Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp
-
Chương 14: Y phục dạ hành bó sát người
Khi Băng Nhi tin sẽ không đuổi theo kịp Lạc Ngọc Ly, liền quay trở lại, lẻn vào một góc kín đáo trong một tứ hợp viện.
Nàng cẩn thận nhìn xung quanh, vươn tay gõ gõ trên mặt đất vài cái, chậm rãi kéo miếng gạch thứ ba ra, ở bên trong cúi người đào nửa ngày, rốt cục lấy một gói đồ tối màu từ bên trong ra. Sau khi mở ra, bên trong chứa một bộ y phục dạ hành, còn có dây thừng, cùng một số đồ vật này nọ gì đó đều bày biện gọn gang ngăn nắp.
Băng Nhi lại cẩn thận kiểm tra một lần, xác nhận đồ vật bên trong đều có thể sử dụng, không có gì sai sót mới thả lỏng tâm tình.
Nàng hài lòng gật đầu một cái, thu hồi gói đồ, nhanh chóng bay vào trong nhà thay đổi y phục và đạo cụ.
Trong phòng chợt truyền đến giọng nói oán giận của nữ tử: “Đáng chết, không ngờ quần áo lại chật như vậy.”
"Thật là đồ rẻ thì sẽ không tốt. Y phục dạ hành này cũng bị rút lại. Không bao giờ ham đồ rẻ nữa.”
"Thôi thôi, trước tiên mặc đỡ, chờ sau này có bạc, bản cô nương sẽ mua một bộ tốt nhất mặc.”
Băng Nhi tức giận lôi kéo y phục, vật liệu may mặc vẫn như cũ bó sát trên người. Bản thân Băng Nhi khá cao, lúc này một thân y phục dạ hành màu đen càng làm dáng vẻ của nàng thêm cao ráo, vải dệt mỏng manh gắt gao bao bọc thân thể nàng, càng hiện ra đôi chân thon dài thẳng tấp. Dáng người mảnh mai thon thả, đường cong tinh xảo vừa đúng, mang theo vẻ đẹp tự nhiên hoàn mỹ mê người.
Ai có thể nghĩ tới một nữ tử vừa cao vừa gầy lại có thể sở hữu dáng ngời tuyệt diệu như vậy? chỉ sợ hoa khôi thanh lâu cũng không bằng một phần của nàng.
Nhưng Băng Nhi cũng không tự mình hiểu lấy, trong phòng bây giờ chỉ có một bóng dáng người đang vặn vẹo biến hình trong gương.
Trong mắt Băng Nhi xẹt qua một tia âm u, chỉ cần nghĩ đến không thể lấy lại đồ vật của mẫu thân, nàng liền rất không cam tâm!
Sau đó không lâu nàng sẽ phải rời khỏi Lạc gia, nếu trước khi đi còn chưa lấy lại được di vật, đây sẽ là một tiếc nuối cả đời của nàng.
Chỉ là, nàng đã sớm nghĩ xong kế hoạch thứ hai. Tuy rằng kế hoạch này là một hạ sách, nhưng cũng là biện pháp bất đắc dĩ.
Dù sao, nếu nói là đến “trộm”, Băng Nhi đối với loại người không biết xấu hổ này, đương nhiên cũng là một chiến lược. Một chiến lược làm cho người ta khinh thường.
. . . . . .
Trong màn đêm, đền lồng đỏ treo trên các lầu cao đình các, trong đêm tối tản ra ánh sáng mỏng manh.
Chợt, “vèo” một cái, một bóng đen xẹt qua từ bờ tường, dáng người thon thả toát ra đường cong mỹ lệ trong màn đêm.
Mặc dù cái người nọ thi triển cũng không phải là khinh công, nhưng thân pháp cũng uyển chuyển không gì sánh kịp.
Bước chân nữ tử nhẹ nhàng, nhanh chóng, tao nhã.
Tiến vào trong viện, bóng đen kia phiêu diêu như lá cây nhẹ nhàng hạ xuống, đong đưa không tiếng động. Dưới lớp khăn che mặt màu đen lộ ra đôi mắt sáng ngời, đúng là cặp mắt của Băng Nhi. Trong bóng đêm nàng phân biệt chuẩn xác phương hướng đình viện của Thập Tam di nương, lập tức đi về phía đó, dọc theo đường đi thản nhiên, bất ngờ mà thoải mái.
Trong lầu các, bỗng nhiên truyền đến âm thanh tiếng đồ sứ bị vỡ, đột ngột mà chói tai.
Ngay sau đó lại truyền tới tiếng gậy đánh vào thân thể, cùng tiếng kêu thê lương thảm thiết của đám tỳ nữ. Xem ra, tâm tình của Thập Tam di nương cùng Bạch Mị Nhi thật không tốt.
Băng Nhi ổn định lại tinh thần, đầu tiên là tìm một gốc cây đại thụ dưới mái hiên. Đại thụ cao lớn trong viện tối, chỉ vài bước nàng đã tiến đến trên ngọn cây, tiếp theo từ bên hông cởi xuống một sợi dây thừng, giương tay ném đi, đầu dây thừng nhanh chóng vọt tới một chỗ khác trên đỉnh đình viện. Thì ra dây thừng này không phải là loại dây thừng thông thường, mà móc câu người giang hồ thường dùng.
Băng Nhi nhanh chóng cột dây thừng vào cây đại thụ, vì thế, nàng còn có thể khống chế một đầu dây.
Băng Nhi triển khai hai tay, như giẫm trên đất bằng, nhờ vào đoạn dây thừng nhanh chóng bay về phía đỉnh đình viện đối diện. Cuối cùng nàng nhẹ nhàng xoay người một cái, vòng eo chuyển động một cái, dùng lực eo nhảy lên lầu các.
Nếu có người nhìn thấy động tác cuối cùng của Băng Nhi, nhất định cực kỳ khâm phục trình độ mềm dẻo của phần eo của nàng.
Lên đến nóc nhà, Băng Nhi ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trừi đen kịt, nhẹ nhàng thở ra.
"Phù ——" Băng Nhi đang cảm thán, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng cười khẽ của nam tử.
Băng Nhi không khỏi cả kinh, giữa lông mày nhảy dựng, sắc mặt thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.
Khi khóe mắt nàng nhìn thoáng qua trên nóc nhà vậy mà lại có một nam tử một thân hắc y đứng đó. Người này tao nhã giống như ám dạ vương tử, ánh mắt ý vị thâm trường đánh giá nàng, cả người ngạo nghễ khí thế làm cho người ta không thể khinh thường.
Bỗng nhiên sinh biến, Băng Nhi không ngờ sẽ có cảnh tượng như thế này. Thiên tính vạn tính, cố tình tính sót trên nóc nhà vậy mà lại có thêm một hộ vệ?
Băng Nhi không khỏi cứng ngắc đứng thẳng người, trong lòng khó tránh khỏi bất an, đôi mắt nhanh chóng chuyển động nói: “Đại hiệp, tiểu nữ tử chỉ là đi ngang qua mà thôi, thuận tiện quan sát cảnh trí nơi đây một chút. Ta chỉ là không có việc gì làm, bây giờ ta liền quay trở về.”
Dứt lời, Băng Nhi đã làm xong chuẩn bị tùy thời tùy chỗ chạy thoát thân.
Nam tử cười một tiếng “Đã đến đây rồi cần gì phải đi nữa?”
Đối phương giống như không có ý bỏ qua cho nàng, ánh mắt còn qua lại trên người nàng.
Băng Nhi lùi về sau, vẫn mỉm cười nói: “Đại hiệp, tiểu nữ tử còn rất nhiều chuyện cần phải làm. Ta trên có mẹ già, dưới có con nhỏ gào khóc đòi ăn, một nữ tử còn phải làm việc đến đêm khuya, bằng không trong nhà sẽ không có gì để ăn…..”
Nam tử “à….” một tiếng thật dài “Nghe ra thật sự là đáng thương, nhìn thân hình của ngươi rõ ràng là một nữ tử chưa từng sinh con.”
Mắt thấy bên môi người nọ cười như không cười, dĩ nhiên đã phát hiện sơ hở trong đó, Băng Nhi nhất thời nghẹn lời. Ngay sau đó, nàng đột nhiên lui một bước bay ngược về phía sau, thân hình thoáng cái bay lên không, giống như chim bay ra phía xa.
"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nhìn thấy đại lão bà sinh đứa nhỏ, tiểu lão bà mang đứa nhỏ?” Băng Nhi nhanh mồm nhanh miệng phản bác.
"Nói như vậy. . . . . . Ngươi là tiểu lão bà?"
"Ngươi mới là tiểu lão bà! Cả nhà ngươi đều là tiểu lão bà!” Thân thể Băng Nhi đã ở xa chừng một trượng, dừng lại ở nơi an toàn.
Ánh mắt của nàng chớp động, lại đột nhiên phát hiện khí chất của nam tử tựa như một vương tử cao quý, hắc y mặc trên người càng không tầm thường, liếc mắt nhìn lại là một loại suất khí tiêu sái.
Băng Nhi một mặc đề phòng, một mặt suy tư. Tuy rằng hộ vệ cũng thường mặc hắc y, nhưng tuyệt đối sẽ không che mặt.
Người này đại khái, có khả năng……Không phải là hộ vệ.
Mặc dù trong đầu nghĩ như vậy, nhưng giờ khắc này, nàng cũng không chịu khống chế mà liên tục lùi về sau, dưới chân tự nhiên hoạt động một cách thần kỳ.
Hai tay Băng Nhi vội vã triển khai, đứng tại trên mái hiên lúc ẩn lúc hiện, thân hình lảo đảo muốn ngã.
Nam tử nghiêng mắt nhìn nàng một cái, hời hợt nói: “Ngươi đứng vững một chút, nếu để ngã xuống, có khả năng dẫn đến rất nhiều hộ vệ.”
Băng Nhi hết sức ổn định thân hình, nhíu nhíu mày nói: “Cái chỗ quỷ quái này…. Sao lại trơn như vậy chứ?”
Nam tử liếc xéo nhìn Băng Nhi, khinh thường nói: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện phong thủy ở Lạc phủ rất tốt? Cái gọi là trận pháp yên tĩnh, một bên là thủy, phong thủy tốt không thể để thủy suy yếu. Nơi này bày trận thủy, trên nóc nhà gió lớn, đều thuộc phạm vi hoạt động của trận pháp. Cái này gọi là Ngũ Hành Vân Long trận, là một loại trận pháp phòng ngừa trộm cắp, cho nên dưới chân sẽ rất trơn.”
Nghe lời nói của nam tử, Băng Nhi ngẩn ra, ánh mắt nhìn về bốn phía, phát hiện thật sự là có trận pháp. Lầu các tráng lệ cùng núi giả thác nước trong Lạc phủ cứ nghĩ là bày vì may mắn, ngũ hành cũng không thiếu thủy thiếu mộc, hơn nữa còn thay đổi thất thường, may mắn là trong sách mẫu thân nàng có đề cập tới.
Đang lúc Băng Nhi suy tư, lại một trận gió to ập tới, trong tâm của nàng nhất thời không ổn định, mất đi cân bằng.
Những mảnh ngói giống như là thoa một tầng dầu, mà Băng Nhi vốn không có khinh công, dưới chân bất ổn, cố tình tư thế lại đang trượt xuống, muốn tránh cũng không được. Rốt cục chật vật không chịu nổi quay cuồng vài vòng, nghiêng ngả chao đảo rơi xuống, tình hình vô cùng thê thảm.
Giống như một nữ tử đang đi trên mặt băng đột nhiên bị ngã, tư thế kia khẳng định không xinh đẹp gì, huống chi là ngã nhào từ trên nóc nhà xuống.
Nam tử lắc đầu một cái, châm chọc cười một tiếng, "Bản lãnh kém như vậy, cũng dám đi làm trộm?”
Dứt lời, hắn vẫn là khoanh tay đứng nhìn, phía dưới có một hồ nước, rơi xuống đó uống vài ngụm nước tốt lắm, ít nhất sẽ không chết đuối.
Thế mà lại ngoài dự đoán, nam tử cũng không nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống nước.
Ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, tay phải Băng Nhi bám vào trên mái hiên, xoay người một cái, hai chân ở trên tường bắn ra, nháy mắt thân hình liền nhảy lên cao.
Điệu bộ của Băng Nhi tao nhã như đang biểu diễn kỹ thuật nhảy, đường cong bên ngoài giống như sóng nước lưu loát, đường cong thắt lưng bộ ngực hết sức khoa trương động lòng người.
Nam tử trầm mặc không nói, đứng tại chỗ, ánh mắt sáng như đuốc, lại thẳng tấp nhìn chằm chằm Băng Nhi.
"Nhìn cái gì vậy? Còn nhìn nữa liền móc mắt ngươi.” Ánh mắt Băng Nhi hung ác trừng nam tử, mũi chân nhẹ nhàng chạm trên mái hiên, an ủi vỗ về lồng ngực. Ngực của nàng không phải thật đầy đặn, nhưng rất thanh tú, nhìn rất mê người.
"Vừa rồi….. Ngươi thi triển công pháp gì?” Nam tử nhìn chằm chằm nàng, đột ngột hỏi.
"Dựa vào cái gì ta phải nói cho người biết?” Băng Nhi trừng mắt nhìn nam tử. Thật ra nàng cũng không biết công pháp gì, khi đó không kịp suy nghĩ gì, thân thể liền tự nhiên làm ra phản ứng như vậy thôi. Mà động tác kia rất giống với điệu múa Tiêu Dao trên bức họa. Trong lòng Băng Nhi cảm thấy kỳ quái, nhưng không kịp suy nghĩ nhiều.
Nam tử vậy mà vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, giống như trên người Băng Nhi không mặc y phục. Nàng bị hắn nhìn đến đáy lòng sợ hãi.
Chợt, trong đầu nàng thoáng qua một ý niệm. Một ý niệm cực kỳ không tốt.
Đêm hôm khuya khoắc, người này che mặc xuất hiện tại đây, vừa nhìn liền biết không phải người tốt.
Đúng rồi! Hắn sẽ không phải là……
Hái hoa tặc chứ?
Nàng cẩn thận nhìn xung quanh, vươn tay gõ gõ trên mặt đất vài cái, chậm rãi kéo miếng gạch thứ ba ra, ở bên trong cúi người đào nửa ngày, rốt cục lấy một gói đồ tối màu từ bên trong ra. Sau khi mở ra, bên trong chứa một bộ y phục dạ hành, còn có dây thừng, cùng một số đồ vật này nọ gì đó đều bày biện gọn gang ngăn nắp.
Băng Nhi lại cẩn thận kiểm tra một lần, xác nhận đồ vật bên trong đều có thể sử dụng, không có gì sai sót mới thả lỏng tâm tình.
Nàng hài lòng gật đầu một cái, thu hồi gói đồ, nhanh chóng bay vào trong nhà thay đổi y phục và đạo cụ.
Trong phòng chợt truyền đến giọng nói oán giận của nữ tử: “Đáng chết, không ngờ quần áo lại chật như vậy.”
"Thật là đồ rẻ thì sẽ không tốt. Y phục dạ hành này cũng bị rút lại. Không bao giờ ham đồ rẻ nữa.”
"Thôi thôi, trước tiên mặc đỡ, chờ sau này có bạc, bản cô nương sẽ mua một bộ tốt nhất mặc.”
Băng Nhi tức giận lôi kéo y phục, vật liệu may mặc vẫn như cũ bó sát trên người. Bản thân Băng Nhi khá cao, lúc này một thân y phục dạ hành màu đen càng làm dáng vẻ của nàng thêm cao ráo, vải dệt mỏng manh gắt gao bao bọc thân thể nàng, càng hiện ra đôi chân thon dài thẳng tấp. Dáng người mảnh mai thon thả, đường cong tinh xảo vừa đúng, mang theo vẻ đẹp tự nhiên hoàn mỹ mê người.
Ai có thể nghĩ tới một nữ tử vừa cao vừa gầy lại có thể sở hữu dáng ngời tuyệt diệu như vậy? chỉ sợ hoa khôi thanh lâu cũng không bằng một phần của nàng.
Nhưng Băng Nhi cũng không tự mình hiểu lấy, trong phòng bây giờ chỉ có một bóng dáng người đang vặn vẹo biến hình trong gương.
Trong mắt Băng Nhi xẹt qua một tia âm u, chỉ cần nghĩ đến không thể lấy lại đồ vật của mẫu thân, nàng liền rất không cam tâm!
Sau đó không lâu nàng sẽ phải rời khỏi Lạc gia, nếu trước khi đi còn chưa lấy lại được di vật, đây sẽ là một tiếc nuối cả đời của nàng.
Chỉ là, nàng đã sớm nghĩ xong kế hoạch thứ hai. Tuy rằng kế hoạch này là một hạ sách, nhưng cũng là biện pháp bất đắc dĩ.
Dù sao, nếu nói là đến “trộm”, Băng Nhi đối với loại người không biết xấu hổ này, đương nhiên cũng là một chiến lược. Một chiến lược làm cho người ta khinh thường.
. . . . . .
Trong màn đêm, đền lồng đỏ treo trên các lầu cao đình các, trong đêm tối tản ra ánh sáng mỏng manh.
Chợt, “vèo” một cái, một bóng đen xẹt qua từ bờ tường, dáng người thon thả toát ra đường cong mỹ lệ trong màn đêm.
Mặc dù cái người nọ thi triển cũng không phải là khinh công, nhưng thân pháp cũng uyển chuyển không gì sánh kịp.
Bước chân nữ tử nhẹ nhàng, nhanh chóng, tao nhã.
Tiến vào trong viện, bóng đen kia phiêu diêu như lá cây nhẹ nhàng hạ xuống, đong đưa không tiếng động. Dưới lớp khăn che mặt màu đen lộ ra đôi mắt sáng ngời, đúng là cặp mắt của Băng Nhi. Trong bóng đêm nàng phân biệt chuẩn xác phương hướng đình viện của Thập Tam di nương, lập tức đi về phía đó, dọc theo đường đi thản nhiên, bất ngờ mà thoải mái.
Trong lầu các, bỗng nhiên truyền đến âm thanh tiếng đồ sứ bị vỡ, đột ngột mà chói tai.
Ngay sau đó lại truyền tới tiếng gậy đánh vào thân thể, cùng tiếng kêu thê lương thảm thiết của đám tỳ nữ. Xem ra, tâm tình của Thập Tam di nương cùng Bạch Mị Nhi thật không tốt.
Băng Nhi ổn định lại tinh thần, đầu tiên là tìm một gốc cây đại thụ dưới mái hiên. Đại thụ cao lớn trong viện tối, chỉ vài bước nàng đã tiến đến trên ngọn cây, tiếp theo từ bên hông cởi xuống một sợi dây thừng, giương tay ném đi, đầu dây thừng nhanh chóng vọt tới một chỗ khác trên đỉnh đình viện. Thì ra dây thừng này không phải là loại dây thừng thông thường, mà móc câu người giang hồ thường dùng.
Băng Nhi nhanh chóng cột dây thừng vào cây đại thụ, vì thế, nàng còn có thể khống chế một đầu dây.
Băng Nhi triển khai hai tay, như giẫm trên đất bằng, nhờ vào đoạn dây thừng nhanh chóng bay về phía đỉnh đình viện đối diện. Cuối cùng nàng nhẹ nhàng xoay người một cái, vòng eo chuyển động một cái, dùng lực eo nhảy lên lầu các.
Nếu có người nhìn thấy động tác cuối cùng của Băng Nhi, nhất định cực kỳ khâm phục trình độ mềm dẻo của phần eo của nàng.
Lên đến nóc nhà, Băng Nhi ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trừi đen kịt, nhẹ nhàng thở ra.
"Phù ——" Băng Nhi đang cảm thán, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng cười khẽ của nam tử.
Băng Nhi không khỏi cả kinh, giữa lông mày nhảy dựng, sắc mặt thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.
Khi khóe mắt nàng nhìn thoáng qua trên nóc nhà vậy mà lại có một nam tử một thân hắc y đứng đó. Người này tao nhã giống như ám dạ vương tử, ánh mắt ý vị thâm trường đánh giá nàng, cả người ngạo nghễ khí thế làm cho người ta không thể khinh thường.
Bỗng nhiên sinh biến, Băng Nhi không ngờ sẽ có cảnh tượng như thế này. Thiên tính vạn tính, cố tình tính sót trên nóc nhà vậy mà lại có thêm một hộ vệ?
Băng Nhi không khỏi cứng ngắc đứng thẳng người, trong lòng khó tránh khỏi bất an, đôi mắt nhanh chóng chuyển động nói: “Đại hiệp, tiểu nữ tử chỉ là đi ngang qua mà thôi, thuận tiện quan sát cảnh trí nơi đây một chút. Ta chỉ là không có việc gì làm, bây giờ ta liền quay trở về.”
Dứt lời, Băng Nhi đã làm xong chuẩn bị tùy thời tùy chỗ chạy thoát thân.
Nam tử cười một tiếng “Đã đến đây rồi cần gì phải đi nữa?”
Đối phương giống như không có ý bỏ qua cho nàng, ánh mắt còn qua lại trên người nàng.
Băng Nhi lùi về sau, vẫn mỉm cười nói: “Đại hiệp, tiểu nữ tử còn rất nhiều chuyện cần phải làm. Ta trên có mẹ già, dưới có con nhỏ gào khóc đòi ăn, một nữ tử còn phải làm việc đến đêm khuya, bằng không trong nhà sẽ không có gì để ăn…..”
Nam tử “à….” một tiếng thật dài “Nghe ra thật sự là đáng thương, nhìn thân hình của ngươi rõ ràng là một nữ tử chưa từng sinh con.”
Mắt thấy bên môi người nọ cười như không cười, dĩ nhiên đã phát hiện sơ hở trong đó, Băng Nhi nhất thời nghẹn lời. Ngay sau đó, nàng đột nhiên lui một bước bay ngược về phía sau, thân hình thoáng cái bay lên không, giống như chim bay ra phía xa.
"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nhìn thấy đại lão bà sinh đứa nhỏ, tiểu lão bà mang đứa nhỏ?” Băng Nhi nhanh mồm nhanh miệng phản bác.
"Nói như vậy. . . . . . Ngươi là tiểu lão bà?"
"Ngươi mới là tiểu lão bà! Cả nhà ngươi đều là tiểu lão bà!” Thân thể Băng Nhi đã ở xa chừng một trượng, dừng lại ở nơi an toàn.
Ánh mắt của nàng chớp động, lại đột nhiên phát hiện khí chất của nam tử tựa như một vương tử cao quý, hắc y mặc trên người càng không tầm thường, liếc mắt nhìn lại là một loại suất khí tiêu sái.
Băng Nhi một mặc đề phòng, một mặt suy tư. Tuy rằng hộ vệ cũng thường mặc hắc y, nhưng tuyệt đối sẽ không che mặt.
Người này đại khái, có khả năng……Không phải là hộ vệ.
Mặc dù trong đầu nghĩ như vậy, nhưng giờ khắc này, nàng cũng không chịu khống chế mà liên tục lùi về sau, dưới chân tự nhiên hoạt động một cách thần kỳ.
Hai tay Băng Nhi vội vã triển khai, đứng tại trên mái hiên lúc ẩn lúc hiện, thân hình lảo đảo muốn ngã.
Nam tử nghiêng mắt nhìn nàng một cái, hời hợt nói: “Ngươi đứng vững một chút, nếu để ngã xuống, có khả năng dẫn đến rất nhiều hộ vệ.”
Băng Nhi hết sức ổn định thân hình, nhíu nhíu mày nói: “Cái chỗ quỷ quái này…. Sao lại trơn như vậy chứ?”
Nam tử liếc xéo nhìn Băng Nhi, khinh thường nói: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện phong thủy ở Lạc phủ rất tốt? Cái gọi là trận pháp yên tĩnh, một bên là thủy, phong thủy tốt không thể để thủy suy yếu. Nơi này bày trận thủy, trên nóc nhà gió lớn, đều thuộc phạm vi hoạt động của trận pháp. Cái này gọi là Ngũ Hành Vân Long trận, là một loại trận pháp phòng ngừa trộm cắp, cho nên dưới chân sẽ rất trơn.”
Nghe lời nói của nam tử, Băng Nhi ngẩn ra, ánh mắt nhìn về bốn phía, phát hiện thật sự là có trận pháp. Lầu các tráng lệ cùng núi giả thác nước trong Lạc phủ cứ nghĩ là bày vì may mắn, ngũ hành cũng không thiếu thủy thiếu mộc, hơn nữa còn thay đổi thất thường, may mắn là trong sách mẫu thân nàng có đề cập tới.
Đang lúc Băng Nhi suy tư, lại một trận gió to ập tới, trong tâm của nàng nhất thời không ổn định, mất đi cân bằng.
Những mảnh ngói giống như là thoa một tầng dầu, mà Băng Nhi vốn không có khinh công, dưới chân bất ổn, cố tình tư thế lại đang trượt xuống, muốn tránh cũng không được. Rốt cục chật vật không chịu nổi quay cuồng vài vòng, nghiêng ngả chao đảo rơi xuống, tình hình vô cùng thê thảm.
Giống như một nữ tử đang đi trên mặt băng đột nhiên bị ngã, tư thế kia khẳng định không xinh đẹp gì, huống chi là ngã nhào từ trên nóc nhà xuống.
Nam tử lắc đầu một cái, châm chọc cười một tiếng, "Bản lãnh kém như vậy, cũng dám đi làm trộm?”
Dứt lời, hắn vẫn là khoanh tay đứng nhìn, phía dưới có một hồ nước, rơi xuống đó uống vài ngụm nước tốt lắm, ít nhất sẽ không chết đuối.
Thế mà lại ngoài dự đoán, nam tử cũng không nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống nước.
Ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, tay phải Băng Nhi bám vào trên mái hiên, xoay người một cái, hai chân ở trên tường bắn ra, nháy mắt thân hình liền nhảy lên cao.
Điệu bộ của Băng Nhi tao nhã như đang biểu diễn kỹ thuật nhảy, đường cong bên ngoài giống như sóng nước lưu loát, đường cong thắt lưng bộ ngực hết sức khoa trương động lòng người.
Nam tử trầm mặc không nói, đứng tại chỗ, ánh mắt sáng như đuốc, lại thẳng tấp nhìn chằm chằm Băng Nhi.
"Nhìn cái gì vậy? Còn nhìn nữa liền móc mắt ngươi.” Ánh mắt Băng Nhi hung ác trừng nam tử, mũi chân nhẹ nhàng chạm trên mái hiên, an ủi vỗ về lồng ngực. Ngực của nàng không phải thật đầy đặn, nhưng rất thanh tú, nhìn rất mê người.
"Vừa rồi….. Ngươi thi triển công pháp gì?” Nam tử nhìn chằm chằm nàng, đột ngột hỏi.
"Dựa vào cái gì ta phải nói cho người biết?” Băng Nhi trừng mắt nhìn nam tử. Thật ra nàng cũng không biết công pháp gì, khi đó không kịp suy nghĩ gì, thân thể liền tự nhiên làm ra phản ứng như vậy thôi. Mà động tác kia rất giống với điệu múa Tiêu Dao trên bức họa. Trong lòng Băng Nhi cảm thấy kỳ quái, nhưng không kịp suy nghĩ nhiều.
Nam tử vậy mà vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, giống như trên người Băng Nhi không mặc y phục. Nàng bị hắn nhìn đến đáy lòng sợ hãi.
Chợt, trong đầu nàng thoáng qua một ý niệm. Một ý niệm cực kỳ không tốt.
Đêm hôm khuya khoắc, người này che mặc xuất hiện tại đây, vừa nhìn liền biết không phải người tốt.
Đúng rồi! Hắn sẽ không phải là……
Hái hoa tặc chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook