Tiểu Tà Thần
-
Chương 25: Tương kế tựu kế
Ngày thứ nhất, không có gì rắc rối xảy ra ...
Sáng ngày thứ hai, Thanh Ký Sơn xuất hiện trước ngục thất cười nói:
– Dương Tiểu Tà! Bây giờ người cảm giác ra sao?
Dương Tiểu Tà biết Thanh Ký Sơn đang theo đuổi âm mưu của hắn, nen giả cách:
– Thanh ... Ký ... Sơn! Ngươi rất ... độc ... ác ...
Tiếng nói đứt đoạn và yếu ớt, làm cho Thanh Ký Sơn nghĩ rằng thuốc độc đã phát tác, đắc ý cười nói:
– Thời gian báo thù đã đến rồi. Dương Tiểu Tà, bây giờ ta phải đánh ngươi đủ một trăm roi, để cho ngươi thưởng thức cái lợi hại của tiểu gia.
Nói xong, Thanh Ký Sơn mở cửa ngục thất bắt Dương Tiểu Tà kéo ra sân, trói vào một cây cột chuẩn bị đánh.
Tiểu Tà đã có dự tính, muốn bắt Thanh Ký Sơn làm con tin để trao đổi Tiểu Thất, nhưng nghĩ đến hai người còn đang bị thương, dù muốn chạy cũng không chạy xa, nhất định sẽ bị đối phương bắt trở lại, nên cố nhịn nhục thêm mấy ngày nữa để cho Tiểu Thất bình phục mới cử sự.
Bởi vậy, Tiểu Tà nghĩ đến Thanh Ký Sơn đánh trả thù một trăm roi chỉ là chuyện nhỏ. Trước đây Tiều Tà đã bị Lão Đầu đánh quen rồi, thì một trăm roi đâu có ăn thua gì.
– Phạch! Phạch! Phạch!
Thanh Ký Sơn vừa đánh vừa cười, nói:
– Tiểu Tà! Ngươi cảm giác ra sao?
Tiểu Tà trên lưng đã nổi lên mấy chục lăn roi bầm tím, trán đổ mồ hôi, nhưng vẫn cười nói:
– Không sao! Rất hay!
– Ta không tin ngươi có đủ can đảm không muốn cầu xin ta.
– Phạch ... Phạch ... Phạch ...
Thanh Ký Sơn đánh không ngừng tay, nhưng hắn cũng kinh hãi, vì Tiểu Tà không rên la một tiếng nào, giống như đang đánh trên thân một người khác.
Thanh Ký Sơn đánh đến mỏi tay tức giận nói:
– Được! Hôm nay tạm thời nghĩ ngơi ... ngày mai đổi cách khác.
Nói xong, dẫn Tiểu Tà vào ngục thất.
Tiểu Tà không nói một tiếng, tuy bị đánh rất đau. Gã vẫn cố gắng nhẫn nại, chịu đựng.
Khi thấy Thanh Ký Sơn đi khỏi ngục thất, Tiểu Tà lập tức lấy kim châm đả thông huyệt đạo, ép máu bầm ra, và nghĩ thầm:
– Tiếp tục chịu đựng như vậy cũng không phải là cách. Tốt nhất là trốn thoát ra ngoài, nhưng Tiểu Thất chưa thể chạy được, đành phải bỏ ý định đó.
Tiểu Tà vẫn tiếp tục ca hát, khóc lóc thật lớn, cố làm cho mọi người nghe.
Không lâu Tiểu Tà phát hiện ra ngoài cửa có bước chân người đi rón rén, và một bóng người từ ngoài nhìn vào.
Tiểu Tà vội xô Tiểu Thất nằm xuống, nói:
– Tiểu Thất! Có người đến.
Tiểu Thất kinh hãi:
– Ai vậy?
Cửa ngục thất mở một cánh, một cô gái đẹp độ mười bảy tuổi, xiêm y màu xanh nhạt, da mặt như phấn hồng, đang chăm chú nhìn Tiểu Tà.
Đúng là một giai nhân! Trên mặt cô ta có chút ngạo nghễ, nói:
– Hai người là ai? Tại sao tối ngày ca hát, nói bậy bạ làm ồn ào, ta nghe rất tức giận.
Cô ta chấp tay ra sau lưng, mắt nhìn thẳng.
Tiểu Tà nheo nheo hai mắt:
– A! Nương tử đã đến rồi! Nếu không có tiếng ca hát nói bậy bạ làm sao nương tử có dịp đến nơi này. Tôi biết nương tử là ái nữ của chưởng môn thanh Tử Y, nên tìm cơ hội cho tiểu cô nương đến đây để giới thiệu cho cô một vị hôn phu.
Tiểu Tà cười lớn, chỉ vào Tiểu Thất.
Cô gái thẹn đỏ mặt, đến nổi nghẹn lời không nói được tiếng nào.
Tiểu Tà làm bộ đi õng ẹo, trêu chọc, để ngón tay trên miệng, cười duyên.
Cô gái tức giận, hét:
– Các ngươi có nghe ta hỏi không? Hãy trả lời! Nếu không bản cô nương lột da các ngươi.
Tiểu Tà tiếp tục cười to, đôi mắt nhấp nháy không ngừng.
Cô gái càng giận thêm, nói:
– Hãy mau trả lời! Các ngươi là ai?
Cô ta đá một chân vào cánh cửa sắt ầm ầm.
Tiểu Tà cũng có cảm giác kỳ lạ, và cũng thấy càng thích thú hơn, lập tức quay thân õng ẹo, giả con gái, cười hi hi:
– Tiểu Thất! Vị hôn thê của huynh đang nóng lòng tìm huynh đó. Hãy đón tiếp đi.
Cô gái thấy không điều khiển được hai tên tội phạm, nghĩ thầm:
– Có thể hai người này đúng là điên rồi. Thật là xui xeo! Gặp bọn điên!
Cô ta liền quay mình bỏ chạy ra ngoài. Nhưng Tiểu Tà gọi lại nói:
– Cô gái này điên rồi.
Cô gái quay lại hỏi:
– Ngươi nói ai điên? Ngươi dám chửi ta?
Tiểu Tà cười nói:
– Cô nương thấy tôi thế nào?
Cô gái háy mắt:
– Ngươi thật xấu xa! Nhìn thấy giống như ma quỷ!
Tiểu Tà nói:
– Cô nương không nghe tôi ca hát gì sao?
Cô gái nói:
– Có ai hiểu được người điên nói gì?
Tiểu Tà nói:
– Người này chính là vị hôn phu của cô.
Tiểu Tà chỉ ngay Tiểu Thất.
Cô gái hừ một tiếng chạy đi tìm Thanh Ký Sơn, anh của nàng để mách chuyện.
Thanh Ký Sơn nói:
– Bình Bình! Huynh sẽ thay muội xử trị chúng nó. hay theo huynh.
Hai người lập tức phóng về hướng ngục thất.
Cánh cửa ngục mở ra ...
Thanh Ký Sơn đã dẫn em gái chạy đến.
Thanh Bình Bình nói:
– Huynh! Nhất định chúng ta phải giáo dục chúng nó mới được.
Tiểu Tà cười hi ... hi:
– Tên của huynh, muội quên rồi sao? Huynh là Dương Tiểu Tà, còn vị hôn phu của muội là Tiểu Thất ...
Thanh Bình Bình dậm chân, tức giận la lớn:
– Đó! Huynh thấy chưa? Muội tức chết đi.
Thanh Ký Sơn nói:
– Bình Bình! Muội yên tâm chờ một lát. Huynh sẽ kéo đầu nó ra đây cho muội đánh.
Rồi quay qua Tiểu Tà nói:
– Dương huynh! Sáng nay chưa cho ăn, sơ sót như vậy xin Dương huynh thông cảm.
Vừa nói vừa xô thêm cánh cửa sắt ra.
Thanh Bình Bình kinh hãi:
– Huynh! Tại sao lại mở rộng cửa như vậy? Không sợ hắn thoát sao?
Thanh Ký Sơn cười nói:
– Bình Bình! Muội cứ yên tâm! Sáng sớm huynh còn kéo hắn ra đây đánh một trận. Chỉ cần nhìn sau lưng của hắn cũng hiểu rồi.
Thanh Bình Bình nhìn sau lưng Tiểu Tà, còn Tiểu Tà cố ý đưa lưng cho Bình Bình xem, và còn nói:
– Phải rồi! Hễ có vay phải trả mà!
Thanh Bình Bình thấy có nhiều vết roi ngang dọc chồng chất trên làn da, tin rằng Thanh Ký Sơn không nói láo.
Tiểu Tà buồn bã:
– Nương Tử! Muội thấy huynh của muội đánh ta như vậy có đau lòng không.
Muội phải trả thù cho huynh. Người ta nói nhật dạ phu thê ...
Thanh Bình Bình mặt thẹn thùng, nói:
– Dương Tiểu Tà! Chờ một lát nữa ban cô nương sẽ cho ngươi biết tay.
Tiểu Tà cười nói:
– Người ta bảo rằng:
đánh là tình, chửi là yêu. Huynh rất hiểu ý muội. Chờ một lát muội đánh huynh là gởi cả tình muội cho huynh đó.
Thanh Bình Bình lúc này hy vọng anh cô mở cửa sắt bắt Tiểu Tà ra đánh cho hả giận.
Tiểu Tà nói:
– Sơn huynh! Tại sao huynh mở cửa lâu vậy? Ta rất nóng lòng được thưởng thức tình cảm của nương tử dành cho ta.
Chỉ nghe khạch một tiếng! Cửa sắt dã mở ra. Thanh Ký Sơn đắc ý chạy vào.
Hắn không nhìn Tiểu Tà.
Tiểu Tà ngầm vận Đại Bi Chỉ cười nói:
– Sơn huynh! Ngươi thấy ngón tay ta rất là to lớn ...
Thanh Ký Sơn nhìn vào ngón tay của Tiểu Tà cảm giác có biến, nhưng muốn tránh né cũng không còn kịp nữa rồi.
Tiểu Tà phóng tới, điểm vào huyệt Tần Đình của Thanh Ký Sơn, sau đó tiếp tục điểm vào hai vai hai huyệt nữa.
Thanh Ký Sơn đã ngã xuống đất trong ngục thất.
Tiểu Tà cũng không chậm trễ, phóng ra ngoài điểm vào ngực Thanh Bình Bình.
Thanh Bình Bình cũng ngã xuống.
Tiểu Tà vỗ tay cười lớn:
– Nương tử có khỏe không? Cho ta hôn một cái.
Lập tức tiểu Tà hôn vào má, vào miệng Thanh Bình Bình.
Thanh Bình Bình bị điểm huyệt, không nhúc nhích được, từ trước đến nay đâu có bị sỉ nhục như vậy, cô ta giận đến ứa nước mắt.
Tiểu Tà cười nói:
– Nương tử sao rồi? Tại sao lại rơi lệ vậy? Có phải vì vui mừng không?
Lúc này Diệp tổng quản đã được tin, hối hả chạy đến dẫn theo thuộc hạ.
Tiểu Tà vội nhảy vào lao phòng, đưa tay ấn vào huyệt đạo Thanh Ký Sơn, cười nói:
– Diệp tổng quản! Có được mạnh khỏe không?
Tổng quản nói:
– Dương Tiểu Tà! Ngươi thả Thanh Ký Sơn ra nếu không ta giết ngươi.
Lập tức Diệp tổng quản nắm tay Thanh Ký Sơn kéo ra.
Tiểu Tà nói:
– Tổng quản! Ông cứ giết hắn đi.
Tổng quản sợ liên lụy, xuống nước nhỏ nhẹ:
– Dương thiếu hiệp! xin đừng hại mạng thiếu gia. Thiếu hiệp bảo gì ta cũng làm theo.
Tiểu Tà nói:
– Tổng quản! Lấy nước cho chúng ta tắm và lấy hai bộ quần áo cho chúng ta thay. Tất cả hành trang của chúng ta phải đem theo vào đầy cho đủ, mất một món nào sanh mạng của Thanh Ký Sơn ta không bảo đảm.
Diệp tổng quản đưa mắt nhìn Thanh Ký Sơn như muốn hỏi ý kiến.
Thanh Ký Sơn gật đầu, ra hiệu cho Diệp tổng quản đáp ứng lời nói của Tiểu Tà để bảo vệ sinh mạng cho hắn.
Diệp tổng quản hiểu, bước ra ngoài lo mọi việc.
Thanh Ký Sơn gọi lại nói:
– Diệp tổng quản! Mọi việc phải giữa ôn hòa, chờ phụ thân ta về sẽ tính.
Thật ra Thanh Tư Y đã ra khỏi Hoa Sơn hai hôm rồi, chưa biết ngày nào mới về, nên Diệp tổng quản không thể quyết định việc lớn, nói:
– Thuộc hạ xin chấp hành.
Tiểu Tà nói:
– Còn nữa! Hãy trả lại cho chúng ta Hàn Ngọc đao và phi đao cho đủ số, đừng có giở trò.
Tổng quản nói:
– Cứ an tâm!
Vừa nói, tổng quản vừa chạy đi, để lại ba tên đệ tử.
Tiểu Tà nói:
– Sơn huynh! Cứ yên tâm! Ta không có ý làm khó ai. Chỉ cần đợi Tiểu Thất giải độc xong, thì ngươi được tự do.
Thanh Ký Sơn nói:
– Không được! Còn chuyện em ta ngươi không được đối xử như vậy.
Tiểu Tà nói:
– Ta không bạc đãi Thanh cô nương là được rồi.
Tiểu Tà bước ra giải huyệt cho Thanh Bình Bình. Cô ta tức giận bỏ chạy về phòng.
Lúc này Diệp tổng quản đã mang áo quần và nước đến, nói:
– Tiểu Tà! Đồ đạc của ngươi đả đủ cả rồi.
Đoạn quay qua Thanh Ký Sơn hói:
– Thiếu gia! Thuộc hạ còn phải làm gì đây?
Thanh Ký Sơn nói:
– Tổng quản cứ canh gác bên ngoài, nơi đây có gì cần tôi sẽ gọi.
Tiểu Tà nói:
– Mỗi ngày phải đem đến đây đủ thức ăn và rượu thịt, để Sơn công tử cùng chúng tôi vui say một thời gian. Nhỡ đừng có thường lui tới làm phiền giấc ngủ của chúng ta.
Tổng quản nói:
– Lão phu tuân mạng.
Nói xong, dẫn thuộc hạ rời khỏi ngục thất.
Tiểu Tà đắc ý:
– Sơn huynh! Ta phải tắm rồi.
Liền lấy chìa khóa mở cửa sắt, đi tắm rửa.
Tắm xong, tiểu Tà gọi Tiểu Thất đi tắm.
Hai người tắm xong kiểm lại dồ đạc rồi giải huyệt cho Thanh Ký Sơn.
Thanh Ký Sơn nói:
– Cảm ơn Dương thiếu hiệp không bạc đãi, không hận thù.
Tiểu Tà biết rằng lúc này đã nhốt được Thanh Ký Sơn trong lao thì giết hắn lúc nào không được, cần gì phải khống chế võ công của hắn.
Tuy nhiên, Tiểu Tà không phải không đề phòng.
Trong lúc ngủ, Thanh Ký Sơn muốn lén lấy chìa khóa mở cửa lao phòng trốn thoát, nhưng Tiểu Tà đã cảnh giác nên Thanh Ký Sơn không làm được.
Có lúc giữa khuy, Thanh Ký Sơn lén bò đến bên tiểu Tà định điểm huyệt, nhưng Tiểu Tà đã phát hiện, đánh dội lại.
Một hôm, có Thanh phu nhân đến ngục thất, vì nghe tin Thanh Ký Sơn, con bà bị giam trong lao.
Bà ta độ bốn mươi tuổi sắc đẹp có vẻ thùy mỵ, ăn mặc rất sang trong.
Nhìn thấy Thanh Ký Sơn nằm trong ngục thất vội kiêu Diệp tổng quản nói:
– Hãy mau thả người ra.
Thanh phu nhân tưởng con trai mình phạm lỗi nên bị phụ thanh hắn trừng phạt.
Diệp tổng quản nói nhỏ:
– Thưa lệnh bà! Dương Tiểu Tà không cho thiếu gia ra.
Thanh phu nhân nói:
– Dương công tử! Tại sao lại bắt con ta nhốt trong đó. Mau thả nó ra.
Thật ra, bà ta không rõ nguyên nhân, còn Thanh Ký Sơn cũng không muốn thân mẫu hắn biết rõ chuyện này, nên giả cách nói:
– Mẫu thân! Dương công tử và con là bạn thân. Hôm trước phụ thân bắt bạn con giam vào lao phòng, nên con tình nguyện vào đây. Mẫu thân về đi, con ở đây đến lúc nào bạn con được thả ra.
Dương Tiểu Tà thấy Thanh Ký Sơn cố mua chuộc mình, không muốn xảy ra chuyện rắc rối, nên nói:
– Thanh phu nhân! Chúng tôi chỉ ở đây chừng vài hôm nữa thôi, không có gì phải lo ngại, xin phu nhân trở về an nghỉ.
Thanh phu nhân hỏi:
– Tại sao Bình nhi lại nói là Sơn nhi bị nhốt trong đó.
Thanh Ký Sơn nói:
– Em con nghe sai nên nói như vậy. Mẫu thân về đi, con chờ phụ thân về con xin tha bạn con ra, nếu không con phải ở đây.
Thanh phu nhân nói:
– Lão gia con quá hồ đồ! Tại sao lại nhốt bằng hữu của con ở đây? Ta phải bảo cha con thả bạn con ra.
Nói xong, Thanh phu nhân quay trở về.
Tiểu Tà cười nói với Thanh Ký Sơn:
– Thanh phu nhân đối với ngươi rất tốt, tại sao ngươi không làm việc tốt để báo hiếu.
Thanh Ký Sơn chửi thầm:
– Tiểu Tà! Ngươi dám dạy ta! Có ngày ta cho ngươi thấy ta lợi hại.
Một tuần lễ trôi qua ...
Tiểu Tà ăn no, uống đủ, Tiểu Thất cũng đã khỏe nhiều.
Nhờ có Thanh Bình Bình hằng ngày đến ngục thất săn sọc cho Thanh Ký Sơn mà Tiểu Tà và Tiểu Thất cũng được Thanh Bình Bình chiếu cố.
Thanh Ký Sơn là một thiếu gia, ăn ngon ngủ kỹ, hàng ngày có người hầu hạ, nay ở trong ngục thất có vẻ bực bội, nhưng vì sinh mạng không dám trái ý Tiểu Tà.
Các thuộc hạ phái Hoa Sơn canh gác bên ngoài cũng vì sinh mạng Thanh Ký Sơn, không ai dám có hành động gì khác, chỉ chờ Chưởng môn Thanh Tư Y trở về mới định đoạt.
Bỗng một hôm có tin chưởng môn đã về rồi. tin này làm cho Thanh Ký Sơn vui vẻ vô cùng.
Tiểu Tà thấy Thanh Ký Sơn hí hửng biết chưởng môn Thanh Tử Y đã hồi sơn, nên có chút đỉnh lo lắng, tìm chách đối phó.
Không lâu, Thanh Tử Y đã xuất hiện trước ngục thất, tay cầm trường kiếm, nhìn Tiểu Tà:
– Tiểu tử! Ngươi to gan đến đâu mà dám đối xử với con ta như vậy?
Vừa nói, ông ta vừa vung trường kiếm, vẻ mặt đầy sát khí.
Tiểu Tà cười nói:
– Hì hì! Ông vẫn còn là người đại ngốc.
Vừa nói, Tiểu Tà vừa rút phi dao phóng về phía Thanh Tử Y.
Thanh Tử Y vung trường kiếm gạt phi đao, nói:
– Tiểu Tà! Ngươi dám ám toán ta! Mau nạp mạng đây.
Tiếng nói chưa dứt, mũi kiếm đã chĩa tới.
Tiểu Tà lùi lại:
– Thật là ngu ngốc! Dừng tay!
Tiềng hét của Tiểu Tà rất lớn, đã làm cho Thanh Tử Y dừng lại.
Tiểu Tà nói:
– Lão đầu! Nếu ông không để tôi nghỉ ngơi thì sinh mạng của con ông sẽ không bảo đảm.
Thanh Tử Y kinh hãi, suy nghĩ một lúc rồi thu kiếm, rời khỏi ngục thất.
Đêm khuy gió lạnh ...
Vạn vật yên tĩnh ...
Bỗng nhiên có mùi khói từ bên ngoài bay vào. Tiểu Tà ngửi mùi khói biết ngay Thanh Tử Y đã dùng thuốc mê xông khói, làm cho Tiểu Tà và Tiểu Thất ngủ mê đi, bắt Thanh Ký Sơn đem ra.
Tiểu Tà lập tức điểm huyệt Thanh Ký Sơn, bắt Thanh Ký Sơn đem giấu vào một nơi kín đáo.
Giữa lúc đó có năm tên thuộc hạn Hoa Sơn cầm đuốc chạy tới, trong số đó có Diệp tổng quản.
Một tên thuộc hạ đến trước cửa sắt, rọi ánh đuốc vào ngục thất lao phòng, nói:
– Tổng quan! chúng nó ngủ mê rồi.
Tổng quản không yên tam, đến nhìn, bỗng kinh ngạc:
– Tại sao chỉ có hai ngươi? Thiếu gia đâu mất rồi.
Tên thuộc hạ nói:
– Có thể thiếu gia nhờ thuốc mê mà chạy trốn rồi.
Tổng quản gật đầu:
– Cũng có thể như thế. Thiếu gia có thể dùng thuốc giải mê, rồi lấy chìa khóa mở cửa chạy trốn. Chúng bay ở đây, ta đi ra ngoài tìm thiếu gia.
Nói xong quay lưng phóng đi.
Tiểu Tà kêu lớn:
– Diệp tổng quản! Không cần phải đi tìm.
Tổng quản kinh hãi quay lại thấy Tiểu Tà đã đứng trước mặt.
Tiểu Tà cười hích hích:
– Diệp tổng quản! Ta đã bảo các ngươi cứ về đi, chúng ta nghỉ ngơi, tại sao lại cứ làm bậy?
Tổng quan tái mặt, biết rằng mưu kế đã không thành công, bỏ ra ngoài, bốn tên thủ hạ cũng không đi theo.
Tiểu Tà nằm xuống, cảm giác không yên ổn, hy vọng Tiểu Thất khi hồi phục sẽ cùng nhau rời khỏi nơi đây.
Không bao lâu, thuốc mê đã giải, Thanh Ký Sơn tỉnh lại thấy bản thân bị trói treo lên, tức giận nói:
– Dương huynh! Chuyện gì xảy ra đây?
Tiểu Tà cười nói:
– Hôm qua tổng quản cho ta ngửi khói mê. Ta phải trả hận cho ngươi.
Thanh Ký Sơn chỉ hy vọng Tiểu Tà được thả ra, càng mau càng tốt, nếu không rất khó an toàn tánh mạng.
Chốc lát, có người đem cơm đến. Người này chính là Thanh Bình Bình.
Thanh Bình Bình lâu nay vẫn được lệnh mẫu thân đem cơm hằng bữa để chăm sóc Thanh Ký Sơn.
Hôm nay cô ta ăn mặc xiêm y rất đẹp, từng bước đi tới.
Tiểu Tà nhìn thấy cười lớn:
– Khà ... khà ... Hãy đem rượu ra đây. Ta cùng với nương tử hôm nay uống rượu.
Thanh Bình Bình dịu dàng:
– Muội không biết uống rượu.
Bỗng cô ta thấy Thanh Ký Sơn bị trói tại cửa sổ, buồn bã nói:
Tiểu Tà! Thả Sơn huynh ra được không?
Tiểu Tà cười nói:
– Được! Cô nương cứ uống hết chén rượu này ta thả Sơn huynh ra tức khắc.
Thanh Bình Bình nghe nói vui mừng:
– Có thật không?
Tiểu Tà nói:
– Sao lai không thật! Ta đã nói thì không làm sai.
Thanh Bình Bình nhăn mặt uống cạn chén rượu, nói:
– Dương Tiểu Tà! Muội đã uống hết chén rượu rồi. Huynh ...
Tiểu Tà nói:
– Muội rất đẹp! Huynh rất thích muội. Chén rượu này xứng đáng cho huynh cam lòng muội ...
Nói xong chạy đến cửa sổ, thả Thanh Ký Sơn cuống.
Thanh Ký Sơn lòng rất hận, nhưng ngoài miệng cảm ơn Tiểu Tà không ngớt.
Tiểu Tà nói:
– Ngươi đừng mừng vội. Hãy xem đây.
Vừa nói vừa dùng Đại Bi Chỉ điểm vào huyệt đạo Thanh Ký Sơn:
– Ta phế công lực của ngươi. Từ nay ngươi không được ra ngoài làm bậy.
Thanh Ký Sơn rất đau khổ, nhưng không chết thì đã may rồi.
Tiểu Tà nói:
– Ta dùng Đại Bi Chỉ điểm huyệt, thì trên thế gian này không ai giải nổi, chỉ trừ có một người.
Thanh Ký Sơn giật mình:
– Nếu không ai giải được Đại Bi Chỉ thì chẳng lẽ suốt đời mình trở thành phế nhân sao?
Tuy nghĩ vậy nhưng Thanh Ký Sơn không tin lời nói của Tiểu Tà.
Thừa lúc Tiểu Tà và Tiểu Thất đang ăn uống, Thanh Ký Sơn chạy ra ngoài cửa sắt, rồi ném trả chìa khóa lại.
Tiểu Ta không theo bắt lại, nói:
– Chìa khóa thì ta không cần nữa rồi! Còn ta thả ngươi ra chỉ vì tình cảm với cô nương này. Mau cút đi.
Tiểu Tà trước đã học cách mở khóa của Diệu quái nên lúc này đâu cần chìa khóa.
Thanh Ký Sơn được thả ra, lập tức đi tìm thân phụ hắn để giải huyệt.
Tiểu Tà hiểu ngay tâm trạng của Thanh Ký Sơn, nên gọi lại nói:
– Đứng lại đã.
Thanh Ký Sơn dừng chân, hói:
– Dương huynh có gì chỉ bảo?
Tiểu tà nói:
– Ngươi vào hỏi thân phụ ngươi có giải được công phu Đại Bi Chỉ hay không?
Nếu không giải được thì phải bảo Diệp tổng quả cạo đầu làm hòa thượng, hoặc bảo Thanh Bình Bình mỗi ngày rót rượu cho ta uống.
Thanh Ký Sơn không đáp, bỏ đi tìm phụ thân. Lúc này Thanh Tử Y đang ngồi tại thư phòng, vẻ mặt rất nhiều ưu tư.
Thanh Ký Sơn gọi lớn:
– Thân phụ! Sinh mạng con đã an toàn rồi!
Thanh Tử Y thấy con, mừng rở gọi:
– Sơn nhi! Vào đây.
Thanh Ký Sơn bước vào phòng nói:
– Thân phụ! Con đã thoát hiểm rồi.
Thanh Tử Y hỏi:
– Con làm sao thoát ra được đây?
Thanh Ký Sơn nói:
– Thưa cha! Chính Dương Tiểu Tà tự ý thả con ra.
Thanh tử Y có vẻ kinh ngạc:
– Dương Tiểu Tà là người như thế nào?
Thanh Ký Sơn nói:
– Dương Tiểu Tà thả con ra vì đã khống chế công lực của con, nên con phải chờ cha giải huyệt.
Thanh Tử Y hói:
– Khống chế công lực?
Thanh Tử Y là một cao thủ võ lâm, rất tự tin vào bản lãnh của mình, nên bảo Thanh Ký Sơn ngồi xuống giường để ông ta giải khai huyệt đạo.
Không bao lâu, Thanh Tử Y cau mày, lắc đầu nói:
– Hắn dùng công phu gì khống chế con đấy?
Thanh Ký Sơn tấy cha mình không giải được có chút thất vọng, nghĩ rằng nói ra công phu của Dương Tiểu Tà may ra cha mình biết được, nên nói:
– Hắn dùng Đại Bi Chỉ.
Thanh Tử Y nghe nói Đại Bi Chỉ, giật mình:
– Đại Bi Chỉ?
Mặt Thanh Tử Y có vẽ sợ hãi, nói:
– Nếu Dương Tiểu Tà dùng Đại Bi Chỉ thì đúng là thiên hạ không ai giải được, vì nó là Kim cang phật môn, từ xưa đến nay là một tuyệt học võ công. Công phu này có thể đâm lủng đá. Nếu điểm vào người thì ảnh hưởng toàn thân. Chẳng hiểu Dương Tiểu Tà tại sao biết công phu này?
Thanh Ký Sơn đã biết không giải được, buồn bã, nói:
– Thân phụ! Dương Tiểu Tà có tà môn, nên người đầy tà khí.
Thanh Tử Y suy nghĩ một chút nói:
– Sơn nhi! Ngươi muốn nói Dương Tiểu Tà dùng lời dối gạt chúng ta? Như vậy chúng ta phải đi xem thử, nếu không sẽ lớn chuyện rồi.
Hai người đến ngục thất thấy Dương Tiểu Tà đang ca hát, còn Tiểu Thất thì đang dùng cửa sắt đánh trống.
Thanh Tử Y nói:
– Dương công tử! Lão phu có chuyện muốn thỉnh giáo.
Tiểu Tà vẫn không ngừng ca hát. Qua một lúc múa tay nói:
– Có chuyện gì?
Thanh Tử Y nói:
– Lão phu muốn thỉnh giáo Dương công tử có phải là truyền nhân của Âu Dương tiên sinh không?
Tiểu Tà nói:
– Truyền nhân? Tôi không quen biết.
Thanh Tử Y hỏi:
– Trên người con tôi có phải Dương công tử đã dùng Đại Bi Chỉ điểm huyệt không?
Tiểu Tà cứ tiếp tục ca hát, không trả lời.
Thanh Tử y nổi giận, nhưng không vì sinh mạng của con nên cố gắng nén lòng, nói:
– Dương công tử! Ai dạy công tử Đại Bi Chỉ này đây?
Tiểu Tà nói:
– Chính là ông nội của tôi dạy.
Thanh Tử Y hói:
– Dương công tử có thể báo rõ danh hiệu ông nội công tử là ai không?
Tiểu Tà nói:
– Thanh Tử Y! Tại sao ông cứ phá rầy tôi, ông không thấy tôi đang ca hát sao?
Thanh Tử Y cười nói:
– Dương công tử! Xin ngừng một lát cho lão phu biết lai lịch đi.
Tiểu Tà nghĩ rằng nếu không nói cho ông ta sẽ quấy rầy mãi nên đáp gọn:
– Tôi nói cho ông biết, ông nội tôi tên gì tôi không biết. Còn công phu điểm huyệt Thanh Ký Sơn chính là Đại Bi Chỉ Ông giải được thì giải nếu không tôi ca xong sẽ giải cho.
Thanh Tử Y biết nói cũng vô ích, liền cáo từ.
Thanh Ký Sơn thấy cha mình rời ngục thất cũng gấp rút chạy theo.
Tiểu Tà thấy cha con Thanh Tử Y đi rồi liền ngồi xuống đất lấy xí ngầu ra chơi.
Thanh Tử Y về tới thư phòng trong lòng rất bối rối, suy nghĩ:
– Không biết có thật Đại Bi Chỉ hay không? Nếu là thật Đại Bi Chỉ thì do ai dạy cho hắn. Có lẽ hắn đã dùng một công phu gì khác mà nói dối để gạt ta chăng?
Ta phải đi mời bạn hữu đến đây xét nghiệm mới được.
Nghĩ như vậy, Thanh Tử Y lấy giấy mực viết thư sai thuộc hạ cầm đi.
Sáng ngày thứ hai, Thanh Ký Sơn xuất hiện trước ngục thất cười nói:
– Dương Tiểu Tà! Bây giờ người cảm giác ra sao?
Dương Tiểu Tà biết Thanh Ký Sơn đang theo đuổi âm mưu của hắn, nen giả cách:
– Thanh ... Ký ... Sơn! Ngươi rất ... độc ... ác ...
Tiếng nói đứt đoạn và yếu ớt, làm cho Thanh Ký Sơn nghĩ rằng thuốc độc đã phát tác, đắc ý cười nói:
– Thời gian báo thù đã đến rồi. Dương Tiểu Tà, bây giờ ta phải đánh ngươi đủ một trăm roi, để cho ngươi thưởng thức cái lợi hại của tiểu gia.
Nói xong, Thanh Ký Sơn mở cửa ngục thất bắt Dương Tiểu Tà kéo ra sân, trói vào một cây cột chuẩn bị đánh.
Tiểu Tà đã có dự tính, muốn bắt Thanh Ký Sơn làm con tin để trao đổi Tiểu Thất, nhưng nghĩ đến hai người còn đang bị thương, dù muốn chạy cũng không chạy xa, nhất định sẽ bị đối phương bắt trở lại, nên cố nhịn nhục thêm mấy ngày nữa để cho Tiểu Thất bình phục mới cử sự.
Bởi vậy, Tiểu Tà nghĩ đến Thanh Ký Sơn đánh trả thù một trăm roi chỉ là chuyện nhỏ. Trước đây Tiều Tà đã bị Lão Đầu đánh quen rồi, thì một trăm roi đâu có ăn thua gì.
– Phạch! Phạch! Phạch!
Thanh Ký Sơn vừa đánh vừa cười, nói:
– Tiểu Tà! Ngươi cảm giác ra sao?
Tiểu Tà trên lưng đã nổi lên mấy chục lăn roi bầm tím, trán đổ mồ hôi, nhưng vẫn cười nói:
– Không sao! Rất hay!
– Ta không tin ngươi có đủ can đảm không muốn cầu xin ta.
– Phạch ... Phạch ... Phạch ...
Thanh Ký Sơn đánh không ngừng tay, nhưng hắn cũng kinh hãi, vì Tiểu Tà không rên la một tiếng nào, giống như đang đánh trên thân một người khác.
Thanh Ký Sơn đánh đến mỏi tay tức giận nói:
– Được! Hôm nay tạm thời nghĩ ngơi ... ngày mai đổi cách khác.
Nói xong, dẫn Tiểu Tà vào ngục thất.
Tiểu Tà không nói một tiếng, tuy bị đánh rất đau. Gã vẫn cố gắng nhẫn nại, chịu đựng.
Khi thấy Thanh Ký Sơn đi khỏi ngục thất, Tiểu Tà lập tức lấy kim châm đả thông huyệt đạo, ép máu bầm ra, và nghĩ thầm:
– Tiếp tục chịu đựng như vậy cũng không phải là cách. Tốt nhất là trốn thoát ra ngoài, nhưng Tiểu Thất chưa thể chạy được, đành phải bỏ ý định đó.
Tiểu Tà vẫn tiếp tục ca hát, khóc lóc thật lớn, cố làm cho mọi người nghe.
Không lâu Tiểu Tà phát hiện ra ngoài cửa có bước chân người đi rón rén, và một bóng người từ ngoài nhìn vào.
Tiểu Tà vội xô Tiểu Thất nằm xuống, nói:
– Tiểu Thất! Có người đến.
Tiểu Thất kinh hãi:
– Ai vậy?
Cửa ngục thất mở một cánh, một cô gái đẹp độ mười bảy tuổi, xiêm y màu xanh nhạt, da mặt như phấn hồng, đang chăm chú nhìn Tiểu Tà.
Đúng là một giai nhân! Trên mặt cô ta có chút ngạo nghễ, nói:
– Hai người là ai? Tại sao tối ngày ca hát, nói bậy bạ làm ồn ào, ta nghe rất tức giận.
Cô ta chấp tay ra sau lưng, mắt nhìn thẳng.
Tiểu Tà nheo nheo hai mắt:
– A! Nương tử đã đến rồi! Nếu không có tiếng ca hát nói bậy bạ làm sao nương tử có dịp đến nơi này. Tôi biết nương tử là ái nữ của chưởng môn thanh Tử Y, nên tìm cơ hội cho tiểu cô nương đến đây để giới thiệu cho cô một vị hôn phu.
Tiểu Tà cười lớn, chỉ vào Tiểu Thất.
Cô gái thẹn đỏ mặt, đến nổi nghẹn lời không nói được tiếng nào.
Tiểu Tà làm bộ đi õng ẹo, trêu chọc, để ngón tay trên miệng, cười duyên.
Cô gái tức giận, hét:
– Các ngươi có nghe ta hỏi không? Hãy trả lời! Nếu không bản cô nương lột da các ngươi.
Tiểu Tà tiếp tục cười to, đôi mắt nhấp nháy không ngừng.
Cô gái càng giận thêm, nói:
– Hãy mau trả lời! Các ngươi là ai?
Cô ta đá một chân vào cánh cửa sắt ầm ầm.
Tiểu Tà cũng có cảm giác kỳ lạ, và cũng thấy càng thích thú hơn, lập tức quay thân õng ẹo, giả con gái, cười hi hi:
– Tiểu Thất! Vị hôn thê của huynh đang nóng lòng tìm huynh đó. Hãy đón tiếp đi.
Cô gái thấy không điều khiển được hai tên tội phạm, nghĩ thầm:
– Có thể hai người này đúng là điên rồi. Thật là xui xeo! Gặp bọn điên!
Cô ta liền quay mình bỏ chạy ra ngoài. Nhưng Tiểu Tà gọi lại nói:
– Cô gái này điên rồi.
Cô gái quay lại hỏi:
– Ngươi nói ai điên? Ngươi dám chửi ta?
Tiểu Tà cười nói:
– Cô nương thấy tôi thế nào?
Cô gái háy mắt:
– Ngươi thật xấu xa! Nhìn thấy giống như ma quỷ!
Tiểu Tà nói:
– Cô nương không nghe tôi ca hát gì sao?
Cô gái nói:
– Có ai hiểu được người điên nói gì?
Tiểu Tà nói:
– Người này chính là vị hôn phu của cô.
Tiểu Tà chỉ ngay Tiểu Thất.
Cô gái hừ một tiếng chạy đi tìm Thanh Ký Sơn, anh của nàng để mách chuyện.
Thanh Ký Sơn nói:
– Bình Bình! Huynh sẽ thay muội xử trị chúng nó. hay theo huynh.
Hai người lập tức phóng về hướng ngục thất.
Cánh cửa ngục mở ra ...
Thanh Ký Sơn đã dẫn em gái chạy đến.
Thanh Bình Bình nói:
– Huynh! Nhất định chúng ta phải giáo dục chúng nó mới được.
Tiểu Tà cười hi ... hi:
– Tên của huynh, muội quên rồi sao? Huynh là Dương Tiểu Tà, còn vị hôn phu của muội là Tiểu Thất ...
Thanh Bình Bình dậm chân, tức giận la lớn:
– Đó! Huynh thấy chưa? Muội tức chết đi.
Thanh Ký Sơn nói:
– Bình Bình! Muội yên tâm chờ một lát. Huynh sẽ kéo đầu nó ra đây cho muội đánh.
Rồi quay qua Tiểu Tà nói:
– Dương huynh! Sáng nay chưa cho ăn, sơ sót như vậy xin Dương huynh thông cảm.
Vừa nói vừa xô thêm cánh cửa sắt ra.
Thanh Bình Bình kinh hãi:
– Huynh! Tại sao lại mở rộng cửa như vậy? Không sợ hắn thoát sao?
Thanh Ký Sơn cười nói:
– Bình Bình! Muội cứ yên tâm! Sáng sớm huynh còn kéo hắn ra đây đánh một trận. Chỉ cần nhìn sau lưng của hắn cũng hiểu rồi.
Thanh Bình Bình nhìn sau lưng Tiểu Tà, còn Tiểu Tà cố ý đưa lưng cho Bình Bình xem, và còn nói:
– Phải rồi! Hễ có vay phải trả mà!
Thanh Bình Bình thấy có nhiều vết roi ngang dọc chồng chất trên làn da, tin rằng Thanh Ký Sơn không nói láo.
Tiểu Tà buồn bã:
– Nương Tử! Muội thấy huynh của muội đánh ta như vậy có đau lòng không.
Muội phải trả thù cho huynh. Người ta nói nhật dạ phu thê ...
Thanh Bình Bình mặt thẹn thùng, nói:
– Dương Tiểu Tà! Chờ một lát nữa ban cô nương sẽ cho ngươi biết tay.
Tiểu Tà cười nói:
– Người ta bảo rằng:
đánh là tình, chửi là yêu. Huynh rất hiểu ý muội. Chờ một lát muội đánh huynh là gởi cả tình muội cho huynh đó.
Thanh Bình Bình lúc này hy vọng anh cô mở cửa sắt bắt Tiểu Tà ra đánh cho hả giận.
Tiểu Tà nói:
– Sơn huynh! Tại sao huynh mở cửa lâu vậy? Ta rất nóng lòng được thưởng thức tình cảm của nương tử dành cho ta.
Chỉ nghe khạch một tiếng! Cửa sắt dã mở ra. Thanh Ký Sơn đắc ý chạy vào.
Hắn không nhìn Tiểu Tà.
Tiểu Tà ngầm vận Đại Bi Chỉ cười nói:
– Sơn huynh! Ngươi thấy ngón tay ta rất là to lớn ...
Thanh Ký Sơn nhìn vào ngón tay của Tiểu Tà cảm giác có biến, nhưng muốn tránh né cũng không còn kịp nữa rồi.
Tiểu Tà phóng tới, điểm vào huyệt Tần Đình của Thanh Ký Sơn, sau đó tiếp tục điểm vào hai vai hai huyệt nữa.
Thanh Ký Sơn đã ngã xuống đất trong ngục thất.
Tiểu Tà cũng không chậm trễ, phóng ra ngoài điểm vào ngực Thanh Bình Bình.
Thanh Bình Bình cũng ngã xuống.
Tiểu Tà vỗ tay cười lớn:
– Nương tử có khỏe không? Cho ta hôn một cái.
Lập tức tiểu Tà hôn vào má, vào miệng Thanh Bình Bình.
Thanh Bình Bình bị điểm huyệt, không nhúc nhích được, từ trước đến nay đâu có bị sỉ nhục như vậy, cô ta giận đến ứa nước mắt.
Tiểu Tà cười nói:
– Nương tử sao rồi? Tại sao lại rơi lệ vậy? Có phải vì vui mừng không?
Lúc này Diệp tổng quản đã được tin, hối hả chạy đến dẫn theo thuộc hạ.
Tiểu Tà vội nhảy vào lao phòng, đưa tay ấn vào huyệt đạo Thanh Ký Sơn, cười nói:
– Diệp tổng quản! Có được mạnh khỏe không?
Tổng quản nói:
– Dương Tiểu Tà! Ngươi thả Thanh Ký Sơn ra nếu không ta giết ngươi.
Lập tức Diệp tổng quản nắm tay Thanh Ký Sơn kéo ra.
Tiểu Tà nói:
– Tổng quản! Ông cứ giết hắn đi.
Tổng quản sợ liên lụy, xuống nước nhỏ nhẹ:
– Dương thiếu hiệp! xin đừng hại mạng thiếu gia. Thiếu hiệp bảo gì ta cũng làm theo.
Tiểu Tà nói:
– Tổng quản! Lấy nước cho chúng ta tắm và lấy hai bộ quần áo cho chúng ta thay. Tất cả hành trang của chúng ta phải đem theo vào đầy cho đủ, mất một món nào sanh mạng của Thanh Ký Sơn ta không bảo đảm.
Diệp tổng quản đưa mắt nhìn Thanh Ký Sơn như muốn hỏi ý kiến.
Thanh Ký Sơn gật đầu, ra hiệu cho Diệp tổng quản đáp ứng lời nói của Tiểu Tà để bảo vệ sinh mạng cho hắn.
Diệp tổng quản hiểu, bước ra ngoài lo mọi việc.
Thanh Ký Sơn gọi lại nói:
– Diệp tổng quản! Mọi việc phải giữa ôn hòa, chờ phụ thân ta về sẽ tính.
Thật ra Thanh Tư Y đã ra khỏi Hoa Sơn hai hôm rồi, chưa biết ngày nào mới về, nên Diệp tổng quản không thể quyết định việc lớn, nói:
– Thuộc hạ xin chấp hành.
Tiểu Tà nói:
– Còn nữa! Hãy trả lại cho chúng ta Hàn Ngọc đao và phi đao cho đủ số, đừng có giở trò.
Tổng quản nói:
– Cứ an tâm!
Vừa nói, tổng quản vừa chạy đi, để lại ba tên đệ tử.
Tiểu Tà nói:
– Sơn huynh! Cứ yên tâm! Ta không có ý làm khó ai. Chỉ cần đợi Tiểu Thất giải độc xong, thì ngươi được tự do.
Thanh Ký Sơn nói:
– Không được! Còn chuyện em ta ngươi không được đối xử như vậy.
Tiểu Tà nói:
– Ta không bạc đãi Thanh cô nương là được rồi.
Tiểu Tà bước ra giải huyệt cho Thanh Bình Bình. Cô ta tức giận bỏ chạy về phòng.
Lúc này Diệp tổng quản đã mang áo quần và nước đến, nói:
– Tiểu Tà! Đồ đạc của ngươi đả đủ cả rồi.
Đoạn quay qua Thanh Ký Sơn hói:
– Thiếu gia! Thuộc hạ còn phải làm gì đây?
Thanh Ký Sơn nói:
– Tổng quản cứ canh gác bên ngoài, nơi đây có gì cần tôi sẽ gọi.
Tiểu Tà nói:
– Mỗi ngày phải đem đến đây đủ thức ăn và rượu thịt, để Sơn công tử cùng chúng tôi vui say một thời gian. Nhỡ đừng có thường lui tới làm phiền giấc ngủ của chúng ta.
Tổng quản nói:
– Lão phu tuân mạng.
Nói xong, dẫn thuộc hạ rời khỏi ngục thất.
Tiểu Tà đắc ý:
– Sơn huynh! Ta phải tắm rồi.
Liền lấy chìa khóa mở cửa sắt, đi tắm rửa.
Tắm xong, tiểu Tà gọi Tiểu Thất đi tắm.
Hai người tắm xong kiểm lại dồ đạc rồi giải huyệt cho Thanh Ký Sơn.
Thanh Ký Sơn nói:
– Cảm ơn Dương thiếu hiệp không bạc đãi, không hận thù.
Tiểu Tà biết rằng lúc này đã nhốt được Thanh Ký Sơn trong lao thì giết hắn lúc nào không được, cần gì phải khống chế võ công của hắn.
Tuy nhiên, Tiểu Tà không phải không đề phòng.
Trong lúc ngủ, Thanh Ký Sơn muốn lén lấy chìa khóa mở cửa lao phòng trốn thoát, nhưng Tiểu Tà đã cảnh giác nên Thanh Ký Sơn không làm được.
Có lúc giữa khuy, Thanh Ký Sơn lén bò đến bên tiểu Tà định điểm huyệt, nhưng Tiểu Tà đã phát hiện, đánh dội lại.
Một hôm, có Thanh phu nhân đến ngục thất, vì nghe tin Thanh Ký Sơn, con bà bị giam trong lao.
Bà ta độ bốn mươi tuổi sắc đẹp có vẻ thùy mỵ, ăn mặc rất sang trong.
Nhìn thấy Thanh Ký Sơn nằm trong ngục thất vội kiêu Diệp tổng quản nói:
– Hãy mau thả người ra.
Thanh phu nhân tưởng con trai mình phạm lỗi nên bị phụ thanh hắn trừng phạt.
Diệp tổng quản nói nhỏ:
– Thưa lệnh bà! Dương Tiểu Tà không cho thiếu gia ra.
Thanh phu nhân nói:
– Dương công tử! Tại sao lại bắt con ta nhốt trong đó. Mau thả nó ra.
Thật ra, bà ta không rõ nguyên nhân, còn Thanh Ký Sơn cũng không muốn thân mẫu hắn biết rõ chuyện này, nên giả cách nói:
– Mẫu thân! Dương công tử và con là bạn thân. Hôm trước phụ thân bắt bạn con giam vào lao phòng, nên con tình nguyện vào đây. Mẫu thân về đi, con ở đây đến lúc nào bạn con được thả ra.
Dương Tiểu Tà thấy Thanh Ký Sơn cố mua chuộc mình, không muốn xảy ra chuyện rắc rối, nên nói:
– Thanh phu nhân! Chúng tôi chỉ ở đây chừng vài hôm nữa thôi, không có gì phải lo ngại, xin phu nhân trở về an nghỉ.
Thanh phu nhân hỏi:
– Tại sao Bình nhi lại nói là Sơn nhi bị nhốt trong đó.
Thanh Ký Sơn nói:
– Em con nghe sai nên nói như vậy. Mẫu thân về đi, con chờ phụ thân về con xin tha bạn con ra, nếu không con phải ở đây.
Thanh phu nhân nói:
– Lão gia con quá hồ đồ! Tại sao lại nhốt bằng hữu của con ở đây? Ta phải bảo cha con thả bạn con ra.
Nói xong, Thanh phu nhân quay trở về.
Tiểu Tà cười nói với Thanh Ký Sơn:
– Thanh phu nhân đối với ngươi rất tốt, tại sao ngươi không làm việc tốt để báo hiếu.
Thanh Ký Sơn chửi thầm:
– Tiểu Tà! Ngươi dám dạy ta! Có ngày ta cho ngươi thấy ta lợi hại.
Một tuần lễ trôi qua ...
Tiểu Tà ăn no, uống đủ, Tiểu Thất cũng đã khỏe nhiều.
Nhờ có Thanh Bình Bình hằng ngày đến ngục thất săn sọc cho Thanh Ký Sơn mà Tiểu Tà và Tiểu Thất cũng được Thanh Bình Bình chiếu cố.
Thanh Ký Sơn là một thiếu gia, ăn ngon ngủ kỹ, hàng ngày có người hầu hạ, nay ở trong ngục thất có vẻ bực bội, nhưng vì sinh mạng không dám trái ý Tiểu Tà.
Các thuộc hạ phái Hoa Sơn canh gác bên ngoài cũng vì sinh mạng Thanh Ký Sơn, không ai dám có hành động gì khác, chỉ chờ Chưởng môn Thanh Tư Y trở về mới định đoạt.
Bỗng một hôm có tin chưởng môn đã về rồi. tin này làm cho Thanh Ký Sơn vui vẻ vô cùng.
Tiểu Tà thấy Thanh Ký Sơn hí hửng biết chưởng môn Thanh Tử Y đã hồi sơn, nên có chút đỉnh lo lắng, tìm chách đối phó.
Không lâu, Thanh Tử Y đã xuất hiện trước ngục thất, tay cầm trường kiếm, nhìn Tiểu Tà:
– Tiểu tử! Ngươi to gan đến đâu mà dám đối xử với con ta như vậy?
Vừa nói, ông ta vừa vung trường kiếm, vẻ mặt đầy sát khí.
Tiểu Tà cười nói:
– Hì hì! Ông vẫn còn là người đại ngốc.
Vừa nói, Tiểu Tà vừa rút phi dao phóng về phía Thanh Tử Y.
Thanh Tử Y vung trường kiếm gạt phi đao, nói:
– Tiểu Tà! Ngươi dám ám toán ta! Mau nạp mạng đây.
Tiếng nói chưa dứt, mũi kiếm đã chĩa tới.
Tiểu Tà lùi lại:
– Thật là ngu ngốc! Dừng tay!
Tiềng hét của Tiểu Tà rất lớn, đã làm cho Thanh Tử Y dừng lại.
Tiểu Tà nói:
– Lão đầu! Nếu ông không để tôi nghỉ ngơi thì sinh mạng của con ông sẽ không bảo đảm.
Thanh Tử Y kinh hãi, suy nghĩ một lúc rồi thu kiếm, rời khỏi ngục thất.
Đêm khuy gió lạnh ...
Vạn vật yên tĩnh ...
Bỗng nhiên có mùi khói từ bên ngoài bay vào. Tiểu Tà ngửi mùi khói biết ngay Thanh Tử Y đã dùng thuốc mê xông khói, làm cho Tiểu Tà và Tiểu Thất ngủ mê đi, bắt Thanh Ký Sơn đem ra.
Tiểu Tà lập tức điểm huyệt Thanh Ký Sơn, bắt Thanh Ký Sơn đem giấu vào một nơi kín đáo.
Giữa lúc đó có năm tên thuộc hạn Hoa Sơn cầm đuốc chạy tới, trong số đó có Diệp tổng quản.
Một tên thuộc hạ đến trước cửa sắt, rọi ánh đuốc vào ngục thất lao phòng, nói:
– Tổng quan! chúng nó ngủ mê rồi.
Tổng quản không yên tam, đến nhìn, bỗng kinh ngạc:
– Tại sao chỉ có hai ngươi? Thiếu gia đâu mất rồi.
Tên thuộc hạ nói:
– Có thể thiếu gia nhờ thuốc mê mà chạy trốn rồi.
Tổng quản gật đầu:
– Cũng có thể như thế. Thiếu gia có thể dùng thuốc giải mê, rồi lấy chìa khóa mở cửa chạy trốn. Chúng bay ở đây, ta đi ra ngoài tìm thiếu gia.
Nói xong quay lưng phóng đi.
Tiểu Tà kêu lớn:
– Diệp tổng quản! Không cần phải đi tìm.
Tổng quản kinh hãi quay lại thấy Tiểu Tà đã đứng trước mặt.
Tiểu Tà cười hích hích:
– Diệp tổng quản! Ta đã bảo các ngươi cứ về đi, chúng ta nghỉ ngơi, tại sao lại cứ làm bậy?
Tổng quan tái mặt, biết rằng mưu kế đã không thành công, bỏ ra ngoài, bốn tên thủ hạ cũng không đi theo.
Tiểu Tà nằm xuống, cảm giác không yên ổn, hy vọng Tiểu Thất khi hồi phục sẽ cùng nhau rời khỏi nơi đây.
Không bao lâu, thuốc mê đã giải, Thanh Ký Sơn tỉnh lại thấy bản thân bị trói treo lên, tức giận nói:
– Dương huynh! Chuyện gì xảy ra đây?
Tiểu Tà cười nói:
– Hôm qua tổng quản cho ta ngửi khói mê. Ta phải trả hận cho ngươi.
Thanh Ký Sơn chỉ hy vọng Tiểu Tà được thả ra, càng mau càng tốt, nếu không rất khó an toàn tánh mạng.
Chốc lát, có người đem cơm đến. Người này chính là Thanh Bình Bình.
Thanh Bình Bình lâu nay vẫn được lệnh mẫu thân đem cơm hằng bữa để chăm sóc Thanh Ký Sơn.
Hôm nay cô ta ăn mặc xiêm y rất đẹp, từng bước đi tới.
Tiểu Tà nhìn thấy cười lớn:
– Khà ... khà ... Hãy đem rượu ra đây. Ta cùng với nương tử hôm nay uống rượu.
Thanh Bình Bình dịu dàng:
– Muội không biết uống rượu.
Bỗng cô ta thấy Thanh Ký Sơn bị trói tại cửa sổ, buồn bã nói:
Tiểu Tà! Thả Sơn huynh ra được không?
Tiểu Tà cười nói:
– Được! Cô nương cứ uống hết chén rượu này ta thả Sơn huynh ra tức khắc.
Thanh Bình Bình nghe nói vui mừng:
– Có thật không?
Tiểu Tà nói:
– Sao lai không thật! Ta đã nói thì không làm sai.
Thanh Bình Bình nhăn mặt uống cạn chén rượu, nói:
– Dương Tiểu Tà! Muội đã uống hết chén rượu rồi. Huynh ...
Tiểu Tà nói:
– Muội rất đẹp! Huynh rất thích muội. Chén rượu này xứng đáng cho huynh cam lòng muội ...
Nói xong chạy đến cửa sổ, thả Thanh Ký Sơn cuống.
Thanh Ký Sơn lòng rất hận, nhưng ngoài miệng cảm ơn Tiểu Tà không ngớt.
Tiểu Tà nói:
– Ngươi đừng mừng vội. Hãy xem đây.
Vừa nói vừa dùng Đại Bi Chỉ điểm vào huyệt đạo Thanh Ký Sơn:
– Ta phế công lực của ngươi. Từ nay ngươi không được ra ngoài làm bậy.
Thanh Ký Sơn rất đau khổ, nhưng không chết thì đã may rồi.
Tiểu Tà nói:
– Ta dùng Đại Bi Chỉ điểm huyệt, thì trên thế gian này không ai giải nổi, chỉ trừ có một người.
Thanh Ký Sơn giật mình:
– Nếu không ai giải được Đại Bi Chỉ thì chẳng lẽ suốt đời mình trở thành phế nhân sao?
Tuy nghĩ vậy nhưng Thanh Ký Sơn không tin lời nói của Tiểu Tà.
Thừa lúc Tiểu Tà và Tiểu Thất đang ăn uống, Thanh Ký Sơn chạy ra ngoài cửa sắt, rồi ném trả chìa khóa lại.
Tiểu Ta không theo bắt lại, nói:
– Chìa khóa thì ta không cần nữa rồi! Còn ta thả ngươi ra chỉ vì tình cảm với cô nương này. Mau cút đi.
Tiểu Tà trước đã học cách mở khóa của Diệu quái nên lúc này đâu cần chìa khóa.
Thanh Ký Sơn được thả ra, lập tức đi tìm thân phụ hắn để giải huyệt.
Tiểu Tà hiểu ngay tâm trạng của Thanh Ký Sơn, nên gọi lại nói:
– Đứng lại đã.
Thanh Ký Sơn dừng chân, hói:
– Dương huynh có gì chỉ bảo?
Tiểu tà nói:
– Ngươi vào hỏi thân phụ ngươi có giải được công phu Đại Bi Chỉ hay không?
Nếu không giải được thì phải bảo Diệp tổng quả cạo đầu làm hòa thượng, hoặc bảo Thanh Bình Bình mỗi ngày rót rượu cho ta uống.
Thanh Ký Sơn không đáp, bỏ đi tìm phụ thân. Lúc này Thanh Tử Y đang ngồi tại thư phòng, vẻ mặt rất nhiều ưu tư.
Thanh Ký Sơn gọi lớn:
– Thân phụ! Sinh mạng con đã an toàn rồi!
Thanh Tử Y thấy con, mừng rở gọi:
– Sơn nhi! Vào đây.
Thanh Ký Sơn bước vào phòng nói:
– Thân phụ! Con đã thoát hiểm rồi.
Thanh Tử Y hỏi:
– Con làm sao thoát ra được đây?
Thanh Ký Sơn nói:
– Thưa cha! Chính Dương Tiểu Tà tự ý thả con ra.
Thanh tử Y có vẻ kinh ngạc:
– Dương Tiểu Tà là người như thế nào?
Thanh Ký Sơn nói:
– Dương Tiểu Tà thả con ra vì đã khống chế công lực của con, nên con phải chờ cha giải huyệt.
Thanh Tử Y hói:
– Khống chế công lực?
Thanh Tử Y là một cao thủ võ lâm, rất tự tin vào bản lãnh của mình, nên bảo Thanh Ký Sơn ngồi xuống giường để ông ta giải khai huyệt đạo.
Không bao lâu, Thanh Tử Y cau mày, lắc đầu nói:
– Hắn dùng công phu gì khống chế con đấy?
Thanh Ký Sơn tấy cha mình không giải được có chút thất vọng, nghĩ rằng nói ra công phu của Dương Tiểu Tà may ra cha mình biết được, nên nói:
– Hắn dùng Đại Bi Chỉ.
Thanh Tử Y nghe nói Đại Bi Chỉ, giật mình:
– Đại Bi Chỉ?
Mặt Thanh Tử Y có vẽ sợ hãi, nói:
– Nếu Dương Tiểu Tà dùng Đại Bi Chỉ thì đúng là thiên hạ không ai giải được, vì nó là Kim cang phật môn, từ xưa đến nay là một tuyệt học võ công. Công phu này có thể đâm lủng đá. Nếu điểm vào người thì ảnh hưởng toàn thân. Chẳng hiểu Dương Tiểu Tà tại sao biết công phu này?
Thanh Ký Sơn đã biết không giải được, buồn bã, nói:
– Thân phụ! Dương Tiểu Tà có tà môn, nên người đầy tà khí.
Thanh Tử Y suy nghĩ một chút nói:
– Sơn nhi! Ngươi muốn nói Dương Tiểu Tà dùng lời dối gạt chúng ta? Như vậy chúng ta phải đi xem thử, nếu không sẽ lớn chuyện rồi.
Hai người đến ngục thất thấy Dương Tiểu Tà đang ca hát, còn Tiểu Thất thì đang dùng cửa sắt đánh trống.
Thanh Tử Y nói:
– Dương công tử! Lão phu có chuyện muốn thỉnh giáo.
Tiểu Tà vẫn không ngừng ca hát. Qua một lúc múa tay nói:
– Có chuyện gì?
Thanh Tử Y nói:
– Lão phu muốn thỉnh giáo Dương công tử có phải là truyền nhân của Âu Dương tiên sinh không?
Tiểu Tà nói:
– Truyền nhân? Tôi không quen biết.
Thanh Tử Y hỏi:
– Trên người con tôi có phải Dương công tử đã dùng Đại Bi Chỉ điểm huyệt không?
Tiểu Tà cứ tiếp tục ca hát, không trả lời.
Thanh Tử y nổi giận, nhưng không vì sinh mạng của con nên cố gắng nén lòng, nói:
– Dương công tử! Ai dạy công tử Đại Bi Chỉ này đây?
Tiểu Tà nói:
– Chính là ông nội của tôi dạy.
Thanh Tử Y hói:
– Dương công tử có thể báo rõ danh hiệu ông nội công tử là ai không?
Tiểu Tà nói:
– Thanh Tử Y! Tại sao ông cứ phá rầy tôi, ông không thấy tôi đang ca hát sao?
Thanh Tử Y cười nói:
– Dương công tử! Xin ngừng một lát cho lão phu biết lai lịch đi.
Tiểu Tà nghĩ rằng nếu không nói cho ông ta sẽ quấy rầy mãi nên đáp gọn:
– Tôi nói cho ông biết, ông nội tôi tên gì tôi không biết. Còn công phu điểm huyệt Thanh Ký Sơn chính là Đại Bi Chỉ Ông giải được thì giải nếu không tôi ca xong sẽ giải cho.
Thanh Tử Y biết nói cũng vô ích, liền cáo từ.
Thanh Ký Sơn thấy cha mình rời ngục thất cũng gấp rút chạy theo.
Tiểu Tà thấy cha con Thanh Tử Y đi rồi liền ngồi xuống đất lấy xí ngầu ra chơi.
Thanh Tử Y về tới thư phòng trong lòng rất bối rối, suy nghĩ:
– Không biết có thật Đại Bi Chỉ hay không? Nếu là thật Đại Bi Chỉ thì do ai dạy cho hắn. Có lẽ hắn đã dùng một công phu gì khác mà nói dối để gạt ta chăng?
Ta phải đi mời bạn hữu đến đây xét nghiệm mới được.
Nghĩ như vậy, Thanh Tử Y lấy giấy mực viết thư sai thuộc hạ cầm đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook