Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần
-
Chương 42
Nửa canh giờ sau, đoàn xe của Vân Tích đã đến phủ Đại tướng quân.
Cửa của cỗ xe ngựa vừa hoa lệ lại khiêm tốn mở ra, đầu tiên lộ ra một đôi tay trắng ngần, sau đó chính là dung nhan tựa thần tiên của Vân Tích.
Đôi mắt như lưu ly khẽ chuyển động, tầm mắt rơi vào cửa phủ.
Kinh thành, ta trở lại rồi.
Thủ vệ của phủ Đại tướng quân thấy xe ngựa của Vân Tích, lập tức quỳ xuống đất nghênh đón, "Cung nghênh Đại tiểu thư trở về, thuộc hạ lập tức đi bẩm báo Đại tướng quân."
Đuôi mắt Vân Tích khẽ nhấc, môi đỏ khẽ cong, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề*, "Ca ca còn chưa biết sao? Vậy tốt lắm, ta sẽ cho ca ca một niềm vui bất ngờ."
*Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp.
Mắt của nàng đẹp, tròng đẹn tròng trắng phân biệt long lanh.
Vừa nói, Vân Tích lập tức nương theo cánh tay của nha hoàn xuống xe.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy màu xanh da trời thêu trăm bướm.
Gót sen nhẹ nhàng, vạt váy uốn lượn tạo thành một độ cong xinh đẹp.
Đôi giày thêu mây trên chân như ẩn như hiện, trên tay nàng cầm một chiếc quạt mỹ nhân chuôi ngà voi vải dệt màu vàng.
Khóe môi chúm chím.
Mặc dù tóc vấn theo kiểu của phụ nữ đã có chồng nhưng khi rơi vào mắt người khác, Đại tiểu thư vẫn trông như cô nương chưa xuất giá, vẫn xinh đẹp thuần túy như cũ.
Tức khắc, mọi người đối với Vân Tích càng thêm cung kính, thủ vệ đi một bên vừa dẫn đường vừa nói: "Nếu Đại tướng quân thấy tiểu thư nhất định sẽ rất vui."
"Ta cũng rất nhớ ca ca." Cho dù là nói chuyện với thủ vệ, Vân Đình cũng không có chút kiêu căng nào, trái lại nàng còn hạ thấp thân phận trả lời.
Rất nhanh, Vân Tích đã đến Tinh Vân các dưới sự hướng dẫn của thủ vệ.
Vân Tích vừa nhấc mắt liền nhìn thấy mấy chữ Tinh Vân các trên tấm bảng treo trước cửa, ngực khẽ run, ca ca nhìn có vẻ vô cùng cưng chiều tẩu tử, đến Tinh Vân các cũng cho nàng ấy ở.
Nếu nàng nhớ không nhầm, Tinh Vân các này chính là nơi ca ca quý trọng nhất, ngày thường ngay cả nàng cũng không thể bước vào.
Phất Tô đang nghiêng người dựa vào cây cột dưới mái hiên, nghe tiếng bước chân hắn lập tức xoay người, thấy rõ người tới là ai, con ngươi hắn đột nhiên phóng lớn, "Đại...!Đại tiểu thư."
"Phất Tô, đã lâu không gặp." Vân Tích cưới một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, "Ca ca đang ở đây sao?"
Nghe Vân Tích nói như vậy Phất Tô mới có phản ứng, vội vàng chắn đường đi của Vân Tích, "Đại tiểu thư, thuộc hạ lập tức đi bẩm báo tướng quân, trước hết ngài hãy để hạ nhân dẫn đến đại sảnh tạm thời nghỉ ngơi trước."
"Không cần, ta đi..." Vân Tích vừa muốn mở miệng nói nàng có thể chờ ca ca ở đây, ai ngờ lại nghe thấy bên trong phòng truyền ra tiếng nữ tử khẽ kêu: "Ưm..."
Đầu tiên ánh mắt Vân Tích khẽ biến, sau đó hai gò má cũng phiếm hồng, "Có phải ta tới không đúng lúc rồi không?"
Mặt Phất Tô tràn đầy tuyệt vọng.
Mà âm thanh trong phòng vẫn không ngừng nghỉ.
Giọng nói mềm mại quyến rũ của nữ tử lẫn trong tiếng thở dốc: "Vân Đình, không muốn, tối qua chàng nói chỉ một lần thôi mà."
Sau đó là âm thanh thở gấp trầm thấp hấp dẫn của nam nhân mang theo vài phần cưng chiều dụ dỗ vang lên: "Nương tử ngoan, vi phu đảm bảo đây là lần cuối cùng."
"Ta không tin, chàng là tên lừa gạt, ưm..."
Âm thanh rên rỉ mập mờ không ngừng truyền đến.
Rốt cuộc Phất Tô cũng tỉnh táo lại, vội vàng giơ tay lên, "Đại tiểu thư mời đi bên này, thuộc hạ dẫn ngài đến đại sảnh."
Trông Vân Tích có vẻ hoảng hốt, "Ơ, được..."
Lúc Phất Tô rời đi cũng không quên cho Thanh Loan đang đứng ở cửa một ánh mắt, tỏ ý bảo nàng mau nhắc nhở Đại tướng quân và phu nhân Đại tiểu thư đã trở về rồi.
Lúc này Thanh Loan cũng có chút mơ hồ, đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp loại chuyện như thế này.
Muội muội của cô gia lại bắt gặp cô gia và quận chúa làm chuyện đó, nếu bị quận chúa biết được nhất định sẽ xấu hổ chết luôn.
Vậy nên rốt cuộc nàng có nên nói cho quận chúa biết hay không đây?
Hay là cứ nói đi, dù sao cũng phải để quận chúa chuẩn bị một chút.
Nhắm mắt lại, Thanh Loan căng da đầu xem nhẹ âm thanh trong phòng, giơ tay gõ cửa.
Ngay sau đó giọng nói khàn khàn không kiên nhẫn của Đại tướng quân truyền tới: "Chuyện gì? Đợi lát nữa rồi bẩm."
Bây giờ ai cũng không thể ngăn cản hắn và nương tử làm việc!
Đôi mắt Vân Đình nhìn dung nhan kiều diễm tựa đào hoa của nàng, lòng như lửa đốt, bụng dưới bị đôi chân trơn bóng của nàng kẹp thật chặt, hoàn toàn không có ý muốn buông ra.
Thấy Vân Đình dừng lại, hai tròng mắt Tần Nam Tinh ngậm nước, ánh mắt mông lung nói: "Ưm, chàng kết thúc nhanh một chút..."
Hiếm khi thấy nương tử như vậy, sao hắn lại có thể không thỏa mãn nương tử?
Thế là Vân Đình dùng sức đẩy hông.
Một khắc sau, lời nói rõ ràng của Thanh Loan từ bên ngoài truyền tới: "Đại tướng quân, quận chúa, Đại tiểu thư mới vừa tới đây, hiện tại đang chờ chờ ở đại sảnh."
"Cái gì? !"
Tần Nam Tinh khẩn trương khiến cho Vân Đình thiếu chút nữa bị nàng kẹp đứt.
Hít một ngụm khí lạnh, Vân Đình vội vàng đè eo nhỏ của nương tử nhà mình lại, "Nương tử, đừng căng thẳng, buông lỏng một chút, vi phu sắp bị nàng giết chết rồi."
"Chàng mau đi ra đi, đã lúc nào rồi mà chàng còn nghĩ đến những chuyện này." Đuôi mắt Tần Nam Tinh đỏ lên, định giãy ra khỏi ngực Vân Đình.
Chẳng qua là sức lực Vân Đình rất lớn, hắn đè nàng lại không hề buông tay, nhất định phải thỏa mãn hắn mới được.
Cuối cùng, cả người Tần Nam Tinh như nhũn ra, "Đều tại chàng, bây giờ muội muội của chàng nghe thấy hết rồi, huhu...!không còn mặt mũi đi gặp người nữa."
Chôn mặt vào gối mềm, Tần Nam Tinh không muốn nhìn Vân Đình thêm nữa.
Vân Đình thở hổn hển, cầm áo ngoài được vắt trên tấm bình phong mặc vào, "Không sao, muội muội cũng là người từng trải, sẽ không cười nhạo nàng."
"Chàng cho là ai cũng mặt dày không biết xấu hổ như chàng sao?" Tần Nam Tinh nhấc chân đạp vào đùi Vân Đình, "Ta không đi, chàng tự đi một mình đi."
Nắm mắt cá chân nhỏ nhắn non mềm của nương tử nhà mình, Vân Đình cất tiếng cười khàn khàn mang theo vài phần mị hoặc: "Nếu đã không đi gặp vậy chúng ta tiếp tục, đúng lúc vi phu còn chưa ăn no."
Dứt lời, hắn thật sự cởi cái áo ngủ vừa mặc vào, bàn tay to lớn đang cầm mắt cá chân Tần Nam Tinh cũng bắt đầu không đứng đắn vuốt ve lên trên.
"Sói háo sắc!" Chân Tần Nam Tinh vừa nhấc đã đạp vào ngực Vân Đình.
"Chàng tránh ra, ta muốn dậy." Từ trên giường Tần Nam Tinh nhanh chóng đứng dậy, nếu còn không mặc y phục nữa, chỉ sợ nàng sẽ thật sự bị cái tên háo sắc không biết xấu hổ này đè xuống ăn sạch mất.
Chẳng qua là Vân Đình muốn hù dọa nàng mà thôi, thấy nàng rời khỏi giường, hắn cũng tự giác đi thay y phục, cũng không quên trấn an nói: "Nương tử chớ có khẩn trương, muội muội sẽ không để ý đâu."
"Chàng đừng có nói nữa, cứ để ta quên đi." Tần Nam Tinh không muốn nghe Vân Đình nhắc tới chuyện đó nữa, nhắc tới chỉ khiến nàng chàng thêm căng thẳng mà thôi.
Trước ngày hôm qua, nàng đã chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng để đi gặp thân muội muội của Vân Đình, ít nhất cũng phải có phong thái mà Đại tẩu nên có, bây giờ thì tốt lắm, sau khi bị Vân Đình giày vò một trận mặt mũi của nàng cũng mất sạch rồi.
Tần Nam Tinh từ trước đến giờ ưa sĩ diện, sắc mặt vô cùng không vui.
Cả người tràn đầy hơi thở âm trầm u ám.
Vuốt vuốt cánh tay, Vân Đình đương nhiên cảm nhận được sự bất thường của nương tử, nhưng cứ mỗi lần hắn muốn dỗ dành an ủi, đều sẽ bị ánh mắt của nàng dọa sợ rút lui...
Tần Nam Tinh thay một thân váy áo giao lĩnh bằng gấm màu đỏ tía cao quý, che lại những dấu vết ái muội trên dưới xương quai xanh.
Nếu chỉ là đi gặp tiểu cô tử*, nàng đương nhiên không cần ăn mặc sang trọng hoa lệ quá mức, mái tóc như mây chỉ cài một bộ diêu bằng thạch anh màu tím, theo từng bước chân, bộ diêu lay động phát ra âm thanh thanh thúy vui tai.
*Em chồng
"Nương tử, hôm nay nàng cũng rất xinh đẹp." Vân Đình bước ra từ sau tấm bình phong, nhìn nương tử nhà mình đã trang điểm xong, phượng mâu lóe lên một tia kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng.
Thật ra mỗi lần nhìn thấy Tinh nhi, hắn đều cảm thấy nàng lại đẹp hơn một chút.
Đối với mấy lời khen ngợi của Vân Đình, Tần Nam Tinh chỉ khẽ hừ một tiếng.
Mặc dù trong lòng vui sướng nhưng cũng không ngăn được sự uất ức phẫn hận cùng bực bội của nàng lúc này.
Ai bị tiểu cô tử nghe thấy loại chuyện kia lại có thể vui vẻ chứ?
Nhất là chuyện này hoàn toàn có thể tránh được.
Đều tại Vân Đình, nếu không phải hắn đè nàng, nói một lần cuối cùng một lần cuối cùng, đêm qua còn cả sáng sớm hôm nay, không biết hắn đã nói bao nhiêu cái một lần cuối cùng nữa!
Thấy Vân Đình muốn kéo tay mình, Tần Nam Tinh đẩy mu bàn tay hắn ra, "Cách xa ta một chút!"
Ngay sau đó nàng hất cằm, kiêu ngạo đi ra cửa.
Từ tối qua đến sáng nay Vân Đình đều đã được ăn một bữa vô cùng sảng khoái, đương nhiên hắn sẽ không tức giận với Tinh nhi, cất bước đuổi kịp nàng, "Tinh nhi, đừng tức giận, sau này vi phu đều nghe nàng."
"Không tin!"
Giọng nói của hai người càng ngày càng xa.
Mà lúc này bên trong đại sảnh, Vân Tích nhìn Phất Tô tự tay dâng trà cho mình, dung nhan tuyệt đẹp của nàng ánh lên trên mặt nước, trong mắt chứa đầy hoảng loạn, "Ca ca và tẩu tử ngày nào cũng...!dậy trễ như vậy sao?"
Nghe tiểu thư nhắc tới chuyện này, Phất Tô có chút chậm chạp đáp: "Thật ra thì cũng không phải ngày nào cũng trễ như vậy, hôm nay chỉ là trùng hợp thôi." Dẫu sao trước đó vài ngày, Đại tướng quân bị nhiễm phong hàn nên muốn làm gì cũng không được.
Đại khái vì đây là lần đầu tiên sau khi khỏi bệnh nên hôm nay mới như vậy.
Vân Tích khẽ thổi nước trà, "Phất Tô, ngươi thân là thị vệ bên người của ca ca, vào những lúc mấu chốt phải nhắc nhở ca ca bảo trọng thân thể."
"Thuộc hạ đã biết." Phất Tô cảm thấy trong lời nói của Vân Tích có ẩn ý, hắn chỉ cho rằng chẳng qua là tiểu thư muốn quan tâm tướng quân mà thôi.
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân, một nhẹ một nặng.
Vân Tích theo bản năng nhìn ra ngoài cửa.
Nàng lại thấy một đôi bích nhân đang nắm tay đi đến, nam tử có khí thế đỉnh đạt, tuấn tú lạnh lùng, nữ tử lại mềm mại như nước, hoạt sắc sinh hương, cả hai đều mặc cẩm y màu đỏ tía, trông xứng đôi vô cùng.
Lại nói đến lúc nãy, sau khi Vân Đình thấy Tần Nam Tinh thay một thân y phục màu đỏ tía, hắn mới lặng lẽ chọn một bộ cẩm bào cùng màu đi thay.
"Ca ca, tẩu tử." Vân Tích đứng dậy đầu tiên, dịu dàng đúng mực nhưng lại không mất đi vẻ hào phóng mở miệng, trong giọng nói có bao nhiêu kích động đều bộc lộ ra ngoài, nhưng bởi vì có Tần Nam Tinh ở đây nên lễ nghi phải thỏa đáng.
Để người khác không tìm được ra bất cứ sai lầm nào.
Nhìn Vân Tích, Tần Nam Tinh mới biết được thế nào mới được gọi là đại gia khuê tú có xuất thân từ dòng dõi thư hương.
Đôi môi đỏ nở một nụ cười thân thiện, "Rốt cuộc cũng gặp được muội.
Ta thường xuyên nghe ca ca của muội nhắc đến, là Tích nhi phải không, dáng dấp thật xinh đẹp."
"Tẩu tử mới thật sự là người xinh đẹp như thần tiên trên trời, giọng nói cũng rất hay nữa." Vân Tích tiến lên trả lời, ánh mắt lại đặt trên người Tần Nam Tinh, hóa ra ca ca lại thích nữ tử như vậy.
Dáng dấp đúng là vô cùng xinh đẹp.
Ngay cả nàng cũng cảm thấy tự mình không bằng.
Tất cả nam nhân đều yêu thích người đẹp, đạo lý này mãi mãi không thay đổi, cho dù là ca ca đại nhân mà nàng kính yêu đi nữa thì cũng không thoát khỏi trong lòng thương nhớ mỹ nhân.
Vân Đình đã lâu không thấy muội muội nên cũng nhớ nàng, sau khi ngồi xuống, hắn đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, sao lại không thấy muội phu, muội tự về đây sao?"
Lúc trước, không phải trong thư đã nói là muội phu cũng sẽ cùng hồi kinh sao?
Vân Tích nghe hắn nhắc tới phu quân, đáy mắt trở nên dịu dàng ấm áp, "Phu quân đã nhập cung gặp hoàng thượng rồi.
Chàng cho Tích nhi tới đây trước gặp huynh tẩu, để Tích nhi khỏi phải mong ngóng trong lòng."
"Muội phu cũng không tệ lắm." Vân Đình gật đầu đáp.
Tần Nam Tinh đem ánh mắt của Vân Tích thu vào đáy mắt, nhắc tới phu quân, ánh mắt Vân Tích lập tức thay đổi lại càng đẹp hơn.
Đơn thuần lại thiện lương.
Nữ tử như vậy, tâm địa chắc cũng sẽ không quá khác biệt, hơn nữa, dù sao nàng ấy cũng là thân muội muội của Vân Đình.
Lúc Tần Nam Tinh nhìn về phía Vân Tích, đáy mắt đã ít đi mất phần xa lạ, nhiều thêm mấy phần ý muốn gần gũi với người muội muội này.
Nhất là cho tới bây giờ nàng ấy cũng không hề nhắc tới chuyện đã nghe được trong phòng lúc nãy, có thể thấy nàng ấy cũng rất hiểu lòng người.
"Nếu muội muội và muội phu đều đã đến, tối nay chúng ta mở tiếc giúp bọn họ đón gió tẩy trần đi." Hiếm thấy Tần Nam Tinh có tâm trạng tốt như vậy, thường ngày nàng không thích nhất chính là phiền toái, nay lại có thể nhắc tới chuyện này, đương nhiên là vì nàng toàn tâm toàn ý muốn tiếp nhận vị muội muội này.
Vân Đình cảm động không thôi nhìn nương tử nhà mình, "Tinh nhi..."
Làm như không thấy được sự cảm động của Vân Đình, Tần Nam Tinh kéo tay Vân Tích bắt đầu hỏi sở thích của nàng ấy.
Ai ngờ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook