Mấy ngày nay, nàng và Vân Đình cũng không có liên lạc với nhau, hai người như đã ngầm chấp nhận lời hẹn sau chuyến đi săn thú mùa xuân.


Mà chuyện xem mắt trong cung cũng diễn ra như dự liệu của Tần Nam Tinh.


Vốn dĩ chỉ có Thái hậu truyền nàng vào cung, nhưng ai ngờ Trưởng công chúa cũng ở nơi này, thậm chí còn cười với nàng hòa ái hơn cả lần trước ở thưởng hoa yến.


Sau khi nàng hành lễ, Yến Hoa lấy ra mấy cuốn tranh, vô cùng thân mật gọi nàng tiến lên: "Tinh nhi, ngươi tới đây nhìn một chút, xem có cái nào hợp mắt hay không?"

Tần Nam Tinh ngước mắt nhìn về phía Thái hậu nương nương.


Thái hậu nương nương mặc một thân cung trang mới tinh, bên trên thêu phượng hoàng vàng kim, vạt váy đính những hạt trân châu trong suốt, mái tóc bạc được cắt tỉa thật chỉnh tề, cài thoa mạ vàng, hoàn toàn lộ ra dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ chân chính.


"Không cần phải sợ, ai gia cũng sẽ không ăn thịt ngươi, tới đây đi.

"

Nghe được lời nói ôn hòa lại uy nghiêm của Thái hậu, Tần Nam Tinh chỉ có thể đi tới đó, giày thêu dịu dàng giẫm lên bậc thềm ngọc, mỗi bước đi đều như đang giẫm trên mũi đao.


Kiếp trước nàng đã tận mắt thấy Thái hậu mắt không chớp hạ lệnh đánh chết một vị phi tần.


Sao có thể giống như hôm nay, biểu tình trên khuôn mặt lại hiền hòa như vậy?

Tần Nam Tinh đương nhiên mỗi bược đều vô cùng cẩn thận, nàng rất sợ vô tình đắc tội với vị Thái hậu nương nương tại thượng này.


Ngược lại Yến Hoa tùy ý hơn nhiều, thấy Tần Nam Tinh đi tới lập tức kéo nàng ngồi xuống, đặt mấy bức họa ở trước mặt nàng, "Đây là Tứ hoàng tử, còn chưa có chính phi, chỉ có một vị trắc phi.

"

"Đây là Thất hoàng tử, so với ngươi thì lớn hơn ba tuổi, cũng chưa có phi, trong phủ chỉ có vài thiếp thất.

"


"Đây là! "

Chờ đến khi Trưởng công chúa nói xong, Tần Nam Tinh mới biết được Trưởng công chúa muốn giới thiệu phu quân cho nàng, đôi con ngươi lưu chuyển, nàng kính cẩn lễ độ nói: "Mấy vị điện hạ ai cũng tài mạo song toàn, lại vô cùng cao quý, tiểu nữ không đức cũng không tài, chỉ sợ không với cao nổi.

"

Yến Hoa thu bức họa lại, "Chớ có tự xem nhẹ mình, bản cung cũng rất thích ngươi, vả lại cũng vì thân phận ngươi đủ cao, tôn vị Quận chúa, sao lại không xứng với mấy tên nhóc kia, đúng không mẫu hậu.

"

Thái hậu ở bên cạnh lười biếng tựa tháp mỹ nhân đáp lại: "Truyền mấy vị hoàng tử tới đây gặp một chút, chỉ nói bằng miệng không đủ chân thật, ngộ nhỡ gặp rồi lại thấy hợp mắt.

"

"Đúng!" Yến Hoa đứng dậy, trên mặt đều là ý cười, "Mẫu hậu mau truyền bọn họ tới, nếu như tác thành được một đoạn nhân duyên, há chẳng phải hoàn mỹ sao?"

Tần Nam Tinh không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến loại trình độ này, trong lòng vừa khiếp sợ vừa lo âu.


Lỡ như thật sự có vị hoàng tử nào vừa ý nàng thì sao đây?

Dẫu sao dáng vẻ nàng cũng xinh đẹp như vậy.


Ánh mắt Tần Nam Tinh ẩn ẩn dậy sóng, kéo ống tay áo của Yến Hoa lại, nhỏ giọng nói: "Mấy vị điện hạ bận rộn, chớ vì tiểu nữ mà đến đây một chuyến, quá! "

"Chuyện hôn nhân đại sự mà sợ phiền toái cái gì? Được rồi, ngươi cứ yên tâm chờ là được, bản cung nhất định sẽ chọn cho ngươi một phu quân tốt.

" Trước đây Yến Hoa đã từng thấy Tần Nam Tinh xử lý chuyện của kế mẫu nàng, lập tức biết nàng vô cùng thích hợp trở thành con dâu của hoàng gia.


Có thừa thông minh lại biết tiến biết lùi.


Tần Nam Tinh nghe được lời thề chân thành của Trưởng công chúa, môi đỏ khẽ mấp máy, nụ cười trên mặt cũng theo đó mà có chút cứng nhắc, "Chuyện hôn sự, tiểu nữ không làm chủ được.

"


Yến Hoa giống như không nghe ra ý kháng cự trong lời nói của nàng, vẫn đạm nhiên nói: "Thái hậu cũng không làm chủ được sao?"

"Đương nhiên Thái hậu làm chủ được.

" Đối diện với đôi mắt đan phượng cười như không cười của Thái hậu, Tần Nam Tinh nào dám nói không được.


!

Bên ngoài ngự thư phòng, sau khi nghị sự kết thúc, mấy vị hoàng tử biết được Thái hậu triệu kiến thì lập tức đi đến Ninh An cung thỉnh an trước.


Bên trong ngự thư phòng, Hoàng thượng đang giữ lại Vân Đình và mấy vị tướng lĩnh để bàn về chuyến săn thú mùa xuân.


Lúc này, Lương công công từ ngoài điện bước nhanh tới, nói vào tai Hoàng thượng mấy câu.


Mắt ưng của Hoàng thượng nháy mắt đông lại, ném bút son đứng dậy, "Vân ái khanh, theo trẫm đến Ninh An cung.

"

Ninh An cung là tẩm cung của Thái hậu.


Vân Đình không hiểu chuyện gì, cung kính đáp lời, vâng lệnh đi theo.


!

Ninh An cung.


Lúc này, Tần Nam Tinh đang gặp mặt mấy vị hoàng tử dưới ánh mắt từ ái của Thái hậu và Trưởng công chúa.


Điểm chính là, dường như mấy vị hoàng tử cũng rất có hứng thú với nàng.



Khiến cho Tần Nam Tinh vô cùng nhức đầu.


Nhất là Tứ hoàng tử Yến Minh Tuyệt, hắn vô cùng nhiệt tình với nàng.


Tần Nam Tinh xưa nay trầm ổn, nhưng cũng có chút duy trì không nổi nụ cười trên mặt.


Nhưng mà Thái hậu nương nương vẫn còn ngồi ở phía trên, nàng không dám lộ ra một tia không kiên nhẫn nào.


Đầu óc Tần Nam Tinh nhanh chóng xoay chuyển một vòng, phải làm thế nào mới không gả cho bọn họ đây?

Thái hậu thấy nàng không nói lời nào, ngón tay mang hộ giáp* tinh xảo khoan thai khẽ vuốt tóc mai hoa lệ, cánh môi thoa son đỏ hé mở, giọng nói uy nghiêm sắc bén: "Mấy vị hoàng tôn của ai gia, chẳng lẽ Bình Quân Quận chúa thấy chướng mắt sao?"

Tần Nam Tinh lập tức quỳ xuống đất, lồng ngực run lên, bàn tay dưới ống tay áo hung hăng siết chặt, liên tục tạ lỗi: "Thần nữ không dám.

"

Tứ hoàng tử Yến Minh Tuyệt lập tức tiến lên phía trước nói: "Hoàng tổ mẫu, người chớ có hù dọa mỹ nhân, để cho Quận chúa từ từ suy nghĩ, tôn nhi chúng cháu cũng không gấp.

"

Nghe Yến Minh Tuyệt mở miệng, đôi mắt đẹp của Thái hậu lưu chuyển, có ý định, "Lão Tứ cùng Bình Quân quận chúa tuổi tác cũng xấp xỉ, bằng không lập tức! "

Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói bén nhọn của thái giám: "Hoàng thượng giá lâm.

"

Thái hậu vốn đang lười biếng dựa người vào tháp mỹ nhân, rốt cuộc cũng ngồi dậy, cười nhạo nói: "Ôi chao, hôm nay ngọn gió nào lại đưa Hoàng đế đến đây rồi.

"

"Nhi tử thỉnh an mẫu hậu.

" Hoàng thượng khoát áo màu vàng sáng từ ngoài điện bước vào, mà theo sau ông chính là Vân Đình* trên người mặc triều phục dành cho tướng quân.


Bọn người Tần Nam Tinh cũng hành lễ với Hoàng thượng, sau đó khi ngước mắt lên, đôi mắt phượng sâu thẳm của Vân Đình* đập vào mắt nàng.


Vân Đình nhìn thấy ánh mắt bỗng nhiên chột dạ của Tần Nam Tinh, lại nhìn cảnh tượng trong điện, nếu Vân Đình* vẫn không biết đang xảy ra chuyện gì, há chẳng phải quá ngu xuẩn sao?


*Ba chỗ (*) này tác giả đều viết là Yến Từ, nhưng theo mạch truyện nãy giờ thì người này phải là Vân Đình, nên mình đã sửa lại cho đúng với mạch truyện hơn.


Hàng mi dài rũ thấp, che lại đáy mắt lạnh lẽo.


"Không nghĩ tới chỗ này lại náo nhiệt như vậy, không biết nhi tử có may mắn được góp vui không?" Hoàng thượng ngồi xuống, mắt ưng mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Tần Nam Tinh đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế.


Ông chỉ biết trong phủ Hoài An vương có một vị Quận chúa, dung mạo vô cùng xinh đẹp, có thể nói là tuyệt sắc, nhưng ông vẫn chưa từng gặp.


Hôm nay vừa thấy đã biết, vì sao đứa cháu mắt cao hơn đầu kia của ông lại chịu cúi người cầu ông ban chỉ tứ hôn.


Bị Hoàng thượng dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm, sống lưng Tần Nam Tinh lạnh lẽo, lại không dám ngẩng đầu, lòng bàn tay cuộn thành quyền ướt đẫm.


Lúc này Thái hậu lại lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, mỉm cười từ ái trả lời: "Đây không phải là Hoa nhi nhớ tới mấy vị hoàng tử chưa cưới chính phi, nên mới để cho bọn chúng tới gặp gỡ xem mặt.

"

"Phụ hoàng, nhi thần rất thích Bình Quân quận chúa, bằng không người chỉ hôn để nàng làm phi của nhi thần?" Yến Minh Tuyệt nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, nụ cười phong lưu hào phóng, nhìn về phía phụ hoàng nhà mình.


"Ai gia thấy chuyện này rất được, lão Tứ cùng với Bình Quân quận chúa trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Nếu hoàng đế tới rồi, thì ban cho lão Tứ cùng Bình Quân quận chúa một cái ân điển, cũng coi như là tác thành một mối nhân duyên tốt đẹp.

" Thái hậu hiền hòa cười một tiếng, lời nói rõ ràng chân thật như vậy nhưng lại khiến cho tai Tần Nam Tinh như sắp điếc.


Khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của nàng trở nên tái nhợt, thiếu chút nữa không nhịn được nhìn về phía Vân Đình.


Nhưng lại nghĩ đến trước mặt nàng vị nào cũng là quý nhân nắm trong tay đại quyền sinh sát, Tần Nam Tinh chỉ có thể siết chặt nắm tay, đôi chân quỳ trên thềm ngọc lạnh như sắp đông cứng lại, trong điện nhiều người như vậy lại không chút ấm áp, gió lạnh thổi từng cơn qua lớp y phục mỏng manh của nàng.


"Hoàng đế?" Ngón tay ngọc của Thái hậu gõ nhẹ trên ghế phượng, thấp giọng thúc giục.


Nghe vậy, Hoàng thượng sâu kín cười một tiếng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương