Tiểu Phúc Bao Ở Thập Niên 60
-
Chương 27: Khen Cháu Gái Mỗi Ngày
Cô dùng đôi mắt to đen láy ngập nước nhìn bà nội, cái miệng nhỏ vừa hồng vừa mềm chúm chím, mùi sữa nghe vừa ngọt vừa thơm.
Mã Tú Liên nghe mà trong lòng còn cảm thấy ngọt hơn đường mật.
Giọng nói bà càng ngọt ngào và cưng chiều hơn: “Bà nội không ăn, cháu ngoan của bà ăn đi.”
Hách Liên Kiều ngay thẳng như con rồng nhỏ, thấy bà nội không ăn thì liền ngồi lại ăn một cách ngon lành.
Năm lên bốn tuổi, cô đã thăm dò, biết rõ tình huống ở thế giới này.
Đó chính là nghèo, rất nghèo, cực kỳ nghèo, nghèo đến mức rồng phải đổ lệ.
Cho nên công chúa nhỏ kén ăn của Long tộc được ma tôn đại nhân nuông chiều một trăm năm bị ép phải khỏi hẳn.
Đến một quả trứng gà để ăn cũng phải quý trọng.
Cô nghiêm túc ăn trứng gà, Mã Tú Liên ngồi đằng sau, dịu dàng chải tóc cho cô.
Sờ tóc của cháu gái nhỏ vừa mềm vừa mượt, Mã Tú Liên không khỏi khen: “Tóc của cháu gái ngoan thật tốt, vừa đen vừa óng ả, lại còn rất khỏe.”
Sang ngày mới, lại bắt đầu chế độ khen cháu gái hằng ngày.
Hách Liên Kiều cũng khen lại ngọt xớt: “Tóc của bà cũng rất đẹp.”
Mã Tú Liên cười ha hả, nói: “Ừ, cháu gái ngoan của bà.”
Mặc dù hai bà cháu thường khen nhau một cách khoa trương nhưng lần này không có tự thổi phồng lẫn nhau.
Mã Tú Liên lúc trẻ tóc vừa đen nhánh vừa dài, kết thành hai bím tóc to, không biết bao nhiêu chàng trai trong thôn mê như điếu đổ.
Dù bây giờ đã lớn tuổi, tóc đã bạc trắng, cũng không còn quá dày, bà tết tóc thành hình hoa cần sa, để dài dọc theo lưng, nhìn vào trông vô cùng gọn gàng.
Bà thuần thục chia tóc mái cho cháu gái, sau đó cột bằng hai sợi dây đỏ, như một con búp bê trong tranh Tết bước ra.
Chu Chiêu Đệ đúng lúc ôm đứa bé ra ngoài, nhịn không được mà cảm thán: “Mẹ, mẹ nói xem tại sao bé ngoan nhà mình lại duyên dáng như vậy chứ?”
Cô ta chưa từng thấy đứa cháu gái nào đẹp hơn đứa cháu gái này của mình.
Chưa nói đến cái mũi nhỏ và đôi mắt nhỏ, ngay cả da cũng trắng giống như Bạch Tuyết. Đã vậy còn mềm mại, còn hơn cả quả trứng gà vừa lột trơn mềm.
Nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, vừa chạm vào đã thấy non nớt mềm mại, cô ta sợ nếu sơ ý một chút là sẽ bị làm tổn thương ngay.
Mã Tú Liên thích nhất là người khác khen cháu gái mình, bà lập tức vui vẻ, đầy tự hào mà nói: “Cháu gái ngoan của chúng ta chính là tiên nữ hạ phàm, đương nhiên là đẹp gái và duyên dáng nhất.”
Chu Chiêu Đệ thuận theo gật đầu: “Dạ đúng.”
Một là trong bốn năm qua, những lời này bà đã nghe rất nhiều nên đã mất cảm giác.
Hai là năm ngoái cô ta cũng sinh con gái, nhưng ngoại hình còn kém xa cháu gái nhỏ này, còn những đứa nhỏ khác trong nhà họ Trần thì không mấy nổi bật.
Cho nên cháu gái này nhất định là một con hồ ly tinh nhỏ, hừ, là tiên nữ nhỏ đầu thai.
Mã Tú Liên vui vẻ hớn hở ôm cháu gái lên: “Đi, chúng ta đi ăn cơm, bà nội có nấu cho cháu canh bí đỏ, còn bỏ thêm hai thìa đường trắng nữa.”
Vừa nghe đến thêm hai thìa đường trắng, đôi mắt Hách Liên Kiều đã sáng lên, vội vàng dùng giọng nói non nớt nói: “Bà, cháu muốn tự đi!”
Không sai, công chúa nhỏ còn biết ở thế giới này, ngay cả đường trắng cũng là một loại xa xỉ phẩm.
Đó là trong mắt của Hách Liên Kiều, còn trong mắt Mã Tú Liên thì cô đang yêu thương bà mình, còn Hách Liên Kiều thì chưa bao giờ thiếu kẹo ngọt.
Chỉ là mấy ngày trước, đường trắng trong nhà đã ăn hết, mà công việc đồng áng bận rộn nên hôm qua Mã Tú Liên mới đến hợp tác xã Cung - Tiêu mua về.
Biết rõ là cô ham ăn, bà chỉ cười rồi để cháu gái đứng xuống đất.
Hai chân Hách Liên Kiều vừa chạm đất thì đôi chân ngắn đó đã lập tức chạy nhanh đến trước bàn cơm, vô cùng thành thục mà trèo lên ghế đẩu dành riêng cho mình.
Mã Tú Liên nghe mà trong lòng còn cảm thấy ngọt hơn đường mật.
Giọng nói bà càng ngọt ngào và cưng chiều hơn: “Bà nội không ăn, cháu ngoan của bà ăn đi.”
Hách Liên Kiều ngay thẳng như con rồng nhỏ, thấy bà nội không ăn thì liền ngồi lại ăn một cách ngon lành.
Năm lên bốn tuổi, cô đã thăm dò, biết rõ tình huống ở thế giới này.
Đó chính là nghèo, rất nghèo, cực kỳ nghèo, nghèo đến mức rồng phải đổ lệ.
Cho nên công chúa nhỏ kén ăn của Long tộc được ma tôn đại nhân nuông chiều một trăm năm bị ép phải khỏi hẳn.
Đến một quả trứng gà để ăn cũng phải quý trọng.
Cô nghiêm túc ăn trứng gà, Mã Tú Liên ngồi đằng sau, dịu dàng chải tóc cho cô.
Sờ tóc của cháu gái nhỏ vừa mềm vừa mượt, Mã Tú Liên không khỏi khen: “Tóc của cháu gái ngoan thật tốt, vừa đen vừa óng ả, lại còn rất khỏe.”
Sang ngày mới, lại bắt đầu chế độ khen cháu gái hằng ngày.
Hách Liên Kiều cũng khen lại ngọt xớt: “Tóc của bà cũng rất đẹp.”
Mã Tú Liên cười ha hả, nói: “Ừ, cháu gái ngoan của bà.”
Mặc dù hai bà cháu thường khen nhau một cách khoa trương nhưng lần này không có tự thổi phồng lẫn nhau.
Mã Tú Liên lúc trẻ tóc vừa đen nhánh vừa dài, kết thành hai bím tóc to, không biết bao nhiêu chàng trai trong thôn mê như điếu đổ.
Dù bây giờ đã lớn tuổi, tóc đã bạc trắng, cũng không còn quá dày, bà tết tóc thành hình hoa cần sa, để dài dọc theo lưng, nhìn vào trông vô cùng gọn gàng.
Bà thuần thục chia tóc mái cho cháu gái, sau đó cột bằng hai sợi dây đỏ, như một con búp bê trong tranh Tết bước ra.
Chu Chiêu Đệ đúng lúc ôm đứa bé ra ngoài, nhịn không được mà cảm thán: “Mẹ, mẹ nói xem tại sao bé ngoan nhà mình lại duyên dáng như vậy chứ?”
Cô ta chưa từng thấy đứa cháu gái nào đẹp hơn đứa cháu gái này của mình.
Chưa nói đến cái mũi nhỏ và đôi mắt nhỏ, ngay cả da cũng trắng giống như Bạch Tuyết. Đã vậy còn mềm mại, còn hơn cả quả trứng gà vừa lột trơn mềm.
Nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, vừa chạm vào đã thấy non nớt mềm mại, cô ta sợ nếu sơ ý một chút là sẽ bị làm tổn thương ngay.
Mã Tú Liên thích nhất là người khác khen cháu gái mình, bà lập tức vui vẻ, đầy tự hào mà nói: “Cháu gái ngoan của chúng ta chính là tiên nữ hạ phàm, đương nhiên là đẹp gái và duyên dáng nhất.”
Chu Chiêu Đệ thuận theo gật đầu: “Dạ đúng.”
Một là trong bốn năm qua, những lời này bà đã nghe rất nhiều nên đã mất cảm giác.
Hai là năm ngoái cô ta cũng sinh con gái, nhưng ngoại hình còn kém xa cháu gái nhỏ này, còn những đứa nhỏ khác trong nhà họ Trần thì không mấy nổi bật.
Cho nên cháu gái này nhất định là một con hồ ly tinh nhỏ, hừ, là tiên nữ nhỏ đầu thai.
Mã Tú Liên vui vẻ hớn hở ôm cháu gái lên: “Đi, chúng ta đi ăn cơm, bà nội có nấu cho cháu canh bí đỏ, còn bỏ thêm hai thìa đường trắng nữa.”
Vừa nghe đến thêm hai thìa đường trắng, đôi mắt Hách Liên Kiều đã sáng lên, vội vàng dùng giọng nói non nớt nói: “Bà, cháu muốn tự đi!”
Không sai, công chúa nhỏ còn biết ở thế giới này, ngay cả đường trắng cũng là một loại xa xỉ phẩm.
Đó là trong mắt của Hách Liên Kiều, còn trong mắt Mã Tú Liên thì cô đang yêu thương bà mình, còn Hách Liên Kiều thì chưa bao giờ thiếu kẹo ngọt.
Chỉ là mấy ngày trước, đường trắng trong nhà đã ăn hết, mà công việc đồng áng bận rộn nên hôm qua Mã Tú Liên mới đến hợp tác xã Cung - Tiêu mua về.
Biết rõ là cô ham ăn, bà chỉ cười rồi để cháu gái đứng xuống đất.
Hai chân Hách Liên Kiều vừa chạm đất thì đôi chân ngắn đó đã lập tức chạy nhanh đến trước bàn cơm, vô cùng thành thục mà trèo lên ghế đẩu dành riêng cho mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook