Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký
-
Chương 141: Chỉ cần nơi nào có chàng, ta đều thích
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Tiên Đế băng hà tròn mười lăm ngày, Tiêu Ngôn Phong cử hành đại điển đăng cơ, chính thức xưng Đế, rồi lại tiếp sau đó nửa tháng, liền cũng chính thức cử hành đại điển sắc phong Hoàng Hậu.
Một ngày này, từ lúc trời còn chưa sáng, Diệp Thiên đã bị đánh thức, đưa đi tắm rửa chuẩn bị, trang điểm, trên đầu đội Phượng Quan Cửu Long Tứ Phượng (*) nặng trịch, trên người mặc lễ phục Hoàng Hậu màu xanh thẫm bên trên là những họa tiết chim trĩ ngũ sắc được thêu tỉ mỉ tinh xảo, may mắn hiện tại đang là mùa đông, bằng không mặc trên người chỗ y phục hết tầng này đến tầng nọ như thế này suốt cả buổi trời thì không biết sẽ nóng nực mệt mỏi đến mức độ nào nữa.
Ước chừng nàng đã phải lăn lộn, vật vã với bộ lễ phục dày nặng và chiếc mũ phượng kia cả một buổi sáng, mãi cho đến khi bước chân ra khỏi Phụng Tiên Điện thì đại điển sắc phong hậu này mới được tính là đã hoàn thành.
Diệp Thiên và Tiêu Ngôn Phong tay đan tay cùng nhau trở lại Phượng Nghi Cung, vừa vào cửa nàng đã vội vàng lắc lắc đầu cầu cứu: "Ngôn ca ca, nhanh giúp ta tháo mũ phượng này xuống đi, đầu và cổ của ta đều sắp bị nó đè ép đến muốn biến hình rồi."
Tiêu Ngôn Phong cười cười, vội cẩn thận giúp này gỡ mũ phượng xuống, đặt trên tay áng chừng thử sức nặng rồi cười nói: "Quả nhiên là nặng thật, khiến Hoàng Hậu vất vả rồi."
Diệp thiên cầm lấy kim ấn của mình lên nhìn nhìn, sau đó kéo tay Tiêu Ngôn Phong qua, dùng kim ấn ấn lên mu bàn tay hắn một chút, giọng điệu đầy vẻ tất nhiên, "Hừm, bên trên đã đóng ấn của ta, thì chính là người của ta."
"Phải. Là của nàng, của Hoàng Hậu của ta." Hắn tiến dần đến sát bên tai nàng, thấp giọng thì thầm: "Đêm nay, ta nhất định sẽ dùng toàn tâm toàn lực, hết sức dốc lòng vì Hoàng Hậu."
Người này thật là...! Diệp Thiên trợn mắt liếc hắ một cái đầy ghét bỏ, "Mau truyền ngọ thiện đi thôi, ta đói bụng lắm rồi, qua buổi chiều, chúng ta lại đi qua thăm mẫu thân đi."
...
Ngọc Phi – An Mi nay đã trở thành Thái Hậu, phế Hậu đã phải đền tội, Tuyết Tần thì lại tự sát theo Tiên Hoàng, trong cung cũng chỉ còn nàng có phân vị cao nhất. Nàng vẫn còn ở lại Ngưng Ngọc Cung, còn số tài nữ mỹ nhân khác của Tiên Hoàng đều đã được chuyển đến Trữ An cung nơi cách xa Dưỡng Tâm điện xa nhất Hoàng Cung này, vì vậy hiện tại cả Hoàng Cung trông có vẻ vô cùng trống rỗng.
Từ sau khi Tiên Đế được hạ táng Thái Hậu cũng bắt đầu "ngã bệnh", đến nay đã gần một tháng mà vẫn không có chuyển biến tốt, ngược lại tình trạng lại càng ngày càng thêm nghiêm trọng.
Dùng bữa trưa xong, Diệp Thiên thoải mái duỗi tay duỗi chân nằm trên giường nghỉ ngơi, ngủ một giấc lấy lại sức. Đợi nàng ngủ đủ tự tỉnh lại rồi Tiêu Ngôn Phong mới lấy áo choàng đã chuẩn bị sẵn một bên khoác lên người nàng, mấy đầu ngón tay linh hoạt khéo léo thắt dây buộc lại thành một cái nơ bướm xinh đẹp, rồi kéo mũ trùm lên phủ kín đầu nàng, xác định Tiểu Hoàng Hậu đi ra ngoài sẽ không đông lạnh, rồi mới nắm tay nàng đi đến Ngưng Ngọc Cung.
"Mẫu thân." Diệp Thiên nhìn trái ngó phải xem xét xung quanh một lượt, những thứ bày biện sắp xếp bên trong Ngưng Ngọc Cung đều không có gì thay đổi, kỳ thật đồ vật An Mi muốn đưa đi cũng không có gì nhiều, tuy Ngưng Ngọc Cung này vô cùng xa hoa lộng lẫy, nhưng chỗ châu ngọc, đá quý này nàng cũng không hề yêu thích, chỉ là làm bộ dáng như vậy thôi, lần này rời đi, toàn bộ mấy thứ này nàng đều không mang đi, chỉ cầm vài thứ Ngụy Tễ đã tặng mà thôi.
"Thiên Thiên tới rồi." An Mi nằm ở trên giường, vẫy vẫy tay gọi nàng đến.
Diệp Thiên ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng nói, "Mẫu thân cố gắng nhịn thêm một ngày nữa, ngày mai người sẽ không cần phải giả bệnh nữa." Một người vốn đang khỏe mạnh, bình thường lại phải nhẫn nhịn nằm suốt trên giường bệnh bấy nhiêu ngày nay, cũng đủ khó chịu lắm rồi, cũng may là bọn họ đã chuẩn bị sẵn để ngày mai sẽ khiến cho Thái Hậu "chết bệnh" rồi.
"Không có gì." An Mi cười dịu dàng: "Cũng chỉ có những lúc có người ở đây ta mới nằm trên giường, khi không còn ai ta lại đứng dậy tới lui đi lại."
Tiêu Ngôn Phong cũng ngồi vào bên giường, "Mẫu thân, tòa nhà kia con đã an bài sẵn sàng cả rồi, người hầu kẻ hạ bên trong đều là thân tín của con, nha hoàn, bà tử, quản gia, hộ viện đều có sẵn cả rồi, mẫu thân và Ngụy thúc cứ an tâm mà làm một đôi phu thê phú thương giàu có nhàn nhã là được rồi. Hơn nữa, tòa nhà kia cánh Dự vương phủ rất gần, chỉ cách một cái ngõ nhỏ, hàng xóm hai bên con cũng đã thu xếp mua lại rồi, người ở xung quanh đều là hộ vệ do con an bài, cho nên vấn đề an toàn tuyệt đối không cần phải lo lắng, sau này hai đội hộ vệ này sẽ chuyên môn bảo hộ hai người mẫu thân, nếu như mẫu thân muốn rời nhà đi ngao du cũng nhớ dẫn bọn họ theo." Tất cả mọi chuyện hắn đều muốn chuẩn bị thu xếp cho thật hoàn hảo chu đáo, kiếp trước hai người bọn họ đều sớm giã từ nhân thế, kiếp này cũng không thể để cho bi kịch lại xảy ra một lần nữa được.
An Mi cười nói: "A Ngôn có lòng." Đứa con trai này của nàng bất cữ chuyện gì đều có thể an bài thỏa đáng, nàng luôn an tâm và tin tưởng.
"Mẫu thân, có thời gian rảnh rỗi con nhất định sẽ đi thăm hai người." Diệp thiên lưu luyến nắm lấy tay An Mi.
Tiêu Ngôn Phong cũng nói thêm: "Nếu như mẫu thân nhớ con và Thiên Thiên, chỉ cần truyền tin để cho quản gia của tòa nhà đưa tin cho con, hai chúng con sẽ thu xếp đến thăm các người, nếu có chuyện gì, cũng nhớ phải phái quản gia truyền lời cho con. Người ở kinh đô này không có ai nhận ra được Ngụy thúc, mẫu thân trước giờ cũng chưa bao giờ tham gia các yến hội trong cung, trừ một số người trong cung ra, cũng không còn ai nhận ra được mẫu thân, cho nên hai người cứ việc tùy ý đi lại, muốn đi đâu du ngoạn đều có thể, không có việc gì phải lo lắng cả."
Ba người lưu luyến không rời tâm tình cả nửa ngày, mãi đến tận tối Tiêu Ngôn Phong và Diệp Thiên mới trở về Phượng Nghi Cung.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngưng Ngọc Cung truyền đến tin dữ, thái hậu hoăng (**).
Trong Hoàng Cung thiếu đi một vị thái hậu, còn bên trong toàn Ngụy trạch cách Dự vương phủ không xa, lại nhiều thêm một vị Ngụy phu nhân.
"Tễ lang!" An Mi vừa từ trên xe ngựa bước xuống, đã lập tức nhìn thấy Ngụy Tễ, hắn mặc một thân áo khoác dài màu xanh nhạt, tóc búi cao, cắm một cây trâm bạch ngọc, dáng đứng thẳng tắp, anh tuấn nho nhã, ưu tú nổi bật, vẫn giống y như lần đầu họ gặp gỡ năm xưa. Đáy mắt An Mi dâng trào nước mắt, nàng đã hơn hai mươi năm không thể nhìn thấy bộ dạng vốn có này của hắn rồi.
"A Mi." Ngụy Tễ bước đến, giữ chặt lấy tay nàng, dịu dàng ấm áp nói với nàng, "A Mi, về đến nhà rồi." Cách trở hai mươi năm, rốt cục hắn đã lại có thể quang minh chính đại nắm lấy tay nàng, hai người bọn họ cuối cùng cũng có được ngôi nhà thuộc về chính mình rồi.
"Phu quân!" An Mi rốt cuộc cũng nhịn không được, trực tiếp nhào vào lòng Ngụy Tễ, hàng hàng nước mắt của nàng tuôn trào như suối nước, rất nhanh đã thấm ướt đẫm vạt áo hắn.
Đôi tay Ngụy Tễ gắt gao ôm chặt nàng, "A Mi, A Mi của ta." Hắn còn tưởng rằng quãng đời còn lại đều chỉ có thể yên lặng đứng ở nơi xa xa mà trộm nhìn nàng, không nghĩ tới còn có được một ngày như thế này. Cằm của hắn tựa trên đầu An Mi cọ cọ vài cái, "A Mi, khóc đi, sau này nàng muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, nơi này là nhà của chúng ta, nàng muốn làm thế nào cũng đều có thể tùy ý."
An Mi khóc một lúc rồi ngẩng mặt lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, "Phu quân, mau dẫn ta đi xem nhà của chúng ta đi."
"Được." Ngụy Tễ cười, tay nắm chặt tay nàng, bắt đầu giới thiệu từ tiền viện, chậm rãi đưa nàng dạo qua thư phòng, phòng khách, hoa viên, nhà ấm trồng hoa, chủ viện... Tuy tòa nhà này không to lớn như Dự vương phủ, nhưng so với những nhà bình thường khác thì vẫn rộng lớn hơn rất nhiều, Tiêu Ngôn Phong biết Ngụy Tễ thích hoa và cây cảnh, còn đặc biệt chọn toàn nhà nào có hoa viên lớn nhất, ngoài ra còn cho người đặc biệt xây một nhà ấm trồng hoa, bên trong có các loại hoa cỏ cây cảnh quý hiếm khó gặp.
Chủ viện là sân viện gồm năm gian nhà giữa và hai phòng nhỏ ở hai bên, hai người đi dọc theo hành lang nhìn từ sương phòng đến thư phòng, cuối cùng bước chân vào phòng ngủ, bên dưới khung cửa sổ đặt một nhuyễn tháp, ngoài ra còn có bàn trang điểm, bàn tròn, tủ quần áo, phía sau bình phong lớn tranh Hoa Điểu là giường lớn, mọi gia cụ đều làm từ gỗ hoa lê, giống như các hộ nhà giàu phú thương thường dùng.
Ngụy Tễ nắm chặt tay An Mi, hỏi nàng, "A Mi, có thích không?" Hắn đã đến đây trước nàng vài ngày, chủ viện này là do tự tay hắn bố trí sắp đặt, dựa theo viện tử mà hai mươi năm trước bọn họ đã ở khi mới thành thân, vì thế có thể xem là giống nhau như đúc.
"Thích, chỉ cần nơi nào có Tễ lang ở, ta đều thích." Cho dù là căn phòng nhỏ chật hẹp sơ xài bên trong hậu hoa viên của Ngưng Ngọc Cung, cũng bởi vì có hắn, cho nên đó cũng là địa phương mà nàng yêu thích nhất suốt hai mươi năm qua.
Đôi mắt phượng của Ngụy Tễ nhìn nàng vô cùng dịu dàng và ấm áp, "A Mi, về sau đây sẽ là nhà của chúng ta ở kinh đô, không phải A Mi thích Giang Nam sao, chờ đến lúc chúng ta đi Giang Nam, cũng sẽ đặt mua một tòa nhà ở đó,nếu muốn ở nơi phong cảnh hữu tình, thiên nhiên tươi đẹp thì cứ ở lại Giang Nam một thời gian, khi nào nhớ bọn nhỏ lại trở lại kinh đô, nàng nói xem có được không?"
"Được." An Mi cười đến hai mắt cong cong như trăng non, "Phu quân, ta rất vui vẻ." Đây là ngày mà nàng vui vẻ cao hứng nhất suốt hai mươi năm qua.
"A Mi, ta cũng rất cao hứng." Ngụy Tễ thâm tình nhìn nàng, đầu càng ngày càng cúi thấp, hai làn môi như lửa nóng rốt cục cũng chạm vào nhau...
=============
(*) Phượng Quan (Mũ phượng): Là loại lễ quan -mũ đội trong dịp lễ tiết trang trọng mà phụ nữ cổ đại đội. Tại hai triều MinhThanh, có một loại mũ gọi là Thải Quan của phụnữ cũng được gọi là Phượng Quan, phần lớn được dùng trong hôn lễ. Tại triềuMinh, mũ phượng là loại lễ quan mà Hoàng Hậu đội khi thụ sắc phong, tế lễ tôngmiếu, tham dự triều hội. Hình dáng và quy chế của nó được kế thừa từ PhượngQuan thời Tống và phát triển càng hoàn thiện, càng xinh đẹp hơn. Các phụ nữ quýtộc cổ đại cũng hay lấy hình tượng Phượng Hoàng làm vật trang sức trên mũ, trâmcài... Mũ Phượng được gọi tên như vậy là vì trên mũlấy hình ảnh chim Phượng Hoàng để trang sức. Phương Hoàng là loài chim đứng đầucủa các loài chim (Vạn điểu chi vương) cho nên chỉ có Hoàng hậu, Công chúa hoặcmệnh phụ mới có thể đội nó (theo quy chế khác nhau). Họ cũng chỉ đội PhượngQuan ở những dịp lễ tiết long trọng hoặc lễ mừng như Hôn lễ, còn bình dân thìkhông được đội Phượng Quan.
Theo quy chế thời Minh thì trên Mũ (trong lễ phục của Hoàng Hậu) có "Cửu Long Tứ phượng". Khi khai quật Định Lăng của Minh Thần Tông phát hiện 4 chiếc mũ phượng lại có cấu tạo không giống nhau về số lượng long phượng. Đó lần lượt là "Thập nhị long cửu phượng quan", " Cửu long cửu phượng quan" "Lục long tam phượng quan" và "Tam long nhị phượng quan"...
Lễ phục Hoàng Hậu
(**) Hoăng: Qua đời, từ trần dùng cho những người có thân phận cao quý, vương công, quý tộc...
Sau khi Tiên Đế băng hà tròn mười lăm ngày, Tiêu Ngôn Phong cử hành đại điển đăng cơ, chính thức xưng Đế, rồi lại tiếp sau đó nửa tháng, liền cũng chính thức cử hành đại điển sắc phong Hoàng Hậu.
Một ngày này, từ lúc trời còn chưa sáng, Diệp Thiên đã bị đánh thức, đưa đi tắm rửa chuẩn bị, trang điểm, trên đầu đội Phượng Quan Cửu Long Tứ Phượng (*) nặng trịch, trên người mặc lễ phục Hoàng Hậu màu xanh thẫm bên trên là những họa tiết chim trĩ ngũ sắc được thêu tỉ mỉ tinh xảo, may mắn hiện tại đang là mùa đông, bằng không mặc trên người chỗ y phục hết tầng này đến tầng nọ như thế này suốt cả buổi trời thì không biết sẽ nóng nực mệt mỏi đến mức độ nào nữa.
Ước chừng nàng đã phải lăn lộn, vật vã với bộ lễ phục dày nặng và chiếc mũ phượng kia cả một buổi sáng, mãi cho đến khi bước chân ra khỏi Phụng Tiên Điện thì đại điển sắc phong hậu này mới được tính là đã hoàn thành.
Diệp Thiên và Tiêu Ngôn Phong tay đan tay cùng nhau trở lại Phượng Nghi Cung, vừa vào cửa nàng đã vội vàng lắc lắc đầu cầu cứu: "Ngôn ca ca, nhanh giúp ta tháo mũ phượng này xuống đi, đầu và cổ của ta đều sắp bị nó đè ép đến muốn biến hình rồi."
Tiêu Ngôn Phong cười cười, vội cẩn thận giúp này gỡ mũ phượng xuống, đặt trên tay áng chừng thử sức nặng rồi cười nói: "Quả nhiên là nặng thật, khiến Hoàng Hậu vất vả rồi."
Diệp thiên cầm lấy kim ấn của mình lên nhìn nhìn, sau đó kéo tay Tiêu Ngôn Phong qua, dùng kim ấn ấn lên mu bàn tay hắn một chút, giọng điệu đầy vẻ tất nhiên, "Hừm, bên trên đã đóng ấn của ta, thì chính là người của ta."
"Phải. Là của nàng, của Hoàng Hậu của ta." Hắn tiến dần đến sát bên tai nàng, thấp giọng thì thầm: "Đêm nay, ta nhất định sẽ dùng toàn tâm toàn lực, hết sức dốc lòng vì Hoàng Hậu."
Người này thật là...! Diệp Thiên trợn mắt liếc hắ một cái đầy ghét bỏ, "Mau truyền ngọ thiện đi thôi, ta đói bụng lắm rồi, qua buổi chiều, chúng ta lại đi qua thăm mẫu thân đi."
...
Ngọc Phi – An Mi nay đã trở thành Thái Hậu, phế Hậu đã phải đền tội, Tuyết Tần thì lại tự sát theo Tiên Hoàng, trong cung cũng chỉ còn nàng có phân vị cao nhất. Nàng vẫn còn ở lại Ngưng Ngọc Cung, còn số tài nữ mỹ nhân khác của Tiên Hoàng đều đã được chuyển đến Trữ An cung nơi cách xa Dưỡng Tâm điện xa nhất Hoàng Cung này, vì vậy hiện tại cả Hoàng Cung trông có vẻ vô cùng trống rỗng.
Từ sau khi Tiên Đế được hạ táng Thái Hậu cũng bắt đầu "ngã bệnh", đến nay đã gần một tháng mà vẫn không có chuyển biến tốt, ngược lại tình trạng lại càng ngày càng thêm nghiêm trọng.
Dùng bữa trưa xong, Diệp Thiên thoải mái duỗi tay duỗi chân nằm trên giường nghỉ ngơi, ngủ một giấc lấy lại sức. Đợi nàng ngủ đủ tự tỉnh lại rồi Tiêu Ngôn Phong mới lấy áo choàng đã chuẩn bị sẵn một bên khoác lên người nàng, mấy đầu ngón tay linh hoạt khéo léo thắt dây buộc lại thành một cái nơ bướm xinh đẹp, rồi kéo mũ trùm lên phủ kín đầu nàng, xác định Tiểu Hoàng Hậu đi ra ngoài sẽ không đông lạnh, rồi mới nắm tay nàng đi đến Ngưng Ngọc Cung.
"Mẫu thân." Diệp Thiên nhìn trái ngó phải xem xét xung quanh một lượt, những thứ bày biện sắp xếp bên trong Ngưng Ngọc Cung đều không có gì thay đổi, kỳ thật đồ vật An Mi muốn đưa đi cũng không có gì nhiều, tuy Ngưng Ngọc Cung này vô cùng xa hoa lộng lẫy, nhưng chỗ châu ngọc, đá quý này nàng cũng không hề yêu thích, chỉ là làm bộ dáng như vậy thôi, lần này rời đi, toàn bộ mấy thứ này nàng đều không mang đi, chỉ cầm vài thứ Ngụy Tễ đã tặng mà thôi.
"Thiên Thiên tới rồi." An Mi nằm ở trên giường, vẫy vẫy tay gọi nàng đến.
Diệp Thiên ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng nói, "Mẫu thân cố gắng nhịn thêm một ngày nữa, ngày mai người sẽ không cần phải giả bệnh nữa." Một người vốn đang khỏe mạnh, bình thường lại phải nhẫn nhịn nằm suốt trên giường bệnh bấy nhiêu ngày nay, cũng đủ khó chịu lắm rồi, cũng may là bọn họ đã chuẩn bị sẵn để ngày mai sẽ khiến cho Thái Hậu "chết bệnh" rồi.
"Không có gì." An Mi cười dịu dàng: "Cũng chỉ có những lúc có người ở đây ta mới nằm trên giường, khi không còn ai ta lại đứng dậy tới lui đi lại."
Tiêu Ngôn Phong cũng ngồi vào bên giường, "Mẫu thân, tòa nhà kia con đã an bài sẵn sàng cả rồi, người hầu kẻ hạ bên trong đều là thân tín của con, nha hoàn, bà tử, quản gia, hộ viện đều có sẵn cả rồi, mẫu thân và Ngụy thúc cứ an tâm mà làm một đôi phu thê phú thương giàu có nhàn nhã là được rồi. Hơn nữa, tòa nhà kia cánh Dự vương phủ rất gần, chỉ cách một cái ngõ nhỏ, hàng xóm hai bên con cũng đã thu xếp mua lại rồi, người ở xung quanh đều là hộ vệ do con an bài, cho nên vấn đề an toàn tuyệt đối không cần phải lo lắng, sau này hai đội hộ vệ này sẽ chuyên môn bảo hộ hai người mẫu thân, nếu như mẫu thân muốn rời nhà đi ngao du cũng nhớ dẫn bọn họ theo." Tất cả mọi chuyện hắn đều muốn chuẩn bị thu xếp cho thật hoàn hảo chu đáo, kiếp trước hai người bọn họ đều sớm giã từ nhân thế, kiếp này cũng không thể để cho bi kịch lại xảy ra một lần nữa được.
An Mi cười nói: "A Ngôn có lòng." Đứa con trai này của nàng bất cữ chuyện gì đều có thể an bài thỏa đáng, nàng luôn an tâm và tin tưởng.
"Mẫu thân, có thời gian rảnh rỗi con nhất định sẽ đi thăm hai người." Diệp thiên lưu luyến nắm lấy tay An Mi.
Tiêu Ngôn Phong cũng nói thêm: "Nếu như mẫu thân nhớ con và Thiên Thiên, chỉ cần truyền tin để cho quản gia của tòa nhà đưa tin cho con, hai chúng con sẽ thu xếp đến thăm các người, nếu có chuyện gì, cũng nhớ phải phái quản gia truyền lời cho con. Người ở kinh đô này không có ai nhận ra được Ngụy thúc, mẫu thân trước giờ cũng chưa bao giờ tham gia các yến hội trong cung, trừ một số người trong cung ra, cũng không còn ai nhận ra được mẫu thân, cho nên hai người cứ việc tùy ý đi lại, muốn đi đâu du ngoạn đều có thể, không có việc gì phải lo lắng cả."
Ba người lưu luyến không rời tâm tình cả nửa ngày, mãi đến tận tối Tiêu Ngôn Phong và Diệp Thiên mới trở về Phượng Nghi Cung.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngưng Ngọc Cung truyền đến tin dữ, thái hậu hoăng (**).
Trong Hoàng Cung thiếu đi một vị thái hậu, còn bên trong toàn Ngụy trạch cách Dự vương phủ không xa, lại nhiều thêm một vị Ngụy phu nhân.
"Tễ lang!" An Mi vừa từ trên xe ngựa bước xuống, đã lập tức nhìn thấy Ngụy Tễ, hắn mặc một thân áo khoác dài màu xanh nhạt, tóc búi cao, cắm một cây trâm bạch ngọc, dáng đứng thẳng tắp, anh tuấn nho nhã, ưu tú nổi bật, vẫn giống y như lần đầu họ gặp gỡ năm xưa. Đáy mắt An Mi dâng trào nước mắt, nàng đã hơn hai mươi năm không thể nhìn thấy bộ dạng vốn có này của hắn rồi.
"A Mi." Ngụy Tễ bước đến, giữ chặt lấy tay nàng, dịu dàng ấm áp nói với nàng, "A Mi, về đến nhà rồi." Cách trở hai mươi năm, rốt cục hắn đã lại có thể quang minh chính đại nắm lấy tay nàng, hai người bọn họ cuối cùng cũng có được ngôi nhà thuộc về chính mình rồi.
"Phu quân!" An Mi rốt cuộc cũng nhịn không được, trực tiếp nhào vào lòng Ngụy Tễ, hàng hàng nước mắt của nàng tuôn trào như suối nước, rất nhanh đã thấm ướt đẫm vạt áo hắn.
Đôi tay Ngụy Tễ gắt gao ôm chặt nàng, "A Mi, A Mi của ta." Hắn còn tưởng rằng quãng đời còn lại đều chỉ có thể yên lặng đứng ở nơi xa xa mà trộm nhìn nàng, không nghĩ tới còn có được một ngày như thế này. Cằm của hắn tựa trên đầu An Mi cọ cọ vài cái, "A Mi, khóc đi, sau này nàng muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, nơi này là nhà của chúng ta, nàng muốn làm thế nào cũng đều có thể tùy ý."
An Mi khóc một lúc rồi ngẩng mặt lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, "Phu quân, mau dẫn ta đi xem nhà của chúng ta đi."
"Được." Ngụy Tễ cười, tay nắm chặt tay nàng, bắt đầu giới thiệu từ tiền viện, chậm rãi đưa nàng dạo qua thư phòng, phòng khách, hoa viên, nhà ấm trồng hoa, chủ viện... Tuy tòa nhà này không to lớn như Dự vương phủ, nhưng so với những nhà bình thường khác thì vẫn rộng lớn hơn rất nhiều, Tiêu Ngôn Phong biết Ngụy Tễ thích hoa và cây cảnh, còn đặc biệt chọn toàn nhà nào có hoa viên lớn nhất, ngoài ra còn cho người đặc biệt xây một nhà ấm trồng hoa, bên trong có các loại hoa cỏ cây cảnh quý hiếm khó gặp.
Chủ viện là sân viện gồm năm gian nhà giữa và hai phòng nhỏ ở hai bên, hai người đi dọc theo hành lang nhìn từ sương phòng đến thư phòng, cuối cùng bước chân vào phòng ngủ, bên dưới khung cửa sổ đặt một nhuyễn tháp, ngoài ra còn có bàn trang điểm, bàn tròn, tủ quần áo, phía sau bình phong lớn tranh Hoa Điểu là giường lớn, mọi gia cụ đều làm từ gỗ hoa lê, giống như các hộ nhà giàu phú thương thường dùng.
Ngụy Tễ nắm chặt tay An Mi, hỏi nàng, "A Mi, có thích không?" Hắn đã đến đây trước nàng vài ngày, chủ viện này là do tự tay hắn bố trí sắp đặt, dựa theo viện tử mà hai mươi năm trước bọn họ đã ở khi mới thành thân, vì thế có thể xem là giống nhau như đúc.
"Thích, chỉ cần nơi nào có Tễ lang ở, ta đều thích." Cho dù là căn phòng nhỏ chật hẹp sơ xài bên trong hậu hoa viên của Ngưng Ngọc Cung, cũng bởi vì có hắn, cho nên đó cũng là địa phương mà nàng yêu thích nhất suốt hai mươi năm qua.
Đôi mắt phượng của Ngụy Tễ nhìn nàng vô cùng dịu dàng và ấm áp, "A Mi, về sau đây sẽ là nhà của chúng ta ở kinh đô, không phải A Mi thích Giang Nam sao, chờ đến lúc chúng ta đi Giang Nam, cũng sẽ đặt mua một tòa nhà ở đó,nếu muốn ở nơi phong cảnh hữu tình, thiên nhiên tươi đẹp thì cứ ở lại Giang Nam một thời gian, khi nào nhớ bọn nhỏ lại trở lại kinh đô, nàng nói xem có được không?"
"Được." An Mi cười đến hai mắt cong cong như trăng non, "Phu quân, ta rất vui vẻ." Đây là ngày mà nàng vui vẻ cao hứng nhất suốt hai mươi năm qua.
"A Mi, ta cũng rất cao hứng." Ngụy Tễ thâm tình nhìn nàng, đầu càng ngày càng cúi thấp, hai làn môi như lửa nóng rốt cục cũng chạm vào nhau...
=============
(*) Phượng Quan (Mũ phượng): Là loại lễ quan -mũ đội trong dịp lễ tiết trang trọng mà phụ nữ cổ đại đội. Tại hai triều MinhThanh, có một loại mũ gọi là Thải Quan của phụnữ cũng được gọi là Phượng Quan, phần lớn được dùng trong hôn lễ. Tại triềuMinh, mũ phượng là loại lễ quan mà Hoàng Hậu đội khi thụ sắc phong, tế lễ tôngmiếu, tham dự triều hội. Hình dáng và quy chế của nó được kế thừa từ PhượngQuan thời Tống và phát triển càng hoàn thiện, càng xinh đẹp hơn. Các phụ nữ quýtộc cổ đại cũng hay lấy hình tượng Phượng Hoàng làm vật trang sức trên mũ, trâmcài... Mũ Phượng được gọi tên như vậy là vì trên mũlấy hình ảnh chim Phượng Hoàng để trang sức. Phương Hoàng là loài chim đứng đầucủa các loài chim (Vạn điểu chi vương) cho nên chỉ có Hoàng hậu, Công chúa hoặcmệnh phụ mới có thể đội nó (theo quy chế khác nhau). Họ cũng chỉ đội PhượngQuan ở những dịp lễ tiết long trọng hoặc lễ mừng như Hôn lễ, còn bình dân thìkhông được đội Phượng Quan.
Theo quy chế thời Minh thì trên Mũ (trong lễ phục của Hoàng Hậu) có "Cửu Long Tứ phượng". Khi khai quật Định Lăng của Minh Thần Tông phát hiện 4 chiếc mũ phượng lại có cấu tạo không giống nhau về số lượng long phượng. Đó lần lượt là "Thập nhị long cửu phượng quan", " Cửu long cửu phượng quan" "Lục long tam phượng quan" và "Tam long nhị phượng quan"...
Lễ phục Hoàng Hậu
(**) Hoăng: Qua đời, từ trần dùng cho những người có thân phận cao quý, vương công, quý tộc...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook