Liễu Phiêu Diêu thấy nàng ý vị sâu xa nhìn bụng mình, ánh mắt hoảng hốt, tay run lên muốn rút trở về lại bị Tần Nam Tinh nắm chặt, bà ta chỉ có thể cầu cứu nhìn về phía Tần Thương: "Vương gia, ngài nhanh nhanh nói Quận chúa đi, thiếp… sợ hãi."

"Tinh nhi, trước mặt khách, không được vô lễ." Tần Thương trầm giọng nói.

Mặc dù ông thương yêu con gái, nhưng cũng lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng Liễu Phiêu Diêu.

Tần Nam Tinh nghe lời buông tay, sau đó tiến lên ngồi bên tay phải phụ vương nhà mình, khinh thường nói: "Được, người bụng lớn tương đối trân quý, cũng nên tự mình cẩn thận một chút."

Liễu Phiêu Diêu đưa mắt ra hiệu với Tống Trọng Hòa.

Tống Trọng Hòa lập tức đứng dậy, chắp tay, "Không cùng Quận chúa du hồ là lỗi của tiểu sinh, nhưng hôn sự là theo lệnh của phụ mẫu, đã cho người mai mối, không thể nói lui là lui..."

"Chính là ý này, Vương gia ngài nói thử xem, nếu chuyện từ hôn này bị truyền ra ngoài, thì mặt mũi ngài cũng khó coi, không bằng..." Rốt cuộc Tống thượng thư cũng mở miệng, hai tay ông ta dâng tín vật đính hôn lên trước mặt Tần Nam Tinh.

Ý tứ rất rõ ràng.

Tần Thương nhìn về phía khuê nữ nhà mình, chuyện này còn phải để khuê nữ tự mình quyết định, "Tinh nhi, con nói xem."

Đôi môi đỏ mọng ướt át đẹp mắt của Tần Nam Tinh khẽ nâng tạo thành một nụ cười lạnh thấu xương, vốn đã có dung mạo xinh đẹp, lúc này lại càng câu hồn đoạt phách, nàng nhìn ba người Tống gia bằng nửa con mắt, "Du hồ? Các ngươi ngược lại muốn đem mọi sai lầm đổ cho bản Quận chúa.

Đều là do bản Quận chúa hẹp hòi, một chút lòng bao dung cũng không có sao?"

"Vậy rốt cuộc vì sao nàng lại muốn từ hôn?" Tống Trọng Hòa hoàn toàn không hiểu nổi, vì sao vị hôn thê đại gia khuê tú của hắn đang yên đang lành bỗng nhiên trong một đêm lại thay đổi sắc mặt.

"Muốn biết à? Được, ta nói cho ngươi biết, để ngươi có chết cũng biết mình chết vì cái gì!" Giọng nói Tần Nam Tinh trong trẻo êm tai, nhưng lại khiến cho mọi người ở chỗ này sắc mặt đại biến.


"Thứ nhất, phẩm chất của ngươi không đứng đắn, chưa thành thân đã nạp thiếp, ta đường đường là Quận chúa, há có thể cùng người khác chung chồng."

"Thứ hai, Tống phu nhân luôn miệng mắng bản Quận chúa là sát tinh, bản Quận chúa còn chưa gả vào Tống gia mà đã vậy, sau này thật sự gả vào rồi, không phải sẽ chịu càng nhiều giày vò sao?"

"Thứ ba,..." Tần Nam Tinh cười như không cười liếc nhìn bụng của Liễu Phiêu Diêu, "Các người còn muốn nghe nữa không?"

Tống Trọng Hòa cùng Liễu Phiêu Diêu hai mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt dao động.

Trước khi Tần Nam Tinh tiếp tục mở miệng, hắn đột nhiên đứng dậy, ý muốn tự mình bào chữa nhưng lại bị nương của hắn kéo lại, "Bỏ đi, bỏ đi."

Tống đại nhân vốn tưởng rằng mọi chuyện chẳng qua là tiểu hài tử muốn làm ầm ĩ một chút, không nghĩ tới, bên trong vẫn còn có nguyên nhân như vậy.

Ông ta giận tím mặt, giáng một bạt tai xuống mặt nhi tử nhà mình: "Nghịch tử, quỳ xuống!"

Sau đó nhìn về phía Tống phu nhân, cứng rắn nói: "Bà cũng tới bồi tội với quận chúa!"

Không đợi cả nhà bọn họ diễn kịch xong.

Tần Thương bên cạnh nghe xong lời của khuê nữ nhà mình thì vô cùng tức giận, hất bàn tay đang cầm lấy tay ông của Liễu Phiêu Diêu ra, ánh mắt lạnh lẽo, "Thứ chó má như vậy sao có thể xứng với đích nữ của bản Vương?"

Ông vô cùng giận dữ mắng: "Cô gia này là ai chọn, mắt bị mù rồi à!"

Liễu Phiêu Diêu cũng không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển đến mức này, bà cho là Vương gia sẽ vì dàn xếp ổn thỏa mà hủy bỏ chuyện từ hôn, ai ngờ...


Thân hình bà ta lảo đảo như muốn ngã, không dám nói lời nào, rất sợ vương gia sẽ trút giận lên người bà, dẫu sao vị cô gia này cũng là bà ta chọn.

Tống đại nhân cũng bị dọa sợ, tất cả sai lầm đều từ phu nhân của ông mà ra.

Bọn họ không sớm nói rõ mọi chuyện cho ông biết, hại ông đến đây hứng chịu cơn giận lôi đình của vương gia!

Liên tục nói xin lỗi.

Mà Tần Thương trực tiếp hạ lệnh: "Người đâu, đem bọn họ ném ra ngoài, xem bọn chúng còn dám khi dễ trên đầu bản Vương nữa hay không!"

"Vâng!"

Thị vệ của Vương phủ được huấn luyện vô cùng nghiêm chỉnh, một nhà ba người bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đã bị ném ra cửa Vương phủ, ngay cả người cầm lễ vật cũng cùng chung số phận.

Tần Nam Tinh nháy mắt với Thanh Tước.

Thanh Tước lập tức đi theo ra cửa, nàng đứng trên bậc thang trước cửa Vương phủ, từ trên cao nhìn xuống đám người Tống gia bị ném ra ngoài: "Nếu xin lỗi có ích thì cần nha dịch để làm gì? Quận chúa của chúng ta sẽ không hối hận, các người cũng đừng có phí công nữa."

Bên ngoài, dân chúng vây xem liên tục chỉ trỏ.

"Ngươi, ngươi..." Tống đại nhân giận đến thiếu chút nữa thì ngất xỉu.

Ông ta quay sang giận cá chém thớt với thê tử nhà mình: "Mất hết thể diện!"


Dứt lời, phất tay áo rời đi!

Để lại Tống phu nhân cùng nhi tử của bà ta dìu đỡ nhau, "Nhi tử, chúng ta không cần loại tức phụ như thế này, chờ khi trở về nương sẽ chọn cho con một mối còn tốt hơn!"

Tống Trọng Hòa nghĩ đến ánh mắt cười như không cười của Tần Nam Tinh khi nhìn Liễu Phiêu Diêu, tâm tình bất định, "Quận chúa sẽ không giận cá chém thớt lên người di mẫu* chứ?"

*Di mẫu: là chị hoặc em gái của mẹ.

"Lúc này là lúc nào rồi mà con còn quan tâm tới di mẫu, di mẫu con mang trong người hài tử của Vương gia, có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Sau đó, Tống phu nhân oán hận nói: "Dù gì chúng ta cùng Tần gia cũng coi như thông gia vậy mà hắn lại vứt chúng ta ra ngoài như vậy.

Còn di mẫu của ngươi nữa, cũng không nói giúp chúng ta một câu!"

"Người cũng thấy tình hình lúc đó rồi, di mẫu sao dám mở lời, người cũng đừng trách nàng." Tống Trọng Hòa nhớ đến dung nhan thuần túy trong sáng của Liễu Phiêu Diêu, đáy lòng nóng hổi, không muốn để cho nương nói nàng không tốt.

Biết nhi tử và di mẫu của nó có tình cảm rất tốt, Tống phu nhân cũng không muốn làm người người xấu: "Được được được, không nói di mẫu tốt của con, vậy nói chuyện của con đi, sau này không nên nhớ đến Bình Quân quận chúa nữa..."

Mẫu tử hai người dìu đỡ nhau rời đi, âm thanh càng ngày càng xa.

Lúc này, bên trong đại sảnh của Vương phủ.

Tần Nam Tinh không mặn không nhạt đứng dậy, "Phụ vương, nếu không còn chuyện gì nữa thì nữ nhi xin cáo lui."

"Hôn sự này… là phụ vương có lỗi với con."

Lúc Tần Thương và Liễu Phiêu Diêu cùng nhau thương nghị quyết định hôn sự này, ông cảm thấy Tống Trọng Hòa dáng dấp cũng không tệ, lại có tài hoa, nếu dự thi chắc chắn có thể đạt được danh hiệu tú tài, nhưng ai có ngờ, biết người biết mặt lại chẳng biết lòng.

Tần Nam Tinh lạnh nhạt cười một tiếng, "Tự biết ánh mắt mình không tốt thì đừng có xen vào chuyện hôn sự của ta nữa."

Lời này dĩ nhiên là nói với Liễu Phiêu Diêu.


Sau đó nàng hành lễ với phụ vương nhà mình, "Nữ nhi cáo lui."

Nhìn bóng lưng mảnh mai nhưng vô cùng quật cường của nữ nhi, Tần Thương than thở trong lòng, sau đó đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Liễu Phiêu Diêu, "Lời Quận chúa nói đã nghe rõ chưa?"

"Thiếp cũng chỉ muốn tốt cho Quận chúa mà thôi, hơn nữa chuyện này có phải có hiểu lầm gì không? Trọng Hòa không phải loại người như vậy..." Liễu Phiêu Diêu thận trọng giải thích.

"Bản Vương không cần biết là kẻ nào, chỉ cần Quận chúa không thích, đều không phải thứ tốt." Dừng một chút, Tần Thương chắp tay đứng dậy nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là một Bình phu nhân thân không cáo mệnh*, phải tự biết vị trí của mình.

Nhớ lấy, Tinh nhi trước tiên là Quận chúa, sau đó mới là vãn bối của ngươi, tôn ti khác biệt."

*Cáo mệnh: là tước hiệu mà phụ nữ được phong thời phong kiến.

(Ý của vương gia là Liễu Phiêu Diêu chưa được phong tức vị, chỉ giống như phu nhân trong gia đình bình thường.)

Nghe lời nói lạnh lùng của Tần Thương, bàn tay dưới ống tay áo của Liễu Phiêu Diêu gần như bị bóp nát, nhưng trên mặt vẫn phải bày ra vẻ sợ hãi yếu đuối.

Đến tận lúc trở về viện của mình, Liễu Phiêu Diêu mới trút hết lên người nha hoàn bên cạnh mình.

Nha hoàn Thúy Bình trấn an nói: "Phu nhân chớ nên tức giận, tổn hại thân thể, tổn hại đến đứa bé thì phải làm thế nào đây?"

"Đứa nhỏ này vốn dĩ đã không thể giữ lại." Liễu Phiêu Diêu phiền não đáp, vốn là một gương mặt như hoa như ngọc, lúc này nhăn lại thành một nắm, vô cùng vặn vẹo hung ác.

Thúy Bình đảo đôi con ngươi một vòng, sau đó nói nhỏ bên tai Liễu Phiêu Diêu: "Nô tỳ có một ý kiến rất hay, vừa có thể giải quyết đứa bé này, vừa có thể chia rẽ Quận chúa và Vương gia…."

Liễu Phiêu Diêu càng nghe càng phấn chấn, ngón tay nắm chặt khăn tay, "Được, cứ làm như vậy đi!"

Ánh mắt ả tràn đầy ác ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương