Tiểu Qua Tử
-
Chương 30
Editor & Beta: Calcium
Hoắc Kiệt lái xe về đến nhà, quần áo ẩm ướt hơn nửa. Có một người đang nằm ngoài sô pha phòng khách, mặt bàn bày ngập những bình rượu vang đỏ chỉ còn thấy đáy.
Từ Tư Lễ dựa vào gối đầu chợp mắt, gương mặt đỏ rực, ý thức cũng không còn tỉnh táo. Hoắc Kiệt đứng một bên nhìn hắn, Từ Tư Lễ phát hiện ra có người liền hơi trợn mắt. Đèn thủy tinh treo trên trần nhà khiến hắn hơi loa mắt mà híp lại, vừa mở miệng âm thanh đã giống như tiếng xé giấy: "Anh, anh về rồi."
Hoắc Kiệt hỏi: "Sao lại thành ra cái bộ dạng này?"
Từ Tư Lễ nói: "Chỉ là em muốn uống thôi." Hắn miễn cưỡng lộ ra nụ cười, cười một lúc mới phát hiện bản thân không thể miễn cưỡng được nữa thì khóe miệng dần hạ xuống, cổ họng tràn ngập hương vị chua xót.
Nhị công tử Hoắc gia, từ lúc sinh ra đã hào quang quấn quanh thân, tinh thần luôn phấn chấn, đây là lần đầu tiên Hoắc Kiệt thấy hắn mượn rượu giải sầu như vậy.
Từ Tư Lễ từ ghế sô pha ngồi thẳng người dậy, dựa vào lưng ghế, hai bàn tay đan vào nhau đỡ lấy cái trán đang hạ xuống. Thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Kiệt: "Em thấy anh đưa Diệp Hà Thanh về nhà, anh trai, có phải là anh...."
Từ Tư Lễ liếm môi, yết hầu lên xuống mấy lần mới nói thành câu: "Có phải anh thích em ấy không?"
"Em chưa từng thấy anh đối với ai lại chủ động như vậy."
Từ Tư Lễ lộ ra vẻ mặt mất mát: "Anh, lần này dù thế nào em nhất quyết cũng phải ở bên em ấy, anh đừng tranh đoạt với em. Không nói tới bối cảnh của gia đình chúng ta, anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ngoại hình anh tuấn, chỉ cần anh chủ động, muốn người nào mà đối phương chẳng ngoan ngoãn động lòng với anh, nhưng riêng em ấy anh nhường lại cho em được không?"
Có những lời đè nén dưới tận đáy lòng, Từ Tư Lễ luôn nghe lời Hoắc Kiệt nhưng hôm nay hắn nhất định phải nói.
"Từ nhỏ đến lớn, chẳng có gì anh muốn mà không đạt được, năng lực học tập hay làm việc đều tốt, ba mẹ cũng chiều chuộng anh, những điều này em công nhận, dưới ánh hào quang của anh, mọi chuyện đều do anh quyết, em làm một công tử bột không phải là không được, em cũng không bận tâm." Khóe miệng Từ Tư Lễ nhẹ nhếch lên nói một câu, "Những thứ đó em không muốn tranh với anh, nhưng chỉ có lần này Diệp Hà Thanh là chấp niệm của em, coi như anh nhường cho em đi."
Ngôn từ rõ ràng, như tiếng kim rơi xuống không gian yên tĩnh.
Mặt Hoắc Kiệt không có một tia cảm xúc, ánh mắt không hề nhúc nhích, nhìn chằm chằm về phía Từ Tư Lễ, hỏi ngược lại: "Em coi Diệp Hà Thanh là cải thảo ngoài chợ hay sao mà cò kè mặc cả với anh, một người sống sờ sờ ra đấy bảo nhường là nhường được?"
Hoắc Kiệt nói câu này gần như hắn đã ngầm thừa nhận, ngầm thừa nhận cảm xúc hiện tại của hắn, đang chủ động lấy lòng Diệp Hà Thanh.
Tâm Từ Tư Lễ như bị dội một gáo nước, dần trở nên nguội lạnh.
"Anh." Từ Tư Lễ lấy lại bình tĩnh, nói năng bình tĩnh lại: "Tính cách Diệp Hà Thanh đơn giản lắm, em ấy còn nhỏ tuổi, cũng sẽ không biết cách bỏ công sức ra lấy lòng người khác, em ấy không thích hợp với anh. Hơn nữa em ấy đâu phải gu của anh."
Trước kia Hoắc Kiệt có nói rằng hắn tương đối yêu thích kiểu tính cách nhiệt tình như lửa, không thể nói rằng nhất định sau này cũng sẽ yêu thích kiểu người như vậy.
Hoắc Kiệt nở một nụ cười không rõ ý tứ: "Em biết cái gì."
Thái độ Từ Tư Lễ cứng rắn: "Ngược lại em muốn theo đuổi em ấy, nếu như anh cứ khăng khăng như vậy coi như sau ngày hôm nay hai chúng ta là tình địch."
Hoắc Kiệt thản nhiên thong dong, còn Từ Tư Lễ đã tỉnh rượu hơn nửa, tuyên bố xong, nhìn Hoắc Kiệt không để lắm đành ảo não bứt tóc.
"Anh, em không lừa anh, nếu như Diệp Hà Thanh ở bên em, em nhất định sẽ đối xử tốt với em ấy, sẽ không hoa tâm như ngày xưa nữa. Ba mẹ nhìn trúng anh rồi, sau này anh nhất định phải kết hôn sinh con, em ấy không thể bên cạnh anh được."
Hoắc Kiệt nói: "Đầu tiên không nói là có phù hợp hay không, từ lúc nào mà chuyện của anh lại cần em phải quan tâm như vậy."
Từ Tư Lễ phát nghẹn: "Nói chung em đã nói rõ rồi, đối mặt nói trực tiếp rồi, tránh cho sau này nhìn nhau lại xấu hổ." Hiếm khi hắn cố chấp như vậy: "Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Hà Thanh em đã cảm thấy một cảm giác thân thiết khó nói thành lời với em ấy, lúc đó em không hề nói đùa. Lần trước anh bảo em đi điều tra tư liệu về tên Trương Dương, bên thám tử tư kia có tặng cho em một món quà, họ thu thập thêm tư liệu về Diệp Hà Thanh gửi cho em nhưng em không cho anh xem."
Hoắc Kiệt trừng mắt khiến Từ Tư Lễ có hơi sợ, nhưng hắn vẫn kiên trì nói tiếp.
"Anh có còn nhớ chuyện mùa hè năm đó không, em thừa dịp anh không để ý lén lút chạy ra ngoài, tự mình ngồi xe trốn khỏi nhà. Lúc đó ở bên ngoài xém chút nữa em bị tai nạn, đứa nhỏ kéo em ra chính là Diệp Hà Thanh."
Ánh mắt Hoắc Kiệt lúc này khiến người khác không thể nhìn thấu, Từ Tư Lễ quyết tâm bổ sung làm rõ chân tướng sự tình: "Sau đó mommy có bồi thường cho họ một khoản tiền để gia đình họ kiểm tra cho Diệp Hà Thanh, kết quả tiền không dùng cho em ấy, chân cũng tàn phế. Nếu như năm đó không phải tại em quá ngây thơ bồng bột thì cũng sẽ không phát sinh chuyện này. Anh, bỏ qua không nói tới chuyện cảm tình, em ấy mất đi một chân do cứu em, anh xem đây có phải là do số mệnh đã an bài em nợ em ấy, nhân quả tuần hoàn, nhất định em phải chăm sóc cho em ấy."
Ánh mắt Hoắc Kiệt lại càng khiến người khác thấy khó hiểu, một lúc sau mới ngồi xuống dựa trên ghế sô pha: "Cho nên em coi Diệp Hà Thanh là để báo ân? Khư khư cố chấp quyết định, cho dù người ta không chấp nhận thì cũng nhất định phải đến gần?"
Nhân đây Hoắc Kiệt cũng hỏi ngược lại: "Em bao nhiêu tuổi rồi, hiện tại đến công việc cũng không tử tế, lấy đâu ra tự tin mà đứng trước mặt anh thề nguyền son sắt sẽ đảm bảo cho người ta cả đời? Những câu này chính bản thân em nghe liệu em có tin không?"
Từ Tư Lễ làm gì thường không đáng tin lắm, bị Hoắc Kiệt nói một hồi thì câm nín, sắc mặt đỏ bừng. Mãi mới móc được một câu ra khỏi cổ họng: "Anh, anh đả kích em, đơn giản chính là muốn bản thân trên cơ em."
Hoắc Kiệt mặt không cảm xúc: "Anh ăn ngay nói thật." Sau đó ung dung thả lỏng, tỏ ra bá đạo: "Em coi trọng người ta không có nghĩa là anh không có quyền được theo đuổi người đó, lại nói trước kia, em gây ra bao nhiêu hỗn loạn, anh đều trước sau giải quyết không biết bao lần. Em nợ em ấy một cái chân thì đã làm sao, là một người anh trai, coi như em trai phạm sai lầm, đương nhiên anh phải có nghĩa vụ bù đắp, hoặc tự bản thân anh sẽ trả món nợ này."
Hành vi không nói lý của Hoắc Kiệt khiến Từ Tư Lễ nghẹn họng, vốn định ra lá bài tình cảm, không ngờ ngay cả cơ hội Hoắc Kiệt cũng không cho hắn. Từ Tư Lễ ngồi không yên, đứng bật dậy như một con thú đang buồn bực, không biết làm sao mà cơn tức của hắn không bao giờ phát ra với Hoắc Kiệt được, cuối cùng đành đẩy cửa ra ngoài.
Hoắc Kiệt khoát tay lên lưng ghế sô pha, lấy điện thoại di động ra, mở khung trò chuyện WeChat với Diệp Hà Thanh. Ngón tay lướt lướt một lát rồi khóa màn hình lại.
Buổi đêm, hơn mười giờ thì đèn đóm gần như đã tắt, tòa nhà phát ra một chút ánh sáng leo lét. Diệp Hà Thanh ôm gối chạy sang phòng Diệp Tiểu Chiếu, lén nằm xuống một góc: "Tiểu Chiếu, em nằm đây nha."
Diệp Tiểu Chiếu nghiêng người quay qua, bất đắc dĩ nhìn cậu thở dài: "Trong phòng nóng, phòng em có máy điều hòa không tốt hơn sao?"
Diệp Hà Thanh khẽ nhếch khóe miệng, thuần thục cởi áo ba lỗ ra, mặc chiếc quần sooc nhỏ, như một con cá chuồn trơn trượt kề sát trên chiếu, ôm gối cọ cọ hai má: "Mau ngủ đi nào."
Vừa nói vừa đắp chăn mỏng che bụng cho cả Diệp Tiểu Chiếu và mình, một bóng đèn chiếu sáng, hai anh em thả nhẹ hô hấp.
Diệp Tiểu Chiếu muốn nói gì đó rồi lại thôi, nắm lấy tay Diệp Hà Thanh: "Tiểu Chiếu, anh không ngăn cản chuyện em kết bạn với ai, chỉ là người bạn mà tối nay em đưa về kia, nhìn dáng dấp không phú thì quý, không phải người cùng thế giới với chúng ta. Cho dù là anh ta đối với em có tốt thì em cũng phải biết chừng mực, được không?"
Sau một lát mới nghe thấy tiếng Diệp Hà Thanh trả lời: "Hoắc Kiệt không có ý đồ gì với em đâu, Tiểu Chiếu anh yên tâm đi, em sẽ tự bảo vệ mình."
Diệp Tiểu Chiếu muốn nói cậu không nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Kiệt, ngoại trừ người thân, làm gì có người đàn ông nào lại tình nguyện tiễn người kia đến tận dưới nhà, huống hồ còn là con nhà giàu.
Có thể Diệp Tiểu Chiếu nhìn người vẫn còn ngây thơ, không nói tới những mục đích khác, nhìn qua thì đúng là Hoắc Kiệt đối xử với Diệp Hà Thanh không tệ. Nếu chẳng may có một ngày anh không thể chịu đựng được nữa mà đi xa thì có một người thật tâm coi Diệp Hà Thanh là bạn bè mà giúp đỡ thì anh cũng an lòng.
Hai người họ đã không còn người thân nào trên cõi đời này nữa, một khi anh đi xa thì sẽ chỉ còn lại một mình Diệp Hà Thanh lẻ loi. Anh đi thì coi như hết nhưng Diệp Hà Thanh còn trẻ như vậy, làm sao có thể đối mặt với chuyện này về lâu về dài.
Buổi sáng Diệp Hà Thanh đưa Diệp Tiểu Chiếu đến bệnh viện làm thẩm tách, hôm nay bác sĩ chủ trị của Diệp Tiểu Chiếu muốn giới thiệu cho hai anh em một vị bác sĩ chuyên về bệnh thận mới từ nước ngoài trở về, Nguy Lan. Bác sĩ chủ trị giới thiệu sơ qua về vị bác sĩ Nguy Lan này đã từng tiến hành mấy ca phẫu thuật có thể nói là kỳ tích hoàn mỹ của y học, trên mặt lộ rõ vẻ kính phục.
Trong phòng họp Diệp Hà Thanh đã nhìn thấy vị bác sĩ kia, vượt ngoài dự liệu của cậu là người này rất trẻ, nhìn bề ngoài chắc chỉ mới ngoài ba mươi, hoàn toàn không nhìn ra đã hơn ba mươi lăm tuổi.
Bác sĩ Nguy nở nụ cười khéo léo, đồng thời có sự xa cách nhàn nhạt. Dáng người thẳng tắp, áo blouse trắng khoác trên người tuy ôn hòa nhưng lại không thiếu mị lực, hành vi cử chỉ tao nhã, điều này khiến Diệp Hà Thanh khó tránh cảm giác câu nệ, nhẹ nhàng ngoan ngoãn chào một tiếng. Giống hệt như bé học sinh tiểu học gặp thầy giáo uy nghiêm, đến đầu cũng chẳng dám ngẩng lên nhìn.
Bác sĩ Nguy trấn an: "Bình tĩnh, để tôi xem qua bệnh tình của anh trai cậu đã, lát nữa chúng ta đi gặp cậu ấy, sau đó tôi sẽ đưa ra phương án trị liệu."
Diệp Hà Thanh gật đầu, lặng lẽ đánh giá vị bác sĩ này.
Bác sĩ Nguy Lan mở hồ sơ bệnh án và phần kết quả kiểm tra vừa rồi, sau đó quay qua hỏi Diệp Hà Thanh cặn kẽ tình hình của Diệp Tiểu Chiếu hiện tại, tính toán thời gian, sau đó tới phòng bệnh gặp trực tiếp Diệp Tiểu Chiếu.
Bác sĩ chủ trị suốt mấy năm qua giới thiệu cho Diệp Tiểu Chiếu và bác sĩ Nguy Lan làm quen, Diệp Hà Thanh nói nhỏ với anh trai mình về bác sĩ mới, nói rằng người đó rất lợi hại, bệnh của anh nhất định có thể trị khỏi.
Nguy Lan ngồi trước máy tính lật từng tờ từng tờ hồ sơ bệnh án của Diệp Tiểu Chiếu, điện thoại trong ngăn kéo khẽ chấn động, nhảy ra mấy tin nhắn WeChat mới đến.
"Chú Lan, đã gặp người kia chưa? Cảm giác thế nào, có thể chữa trị được mấy phần?"
Đây là lần đầu tiên đứa cháu trai Hoắc Kiệt này của Nguy Lan chủ động thỉnh cầu muốn hắn trị bệnh cho một người không quen biết.
Hắn đáp lại: "Gặp rồi, như gặp một thiên thần vừa yếu đuối lại an tĩnh vậy."
Hoắc Kiệt lái xe về đến nhà, quần áo ẩm ướt hơn nửa. Có một người đang nằm ngoài sô pha phòng khách, mặt bàn bày ngập những bình rượu vang đỏ chỉ còn thấy đáy.
Từ Tư Lễ dựa vào gối đầu chợp mắt, gương mặt đỏ rực, ý thức cũng không còn tỉnh táo. Hoắc Kiệt đứng một bên nhìn hắn, Từ Tư Lễ phát hiện ra có người liền hơi trợn mắt. Đèn thủy tinh treo trên trần nhà khiến hắn hơi loa mắt mà híp lại, vừa mở miệng âm thanh đã giống như tiếng xé giấy: "Anh, anh về rồi."
Hoắc Kiệt hỏi: "Sao lại thành ra cái bộ dạng này?"
Từ Tư Lễ nói: "Chỉ là em muốn uống thôi." Hắn miễn cưỡng lộ ra nụ cười, cười một lúc mới phát hiện bản thân không thể miễn cưỡng được nữa thì khóe miệng dần hạ xuống, cổ họng tràn ngập hương vị chua xót.
Nhị công tử Hoắc gia, từ lúc sinh ra đã hào quang quấn quanh thân, tinh thần luôn phấn chấn, đây là lần đầu tiên Hoắc Kiệt thấy hắn mượn rượu giải sầu như vậy.
Từ Tư Lễ từ ghế sô pha ngồi thẳng người dậy, dựa vào lưng ghế, hai bàn tay đan vào nhau đỡ lấy cái trán đang hạ xuống. Thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Kiệt: "Em thấy anh đưa Diệp Hà Thanh về nhà, anh trai, có phải là anh...."
Từ Tư Lễ liếm môi, yết hầu lên xuống mấy lần mới nói thành câu: "Có phải anh thích em ấy không?"
"Em chưa từng thấy anh đối với ai lại chủ động như vậy."
Từ Tư Lễ lộ ra vẻ mặt mất mát: "Anh, lần này dù thế nào em nhất quyết cũng phải ở bên em ấy, anh đừng tranh đoạt với em. Không nói tới bối cảnh của gia đình chúng ta, anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ngoại hình anh tuấn, chỉ cần anh chủ động, muốn người nào mà đối phương chẳng ngoan ngoãn động lòng với anh, nhưng riêng em ấy anh nhường lại cho em được không?"
Có những lời đè nén dưới tận đáy lòng, Từ Tư Lễ luôn nghe lời Hoắc Kiệt nhưng hôm nay hắn nhất định phải nói.
"Từ nhỏ đến lớn, chẳng có gì anh muốn mà không đạt được, năng lực học tập hay làm việc đều tốt, ba mẹ cũng chiều chuộng anh, những điều này em công nhận, dưới ánh hào quang của anh, mọi chuyện đều do anh quyết, em làm một công tử bột không phải là không được, em cũng không bận tâm." Khóe miệng Từ Tư Lễ nhẹ nhếch lên nói một câu, "Những thứ đó em không muốn tranh với anh, nhưng chỉ có lần này Diệp Hà Thanh là chấp niệm của em, coi như anh nhường cho em đi."
Ngôn từ rõ ràng, như tiếng kim rơi xuống không gian yên tĩnh.
Mặt Hoắc Kiệt không có một tia cảm xúc, ánh mắt không hề nhúc nhích, nhìn chằm chằm về phía Từ Tư Lễ, hỏi ngược lại: "Em coi Diệp Hà Thanh là cải thảo ngoài chợ hay sao mà cò kè mặc cả với anh, một người sống sờ sờ ra đấy bảo nhường là nhường được?"
Hoắc Kiệt nói câu này gần như hắn đã ngầm thừa nhận, ngầm thừa nhận cảm xúc hiện tại của hắn, đang chủ động lấy lòng Diệp Hà Thanh.
Tâm Từ Tư Lễ như bị dội một gáo nước, dần trở nên nguội lạnh.
"Anh." Từ Tư Lễ lấy lại bình tĩnh, nói năng bình tĩnh lại: "Tính cách Diệp Hà Thanh đơn giản lắm, em ấy còn nhỏ tuổi, cũng sẽ không biết cách bỏ công sức ra lấy lòng người khác, em ấy không thích hợp với anh. Hơn nữa em ấy đâu phải gu của anh."
Trước kia Hoắc Kiệt có nói rằng hắn tương đối yêu thích kiểu tính cách nhiệt tình như lửa, không thể nói rằng nhất định sau này cũng sẽ yêu thích kiểu người như vậy.
Hoắc Kiệt nở một nụ cười không rõ ý tứ: "Em biết cái gì."
Thái độ Từ Tư Lễ cứng rắn: "Ngược lại em muốn theo đuổi em ấy, nếu như anh cứ khăng khăng như vậy coi như sau ngày hôm nay hai chúng ta là tình địch."
Hoắc Kiệt thản nhiên thong dong, còn Từ Tư Lễ đã tỉnh rượu hơn nửa, tuyên bố xong, nhìn Hoắc Kiệt không để lắm đành ảo não bứt tóc.
"Anh, em không lừa anh, nếu như Diệp Hà Thanh ở bên em, em nhất định sẽ đối xử tốt với em ấy, sẽ không hoa tâm như ngày xưa nữa. Ba mẹ nhìn trúng anh rồi, sau này anh nhất định phải kết hôn sinh con, em ấy không thể bên cạnh anh được."
Hoắc Kiệt nói: "Đầu tiên không nói là có phù hợp hay không, từ lúc nào mà chuyện của anh lại cần em phải quan tâm như vậy."
Từ Tư Lễ phát nghẹn: "Nói chung em đã nói rõ rồi, đối mặt nói trực tiếp rồi, tránh cho sau này nhìn nhau lại xấu hổ." Hiếm khi hắn cố chấp như vậy: "Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Hà Thanh em đã cảm thấy một cảm giác thân thiết khó nói thành lời với em ấy, lúc đó em không hề nói đùa. Lần trước anh bảo em đi điều tra tư liệu về tên Trương Dương, bên thám tử tư kia có tặng cho em một món quà, họ thu thập thêm tư liệu về Diệp Hà Thanh gửi cho em nhưng em không cho anh xem."
Hoắc Kiệt trừng mắt khiến Từ Tư Lễ có hơi sợ, nhưng hắn vẫn kiên trì nói tiếp.
"Anh có còn nhớ chuyện mùa hè năm đó không, em thừa dịp anh không để ý lén lút chạy ra ngoài, tự mình ngồi xe trốn khỏi nhà. Lúc đó ở bên ngoài xém chút nữa em bị tai nạn, đứa nhỏ kéo em ra chính là Diệp Hà Thanh."
Ánh mắt Hoắc Kiệt lúc này khiến người khác không thể nhìn thấu, Từ Tư Lễ quyết tâm bổ sung làm rõ chân tướng sự tình: "Sau đó mommy có bồi thường cho họ một khoản tiền để gia đình họ kiểm tra cho Diệp Hà Thanh, kết quả tiền không dùng cho em ấy, chân cũng tàn phế. Nếu như năm đó không phải tại em quá ngây thơ bồng bột thì cũng sẽ không phát sinh chuyện này. Anh, bỏ qua không nói tới chuyện cảm tình, em ấy mất đi một chân do cứu em, anh xem đây có phải là do số mệnh đã an bài em nợ em ấy, nhân quả tuần hoàn, nhất định em phải chăm sóc cho em ấy."
Ánh mắt Hoắc Kiệt lại càng khiến người khác thấy khó hiểu, một lúc sau mới ngồi xuống dựa trên ghế sô pha: "Cho nên em coi Diệp Hà Thanh là để báo ân? Khư khư cố chấp quyết định, cho dù người ta không chấp nhận thì cũng nhất định phải đến gần?"
Nhân đây Hoắc Kiệt cũng hỏi ngược lại: "Em bao nhiêu tuổi rồi, hiện tại đến công việc cũng không tử tế, lấy đâu ra tự tin mà đứng trước mặt anh thề nguyền son sắt sẽ đảm bảo cho người ta cả đời? Những câu này chính bản thân em nghe liệu em có tin không?"
Từ Tư Lễ làm gì thường không đáng tin lắm, bị Hoắc Kiệt nói một hồi thì câm nín, sắc mặt đỏ bừng. Mãi mới móc được một câu ra khỏi cổ họng: "Anh, anh đả kích em, đơn giản chính là muốn bản thân trên cơ em."
Hoắc Kiệt mặt không cảm xúc: "Anh ăn ngay nói thật." Sau đó ung dung thả lỏng, tỏ ra bá đạo: "Em coi trọng người ta không có nghĩa là anh không có quyền được theo đuổi người đó, lại nói trước kia, em gây ra bao nhiêu hỗn loạn, anh đều trước sau giải quyết không biết bao lần. Em nợ em ấy một cái chân thì đã làm sao, là một người anh trai, coi như em trai phạm sai lầm, đương nhiên anh phải có nghĩa vụ bù đắp, hoặc tự bản thân anh sẽ trả món nợ này."
Hành vi không nói lý của Hoắc Kiệt khiến Từ Tư Lễ nghẹn họng, vốn định ra lá bài tình cảm, không ngờ ngay cả cơ hội Hoắc Kiệt cũng không cho hắn. Từ Tư Lễ ngồi không yên, đứng bật dậy như một con thú đang buồn bực, không biết làm sao mà cơn tức của hắn không bao giờ phát ra với Hoắc Kiệt được, cuối cùng đành đẩy cửa ra ngoài.
Hoắc Kiệt khoát tay lên lưng ghế sô pha, lấy điện thoại di động ra, mở khung trò chuyện WeChat với Diệp Hà Thanh. Ngón tay lướt lướt một lát rồi khóa màn hình lại.
Buổi đêm, hơn mười giờ thì đèn đóm gần như đã tắt, tòa nhà phát ra một chút ánh sáng leo lét. Diệp Hà Thanh ôm gối chạy sang phòng Diệp Tiểu Chiếu, lén nằm xuống một góc: "Tiểu Chiếu, em nằm đây nha."
Diệp Tiểu Chiếu nghiêng người quay qua, bất đắc dĩ nhìn cậu thở dài: "Trong phòng nóng, phòng em có máy điều hòa không tốt hơn sao?"
Diệp Hà Thanh khẽ nhếch khóe miệng, thuần thục cởi áo ba lỗ ra, mặc chiếc quần sooc nhỏ, như một con cá chuồn trơn trượt kề sát trên chiếu, ôm gối cọ cọ hai má: "Mau ngủ đi nào."
Vừa nói vừa đắp chăn mỏng che bụng cho cả Diệp Tiểu Chiếu và mình, một bóng đèn chiếu sáng, hai anh em thả nhẹ hô hấp.
Diệp Tiểu Chiếu muốn nói gì đó rồi lại thôi, nắm lấy tay Diệp Hà Thanh: "Tiểu Chiếu, anh không ngăn cản chuyện em kết bạn với ai, chỉ là người bạn mà tối nay em đưa về kia, nhìn dáng dấp không phú thì quý, không phải người cùng thế giới với chúng ta. Cho dù là anh ta đối với em có tốt thì em cũng phải biết chừng mực, được không?"
Sau một lát mới nghe thấy tiếng Diệp Hà Thanh trả lời: "Hoắc Kiệt không có ý đồ gì với em đâu, Tiểu Chiếu anh yên tâm đi, em sẽ tự bảo vệ mình."
Diệp Tiểu Chiếu muốn nói cậu không nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Kiệt, ngoại trừ người thân, làm gì có người đàn ông nào lại tình nguyện tiễn người kia đến tận dưới nhà, huống hồ còn là con nhà giàu.
Có thể Diệp Tiểu Chiếu nhìn người vẫn còn ngây thơ, không nói tới những mục đích khác, nhìn qua thì đúng là Hoắc Kiệt đối xử với Diệp Hà Thanh không tệ. Nếu chẳng may có một ngày anh không thể chịu đựng được nữa mà đi xa thì có một người thật tâm coi Diệp Hà Thanh là bạn bè mà giúp đỡ thì anh cũng an lòng.
Hai người họ đã không còn người thân nào trên cõi đời này nữa, một khi anh đi xa thì sẽ chỉ còn lại một mình Diệp Hà Thanh lẻ loi. Anh đi thì coi như hết nhưng Diệp Hà Thanh còn trẻ như vậy, làm sao có thể đối mặt với chuyện này về lâu về dài.
Buổi sáng Diệp Hà Thanh đưa Diệp Tiểu Chiếu đến bệnh viện làm thẩm tách, hôm nay bác sĩ chủ trị của Diệp Tiểu Chiếu muốn giới thiệu cho hai anh em một vị bác sĩ chuyên về bệnh thận mới từ nước ngoài trở về, Nguy Lan. Bác sĩ chủ trị giới thiệu sơ qua về vị bác sĩ Nguy Lan này đã từng tiến hành mấy ca phẫu thuật có thể nói là kỳ tích hoàn mỹ của y học, trên mặt lộ rõ vẻ kính phục.
Trong phòng họp Diệp Hà Thanh đã nhìn thấy vị bác sĩ kia, vượt ngoài dự liệu của cậu là người này rất trẻ, nhìn bề ngoài chắc chỉ mới ngoài ba mươi, hoàn toàn không nhìn ra đã hơn ba mươi lăm tuổi.
Bác sĩ Nguy nở nụ cười khéo léo, đồng thời có sự xa cách nhàn nhạt. Dáng người thẳng tắp, áo blouse trắng khoác trên người tuy ôn hòa nhưng lại không thiếu mị lực, hành vi cử chỉ tao nhã, điều này khiến Diệp Hà Thanh khó tránh cảm giác câu nệ, nhẹ nhàng ngoan ngoãn chào một tiếng. Giống hệt như bé học sinh tiểu học gặp thầy giáo uy nghiêm, đến đầu cũng chẳng dám ngẩng lên nhìn.
Bác sĩ Nguy trấn an: "Bình tĩnh, để tôi xem qua bệnh tình của anh trai cậu đã, lát nữa chúng ta đi gặp cậu ấy, sau đó tôi sẽ đưa ra phương án trị liệu."
Diệp Hà Thanh gật đầu, lặng lẽ đánh giá vị bác sĩ này.
Bác sĩ Nguy Lan mở hồ sơ bệnh án và phần kết quả kiểm tra vừa rồi, sau đó quay qua hỏi Diệp Hà Thanh cặn kẽ tình hình của Diệp Tiểu Chiếu hiện tại, tính toán thời gian, sau đó tới phòng bệnh gặp trực tiếp Diệp Tiểu Chiếu.
Bác sĩ chủ trị suốt mấy năm qua giới thiệu cho Diệp Tiểu Chiếu và bác sĩ Nguy Lan làm quen, Diệp Hà Thanh nói nhỏ với anh trai mình về bác sĩ mới, nói rằng người đó rất lợi hại, bệnh của anh nhất định có thể trị khỏi.
Nguy Lan ngồi trước máy tính lật từng tờ từng tờ hồ sơ bệnh án của Diệp Tiểu Chiếu, điện thoại trong ngăn kéo khẽ chấn động, nhảy ra mấy tin nhắn WeChat mới đến.
"Chú Lan, đã gặp người kia chưa? Cảm giác thế nào, có thể chữa trị được mấy phần?"
Đây là lần đầu tiên đứa cháu trai Hoắc Kiệt này của Nguy Lan chủ động thỉnh cầu muốn hắn trị bệnh cho một người không quen biết.
Hắn đáp lại: "Gặp rồi, như gặp một thiên thần vừa yếu đuối lại an tĩnh vậy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook