Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký
-
Chương 23: Trúng độc
Hoàn thành khóa học lễ nghi hôm nay, Diệp Thiên liền mang theo Phùng ma ma, trực tiếp đi đến Tư Viễn đường gặp mẫu thân.
Mạnh thị vừa mới uống thuốc xong, đang tựa đầu vào thành giường nhắm mắt dưỡng thần, trong phòng xông lên mùi huân hương tươi mát, để xua tan bớt đi mùi thuốc.
"Nương." Diệp Thiên hai tay chống ở mép giường lên tiếng gọi, thân thể của mẫu thân không tốt, nàng xưa nay chưa từng dám bổ nhào lên người mẫu thân, "Vị này là Phùng ma ma, nàng là người mà Dự vương điện hạ đưa tới cho con, lúc trước nương cũng đã nghe qua rồi, bây giờ con đưa nàng tới diện kiến nương, nương, Triệu ma ma của viện ta đi rồi, về sau Phùng ma ma liền giúp ta quản lý coi sóc viện tử."
"Lão nô tham kiến phu nhân." Phùng ma ma khụy gối xuống thi lễ với Mạnh thị.
Mạnh thị nửa nằm nửa ngồi trên giường, "Khiến ma ma chê cười rồi, thân thể này của ta, thật sự là không dùng được, dậy không nổi." Chuyện của Triệu ma ma nàng cũng đã nghe nói qua, nha hoàn trong viện của nữ nhi cùng nhóm nha hoàn Tư Viễn đường của nàng đều rất quen thuộc với nhau, bình thường cũng không có gì giấu diếm nhau, tiền căn hậu quả nàng đều đã rõ ràng, chỉ là nàng thật sự nghĩ mãi không rõ Triệu ma ma vì sao phải hãm hại Lục Phỉ, chẳng lẽ thật sự là vì cho Diệp Dung trút giận sao? Như vậy cũng có nghĩa là Triệu ma ma là người của Tề thị?
"Khí sắc của phu nhân nhìn qua khá tốt." Phùng ma ma hít sâu một hơi, "Lão nô xin mạn phép hỏi, trong phòng của phu nhân là đang dùng loại hương gì? Nhờ có loại huân hương này, cũng không còn ngửi thấy mùi thuốc ở trong này."
Mạnh thị cười nói: "Cũng chỉ là loại hương liệu bình thường thôi, ta là lo lắng mùi thuốc nồng nạc trong phòng sẽ làm cho bọn nhỏ khó chịu, dùng loại hương này vừa đúng che đi mùi thuốc."
Phùng ma ma cẩn thận cảm nhận lại một lần, "Lão nô cũng rất thích huân hương, bất quá, loại huân hương này của phu nhân mùi hương cũng không giống với mấy loại huân hương bình thường đâu."
"Trước giờ ta vẫn luôn dùng loại huân hương này, tươi mát, thanh nhã mà không nồng đậm, đều đã dùng được bảy năm rồi, không có cảm thấy mùi hương có thay đổi gì cả." Nàng trước kia vốn cũng không có dùng qua huân hương gì, chỉ là sau này từ khi phải dùng thuốc duy trì thân thể, liền vì che giấu đi mùi thuốc trong phòng, mới bắt đầu dùng đến.
"Phu nhân, cháo tổ yến đã chuẩn bị tốt rồi ạ." Quế Hương – đại nha hoàn của Mạnh thị từ bên ngoài trên tay là một khay nhỏ sơn đỏ tiến vào.
Diệp Thiên nhận lấy khay nhỏ, "Nương, để con hầu người dùng." Mỗi lần mẫu thân dùng thuốc xong cách nửa canh giờ sẽ dùng một chén cháo tổ yến, nghe nói như vậy sẽ tốt cho thân thể của người.
"Cô nương cẩn thận, đừng để đổ lên người." Phùng ma ma cẩn thận đỡ lấy khay nhỏ trong tay Diệp Thiên, rất sợ nàng nhỡ tay làm bỏng chính mình.
Mạnh thị nhìn ngắm bộ dạng cẩn thận từng li từng tí của nữ nhi bảo bối mình, cười nói: "Thiên Thiên cứ tạm để sang bên cạnh đã, chờ lát nữa nguội bớt ta sẽ ăn sau."
Diệp Thiên nghe lời đem khay đặt lên bàn nhỏ bên cạnh, cả người ghé vào bên giường cùng mẫu thân trò chuyện, liên miên lải nhải đem Dự vương phủ từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều kể ra hết một lượt.
Mạnh thị mỉm cười lắng nghe, nguyên lai cho rằng đay là cọc nhân duyên cưỡng ép, không thể làm trái, lại không nghĩ tới Dự vương sẽ qua tâm đối đãi với nữ nhi tốt đến vậy, vô cùng cẩn thận chu đáo.
Phùng ma ma đứng một bên lại khuôn mặt đại biến, bà rốt cục nhớ ra, loại huân hương này bên trong có thêm một tia hương vị, là hỏa li hoa! Hỏa li hoa nguyên bản là không độc, nhưng nếu là đồng thời với việc ăn nhứng món dùng nguyên liệu có cho thêm băng hàn lộ, thì sẽ khiến cho cả người suy yếu bất lực, càng sử dụng lâu dài, liền ngay cả việc đứng dậy cũng không thể làm được. Phùng ma ma quan sát Mạnh thị một lát, ánh mắt lại chuyển hướng nhìn về phía chén cháo tổ yến kia.
Nàng tập trung suy nghĩ một lúc, rồi tiến đến nói: "Phu nhân, cô nương nói đến Dự vương phủ, lão nô liền là nhớ tới trước đây Dự vương điện hạ đã truyền đạt một câu, nói là phải nói riêng với phu nhân."
"A, điện hạ muốn nói cái gì, ngay cả ta cũng không thể nghe sao?" Diệp Thiên tò mò nhìn về phía Phùng ma ma.
Phùng ma ma thoáng dừng lại, hầu phủ vốn dĩ đã loạn đến như vậy, để cho cô nương hiểu biết nhiều hơn một chút cũng không có gì là xấu, "Cô nương tự nhiên là có thể nghe, lão nô là nói ngoài cô nương ra những người khác đều không thể nghe."
Mạnh thị dùng ánh mắt ra hiệu cho Quế Hương một chút, Quế Hương liền rời đi, cũng không quên đem cửa lớn đóng kín lại.
Phùng ma ma bưng chén cháo tổ yến đến đầu giường của Mạnh thị, hạ thấp giọng, "Phu nhân, thứ lỗi cho lão nô lỗ mãng." Nàng dứt lời, liền múc một muỗng cháo tổ yến, đưa vào miệng mình, híp mắt, cẩn thận nếm kỹ hương vị, "Phu nhân, lão nô tin chắc rằng, thân thể của phu nhân một mực không khá lên được, là do bị ám toán."
Mạnh thị sững sờ, cười khổ nói: "Không nói gạt ngươi, lúc vừa bắt đầu ta cũng có hoài nghi như vậy, thậm chí còn phái người đem cặn thuốc đưa đến đại y quán kiểm nghiệm qua, một chút vấn đề cũng không có, có lẽ hẳn là do thân thể của ta quá vô dụng rồi. Ngươi nếu như hoài nghi tổ yến kia có vấn đề, có đôi lúc ta ăn không hết, dọn xuống dưới sau đó vài đứa tiểu nha hoàn cũng chia nhau ăn, các nàng đều bình an vô sự, không phát sinh vấn đề gì cả." Nàng cũng không phải loại người độc ăn độc uống, thích hưởng thụ một mình, nếu như có thứ gì có độc, như vậy hẳn là người trong trong viện này thế nào cũng phải có người sinh bệnh giống như nàng mới đúng. Cũng chính bởi vì như vậy, nàng mới không còn nghi ngờ đồ ăn mình dùng là có vấn đề.
"Không, không phải do dược." Phùng ma ma lắc đầu, "Là do loại huân hương này phối hợp cùng với tổ yến. Loại huân hương này cũng không phải là dùng hương liệu bình thường, mà bên trong có gia tăng thêm hỏa li hoa, loài hoa này vốn dĩ cũng không có độc, cho nên những người ra vào phòng phu nhân cũng không có việc gì, nhưng nếu là vừa đốt huân hương này vừa dùng thức ăn có thêm băng hàn lộ, liền sẽ khiến cả người suy yếu bất lực, về lâu dài, tựa như phu nhân vậy, đến cả việc bước xuống giường cũng làm không được. Còn về phần nhóm tiểu nha hoàn chia nhau ăn phần tổ yến còn lại, các nàng cũng không có một mực đều ở trong gian phòng tràn ngập huân hương này, nếu có cũng chỉ là ảnh hưởng phần nào thôi, cho dù có suy yếu mệt mỏi ít nhiều cũng chỉ giống như triệu chứng của bệnh cảm mạo, phong hàn, chỉ cần không giống như phu nhân ngày ngày tiếp tục duy trì, rất nhanh liền sẽ khôi phục lại bình thường."
Sác mặt của Mạnh thị lập tức thay đổi, Phùng ma ma nói hỏa li hoa cùng băng hàn lộ, nàng mặc dù chưa từng nghe nói qua, nhưng nếu như nói tách ra không có độc mà hợp lại cùng nhau lại thành độc, trái lại thật sự có thể giải thích vì sao nàng lại biến thành cái dạng này. Năm đó hầu gia mất tích, nàng đích thân mang người đi tìm kiếm thật lâu không có kết quả, sau khi trở về xác thực bị bệnh một trận, theo lý thuyết thân thể của nàng vốn không có vấn đề lớn, hẳn là rất nhanh liền sẽ tốt lên, nhưng là khi đó nàng không muốn để cho mùi thuốc nồng nặc hun đến nhi nữ, liền phái người đi lấy huân hương về dùng, tổ yến cũng luôn từ lấy từ kho chung của trong phủ.
Nếu thật là như vậy, vậy chuyện này ra là một chuỗi liên hoàn kế, người hại nàng cũng sớm đã biết hầu gia sẽ mất tích, cũng dự đoán được nàng sẽ sinh bệnh, hoặc là nói coi như nàng không mắc bệnh cũng sẽ nghĩ biện pháp làm cho nàng bệnh, mà loại huân hương có vấn đề cùng với tổ yến cũng đã sớm chuẩn bị xong, như thế này liền có thể làm cho nàng một khi đã bệnh liền không bao giờ ngồi dậy nổi.
Là ai, mưu hại hầu gia, hãm hại chính mình?
Qua hơn nửa ngày Mạnh thị mới khôi phục lại tinh thần, phát hiện nữ nhi đầy lo lắng và hoảng sợ nhìn chăm chăm mình, nàng đưa tay sờ lên mái tóc mềm mại của nữ nhi, "Ta thật có lỗi với Thiên Thiên, là nương không đủ thông minh, không có bảo vệ được phụ thân của con, cũng không có bảo vệ tốt chính mình, để Thiên Thiên cùng Lệ ca nhi phải chịu ủy khuất nhiều năm như vậy."
Diệp Thiên cùng mẫu thân đồng dạng chưa từng nghe qua hỏa li hoa cùng băng hàn lộ, nhưng cái này không ảnh hưởng phán đoán của nàng, mẫu thân nhiều năm như vậy nguyên lai là bị người hạ độc ám hại, nàng kìm nén nước mắt, nhìn một chút Phùng ma ma, "Ma ma, vậy...vậy độc... có thể giải sao?"
Mạnh thị cũng tràn đầy chờ mong mà nhìn về phía Phùng ma ma.
Phùng ma ma nói: "Lão nô chỉ biết là loại độc này sẽ làm cho người ta trở nên suy yếu bất lực trong một thời gian ngắn, chỉ cần không tiếp tục sử dụng, qua mấy ngày liền có thể dần dần khôi phục, về phần phu nhân đã dùng qua bảy năm rồi phải làm thế nào để khôi phục, lão nô cũng không nắm chắc được. Bất quá, Dự vương điện hạ nơi đó có không ít kỳ nhân dị sĩ, cô nương có lẽ nên đi hỏi ý kiến điện hạ thì hữu dụng hơn nhiều."
"Ta liền tập tức đi!" Diệp Thiên đột nhiên đứng phắt dậy, muốn đi ngay lúc này.
"Chờ một chút." Diệp Thiên vừa định đi ra ngoài, liền bị Mạnh thị cùng Phùng ma ma cùng lúc gọi lại, Phùng ma ma lấy một chiếc khăn cho nàng xoa xoa mắt, khăn lập tức thấm ướt một mảng nhỏ. Mạnh thị thấp giọng dặn dò: "Thiên Thiên, hiện tại còn chưa biết là ai muốn hãm hại chúng ta, chuyện này trước hết phải giữ bí mật, chúng ta phải làm như còn chưa phát hiện ra điều gì, con hiểu không?" Hiện tại nàng còn chưa chống dỡ nổi khối thân thể này, không bảo vệ được nhi nữ cùng chính mình, nếu làm cho đối phương biết được mình đã phát hiện manh mối, không chừng sẽ nghĩ ra đến những thủ đoạn tàn nhẫn hơn để xuống tay.
"Ta hiểu." Diệp Thiên nghiêm túc gật gật đầu, mẫu thân bị người độc hại, nàng lại không biết kẻ thù là ai, trong hầu phủ này ngoại trừ ca ca, những người khác ai cũng không thể tín nhiệm, nàng tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết nội tình bên trong.
Mạnh thị do dự một chút lại nói, "Ta đã bảy năm rồi không có nắm giữ quyền chưởng quản trong hầu phủ, ở trong phủ hiện nay hẳn là nơi nơi đều có nhãn tuyến của bon chúng, Lệ ca nhi tính tình nóng nảy, nếu như biết được chuyện này có lẽ sẽ không nhịn được hỏa khí, như vậy để tránh bại lộ tin tức Thiên Thiên mau đi tìm ca ca con, lại để hắn cùng với con đến Dự vương phủ, rời khỏi hầu phủ rồi hãy đem chuyện này nói cho hắn biết."
Diệp Thiên gật gật đầu, "Đợi đến Dự vương phủ rồi con sẽ nói cho ca ca biết."
Diệp Thiên trực tiếp đến võ trường, vào canh giờ này, ca ca hẳn là đang luyện tập cưỡi ngựa, bắn cung.
Ở võ trường, Diệp Lệ một thân cẩm bào màu lam đang cưỡi một con tuấn mã đỏ thẫm, hắn đang lắp tên, giương cung, híp mắt nhắm chuẩn bia ngắm ở xa xa, canh đúng thời cơ buông dây cung, "Sưu" một tiếng, mũi tên bay thẳng, cắm vào hồng tâm, còn đang run rẩy không ngừng.
"Ca ca thật là lợi hại!" Diệp Thiên kiềm nén nỗi khổ trong lòng, vỗ vỗ tay.
Diệp Lệ lúc này mới phát hiện ra muội muội đến đây, hắn phóng ngựa lao như bay tới, đến cách Diệp Thiên mấy chục bước liền ghìm chặt dây cương, xoay người từ trên ngựa nhảy xuống, bước nhanh đến trước mặt Diệp Thiên trước mặt, ngồi xổm người xuống hỏi han, "Thiên Thiên sao lại tới đây?"
"Muội có việc muốn đi Dự vương phủ, ca ca theo giúp muội được không?"
Diệp Lệ do dự chốc lát, luyện tập cưỡi ngựa bắn cung dĩ nhiên quan trọng, thế nhưng hắn lại thật sự không có cách nào cự tuyệt mong muốn của muội muội a.
"Ca ca ~" Diệp Thiên níu chặt tay Diệp Lệ, nhẹ nhàng lắc lắc, cặp mắt to tròn sáng bóng như hai quả nho đen đầy mong đợi và thỉnh cầu mà nhìn thẳngvào hắn.
"Được rồi, ca ca đi cùng muội." Diệp Lệ lập tức quên ngay cái gì là cự tuyệt.
Lần này Dự vương không có bận rộn nghị sự, đang một mình ở trong thư phòng, trông thấy Diệp Thiên cùng Diệp Lệ tới, liền tươi cười đứng dậy, "Thiên Thiên nhanh như vậy liền nhớ ta rồi?" Hôm qua vừa mới tới, hôm nayđã lại tới rồi, lại là cả hai huynh muội cùng đi, đoán chừng là có việc gì quan trọng, hắn chỉ là muốn đùa một chút, hơn nữa ba người bọn họ hiện tại cũng tính là quen thuộc rồi, hắn cũng muốn ở trước mặt đại cửu thể diện một chút.
Lại không nghĩ tới Diệp Thiên vừa đem cửa thư phòng lại, không đầu không đuôi nhào vào ngực Diệp Lệ, "Oa" một tiếng khóc lên.
Lần này không chỉ có Dự vương choáng váng, Diệp Lệ cũng trợn tròn mắt, hắn một bên vỗ về lưng muội muội dỗ dành nàng, một bên hung ác trừng mắt nhìn Dự vương, chắc chắn là chính hắn đã khi dễ muội muội, muội muội đến võ trường tìm mình theo nàng tới đây, liền là muốn mình chủ trì công đạo, làm chỗ dựa cho nàng! Tốt lắm, một cái Dự vương, cứ coi như ngươi là thân vương đi nữa, khi dễ muội muội ta cũng không được!
Dự vương lúng túng sờ sờ mũi, không thể nào, hắn... bất quá chỉ là chỉ đùa một chút thôi a.
- -------------------------------------------------------
Phần Mạnh thị bị độc hại (蒚, 蘁) hai từ này thiệt sự ta tra từ điển chưa có ra nghĩa thích hợp, toàn mấy nghĩa kỳ quái sao sao đó, nên dịch tạm như vậy cho xuôi truyện dễ hiểu một chút, đợi sau này tra được, hoặc có bạn nào có lòng tốt bổ sung giúp sẽ sửa đổi sau (^v^). Nhưng ý nghĩa chính cũng không ảnh hưởng nhiều đâu. Chính là huân hương của Mạnh thị bị cho thêm loại "hỏa 蒚 hoa" đó, khi dùng kết hợp cháo tổ yến bị cho thêm thành phần "băng蘁" một thời gian sẽ khiến cho người ta dần dần suy yếu vô lực, dùng quá lâu thì hoàn toàn dậy không nổi nữa...
Mạnh thị vừa mới uống thuốc xong, đang tựa đầu vào thành giường nhắm mắt dưỡng thần, trong phòng xông lên mùi huân hương tươi mát, để xua tan bớt đi mùi thuốc.
"Nương." Diệp Thiên hai tay chống ở mép giường lên tiếng gọi, thân thể của mẫu thân không tốt, nàng xưa nay chưa từng dám bổ nhào lên người mẫu thân, "Vị này là Phùng ma ma, nàng là người mà Dự vương điện hạ đưa tới cho con, lúc trước nương cũng đã nghe qua rồi, bây giờ con đưa nàng tới diện kiến nương, nương, Triệu ma ma của viện ta đi rồi, về sau Phùng ma ma liền giúp ta quản lý coi sóc viện tử."
"Lão nô tham kiến phu nhân." Phùng ma ma khụy gối xuống thi lễ với Mạnh thị.
Mạnh thị nửa nằm nửa ngồi trên giường, "Khiến ma ma chê cười rồi, thân thể này của ta, thật sự là không dùng được, dậy không nổi." Chuyện của Triệu ma ma nàng cũng đã nghe nói qua, nha hoàn trong viện của nữ nhi cùng nhóm nha hoàn Tư Viễn đường của nàng đều rất quen thuộc với nhau, bình thường cũng không có gì giấu diếm nhau, tiền căn hậu quả nàng đều đã rõ ràng, chỉ là nàng thật sự nghĩ mãi không rõ Triệu ma ma vì sao phải hãm hại Lục Phỉ, chẳng lẽ thật sự là vì cho Diệp Dung trút giận sao? Như vậy cũng có nghĩa là Triệu ma ma là người của Tề thị?
"Khí sắc của phu nhân nhìn qua khá tốt." Phùng ma ma hít sâu một hơi, "Lão nô xin mạn phép hỏi, trong phòng của phu nhân là đang dùng loại hương gì? Nhờ có loại huân hương này, cũng không còn ngửi thấy mùi thuốc ở trong này."
Mạnh thị cười nói: "Cũng chỉ là loại hương liệu bình thường thôi, ta là lo lắng mùi thuốc nồng nạc trong phòng sẽ làm cho bọn nhỏ khó chịu, dùng loại hương này vừa đúng che đi mùi thuốc."
Phùng ma ma cẩn thận cảm nhận lại một lần, "Lão nô cũng rất thích huân hương, bất quá, loại huân hương này của phu nhân mùi hương cũng không giống với mấy loại huân hương bình thường đâu."
"Trước giờ ta vẫn luôn dùng loại huân hương này, tươi mát, thanh nhã mà không nồng đậm, đều đã dùng được bảy năm rồi, không có cảm thấy mùi hương có thay đổi gì cả." Nàng trước kia vốn cũng không có dùng qua huân hương gì, chỉ là sau này từ khi phải dùng thuốc duy trì thân thể, liền vì che giấu đi mùi thuốc trong phòng, mới bắt đầu dùng đến.
"Phu nhân, cháo tổ yến đã chuẩn bị tốt rồi ạ." Quế Hương – đại nha hoàn của Mạnh thị từ bên ngoài trên tay là một khay nhỏ sơn đỏ tiến vào.
Diệp Thiên nhận lấy khay nhỏ, "Nương, để con hầu người dùng." Mỗi lần mẫu thân dùng thuốc xong cách nửa canh giờ sẽ dùng một chén cháo tổ yến, nghe nói như vậy sẽ tốt cho thân thể của người.
"Cô nương cẩn thận, đừng để đổ lên người." Phùng ma ma cẩn thận đỡ lấy khay nhỏ trong tay Diệp Thiên, rất sợ nàng nhỡ tay làm bỏng chính mình.
Mạnh thị nhìn ngắm bộ dạng cẩn thận từng li từng tí của nữ nhi bảo bối mình, cười nói: "Thiên Thiên cứ tạm để sang bên cạnh đã, chờ lát nữa nguội bớt ta sẽ ăn sau."
Diệp Thiên nghe lời đem khay đặt lên bàn nhỏ bên cạnh, cả người ghé vào bên giường cùng mẫu thân trò chuyện, liên miên lải nhải đem Dự vương phủ từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều kể ra hết một lượt.
Mạnh thị mỉm cười lắng nghe, nguyên lai cho rằng đay là cọc nhân duyên cưỡng ép, không thể làm trái, lại không nghĩ tới Dự vương sẽ qua tâm đối đãi với nữ nhi tốt đến vậy, vô cùng cẩn thận chu đáo.
Phùng ma ma đứng một bên lại khuôn mặt đại biến, bà rốt cục nhớ ra, loại huân hương này bên trong có thêm một tia hương vị, là hỏa li hoa! Hỏa li hoa nguyên bản là không độc, nhưng nếu là đồng thời với việc ăn nhứng món dùng nguyên liệu có cho thêm băng hàn lộ, thì sẽ khiến cho cả người suy yếu bất lực, càng sử dụng lâu dài, liền ngay cả việc đứng dậy cũng không thể làm được. Phùng ma ma quan sát Mạnh thị một lát, ánh mắt lại chuyển hướng nhìn về phía chén cháo tổ yến kia.
Nàng tập trung suy nghĩ một lúc, rồi tiến đến nói: "Phu nhân, cô nương nói đến Dự vương phủ, lão nô liền là nhớ tới trước đây Dự vương điện hạ đã truyền đạt một câu, nói là phải nói riêng với phu nhân."
"A, điện hạ muốn nói cái gì, ngay cả ta cũng không thể nghe sao?" Diệp Thiên tò mò nhìn về phía Phùng ma ma.
Phùng ma ma thoáng dừng lại, hầu phủ vốn dĩ đã loạn đến như vậy, để cho cô nương hiểu biết nhiều hơn một chút cũng không có gì là xấu, "Cô nương tự nhiên là có thể nghe, lão nô là nói ngoài cô nương ra những người khác đều không thể nghe."
Mạnh thị dùng ánh mắt ra hiệu cho Quế Hương một chút, Quế Hương liền rời đi, cũng không quên đem cửa lớn đóng kín lại.
Phùng ma ma bưng chén cháo tổ yến đến đầu giường của Mạnh thị, hạ thấp giọng, "Phu nhân, thứ lỗi cho lão nô lỗ mãng." Nàng dứt lời, liền múc một muỗng cháo tổ yến, đưa vào miệng mình, híp mắt, cẩn thận nếm kỹ hương vị, "Phu nhân, lão nô tin chắc rằng, thân thể của phu nhân một mực không khá lên được, là do bị ám toán."
Mạnh thị sững sờ, cười khổ nói: "Không nói gạt ngươi, lúc vừa bắt đầu ta cũng có hoài nghi như vậy, thậm chí còn phái người đem cặn thuốc đưa đến đại y quán kiểm nghiệm qua, một chút vấn đề cũng không có, có lẽ hẳn là do thân thể của ta quá vô dụng rồi. Ngươi nếu như hoài nghi tổ yến kia có vấn đề, có đôi lúc ta ăn không hết, dọn xuống dưới sau đó vài đứa tiểu nha hoàn cũng chia nhau ăn, các nàng đều bình an vô sự, không phát sinh vấn đề gì cả." Nàng cũng không phải loại người độc ăn độc uống, thích hưởng thụ một mình, nếu như có thứ gì có độc, như vậy hẳn là người trong trong viện này thế nào cũng phải có người sinh bệnh giống như nàng mới đúng. Cũng chính bởi vì như vậy, nàng mới không còn nghi ngờ đồ ăn mình dùng là có vấn đề.
"Không, không phải do dược." Phùng ma ma lắc đầu, "Là do loại huân hương này phối hợp cùng với tổ yến. Loại huân hương này cũng không phải là dùng hương liệu bình thường, mà bên trong có gia tăng thêm hỏa li hoa, loài hoa này vốn dĩ cũng không có độc, cho nên những người ra vào phòng phu nhân cũng không có việc gì, nhưng nếu là vừa đốt huân hương này vừa dùng thức ăn có thêm băng hàn lộ, liền sẽ khiến cả người suy yếu bất lực, về lâu dài, tựa như phu nhân vậy, đến cả việc bước xuống giường cũng làm không được. Còn về phần nhóm tiểu nha hoàn chia nhau ăn phần tổ yến còn lại, các nàng cũng không có một mực đều ở trong gian phòng tràn ngập huân hương này, nếu có cũng chỉ là ảnh hưởng phần nào thôi, cho dù có suy yếu mệt mỏi ít nhiều cũng chỉ giống như triệu chứng của bệnh cảm mạo, phong hàn, chỉ cần không giống như phu nhân ngày ngày tiếp tục duy trì, rất nhanh liền sẽ khôi phục lại bình thường."
Sác mặt của Mạnh thị lập tức thay đổi, Phùng ma ma nói hỏa li hoa cùng băng hàn lộ, nàng mặc dù chưa từng nghe nói qua, nhưng nếu như nói tách ra không có độc mà hợp lại cùng nhau lại thành độc, trái lại thật sự có thể giải thích vì sao nàng lại biến thành cái dạng này. Năm đó hầu gia mất tích, nàng đích thân mang người đi tìm kiếm thật lâu không có kết quả, sau khi trở về xác thực bị bệnh một trận, theo lý thuyết thân thể của nàng vốn không có vấn đề lớn, hẳn là rất nhanh liền sẽ tốt lên, nhưng là khi đó nàng không muốn để cho mùi thuốc nồng nặc hun đến nhi nữ, liền phái người đi lấy huân hương về dùng, tổ yến cũng luôn từ lấy từ kho chung của trong phủ.
Nếu thật là như vậy, vậy chuyện này ra là một chuỗi liên hoàn kế, người hại nàng cũng sớm đã biết hầu gia sẽ mất tích, cũng dự đoán được nàng sẽ sinh bệnh, hoặc là nói coi như nàng không mắc bệnh cũng sẽ nghĩ biện pháp làm cho nàng bệnh, mà loại huân hương có vấn đề cùng với tổ yến cũng đã sớm chuẩn bị xong, như thế này liền có thể làm cho nàng một khi đã bệnh liền không bao giờ ngồi dậy nổi.
Là ai, mưu hại hầu gia, hãm hại chính mình?
Qua hơn nửa ngày Mạnh thị mới khôi phục lại tinh thần, phát hiện nữ nhi đầy lo lắng và hoảng sợ nhìn chăm chăm mình, nàng đưa tay sờ lên mái tóc mềm mại của nữ nhi, "Ta thật có lỗi với Thiên Thiên, là nương không đủ thông minh, không có bảo vệ được phụ thân của con, cũng không có bảo vệ tốt chính mình, để Thiên Thiên cùng Lệ ca nhi phải chịu ủy khuất nhiều năm như vậy."
Diệp Thiên cùng mẫu thân đồng dạng chưa từng nghe qua hỏa li hoa cùng băng hàn lộ, nhưng cái này không ảnh hưởng phán đoán của nàng, mẫu thân nhiều năm như vậy nguyên lai là bị người hạ độc ám hại, nàng kìm nén nước mắt, nhìn một chút Phùng ma ma, "Ma ma, vậy...vậy độc... có thể giải sao?"
Mạnh thị cũng tràn đầy chờ mong mà nhìn về phía Phùng ma ma.
Phùng ma ma nói: "Lão nô chỉ biết là loại độc này sẽ làm cho người ta trở nên suy yếu bất lực trong một thời gian ngắn, chỉ cần không tiếp tục sử dụng, qua mấy ngày liền có thể dần dần khôi phục, về phần phu nhân đã dùng qua bảy năm rồi phải làm thế nào để khôi phục, lão nô cũng không nắm chắc được. Bất quá, Dự vương điện hạ nơi đó có không ít kỳ nhân dị sĩ, cô nương có lẽ nên đi hỏi ý kiến điện hạ thì hữu dụng hơn nhiều."
"Ta liền tập tức đi!" Diệp Thiên đột nhiên đứng phắt dậy, muốn đi ngay lúc này.
"Chờ một chút." Diệp Thiên vừa định đi ra ngoài, liền bị Mạnh thị cùng Phùng ma ma cùng lúc gọi lại, Phùng ma ma lấy một chiếc khăn cho nàng xoa xoa mắt, khăn lập tức thấm ướt một mảng nhỏ. Mạnh thị thấp giọng dặn dò: "Thiên Thiên, hiện tại còn chưa biết là ai muốn hãm hại chúng ta, chuyện này trước hết phải giữ bí mật, chúng ta phải làm như còn chưa phát hiện ra điều gì, con hiểu không?" Hiện tại nàng còn chưa chống dỡ nổi khối thân thể này, không bảo vệ được nhi nữ cùng chính mình, nếu làm cho đối phương biết được mình đã phát hiện manh mối, không chừng sẽ nghĩ ra đến những thủ đoạn tàn nhẫn hơn để xuống tay.
"Ta hiểu." Diệp Thiên nghiêm túc gật gật đầu, mẫu thân bị người độc hại, nàng lại không biết kẻ thù là ai, trong hầu phủ này ngoại trừ ca ca, những người khác ai cũng không thể tín nhiệm, nàng tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết nội tình bên trong.
Mạnh thị do dự một chút lại nói, "Ta đã bảy năm rồi không có nắm giữ quyền chưởng quản trong hầu phủ, ở trong phủ hiện nay hẳn là nơi nơi đều có nhãn tuyến của bon chúng, Lệ ca nhi tính tình nóng nảy, nếu như biết được chuyện này có lẽ sẽ không nhịn được hỏa khí, như vậy để tránh bại lộ tin tức Thiên Thiên mau đi tìm ca ca con, lại để hắn cùng với con đến Dự vương phủ, rời khỏi hầu phủ rồi hãy đem chuyện này nói cho hắn biết."
Diệp Thiên gật gật đầu, "Đợi đến Dự vương phủ rồi con sẽ nói cho ca ca biết."
Diệp Thiên trực tiếp đến võ trường, vào canh giờ này, ca ca hẳn là đang luyện tập cưỡi ngựa, bắn cung.
Ở võ trường, Diệp Lệ một thân cẩm bào màu lam đang cưỡi một con tuấn mã đỏ thẫm, hắn đang lắp tên, giương cung, híp mắt nhắm chuẩn bia ngắm ở xa xa, canh đúng thời cơ buông dây cung, "Sưu" một tiếng, mũi tên bay thẳng, cắm vào hồng tâm, còn đang run rẩy không ngừng.
"Ca ca thật là lợi hại!" Diệp Thiên kiềm nén nỗi khổ trong lòng, vỗ vỗ tay.
Diệp Lệ lúc này mới phát hiện ra muội muội đến đây, hắn phóng ngựa lao như bay tới, đến cách Diệp Thiên mấy chục bước liền ghìm chặt dây cương, xoay người từ trên ngựa nhảy xuống, bước nhanh đến trước mặt Diệp Thiên trước mặt, ngồi xổm người xuống hỏi han, "Thiên Thiên sao lại tới đây?"
"Muội có việc muốn đi Dự vương phủ, ca ca theo giúp muội được không?"
Diệp Lệ do dự chốc lát, luyện tập cưỡi ngựa bắn cung dĩ nhiên quan trọng, thế nhưng hắn lại thật sự không có cách nào cự tuyệt mong muốn của muội muội a.
"Ca ca ~" Diệp Thiên níu chặt tay Diệp Lệ, nhẹ nhàng lắc lắc, cặp mắt to tròn sáng bóng như hai quả nho đen đầy mong đợi và thỉnh cầu mà nhìn thẳngvào hắn.
"Được rồi, ca ca đi cùng muội." Diệp Lệ lập tức quên ngay cái gì là cự tuyệt.
Lần này Dự vương không có bận rộn nghị sự, đang một mình ở trong thư phòng, trông thấy Diệp Thiên cùng Diệp Lệ tới, liền tươi cười đứng dậy, "Thiên Thiên nhanh như vậy liền nhớ ta rồi?" Hôm qua vừa mới tới, hôm nayđã lại tới rồi, lại là cả hai huynh muội cùng đi, đoán chừng là có việc gì quan trọng, hắn chỉ là muốn đùa một chút, hơn nữa ba người bọn họ hiện tại cũng tính là quen thuộc rồi, hắn cũng muốn ở trước mặt đại cửu thể diện một chút.
Lại không nghĩ tới Diệp Thiên vừa đem cửa thư phòng lại, không đầu không đuôi nhào vào ngực Diệp Lệ, "Oa" một tiếng khóc lên.
Lần này không chỉ có Dự vương choáng váng, Diệp Lệ cũng trợn tròn mắt, hắn một bên vỗ về lưng muội muội dỗ dành nàng, một bên hung ác trừng mắt nhìn Dự vương, chắc chắn là chính hắn đã khi dễ muội muội, muội muội đến võ trường tìm mình theo nàng tới đây, liền là muốn mình chủ trì công đạo, làm chỗ dựa cho nàng! Tốt lắm, một cái Dự vương, cứ coi như ngươi là thân vương đi nữa, khi dễ muội muội ta cũng không được!
Dự vương lúng túng sờ sờ mũi, không thể nào, hắn... bất quá chỉ là chỉ đùa một chút thôi a.
- -------------------------------------------------------
Phần Mạnh thị bị độc hại (蒚, 蘁) hai từ này thiệt sự ta tra từ điển chưa có ra nghĩa thích hợp, toàn mấy nghĩa kỳ quái sao sao đó, nên dịch tạm như vậy cho xuôi truyện dễ hiểu một chút, đợi sau này tra được, hoặc có bạn nào có lòng tốt bổ sung giúp sẽ sửa đổi sau (^v^). Nhưng ý nghĩa chính cũng không ảnh hưởng nhiều đâu. Chính là huân hương của Mạnh thị bị cho thêm loại "hỏa 蒚 hoa" đó, khi dùng kết hợp cháo tổ yến bị cho thêm thành phần "băng蘁" một thời gian sẽ khiến cho người ta dần dần suy yếu vô lực, dùng quá lâu thì hoàn toàn dậy không nổi nữa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook