Tiểu Qua Tử
-
Chương 3
Editor: Calcium
Bước xuống từ xe bus, Diệp Hà Thanh chậm rãi đi bộ về phía hẻm, mất khoảng hai mươi phút đi bộ sẽ về đến phòng trọ.
Sau cơn mưa buổi chiều, ban đêm ánh trăng lại sáng hơn.
Trong hẻm sâu âm u ẩm ướt, cây leo trước mặt mang theo nồng đậm không khí mát mẻ tung bay, trong đó còn có hơi nước lành lạnh. Mặt đường có nhiều vũng nước đọng, ánh trăng chiếu sáng mặt nước, tạo thành một tiểu ngân hà mờ nhạt.
Ánh đèn đường vụn vặt chiếu lên hai bên tường hẻm, giữa bóng đen tỏa ra một chút ánh sáng, Diệp Hà Thanh xắn ống quần lên, hệ thống thoát nước xung quanh đây thật sự không ổn, giày cậu không giữ nổi nhưng ít nhất phải giữ quần khô.
Cẩn thận dẫm nát ánh trăng trên mặt nước, nhà cửa trong thôn hiệu quả cách âm không tốt, mơ hồ lộ ra âm thanh trên dọc đường cậu bước đi, đi tới căn nhà trệt cũ, trước mắt cậu là những tia sáng phát ra từ cửa sổ lầu ba.
Diệp Hà Thanh ngẩng đầu dừng bước, một lúc lâu mới thở ra một hơi.
Ngoài hiên tịch mịch, ngón tay Diệp Hà Thanh đặt trước cửa, nở một nụ cười tươi, cốc cốc cốc, cậu nói: “Tiểu Chiếu, em đã về.”
Ánh sáng tràn ra khỏi cửa, Diệp Tiểu Chiếu mặt không biểu tình mở cửa, nhìn thấy cậu, cảm xúc trong mắt mới thoáng mềm mại hơn: “Anh làm cơm rồi.”
Diệp Hà Thanh vui sướng, vào nhà thay dép lê rồi đến buồng vệ sinh giặt lại đôi giày vải đi mưa sạch sẽ.
Cậu bước tới cửa phòng vệ sinh rồi ngoái đầu lại, lặng lẽ quan sát sắc mặt của Diệp Tiểu Chiếu mới thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn nói: “Anh, anh cứ ăn trước đi, em giặt mấy phút là xong ngay.”
Diệp Tiểu Chiếu kéo ghế ra ngồi xuống, toàn bộ phòng khách nhìn có vẻ hơi rộng, Diệp Hà Thanh không đóng cửa phòng vệ sinh, Diệp Tiểu Chiếu cứ yên lặng chăm chú nhìn vào em trai mình, cúi đầu uống một ngụm canh.
“Hôm nay trời mưa, chân em có phải chịu lạnh rồi đúng không.”
Diệp Hà Thanh hơi ngẩng đầu, không giải thích việc chân mình có đau hay không, mặt hướng ra ngoài cửa nói với Diệp Tiểu Chiếu: “Lát nữa ủ ấm là được.”
Khuôn mặt ngây ngô non nớt không thấy chút sầu khổ, nhưng Diệp Tiểu Chiếu biết Diệp Hà Thanh mang theo đôi chân không thuận tiện có bao nhiêu vất vả.
Diệp Hà Thanh là con nuôi của Diệp gia, mấy năm trước hai người Diệp thị gặp tai nạn xe cộ ra đi, để lại hai anh em. Diệp Tiểu Chiếu bị bệnh nhiễm trùng đường tiểu mãn tính nhiều năm, việc thẩm tách trường kì khiến cho thân thể anh trở nên đặc biệt suy yếu.
Vì bệnh của anh, người gây tai nạn đã bồi thường đến mức thất bát, Diệp Hà Thanh mười sáu tuổi liền mang theo Diệp Tiểu Chiếu rời khỏi làng đi làm công, theo lý mà nói thì sau khi cha mẹ Diệp mất đi cậu hoàn toàn có thể bỏ qua Diệp Tiểu Chiếu mà rời đi, nhưng cậu không lựa chọn làm như vậy.
Mười sáu tuổi, Diệp Hà Thanh chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc Diệp Tiểu Chiếu, Diệp Tiểu Chiếu ở nhà dưỡng bệnh, còn Diệp Hà Thanh phụ trách ra ngoài kiếm tiền lo cho cuộc sống.
Cách thức sinh sống của hai anh em không có quan hệ huyết thống có chút kỳ quái, anh trai không giống anh trai, còn em trai trên danh nghĩa thì lại sống như một người anh, đem hết tất cả mọi trách nhiệm mà đáng ra Diệp Tiểu Chiếu phải gánh ôm hết về mình.
Mặt trăng treo bên ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu đêm mùa hạ râm ran, chiếc tv màu đã qua sử dụng thỉnh thoảng lại phát ra một đoạn tín hiệu, âm thanh đứt quãng. Diệp Hà Thanh giặt xong giày nhấc lên: “Tiểu Chiếu, em đi phơi giày.”
Ánh trăng yên tĩnh tỏa đầy sân thượng, Diệp Hà Thanh leo lên, phát hiện sào phơi đồ trống không. Cậu yên lặng phơi giày, sắp lại thang, che che cẳng chân bên trái, sau đó xoay người xuống lầu.
Tốc độ Diệp Tiểu Chiếu ăn rất chậm, anh không thấy ngon miệng, Diệp Hà Thanh liếc mắt nhìn anh chậm rì rì ăn từng ngụm cơm, có nửa chén cơm mà ăn vẫn chưa xong.
Diệp Hà Thanh nói: “Tiểu Chiếu, anh lên sân thượng cất quần áo rồi à.”
Diệp Tiểu Chiếu gật đầu, liếc nhìn qua bộ dạng ấp a ấp úng của Diệp Hà Thanh nói: “Thân thể anh còn chưa vô dụng đến mức không làm được gì.”
Diệp Hà Thanh vội giải thích: “Anh, em không có ý đó.”
Mỗi lần Diệp Hà Thanh có ý lấy lòng, liền sẽ gọi Diệp Tiểu Chiếu là “ca ca” giống như hồi nhỏ cậu hay gọi khiến anh cảm thấy thân thuộc.
Trong lòng Diệp Tiểu Chiếu hiểu rõ, biết Diệp Hà Thanh không có ý đó, nhưng trong lòng anh đè nén rất khó chịu, muốn Diệp Hà Thanh thu lại thái độ cẩn thận như vậy, nhưng lại sợ đối phương để lộ ra sự bi thương.
Sau khi ăn xong, anh em hai người phân chia công việc, em trai đi rửa chén, anh trai lau bàn. Trong lúc đó mất điện khoảng mười phút, phòng trọ cũ kỹ, điều kiện thông gió không tốt, điện dừng, quạt không quay khiến trong phòng nháy mắt trở nên oi bức.
Diệp Hà Thanh và Diệp Tiểu Chiếu đều là người không chịu được nóng, cậu liền lấy một chậu nước lạnh vẩy về phía góc tường nhằm loại bỏ chút oi bức, phía khác, Diệp Tiểu Chiếu mới vừa thắp được ngọn nến liền quay đầu qua nhìn thấy Diệp Hà Thanh đang ngồi xổm trong góc tối.
Đáy lòng như bị một tảng đá đè nặng, ánh mắt Diệp Tiểu Chiếu hơi dừng lại, chậm rãi đi về phía Diệp Hà Thanh hỏi: “Chân đau à?”
Hai anh em đều không có thân thể kiện toàn, một người khuyết tật, một người là ma ốm, Diệp Tiểu Chiếu tiếp tục hỏi: “Hôm nay em mắc mưa đúng không?”
Diệp Hà Thanh là người giao hàng, Diệp Tiểu Chiếu biết mỗi ngày cậu giao rất nhiều đơn, đôi chân đi đi lại lại nhiều vô số, người bình thường còn không chịu được, huống chi là cậu.
Diệp Tiểu Chiếu không nói hai lời dắt Diệp Hà Thanh về phòng anh, giọng anh lạnh lùng bảo Diệp Hà Thanh ngồi xuống, sau đó ra ngoài đổ nước trong phích vào chậu, pha thêm chút nước lạnh, lấy chiếc khăn mặt màu vàng nhạt của Diệp Hà Thanh vào chườm nóng cho cậu.
Thời điểm cứu người Diệp Hà Thanh mới chỉ là một đứa nhỏ mười một mười hai tuổi, cứu được sinh mạnh dưới bánh xe, đối phương không sao hết nhưng chân Diệp Hà Thanh không ổn nữa, còn lưu lại bệnh tật cả đời.
Diệp Tiểu Chiếu mắt nhìn thẳng, ngẩng đầu nhìn cậu.
Ánh mắt chạm nhau, Diệp Hà Thanh liền hơi cười lộ ra hàm răng trắng, đôi mắt hồ ly cười cong cong: “Tiểu Chiếu, em tự làm được.”
Nói xong liền muốn rút chân về nhưng Diệp Tiểu Chiếu khẽ đánh cậu một cái, giọng điệu không phải răn dạy, vừa thanh lãnh vừa bất đắc dĩ nói: “Làm cái gì mà làm.”
Diệp Hà Thanh nhăn nhắn chóp mũi nói: “Hôm nay em còn chưa rửa ráy, mắc mưa, đeo tất ướt lâu nên chân sẽ có mùi.” Nói xong lại nhíu mày, hai má như hai má con ếch phồng lên, làm ra bộ dạng ghét bỏ bản thân.
Diệp Tiểu Chiếu sắc mặt tái nhợt nở một nụ cười gượng gạo, đem khăn nóng xoa lên bắp chân Diệp Hà Thanh, ngồi xuống cạnh cậu: “Nhãi con em đâu ra mà nhiều tật xấu như vậy, không sợ mệt không sợ đau, chỉ sợ chân thối?”
Em trai vội đáp lại: “Em sợ anh ngửi thấy.”
Anh trai lại nói: “Đừng đến gần anh.”
Diệp Hà Thanh vẫn luôn cười, hai cái chân buông thõng xuống giường, nửa người nằm ngang ra. Diệp Tiểu Chiếu mới vừa ngồi vững vàng, Diệp Hà Thanh liền không chờ đợi nữa, như một đứa nhỏ tìm kiếm hơi ấm người mẹ, đặt đầu nhẹ nhàng nằm trên chân Diệp Tiểu Chiếu cọ cọ.
Cậu gọi: “Ca.” (đoạn này mình để nguyên từ “Ca” vì có cảm giác làm nũng hơn so với từ thuần việt)
Nhẹ nhàng, như vuốt mèo cào nhẹ trong lòng.
Vừa phát ra âm thanh, lòng bàn tay của Diệp Tiểu Chiếu liền đặt trên đầu cậu.
Chiếc đèn chân không lơ lửng trên trần nhà cũ nát phát tán ra ánh sáng lạnh mờ mịt, vài con thiêu thân đang bay vòng quanh đèn. Diệp Hà Thanh giờ khắc này toàn thân thả lỏng, thần kinh mềm nhũn, mơ mơ màng màng, không quên nhìn sắc mặt của Diệp Tiểu Chiếu.
Diệp Tiểu Chiếu mang vẻ mặt hơi ủ rủ, cậu liền nở nụ cười, mặt nghiêng qua một bên, không để anh nhìn thấy đôi mắt đang đỏ hồng của cậu.
“Ca.” Cậu lại gọi.
Mí mắt Diệp Tiểu Chiếu run lên, Diệp Hà Thanh nói: “Ngày mai em đưa anh đi thẩm tách được không?”
Diệp Tiểu Chiếu thống hận cái thân thể bệnh tật của mình biết bao, vì thế luôn kháng cự mỗi tuần đến bệnh viện thẩm tách hai lần. Vài lần trước anh không cho Diệp Hà Thanh đi cùng, mỗi lần tự mình lăn lộn rồi tự mình trở về, người đã hư nhược đến không rời khỏi giường.
Cứ mỗi lần như thế, Diệp Hà Thanh đều đỏ mắt mà không dám khóc, khổ sở cũng chỉ tự về phòng mình buồn, sau khi ra ngoài gặp Diệp Tiểu Chiếu thì đều là gương mặt kiên cường, tươi cười ấm áp.
Gia đình này chỉ có hai người, bất cứ giá nào cũng không thể mất đi một người nữa.
“Ca.” ánh mắt Diệp Hà Thanh dao động nói: “Chờ em tiết kiệm đủ tiền thì sẽ đổi thận cho anh.”
Ánh mắt Diệp Tiểu Chiếu dần lạnh xuống, không dư lại bao nhiêu độ ấm, nhưng động tác tay vỗ vỗ lên người Diệp Hà Thanh vẫn ôn nhu.
Trong lòng cậu nghĩ cái gì, anh sao lại không biết. Em trai là một tay anh nuôi nấng, dạy dỗ, dù có là ngáp một cái thì người làm anh trai như anh cũng biết đó là thật hay giả.
Không chờ Diệp Tiểu Chiếu trả lời, Diệp Hà Thanh liền có chút mệt mỏi. Đầu di chuyển trên chân anh thêm một lần ngủ, có mấy con bọ nhỏ đến quấy rầy giấc ngủ của Diệp Hà Thanh, Diệp Tiểu Chiếu liền đập, đẩy mấy con bọ khỏi làm loạn.
Quyết tâm muốn đổi thận cho Diệp Tiểu Chiếu của Diệp Hà Thanh cứng như sắt, nhưng Diệp Tiểu Chiếu không dám.
Diệp Tiểu Chiếu nói: “Em trai, lần này em nghe anh một lần đi.”
Bước xuống từ xe bus, Diệp Hà Thanh chậm rãi đi bộ về phía hẻm, mất khoảng hai mươi phút đi bộ sẽ về đến phòng trọ.
Sau cơn mưa buổi chiều, ban đêm ánh trăng lại sáng hơn.
Trong hẻm sâu âm u ẩm ướt, cây leo trước mặt mang theo nồng đậm không khí mát mẻ tung bay, trong đó còn có hơi nước lành lạnh. Mặt đường có nhiều vũng nước đọng, ánh trăng chiếu sáng mặt nước, tạo thành một tiểu ngân hà mờ nhạt.
Ánh đèn đường vụn vặt chiếu lên hai bên tường hẻm, giữa bóng đen tỏa ra một chút ánh sáng, Diệp Hà Thanh xắn ống quần lên, hệ thống thoát nước xung quanh đây thật sự không ổn, giày cậu không giữ nổi nhưng ít nhất phải giữ quần khô.
Cẩn thận dẫm nát ánh trăng trên mặt nước, nhà cửa trong thôn hiệu quả cách âm không tốt, mơ hồ lộ ra âm thanh trên dọc đường cậu bước đi, đi tới căn nhà trệt cũ, trước mắt cậu là những tia sáng phát ra từ cửa sổ lầu ba.
Diệp Hà Thanh ngẩng đầu dừng bước, một lúc lâu mới thở ra một hơi.
Ngoài hiên tịch mịch, ngón tay Diệp Hà Thanh đặt trước cửa, nở một nụ cười tươi, cốc cốc cốc, cậu nói: “Tiểu Chiếu, em đã về.”
Ánh sáng tràn ra khỏi cửa, Diệp Tiểu Chiếu mặt không biểu tình mở cửa, nhìn thấy cậu, cảm xúc trong mắt mới thoáng mềm mại hơn: “Anh làm cơm rồi.”
Diệp Hà Thanh vui sướng, vào nhà thay dép lê rồi đến buồng vệ sinh giặt lại đôi giày vải đi mưa sạch sẽ.
Cậu bước tới cửa phòng vệ sinh rồi ngoái đầu lại, lặng lẽ quan sát sắc mặt của Diệp Tiểu Chiếu mới thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn nói: “Anh, anh cứ ăn trước đi, em giặt mấy phút là xong ngay.”
Diệp Tiểu Chiếu kéo ghế ra ngồi xuống, toàn bộ phòng khách nhìn có vẻ hơi rộng, Diệp Hà Thanh không đóng cửa phòng vệ sinh, Diệp Tiểu Chiếu cứ yên lặng chăm chú nhìn vào em trai mình, cúi đầu uống một ngụm canh.
“Hôm nay trời mưa, chân em có phải chịu lạnh rồi đúng không.”
Diệp Hà Thanh hơi ngẩng đầu, không giải thích việc chân mình có đau hay không, mặt hướng ra ngoài cửa nói với Diệp Tiểu Chiếu: “Lát nữa ủ ấm là được.”
Khuôn mặt ngây ngô non nớt không thấy chút sầu khổ, nhưng Diệp Tiểu Chiếu biết Diệp Hà Thanh mang theo đôi chân không thuận tiện có bao nhiêu vất vả.
Diệp Hà Thanh là con nuôi của Diệp gia, mấy năm trước hai người Diệp thị gặp tai nạn xe cộ ra đi, để lại hai anh em. Diệp Tiểu Chiếu bị bệnh nhiễm trùng đường tiểu mãn tính nhiều năm, việc thẩm tách trường kì khiến cho thân thể anh trở nên đặc biệt suy yếu.
Vì bệnh của anh, người gây tai nạn đã bồi thường đến mức thất bát, Diệp Hà Thanh mười sáu tuổi liền mang theo Diệp Tiểu Chiếu rời khỏi làng đi làm công, theo lý mà nói thì sau khi cha mẹ Diệp mất đi cậu hoàn toàn có thể bỏ qua Diệp Tiểu Chiếu mà rời đi, nhưng cậu không lựa chọn làm như vậy.
Mười sáu tuổi, Diệp Hà Thanh chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc Diệp Tiểu Chiếu, Diệp Tiểu Chiếu ở nhà dưỡng bệnh, còn Diệp Hà Thanh phụ trách ra ngoài kiếm tiền lo cho cuộc sống.
Cách thức sinh sống của hai anh em không có quan hệ huyết thống có chút kỳ quái, anh trai không giống anh trai, còn em trai trên danh nghĩa thì lại sống như một người anh, đem hết tất cả mọi trách nhiệm mà đáng ra Diệp Tiểu Chiếu phải gánh ôm hết về mình.
Mặt trăng treo bên ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu đêm mùa hạ râm ran, chiếc tv màu đã qua sử dụng thỉnh thoảng lại phát ra một đoạn tín hiệu, âm thanh đứt quãng. Diệp Hà Thanh giặt xong giày nhấc lên: “Tiểu Chiếu, em đi phơi giày.”
Ánh trăng yên tĩnh tỏa đầy sân thượng, Diệp Hà Thanh leo lên, phát hiện sào phơi đồ trống không. Cậu yên lặng phơi giày, sắp lại thang, che che cẳng chân bên trái, sau đó xoay người xuống lầu.
Tốc độ Diệp Tiểu Chiếu ăn rất chậm, anh không thấy ngon miệng, Diệp Hà Thanh liếc mắt nhìn anh chậm rì rì ăn từng ngụm cơm, có nửa chén cơm mà ăn vẫn chưa xong.
Diệp Hà Thanh nói: “Tiểu Chiếu, anh lên sân thượng cất quần áo rồi à.”
Diệp Tiểu Chiếu gật đầu, liếc nhìn qua bộ dạng ấp a ấp úng của Diệp Hà Thanh nói: “Thân thể anh còn chưa vô dụng đến mức không làm được gì.”
Diệp Hà Thanh vội giải thích: “Anh, em không có ý đó.”
Mỗi lần Diệp Hà Thanh có ý lấy lòng, liền sẽ gọi Diệp Tiểu Chiếu là “ca ca” giống như hồi nhỏ cậu hay gọi khiến anh cảm thấy thân thuộc.
Trong lòng Diệp Tiểu Chiếu hiểu rõ, biết Diệp Hà Thanh không có ý đó, nhưng trong lòng anh đè nén rất khó chịu, muốn Diệp Hà Thanh thu lại thái độ cẩn thận như vậy, nhưng lại sợ đối phương để lộ ra sự bi thương.
Sau khi ăn xong, anh em hai người phân chia công việc, em trai đi rửa chén, anh trai lau bàn. Trong lúc đó mất điện khoảng mười phút, phòng trọ cũ kỹ, điều kiện thông gió không tốt, điện dừng, quạt không quay khiến trong phòng nháy mắt trở nên oi bức.
Diệp Hà Thanh và Diệp Tiểu Chiếu đều là người không chịu được nóng, cậu liền lấy một chậu nước lạnh vẩy về phía góc tường nhằm loại bỏ chút oi bức, phía khác, Diệp Tiểu Chiếu mới vừa thắp được ngọn nến liền quay đầu qua nhìn thấy Diệp Hà Thanh đang ngồi xổm trong góc tối.
Đáy lòng như bị một tảng đá đè nặng, ánh mắt Diệp Tiểu Chiếu hơi dừng lại, chậm rãi đi về phía Diệp Hà Thanh hỏi: “Chân đau à?”
Hai anh em đều không có thân thể kiện toàn, một người khuyết tật, một người là ma ốm, Diệp Tiểu Chiếu tiếp tục hỏi: “Hôm nay em mắc mưa đúng không?”
Diệp Hà Thanh là người giao hàng, Diệp Tiểu Chiếu biết mỗi ngày cậu giao rất nhiều đơn, đôi chân đi đi lại lại nhiều vô số, người bình thường còn không chịu được, huống chi là cậu.
Diệp Tiểu Chiếu không nói hai lời dắt Diệp Hà Thanh về phòng anh, giọng anh lạnh lùng bảo Diệp Hà Thanh ngồi xuống, sau đó ra ngoài đổ nước trong phích vào chậu, pha thêm chút nước lạnh, lấy chiếc khăn mặt màu vàng nhạt của Diệp Hà Thanh vào chườm nóng cho cậu.
Thời điểm cứu người Diệp Hà Thanh mới chỉ là một đứa nhỏ mười một mười hai tuổi, cứu được sinh mạnh dưới bánh xe, đối phương không sao hết nhưng chân Diệp Hà Thanh không ổn nữa, còn lưu lại bệnh tật cả đời.
Diệp Tiểu Chiếu mắt nhìn thẳng, ngẩng đầu nhìn cậu.
Ánh mắt chạm nhau, Diệp Hà Thanh liền hơi cười lộ ra hàm răng trắng, đôi mắt hồ ly cười cong cong: “Tiểu Chiếu, em tự làm được.”
Nói xong liền muốn rút chân về nhưng Diệp Tiểu Chiếu khẽ đánh cậu một cái, giọng điệu không phải răn dạy, vừa thanh lãnh vừa bất đắc dĩ nói: “Làm cái gì mà làm.”
Diệp Hà Thanh nhăn nhắn chóp mũi nói: “Hôm nay em còn chưa rửa ráy, mắc mưa, đeo tất ướt lâu nên chân sẽ có mùi.” Nói xong lại nhíu mày, hai má như hai má con ếch phồng lên, làm ra bộ dạng ghét bỏ bản thân.
Diệp Tiểu Chiếu sắc mặt tái nhợt nở một nụ cười gượng gạo, đem khăn nóng xoa lên bắp chân Diệp Hà Thanh, ngồi xuống cạnh cậu: “Nhãi con em đâu ra mà nhiều tật xấu như vậy, không sợ mệt không sợ đau, chỉ sợ chân thối?”
Em trai vội đáp lại: “Em sợ anh ngửi thấy.”
Anh trai lại nói: “Đừng đến gần anh.”
Diệp Hà Thanh vẫn luôn cười, hai cái chân buông thõng xuống giường, nửa người nằm ngang ra. Diệp Tiểu Chiếu mới vừa ngồi vững vàng, Diệp Hà Thanh liền không chờ đợi nữa, như một đứa nhỏ tìm kiếm hơi ấm người mẹ, đặt đầu nhẹ nhàng nằm trên chân Diệp Tiểu Chiếu cọ cọ.
Cậu gọi: “Ca.” (đoạn này mình để nguyên từ “Ca” vì có cảm giác làm nũng hơn so với từ thuần việt)
Nhẹ nhàng, như vuốt mèo cào nhẹ trong lòng.
Vừa phát ra âm thanh, lòng bàn tay của Diệp Tiểu Chiếu liền đặt trên đầu cậu.
Chiếc đèn chân không lơ lửng trên trần nhà cũ nát phát tán ra ánh sáng lạnh mờ mịt, vài con thiêu thân đang bay vòng quanh đèn. Diệp Hà Thanh giờ khắc này toàn thân thả lỏng, thần kinh mềm nhũn, mơ mơ màng màng, không quên nhìn sắc mặt của Diệp Tiểu Chiếu.
Diệp Tiểu Chiếu mang vẻ mặt hơi ủ rủ, cậu liền nở nụ cười, mặt nghiêng qua một bên, không để anh nhìn thấy đôi mắt đang đỏ hồng của cậu.
“Ca.” Cậu lại gọi.
Mí mắt Diệp Tiểu Chiếu run lên, Diệp Hà Thanh nói: “Ngày mai em đưa anh đi thẩm tách được không?”
Diệp Tiểu Chiếu thống hận cái thân thể bệnh tật của mình biết bao, vì thế luôn kháng cự mỗi tuần đến bệnh viện thẩm tách hai lần. Vài lần trước anh không cho Diệp Hà Thanh đi cùng, mỗi lần tự mình lăn lộn rồi tự mình trở về, người đã hư nhược đến không rời khỏi giường.
Cứ mỗi lần như thế, Diệp Hà Thanh đều đỏ mắt mà không dám khóc, khổ sở cũng chỉ tự về phòng mình buồn, sau khi ra ngoài gặp Diệp Tiểu Chiếu thì đều là gương mặt kiên cường, tươi cười ấm áp.
Gia đình này chỉ có hai người, bất cứ giá nào cũng không thể mất đi một người nữa.
“Ca.” ánh mắt Diệp Hà Thanh dao động nói: “Chờ em tiết kiệm đủ tiền thì sẽ đổi thận cho anh.”
Ánh mắt Diệp Tiểu Chiếu dần lạnh xuống, không dư lại bao nhiêu độ ấm, nhưng động tác tay vỗ vỗ lên người Diệp Hà Thanh vẫn ôn nhu.
Trong lòng cậu nghĩ cái gì, anh sao lại không biết. Em trai là một tay anh nuôi nấng, dạy dỗ, dù có là ngáp một cái thì người làm anh trai như anh cũng biết đó là thật hay giả.
Không chờ Diệp Tiểu Chiếu trả lời, Diệp Hà Thanh liền có chút mệt mỏi. Đầu di chuyển trên chân anh thêm một lần ngủ, có mấy con bọ nhỏ đến quấy rầy giấc ngủ của Diệp Hà Thanh, Diệp Tiểu Chiếu liền đập, đẩy mấy con bọ khỏi làm loạn.
Quyết tâm muốn đổi thận cho Diệp Tiểu Chiếu của Diệp Hà Thanh cứng như sắt, nhưng Diệp Tiểu Chiếu không dám.
Diệp Tiểu Chiếu nói: “Em trai, lần này em nghe anh một lần đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook