Tiểu Rượu Ngọt
-
Chương 8: Bát rượu số 8: Cô nghĩ ai cũng là Phương Tú Nhất sao?
Từ sau đêm hôm đó, Vu Tuyết Lị cũng không đơn độc gặp mặt với Phương Tú Nhất, thỉnh thoảng Phương Tú Nhất đến trường đón Phương Dư, hai người chào nhau một tiếng rồi lướt qua.
Cô không suy nghĩ đến câu nói cuối cùng kia của Phương Tú Nhất rốt cuộc là có ý gì, duy trì khoảng cách không xa không gần với anh, cũng không biết trong nội tâm Phương Tú Nhất đang đầy nôn nóng.
Xem qua căn hộ, Vu Tuyết Lị liên hệ một đội trang trí nhà cửa, đưa ra các bản vẽ thiết kế đã chuẩn bị kỹ càng rồi phó thác toàn bộ, chính mình tập trung vào dạy học.
Có thể làm học sinh Nhạn Phi, chỉ số thông minh sẽ rất cao, mặc dù số lượng đó trong lớp cũng không nhiều, có người ôm chân phật cũng có thể tạm thời vượt qua kì thi, có những học sinh thì không cần thầy dạy cũng hiểu, tự học cũng có thể đứng đầu. Vu Tuyết Lị lại là giáo viên dạy văn, chỉ cần biết chữ, học sẽ không khó.
Giáo án giáo trình cùng với PPT (1) đã tỉ mỉ chuẩn bị là quá đủ để đối phó với các học sinh trung học. Nhưng ngay cả vậy, giáo viên cũng không phải một công việc dễ dàng, chỉ riêng việc chấm bài về nhà và các bài kiểm tra nhỏ cũng có thể khiến Vu Tuyết Lị phải thức đêm.
Sau một tuần, học sinh dần dần làm quen với giáo viên mới, tâm trí nghỉ hè vui chơi cũng đã thu hồi lại. Vu Tuyết Lị thấy học sinh hồi máu (2), mới bắt đầu giao bài tập về nhà.
Một phần lớn trong sách giáo khoa kì một của lớp 11 là những bài văn thơ cổ, trước đây cô chỉ cho học sinh đọc rồi chép thuộc lòng, hoàn thành những yêu cầu bắt cuộc của trường. Cô cũng từng là học sinh, biết là không thể quá bắt ép học sinh, nhất là khi biết được các giáo viên khác cũng đã giao rất nhiều bài tập, cô không khỏi nhất thời mềm lòng.
Nhưng các giáo viên khác đều không đồng tình với cách làm của cô.
Giáo viên chủ nhiệm là một giáo viên toán đã lớn tuổi, vẫn luôn nghiêm khắc với học sinh, tự nhận mình có trách nhiệm dạy dỗ với hậu bối, vì vậy ông tìm Tuyết Lị tâm sự, nói với cô: “Cô nhất thời không nỡ chính là sẽ hại chúng nó cả đời. Tôi biết là cô vừa mới tốt nghiệp không lâu, mềm lòng đối với bọn học sinh, nhưng cô nghĩ lại xem, lúc trước học trung học, các giáo viên có đối với cô quá tử tế không? Có học sinh nào mà không bước ra từ trong biển sâu, không có áp lực cô vĩnh viễn cũng không biết bọn nó có tiềm lực lớn đến mức nào. So với những học sinh ban quốc tế, chương trình học của lớp chúng ta đã ít hơn rất nhiều, cô không thể hoàn toàn không giao bài tập được. Nếu để học sinh sinh ra tính lười biếng, đợi đến lúc năm ba đột nhiên bị giao nhiều bài tập, chúng nó sẽ càng khó chịu hơn, nghĩ là cô đang bắt nạt chúng nó, và cô sẽ là người phải chịu đựng.”
Vu Tuyết Lị ngây ngẩn cả người.
Không phải vì lời nói nghiêm túc này, mà là bởi vì hoàn cảnh học trung học của cô so với đại đa số học sinh trong nước đều không giống nhau.
Từ nhỏ thân thể cô đã không tốt, thời gian đi học cũng bằng thời gian nằm viện. Tiểu học với cấp hai vẫn ổn, ngay cả khi nhập viện, cô cũng có thể theo kịp tiến độ, nhưng lên cấp ba lượng kiến thức khó tăng lên đột ngột, ngay cả khi có sự hướng dẫn từ xa của Vu Minh Mỹ và tất cả những ghi chép cô đã chăm chú ghi lại, cô vẫn không thể đảm bảo thành tích học tập của mình khi cơ thể bị đuối sức.
Cấp ba cô học không xa nhà, mẹ cô thúc giục cô tự học sáng tối, nhưng cường độ học tập như vậy vẫn khiến cô không chịu nổi. Bệnh viện cũng gần trường học, vì thế cô mang theo kim tiêm đi học, ban ngày lên lớp, buổi tối quay lại bệnh viện truyền dịch. Đến cuối cùng, lưu lại một lỗ trên mu bàn tay, Vu Minh Mỹ về sau biết chuyện gọi điện thoại trách móc mẹ một hồi, lại khuyên Tuyết Lị mời gia sư đến nhà dạy học, muốn học cái gì thì học, không muốn đi học thì cô ấy cũng kiếm đủ tiền nuôi em gái.
Học trung học khá nhẹ nhàng, lên đại học càng thêm thoải mái, quanh năm suốt tháng không gặp giáo viên chủ nhiệm được vài lần, ngoại trừ học các môn chuyên ngành, cô dành nhiều thời gian rèn luyện hơn, phối hợp với thuốc men, chậm rãi bồi bổ thân thể.
Cho nên cô không cảm nhận được sự nước sôi lửa bỏng của học sinh trung học, chỉ đoán dựa trên mô tả của những người khác.
Thầy chủ nhiệm nhìn biểu hiện ngơ ngác của Vu Tuyết Lị, nghĩ rằng câu cuối cùng của ông đã làm cô sợ, giọng nói hòa hoãn lại: “Cho nên là, cô ít nhiều cũng nên giao bài tập về nhà cho chúng nó, đừng làm chúng nó nghĩ ngữ văn là môn học không quan trọng, thi đại học nó chiếm 150 điểm đấy.”
Vu Tuyết Lị chỉ có thể gật đầu.
Nhìn bộ dạng miễn cưỡng của cô, chủ nhiệm thở dài, tự mình lẩm bẩm: “Hầu hết mọi người đều phải trải qua khó khăn gian khổ, tài năng thì thường gặp, thiên tài lại hiếm thấy, cô nghĩ rằng ai cũng là Phương Tú Nhất sao? Bảng kia cũng treo mười mấy năm nay rồi mà vẫn chưa bị người thay thế.”
Tiếng bước chân định đi ra ngoài dừng lại, Vu Tuyết Lị quay đầu, khuôn mặt tươi cười hỏi chủ nhiệm lớp: “Xin lỗi, thầy vừa nói ai vậy?”
Chủ nhiệm thấy có người nguyện ý nghe ông lải nhải thì rót ngụm trà sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Cô không thấy cái bảng xếp hạng ở trước tòa nhà của hiệu trưởng à? Tên của một học sinh đã được treo ở đó hơn mười năm rồi, năm đó Trạng Nguyên kì thi đại học đến từ Nhạn Phi, làm kinh ngạc biết bao người, bọn họ đều nghĩ Trạng Nguyên sẽ đến từ trường công, chế giễu học sinh trường tư nhân chúng ra đều là những học sinh kém, kết quả là Phương Tú Nhất đã đánh bại bọn họ và dành vị trí Trạng Nguyên. Điểm tuyệt đối là 750, Phương Tú Nhất đạt được 730, về sau cũng chưa có ai vượt qua được cái thành tích này.”
Theo lời kể của ông, Phương Tú Nhất bình thường không thích nói chuyện, cũng không thích học, trong giờ học ngang nhiên ngồi đọc tiểu thuyết võ hiệp, phụ huynh còn đến trường xin miễn bài tập về nhà, cứ như vậy mà thành tích vẫn đứng đầu.
“Nhưng cô nhìn xem, về sau không có ai giống được cậu ấy. Mỗi người đều không giống nhau, cô giáo Vu, tôi mong cô có thể hiểu được yêu cầu nghiêm khắc tôi dành cho học sinh, cũng là muốn tốt cho chúng nó.”
Vu Tuyết Lị trầm tư.
Sau khi các học sinh quay lại trường sau ngày nghỉ cuối tuần, cô đột nhiên giao bài tập cuối giờ học.
“Tôi đã dạy các bạn học một tuần, hai bài văn cổ, giải thích rất nhiều từ cổ xưa và những từ hiện đại đồng nghĩa có thể thay thế chúng, hiện tại tôi sẽ giao cho lớp một bài tập.”
Vừa nói xong, dưới bục giảng đã nhao nhao kêu gào.
Cứ tưởng cô giáo mới tới này là người tốt, không nghĩ tới cũng bắt đầu đi theo con đường của mụ phù thủy già. Ta tuyệt vọng.
Đã sớm dự đoán trước được loại phản ứng này, Vu Tuyết Lị nói tiếp: “Bài tập về nhà không khó, chỉ cần liệt kê ra các từ cổ và từ hiện đại đồng nghĩa với nó mà các bạn đã được học từ trước đến nay, sau đó tìm các bài văn hoặc bài thơ có sử dụng những từ đồng nghĩa này, ví dụ như 《Sử ký》, 《Quan điểm về văn học cổ đại》 nếu các bạn có hứng thú với tiểu thuyết, ba từ hai nhịp cũng được, làm tốt báo cáo và nộp lại vào tuần sau,đến lúc đó sẽ kiểm tra bằng cách gọi bất kì một bạn lên bảng giảng bài. Thế nào, có đủ thời gian không?”
Nếu là học sinh ngày trước thì chắc chắn không đủ thời gian, vì nếu muốn tìm tài liệu bạn sẽ phải đến thư viện, nhưng bây giờ thời đại internet, lên mạng tìm là có kết quả, Vu Tuyết Lị cũng chỉ dùng loại phương pháp này để làm học sinh về nhà tìm hiểu nhiều, càng hiểu biết nhiều tri thức hơn.
Quả nhiên, nghe được nội dung bài tập mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Nhà ai mà chả có smartphone với máy tính, viết ra những gì tra được thành một bản là có thể nộp rồi. Duy chỉ có cái yêu cầu cuối cùng làm ai cũng lẩm bẩm.
“Hy vọng đừng gọi ta, ta không muốn phải lên bảng.”
“Ta cũng không thích, ta chỉ biết nghe giảng, không biết giảng bài.”
“Viện Viện, đến lúc đó gọi phải ta thì ngươi lên bảng thay ta đi, ta sợ cả lớp sẽ chế giễu tiếng phổ thông của ta.”
Tiếng ríu rít bàn luận không ảnh hướng đến Phương Dư, cô nàng còn đang trộm lướt Weibo. Giới giải trí mỗi ngày đều có kịch hay, cực kì thuận tiện để giết thời gian nhàm chán. Dù sao cô lướt Weibo cũng không phát ra âm thanh làm ảnh hưởng người khác học tập, giáo viên cũng mặc kệ.
Lướt qua lướt lại, một thông báo WeChat hiện trên màn hình.
Là của chú nhỏ hay cằn nhằn quản trời quản đất gửi tới.
【Chú sẽ đến đón cháu vào buổi trưa, chú hẹn cô giáo Vu cùng nhau ăn cơm】
~ Tác giả có điều muốn nói:
Phương Tú Nhất: Nếu núi không đến, ta sẽ đến với núi.(3)
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad và WordPress của Uri Micasa.
_______
(1) PPT: là phần mở rộng file mặc định để lưu bản trình bày trong PowerPoint 2003 và các phiên bản cũ hơn.
(2) Hồi máu: thuật ngữ game, sự phục hồi năng lượng, sức khỏe của nhân vật game.
(3) Nếu núi không đến, ta sẽ đến với núi (山不就我,我去就山): vì câu này không tìm được bản dịch nào nên mình dịch nôm na nghĩa, theo những thông tin mình tìm được và thông qua gg dịch thì câu này có 2 nghĩa:
1. Đấu tranh cho những giấc mơ cho đến khi chết, ngay cả khi bạn phải làm việc chăm chỉ hơn, bạn sẽ không ngần ngại. Nếu một nỗ lực không thành, sẽ có một cách khác. Chừng nào bạn làm việc chăm chỉ, sẽ luôn có những thành công.
2. Nếu bên kia không thể chủ động phục vụ cho ý tưởng của tôi, thì tôi sẽ chủ động phục vụ cho ý tưởng của bên kia.
Theo mình, câu Phương Tú Nhất nói trên có nghĩ là nếu Vu Tuyết Lị không tìm đến anh thì anh sẽ chủ động tìm cô.
Cô không suy nghĩ đến câu nói cuối cùng kia của Phương Tú Nhất rốt cuộc là có ý gì, duy trì khoảng cách không xa không gần với anh, cũng không biết trong nội tâm Phương Tú Nhất đang đầy nôn nóng.
Xem qua căn hộ, Vu Tuyết Lị liên hệ một đội trang trí nhà cửa, đưa ra các bản vẽ thiết kế đã chuẩn bị kỹ càng rồi phó thác toàn bộ, chính mình tập trung vào dạy học.
Có thể làm học sinh Nhạn Phi, chỉ số thông minh sẽ rất cao, mặc dù số lượng đó trong lớp cũng không nhiều, có người ôm chân phật cũng có thể tạm thời vượt qua kì thi, có những học sinh thì không cần thầy dạy cũng hiểu, tự học cũng có thể đứng đầu. Vu Tuyết Lị lại là giáo viên dạy văn, chỉ cần biết chữ, học sẽ không khó.
Giáo án giáo trình cùng với PPT (1) đã tỉ mỉ chuẩn bị là quá đủ để đối phó với các học sinh trung học. Nhưng ngay cả vậy, giáo viên cũng không phải một công việc dễ dàng, chỉ riêng việc chấm bài về nhà và các bài kiểm tra nhỏ cũng có thể khiến Vu Tuyết Lị phải thức đêm.
Sau một tuần, học sinh dần dần làm quen với giáo viên mới, tâm trí nghỉ hè vui chơi cũng đã thu hồi lại. Vu Tuyết Lị thấy học sinh hồi máu (2), mới bắt đầu giao bài tập về nhà.
Một phần lớn trong sách giáo khoa kì một của lớp 11 là những bài văn thơ cổ, trước đây cô chỉ cho học sinh đọc rồi chép thuộc lòng, hoàn thành những yêu cầu bắt cuộc của trường. Cô cũng từng là học sinh, biết là không thể quá bắt ép học sinh, nhất là khi biết được các giáo viên khác cũng đã giao rất nhiều bài tập, cô không khỏi nhất thời mềm lòng.
Nhưng các giáo viên khác đều không đồng tình với cách làm của cô.
Giáo viên chủ nhiệm là một giáo viên toán đã lớn tuổi, vẫn luôn nghiêm khắc với học sinh, tự nhận mình có trách nhiệm dạy dỗ với hậu bối, vì vậy ông tìm Tuyết Lị tâm sự, nói với cô: “Cô nhất thời không nỡ chính là sẽ hại chúng nó cả đời. Tôi biết là cô vừa mới tốt nghiệp không lâu, mềm lòng đối với bọn học sinh, nhưng cô nghĩ lại xem, lúc trước học trung học, các giáo viên có đối với cô quá tử tế không? Có học sinh nào mà không bước ra từ trong biển sâu, không có áp lực cô vĩnh viễn cũng không biết bọn nó có tiềm lực lớn đến mức nào. So với những học sinh ban quốc tế, chương trình học của lớp chúng ta đã ít hơn rất nhiều, cô không thể hoàn toàn không giao bài tập được. Nếu để học sinh sinh ra tính lười biếng, đợi đến lúc năm ba đột nhiên bị giao nhiều bài tập, chúng nó sẽ càng khó chịu hơn, nghĩ là cô đang bắt nạt chúng nó, và cô sẽ là người phải chịu đựng.”
Vu Tuyết Lị ngây ngẩn cả người.
Không phải vì lời nói nghiêm túc này, mà là bởi vì hoàn cảnh học trung học của cô so với đại đa số học sinh trong nước đều không giống nhau.
Từ nhỏ thân thể cô đã không tốt, thời gian đi học cũng bằng thời gian nằm viện. Tiểu học với cấp hai vẫn ổn, ngay cả khi nhập viện, cô cũng có thể theo kịp tiến độ, nhưng lên cấp ba lượng kiến thức khó tăng lên đột ngột, ngay cả khi có sự hướng dẫn từ xa của Vu Minh Mỹ và tất cả những ghi chép cô đã chăm chú ghi lại, cô vẫn không thể đảm bảo thành tích học tập của mình khi cơ thể bị đuối sức.
Cấp ba cô học không xa nhà, mẹ cô thúc giục cô tự học sáng tối, nhưng cường độ học tập như vậy vẫn khiến cô không chịu nổi. Bệnh viện cũng gần trường học, vì thế cô mang theo kim tiêm đi học, ban ngày lên lớp, buổi tối quay lại bệnh viện truyền dịch. Đến cuối cùng, lưu lại một lỗ trên mu bàn tay, Vu Minh Mỹ về sau biết chuyện gọi điện thoại trách móc mẹ một hồi, lại khuyên Tuyết Lị mời gia sư đến nhà dạy học, muốn học cái gì thì học, không muốn đi học thì cô ấy cũng kiếm đủ tiền nuôi em gái.
Học trung học khá nhẹ nhàng, lên đại học càng thêm thoải mái, quanh năm suốt tháng không gặp giáo viên chủ nhiệm được vài lần, ngoại trừ học các môn chuyên ngành, cô dành nhiều thời gian rèn luyện hơn, phối hợp với thuốc men, chậm rãi bồi bổ thân thể.
Cho nên cô không cảm nhận được sự nước sôi lửa bỏng của học sinh trung học, chỉ đoán dựa trên mô tả của những người khác.
Thầy chủ nhiệm nhìn biểu hiện ngơ ngác của Vu Tuyết Lị, nghĩ rằng câu cuối cùng của ông đã làm cô sợ, giọng nói hòa hoãn lại: “Cho nên là, cô ít nhiều cũng nên giao bài tập về nhà cho chúng nó, đừng làm chúng nó nghĩ ngữ văn là môn học không quan trọng, thi đại học nó chiếm 150 điểm đấy.”
Vu Tuyết Lị chỉ có thể gật đầu.
Nhìn bộ dạng miễn cưỡng của cô, chủ nhiệm thở dài, tự mình lẩm bẩm: “Hầu hết mọi người đều phải trải qua khó khăn gian khổ, tài năng thì thường gặp, thiên tài lại hiếm thấy, cô nghĩ rằng ai cũng là Phương Tú Nhất sao? Bảng kia cũng treo mười mấy năm nay rồi mà vẫn chưa bị người thay thế.”
Tiếng bước chân định đi ra ngoài dừng lại, Vu Tuyết Lị quay đầu, khuôn mặt tươi cười hỏi chủ nhiệm lớp: “Xin lỗi, thầy vừa nói ai vậy?”
Chủ nhiệm thấy có người nguyện ý nghe ông lải nhải thì rót ngụm trà sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Cô không thấy cái bảng xếp hạng ở trước tòa nhà của hiệu trưởng à? Tên của một học sinh đã được treo ở đó hơn mười năm rồi, năm đó Trạng Nguyên kì thi đại học đến từ Nhạn Phi, làm kinh ngạc biết bao người, bọn họ đều nghĩ Trạng Nguyên sẽ đến từ trường công, chế giễu học sinh trường tư nhân chúng ra đều là những học sinh kém, kết quả là Phương Tú Nhất đã đánh bại bọn họ và dành vị trí Trạng Nguyên. Điểm tuyệt đối là 750, Phương Tú Nhất đạt được 730, về sau cũng chưa có ai vượt qua được cái thành tích này.”
Theo lời kể của ông, Phương Tú Nhất bình thường không thích nói chuyện, cũng không thích học, trong giờ học ngang nhiên ngồi đọc tiểu thuyết võ hiệp, phụ huynh còn đến trường xin miễn bài tập về nhà, cứ như vậy mà thành tích vẫn đứng đầu.
“Nhưng cô nhìn xem, về sau không có ai giống được cậu ấy. Mỗi người đều không giống nhau, cô giáo Vu, tôi mong cô có thể hiểu được yêu cầu nghiêm khắc tôi dành cho học sinh, cũng là muốn tốt cho chúng nó.”
Vu Tuyết Lị trầm tư.
Sau khi các học sinh quay lại trường sau ngày nghỉ cuối tuần, cô đột nhiên giao bài tập cuối giờ học.
“Tôi đã dạy các bạn học một tuần, hai bài văn cổ, giải thích rất nhiều từ cổ xưa và những từ hiện đại đồng nghĩa có thể thay thế chúng, hiện tại tôi sẽ giao cho lớp một bài tập.”
Vừa nói xong, dưới bục giảng đã nhao nhao kêu gào.
Cứ tưởng cô giáo mới tới này là người tốt, không nghĩ tới cũng bắt đầu đi theo con đường của mụ phù thủy già. Ta tuyệt vọng.
Đã sớm dự đoán trước được loại phản ứng này, Vu Tuyết Lị nói tiếp: “Bài tập về nhà không khó, chỉ cần liệt kê ra các từ cổ và từ hiện đại đồng nghĩa với nó mà các bạn đã được học từ trước đến nay, sau đó tìm các bài văn hoặc bài thơ có sử dụng những từ đồng nghĩa này, ví dụ như 《Sử ký》, 《Quan điểm về văn học cổ đại》 nếu các bạn có hứng thú với tiểu thuyết, ba từ hai nhịp cũng được, làm tốt báo cáo và nộp lại vào tuần sau,đến lúc đó sẽ kiểm tra bằng cách gọi bất kì một bạn lên bảng giảng bài. Thế nào, có đủ thời gian không?”
Nếu là học sinh ngày trước thì chắc chắn không đủ thời gian, vì nếu muốn tìm tài liệu bạn sẽ phải đến thư viện, nhưng bây giờ thời đại internet, lên mạng tìm là có kết quả, Vu Tuyết Lị cũng chỉ dùng loại phương pháp này để làm học sinh về nhà tìm hiểu nhiều, càng hiểu biết nhiều tri thức hơn.
Quả nhiên, nghe được nội dung bài tập mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Nhà ai mà chả có smartphone với máy tính, viết ra những gì tra được thành một bản là có thể nộp rồi. Duy chỉ có cái yêu cầu cuối cùng làm ai cũng lẩm bẩm.
“Hy vọng đừng gọi ta, ta không muốn phải lên bảng.”
“Ta cũng không thích, ta chỉ biết nghe giảng, không biết giảng bài.”
“Viện Viện, đến lúc đó gọi phải ta thì ngươi lên bảng thay ta đi, ta sợ cả lớp sẽ chế giễu tiếng phổ thông của ta.”
Tiếng ríu rít bàn luận không ảnh hướng đến Phương Dư, cô nàng còn đang trộm lướt Weibo. Giới giải trí mỗi ngày đều có kịch hay, cực kì thuận tiện để giết thời gian nhàm chán. Dù sao cô lướt Weibo cũng không phát ra âm thanh làm ảnh hưởng người khác học tập, giáo viên cũng mặc kệ.
Lướt qua lướt lại, một thông báo WeChat hiện trên màn hình.
Là của chú nhỏ hay cằn nhằn quản trời quản đất gửi tới.
【Chú sẽ đến đón cháu vào buổi trưa, chú hẹn cô giáo Vu cùng nhau ăn cơm】
~ Tác giả có điều muốn nói:
Phương Tú Nhất: Nếu núi không đến, ta sẽ đến với núi.(3)
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad và WordPress của Uri Micasa.
_______
(1) PPT: là phần mở rộng file mặc định để lưu bản trình bày trong PowerPoint 2003 và các phiên bản cũ hơn.
(2) Hồi máu: thuật ngữ game, sự phục hồi năng lượng, sức khỏe của nhân vật game.
(3) Nếu núi không đến, ta sẽ đến với núi (山不就我,我去就山): vì câu này không tìm được bản dịch nào nên mình dịch nôm na nghĩa, theo những thông tin mình tìm được và thông qua gg dịch thì câu này có 2 nghĩa:
1. Đấu tranh cho những giấc mơ cho đến khi chết, ngay cả khi bạn phải làm việc chăm chỉ hơn, bạn sẽ không ngần ngại. Nếu một nỗ lực không thành, sẽ có một cách khác. Chừng nào bạn làm việc chăm chỉ, sẽ luôn có những thành công.
2. Nếu bên kia không thể chủ động phục vụ cho ý tưởng của tôi, thì tôi sẽ chủ động phục vụ cho ý tưởng của bên kia.
Theo mình, câu Phương Tú Nhất nói trên có nghĩ là nếu Vu Tuyết Lị không tìm đến anh thì anh sẽ chủ động tìm cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook