Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký
Chương 135: Trước mắt hắn cũng trở nên tối đen một mảng

(*) Nội dung chương có hơi nặng, kiến nghị các bạn trẻ ngây thơ, trong sáng, mẹ trẻ đang cho con bú né né sang bên để tránh ám ảnh...

- ---------------------

Thái tử vừa vào biệt uyển đã đi thẳng đến chủ viện, tuy rằng thoạt nhìn qua bộ dáng hắn đi lại khá nhàn nhã, nhưng mà đám thuộc hạ thân tín của hắn vẫn có thể nhìn ra được hắn đang rất vội vàng và nôn nóng.

Quả nhiên, thái tử còn chưa đi vào trong, đã bắt đầu phất tay áo, nhóm thuộc hạ đều ngầm hiểu ý hắn mà lặng lẽ thối lui, dựa theo quy củ cũ, trong phạm vị một tram bước xung quanh chủ viện không cho phép có người tới lui khi hắn đang ở đó, đây là quy định do thái tử lập ra để phòng ngừa bọn họ nghe được cái gì không nên nghe, nhưng thật ra thì bọn họ đều là người luyện võ, cho dù có đứng xa hơn trăm bước, cũng vẫn có thể nghe được tiếng khóc la, gào thiết chói tai, thê thảm của mấy tiểu cô nương được đưa đến bên trong chủ viện, hơn nữa, bọn họ còn là người phải thu dọn tàn cục, thì còn có cái gì không biết không hiểu nữa đâu.

Thái tử cả người rạo rực đẩy cửa phòng ra, lập tức nhìn thấy hai tiểu nha đầu đang run cầm cập ôm chặt lấy nhau, một trong hai người đúng lúc ngẩng đầu lên, oán hận trừng mắt nhìn hắn, như thế hắn liền thấy rõ được dung nhan của nàng, quả nhiên là trắng trẻo, xinh xắn, đáng yêu, đáng tiếc là nha đầu còn lại không chịu ngẩng đầu lên, cho nên hắn cũng không biết hai nha đầu này giống nhau đến bao nhiêu.

Nhị Bình tức giận nhìn chằm chằm thái tử, "Mau thả chúng ta đi, bằng không... Hừ!"

Thái tử nhịn không được nhếch miệng cười, thật sự là một tiểu nha đầu ngây thơ, khờ khạo mà, thế mà còn dám giả vờ giả vịt làm ra bộ dạng đó muốn hù dọa hắn nữa chứ, hắn chậm rãi đem cửa phòng đóng chặt lại, suy nghĩ một chút rồi quyết định cài cả then cài vào, trước đây hắn vốn không cần phải làm như vậy, nhưng mà hôm nay lại cùng lúc có tới hai nha đầu, nếu trong lúc hắn đang bận rộn với một trong hai, mà đứa còn lại nhân cơ hội chạy đi thì thật không tốt, tuy rằng bên ngoài đã có một vòng thuộc hạ của hắn canh giữ sẵn sàng sẽ không phát sinh được sóng gió gì, chỉ là như vậy chẳng phải sẽ quấy rầy đến chuyện vui vẻ của hắn rồi sao.

Đôi giày đen thêu hoa văn tinh xảo của Thái tử dừng lại trước mặt hai tiểu cô nương, hắn ngồi xổm xuống, hai mắt đối diện với đôi mắt đang mở to trợn trừng của Nhị Bình một lát, khóe miệng kéo ra một nụ cười tà ác, một bàn tay đưa đến nắm lấy cằm nhỏ của Tam Bình từ nãy đến giờ vẫn đang cúi gằm mặt, bắt buộc nàng phải ngẩng đầu lên.

"Chậc chậc, quả nhiên là một cặp song sinh, dung mạo quả thật giống nhau như đúc." Ánh mắt dâm tà của hắn quét tới quét lui trên khuôn mặt hai người, cả hai đều trắng trẻo, mịn màng đáng yêu giống y nhau, hơn nữa còn có một loại cảm giác quen thuộc không giải thích được, hôm nay cũng không biết hắn đang làm sao vậy, nhìn thấy ai cũng đều cảm thấy giống như đã gặp qua rồi. Thái tử lắc đầu, hắn dám khẳng định mình chưa từng gặp qua hai tỷ muội song sinh này, một đôi tỷ muội xinh đẹp như thế, nếu như đã gặp qua hắn chắc chắn sẽ không quên được.

Chỉ có điều là, mặc dù hai tỷ muội các nàng bộ dạng rất giống nhau, nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược, một người lúc này còn đang nổi giận đùng đùng, thoạt nhìn chính là một con nhím nhỏ tính tình nóng nảy, ưa dựng lông lên, một người còn lại thì đang nước mắt đầm đìa, vừa thấy đã biết là một con thỏ con mềm nhũn mặc người nhào nặn rồi, thật là tuyệt vời, thật sự vừa khéo! Thái tử âm thầm tán thưởng không thôi, cặp song sinh này đúng là tuyệt phẩm, đợi lát nữa chơi đùa nhất định phải cẩn thận một chút, không nên quá nóng vội mà chơi chết các nàng, một đôi này hắn phải giữ lại để chơi đùa một thời gian mới không tính là lãng phí.

"Van xin ngài, xin hãy thả chúng tôi về đi mà." Tam Bình run rẩy, khuôn mặt đầy đáng thương mở miệng cầu xin, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào cánh tay hắn rồi lại rụt lại thật nhanh.

"Trở về làm gì, ở trong này có ăn có uống, còn không phải chịu rét lạnh, lại có người hầu hạ các ngươi, cuộc sống quá tốt đẹp rồi còn gì." Hô hấp của Thái tử dần dần trở nên dồn dập, hắn quyết định xuống tay với con nhím nhỏ trước, còn bé thỏ con kia nhát gan đến như thế, nhất định sẽ không dám bỏ chạy, chứ nếu ra tay với con thỏ nhỏ trước nói không chừng con nhím xù lông kia sẽ kiếm chuyện quấy rối, gây phiền toái làm hắn không thể tận hứng được mất.

Suy nghĩ lựa chọn tốt rồi, Thái tử lập tức chụp lấy cánh tay Nhị Bình, nhưng mà ngoài dự kiến của hắn, cánh tay nhỏ này của nàng lại khá rắn chắc, hoàn toàn không giống tay của một tiểu cô nương chín mười tuổi bình thường. Nhưng mà suy nghĩ lại thì hai nha đầu này đều là con nhà cùng khổ, lúc bị nhóm thuộc hạ của hắn bắt về đây còn đang phải cong lưng đi gánh nước, hẳn là ngày thường phải làm không thiếu việc nặng, vất vả trong nhà rồi, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên, trên bàn tay nhỏ bé kia còn có cả mấy vết chai.

Thái tử nghĩ thầm, nhất định phải chăm sóc, điều dưỡng các nàng cho ngày càng mềm mại thêm lên mới được, so sánh ra thì hắn càng thích mấy tiểu cô nương nhà quan gia hơn, thân thể mảnh mai, mềm mại, yếu đuối, giống như Diệp Thiên năm mười tuổi vậy, đã làm cho hắn si mê, ham muốn không thôi, vừa nhìn thấy liền muốn cướp lấy, chiếm làm của riêng. Chẳng qua là, con gái nhà quan gia mà bị mất tích khiến gây ra rất nhiều phiền toái, hắn là Thái tử, vẫn còn chưa leo lên được ngai vàng, nhóm các huynh đệ đều luôn dõi mắt, nhìn chăm chăm vào vị trí của hắn, cho nên hắn cũng không muốn tự rước lấy họa vào thân, vì thế mà nhiều năm như vậy, hắn đều chỉ để cho thuộc hạ của mình đi tìm bắt mấy tiểu cô nương con nhà bần hàn, nghèo khổ mà thôi, một là dù có mất tích cũng sẽ không có ai để ý, hai là cho dù có để ý cũng không dám báo quan, những người này thông thường từ khi sinh ra đã rất sợ hãi phải đi gặp quan phủ.

Thái tử nắm chặt kéo tay Nhị Bình lôi vào phòng ngủ, lúc này trong mắt Nhị Bình trào lên sự oán hận, năm đó đại tỷ cũng bị hắn ta hại chết ở nơi này đúng không? Một mình đại tỷ của nàng, phải cô độc đối mặt với gã ma quỷ, mặt người dạ thú này, tỷ tỷ đã phải sợ hãi đến mức nào, lại bị hắn tra tấn hành hạ đến độ thương tích đầy mình, cả người không một chỗ lành lặn, đau đớn thống khổ biết bao nhiêu. Sau đó nàng nhanh chóng che giấu oán hận trong đáy mắt mình đi, làm ra bộ dáng như đang sợ hãi, liều mạng giãy dụa, rồi từng bước bị Thái tử kéo vào bên trong, ném thẳng lên giường.

Thái tử ném Nhị Bình lên giường rồi cũng không lập tức nhảy lên, mà lại xoay người ra ngoài kéo cả Tam Bình đang run rẩy, khóc sướt mướt trở lại, cũng giống như trước ném nàng lên giường, hắn âm thầm nghĩ đến cảnh mình đang hưng phấn chơi đùa một người ngay dưới thân mà bên cạnh còn có một nha đầu khác giống y như đúc đang tỉnh tỉnh mê mê mà nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, lập tức máu huyết khắp cơ thể hắn đều nóng rực sôi trào lên.

Thái tử thong thả, ung dung đứng trước giường, nhìn hai con mồi cực phẩm lần này của mình, chậm rãi tháo đai lưng, cởi áo khoác ngoài ra.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?!" Nhị Bình trừng to hai mắt, các nàng đều đã sớm biết rõ ham mê biến thái của Thái tử, cho nên muốn diễn ra dáng vẻ mà hắn mê đắm, quả thực là rất dễ dàng.

"Làm gì sao? Ha ha, tất nhiên là yêu thương nàng nha." Thái tử vừa ngả ngớn cười ha hả vừa bổ nhào tới, đè cơ thể nhỏ bé của Nhị Bình dưới thân mình, cúi đầu há miệng cắn một cái ngay trên phần cổ non mịn của nàng, "Ngoan ngoãn đi, lát nữa ca ca ta sẽ chỉ cho các nàng biết cái gì gọi là cực lạc nhân gian."

Nhị Bình liều mạng giãy dụa phản kháng, "Buông, ngươi mau buông ra!" Đôi tay nhỏ bé của nàng chụp loạn, xé rách lớp trung y của Thái tử, làm lộ ra lồng ngực to rộng kia, Nhị Bình nhìn thẳng vào vị trí trái tim của hắn trong chốc lát, trong lòng thầm thề lát nữa nàng nhất định phải tự tay đâm thủng chỗ này mới được!

"Ha ha, cứ giãy dụa đi, ta đây thật yêu chết dáng vẻ không chịu khuất phục, chấp nhận số phận này, thật đúng là một tiểu cô nương bướng bỉnh quật cường mà." Cặp chân dài của hắn gắt gao đè chặt thân thể Nhị Bình, lại còn không quên nghiêng đầu nhìn qua Tam Bình đường như đã bị dọa sợ ngây người như phỗng, "Ngoan ngoãn nào, không thiếu phần nàng đâu, dáng vẻ đẫm lệ này của nàng ta cũng rất thích."

Tam Bình nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm vào phần cổ của hắn, tuy rằng hắn rất to cao, khỏe mạnh, nhưng nếu nàng một dao đâm thủng chỗ này, thì hắn cũng không thể sống nổi nữa đúng không?

Thái tử cúi đầu, nhìn Nhị Bình giãy dụa đến mặt đỏ tai hồng, rốt cuộc không nhịn được nữa, vươn tay xé toạc áo nàng, dùng sức cắn thật mạnh vào đầu vai nhỏ gầy của nàng, cho đến khi cảm nhận được hương vị máu tươi đầy quen thuộc, hắn mới vừa lòng liếm liếm khóe môi, lại không thể nghĩ là không nghe được tiếng kêu thảm thiết của nàng, chẳng lẽ con nhím nhỏ nhìn qua thật mạnh mẽ, cá tính này mới chỉ cắn một cái đã chịu không nổi mà ngất đi rồi? Hắn nghi hoặc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy ánh mắt chất chứa đầy oán hận của nàng.

Rốt cục Nhị Bình cũng cảm nhận được rõ ràng tình cảnh của đại tỷ năm đó. Không, lúc trước đại tỷ vẫn còn là một tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu, còn bản thân nàng thì đã trải qua nhiều năm huấn luyện, còn có Tam Bình đang ở bên cạnh nữa, cho nên nói tình cảnh khi đó của đại tỷ so ra thê thảm hơn rất nhiều, cứ như vậy một lần lại một lần, bị tên mặt người dạ thú trước mắt hành hạ, tra tấn đã chết.

"Chậc chậc, quả nhiên là một con nhím mà." Thái tử lắc đầu thở dài, hắn còn chưa từng gặp được một tiểu cô nương mạnh mẽ, bướng bỉnh như vậy đâu, thật sự là rất thú vị! Hai tay hắn nắm lấy vạt áo của nàng, dùng sức xé mạnh, cả thân hình nhỏ gầy non nớt của nàng đều bị lộ ra ngoài.

Hắn hài lòng gật gật đầu, đang muốn cúi đầu nhấm nháp thưởng thức một phen, khóe mắt lại vô tình quét đến một tia sáng sắc lạnh, hắn rùng mình, vội vàng cúi đầu né tránh, đợi hắn nâng đầu lên lần nữa, đã thấy con thỏ nhỏ mới vừa rồi còn đang khóc sướt mướt đã giống như thay đổi thành một người khác, hai mắt đỏ sẫm, vô cùng hung ác trừng mắt nhìn hắn, trong tay còn đang nắm chặt một thanh chủy thủ, "Ngươi đền mạng cho đại tỷ của ta!"

Thái tử chau mày, vì phòng ngừa loại tình huống này xảy ra, cho nên trước khi các nàng bị đưa đến đây đều đã bị kiểm tra thân thể, quần áo một phen, cho nên nàng lấy chủy thủ từ đâu ra? Hắn híp mắt nhìn kỹ lại liền hiểu được, thì ra là cây trâm gỗ trên đầu của nàng, một cây trâm gỗ bề ngoài nhìn giống như mấy thứ trang sức tầm thường mà đám người nghèo nàn cùng khổ hay dùng, không nghĩ tới vừa rút ra đã biến thành một thanh chủy thủ, mà khoan đã, con cái nhà cùng khổ làm sao có thể có loại vũ khí chế tác tinh xảo tỉ mỉ thế này được, nàng tới là để giết mình!

Hắn kinh hãi, đột nhiên nghĩ đến nếu mục đích con thỏ nhỏ là tới để giết mình, như vậy thì con nhím nhỏ đang bị mình đè dưới thân thì...

Không đợi hắn suy nghĩ cho xong, lồng ngực đã cảm nhận được một sự lạnh lẽo, cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến não bộ, hắn vừa cúi đầu đã nhìn thấy, vị trí giữa ngực đang bị cắm một thanh chủy thủ, phần chuôi lộ ra có hình dạng của cây trâm gỗ, lúc này đang bị tiểu cô nương hắn đè dưới thân nắm chặt trong tay.

"Người..." Thái tử há miệng muốn hô gọi đám thuộc hạ của mình lại đây, không ngờ ngay lúc này thanh chủy thủ trong tay Tam Bình cũng lần nữa đâm tới, hắn cuống quít chụp lấy cổ tay nàng, muốn cướp lấy chủy thủ trong tay nàng.

Nhị Bình lại dùng sức rút chủy thủ của mình ra khỏi ngực hắn, máu tươi lập tức phun trào, tay hắn lập tức bị đau đớn làm cho choáng váng, mềm nhũn, hắn buông tha việt đoạt lấy chủy thủ của Tam Bình, mà dùng tay bịt lấy miệng vết thương, xoay người muốn nhảy xuống giường, chỉ cần hắn có thể mở cửa chạy ra khỏi chủ viện, đám thuộc hạ của hắn nhất định sẽ chú ý tới sự khác thường của chỗ này.

Trông thấy Thái tử muốn bỏ chạy, Nhị Bình lập tức xoay người ngồi bật dậy, ôm chặt lấy chân hắn, chủy thủ trong tay Tam Bình lại đâm thẳng về phía hắn, lần này nàng đã đâm trúng ngay sau lưng hắn.

Thái tử đau đớn đến hoa mắt, choáng váng đầu óc, hắn như phát điên dùng hết sức lực giãy thoát khỏi sự kìm hãm của Nhị Bình, thất tha thất thểu, lảo đảo chạy về phía cửa chính, "Người đâu mau tới, mau tới đây!" Hắn muốn gọi to lệnh cho thuộc hạ tới ứng cứu, lại phát hiện thanh âm của mình phát ra rất nhỏ, tay chân cũng không ngừng run lên từng đợt, không xong rồi, trên chủy thủ của các nàng nhất định là đã bôi thêm thuốc gì đó!

Trên lưng lại một lần nữa đau nhói, cũng không biết là con nhím hay con thỏ lại đâm hắn thêm một nhát, thái tử chịu đựng đau đớn, xiêu xiêu vẹo vẹo bỏ chạy, hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa trước mắt, nhanh, nhanh, chỉ cần đi thêm vài bước nữa, là tới rồi.

Bàn tay hắn vừa chạm đến cửa, dùng sức đẩy ra, nhưng cửa lại không hề xê dịch, lúc này hắn mới nhớ tới vừa rồi khi vào phòng hắn sợ hai tiểu cô nương nhân cơ hội bỏ chạy, cho nên đã cài cả then cài chặn cửa, cả người hắn như nhũn ra, ánh mắt đã dần mơ hồ không nhìn rõ được gì, run lẩy bẩy lần mò muốn gỡ then cài ra, nhưng còn chưa mở được, trên cổ đã cảm nhận đến sự đau đớn, hắn gian nan quay đầu lại nhìn, đã thấy một trong hai tiểu cô nương đôi mắt đỏ sẫm trừng mắt nhìn hắn đầy oán hận, thanh chủy thủ trong tay nàng cũng đã đâm trúng vào yết hầu của mình.

Ngay trong cái thời khắc sống chết này, trong lòng Thái tử bỗng nhiên lại dâng lên một ý tưởng quỷ dị, cô nhóc này nhất định là con thỏ nhỏ vừa rồi còn đang khóc sướt mướt, không nghĩ tới một khi con thỏ nóng nảy cũng sẽ hung dữ cắn người như thế.

Cái miệng hắn mấy máy đóng đóng mở mở, lại không phát ra được chút âm thanh nào, sau lưng lại cảm thấy lạnh lẽo, chủy thủ của con nhím nhỏ cũng đã đâm vào giữa sống lưng hắn, thân hình cao lớn cửa Thái tử dựa vào cánh cửa, rồi chậm rãi trượt xuống mặt đất, hắn không cam lòng, không cam lòng sau khi đã làm nhiều chuyện đến thế, lúc sắp có thể leo lên ngai vàng rồi, lại bị chết ở trong tay hai tiểu cô nương thế này.

Nhị Bình không hề chớp mắt nhìn cái miệng đang cố mấp máy của hắn, hình như hắn đang hỏi: "Ai phái các ngươi tới?"

"Đại tỷ phái chúng ta tới." Nhị Bình cười lạnh lùng, lúc này thái tử mới cảm thấy được nàng rõ ràng là một sát thủ lãnh khốc đã được huấn luyện tỉ mỉ, chỗ nào có dáng vẻ một tiểu cô nương mười tuổi trắng mềm đáng yêu chứ? Có điều, đại tỷ của nàng là ai?

"Đại tỷ của bọn ta, chính là người đã bị ngươi hại chết ở nơi nàng!" Con thỏ nhỏ đứng bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nói.

Ánh mắt Thái tử đã sắp mở nổi nữa, hắn cố sức nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tam Bình, bỗng nhiên lại nghĩ tới, vài năm trước, thuộc hạ của hắn quả thật có mang về một tiểu cô nương bộ dáng rất giống hai người các nàng, khó trách hắn cảm thấy hai tiểu nha đầu này sao lại có chút quen mắt như thế, hóa ra, là đến để báo thù sao...

Cuối cùng trước mắt hắn cũng tối đen một mảnh, đầu cũng theo đó mà gục xuống, không còn sinh khí.

=-=-=-=-=-=

Trước khi hết vai vẫn không quên thể hiện sự biến thái của mình, còn rảnh hơi phân biệt ai đâm chỗ nào nữa cơ đấy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương