Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại
1: Không Trâu Bắt Chó Đi Cày


Tại vùng dã ngoại hoang vu.
Ánh trăng không quá sáng, ngôi sao cũng rất ít, bốn phía đen sì lì.
Nguyễn Tiêu mới vừa thăm mộ ba mẹ xong, đang cúi đầu yên lặng mà đi trên đường nhỏ, gió lạnh xung quanh thổi vèo vèo xuyên qua áo sơmi mỏng, thổi đến cậu lạnh thấu tim.

Sờ sờ cánh tay mới nổi da gà, da đầu cậu run lên, rảo nhanh bước chân hơn: "Ba ơi mẹ ơi phù hộ con, cô hồn dã quỷ đừng tìm con, ba ơi mẹ ơi phù hộ con, cô hồn dã quỷ đừng tìm con......"
"Vù —— vu——"
Một trận tiếng gió quỷ dị truyền đến, Nguyễn Tiêu theo bản năng ngẩng đầu lên, liền thấy một bóng đen cách cậu càng ngày càng gần, đang đập về phía đầu cậu.
"Bốp." Ngay giữa hồng tâm.
Giây tiếp theo, Nguyễn Tiêu không hề có sức chống cự mà hôn mê đi.
·
Vẫn là đêm đen nhánh như vậy, vẫn là vùng dã ngoại hoang vắng như vậy.
Nguyễn Tiêu nhìn một dấu ấn lớn màu đen trôi nổi lơ lửng trước mặt mình, biểu cảm là một mảnh đờ đẫn.
Trên đại ấn đen nhánh ẩn ẩn mang theo mực đóng dấu màu đỏ, hình thức cổ xưa, nhìn thần thần đạo đạo*, nếu không phải nó có một vòng ánh sáng trắng rất nhạt vây quanh thì đã cùng bóng đêm hòa hợp thành một thể rồi.
(*ý chỉ mấy việc về thần đạo, tâm linh)
Tầm mắt Nguyễn Tiên từ trên ấn dời đi, yên lặng mà cúi đầu, thình lình mà duỗi tay về phía cái bụng của mình.
Tay xuyên qua luôn.
Cậu lại nhìn về phía mặt đất.
Chỗ đó còn nằm một bản thân mình, sắc mặt trắng bệch thảm thiết, đầu còn có một lỗ thủng to máu me nhầy nhụa.

Một, phát, chết, luôn.
Nguyễn Tiêu hỏng mất: "Đây là trực tiếp đập tôi chết rồi! Một cô nhi như tôi vừa mới vào đại học thôi mà, tôi dễ dàng lắm sao? Không phải trở về quét mộ cho ba mẹ thôi sao, sao tự dưng bị đập chết rồi?! Ném đồ trên cao xuống như vậy phải chịu trách nhiệm chứ!"
Sau khi kêu xong, Nguyễn Tiêu lại thở mạnh một hơi.
Cậu la to có ích lợi gì? Cái ấn này cũng không thể nói chuyện.
—— Nhưng sự thật chứng minh, đại ấn tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng lại có thể lấy một loại hình thức khác mà lải nhải.
Chỉ thấy đại ấn phía trước thong thả mà xoay tròn một chút, một luồng sáng trắng "xoẹt" một cái xông tới, lỗ thủng trên hồn thể Nguyễn Tiêu liền dần dần biến mất, lỗ thủng trên thi thể cũng đồng bộ biến mất.
Sau đó, lải nhải của đại ấn liền chính thức bắt đầu.
Nội dung lải nhải như sau:
Thiên địa mạt pháp, Nhân tộc đông đúc.
Yêu ma quỷ quái kéo dài hơi tàn, lén lút; yêu quái lớn nhỏ khuyết thiếu linh khí, trốn trốn tránh tránh; Truyền thừa của Huyền môn cơ bản đã gần đoạn tuyệt, còn lại tất cả đều là mấy trò nhỏ nhặt; Thần tiên bên kia thì đều chết sạch, duy nhất còn lại chỉ có mỗi Ấn Thành Hoàng này.
Ấn Thành Hoàng chỉ thừa một chút linh, căn cứ dùng sinh mệnh cuối cùng làm thần đạo sáng lên, nó dùng một chút sức lực cuối cùng tùy tiện đập một cái —— một chút linh này đã bị nó tự đập tan, Nguyễn Tiêu cũng bị ăn vạ.
Nghe lải nhải đến tận đây, biểu cảm củaNguyễn Tiêu dần dần biến mất.
Ấn Thành Hoàng tiếp tục lải nhải.
Nó tỏ vẻ nó cũng không phải cố ý, từ cổ chí kim, Thành Hoàng gia đều là âm quan mà, âm quan thì đương nhiên đều là đã chết rồi, dù ngẫu nhiên triệu một người sống tạm thay thì cũng là câu hồn qua, thật sự người sống làm không được việc này.

Nguyễn Tiêu thì sao, nếu bị đập rồi thì nghĩ thoáng chút, tích cóp nhiều hơn điểm tín ngưỡng, công đức gì đó, vẫn là có thể sống lại mà.

Thiếu niên! Ấn Thành Hoàng phong trăm quỷ, một tiếng hiệu lệnh vạn quỷ xếp hàng, có sảng không? Quả thực lập tức liền đi lên đỉnh cao nhân sinh! Đương nhiên không tích cóp cũng không miễn cưỡng, chỉ là khả năng cứ như vậy ngủm luôn mà thôi.

Mặt quỷ của Nguyễn Tiêu xanh mét: chưa làm việc đã ngủm, đây là bị đập chết còn phải bị cưỡng chế làm việc, lương tâm không thấy đau sao?!
Nhưng mà linh trong Ấn Thành Hoàng đã chết thẳng cẳng, cũng không có lương tâm.
Phun ra một ngụm quỷ khí thật dài, Nguyễn Tiêu nỗ lực mà tự an ủi mình.
Nghĩ đến chỗ tốt mà xem, từ nhỏ đến lớn vận khí của cậu vẫn luôn siêu tệ, đi đường vấp chân lái xe ngã xe uống miếng nước còn có thể sặc đến yết hầu kia kìa; mấy bạn học đánh nhau ầm ĩ chẳng sao cả, bị thương luôn là kẻ vô tội như cậu; lúc này đầu bị đập một lỗ thủng lớn như vậy cũng chưa chết hẳn, cũng coi như đổi vận không phải sao? Còn không không mà vớt một thần chức, không đến mức làm cô hồn dã quỷ.
Hơn nửa ngày sau, Nguyễn Tiêu cảm thấy an ủi rất đúng chỗ, mới vẫy tay với cái thứ ăn vạ kia —— "Vèo" một tiếng, Ấn Thành Hoàng bay qua, tiến vào trong trán cậu.
Sau đó, cậu an tĩnh mà ngồi trên thi thể của mình, run run một cái, yên lặng nằm xuống đất.
Vài giây sau.
Thi thể có hô hấp rất mỏng manh, hai cánh tay gầy gầy chậm rãi căng lên.
Dưới ánh trăng trắng bệch, thiếu niên mảnh khảnh sắc mặt vẫn trắng thảm như cũ, bước chân cứng đờ, cố hết sức, từng chút từng chút hoạt động......!Thật ra cậu cũng đâu có muốn làm giống như xác chết vùng dậy như này, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, không sai, cậu chính là xác chết vùng dậy mà!
Trầm mặc ba giây đồng hồ, thiếu niên trắng bệch tiếp tục dịch chuyển.
Thôi, ít nhất còn có thể cử động.
Xác chết vùng dậy làm tui vui sướng, tồn tại tràn ngập ánh mặt trời!
Tờ mờ sáng ngày mới, trên đường không có người nào, người trong thôn tuy rằng thông thường không ngủ nướng, nhưng lúc này mới vừa 5 giờ, hiện này cũng không phải thời cổ đại, người thức dậy thật đúng là không nhiều lắm.
Sau khi vào thôn, Nguyễn Tiêu cứng ngắc dẫm lên sương sớm, gần như muốn cực mừng mà khóc lên.
Đã dịch chuyển hết một đêm, nhập xác như này thật gian nan quá đi......
Cánh cửa đối diện "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, bên trong đi ra bà cụ bưng chậu nước, híp một đôi mắt lão thị nhìn Nguyễn Tiêu, giọng nói chậm rì rì: "Kiều Kiều, dậy sớm vậy con?"
Đôi môi Nguyễn Tiêu hơi hơi cử động.
—— Xong đời, miệng mở không được!

Cậu gian nan mà mở miệng ra một khe nhỏ, nói: "Đi...!thăm...!ba mẹ."
Thân thể bà cụ khá tốt, nghe xong lời này bước nhanh đi tới: "Kiều Kiều, tối hôm qua con không về? Đứa nhỏ này sao con không hiểu chuyện như vậy, ba mẹ con mà còn sống thì lo lắng đến cỡ nào?"
"Con biết...!rồi...!Nội Lý, lần sau không vậy...!nữa ạ."
"Con nhìn con xem, đã bị đông lạnh thành cái dạng gì rồi nè? Khuôn mặt nhỏ ngốc trắng bệch luôn, nói chuyện cũng nói lắp."
"Dạ, hơi lạnh.

Con về, tắm...!tắm ngủ, thì tốt rồi."
"Nội Lý làm chút đồ ăn cho con, ăn rồi lại ngủ nha? Làm bánh trôi hấp nhân đậu cho con? Đói hết một đêm rồi, coi chừng bị đau bao tử."
Bánh trôi hấp nhân đậu do nội Lý làm thật sự là hợp khẩu vị của Nguyễn Tiêu nhất, nhưng hiện giờ cậu cương thành như vậy, nói nhiều cùng nội nội Lý một lát là lòi mất, đành phải nhịn đau cự tuyệt.
"Không được, con buồn...!ngủ quá, chờ tỉnh......"
Bà cụ Lý thấy Nguyễn Tiêu cả bánh trôi hấp nhân đậu cũng cự tuyệt, cho rằng cậu là thật sự quá mệt mỏi, nên không miễn cưỡng nữa: "Vậy Kiều Kiều mau đi ngủ đi, dậy thì nội Lý lại làm cho con."
"Dạ, cám ơn...!nội Lý."
Nguyễn Tiêu cương cương mà xoay người, lại từng bước một mà dịch chuyển về hướng nhà cũ của mình.
Nhà cũ là nhà to bằng gạch xanh, bên ngoài vây quanh là tường vây gạch đá không cao, trên cửa có khóa sắt.
Cánh tay dừng lại, ngón tay phát run, Nguyễn Tiêu từng chút một mở cửa, thân thể cứng còng như gậy gỗ mà đi vào nhà......
Một bên khác, bà cụ Lý xoay người, trong lòng còn hơi nói thầm: Hôm nay Kiều Kiều không thích hợp lắm, hay là ở trong núi đụng phải thứ gì? Nhưng tròng mắt Kiều Kiều còn nguyên vẹn cũng không quay tròn lung tung, nên là lạnh thật sao?
Nguyễn Tiêu cũng không biết mình suýt chút nữa khiến cho bà cụ Lý hoài nghi, chờ rốt cuộc dịch vào phòng xong, eo nhỏ cậu liền dùng sức đẩy mình về phía sau một cú, thẳng tắp mà ném mình lên giường.
·
Thời gian chuyển dời, mặt trời mọc lên.
Bức màn không kéo lên, ánh mặt trời ấm áp bao trùm lấy thiếu niên trên giường.
Dần dần, gương mặt và làn da xanh trắng của cậu chậm rãi trở nên mềm mại trắng nõn như người sống, đường cong thân thể cứng đờ cũng nhu hòa lên......

·
Đến chạng vạng, Nguyễn Tiêu ngáp một cái, duỗi eo lười ngồi dậy, nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một giấc này ngủ đến độ trời tối, hình như còn mơ thấy ác mộng, cái gì đó quỷ quỷ thần thần phong kiến mê tín......!Mới vừa tự giễu như vậy, cậu chợt cảm thấy thấy hoa mắt, sau đó hai mắt trừng lớn, vẻ mặt không thể tin tưởng.
Cái bóng của cậu trên giường có hai....!hai cái?!
Tươi cười của Nguyễn Tiêu cứng đờ trên mặt —— Má ơi, vậy mà không phải nằm mơ!
Hai cái bóng trên giường kia, một cái là thi thể cậu, một cái là hồn cậu miễn cưỡng nhét vào thi thể.

Cậu là thật sự đã bị đập chết, bởi vì có một thần chức, hồn đã chết có thể kéo thi thể cử động, nhìn mới miễn cưỡng giống con người......
Lúc này, bên ngoài bà cụ Lý gõ cửa sổ: "Kiều Kiều à, Kiều Kiều ơi?"
Nguyễn Tiêu ném ra buồn bực, chạy nhanh đi mở cửa sổ.
Bà cụ Lý đưa cho cậu một mâm bánh trôi hấp nhân đậu, cười ha hả mà nói: "Tỉnh ngủ rồi hả? Cả ngày rồi, đói bụng rồi đúng không? Mau ăn đi con."
Nguyễn Tiêu lấy lòng mà cười cười, cũng như trước kia, cầm lấy một cắn mạnh một ngụm: "Nội Lý làm là ngon nhất, nội Lý là người tốt nhất luôn."
Bà cụ Lý cười ra vẻ mặt hiền từ đầy nếp nhăn: "Kiều Kiều đừng nóng vội, nhai kỹ nuốt chậm đi."
Nguyễn Tiêu ăn một mồm to, mặt phình phình, một bộ đặc biệt thích, nhưng là chờ bà cụ Lý về phòng rồi, cậu liền lập tức xoay người, che miệng lại điên cuồng mà vọt vào WC, "Ọe" một tiếng phun ra hết bánh trôi hấp nhân đậu mới vừa ăn xong.
Nôn hết xong, cậu mới mang vẻ mặt đau khổ ngồi trên sàn nhà, nỗ lực hồi tưởng lại lải nhải của Ấn Thành Hoàng "trước khi chết".
Người chết không thể ăn cái gì, cậu đây không còn sống nữa cũng đừng hòng ăn......!Đây quả thực là cướp đoạt đi lạc thú nhân sinh của cậu.

Thật mẹ nó gặp quỷ, ai nói một Thành Hoàng cũng là có thể đi lên đỉnh cao nhân sinh? Ăn cũng ăn không được, lên cái đỉnh gì?
Chán thật, cậu vẫn là nên thành thành thật thật mà tích cóp tín ngưỡng tích cóp công đức đi, tốt xấu trước tiên giữ được bản thân đừng bị Ấn Thành Hoàng hút khô ngủm củ tỏi, sau đó, lại tranh thủ sống như một người sống vậy.
Hết chương 1..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương