Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký
-
Chương 145: Mới ăn mấy muỗng cơm vô thôi đã có rồi hả
"Thiên Thiên, nàng, nàng mang thai rồi!" Tiêu Ngôn Phong chấn động nhìn bụng nhỏ của nàng, nói đó hiện tại vẫn vô cùng mảnh mai, bằng phẳng như bình thường, nhìn không ra một chút dấu hiệu gì, nhưng bên trong đã có cốt nhục của hắn, đứa con mà phải mất hai đời mới đến được với bọn họ.
Diệp Thiên vẫn còn hơi mờ mịt, nàng sờ sờ phần bụng của mình, cứ vậy là có rồi à? Vừa rồi nàng còn đang buồn bã, ảm đạm đau lòng đấy, mới ăn mấy muỗng cơm vô thôi đã có rồi hả?
Tiêu Ngôn Phong dang rộng đôi tay, vừa muốn ôm lấy nàng, lại đột nhiên dừng lại, không được, lỡ như khí lực của hắn quá lớn, làm tổn thương đứa nhỏ thì nguy rồi, hắn vui vẻ kích động tới tới lui lui mấy vòng trong phòng, rồi bỗng như nhớ ra cái gì vội quay phắt người nhìn về phía Lộc thái y, "Vừa rồi Hoàng hậu nàng nôn ói ra, từ giờ nàng sẽ cứ như vậy sao?" Nếu không thể ăn được cái gì, sau này làm sao có sức khỏe mà sinh đứa nhỏ?
"Nôn nghén là chuyện bình thường." Lộc thái y đáp lời, đôi mắt nhỏ xíu đen bóng của lão thì lại tò mò nhìn Tiêu Ngôn Phong đang kích động đi qua đi lại trong phòng, trước giờ lão chưa từng thấy qua Hoàng Thượng luống cuống kích động đến vậy đen bóng đích đôi mắt nhỏ con ngươi tò mò địa nhìn thấy mất đúng mực đích Hoàng Thượng, "Sau khi nữ tử có thai, khẩu vị cũng sẽ biến đổi thất thường, Tiểu Hoàng Hậu không thích ăn thì đừng nên miễn cưỡng, trước hết cứ quan sát hai ngày, nếu như tình trạng nôn ói không quá mức, vi thần cảm thấy không uống thuốc thì tốt hơn."
Lão tạm dừng một chút rồi lại nói: "Đúng rồi, còn có một số thứ đồ phải đặc biệt chú ý kiêng kị, chẳng hạn như xạ hương, hoa hồng..., tuyệt đối không thể đụng đến."
"Có thứ gì cần kiêng kị, ngươi cứ viết ra cụ thể một lượt đi, để ta xem lại cho cẩn thận." Tiêu Ngôn Phong ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói tiếp, "Không được, từ giờ trở đi, ngươi ở lại thiên điện đi, Thiên Thiên muốn ăn gì đó ngươi đều phải kiểm tra qua, đợi xem không có vấn đề gì rồi hãy ăn." Phùng ma ma vốn cũng là người đầy lão luyện, hiểu biết sâu sắc loại chuyện này, nhưng nay Thiên Thiên đã có thai, không thể quá mức vất vả, những thứ cung vụ phức tạp của trung cung sau này còn phải dựa vào Phùng ma ma giúp đỡ xử lý thay nàng nữa.
Theo lý mà nói thì thái y không thể ở lại nội cung, lại càng không thể ở lại thiên điện của Hoàng Hậu, phi tần, nhưng tâm tư bản chất của Lộc thái y vốn cực kỳ đơn thuần, trong đầu không hề có khái niệm đó, còn đối với Khang công công thì chỉ cần Tiểu Hoàng Hậu nhà mình cùng tiểu chủ tử đều bình an khỏe mạnh là được, ai dám ở sâu lưng đam chọc đem chuyện này ra bịa đặt, nói lung lung thì cũng đừng mong có thể sống yên thân.
Tin Diệp Thiên có thai truyền ra ngoài nhanh như gió lốc, trong buổi chầu sáng khắp triều yên tĩnh đến quỷ dị, không một ai dám tiếp tục náo loạn mong Hoàng Thượng tuyển tú nữ, hiện tại Hoàng Hậu chỉ vừa mới có thai, nếu như bị bọn họ chọc cho tức giận ảnh hưởng đến thân thể và long thai thì ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này, chỉ là cho dù có thai rồi thì thế nào, có thể bình yên sinh ra hay không còn chưa nói trước được, hơn nữa, sau khi thời gian lửa nóng ngọt ngào tân hôn qua đi rồi, Hoàng Thượng cũng sẽ không sốt sắng, quan tâm chú ý nàng nhiều như trước nữa, đến lúc đó bọn họ vẫn có cơ hội.
Buổi chiều ngày hôm sau, Tế Bình Hầu phu nhân Mạnh thị vào cung.
Bà yêu thương nắm tay Diệp Thiên cẩn thận dặn dò nàng một phen, "Thiên Thiên, ta nghe phụ thân con nói chuyện tuyển tú đã tạm thời bị ép xuống, nhưng mà, hắn là Hoàng Thượng, con cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu như tương lai trong hoàng cung có thêm tần phi khác, con cũng đừng quá thương tâm, khổ sở, phải nhớ kỹ, đứa nhỏ mới là người quan trọng nhất của con." Lúc trước bà thật không nghĩ tới Tiêu Ngôn Phong có thể lên làm Hoàng Đế, chỉ nhìn hắn luôn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với con gái bảo bối, bà còn nghĩ rằng hai người sẽ luôn ân ái bên nhau cả đời như vậy.
"Nương, đừng nói những thứ này, con không thích nghe." Diệp Thiên hờn dỗi dựa đầu vào bờ vai mẫu thân, Tiêu Ngôn Phong sẽ trở nên thế nào, cứ để cho thời gian đến kiểm nghiệm đi, cho dù bây giờ nàng có nói cho mẫu thân biết hứa hẹn của hắn, mẫu thân cũng sẽ xem đó chỉ là lời ngon tiếng ngọt, vậy nên cứ để hiện thực nói kết quả cho bà đi, "Nương, người nói xem, đứa nhỏ này khi nào thì mới lớn lên?" Năm đó lúc mẫu thân có thai đệ đệ nàng vẫn còn nhỏ, chỉ nhớ rõ một điều là bụng sẽ dần dần lớn lên.
Con gái không muốn nghe, Mạnh thị cũng không nhắc lại nữa, bà cười sờ sờ bụng nhỏ của nàng, "Chờ thêm ba tháng nữa, sẽ bắt đầu to dần lên, lúc mới đầu chỉ như một trái đào nhỏ, sau đó sẽ dần dần biến thành trái dưa hấu."
Diệp Thiên thầm tưởng tượng đến hình ảnh mình vác cái bụng to như trái dưa hấu, liền bật cười thành tiếng. Ừm, trông thật sự là có chút...
...
Từ sau khi Mạnh thị vào cung thăm nàng, Diệp Thiên ăn uống cũng khá hơn trước một chút, nhưng kỳ quái chính là, nàng hiện tại không thích ăn bánh ngọt điểm tâm nữa, mà chỉ thích các loại trái cây tươi mới và rau xanh. Dù sao trước đó Lộc thái y cũng đã nói qua khẩu vị của nàng có thể sẽ thay đổi nhiều, cho nên Tiêu Ngôn Phong cũng không kinh hoảng lo lắng gì, chỉ phân phó ngự thiện phòng bữa cơm làm thêm vài món thức ăn chay, đồng thời luôn chuẩn bị sẵn mấy thứ trái cây tươi mới.
Hắn còn đặc biệt quy định, mỗi ngày cuối tuần cả nhà Tế Bình Hầu đều có thể tiến cung thăm hoàng hậu, ngày thứ năm trong tuần Mạnh thị còn có thể đặc biệt đi nhiều hơn một chuyến.
Tuy ngoài miệng Diệp Thiên cứ oán giận hắn làm cho cha mẹ phải chịu vất vả, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào, nàng xuất giá đã gần nửa năm rồi, không nói thì thôi chứ quả thật đã nhớ thương cha mẹ, và hai đệ đệ nhiều lắm rồi, đương nhiên, người mà nàng nhớ nhất vẫn là ca ca, chỉ tiếc là bây giờ đã cách nhau quá xa, ca ca còn bận làm Hoàng Đế, không thể dễ dàng gặp nhau, cũng may vẫn còn có thư từ, nàng còn có thể thường xuyên nhìn đến bút tích của ca ca, biết được tình hình gần đây của ca ca.
Từ trước đến giờ Diệp Tuân và Diệp Thạc chưa từng vào Hoàng Cung bao giờ, cho nên lần đầu tiên đến hai người đều còn có chút gò bó, không được tự nhiên. Diệp Tuân âm thầm trộm nhìn tỷ tỷ, thấy nàng tinh thần tươi tỉnh, thoải mái, cũng không có gầy đi, thì an tâm nhẹ nhàng thở ra, vừa lúc Diệp Thiên nhìn về phía hắn, hắn lập tức mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên.
"Việc học tập, công khóa của Tuân ca nhi thế nào rồi?" Diệp Thiên hỏi.
Gương mặt của Diệp Tuân càng đỏ hơn, hắn đáp, "Đệ học không được tốt cho lắm." Hắn vốn ngu dốt, không có khả năng, cho dù có tiếp tục cố gắng cũng vẫn không khá lên được.
"Không sao cả." Diệp Thiên xoa xoa đầu hắn, "Trên đời này cũng không phải chỉ có một con đường khoa cử này, để Tuân ca nhi đi học, đọc sách cũng chỉ là biết chữ biết nghĩa, không phải ép buộc Tuân ca nhi nhất định phải giành lấy danh hiệu Trạng Nguyên trở về." Lúc trước thời điểm nhận Diệp Tuân làm con thừa tự cho Tam phòng hắn đã tám tuổi rồi, học tập vốn cũng chậm trễ hơn nhiều so với người khác, ví dụ như Thạc ca nhi ba tuổi đã học vỡ lòng, hơn nữa, trong thiên hạ số lượng sĩ tử nhiều như vậy, cuối cùng có thể thi đỗ tiến sĩ cũng chỉ có ba trăm người Trạng Nguyên lại càng chỉ có một, không cần phải yêu cầu đòi hỏi hắn cao đến thế.
"Đệ muốn làm chuyện kinh thương buôn bán." Đôi mắt Diệp Tuân sáng rực, tuy hắn vẫn còn nhỏ, nhưng đã sớm nghĩ tới tương lai của bản thân, chỉ là chưa bao giờ chia sẻ với ai, "Tứ tỷ tỷ, đệ muốn trở thành một thương nhân vĩ đại, đệ còn muốn đi đến các quốc gia xung quanh thăm thú, tìm hiểu, đem việc làm ăn buôn bán phát triển đến khắp nơi.."
Diệp Thiên cười nói: "Có chí khí. Ý tưởng của Tuân ca nhi tốt lắm, chờ đệ lớn thêm chút nữa, đệ có thể đi đến Đại La quốc trước xem sao, ca ca ở nơi đó, một chuyến đi này của đệ cũng có thể an toàn chu đáo hơn."
Diệp Tuân rất kích động, "Tứ tỷ tỷ không cười đệ sao?" Sĩ nông công thương, thương nhân bị xếp ở cấp bậc thấp nhất ti tiện đáng khinh nhất, vốn dĩ hắn còn lo lắng tứ tỷ tỷ đã làm Hoàng Hậu, nếu như mình muốn đi làm chuyện kinh thương buôn bán sẽ làm nàng cảm thấy mất mặt chứ.
"Chê cười cái gì, ta còn đang chờ mong Tuân ca nhi làm ra thành tích thực to lơn vĩ đại nữa." Diệp Thiên nhìn cha mình Tế Bình Hầu mà nói, "Phụ thân, Tuân ca nhi có suy nghĩ như vậy, thế thì dứt khoát chọn một chưởng quầy đến dạy dỗ hắn đi."
Tế Bình Hầu gật đầu, "Cũng tốt, có ý nghĩ ý tưởng riêng của mình là chuyện tốt. Việc trao đổi buôn bán ở khu vực biên giới Đại Tề và Đại La đang dần khôi phục, sau này sẽ càng ngày càng phồn vinh phát triển, Tuân ca nhi có thể bắt tay thu gom, nhập hàng từ Đại La, các loại hương liệu của Đại La ở Đại Tề rất hiếm hoi, thiếu thốn, công nghệ chế tác trang sức khác biệt nhiều so với Đại Tề, còn tơ lụa của Đại Tề thì lại cực kỳ hiếm lạ ở Đại La, nếu như Tuân ca nhi có thể mở rộng liên thông chuyện buôn bán sinh ý giữa hai nước, nhất định sẽ rất có tiền đồ." Hơn nữa, tứ tỷ của hắn là Hoàng Hậu Đại Tề, đại ca lại là Hoàng Đế Đại La,, hắn đi lại hành tẩu giữa hai nước, tất nhiên là sẽ cực kỳ thuận buồm xuôi gió.
"Đa tạ đại bá phụ đã chỉ dạy!" Diệp Tuân cảm kích nhìn Tế Bình Hầu, trong đầu hắn vốn chỉ có một chút ý tưởng mờ mịt không rõ ràng, mấy lời này của đại bá làm cho hắn mở rộng trí óc, vén lên tầng mây mù bên trong, làm cho mọi thứ đều dần hiện lên rõ mồn một trong đầu.
Tế Bình Hầu vỗ vỗ bờ vai hắn, "Chữ nghĩa Tuân ca nhi cũng đã học tập khá ổn rồi, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ giới thiệu cho Tuân ca nhi một vị chưởng quầy, buổi sáng con cứ tiếp tục đọc sách bài vở bình thường, buổi chiều lại đi theo chưởng quầy học tập."
Diệp Tuân trịnh trọng gập người nghiêm túc hành lễ, "Đa tạ đại bá phụ!"
Đôi mắt đen láy to tròn của Diệp Thạc đảo đảo hai vòng, sau đó tràn đầy chờ mong mà hỏi: "Phụ thân, tỷ tỷ, như vậy con cũng đọc sách bài vở nửa ngày thôi được chứ?"
Diệp Thiên bị chọc cười vỗ một cái lên đùi nhỏ của hắn, "Đừng ham vui!"
Diệp Thiên vẫn còn hơi mờ mịt, nàng sờ sờ phần bụng của mình, cứ vậy là có rồi à? Vừa rồi nàng còn đang buồn bã, ảm đạm đau lòng đấy, mới ăn mấy muỗng cơm vô thôi đã có rồi hả?
Tiêu Ngôn Phong dang rộng đôi tay, vừa muốn ôm lấy nàng, lại đột nhiên dừng lại, không được, lỡ như khí lực của hắn quá lớn, làm tổn thương đứa nhỏ thì nguy rồi, hắn vui vẻ kích động tới tới lui lui mấy vòng trong phòng, rồi bỗng như nhớ ra cái gì vội quay phắt người nhìn về phía Lộc thái y, "Vừa rồi Hoàng hậu nàng nôn ói ra, từ giờ nàng sẽ cứ như vậy sao?" Nếu không thể ăn được cái gì, sau này làm sao có sức khỏe mà sinh đứa nhỏ?
"Nôn nghén là chuyện bình thường." Lộc thái y đáp lời, đôi mắt nhỏ xíu đen bóng của lão thì lại tò mò nhìn Tiêu Ngôn Phong đang kích động đi qua đi lại trong phòng, trước giờ lão chưa từng thấy qua Hoàng Thượng luống cuống kích động đến vậy đen bóng đích đôi mắt nhỏ con ngươi tò mò địa nhìn thấy mất đúng mực đích Hoàng Thượng, "Sau khi nữ tử có thai, khẩu vị cũng sẽ biến đổi thất thường, Tiểu Hoàng Hậu không thích ăn thì đừng nên miễn cưỡng, trước hết cứ quan sát hai ngày, nếu như tình trạng nôn ói không quá mức, vi thần cảm thấy không uống thuốc thì tốt hơn."
Lão tạm dừng một chút rồi lại nói: "Đúng rồi, còn có một số thứ đồ phải đặc biệt chú ý kiêng kị, chẳng hạn như xạ hương, hoa hồng..., tuyệt đối không thể đụng đến."
"Có thứ gì cần kiêng kị, ngươi cứ viết ra cụ thể một lượt đi, để ta xem lại cho cẩn thận." Tiêu Ngôn Phong ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói tiếp, "Không được, từ giờ trở đi, ngươi ở lại thiên điện đi, Thiên Thiên muốn ăn gì đó ngươi đều phải kiểm tra qua, đợi xem không có vấn đề gì rồi hãy ăn." Phùng ma ma vốn cũng là người đầy lão luyện, hiểu biết sâu sắc loại chuyện này, nhưng nay Thiên Thiên đã có thai, không thể quá mức vất vả, những thứ cung vụ phức tạp của trung cung sau này còn phải dựa vào Phùng ma ma giúp đỡ xử lý thay nàng nữa.
Theo lý mà nói thì thái y không thể ở lại nội cung, lại càng không thể ở lại thiên điện của Hoàng Hậu, phi tần, nhưng tâm tư bản chất của Lộc thái y vốn cực kỳ đơn thuần, trong đầu không hề có khái niệm đó, còn đối với Khang công công thì chỉ cần Tiểu Hoàng Hậu nhà mình cùng tiểu chủ tử đều bình an khỏe mạnh là được, ai dám ở sâu lưng đam chọc đem chuyện này ra bịa đặt, nói lung lung thì cũng đừng mong có thể sống yên thân.
Tin Diệp Thiên có thai truyền ra ngoài nhanh như gió lốc, trong buổi chầu sáng khắp triều yên tĩnh đến quỷ dị, không một ai dám tiếp tục náo loạn mong Hoàng Thượng tuyển tú nữ, hiện tại Hoàng Hậu chỉ vừa mới có thai, nếu như bị bọn họ chọc cho tức giận ảnh hưởng đến thân thể và long thai thì ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này, chỉ là cho dù có thai rồi thì thế nào, có thể bình yên sinh ra hay không còn chưa nói trước được, hơn nữa, sau khi thời gian lửa nóng ngọt ngào tân hôn qua đi rồi, Hoàng Thượng cũng sẽ không sốt sắng, quan tâm chú ý nàng nhiều như trước nữa, đến lúc đó bọn họ vẫn có cơ hội.
Buổi chiều ngày hôm sau, Tế Bình Hầu phu nhân Mạnh thị vào cung.
Bà yêu thương nắm tay Diệp Thiên cẩn thận dặn dò nàng một phen, "Thiên Thiên, ta nghe phụ thân con nói chuyện tuyển tú đã tạm thời bị ép xuống, nhưng mà, hắn là Hoàng Thượng, con cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu như tương lai trong hoàng cung có thêm tần phi khác, con cũng đừng quá thương tâm, khổ sở, phải nhớ kỹ, đứa nhỏ mới là người quan trọng nhất của con." Lúc trước bà thật không nghĩ tới Tiêu Ngôn Phong có thể lên làm Hoàng Đế, chỉ nhìn hắn luôn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với con gái bảo bối, bà còn nghĩ rằng hai người sẽ luôn ân ái bên nhau cả đời như vậy.
"Nương, đừng nói những thứ này, con không thích nghe." Diệp Thiên hờn dỗi dựa đầu vào bờ vai mẫu thân, Tiêu Ngôn Phong sẽ trở nên thế nào, cứ để cho thời gian đến kiểm nghiệm đi, cho dù bây giờ nàng có nói cho mẫu thân biết hứa hẹn của hắn, mẫu thân cũng sẽ xem đó chỉ là lời ngon tiếng ngọt, vậy nên cứ để hiện thực nói kết quả cho bà đi, "Nương, người nói xem, đứa nhỏ này khi nào thì mới lớn lên?" Năm đó lúc mẫu thân có thai đệ đệ nàng vẫn còn nhỏ, chỉ nhớ rõ một điều là bụng sẽ dần dần lớn lên.
Con gái không muốn nghe, Mạnh thị cũng không nhắc lại nữa, bà cười sờ sờ bụng nhỏ của nàng, "Chờ thêm ba tháng nữa, sẽ bắt đầu to dần lên, lúc mới đầu chỉ như một trái đào nhỏ, sau đó sẽ dần dần biến thành trái dưa hấu."
Diệp Thiên thầm tưởng tượng đến hình ảnh mình vác cái bụng to như trái dưa hấu, liền bật cười thành tiếng. Ừm, trông thật sự là có chút...
...
Từ sau khi Mạnh thị vào cung thăm nàng, Diệp Thiên ăn uống cũng khá hơn trước một chút, nhưng kỳ quái chính là, nàng hiện tại không thích ăn bánh ngọt điểm tâm nữa, mà chỉ thích các loại trái cây tươi mới và rau xanh. Dù sao trước đó Lộc thái y cũng đã nói qua khẩu vị của nàng có thể sẽ thay đổi nhiều, cho nên Tiêu Ngôn Phong cũng không kinh hoảng lo lắng gì, chỉ phân phó ngự thiện phòng bữa cơm làm thêm vài món thức ăn chay, đồng thời luôn chuẩn bị sẵn mấy thứ trái cây tươi mới.
Hắn còn đặc biệt quy định, mỗi ngày cuối tuần cả nhà Tế Bình Hầu đều có thể tiến cung thăm hoàng hậu, ngày thứ năm trong tuần Mạnh thị còn có thể đặc biệt đi nhiều hơn một chuyến.
Tuy ngoài miệng Diệp Thiên cứ oán giận hắn làm cho cha mẹ phải chịu vất vả, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào, nàng xuất giá đã gần nửa năm rồi, không nói thì thôi chứ quả thật đã nhớ thương cha mẹ, và hai đệ đệ nhiều lắm rồi, đương nhiên, người mà nàng nhớ nhất vẫn là ca ca, chỉ tiếc là bây giờ đã cách nhau quá xa, ca ca còn bận làm Hoàng Đế, không thể dễ dàng gặp nhau, cũng may vẫn còn có thư từ, nàng còn có thể thường xuyên nhìn đến bút tích của ca ca, biết được tình hình gần đây của ca ca.
Từ trước đến giờ Diệp Tuân và Diệp Thạc chưa từng vào Hoàng Cung bao giờ, cho nên lần đầu tiên đến hai người đều còn có chút gò bó, không được tự nhiên. Diệp Tuân âm thầm trộm nhìn tỷ tỷ, thấy nàng tinh thần tươi tỉnh, thoải mái, cũng không có gầy đi, thì an tâm nhẹ nhàng thở ra, vừa lúc Diệp Thiên nhìn về phía hắn, hắn lập tức mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên.
"Việc học tập, công khóa của Tuân ca nhi thế nào rồi?" Diệp Thiên hỏi.
Gương mặt của Diệp Tuân càng đỏ hơn, hắn đáp, "Đệ học không được tốt cho lắm." Hắn vốn ngu dốt, không có khả năng, cho dù có tiếp tục cố gắng cũng vẫn không khá lên được.
"Không sao cả." Diệp Thiên xoa xoa đầu hắn, "Trên đời này cũng không phải chỉ có một con đường khoa cử này, để Tuân ca nhi đi học, đọc sách cũng chỉ là biết chữ biết nghĩa, không phải ép buộc Tuân ca nhi nhất định phải giành lấy danh hiệu Trạng Nguyên trở về." Lúc trước thời điểm nhận Diệp Tuân làm con thừa tự cho Tam phòng hắn đã tám tuổi rồi, học tập vốn cũng chậm trễ hơn nhiều so với người khác, ví dụ như Thạc ca nhi ba tuổi đã học vỡ lòng, hơn nữa, trong thiên hạ số lượng sĩ tử nhiều như vậy, cuối cùng có thể thi đỗ tiến sĩ cũng chỉ có ba trăm người Trạng Nguyên lại càng chỉ có một, không cần phải yêu cầu đòi hỏi hắn cao đến thế.
"Đệ muốn làm chuyện kinh thương buôn bán." Đôi mắt Diệp Tuân sáng rực, tuy hắn vẫn còn nhỏ, nhưng đã sớm nghĩ tới tương lai của bản thân, chỉ là chưa bao giờ chia sẻ với ai, "Tứ tỷ tỷ, đệ muốn trở thành một thương nhân vĩ đại, đệ còn muốn đi đến các quốc gia xung quanh thăm thú, tìm hiểu, đem việc làm ăn buôn bán phát triển đến khắp nơi.."
Diệp Thiên cười nói: "Có chí khí. Ý tưởng của Tuân ca nhi tốt lắm, chờ đệ lớn thêm chút nữa, đệ có thể đi đến Đại La quốc trước xem sao, ca ca ở nơi đó, một chuyến đi này của đệ cũng có thể an toàn chu đáo hơn."
Diệp Tuân rất kích động, "Tứ tỷ tỷ không cười đệ sao?" Sĩ nông công thương, thương nhân bị xếp ở cấp bậc thấp nhất ti tiện đáng khinh nhất, vốn dĩ hắn còn lo lắng tứ tỷ tỷ đã làm Hoàng Hậu, nếu như mình muốn đi làm chuyện kinh thương buôn bán sẽ làm nàng cảm thấy mất mặt chứ.
"Chê cười cái gì, ta còn đang chờ mong Tuân ca nhi làm ra thành tích thực to lơn vĩ đại nữa." Diệp Thiên nhìn cha mình Tế Bình Hầu mà nói, "Phụ thân, Tuân ca nhi có suy nghĩ như vậy, thế thì dứt khoát chọn một chưởng quầy đến dạy dỗ hắn đi."
Tế Bình Hầu gật đầu, "Cũng tốt, có ý nghĩ ý tưởng riêng của mình là chuyện tốt. Việc trao đổi buôn bán ở khu vực biên giới Đại Tề và Đại La đang dần khôi phục, sau này sẽ càng ngày càng phồn vinh phát triển, Tuân ca nhi có thể bắt tay thu gom, nhập hàng từ Đại La, các loại hương liệu của Đại La ở Đại Tề rất hiếm hoi, thiếu thốn, công nghệ chế tác trang sức khác biệt nhiều so với Đại Tề, còn tơ lụa của Đại Tề thì lại cực kỳ hiếm lạ ở Đại La, nếu như Tuân ca nhi có thể mở rộng liên thông chuyện buôn bán sinh ý giữa hai nước, nhất định sẽ rất có tiền đồ." Hơn nữa, tứ tỷ của hắn là Hoàng Hậu Đại Tề, đại ca lại là Hoàng Đế Đại La,, hắn đi lại hành tẩu giữa hai nước, tất nhiên là sẽ cực kỳ thuận buồm xuôi gió.
"Đa tạ đại bá phụ đã chỉ dạy!" Diệp Tuân cảm kích nhìn Tế Bình Hầu, trong đầu hắn vốn chỉ có một chút ý tưởng mờ mịt không rõ ràng, mấy lời này của đại bá làm cho hắn mở rộng trí óc, vén lên tầng mây mù bên trong, làm cho mọi thứ đều dần hiện lên rõ mồn một trong đầu.
Tế Bình Hầu vỗ vỗ bờ vai hắn, "Chữ nghĩa Tuân ca nhi cũng đã học tập khá ổn rồi, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ giới thiệu cho Tuân ca nhi một vị chưởng quầy, buổi sáng con cứ tiếp tục đọc sách bài vở bình thường, buổi chiều lại đi theo chưởng quầy học tập."
Diệp Tuân trịnh trọng gập người nghiêm túc hành lễ, "Đa tạ đại bá phụ!"
Đôi mắt đen láy to tròn của Diệp Thạc đảo đảo hai vòng, sau đó tràn đầy chờ mong mà hỏi: "Phụ thân, tỷ tỷ, như vậy con cũng đọc sách bài vở nửa ngày thôi được chứ?"
Diệp Thiên bị chọc cười vỗ một cái lên đùi nhỏ của hắn, "Đừng ham vui!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook