, một chân đạp lên không khí —— phảng phất như nơi đó thực sự có bậc thang bước lên xe, một cái chân khác cũng treo lơ lửng cách mặt đất, cứ như là dáng vẻ mượn lực đang muốn lên xe.
Một màn này, thật quỷ dị.
Lúc ấy Tông Tuế Trọng theo bản năng cảm thấy không đúng, duỗi tay liền kéo Nguyễn Tiêu xuống, chờ kéo xuống rồi, anh mới bắt đầu tự hỏi ban nãy rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Sau đó, anh chợt nghe thấy học đệ Nguyễn hỏi, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Trên mặt Nguyễn Tiêu lộ ra một nụ cười quỷ dị, truy vấn: "Học trưởng, có phải anh nhìn thấy… suýt chút nữa em lên một chiếc……" Cậu chậm rãi để sát vào Tông Tuế Trọng, giọng nói cũng thực quỷ dị, "Xe buýt… mà anh nhìn không thấy……"
Tông Tuế Trọng: "……"
Anh nâng lên tay phải, để lên trán Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu cảm giác cái trán bị bao trùm bởi một bàn tay to ấm áp, tức khắc như bị lửa nóng, lập tức lui về phía sau.
Cậu như không có việc gì mà nói: "Ý, vừa rồi sao lại thế này, hình như em bị mộng du? Ha ha, học trưởng biểu cảm của anh là sao vậy, chúng ta không phải đang chờ xe sao? Hình như em nhìn thấy một chiếc xe lại đây……"
Tông Tuế Trọng không nói gì mà nhìn Nguyễn Tiêu.
Khoa trương làm vẻ ta đây như này, là cố ý kiếm chuyện đi?
Tông Tuế Trọng cuối cùng chỉ nói một câu: "Vừa rồi không an toàn."
Nguyễn Tiêu vốn đang định tiếp tục hù dọa Tông Tuế Trọng, nghe anh nói vậy liền biết đối phương kéo cậu một phen là cảm thấy có chỗ không thích hợp, là quan tâm cậu, tức khắc không giả bộ nổi nữa.
Cậu nhấp môi nói: "Học trưởng, thật xin lỗi."
Tông Tuế Trọng phát hiện cảm xúc của Nguyễn Tiêu, vỗ vỗ vai cậu, nói: "Không sao." Sau đó chỉ chỉ ghế dài của trạm xe bên cạnh, "Qua bên kia ngồi? Tôi nói cho cậu nghe vừa rồi tôi đã thấy gì."
Đôi mắt Nguyễn Tiêu hơi sáng lên, vội vàng liền cùng anh đi sang.
Hai người ngồi trên ghế dài trạm xe buýt, trầm mặc trong chốc lát.
Tông Tuế Trọng nói chuyện giữ lời, liền chậm rãi đem chuyện ban nãy nhìn thấy nói cho Nguyễn Tiêu: "Tôi chẳng thấy gì cả, chỉ là cảm thấy cậu nhìn vào không khí nói xe tới, lại chạy theo không khí, còn chân dẫm lên không khí ——"
Nguyễn Tiêu minh bạch, trước tiên do dự một chút, sau đó nói: "Học trưởng, lời nói của em anh có tin không?"
Tông Tuế Trọng hơi trầm ngâm: "Nói thử trước xem."
Cứ việc chỉ là một câu "Nói thử trước xem" ba phải cái nào cũng được, không có nói nhất định tin tưởng hoặc thế nào, nhưng Nguyễn Tiêu cũng có thể từ bên trong nghe ra, vị học trưởng Tông này không hề là "Nhất định không tin" nữa. Làm một người theo thuyết vô thần kiên định hơn hai mươi năm, có thể khiến anh dao động chút ít như vậy đã làm Nguyễn Tiêu cực kỳ cao hứng rồi.
Nói thật, nhiều ngày trôi qua, có lẽ ngay từ đầu là Tông Tử Nhạc thỉnh cầu, sau đó chính cậu lại cảm thấy làm được không đúng, sau lại ở chung nhiều, Nguyễn Tiêu không chỉ có rất nhiều liên hệ với Tông Tuế Trọng trong sinh hoạt, hơn phân nửa công việc cũng sẽ chặt chẽ liên quan đến anh. Mà nghề phụ của chính cậu thì…… Trước khi sống lại, cậu sẽ tuyệt đối không từ bỏ, nếu đối phương trước sau ở phương diện này không thành chung nhận thức với cậu,sau này cậu có khả năng sẽ phiền toái.
Lại nói, Tông Tuế Trọng vẫn luôn chiếu cố Nguyễn Tiêu, đồng thời Nguyễn Tiêu cũng dần dần không đơn giản coi anh như anh trai của tín đồ, người bảo thủ ngoan cố, học trưởng mà mình quen biết, ông chủ tương lai… vân vân, mà có phần coi anh như anh trai nghiêm khắc nhà mình hoặc là thầy tốt bạn hiền trong nhân sinh, cậu cũng muốn đối phương lý giải thế giới của chính mình —— Lúc này, Tông Tuế Trọng tận mắt nhìn thấy cậu "bay lên không", không thể nghi ngờ là một cơ hội tốt.
Nguyễn Tiêu sửa sang lại một chút suy nghĩ, rồi nói: "Học trưởng, tuy rằng anh không thấy được, nhưng em thật sự thấy được một chiếc xe chạy ngang đây, nhưng mà học trưởng lôi kéo em thì nó biến mất, đó hẳn là lái trên con đường âm dương, dùng một loại quỷ thuật cùng loại như mê hoặc biến mất khỏi tầm mắt em…… Dùng cách của học trưởng mà nói, chính là sinh ra ảo giác đi. Có điều đây không phải ảo giác, là xe quỷ u linh. Loại xe quỷ này thông thường là bởi vì nào đó nguyên nhân xảy ra chuyện, tài xế xe buýt và hành khách chết đi, quỷ hồn của bọn họ lại còn ở trong xe, ngày qua ngày mà chạy về hướng đích đến đã nhìn không thấy nữa… Đương nhiên, cũng không phải tất cả xe cộ xảy ra chuyện xe đều sẽ biến thành xe quỷ u linh, là yêu cầu cơ hội đặc biệt, nhưng cơ hội đặc biệt này không phải cố định, có khả năng là từ trường tương đối đặc biệt, hoặc là vừa lúc gặp được con đường giữa âm dương gì đó mới có thể, hoặc là vừa lúc tài xế hay hành khách nào đó chấp niệm rất sâu, giam cầm toàn bộ xe vân vân. Xe quỷ u linh như vậy đại đa số đều là tự động chạy ra vào đêm khuya, thường là có một vài người bát tự tương đối nhẹ thấy chiếc xe này, tưởng là xe buýt chân chính leo lên ngồi, sau đó thường thường sẽ bị quỷ mê hoặc, trở thành một thành viên trong xe quỷ. Cũng có một vài con quỷ coi xe là xe buýt bình thường sử dụng, nhưng đây là chuyện ở một thế giới khác……"
"Giống em chính là thuộc về có mắt âm dương, vốn dĩ là có thể nhìn thấy mấy thứ quỷ quái linh tinh, nếu không phải học trưởng kéo em một phen, em chắc chắn sẽ lên xe, kế tiếp đại khái cũng sẽ gặp được một ít phiền toái. Chuyện này phải cảm ơn học trưởng đã hỗ trợ." Cậu nhe răng cười với Tông Tuế Trọng, tiếp tục nói, "Quỷ có rất nhiều năng lực, năng lực của xe u linh cũng không khác mấy, quỷ có thể hiện hình cũng có thể ẩn hình, ngày thường dưới tình huống không cố tình, người có mắt âm dương là có thể nhìn thấy, nhưng nếu là nó cố tình ẩn hình, vậy có mắt âm dương cũng nhìn không thấy, yêu cầu dùng pháp thuật làm chúng nó lại hiển lộ hình. Học trưởng kéo em một phen, xe u linh hẳn là biết mê hoặc không được em liền dứt khoát ẩn hình, em mới có thể một chân dẫm vào khoảng không."
Nghe Nguyễn Tiêu nói một chuỗi dài như vậy, sắc mặt Tông Tuế Trọng trước sau bình tĩnh mà nghe.
Mà sau khi Nguyễn Tiêu nói xong, nghiêng đầu nhìn nhìn Tông Tuế Trọng, cảm thấy…… "Học trưởng?" Tốt xấu trả lời cậu một câu đi chứ.
Tông Tuế Trọng đang tự hỏi.Haydocenwattpad𝐊𝐚𝐨𝐫𝐮𝐫𝐢𝐭𝐬vawordpress𝐇𝐢𝐤𝐚𝐫𝐢𝐚𝐫𝐞
Trước kia anh đã từng phát hiện, có đạo sĩ tự xưng biết pháp thuật đứng trước pháp đàn làm ra văn tự đặc thù, bước cương đạp đấu xong sở dĩ có thể ngắn ngủi bay lên không là bởi vì đôi giày dưới chân và bột phấn đặc biệt tạo ra văn tự, hai bên có sức đẩy mạnh mẽ, trải qua thời gian dài huấn luyện, sức đẩy có thể khiến bọn họ làm được loại hiện tượng đặc biệt đó. Bởi vì từng phát hiện pháp thuật giả, kế tiếp lại nhìn thấy tình cảnh như vậy, anh đương nhiên đều sẽ không tin.
Có điều, hôm nay học đệ Nguyễn đến biệt thự làm khách, Tông Tuế Trọng rất rõ ràng trên người đối phương không có thứ gì lung tung rối loạn, cho nên học đệ bay lên không không phải là đã chuẩn bị trước, chỗ cậu ấy bay lên cũng không có thứ gì đặc biệt phía dưới…
Ngay lúc này, Tông Tuế Trọng thay đổi một ít, chỉ là…… Anh suy tư một lúc, mới nói: "Học đệ Nguyễn, đã từng có đạo sĩ muốn mở mắt âm dương cho tôi, nhưng không thành công."
Nguyễn Tiêu sửng sốt: "Ý của học trưởng là?"
Tông Tuế Trọng trầm giọng nói: "Đêm nay cậu vẫn là đến chỗ tôi ở đi." Anh bình tĩnh nhìn về phía Nguyễn Tiêu, "Cậu đã nói, cậu có thể nghĩ cách làm sinh hồn tôi tạm thời rời xác, là thật sao?"
Nguyễn Tiêu lập tức gật đầu: "Đương nhiên là thật!"
Trong lòng cậu bỗng nhiên cũng lĩnh ngộ một ít, chẳng lẽ, vị học trưởng này rốt cuộc đồng ý lớn mật nghiệm chứng, muốn nhìn thử xem?
Quả nhiên, Tông Tuế Trọng nói: "Ngay đêm nay đi, thử một lần sinh hồn rời xác."
Nguyễn Tiêu đương nhiên không có ý kiến, thống khoái đáp ứng rồi.
"Dạ được, vậy đêm nay em không về, về nhà cùng học trưởng, chúng ta tới thử một lần!"
Tông Tuế Trọng khẽ gật đầu.
Anh biết, học đệ và người nhà vẫn luôn đều muốn thuyết phục mình, mà nếu hiện tại có nghi ngờ, tất nhiên là phải làm rõ ràng.
Sinh hồn rời thể xác càng có sức thuyết phục hơn những thứ khác.
·
Vì thế, hai người một đường đi tới, lại một đường đi về.
Tuy rằng có thể ngồi xe buýt, nhưng đã trải qua sự kiện xe quỷ u linh, Nguyễn Tiêu vẫn là cảm thấy đừng cành mẹ đẻ cành con thì hơn.
Đại khái đi một khoảng, bọn họ về tới biệt thự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook