Edit: KaoruRits

La Hạo lại nói đến hứng khởi: "Thành Hoàng gia, người làm quan nào có mấy người trời quang trăng sáng? Bên ngoài đương nhiên là anh tốt tôi tốt mọi người tốt, ngầm không thể thiếu bài trừ dị kỷ, cũng có mấy người có thể dùng thủ đoạn xấu xa thay đại nhân ‘phân ưu giải nạn’. La Hạo tôi ích kỷ, không phải người tốt gì, nhưng năng lực làm việc không kém, còn có một chút —— chỉ cần ngài một ngày còn ép trụ được tôi, tôi sẽ nhất định trung thành và tận tâm. Ngài cứ ngẫm lại kĩ, không bằng nhận lấy tôi đi? Cũng không nói lấy công chuộc tội này kia, tôi chắc chắn làm ngài bớt lo……"

Hắn càng nói càng cảm thấy hợp lý, dù không hợp lý, nếu có thể chôn một cái gai giữa Thành Hoàng và đạo sĩ kia thì cũng không uổng phí hắn……

Nhưng mà Nguyễn Tiêu đã lấy lại tinh thần, trực tiếp đánh gãy lời hắn nói: "La Hạo chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, bản quan duy trì bản án, phán vào địa ngục Chảo Dầu chiên, chờ chiên sạch sẽ những tâm tư xấu xa đó rồi lại đi đầu thai cũng không muộn!"

La Hạo còn chưa kịp nói cái gì nữa, đã bị Nguyễn Tiêu giơ Ấn Thành Hoàng lên, thu vào bên trong.

Chờ thu vào rồi, khóe miệng Nguyễn Tiêu hơi hơi run rẩy.

Thằng nhãi này thật là con mẹ nó… một lời khó nói hết.

Hàn Trang đứng một bên nhìn từ đầu đến đuôi, cũng là bị logic của La Hạo làm sống sờ sờ tức giận đến dại ra, thẳng đến khi Nguyễn Tiêu chính thức tuyên án xong, mới cạn lời tiến lên hành lễ với Nguyễn Tiêu, nói: "Thành Hoàng gia anh minh, đồ vô sỉ bực này là bại hoại nhân gian, nên cho vào trong chảo dầu lăn vài lần."

Nguyễn Tiêu khẽ gật đầu. Haydocenwattpad𝐊𝐚𝐨𝐫𝐮𝐫𝐢𝐭𝐬vawordpress𝐇𝐢𝐤𝐚𝐫𝐢𝐚𝐫𝐞

Hàn Trang cũng rất thức thời, thấy vị Thành Hoàng gia này không có ý định nhiều lời với y, suy tư một chút, cung kính nói: "Nếu sự kiện này đã xong, tiểu đạo đây liền đi phục mệnh cho khổ chủ."

Nguyễn Tiêu nói: "Đi đi."


Hàn Trang nhìn một cái những quỷ thiếp đó, biết vị Thành Hoàng gia này hẳn là sẽ sắp xếp nơi đi cho các cô, cũng thật sự đi mất.

Các quỷ thiếp chính mắt nhìn thấy Thành Hoàng gia thẩm phán một loạt, hiện tại trong lòng run sợ, không biết chính mình sẽ có kết quả như thế nào.

Tầm mắt Nguyễn Tiêu lần lượt đảo qua trên người các cô, cuối cùng duỗi tay chỉ vài người nói: "Trên người các ngươi có chút tội nghiệt, đã làm chuyện gì, còn không mau mau khai ra?"

Mấy nữ quỷ này kinh hoàng trong lòng, nhưng cũng không dám gạt, đều nói ra chuyện các ả đã làm.

Các ả đều là tự nguyện đi theo quỷ tướng quân, có hai con quỷ đã từng là diễm quỷ, hút không ít dương khí của đàn ông, còn hại chết người, sau đó lại đến cậy nhờ quỷ tướng quân, trò gì cũng chơi, rất được quỷ tướng quân sủng ái. Còn có ba con lại là bởi vì sợ hãi quỷ tướng quân, cũng vì có thể sống đến càng tốt hơn một chút, đi ngang qua trước mặt các cô gái khác giả vờ bị thương, hại chết các cô ấy, cũng giúp đỡ quỷ tướng quân "thuyết phục" các cô làm quỷ thiếp.

Trên người có mạng người, đương nhiên sẽ có tội nghiệt.

Bảy nữ quỷ hiện đại Nguyễn Tiêu chỉ ra lúc ban đầu được thả chạy, ngoại trừ việc không muốn rút dây động rừng ra, chính là bởi vì trong những nữ quỷ này có mấy con không trong sạch.

Nguyễn Tiêu đồng dạng phán xử các ả xuống địa ngục, cũng đồng dạng thu vào Ấn Thành Hoàng.

Nhưng bảy nữ quỷ hiện đại kia thật ra cũng không phải thật sự được thả chạy, Mặt Ngựa ở bên ngoài, đã sớm thông qua Ấn Thành Hoàng được đến thông tri, giữ các cô lại trước. Hiện tại các cô cũng ở ngoài cửa nghe thấy tuyên ác với ác nữ quỷ, trên mặt đều lộ ra khoái ý.

Nguyễn Tiêu kêu các cô tiến vào, làm sắc mặt của mình dịu dàng hơn một chút, nói: "Các ngươi không có việc gì, muốn đi đầu thai thì ở lại, không muốn thì đều đi đi."


Đông đảo nữ quỷ hai mặt nhìn nhau, có vài con lập tức liền chạy, hiển nhiên là không muốn đầu thai.

Nguyễn Tiêu cũng không miễn cưỡng các cô —— đại khái đều vẫn là có chấp niệm, không đầu thai thì không đầu thai thôi.

Những nữ quỷ còn lại có mười mấy con muốn đi đầu thai, có mấy con thì tránh ở một bên.

Sau đó Nguyễn Tiêu trực tiếp mở ra quỷ môn, tiễn đi toàn bộ những con muốn đầu thai, nhưng còn dư lại sáu con, còn thêm ba con hiện đại là tổng cộng chín con.

Nguyễn Tiêu nhìn về phía các nữ quỷ còn không đi, lại hỏi: "Các ngươi không đầu thai, chẳng lẽ là còn có tâm nguyện gì chưa xong, muốn bản quan tương trợ sao?"

Có một nữ quỷ hiện đại do dự một chút, bèn nói: "Thành Hoàng gia, chúng tôi không muốn đầu thai, cũng không có chỗ để đi."

Nguyễn Tiêu sửng sốt.

Lý Tam Nương thấy, đột nhiên ở Nguyễn Tiêu bên tai thấp giọng nói gì đó với cậu.

Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Ngươi nói với các nàng đi, thuận tiện hỏi một chút còn có oan tình hay không."

Nói xong, cậu đi ra ngoài trước.


Theo động tác của Nguyễn Tiêu, ảo ảnh phòng lớn biệt thự cao cấp ầm ầm sụp xuống, mọi người rời đi nấm đất kia, đều là ở trên một vùng núi hoang vắng. Nguyễn Tiêu đứng đến khá xa, mà Lý Tam Nương còn đang giao lưu với nhóm nữ quỷ đó.

Đại khái qua mười tới phút, Lý Tam Nương lại đây.

Nguyễn Tiêu nói: "Nói xong rồi?"

Lý Tam Nương đáp lời: "Bẩm Thành Hoàng gia, đã tất cả đều hỏi qua, các cô ấy có người đã chết rất nhiều năm, cả hậu bối còn ai hay không cũng không biết, không có nơi đi, nhưng là đối với chuyện đầu thai không có niệm tưởng gì. Các cô quỷ hiện đại đều là bị quỷ hại chết, hiện tại báo thù cũng không có tâm nguyện gì, chỉ là có chút tưởng niệm thân nhân, muốn đi xem, cũng không cam lòng đi đầu thai."

Nguyễn Tiêu: "Ý của chị là?"

Lý Tam Nương nói: "Hiện tại tôi và em Đàm dưới trướng không có thủ hạ, nghĩ có phải trước để các nàng làm trợ thủ, nếu trong đó có người xuất sắc, sau này nói không chừng cũng hữu dụng với Thành Hoàng gia thì sao?"

Nguyễn Tiêu trầm ngâm, đồng ý.

"Chị và chị Đàm thương lượng đi, sau này cũng như vậy, chỉ cần là trên người không tội nghiệt đều có thể tạm thời dùng trước, trong đó nếu là có người đặc biệt xuất sắc, sau này công đức cũng đủ, cũng có thể chuyển làm quỷ sai, làm không được quỷ sai nhưng cũng có chút năng lực thì có thể làm quỷ binh dưới trướng các chị. Quỷ binh không phải thần chức gì, tích lũy không được công đức, dùng cũng vẫn là quỷ lực, nhưng có thể lâu dài mà ở lại trên đời. Đương nhiên chỗ tốt cũng không phải hoàn toàn không có, ít nhất là trong biên chế, hơn nữa quỷ binh của mình chính mình nuôi, các chị cho ai biên chế, phân một chút công đức là tính là quy về dưới trướng các chị, về sau nếu các cô ấy muốn đi đầu thai, nếu các chị có thích ai trong đó cũng có thể đưa một chút công đức……"

Lý Tam Nương kinh hỉ nói: "Còn có biên chế quỷ binh?"

Nguyễn Tiêu nói: "Trước mắt nhân số không thể nhiều, luôn là không thể vượt qua số lượng công đức trên người các chị."

Lý Tam Nương cẩn thận nghe xong, chặt chẽ nhớ kỹ.

Nói xong này đó, Lý Tam Nương rốt cuộc là một nữ quỷ, đối với Lương Lệ Uyển có đồng cảm đồng tình, vẫn là nhịn không được lại nói: "Tuy nói La Hạo đã bị phán xuống chảo dầu, nhưng hắn ghê tởm như vậy, chung quy cảm thấy loại người này không xứng đi đầu thai."


Nguyễn Tiêu cũng không quen nhìn tên kia, cười lạnh nói: "Bị chảo dầu chiên qua mấy lần xong, chị nghĩ xem hắn còn sót lại bao nhiêu hồn có thể đầu thai làm con người? Hơn phân nửa cũng muốn làm súc sinh mấy đời."

Trong lòng Lý Tam Nương tức khắc thoải mái hơn không ít.

Sau đó, Nguyễn Tiêu lấy ra một lá cờ đen, cuốn Mặt Ngựa cùng những nữ quỷ đó rời đi.

Đầu Trâu Đàm Tố còn ở kia, hơn nữa, cậu cũng muốn nhìn một chút phản ứng của Hàn Trang và người Lương gia……

·

Hàn Trang về đến biệt thự liền đem tất cả chuyện trước đó trải qua đều nói cho người Lương gia.

Người Lương gia nghe mà sắc mặt chợt đỏ chợt trắng, vô số cảm xúc phức tạp cuồn cuộn dâng lên.

Bọn họ trăm triệu không nghĩ tới, tên La Hạo kia thế mà lại suy nghĩ như vậy. Nhiều năm trước kia, hắn thế nhưng che giấu những tâm tư đó kín kẽ, hơn nữa nếu không phải bởi vì hắn đã sớm chết, chỉ sợ cả đời bọn họ cũng không biết người mà mình cho rằng là con rể tốt thật ra lại là một kẻ…. bại hoại máu lạnh vô tình như vậy.

Hàn Trang cũng không có ý định ở lâu, đêm nay gặp được quá nhiều sự việc, sau khi nói xong quá trình, y chỉ nhắc nhở một câu: "Nếu đêm nay không có Thành Hoàng gia thì sự tình cũng không giải quyết được, mọi người cũng đừng quên cung phụng ngài ấy."

Người Lương gia đương nhiên là gấp gáp không ngừng mà đáp ứng.

Nguyễn Tiêu vừa lúc trở về, nghe thấy những lời này, không khỏi nói vd hai vị cấp dưới: "Hàn Trang này rất không tồi nha."

Hết chương 45.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương