Tiểu Thái Giám Của Yêu Hậu
-
Chương 5
Ban đêm vào tháng tư trời xuân có chút lạnh, Nguyên Thiến đem túi gấm đến nhẹ đặt dưới gối Vạn Tất, ôn nhu nhắc nhở: "nương nương... giờ tý."
Trong trí nhớ của Nguyên Thiến, nương nương nhà mình chưa bao giờ ngủ trễ như vậy, lời nói đại nghịch năm đó tiên đế băng hà, thái hậu nương nương cũng chỉ cười ha ha đi ngủ, đến cả một thời gian dài cũng không mở miệng, nghĩ đến cũng cực khổ. Như là đêm nay lại là lần đầu ăn ngủ không yên, mà còn vì một tiểu thái giám ở Tư Uyển Cục.
Vạn Tất sao có thể ngủ được? nô tài trong cung rất sợ chết, lại không ai nguyện vào Ninh An Cung làm việc, cái này Vạn Tất cũng biết. Nhưng to gan lớn mật dùng cái chết kháng mệnh như Diêu Hỷ kia thì nàng chưa từng thấy qua, nô tài này muốn chết? nàng không ép nô tài này phải vào Ninh An Cung đâu? trước giờ nàng làm là chủ tử chọn nô tài, làm gì có chuyện nô tài chọn chủ tử chứ?
"Không tìm thấy người?" Vạn Tất sợ tiểu thái giám chết, không thì.... ai là người đi dập lửa giận cho nàng chứ?
Nguyên Thiến theo lời tổng quản thái giám nói lại: "người không có ở Tư Uyển Cục, người ở Tư Uyển Cục nói, Diêu Hỷ công công muốn đến Ninh An Cung trực đêm nên đã sớm ra cửa." thái hậu nương nương chán ghét thái giám, dù cho là tổng quản thái giám Ninh An Cung cũng không cho vào phòng của nương nương nói, có chuyện đều phải truyền lời đến cho nàng. Còn vì sao thái hậu nương nương đối với thái giám hận thấu xương? đó là một chuyện cũ khác.
Trong đầu Vạn Tất hiện lên nhiều khả nàng, tiểu yêm lư chạy thoát? nhảy giếng chết? trên đường đi đụng phải ai nên bị xử lý?
Còn điều cuối cùng, Vạn Tất cảm thấy rất có khả năng, với tính tình ngu xuẩn lỗ mãng của tiểu yêm lư, không chừng đã đắc tội phi tần nào đó tính khí không tốt nên xảy ra chuyện. "đến các cung hỏi một chút, các cửa cung đều khóa hắn cũng không có chỗ chạy, một người còn sống như vậy sao có thể tự nhiên biến mất được?"
"Nô tỳ tuân chỉ." Nguyên Thiến không đành lòng với chủ tử, ngữ trọng tâm trường khuyên nhủ: "nếu không nương nương ngủ trước một chút đi, không nên vì một tiểu nô mà khiến thân thể mệt mỏi."
Vạn Tất cố chấp lắc đầu.
Hiện tại tâm tình nàng có chút phức tạp, bị mạo phạm nên phẫn nộ, còn có bị chê nên không cam lòng, lại có chút lo lắng. Cả đời này của nàng rất trôi chảy, khi còn nhỏ là ái nữ được cha cưng chìu, lớn lên thì có mối tình thâm tiên đế gia nuông chiều, đột nhiên phóng ra một cái nô tài như Diêu Hỷ.... đáy lòng Vạn Tất lại mọc lên một loại chinh phục quái dị, nàng muốn tiểu yêm lư kia phải đối với nàng phục tùng.
Điệu kiện cần thiết là tiểu yêm lư phải còn sống a, trong đầu Vạn Tất không khỏi hiện ra gương mặt của tiểu thái giám.
- --
Keng keng keng!
Diêu Hỷ nghe được không phải là tiếng trống canh ba, mà là tiếng chuông báo tử sinh mạng của nàng.
Trong bóng đêm nàng men theo thành cung, nhìn nơi có nhiều đèn dầu đi đến. Diêu Hỷ biết, trừ phi thái hậu có tính tình bồ tát, như vậy nàng còn có chút hy vọng sống, nhưng thái hậu đâu phải như vậy. Ban ngày mở miệng phạm thượng, ban đêm lại trốn đi kháng chỉ, với tính khí của nương nương, nàng cho dù có chín cái mạng cũng không đủ trảm a.
Ngọn đèn dầu càng ngày càng gần, chỗ có đèn là có người, Diêu Hỷ muốn nhanh tìm người giúp mình đến Ninh An Cung, chắc Hứa nương nương đã sớm ngủ rồi, tiểu quản sự hẳn là chưa kịp đem chuyện đi báo a? phải nghĩ cách để cản lại, coi như bảo vệ mạng của nàng.
Đêm khuya trong cung rất yên tĩnh, Diêu Hỷ nghe được tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, đang lúc Diêu Hỷ cho là mình lượn quanh quay về cung chính, rốt cuộc lại đến Ninh An Cung, nàng nghe được tên của mình.
"tôn tử Diêu Hỷ kia muốn chết còn liên lụy đến Tư Uyển Cục chúng ta."
"Ngày mai đến phiên ta tới thiện giám tặng đồ, bị Diêu Hỷ làm loạn, hai ta mai chắc không thể ngủ được."
"Bên kia trong cung không có người ở không cần giữ lại a."
"Cứ chờ xem đi, sớm tìm ngươi đến Ninh An Cung, chúng ta có thể quay về ngủ một chút, chỉ sợ Thái hậu nương nương không bắt được tiểu tử kia, liền nổi giận với người Tư Uyển Cục chúng ta, nếu bị phạt lương, thì tiền lương tháng trước ta mượn cha nuôi không thể trả rồi."
...
Hai người đi đến chỗ Diêu Hỷ, may là cung này không có người ở, hai người xách đèn lồng rọi không xa, không phát hiện ra nàng.
Diêu Hỷ không kịp cứu, thái hậu đã cho người đi bắt nàng rồi, nếu như rơi vào tay thái hậu nương nương cũng không chết đơn giản như vậy, trong cung có nhiều cách dày vò người, nàng có nghe vài lão thái giám nói qua, so với cắt trứng còn đau đớn cũng không vào đâu cả.
Diêu Hỷ chỉ nghe người ta nói cũng thấy trong quần mát lạnh, nàng rón rén đi vào chỗ tối, nghĩ lại bị thái hậu nương nương bắt được thì vẫn nên tìm chỗ an tĩnh treo cổ trước vậy.
Nàng tìm được một cái cây cao to.
Xuyên qua nhánh cây thấp, sờ soạng bò lên một chỗ có sườn dốc, Diêu Hỷ nhìn thấy xa xa có một cái đình treo đèn lồng, xây giữa sườn núi, bên cạnh đình có một cây đại thụ sum suê, đứng trên lan can đình, có thể nhìn thấy lưng cây, cây kia đúng là treo mà sống.
Diêu Hỷ đến đình mới phát hiện trong đình có nữ tử trẻ tuổi, trên bàn bày rượu ngon món ngon, người kia ngồi trong đình tự rót tự uống. Nhìn vị thế người này hẳn là chủ tử trong cung, không biết vì sao lại không có người hầu bên cạnh.
Diêu Hỷ chuẩn bị lên đường định đi vào xin ly rượu uống, uống chút rượu thì có đi cũng sẽ không đau. Nếu là ngày thường nàng cũng không có gan này, nhưng hôm nay đã muốn chết thì cái gì cũng không quan tâm.
Nữ tử trong đình hình như đã say, rót rượu lúc này lại nhiều hơn, rót chảy ra bàn so với trong ly còn nhiều hơn, Hỷ Bảo đi vào đình, nhìn nàng khom người: "nô tài hầu hạ ngài."
Long Nghi ngẩn ra, dung nhan say khướt nhìn về phía bên cạnh, một cái thái giám dáng vẻ thanh tú tiếp nhận bầu rượu, cẩn thận châm cho nàng một ly rượu, sau đó lại lấy ly không châm cho bản thân một ly.
"Thưởng rượu cho ngươi? uống đi." Long Nghi tay nâng má, mang trên mặt nụ cười mơ hồ.
"Cầu chủ tử xem nô tài không còn sống lâu được nữa, thưởng cho nô tài một ly rượu." không chờ Long Nghi phân phó, Diêu Hỷ đã ngồi xuống ghế đá, hào khí đem rượu uống cạn một hơi, rượu đi vào cổ họng để lại dư vị ngọt lâu, Diêu Hỷ chưa từng uống được đồ ngon như vậy, lại rót thêm một chén uống.
"Ai nha, chừa cho ta một chút." Long Nghi đùa giỡn nói, nghĩ thầm thái giám này thực sự là to gan cũng thú vị. "ngươi nói ngươi không còn sống lâu nữa? là phạm tội hay là mắc bệnh a?"
Diêu Hỷ đem chuyện đắc tội thái hậu nương nương đầu đuôi nói rõ.
Long Nghi vỗ bàn cười ha ha: " làm tốt lắm."
Lời này khiến Diêu Hỷ bị dọa sợ không nhẹ, nàng hồ ngôn loạn ngữ gây họa, lúc này khó thoát khỏi cái chết trên thân, nhưng không thể trơ mắt nhìn vị tiểu chủ tử này say rượu lỡ lời rước họa vào thân. "ngài cũng như ta họa từ miệng mà ra, bị người nghe thấy thì nguy. Việc này không trách thái hậu nương nương, nương nương tha cho ta một mạng là đã quá nhân hậu rồi, chỉ trách ta hiện tại đi đêm bị lạc đường."
"Lạc đường?" Long Nghi chỉ cảm thấy thái giám này cùng lắm là do ngốc mới đi lạc trong cung, hoàng cung có lớn hơn nữa, chỉ cần tìm một người hỏi là được. Nàng đang nhìn Nguyệt đình, Ninh An Cung ở hướng ngược lại, xem ra đầu óc tiểu thái giám này không bình thường, đắc tội thái hậu lại không biết sợ cũng là nguyên nhân.
Diêu Hỷ gắp vài miếng đồ ăn, gật đầu nói: "ta nhớ chiếu theo đường đi vốn có, nhưng kết quả càng đi càng hiu quạnh, thấy không có ánh sáng, như bị quỷ đả tường chạy không thoát. Cũng là nguyên nhân không thể đến cung thay ca, trong cung sửa chữa cái gì, vị nương nương đó dời cung cũng không biết."
Long Nghi căng thẳng trong lòng, cái nào sửa lại a? mà cũng đúng là có sửa lại. Nàng ở trong cung ít ngày, lại quen những chỗ rộng, liền mở rộng hai tòa cung thất không người, vách ngăn hai cung tự nhiên không có. Nàng lại ở đây một mình, cũng không có ai ở đây, tự nhiên cũng không biết sáng bao nhiêu.
Xem ra tiểu thái giám thấy tối đi nhầm lại là trách nhiệm của mình rồi. Long Nghi nghĩ một hồi, gió đêm thổi một chút liền rượu một chút. Thấy sắc mặt tiểu thái giám đau khổ cắm đầu uống rượu, Long Nghi liền hỏi: "Vậy ngươi tính thế nào?"
"Ăn no rồi tim cây treo. Bị thái hậu nương nương bắt được, không khỏi tránh được đau khổ da thịt, nô tài sợ đau. "Diêu Hỷ cầm bầu rượu lên phát hiện đã không còn, cầm cái ly đổ ra, chỉ đổ được một giọt, giọt rượu kia sáng như vì sao trên bầu trời đêm nay như giọt lệ vì nàng mà rơi xuống.
Long Nghi thực sự cảm thấy mình say quá rồi, nàng nhìn bộ dạng thái giám dưới ngọn đèn nói chuyện chết, dường như có một loại mỹ nghiêm nghị, một vầng sáng nhàn nhạt bao phủ quanh người nàng, con ngươi u ám lại bình tĩnh như nước. Chỉ một cái chớp mắt Long Nghi cảm giác như người trước mắt như là tiên tử rơi vào phàm trần, nàng từng thấy qua nhiều thái giám, trước mắt người này trong ấn tượng thực sự không giống như nàng nghĩ.
"Cố lên thái hậu nương nương không tính toán với ngươi đâu?" ngoài miệng Long Nghi nói như vậy, kỳ thực mình cũng không tin, Vạn Tất bị mọi người gọi là yêu hậu, hẳn là không khoa trương, nhưng tuyệt không oan uổng.
Diêu Hỷ nhìn vị tiểu chủ tử trước mắt này hẳn là người mới tiến cung, trước hẳn là ở khuê phòng hiển nhiên chưa từng nghe qua thái hậu nương nương thế nào. Nói chung người chết bên ngoài cùng như vậy, Diêu Hỷ chân thành khuyên nhủ: "ngài về cung tốt nhất nên tránh vị kia, trong cung này những chủ tử dễ nói chuyện như ngài không nhiều."
Nhìn thấy rượu hết đồ ăn lạnh, Diêu Hỷ lo lắng thái hậu nương nương tìm đến đây, đứng dậy nói từ biệt: "tạ ơn chủ tử thưởng rượu. Nô tài cũng sắp phải lên đường rồi, không dám dây dưa nhiều." lúc đầu nàng định kết thúc ở đình này, nhưng có người ở đây lại sợ phiền người khác, nên dự định đi tiếp tìm một cây khác."
Long Nghi thực bội phục tên thái giám này có thể coi cái chết bình thản như vậy, lúc đầu nghe còn tưởng hắn chỉ mới ra cửa, nhưng Long Nghi cũng biết thái giám này đi thì không về được. "ta uống nhiều rồi, dạ hắc phong cao, tự mình không thể về được, ngươi tiễn ta một đoạn đi a."
Diêu Hỷ có chút do dự, lẽ ra nàng có ân với người thưởng rượu, nên đưa người ta về, nhưng lại lo lắng nửa đường gặp phải người của thái hậu nương nương. "nô tài sợ người của thái hậu đến bắt đi... nếu không chết thì không kịp nữa."
Long Nghi cũng là lần đầu có người vội tìm chết như vậy, nàng chống bàn đá loạng choạng đứng dậy: "cung của ta cách Vọng Nguyệt đình không xa, nếu trên đường gặp phải người của thái hậu nương nương, ngươi để ta lại rồi chạy được không?"
Ah, Diêu Hỷ cũng sợ tiểu chủ tử say mơ màng này gặp chuyện không may, coi như tích đức cho kiếp sau, kiếp sau có thể đầu thai vào nhà người tốt, nàng giơ tay khom người nói: "nô tài tiễn chủ tử hồi cung."
Long Nghi đưa tay tựa lên tay Diêu Hỷ, cười nói tạ ơn: "tạ công công."
Trong trí nhớ của Nguyên Thiến, nương nương nhà mình chưa bao giờ ngủ trễ như vậy, lời nói đại nghịch năm đó tiên đế băng hà, thái hậu nương nương cũng chỉ cười ha ha đi ngủ, đến cả một thời gian dài cũng không mở miệng, nghĩ đến cũng cực khổ. Như là đêm nay lại là lần đầu ăn ngủ không yên, mà còn vì một tiểu thái giám ở Tư Uyển Cục.
Vạn Tất sao có thể ngủ được? nô tài trong cung rất sợ chết, lại không ai nguyện vào Ninh An Cung làm việc, cái này Vạn Tất cũng biết. Nhưng to gan lớn mật dùng cái chết kháng mệnh như Diêu Hỷ kia thì nàng chưa từng thấy qua, nô tài này muốn chết? nàng không ép nô tài này phải vào Ninh An Cung đâu? trước giờ nàng làm là chủ tử chọn nô tài, làm gì có chuyện nô tài chọn chủ tử chứ?
"Không tìm thấy người?" Vạn Tất sợ tiểu thái giám chết, không thì.... ai là người đi dập lửa giận cho nàng chứ?
Nguyên Thiến theo lời tổng quản thái giám nói lại: "người không có ở Tư Uyển Cục, người ở Tư Uyển Cục nói, Diêu Hỷ công công muốn đến Ninh An Cung trực đêm nên đã sớm ra cửa." thái hậu nương nương chán ghét thái giám, dù cho là tổng quản thái giám Ninh An Cung cũng không cho vào phòng của nương nương nói, có chuyện đều phải truyền lời đến cho nàng. Còn vì sao thái hậu nương nương đối với thái giám hận thấu xương? đó là một chuyện cũ khác.
Trong đầu Vạn Tất hiện lên nhiều khả nàng, tiểu yêm lư chạy thoát? nhảy giếng chết? trên đường đi đụng phải ai nên bị xử lý?
Còn điều cuối cùng, Vạn Tất cảm thấy rất có khả năng, với tính tình ngu xuẩn lỗ mãng của tiểu yêm lư, không chừng đã đắc tội phi tần nào đó tính khí không tốt nên xảy ra chuyện. "đến các cung hỏi một chút, các cửa cung đều khóa hắn cũng không có chỗ chạy, một người còn sống như vậy sao có thể tự nhiên biến mất được?"
"Nô tỳ tuân chỉ." Nguyên Thiến không đành lòng với chủ tử, ngữ trọng tâm trường khuyên nhủ: "nếu không nương nương ngủ trước một chút đi, không nên vì một tiểu nô mà khiến thân thể mệt mỏi."
Vạn Tất cố chấp lắc đầu.
Hiện tại tâm tình nàng có chút phức tạp, bị mạo phạm nên phẫn nộ, còn có bị chê nên không cam lòng, lại có chút lo lắng. Cả đời này của nàng rất trôi chảy, khi còn nhỏ là ái nữ được cha cưng chìu, lớn lên thì có mối tình thâm tiên đế gia nuông chiều, đột nhiên phóng ra một cái nô tài như Diêu Hỷ.... đáy lòng Vạn Tất lại mọc lên một loại chinh phục quái dị, nàng muốn tiểu yêm lư kia phải đối với nàng phục tùng.
Điệu kiện cần thiết là tiểu yêm lư phải còn sống a, trong đầu Vạn Tất không khỏi hiện ra gương mặt của tiểu thái giám.
- --
Keng keng keng!
Diêu Hỷ nghe được không phải là tiếng trống canh ba, mà là tiếng chuông báo tử sinh mạng của nàng.
Trong bóng đêm nàng men theo thành cung, nhìn nơi có nhiều đèn dầu đi đến. Diêu Hỷ biết, trừ phi thái hậu có tính tình bồ tát, như vậy nàng còn có chút hy vọng sống, nhưng thái hậu đâu phải như vậy. Ban ngày mở miệng phạm thượng, ban đêm lại trốn đi kháng chỉ, với tính khí của nương nương, nàng cho dù có chín cái mạng cũng không đủ trảm a.
Ngọn đèn dầu càng ngày càng gần, chỗ có đèn là có người, Diêu Hỷ muốn nhanh tìm người giúp mình đến Ninh An Cung, chắc Hứa nương nương đã sớm ngủ rồi, tiểu quản sự hẳn là chưa kịp đem chuyện đi báo a? phải nghĩ cách để cản lại, coi như bảo vệ mạng của nàng.
Đêm khuya trong cung rất yên tĩnh, Diêu Hỷ nghe được tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, đang lúc Diêu Hỷ cho là mình lượn quanh quay về cung chính, rốt cuộc lại đến Ninh An Cung, nàng nghe được tên của mình.
"tôn tử Diêu Hỷ kia muốn chết còn liên lụy đến Tư Uyển Cục chúng ta."
"Ngày mai đến phiên ta tới thiện giám tặng đồ, bị Diêu Hỷ làm loạn, hai ta mai chắc không thể ngủ được."
"Bên kia trong cung không có người ở không cần giữ lại a."
"Cứ chờ xem đi, sớm tìm ngươi đến Ninh An Cung, chúng ta có thể quay về ngủ một chút, chỉ sợ Thái hậu nương nương không bắt được tiểu tử kia, liền nổi giận với người Tư Uyển Cục chúng ta, nếu bị phạt lương, thì tiền lương tháng trước ta mượn cha nuôi không thể trả rồi."
...
Hai người đi đến chỗ Diêu Hỷ, may là cung này không có người ở, hai người xách đèn lồng rọi không xa, không phát hiện ra nàng.
Diêu Hỷ không kịp cứu, thái hậu đã cho người đi bắt nàng rồi, nếu như rơi vào tay thái hậu nương nương cũng không chết đơn giản như vậy, trong cung có nhiều cách dày vò người, nàng có nghe vài lão thái giám nói qua, so với cắt trứng còn đau đớn cũng không vào đâu cả.
Diêu Hỷ chỉ nghe người ta nói cũng thấy trong quần mát lạnh, nàng rón rén đi vào chỗ tối, nghĩ lại bị thái hậu nương nương bắt được thì vẫn nên tìm chỗ an tĩnh treo cổ trước vậy.
Nàng tìm được một cái cây cao to.
Xuyên qua nhánh cây thấp, sờ soạng bò lên một chỗ có sườn dốc, Diêu Hỷ nhìn thấy xa xa có một cái đình treo đèn lồng, xây giữa sườn núi, bên cạnh đình có một cây đại thụ sum suê, đứng trên lan can đình, có thể nhìn thấy lưng cây, cây kia đúng là treo mà sống.
Diêu Hỷ đến đình mới phát hiện trong đình có nữ tử trẻ tuổi, trên bàn bày rượu ngon món ngon, người kia ngồi trong đình tự rót tự uống. Nhìn vị thế người này hẳn là chủ tử trong cung, không biết vì sao lại không có người hầu bên cạnh.
Diêu Hỷ chuẩn bị lên đường định đi vào xin ly rượu uống, uống chút rượu thì có đi cũng sẽ không đau. Nếu là ngày thường nàng cũng không có gan này, nhưng hôm nay đã muốn chết thì cái gì cũng không quan tâm.
Nữ tử trong đình hình như đã say, rót rượu lúc này lại nhiều hơn, rót chảy ra bàn so với trong ly còn nhiều hơn, Hỷ Bảo đi vào đình, nhìn nàng khom người: "nô tài hầu hạ ngài."
Long Nghi ngẩn ra, dung nhan say khướt nhìn về phía bên cạnh, một cái thái giám dáng vẻ thanh tú tiếp nhận bầu rượu, cẩn thận châm cho nàng một ly rượu, sau đó lại lấy ly không châm cho bản thân một ly.
"Thưởng rượu cho ngươi? uống đi." Long Nghi tay nâng má, mang trên mặt nụ cười mơ hồ.
"Cầu chủ tử xem nô tài không còn sống lâu được nữa, thưởng cho nô tài một ly rượu." không chờ Long Nghi phân phó, Diêu Hỷ đã ngồi xuống ghế đá, hào khí đem rượu uống cạn một hơi, rượu đi vào cổ họng để lại dư vị ngọt lâu, Diêu Hỷ chưa từng uống được đồ ngon như vậy, lại rót thêm một chén uống.
"Ai nha, chừa cho ta một chút." Long Nghi đùa giỡn nói, nghĩ thầm thái giám này thực sự là to gan cũng thú vị. "ngươi nói ngươi không còn sống lâu nữa? là phạm tội hay là mắc bệnh a?"
Diêu Hỷ đem chuyện đắc tội thái hậu nương nương đầu đuôi nói rõ.
Long Nghi vỗ bàn cười ha ha: " làm tốt lắm."
Lời này khiến Diêu Hỷ bị dọa sợ không nhẹ, nàng hồ ngôn loạn ngữ gây họa, lúc này khó thoát khỏi cái chết trên thân, nhưng không thể trơ mắt nhìn vị tiểu chủ tử này say rượu lỡ lời rước họa vào thân. "ngài cũng như ta họa từ miệng mà ra, bị người nghe thấy thì nguy. Việc này không trách thái hậu nương nương, nương nương tha cho ta một mạng là đã quá nhân hậu rồi, chỉ trách ta hiện tại đi đêm bị lạc đường."
"Lạc đường?" Long Nghi chỉ cảm thấy thái giám này cùng lắm là do ngốc mới đi lạc trong cung, hoàng cung có lớn hơn nữa, chỉ cần tìm một người hỏi là được. Nàng đang nhìn Nguyệt đình, Ninh An Cung ở hướng ngược lại, xem ra đầu óc tiểu thái giám này không bình thường, đắc tội thái hậu lại không biết sợ cũng là nguyên nhân.
Diêu Hỷ gắp vài miếng đồ ăn, gật đầu nói: "ta nhớ chiếu theo đường đi vốn có, nhưng kết quả càng đi càng hiu quạnh, thấy không có ánh sáng, như bị quỷ đả tường chạy không thoát. Cũng là nguyên nhân không thể đến cung thay ca, trong cung sửa chữa cái gì, vị nương nương đó dời cung cũng không biết."
Long Nghi căng thẳng trong lòng, cái nào sửa lại a? mà cũng đúng là có sửa lại. Nàng ở trong cung ít ngày, lại quen những chỗ rộng, liền mở rộng hai tòa cung thất không người, vách ngăn hai cung tự nhiên không có. Nàng lại ở đây một mình, cũng không có ai ở đây, tự nhiên cũng không biết sáng bao nhiêu.
Xem ra tiểu thái giám thấy tối đi nhầm lại là trách nhiệm của mình rồi. Long Nghi nghĩ một hồi, gió đêm thổi một chút liền rượu một chút. Thấy sắc mặt tiểu thái giám đau khổ cắm đầu uống rượu, Long Nghi liền hỏi: "Vậy ngươi tính thế nào?"
"Ăn no rồi tim cây treo. Bị thái hậu nương nương bắt được, không khỏi tránh được đau khổ da thịt, nô tài sợ đau. "Diêu Hỷ cầm bầu rượu lên phát hiện đã không còn, cầm cái ly đổ ra, chỉ đổ được một giọt, giọt rượu kia sáng như vì sao trên bầu trời đêm nay như giọt lệ vì nàng mà rơi xuống.
Long Nghi thực sự cảm thấy mình say quá rồi, nàng nhìn bộ dạng thái giám dưới ngọn đèn nói chuyện chết, dường như có một loại mỹ nghiêm nghị, một vầng sáng nhàn nhạt bao phủ quanh người nàng, con ngươi u ám lại bình tĩnh như nước. Chỉ một cái chớp mắt Long Nghi cảm giác như người trước mắt như là tiên tử rơi vào phàm trần, nàng từng thấy qua nhiều thái giám, trước mắt người này trong ấn tượng thực sự không giống như nàng nghĩ.
"Cố lên thái hậu nương nương không tính toán với ngươi đâu?" ngoài miệng Long Nghi nói như vậy, kỳ thực mình cũng không tin, Vạn Tất bị mọi người gọi là yêu hậu, hẳn là không khoa trương, nhưng tuyệt không oan uổng.
Diêu Hỷ nhìn vị tiểu chủ tử trước mắt này hẳn là người mới tiến cung, trước hẳn là ở khuê phòng hiển nhiên chưa từng nghe qua thái hậu nương nương thế nào. Nói chung người chết bên ngoài cùng như vậy, Diêu Hỷ chân thành khuyên nhủ: "ngài về cung tốt nhất nên tránh vị kia, trong cung này những chủ tử dễ nói chuyện như ngài không nhiều."
Nhìn thấy rượu hết đồ ăn lạnh, Diêu Hỷ lo lắng thái hậu nương nương tìm đến đây, đứng dậy nói từ biệt: "tạ ơn chủ tử thưởng rượu. Nô tài cũng sắp phải lên đường rồi, không dám dây dưa nhiều." lúc đầu nàng định kết thúc ở đình này, nhưng có người ở đây lại sợ phiền người khác, nên dự định đi tiếp tìm một cây khác."
Long Nghi thực bội phục tên thái giám này có thể coi cái chết bình thản như vậy, lúc đầu nghe còn tưởng hắn chỉ mới ra cửa, nhưng Long Nghi cũng biết thái giám này đi thì không về được. "ta uống nhiều rồi, dạ hắc phong cao, tự mình không thể về được, ngươi tiễn ta một đoạn đi a."
Diêu Hỷ có chút do dự, lẽ ra nàng có ân với người thưởng rượu, nên đưa người ta về, nhưng lại lo lắng nửa đường gặp phải người của thái hậu nương nương. "nô tài sợ người của thái hậu đến bắt đi... nếu không chết thì không kịp nữa."
Long Nghi cũng là lần đầu có người vội tìm chết như vậy, nàng chống bàn đá loạng choạng đứng dậy: "cung của ta cách Vọng Nguyệt đình không xa, nếu trên đường gặp phải người của thái hậu nương nương, ngươi để ta lại rồi chạy được không?"
Ah, Diêu Hỷ cũng sợ tiểu chủ tử say mơ màng này gặp chuyện không may, coi như tích đức cho kiếp sau, kiếp sau có thể đầu thai vào nhà người tốt, nàng giơ tay khom người nói: "nô tài tiễn chủ tử hồi cung."
Long Nghi đưa tay tựa lên tay Diêu Hỷ, cười nói tạ ơn: "tạ công công."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook