Tiểu Thần Y Xuống Núi
-
22: Kẻ Ác Còn Cần Kẻ Ác Đến Trừng Trị
“Anh là ai?”
“Tên nhà quê từ đâu ra, cút ra ngoài cho tôi!”
Sắc mặt mọi người lập tức đen lại.
Mấy con cháu nhà họ Triệu đều giận dữ mắng mỏ.
Nhưng Tần Khải hoàn toàn không để ý đến những người này, khóe miệng mang theo nụ cười quái lạ, đi thẳng đến bên cạnh Triệu Băng Linh.
“Hì hì, vợ à, anh không đến muộn chứ? Vừa nhận được điện thoại của em là anh đi luôn”.
Triệu Băng Linh nhìn anh, tức đến đen mặt.
Tên ngu xuẩn này khoan thai đến muộn thì cũng thôi đi, vậy mà quần áo còn rách nát như vậy, chẳng phải khiến cả nhà cô ta mất hết mặt mũi sao!
Đang định mắng chửi, Tần Khải đã nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Nếu không phải lái xe quá chậm, anh đã đến từ lâu rồi, em cũng không tới đón anh cái”.
Tần Khải làm kẻ xấu cáo trạng trước, Triệu Diệu Quang và Tống Nhan đều không nhịn được co rút khóe miệng.
Triệu Băng Linh suýt nữa bị anh làm cho tức đến ngất ngay tại chỗ.
Tên này lái con xe ba gác tồi tàn kia đến?
Thảo nào lửa cháy sém lông mày rồi mà vẫn không thấy bóng dáng đâu.
“Lát nữa tôi đập nát con xe ba gác tồi tàn kia của anh!”
Triệu Băng Linh siết chặt nắm đấm, trưng ra dáng vẻ muốn ăn thịt người, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh ngay tại chỗ.
Gọi Tần Khải đến là ý của Triệu Diệu Quang, nghĩ muốn tăng thêm thể diện cho nhà bọn họ.
Nhưng quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Triệu Băng Linh, tên này ngoài làm mất mặt ra thì còn biết làm gì?
Mà những người còn lại nghe thấy Tần Khải gọi Triệu Băng Linh là vợ thì sửng sốt không thôi, sắc mặt ai nấy đều vô cùng kỳ lạ.
“Chú ba, chẳng lẽ người này chính là chồng chưa cưới của Băng Lăng?”
Anh cả Triệu Hoành Quang không thể tưởng tượng nổi đánh giá Tần Khải, giọng nói mang theo mấy phần đùa cợt.
Sắc mặt Triệu Diệu Quang đỏ lên, trên mặt nổi đầy gân xanh.
Trừng Tần Khải một cái, cũng chỉ có thể lắc đầu.
Thấy vậy, những người khác không nhịn được phá lên cười.
“Tôi còn tưởng rằng nhà các chú tìm được một người con rể rất đáng gờm, không ngờ chỉ là một tên nhà quê, đúng là khiến người ta cười rụng răng”.
“Chú ba, chú tìm một tên dế nhũi như vậy làm con rể, là đang sỉ nhục IQ của tụi anh sao?”
“Anh cả, tôi thấy chẳng những chú ta đang sỉ nhục IQ của chúng ta, mà còn làm nhà họ Triệu chúng ta mất hết thể diện, chú ba, sao chú cũng giống ông già vậy, càng ngày càng hồ đồ!”
Trên mặt mọi người đều ngập tràn chế giễu, không ngừng chế nhạo một nhà ba người Triệu Băng Linh.
Nói một cách chính xác, bây giờ là một nhà bốn người.
Triệu Băng Linh nổi cơn giận dữ, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, chỉ thẳng vào mũi Tần Khải mắng: “Tần Khải, anh cút ra ngoài cho tôi!”
Ngay cả Tống Nhan cũng không nhịn được thì thầm bên tai Triệu Diệu Quang: “Tôi đã sớm nói rồi, tìm cậu ta làm con rể là quyết định sai lầm nhất đời này của ông và ông cụ! Lát nữa trở về nói với ông cụ đuổi cậu ta đi, đúng là mất hết mặt mũi!”
Triệu Diệu Quang nghiến răng, vẫn không nói lời nào.
Tính cách ông ấy vốn mềm yếu, bây giờ tất cả mọi người coi nhà ông ấy là trò cười, sớm đã khiến ông ấy tức không nói nên lời rồi.
Nhưng ông ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc đuổi Tần Khải đi.
Ông ấy có một cảm giác mơ hồ rằng, người trẻ tuổi này tuyệt đối không tầm thường.
“Tôi không đi đâu!”
Đối mặt với trào phúng của mọi người, Tần Khải làm như mắt điếc tai ngơ.
Hất cằm kiêu ngạo nói: “Vợ và bố mẹ vợ của tôi đều bị ức hiếp thành thế này, chẳng khác gì tát thẳng vào mặt tôi, tôi muốn trút giận cho bọn họ!”
Nói xong, Tần Khải vươn tay ấn Triệu Băng Linh trở lại ghế ngồi.
“Đừng nóng vội, hôm nay chồng em trút giận cho em!”
Mọi người nghe xong lời này của anh thì cười sặc sụa.
“Ôi, buồn cười quá đi! Lại còn trút giận, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem mình có dáng vẻ gì, cậu cho rằng mình là cậu ấm nhà giàu à!”
“Đúng vậy, vừa xấu vừa bẩn, nhà họ Triệu chúng tôi không có người con rể ngu đần như cậu, tôi đề nghị cậu nên sớm cút đi, đừng tự rước lấy nhục!”
Tần Khải thấy người nói chuyện là hai người phụ nữ trung niên ngồi cạnh Triệu Hoành Quang và Triệu Trường Sinh, trong lòng trào dâng độc ác.
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn hai người phụ nữ miệng rộng này là bác cả và bác hai của Triệu Băng Linh.
“Im miệng!”
Tần Khải nghiêm mặt lại, đột nhiên gầm lên một tiếng, hệt như hổ gầm rồng ngâm.
Trong nháy mắt trấn áp tất cả mọi người.
Ngay cả Triệu Băng Linh cũng bị dọa giật nảy mình.
“Anh nói cái gì! Nơi này không có chỗ cho anh nói chuyện!”
Lúc này, thanh niên tóc vàng bên cạnh người phụ nữ mặt trắng nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Khải.
“Tôi bảo mẹ anh im miệng đấy! Lải nha lải nhải, phiền phức hệt như ruồi bọ, ai còn dám lắm miệng, tôi đập nát miệng người đó!”
Tần Khải không cam lòng yếu thế, trừng mắt nhìn chằm chằm tóc vàng.
“Anh… đệt! Mày là cái thá gì, dám hống hách trước mặt tao? Bác cả, rõ ràng tên dế nhũi này đến gây sự, để cháu trừng trị hắn!”
Tóc vàng giận tái mặt, hùng hùng hổ hổ đi qua.
“Nhãi ranh, dám nói chuyện với tôi như vậy, đúng là tự tìm đường chết!”
Tóc vàng mắng chửi, đưa tay muốn nắm lấy cổ áo Tần Khải.
Nhưng Tần Khải phản ứng nhanh hơn anh ta, đột nhiên nâng tay phải lên, chuẩn xác tát thẳng vào mặt tóc vàng.
“Miệng bẩn như vậy, muốn ăn đòn sao?
Bốp!
Tiếng tát lanh lảnh, ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết vang vọng căn phòng.
Tóc vàng bị Tần Khải tát gãy xương mũi, máu tươi bắn ra tung tóe.
Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện khiến mọi người ngơ ngác.
“Cậu dám đánh con trai tôi?”
Người phụ nữ mặt trắng trợn tròn hai mắt, căm giận nhìn Tần Khải kêu lên.
Tần Khải thu tay phải lại, giẫm một chân lên ghế ngồi vốn thuộc về anh.
Tiện tay cầm một ly rượu vang, hài lòng lắc lắc.
“Bà thử kêu thêm một tiếng coi? Có tin tôi đánh cho đầu bà nở hoa luôn không!”
“Cậu hỗn láo!”
Triệu Trường Sinh không nhịn nổi nữa, đứng bật dậy, hung hăng vỗ một phát xuống bàn.
“Nhãi ranh, cậu đúng là không biết tốt xấu, dám náo loạn trong tiệc gia đình của nhà họ Triệu tôi, cậu muốn chết sao!”
Triệu Hoành Quang ở bên cạnh thấy vậy, cũng lạnh lùng lên tiếng.
“Chú ba! Nhìn xem con rể tốt của chú đi! Cơm còn chưa ăn mà đã muốn lật trời rồi! Có con rể như vậy, tôi thấy sớm muộn gì tài sản của nhà họ Triệu cũng bị cậu ta phá hết! Tôi thấy Băng Lăng căn bản không có tư cách làm tổng giám đốc này, công ty thua lỗ sáu tháng liên tục, vẫn nên sớm nhường lại vị trí đó đi”.
Đây chính là cơ hội tốt nhất ép Triệu Băng Linh giao ra vị trí tổng giám đốc, sao bọn họ có thể bỏ lỡ?
Trông thấy hai người anh trai cùng nhau gây khó dễ.
Hai huyệt thái dương của Triệu Diệu Quang căng nhức như sắp nổ tung, trừng mắt nhìn Tần Khải đang đứng ở chỗ cao.
Đầu óc của tên ngu ngốc này sẽ không thật sự bị úng nước đấy chứ?
Náo loạn thế này, hoàn toàn chính là thần trợ công tạo cơ hội cho hai anh trai bức vua thoái vị.
Cuối cùng ông ấy cũng hối hận rồi, sớm biết Tần Khải không đáng tin như vậy, buổi trưa không nên khuyến khích ông cụ cho cậu ta làm con rể!
Bây giờ thì hay rồi, cho dù ông cụ ở đây cũng không thu dọn được cục diện này.
Tần Khải à Tần Khải, cậu đúng là giỏi hại người.
“Tần Khải, rốt cuộc anh muốn cái gì?”
Triệu Băng Linh không thể nhịn được nữa, lại đứng dậy níu lấy vạt áo Tần Khải, muốn kéo anh xuống khỏi ghế.
Tên ngu xuẩn này, muốn cả nhà cô ta chết à!
Quả thật khiến cô ta tức chết rồi.
Nhưng Tần Khải lại hoàn toàn không để ý đến cô ta, cười mà như không cười quay đầu nhìn về phía Triệu Hoành Quang.
“Im miệng!”
“Bây giờ tôi là người nói chuyện, ai dám phản bác tôi một câu, tôi đánh người đó đến mẹ ông cũng không nhận ra!”
Tần Khải hệt như Sát Thần, hung ác liếc nhìn tất cả mọi người ở đây, lời nói của Triệu Hoành Quang vừa đến khóe miệng lại lập tức nuốt trở vào.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook