Tiểu Sát Tinh 2
-
Chương 31: Quyết tử
–—
Đệ tứ sát thủ quát lên một tiếng vung tròn thanh đoản đao che chở trước mặt.
Soảng…
Oái…
Đệ tử sát thủ rú lên một tiếng, lảo đảo tháo lui về phía sau năm sáu bước, trước ngực hắn máu tuôn ra lai láng.
Hắn vừa trúng một kiếm xéo ngang ngực sâu một tấc, cũng may nhờ Tần Bảo không có ý sát hại.
Từ lão nhân vận trường xám tới hai tên tổng lãnh, phó tổng lãnh, ba tên sát thủ, luôn cả hai mươi tên sát thủ đứng ngoài đều kêu lên một lượt rồi im bặt.
Dĩ nhiên đệ tứ sát thủ đã bại trận ở chiêu thứ nhì do Tần Bảo xuất chiêu.
Nữ lang ngồi trên ghế ánh mắt lay động, nhưng chẳng có một lời nào.
Liền đó, đệ tam sát thủ bước vào đấu trường thay thế cho đệ tứ sát thủ.
Vừa đứng đối diện với Tần Bảo không nói một lời đệ tam sát thủ vung thanh đoản đao xuất luôn sáu chiêu, đao ánh chớp lòe điểm tới tử huyệt Tần Bảo.
Tần Bảo đã có cái quyết tâm đánh mạnh, đánh nhanh liền xuất luôn sáu chiêu chống trả sáu luồng đao ảnh của đệ tam sát thủ vừa chớp tới.
Tới chiêu thứ tư, bỗng đệ tam sát thủ rú lên một tiếng, lùi lại, trên vai hắn đã trúng nhằm một nhát kiếm, máu tuôn ra ướt cả áo.
Tần Bảo vừa thu hồi trường kiếm, đệ nhị sát thủ đã bước vào đấu trường.
Cũng như đệ tam sát thủ, không nói một lời, đệ nhị sát thủ xuất luôn mười hai chiêu liên hoàn tấn công Tần Bảo như vũ bảo.
Qua hai trận, hắn biết rõ Tần Bảo là một đại cao thủ công lực cao thâm tột đỉnh nên xuất toàn lực.
Tần Bảo vung trường kiếm xuất chiêu đón nghênh, đao kiếm chạm nhau chan chát, ánh lửa chớp rực khắp cả đấu trường.
Nháy mắt, song phương đấu nhau trên mười chiêu, chưa định hơn thua.
Đến chiêu thứ mười bốn, Tần Bảo thét lên một tiếng, vung trường kiếm chẻ vào ánh đao đánh bạt ra…
Keng…
Thanh đại đao rơi xuống đất, liền đó mũi kiếm của Tần Bảo đã dí vào ngực đệ nhị sát thủ.
Chiêu vừa rồi đệ nhị sát thủ chịu không nổi nội lực mười thành của Tần Bảo nên bủn rủn chân tay, đành phải buông thanh đoản đao và bị chàng khống chế tức khắc.
Toàn trường xôn xao cả lên.
Thân hình nữ nhân khẽ lay động, nhìn Tần Bảo bằng ánh mắt lạ lùng.
Lão nhân vận trường xám và hai tên tổng lãnh, phó tổng lãnh trố sáu con mắt nhìn Tần Bảo như nhìn một con quái vật vừa xuất hiện.
Tất cả đều không ngờ công lực của Tần Bảo cao thâm khủng khiếp đến thế.
Đệ nhị sát thủ lui ra ngoài, đệ nhất sát thủ liền vào thay.
Hắn vung thanh đại đao tấn công Tần Bảo tới tấp bằng các chiêu thức kì dị, khác hẳn chiêu đao của ba tên sát thủ vừa bại trận.
Qua ba trận vừa rồi, đệ nhất sát thủ đã hiểu rõ nội lực cao thâm không tưởng tượng nổi của Tần Bảo, nên hắn không dám coi thường và sử dụng liên hoàn đao cho đối phương chỉ lo chống đỡ, chẳng còn phản công được.
Tần Bảo xuất trường kiếm tiếp chiến.
Ánh đao, kiếm ảnh sáng rực trong Cực Hình đường, võ khí chạm nhau tóe lửa.
Nháy mắt đã trên ba mươi hiệp, hai bên vẫn chưa bên nào giành được thế thượng phong.
Vừa xuất kiếm, Tần Bảo vừa nghĩ thầm:
- Tên đệ nhất sát thủ này rất lợi hại, kiếm pháp tinh thông lại khôn quỷ, cố tránh không chạm nội lực với ta, tình hình này ta không thể sử dụng kiếm thuật thắng nổi hắn, ta hãy thừa cơ hội dùng nội lực đánh bại hắn mới xong.
Nghĩ dứt, Tần Bảo vừa tránh khỏi một ánh đao của đệ nhất sát thủ, vừa vận lên đủ mười thành, hét to:
- Buông đao!
Mồm hét, chàng vừa lao vút thanh trường kiếm xuống đầu đệ nhất sát thủ nhanh hơn chớp giật, bề thế không có thân pháp nào tránh né cho kịp.
Đệ nhất sát thủ kinh hãi quát to một tiếng, vung thanh đoản đao chống đỡ.
Một tiếng soảng kinh rợn, kèm theo một tiếng rú lồng lộn nổi lên.
Đệ nhất sát thủ buông thanh đoản đao, loạng choạng thối lui cả trượng, từ miệng phun ra một vòi máu tươi trông thật ghê rợn.
Toàn đấu trường nhốn nháo cả lên. Mọi người dồn tất cả ánh mắt về phía đệ nhất sát thủ và Tần Bảo.
Phút giây, bầu không khí trong đấu trường trở lại im lặng như cũ. Sự im lăng trong căng thẳng, hãi hùng.
Từ lúc trận đấu diễn ra, nữ lang im lặng, cho tới bây giờ mới lên tiếng:
- Nhị vị tổng lãnh, phó tổng lãnh ứng chiến.
Phó tổng lãnh ứng thính, bước tới đấu trường phất tay sang đệ nhất sát thủ.
- Lui!
Đệ nhất sát thủ lảo đảo bước ra ngoài, lấy linh đan nuốt vào, điều trị nội thương.
Phó tổng lãnh sát thủ bước tới đối diện Tần Bảo, cách hai trượng.
Khoảng cách giao đấu của phó tổng lãnh sát thủ xa hơn bốn tên sát thủ một trượng, chứng tỏ công lực hắn cao hơn thuộc hạ rất nhiều.
Phó tổng lãnh sát thủ nhìn Tần Bảo, gằn giọng:
- Công lực của ngươi chẳng vừa gì, nhưng hãy xem đao pháp của phó bản tọa.
Dứt tiếng phó tổng lãnh sát thủ vung thanh đoản đao xuất chiêu kỳ lạ, liên tiếp tấn công Tần Bảo như vũ bão.
Đao ảnh một biến thành mười, mười thành trăm bủa vây chàng như chiếc lưới tử quang.
Hiểu ngay đã gặp đối thủ rất lợi hại, đao pháp cao gấp bội bốn tên sát thủ, Tần Bảo liền phóng trường kiếm ra xa hơn nửa trượng đóng nghênh vùng lưới đao ảnh của phó tổng lãnh sát thủ.
Mười hiệp.
Hai mươi hiệp.
Rồi ba mươi hiệp…
Phó tổng lãnh sát thủ và Tần Bảo vẫn còn y trong cái thế quân bình.
Tới hiệp năm mươi chưa thắng nổi phó tổng lãnh sát thủ, trong lòng Tần Bảo sinh ra lo ngại, bởi chàng hiểu rõ sau trận này còn hai trận đấu sau cùng với tổng lãnh sát thủ và nữ lang thiếu giáo chủ Đoạn Hồn giáo.
Kể về đao pháp tên phó tổng quản đại sát thủ rất lợi hại, nhưng về nội lực hãy còn kém hơn Tần Bảo, nhưng hắn rất khôn quỷ luôn luôn tránh né tiếp cận võ khí với chàng, vì vậy chàng khó lòng sử dụng nội lực mười thành đánh ngất hắn.
Đã mấy lần chàng xuất mười thành, hắn tháo lui lại không tiếp chiêu, sau đó lại vũ lộng đao pháp tới tấp tấn công chàng.
Đến hiệp thứ tám mươi, song phương vẫn chưa bên nào thắng bại, Tần Bảo nghĩ nhanh:
- “Nếu ta cứ kéo dài trận đấu, nội lực sẽ hao tổn rất nhiều, làm sao còn đủ sức đấu với tên tổng quản và ả kia, nhất định ta phải hạ cho bằng được hắn ở chiêu này”.
Thầm tính xong, Tần Bảo thét:
- Ra ngoài!
Mồm hét, Tần Bảo lao vút mũi trường kiếm vào tâm huyệt phó tổng lãnh sát thủ nhanh không kịp thấy.
Nhìn thấy ánh kiếm chớp tới, phó tổng lãnh sát thủ giật mình khoa thanh đoản đao một vòng trước mặt chống đỡ.
Mũi kiếm tới nửa chừng, bất ngờ, Tần Bảo thu kiếm lại, chém dọc từ trên đầu phó tổng lãnh nhanh như chớp giật lưng trời.
Đứng ngoài, tổng lãnh sát thủ kinh hãi quát lớn:
- Tránh mau!
Nhưng đã chậm mất rồi, phó tổng lãnh lúng túng, khoa thanh đoản đao đón lấy nhát kiếm của Tần Bảo.
Một tiếng soảng chát chúa, phó tổng lãnh sát thủ buông thanh đoản đao rơi xuống đất.
Hắn đưa tay ôm lấy ngực, mồm phun ra vòi máu, lảo đảo lui về phía sau hơn một trượng.
Hắn đã mang nội thương vì nội lực của Tần Bảo làm chấn động tâm can của hắn.
Khắp cả đấu trường ồn ào lên dữ dội.
Từ lão nhân vận trường xám, đến tổng lãnh sát thủ và bọn thuộc hạ mở bét cả mắt nhìn Tần Bảo.
Ánh mắt thu thủy của nữ lang chớp chớp mấy cái, nhưng vì mảnh lụa che ngang nên không thể nhận rõ sắc diện của nàng.
Năm trận liên tiếp Tần Bảo đấu thắng luôn năm cao thủ của Đoạn Hồn giáo, quả là một chuyện chưa từng xảy ra từ trước đến nay.
Phó tổng lãnh sát thủ lui ra ngoài điều trị nội thương khá nặng.
Tổng lãnh sát thủ lâm trận.
Tần Bảo nhìn thân hình hộ pháp và thanh đại đạo nặng nề của tổng lãnh sát thủ, khẽ thầm:
- “Tên này công lực rất cao thâm, ta không nên khinh suất sẽ bại trận.”
Vừa đối diện với Tần Bảo, không nói nửa lời, tổng lãnh sát thủ xuất chiêu liền. Đao ảnh trùng trùng như sấm chớp mây giăng, vây chặt Tần Bảo bốn bề, tám hướng không chừa một lối tránh né.
Đấu qua năm trận cùng với năm cao thủ Đoạn Hồn giáo, nội lực của Tần Bảo đã hao tổn hết vài phần nên thoạt tiên chàng không sử dụng toàn lực đấu với tổng lãnh sát thủ. Chàng chỉ rung thanh trường kiếm bổ thành một màn kiếm mảnh như chiếc lưới giăng ngang trước mặt, ngăn chặn vô số đao ảnh của tổng lãnh sát thủ như trận mưa xối vào vị trí chàng.
Ý định của Tần Bảo vừa đấu với tổng lãnh sát thủ vừa phục hồi chân khí, chờ đối phương tổn hao nội lực sẽ đánh một chiêu cuối cùng quyết thắng.
Hai mươi hiệp…
Bốn mươi hiệp…
Sáu mươi hiệp…
Một trăm hiệp…
Hai bên vẫn bất phân thắng bại.
Tần Bảo vừa đấu cầm cự vừa thu hồi chân khí vẫn chưa chống trả lại một chiêu nào.
Đến hiệp một trăm hai mươi, Tần Bảo nhận ra đao ảnh của tổng lãnh sát thủ đó có phần chậm lại, nghĩ thật nhanh:
- “Hắn đã hao tốn một số nội lực, thừa cơ hội này ta hãy xuất một chiêu quyết định hạ hắn cho rồi.”
Vận đủ mười hai thành vào bàn tay cầm trường kiếm, Tần Bảo hét to:
- Bay ra!
Chàng xuất luôn tám chiêu liên hoàn. Tám làn kiếm ảnh điểm vào tử huyệt tổng lãnh sát thủ.
Một tiếng rú kinh hoàng nổi lên, thanh đoản đao bay ra ngoài hai trượng rơi xuống đất.
Tổng lãnh sát thủ bị hất về phía sau hơn một trượng, gượng gạo đứng lên, mặt mũi tại xanh, từ nơi cửa miệng phun ra một vòi máu tươi.
Hắn đã bị nội thương khá nặng.
Tần Bảo thu trường kiếm lại, đứng yên buông tiếng thở hổn hển, và vừa rồi chàng đã xuất tám chiêu toàn lực đánh bại tổng lãnh sát thủ, hao tốn nội lực hết nửa phần.
Thần sắc của chàng đã biến đổi, mồ hôi tháo ra ướt đẫm cả bộ võ phục.
Lão nhân vận trường xám, bốn tên sát thủ và hai mươi tên sát thủ thảy đều khiếp đảm, trố to mắt nhìn Tần Bảo không hề thấy chớp.
Đến cả nữ lang cũng phải đứng phắt lên, gắn hai làn thu thủy vào mặt Tần Bảo.
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook