Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp
-
Chương 4: Thiếu nữ Lạc gia
Tuyết Oanh nhìn bộ dáng tham lam của Băng Nhi, không khỏi cười quyến rũ, nói: “Sắc trời còn sớm, không bằng tiểu ca lưu lại một đêm xuân thế nào?”
Băng Nhi lập tức ho một tiếng, con ngươi xoay tròn, nói: “Cái kia.... trong nhà còn có người đang đợi ta.”
"Hả? Là người trong lòng ngươi hay sao?” Ánh mắt Tuyết Oanh như nước, trêu đùa hỏi.
Băng Nhi gãi gãi hai gò má, chột dạ gật đầu một cái, trong lòng nàng người kia thật sự là tốt nhất.
Mặc dù người nam nhân kia mới xuất hiện trong sinh mệnh của nàng có 2 năm, cũng là từ sau khi nàng rơi xuống nước khởi tử hồi sinh mới xuất hiện, hơn nữa hắn còn thường xuất quỷ nhập thần giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Lại nói giống như hôm nay vậy, nàng dè dặt cẩn trọng theo dõi hắn nhưng vẫn như cũ không tìm ra chút tung tích nào.
Cho nên nói.....Đêm nay hắn có ở nhà hay không cũng khó mà nói được.
Nhưng bất luận như thế nào, nàng đều có thể cảm giác được, ở Lạc gia, hắn thật sự đối xử tốt với nàng.
... ...... ...... ...... ......
Ban đêm, trên đường yên tĩnh không người, ánh trăng phiếm ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Mà bên trong nhà vệ xí bên đường, từng mùi hôi thối buồn nôn làm người ta hít thở không thông đập vào mặt, Băng Nhi đang nín thở, dùng tốc độ nhanh nhất thay y phục nữ nhân, nhanh chóng trốn thoát.
"Địa phương quỷ quái đáng chết, thật sự là hôi muốn ngạt thở! Hôi chết ta rồi!” Băng Nhi đi đến một chỗ trống trải, hít mạnh vào ngụm không khí mới mẻ. Ánh mắt lại dừng trên thân cây đối diện, nhìn đến con chim tuyết trắng đang đứng thẳng chân trên chạc cây. Nó không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt mang theo khinh thường cùng trào phúng.
"Đây là cái thế đạo gì? Ngay cả một con chim cũng chê cười con người?” Nàng không khỏi cười tự giễu, bước chân nhanh hơn, sải bước đi về phía Đông.
Sau nửa canh giờ, nàng đã đứng trước đại môn của tòa phủ đệ, ánh mắt phẵng lặng.
Trước đại môn là ba thạch điêu cự thú, đại môn đỏ thẫm, đồng đinh ánh ngọc, vòng đồng sáng rõ.
Chợt, một chiếc xe ngựa hoa lệ từ trong ngõ hẻm chạy nhanh ra, xa phu không hề quan tâm mà vung roi ngựa, bánh xe mang theo nước bùn bắn tung tóe trước mặt nàng. Chỉ thấy quanh thân xe ngựa khảm vàng bạc sáng lóa, phú quý đường hoàng, mặt trái còn có hoa văn đề chữ “Lạc” cực kỳ chói mắt. Đây đúng là xe ngựa của Lạc gia ở kinh thành.
Băng Nhi nhìn xe ngựa rời đi, ánh mắt tối sầm lại, trong đó cất dấu cảm xúc phức tạp.
Chỉ thấy bóng dáng của nàng vừa chuyển, giống như mèo con yên lặng không một tiếng động nhảy từ bên tường vào phủ đệ Lạc gia, lại im hơi lặng tiếng xuyên qua vài đầu tường, nhẹ nhàng vọt người một cái đã đến trên đầu tường hậu viện. Quỷ mỵ lùi vào trong viện, cuối cùng đi đến một góc hoang vắng, thân hình nàng như con chim bay lượn, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Cảnh tượng nơi này cùng mặt trước hoàn toàn khác biệt. Tường viện phá nát, cửa viện lung lay sắp đổ, gạch ngói vỡ tan......
Bên trong có một gian nhà tương đối thấp, bên trong đen nhánh không thấy đèn đuốc.
Cảnh tượng rách nát không chịu nổi như vậy, giống như một quý nhân mặc tơ lụa đẹp đẽ, nội y lại rách một lỗ, nhưng lại rách ở nơi bí ẩn.
Cảnh này nơi đây, ở Lạc gia cũng chỉ có hai ba chỗ, đúng là vì loại con riêng như nàng mà chuẩn bị.
Chỉ là, trong lòng nàng có một loại phản nghịch bẩm sinh, vì không muốn trở thành một quân cờ bị Lạc gia tùy ý bài bố, nàng đã sớm hạ quyết tâm: Tuyệt đối không để nhân sinh của mình biến thành một bị kịch. Cho nên nàng luôn kiên trì cùng không ngừng nổ lực, không sợ nữ giả nam trang ra vào nơi phấn hoa ong bướm, trở thành một họa sư thanh lâu, thanh danh bất nhã.
Nghĩ như vậy nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Bỗng nhiên trong phòng truyền đến âm thanh thanh lãnh dễ nghe của nam tử “Lạc Băng Nhi!”
Băng Nhi giật mình một cái, vẻ mặt thay đổi. Không nghĩ tới hôm nay đại ca thật sự trở lại.
Đã thật lâu không bị hắn kêu cả tên lẫn họ, trong lòng Băng Nhi có chút bất an. Vì thế nàng một mặt thận trọng, hỏi: “Ca, sao lại đợi ta ở trong căn phòng tối như mực thế này, cũng không đốt đèn?”
Nam tử lạnh lùng nói: “Ta luôn ở tại đây chờ muội.”
Theo cái loại dự cảm chẳng lành đánh úp lại, Băng Nhi không khỏi thầm hận lão họa sư thế nhưng cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng, hại nàng mặt dày cò kè mặc cả một lúc lâu, nếu không nàng cũng không trễ thế này mới trở về. Nhưng trực giác của Băng Nhi cảm nhận được đại ca đang tức giận, đôi mắt lập tức chuyển động, nhưng cũng không rõ rốt cuộc là có chuyện gì?
Trong phòng, nam tử hừ lạnh một tiếng, nói: “Đứng chết trân ở nơi đó làm gì? Còn không tiến vào?”
Thân thể Băng Nhi căng thẳng, nắm thật chặt quần áo, dè dặt cẩn trọng tiếng vào.
Trong phòng tối đen mà yên tĩnh, phi thường yên tĩnh, yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Chợt, ánh nến sáng lên, làm cho cả phòng bừng sáng.
Phía trước cửa sổ là một nam tử trẻ tuổi như được chạm khắc từ ngọc, trên người là bộ y phục lam thanh, dáng người thon dài.
Ánh nến che khuất một phần tư dung mạo, nhưng nét tuấn mỹ vẫn hiện rõ trên vẻ mặt nhàn nhạt, đôi mắt đồng dạng thanh lãnh lạnh nhạt. Ánh nến mờ tối đánh vào đuôi lông mày, như ẩn như hiện dung mạo mi phong mục tú cùng với hơn phân nửa gương mặt tuấn mỹ vô trù, giống như một pho tượng khắc băng xa hoa trong biển, là loại ngọc thạch buốt lạnh chân thật.
Băng Nhi không khỏi ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, thật sâu chiêm ngưỡng hắn.
Mỗi lần thấy dung mạo xuất trần thoát tục của đại ca, trong nháy mắt Băng Nhi đều cảm thấy hoảng hốt.
Bất kể thế nào nàng cũng không rõ, rõ ràng là cùng phụ mẫu sinh ra nhưng vì sao đại ca lớn lên lại tuấn mỹ vô trù như vậy? Khí chất thanh lãnh như ngọc thế kia?
Còn ngũ quan của nàng rõ ràng là tinh điêu tế trác, nhưng chỉ để lại ấn tượng trong lòng mọi người là thanh tú đáng yêu.
Hai người đứng cùng một chỗ, hình thành đối lập mãnh liệt. Đại ca giống như là Hàn Ngọc trên đỉnh Côn Đôn, nàng lại như đá cuội bên bờ sông thôn quê. Đại ca giống như Bạch Liên nở rộ trên đỉnh Tuyết Sơn, nàng lại giống như cây cỏ nơi dã ngoại.
Huynh muội bọn họ lớn lên không có điểm nào giống nhau, tính cách cũng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Vào giờ khắc này, đôi mắt như làn thu thủy sáng láng nhìn hắn, cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang, nàng không nghĩ ra! Thật sự là không nghĩ ra!
Lạc Ngọc Ly cũng không để ý đến ánh mắt ‘u oán’ của Băng Nhi, chỉ ghét bỏ liếc mắt nhìn nàng một cái. Đôi mắt giống như Hàn Ngọc ngàn năm, lạnh như băng mà xuyên thẳng lòng người, thản nhiên nói: “Muội thật thối!”
Băng Nhi nhất thời xấu hổ, không khỏi nhắm mắt, hai tay chắp sau lưng, điểm mũi chân, nói: “Đại ca, ta đi ra ngoài mua chao, là hương vị chính tông nhất ở chợ đêm. Đi chợ phía Đông không mua được, lại đi phía Tây, cho nên lúc này mới trở về.”
"Không phải muội ghét ăn chao hay sao?” Từ trên cao Lạc Ngọc Ly nhìn xuống nàng, giọng điệu càng thêm lạnh như băng.
"Hôm nay.... ...... đột nhiên muốn ăn.” Hai tròng mắt Băng Nhi buông xuống, nhìn qua rất đáng thương.
"Vô liêm sỉ!” Người nào đó bỗng nhiên hung hăng đánh vào ót nàng, không chút lưu tình.
"Đại ca, vì sao huynh đánh ta?” Băng Nhi xoa đầu, ủy khuất nhìn hắn.
Lạc Ngọc Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn Băng Nhi “Nói rõ ràng, đây là cái gì?”
Băng Nhi bĩu môi nói: "Là cái gì?"
Chỉ thấy Lạc Ngọc Ly lấy ra một cuộn tranh từ phía sau lưng, dùng hay ngón tay trong sáng như ngọc chậm rãi bày ra.
Theo tờ giấy màu trắng từ từ buông xuống, hiện ra hình ảnh một nam một nữ.
Hình ảnh đẹp thì đẹp thật, nhưng nội dung bức họa lại rất khó coi. Trong đó là một mỹ nam tử gần như nửa thân trần, cùng một giai nhân mỹ lệ cảnh xuân lõa lồ, hai người đang triền miên một chỗ. Thân hình nử tử uyển chuyển vô cùng quấn trên người mỹ nam tử, cánh tay tuyết trắng vòng qua vai, yêu mị bám phía trên xương quai xanh, đùi ngọc thon dài gắt gao kẹp trên lưng đối phương.
Bắp thịt nam tử cường tráng, mi như đao nhíu lại, thở hổn hển. Dung mạo nử tử diễm lệ, mị nhãn như tơ, như hờn dỗi lại như cười vui.
Hai người da thịt lõa lồ, trông rất sống động, cơ thể giao triền, khăng khít thân mật. Phía trên bức tranh đề là: Cách thứ 18 – Long phượng tiêu dao.
Nhìn đến bức đồ, trong đầu khó tránh khỏi hiện lên vài từ: ướt át, kiều diễm, triền miên.
Trong lúc nhất thời, trong phòng không phải là cảnh phong tình mà là hàn ý. Khuôn mặt Lạc Ngọc Ly như sương băng, làm cho trong phòng không có tý độ ấm, làm cho người ta cảm thán thật sâu rằng băng dày ba thước cũng không bằng cái lạnh của hôm nay.
Băng Nhi lập tức hít vào một hơi khí lạnh, lui về phía sau vài bước, không nghĩ tới đồ riêng tư của nàng lại bị đại ca phát hiện rồi.
Băng Nhi lập tức ho một tiếng, con ngươi xoay tròn, nói: “Cái kia.... trong nhà còn có người đang đợi ta.”
"Hả? Là người trong lòng ngươi hay sao?” Ánh mắt Tuyết Oanh như nước, trêu đùa hỏi.
Băng Nhi gãi gãi hai gò má, chột dạ gật đầu một cái, trong lòng nàng người kia thật sự là tốt nhất.
Mặc dù người nam nhân kia mới xuất hiện trong sinh mệnh của nàng có 2 năm, cũng là từ sau khi nàng rơi xuống nước khởi tử hồi sinh mới xuất hiện, hơn nữa hắn còn thường xuất quỷ nhập thần giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Lại nói giống như hôm nay vậy, nàng dè dặt cẩn trọng theo dõi hắn nhưng vẫn như cũ không tìm ra chút tung tích nào.
Cho nên nói.....Đêm nay hắn có ở nhà hay không cũng khó mà nói được.
Nhưng bất luận như thế nào, nàng đều có thể cảm giác được, ở Lạc gia, hắn thật sự đối xử tốt với nàng.
... ...... ...... ...... ......
Ban đêm, trên đường yên tĩnh không người, ánh trăng phiếm ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Mà bên trong nhà vệ xí bên đường, từng mùi hôi thối buồn nôn làm người ta hít thở không thông đập vào mặt, Băng Nhi đang nín thở, dùng tốc độ nhanh nhất thay y phục nữ nhân, nhanh chóng trốn thoát.
"Địa phương quỷ quái đáng chết, thật sự là hôi muốn ngạt thở! Hôi chết ta rồi!” Băng Nhi đi đến một chỗ trống trải, hít mạnh vào ngụm không khí mới mẻ. Ánh mắt lại dừng trên thân cây đối diện, nhìn đến con chim tuyết trắng đang đứng thẳng chân trên chạc cây. Nó không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt mang theo khinh thường cùng trào phúng.
"Đây là cái thế đạo gì? Ngay cả một con chim cũng chê cười con người?” Nàng không khỏi cười tự giễu, bước chân nhanh hơn, sải bước đi về phía Đông.
Sau nửa canh giờ, nàng đã đứng trước đại môn của tòa phủ đệ, ánh mắt phẵng lặng.
Trước đại môn là ba thạch điêu cự thú, đại môn đỏ thẫm, đồng đinh ánh ngọc, vòng đồng sáng rõ.
Chợt, một chiếc xe ngựa hoa lệ từ trong ngõ hẻm chạy nhanh ra, xa phu không hề quan tâm mà vung roi ngựa, bánh xe mang theo nước bùn bắn tung tóe trước mặt nàng. Chỉ thấy quanh thân xe ngựa khảm vàng bạc sáng lóa, phú quý đường hoàng, mặt trái còn có hoa văn đề chữ “Lạc” cực kỳ chói mắt. Đây đúng là xe ngựa của Lạc gia ở kinh thành.
Băng Nhi nhìn xe ngựa rời đi, ánh mắt tối sầm lại, trong đó cất dấu cảm xúc phức tạp.
Chỉ thấy bóng dáng của nàng vừa chuyển, giống như mèo con yên lặng không một tiếng động nhảy từ bên tường vào phủ đệ Lạc gia, lại im hơi lặng tiếng xuyên qua vài đầu tường, nhẹ nhàng vọt người một cái đã đến trên đầu tường hậu viện. Quỷ mỵ lùi vào trong viện, cuối cùng đi đến một góc hoang vắng, thân hình nàng như con chim bay lượn, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Cảnh tượng nơi này cùng mặt trước hoàn toàn khác biệt. Tường viện phá nát, cửa viện lung lay sắp đổ, gạch ngói vỡ tan......
Bên trong có một gian nhà tương đối thấp, bên trong đen nhánh không thấy đèn đuốc.
Cảnh tượng rách nát không chịu nổi như vậy, giống như một quý nhân mặc tơ lụa đẹp đẽ, nội y lại rách một lỗ, nhưng lại rách ở nơi bí ẩn.
Cảnh này nơi đây, ở Lạc gia cũng chỉ có hai ba chỗ, đúng là vì loại con riêng như nàng mà chuẩn bị.
Chỉ là, trong lòng nàng có một loại phản nghịch bẩm sinh, vì không muốn trở thành một quân cờ bị Lạc gia tùy ý bài bố, nàng đã sớm hạ quyết tâm: Tuyệt đối không để nhân sinh của mình biến thành một bị kịch. Cho nên nàng luôn kiên trì cùng không ngừng nổ lực, không sợ nữ giả nam trang ra vào nơi phấn hoa ong bướm, trở thành một họa sư thanh lâu, thanh danh bất nhã.
Nghĩ như vậy nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Bỗng nhiên trong phòng truyền đến âm thanh thanh lãnh dễ nghe của nam tử “Lạc Băng Nhi!”
Băng Nhi giật mình một cái, vẻ mặt thay đổi. Không nghĩ tới hôm nay đại ca thật sự trở lại.
Đã thật lâu không bị hắn kêu cả tên lẫn họ, trong lòng Băng Nhi có chút bất an. Vì thế nàng một mặt thận trọng, hỏi: “Ca, sao lại đợi ta ở trong căn phòng tối như mực thế này, cũng không đốt đèn?”
Nam tử lạnh lùng nói: “Ta luôn ở tại đây chờ muội.”
Theo cái loại dự cảm chẳng lành đánh úp lại, Băng Nhi không khỏi thầm hận lão họa sư thế nhưng cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng, hại nàng mặt dày cò kè mặc cả một lúc lâu, nếu không nàng cũng không trễ thế này mới trở về. Nhưng trực giác của Băng Nhi cảm nhận được đại ca đang tức giận, đôi mắt lập tức chuyển động, nhưng cũng không rõ rốt cuộc là có chuyện gì?
Trong phòng, nam tử hừ lạnh một tiếng, nói: “Đứng chết trân ở nơi đó làm gì? Còn không tiến vào?”
Thân thể Băng Nhi căng thẳng, nắm thật chặt quần áo, dè dặt cẩn trọng tiếng vào.
Trong phòng tối đen mà yên tĩnh, phi thường yên tĩnh, yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Chợt, ánh nến sáng lên, làm cho cả phòng bừng sáng.
Phía trước cửa sổ là một nam tử trẻ tuổi như được chạm khắc từ ngọc, trên người là bộ y phục lam thanh, dáng người thon dài.
Ánh nến che khuất một phần tư dung mạo, nhưng nét tuấn mỹ vẫn hiện rõ trên vẻ mặt nhàn nhạt, đôi mắt đồng dạng thanh lãnh lạnh nhạt. Ánh nến mờ tối đánh vào đuôi lông mày, như ẩn như hiện dung mạo mi phong mục tú cùng với hơn phân nửa gương mặt tuấn mỹ vô trù, giống như một pho tượng khắc băng xa hoa trong biển, là loại ngọc thạch buốt lạnh chân thật.
Băng Nhi không khỏi ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, thật sâu chiêm ngưỡng hắn.
Mỗi lần thấy dung mạo xuất trần thoát tục của đại ca, trong nháy mắt Băng Nhi đều cảm thấy hoảng hốt.
Bất kể thế nào nàng cũng không rõ, rõ ràng là cùng phụ mẫu sinh ra nhưng vì sao đại ca lớn lên lại tuấn mỹ vô trù như vậy? Khí chất thanh lãnh như ngọc thế kia?
Còn ngũ quan của nàng rõ ràng là tinh điêu tế trác, nhưng chỉ để lại ấn tượng trong lòng mọi người là thanh tú đáng yêu.
Hai người đứng cùng một chỗ, hình thành đối lập mãnh liệt. Đại ca giống như là Hàn Ngọc trên đỉnh Côn Đôn, nàng lại như đá cuội bên bờ sông thôn quê. Đại ca giống như Bạch Liên nở rộ trên đỉnh Tuyết Sơn, nàng lại giống như cây cỏ nơi dã ngoại.
Huynh muội bọn họ lớn lên không có điểm nào giống nhau, tính cách cũng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Vào giờ khắc này, đôi mắt như làn thu thủy sáng láng nhìn hắn, cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang, nàng không nghĩ ra! Thật sự là không nghĩ ra!
Lạc Ngọc Ly cũng không để ý đến ánh mắt ‘u oán’ của Băng Nhi, chỉ ghét bỏ liếc mắt nhìn nàng một cái. Đôi mắt giống như Hàn Ngọc ngàn năm, lạnh như băng mà xuyên thẳng lòng người, thản nhiên nói: “Muội thật thối!”
Băng Nhi nhất thời xấu hổ, không khỏi nhắm mắt, hai tay chắp sau lưng, điểm mũi chân, nói: “Đại ca, ta đi ra ngoài mua chao, là hương vị chính tông nhất ở chợ đêm. Đi chợ phía Đông không mua được, lại đi phía Tây, cho nên lúc này mới trở về.”
"Không phải muội ghét ăn chao hay sao?” Từ trên cao Lạc Ngọc Ly nhìn xuống nàng, giọng điệu càng thêm lạnh như băng.
"Hôm nay.... ...... đột nhiên muốn ăn.” Hai tròng mắt Băng Nhi buông xuống, nhìn qua rất đáng thương.
"Vô liêm sỉ!” Người nào đó bỗng nhiên hung hăng đánh vào ót nàng, không chút lưu tình.
"Đại ca, vì sao huynh đánh ta?” Băng Nhi xoa đầu, ủy khuất nhìn hắn.
Lạc Ngọc Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn Băng Nhi “Nói rõ ràng, đây là cái gì?”
Băng Nhi bĩu môi nói: "Là cái gì?"
Chỉ thấy Lạc Ngọc Ly lấy ra một cuộn tranh từ phía sau lưng, dùng hay ngón tay trong sáng như ngọc chậm rãi bày ra.
Theo tờ giấy màu trắng từ từ buông xuống, hiện ra hình ảnh một nam một nữ.
Hình ảnh đẹp thì đẹp thật, nhưng nội dung bức họa lại rất khó coi. Trong đó là một mỹ nam tử gần như nửa thân trần, cùng một giai nhân mỹ lệ cảnh xuân lõa lồ, hai người đang triền miên một chỗ. Thân hình nử tử uyển chuyển vô cùng quấn trên người mỹ nam tử, cánh tay tuyết trắng vòng qua vai, yêu mị bám phía trên xương quai xanh, đùi ngọc thon dài gắt gao kẹp trên lưng đối phương.
Bắp thịt nam tử cường tráng, mi như đao nhíu lại, thở hổn hển. Dung mạo nử tử diễm lệ, mị nhãn như tơ, như hờn dỗi lại như cười vui.
Hai người da thịt lõa lồ, trông rất sống động, cơ thể giao triền, khăng khít thân mật. Phía trên bức tranh đề là: Cách thứ 18 – Long phượng tiêu dao.
Nhìn đến bức đồ, trong đầu khó tránh khỏi hiện lên vài từ: ướt át, kiều diễm, triền miên.
Trong lúc nhất thời, trong phòng không phải là cảnh phong tình mà là hàn ý. Khuôn mặt Lạc Ngọc Ly như sương băng, làm cho trong phòng không có tý độ ấm, làm cho người ta cảm thán thật sâu rằng băng dày ba thước cũng không bằng cái lạnh của hôm nay.
Băng Nhi lập tức hít vào một hơi khí lạnh, lui về phía sau vài bước, không nghĩ tới đồ riêng tư của nàng lại bị đại ca phát hiện rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook