Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần
-
Chương 24
"Là bản Thế tử quá phận." Yến Từ biết nghe lời phải, khom người nhận lỗi với nàng.
Tần Nam Tinh giống như đánh một quyền vào bông vải, mấp máy đôi môi mềm mại ướt át, sau đó chỉ đành lạnh nhạt nói: "Nếu Thế tử không có chuyện gì, tiểu nữ xin rời đi trước."
Còn chuyện hai người kia nói cái gì, ai nha, trừ chuyện hại nàng ra thì còn có thể nói cái gì chứ.
Nhìn bóng lưng giận dữ rời đi của Tần Nam Tinh, Yến Từ không ngờ nàng lại né tránh mình như vậy.
Mới vừa rồi chẳng qua hắn chỉ giữ nhẹ tay áo của nàng một chút, nàng tốt đẹp như vậy, sao hắn nỡ khinh bạc được.
Ai ngờ, nàng lại có phản ứng kháng cự như thế, nhưng như vậy thì đã sao, chỉ cần nàng chưa xuất giá, hắn vẫn còn cơ hội cưới nàng.
Đôi mắt trong suốt dịu dàng dần dần hiện lên sự kiên định.
Từ trước đến nay nam nhân cường thế lại có vẻ ngoài dịu dàng thanh nhã mới thật sự đáng sợ.
Vừa định rời đi, hắn phát hiện chỗ Tần Nam Tinh vừa đứng có rơi một cái bao giấy màu trắng.
Yến Từ khom người nhặt vật nhỏ kia lên, ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng ưu nhã mở bao giấy ra.
Đầu ngón tay bạch ngọc nhẹ nhàng nghiền thứ bột bên trong, môi mỏng sắc lạnh lập tức nhếch lên nụ cười như có như không.
Hiện tại, hắn lại hiểu được một mặt của Tần Nam Tinh.
Gói kỹ túi giấy lại sau đó bỏ vào bên hông, lúc này Yến Từ mới không nhanh không chậm rời khỏi.
Vạt áo thêu mây màu nguyệt bạch lướt qua bụi cây, hiện lên một độ cong xinh đẹp.
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma*.
Ba câu thơ này nói xứng với Yến Từ cũng không quá.
*Đây là ba câu thơ trong Kinh thi của Khổng Tử, tạm dịch: Sự nho nhã của một người quân tử cũng giống như một miếng ngọc quý đã được qua cắt gọt mài giũa một cách chi tiết cẩn thận.
(Theo DKN.
TV)
Sau khi Tần Nam Tinh xuống núi giả, vừa vặn đụng phải Tô Thành đang từ một phía khác đi tới, đôi mắt hoa đào ngưng đọng, "Tô Thành, ngươi mới vừa đi đâu vậy?"
Nàng và Yến Từ gây ra động tĩnh lớn như vậy, Tô Thành không nghe thấy sao?
Tô Thành thấy Tần Nam Tinh thì lập tức bẩm báo: "Thuộc hạ đuổi theo hai người kia."
"Đuổi kịp rồi sao?" Tần Nam Tinh xốc váy lên, nhanh chóng đi dọc theo đường nhỏ ra bên ngoài phủ Trưởng công chúa, vừa đi vừa hỏi.
"Thuộc hạ đuổi theo giữa đường thì gặp được Vân đại tướng quân, Đại tướng quân nói ngài ấy sẽ tự mình dẫn người đi xử lý bọn họ, bảo ngài hãy nhanh chóng về lại chỗ ngồi." Tô Thành hiếm khi luống cuống, "Thanh Tước các nàng đều đang chờ ở cạnh xe ngựa.
Ngài mau đi thay váy mới nhanh một chút, sau đó lập tức trở về, chớ để người khác phát hiện."
Tần Nam Tinh nghe Tô Thành nói như vậy, môi đỏ khẽ nhấp, không muốn bị người khác phát hiện cũng đã muộn, vừa nãy Yến Từ đúng lúc đã bắt gặp được nàng.
Mắt thấy đã đến xe ngựa.
Tần Nam Tinh không kịp suy nghĩ nhiều, động tác cực nhanh đi vào trong thay y phục, sửa sang lại tóc mai lần nữa.
Lúc này nàng lại đột nhiên nghĩ đến, sao Vân Đình lại biết nàng và hai người kia có oán thù mà phái người đuổi theo chứ?
Tần Nam Tinh từ cửa xe ngựa hỏi: "Tô Thành, là ngươi nói cho Vân Đình biết sao?"
"Thuộc hạ cũng không có nói, Vân đại Tướng quân thấy thuộc hạ đuổi theo bọn họ liền chủ động yêu cầu hỗ trợ." Còn bảo hắn tới báo cho Quận chúa nữa.
Tô Thành cũng cảm thấy kì quái, vì sao Vân đại Tướng quân lại đối tốt với Quận chúa như vậy.
Thời điểm xuống xe ngựa, Tần Nam Tinh đã khôi phục lại dáng vẻ cao quý xinh đẹp như ngày thường, đưa mắt nhìn về phía Tô Thành, "Ngươi đi nhìn chằm chằm Vân Đình cho bản Quận chúa, xảy ra chuyện gì thì lập tức tới bẩm báo."
Dứt lời, váy lụa uốn lượn đi vào trong phủ.
Chờ Tần Nam Tinh trở lại chỗ ngồi, tiệc rượu cũng sắp bắt đầu, mọi thứ so với lúc nàng rời đi cũng không có gì thay đổi.
Trưởng công chúa thấy nàng thay một bộ váy bách hoa duệ địa* màu đỏ hồng, dung mạo ung dung cao quý mang theo mấy phần tán thưởng, "Bình Quân thay váy này, vừa hay hợp với tiệc thưởng hoa của bản cung, đẹp càng thêm đẹp."
*Trăm hoa kéo dài tận đất.
(Mình nghĩ chỗ này có nghĩa là rất nhiều hoa từ thân váy kéo dài xuống tận vạt váy.)
"Quận chúa tiên tư dật mạo*, mặc cái gì cũng vô cùng xinh đẹp." Cung nữ ở một bên phụ họa nói.
*Tiên tư dật mạo: ý nói người có dung mạo tựa tiên nữ, miêu tả tư thế vẻ đẹp của nữ tử.
(Theo baidu.
com)
Trái lại, người được các nàng khen ngợi, Tần Nam Tinh lại chỉ che miệng cười, nói: "Nếu ngài còn khen Nam Tinh nữa, Nam Tinh cũng sẽ kiêu ngạo đó."
"Ngươi nha, ngươi nha." Lời này của nàng chọc Trưởng công chúa cười.
Trong lúc nhất thời, tiếng người ríu rít của nữ tử vang vọng khắp nơi.
Tần Nam Tinh nhìn bốn phía, đôi mắt hoa đào cong cong ý cười, Liễu Phiêu Diêu quả nhiên không có ở đây.
Sau đó cảm thấy cánh tay như bị ai đó đẩy một cái, nàng nghiêng đầu, lập tức đối diện với đôi mắt đầy uy hiếp của Lục Nhan Mặc.
Tần Nam Tinh cầm quạt tròn đặt trên bàn tiệc lên, che trước mặt hai người, thấp giọng nói: "Ngày khác lại nói cho ngươi nghe."
Vừa nói, trên mặt nàng còn hiện lên chút thẹn thùng.
Nhìn vẻ mặt nàng như vậy, mắt hạnh xinh đẹp của Lục Nhan Mặc trừng lớn, "Ngươi sẽ không đi cùng nam..."
"Ừm." Tần Nam Tinh mắc cỡ gật đầu một cái.
Thà để cho nàng ấy hiểu lầm vừa rồi mình đi ra ngoài cùng nam tử ước hẹn, còn tốt hơn là để nàng ấy biết mình đi giăng bẫy kế mẫu.
Lục Nhan Mặc không biết căn nguyên kiếp trước của nàng và kế mẫu, có thể sẽ không hiểu cho cách làm của nàng.
Quả nhiên, nghe Tần Nam Tinh nói như vậy, Lục Nhan Mặc cũng mắc cỡ đỏ mặt theo, không hỏi thêm nữa.
Tần Nam Tinh thở phào một hơi.
Nàng đưa tay cầm tách trà lên, vừa định nhấp môi thì lại thấy một cung nữ từ bên ngoài đi vào, không những thế bên người còn dẫn theo Phất Tô.
Không bao lâu sau, mặt Trưởng công chúa liền biến sắc, đứng dậy đi theo ra ngoài.
Từ đầu đến cuối Phất Tô cũng không liếc nhìn Tần Nam Tinh một cái.
Tay cầm tách trà của Tần Nam Tinh hơi dừng lại một chút, ngón tay trắng sứ đặt lên tách trà bằng sứ trắng như vậy, lại khiến cho người ta có cảm giác tách trà lập tức trở nên thô ráp.
Có thể thấy đôi tay ngọc kia bóng loáng trắng trong cỡ nào.
Lúc Trưởng công chúa đi ngang qua các nàng, thần sắc căng thẳng nói: "Nhan Mặc, ngươi giúp bản cung chiêu đãi khách bên này thật tốt.
Nam Tinh, ngươi đi theo bản cung."
"Vâng..." Lục Nhan Mặc lo lắng nhìn về phía Tần Nam Tinh.
Tần Nam Tinh hơi gật đầu, sau đó nàng cùng Trưởng công chúa rời khỏi Bách hoa viên.
Đối với tiếng xì xào bàn tán sau lưng, nàng cũng làm như không nghe thấy.
Vừa ra khỏi vườn, Trưởng công chúa lập tức bảo Phất Tô giải thích cho Tần Nam Tinh nghe.
Phất Tô nói: "Khởi bẩm Quận chúa, lúc thuộc hạ cùng Đại tướng quân đi đến lương đình trên núi giả thì phát hiện Bình phu nhân của quý phủ cùng một nam tử vụng trộm gặp mặt.
Chẳng qua là nam tử kia chạy quá nhanh nên không bắt được, hiện tại chỉ bắt lại được Bình phu nhân của quý phủ.
Người vẫn đang chờ Quận chúa cùng Trưởng công chúa đến thẩm vấn."
Trưởng công chúa ở một bên nói: "Phụ vương của ngươi chỗ nào cũng tốt, chỉ là ánh mắt chẳng ra làm sao.
Nữ tử phẩm chất không tốt như vậy, ngay cả vị trí trắc phi cũng không xứng."
"Phụ vương ngươi vậy mà để cho nàng cùng vương phi có địa vị ngang nhau."
"Cũng thật may là mẫu phi của ngươi đi sớm, nếu không sớm muộn gì cũng bị làm cho tức chết."
Nghe những lời này của Trưởng công chúa, Tần Nam Tinh vẫn là dáng vẻ không nóng không lạnh, ổn định như thường, bình tĩnh nói: "Mặc dù xuất thân của Bình phu nhân thấp hèn nhưng cũng không đến nỗi sẽ làm ra loại chuyện này… Ai phải ai trái, lát nữa thẩm vấn thì sẽ biết, chẳng qua là lại gây thêm phiền phức cho điện hạ, Nam Tinh xin bồi tội với điện hạ trước."
"Cũng không phải ngươi làm sai, ngươi cần gì phải tới bồi tội." Trưởng công chúa Yến Hoa mặc dù tính tình cương liệt, nhưng cũng sẽ không giận chó đánh mèo.
Trong lúc đang nói chuyện, đoàn người đã đến bên ngoài rừng hoa đào, nơi mà Vân Đình bắt được Liễu Phiêu Diêu.
Chỉ là cũng không thấy Vân Đình ở chỗ này.
Tần Nam Tinh cảm thấy rất đáng tiếc, muốn nhìn thấy hắn quá đi.
Thân vệ của Vân Đình thấy các nàng đến, lập tức cung kính nói: "Tướng quân đã rời đi trước, mời Quận chúa cùng Trưởng công chúa tự mình định đoạt."
Hành vi phách lối như vậy, cũng chỉ có Vân Đình mới lớn mật đến thế, gặp cũng không gặp Trưởng công chúa một cái.
Nhưng lần này Yến Hoa lại cảm thấy Vân Đình làm không sai.
Dẫu sao đây cũng là chuyện ở hậu trạch của nữ tử, hắn là một Đại Tướng quân, quả thật không tiện nhúng tay vào, giao chuyện này cho các nàng là lựa chọn tốt nhất.
Liễu Phiêu Diêu bị bịt miệng, lúc này thấy Trưởng công chúa cùng Tần Nam Tinh đến thì nhất thời hoảng sợ, con ngươi cũng phóng lớn, "Ô ô ô..."
Giãy giụa kịch liệt.
Đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh không chút gợn sóng, cất giọng lãnh đạm: "Để bà ấy nói chuyện."
Thân vệ lập tức lấy đồ đang chặn miệng của Liễu Phiêu Diêu ra.
Bà ta lập tức khóc lóc thê thảm: "Quận chúa, Quận chúa, thiếp bị oan, ngài mau cứu thiếp, thiếp không có tư thông cùng nam nhân."
Nghe bà ta dùng giọng nói mang theo nức nở nói chuyện, Tần Nam Tinh khẽ vuốt ống tay áo, thần sắc lãnh đạm, "Vân tướng quân đã bắt được người cùng ngươi tư thông."
Quả nhiên lời vừa nói ra, ánh mắt Liễu Phiêu Diêu liền lóe lên bất định không chắc chắn, vừa mới định phản bác...
Trưởng công chúa là người sắc bén cỡ nào, trong lòng đã chắc chắn.
Bà lập tức giơ tay lên, "Người đâu, ném nữ nhân làm ô uế vườn hoa của bản cung về phủ Hoài An vương, để cho Vương gia tự xem xét xử lý."
Cách làm này rất cho Tần Nam Tinh và phủ Hoài An vương mặt mũi, rốt cuộc cũng không có ở trước mặt nhiều người làm ầm ĩ lên.
Tần Nam Tinh cảm kích hành lễ, "Đa tạ điện hạ."
"Không, ta không có!" Liễu Phiêu Diêu lúc này mới ý thức được Tần Nam Tinh chỉ đang hù dọa mình, mà mình lại bị lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Nam Tinh lừa gạt, chỉ trong phút chốc bà đã bị Trưởng công chúa định tội.
Cả người nhất thời hỗn loạn chật vật, quỳ rạp trên mặt đất, Liễu Phiêu Diêu vẫn còn muốn tiến lên cầu xin Trưởng công chúa, "Điện hạ, thiếp thật sự không có làm, là có người hãm hại thiếp, nhất định là..."
Sắc mặt Trưởng công chúa trầm xuống, "Bịt miệng lại, đưa đi bằng cửa sau!"
"Lần sau Nam Tinh lại đến bồi tội với điện hạ, còn hôm nay xin cáo từ trước.
Nam Tinh phải trở về xử lý chuyện nhà." Tần Nam Tinh thi lễ một cái, sau khi được Trưởng công chúa gật đầu mới rời đi cùng đám người kia.
Lúc rời đi, khi nàng lướt qua bên cạnh Phất Tô thì hắn thuận thế nhét một viên giấy tròn nhỏ vào trong ống tay áo nàng.
Tần Nam Tinh tiếp lấy viên giấy, thậm chí cũng không cùng Phất Tô có bất kỳ hành động giao lưu bằng ánh mắt nào, trấn định như thường rời đi.
Bóng dáng mảnh mai nhưng lại thẳng tắp, kiêu căng mà không kiêu ngạo, xinh đẹp rực rỡ lại không mị hoặc tục tằng, làm việc có chừng mực, thông minh có điều lý trật tự.
Trưởng công chúa như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng của Tần Nam Tinh, cô nương tốt như vậy, sao có thể không vào Yến gia bọn họ, như thế nào lại để tiện nghi cho những nam tử khác.
Nhớ đến mấy tiểu bối trong nhà, Yến Hoa quyết định ngày khác vào cung sẽ thương lượng cùng mẫu hậu một chút.
Chờ sau khi Tần Nam Tinh mang người từ phủ Trưởng công chúa về Vương phủ, bẩm lên chuyện này, có thể tưởng tượng được Tần Thương sẽ giận tím mặt như thế nào.
Lại có nữ nhân cho hắn đội nón xanh*!
*Đôi nón xanh: ám chỉ những người đàn ông có vợ ngoại tình mà không biết.
Hơn nữa còn là Liễu Phiêu Diêu đơn thuần như hoa sen trắng.
Tần Thương sắp tức điên lên, hận không thể lập tức đem nữ nhân này lóc da xẻ thịt.
Nhưng từ trước đến giờ ông sĩ diện, nếu gióng trống khua chiêng giết chết nữ nhân này, chuyện ông bị cho đội nón xanh truyền đi, há chẳng phải là mất hết thể diện.
Sao ông có thể ngẩng đầu trước mặt đồng liêu đây.
Nghĩ tới đây, Tần Thương lại không nhịn được đạp vào bụng Liễu Phiêu Diêu một cước.
Như vậy lần mang thai trước, rất có thể cũng không phải là con của ông!
Tần Nam Tinh ngồi ở trên ghế trong đại sảnh, hai tay ôm tay áo, trấn định như thường nhìn phụ vương nổi giận.
Rốt cuộc nhớ tới khuê nữ của mình vẫn còn ở đây, Tần Thương mới ngồi mạnh xuống, "Tinh nhi, con nói xem, nên xử lý nữ nhân này thế nào?"
Tần Nam Tinh ngắm nhìn vòng ngọc trên cổ tay, thần sắc lãnh đạm nói: "Chuyện của trưởng bối, vãn bối không dám chen miệng."
"Con mau cho phụ vương một cái biện pháp đi.
Hiện giờ chỉ có hai cha con chúng ta." Hiện tại Tần Thương cũng coi như bệnh cấp loạn đầu y*, nhìn thấy nữ nhi bình tĩnh như vậy, ông cho là nàng đã có biện pháp gì hay rồi.
*Bệnh cấp loạn đầu y: ý nói khi có chuyện cấp bách thì hỏi nhiều người ở mọi nơi, gặp ai cũng hỏi, hoặc suy nghĩ nhiều cách.
(Theo baodu.
com)
Tần Nam Tinh liếc mắt nhìn Liễu Phiêu Diêu đã ngã xuống đất ngất đi, bà ta là mồi câu tuyệt hảo, nếu cứ như vậy mà giết chết, há chẳng phải là tạo cơ hội cho bà ta cùng Tống Trọng Hòa trốn đi.
"Ngoại ô không phải còn có một biệt viện đổ nát sao? Ném bà ta qua đó rồi phái người trông chừng, sống hay chết đều nghe theo mệnh trời vậy." Giọng Tần Nam Tinh lạnh nhạt: "Còn đối với người ngoài có thể nói là sau khi Bình phu nhân sinh non, thân thể chưa hồi phục, nên đi biệt viện điều dưỡng."
Cái biệt viện đó, chính là cái biệt viện có ma quỷ lộng hành.
Ánh mắt Tần Nam Tinh hơi lạnh, nàng cũng không tin, Tống Trọng Hòa chịu được cảnh nữ nhân mình yêu ở chỗ kia chịu khổ.
Tần Thương suy tư hồi lâu, phách bản* mà định.
*Phách bản (đánh nhịp): đưa ra quyết định của riêng mình, phép ẩn dụ cho sự đưa ra quyết định.
(Theo baidu.
com)
...
Nửa giờ sau, Lãm Tinh uyển.
Tần Nam Tinh ngồi trên giường La hán, lấy viên giấy trong tay áo ra.
Bên trên chỉ có một dòng chữ vừa mạnh mẽ lại mềm mại xinh đẹp: Ngày mai giờ Tỵ, tửu lâu Thái Nguyệt.
Tần Nam Tinh vuốt tờ giấy cho vừa với hộp trang sức rồi nhét vào trong, dung nhan xinh đẹp chứa đầy ý cười nhưng lại mạnh miệng bực bội nói: "Cũng không hỏi ta có muốn đi hay không, đã tự mình quyết định."
Nhưng mà xem như nể mặt chuyện hắn giúp nàng hôm nay, ngày mai nàng sẽ đến nơi hẹn đúng giờ.
Quá hời cho tên ngốc kia rồi.
Một bên ngạo kiều oán thầm, một bên lại bắt đầu lựa chọn trang sức cùng y phục mà ngày mai muốn dùng.
Nếu muốn cảm tạ, vậy thì phải cảm tạ thật tốt, tốt nhất là để cho hắn cả đời cũng không quên được.
Nhớ tới đây, mị sắc trong mắt Tần Nam Tinh như muốn tràn ra ngoài.
Không nghĩ tới, sáng sớm ngày kế, lại có người hẹn nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook