Tiểu Phúc Bao Ở Thập Niên 60
-
Chương 25: Không Có Mắt Nhìn
Cô ta nghĩ mọi chuyện sau này sẽ tốt đẹp, dù sao thì làm gì có đứa con gái nào mà lại không dính vào mẹ ruột của mình cơ chứ.
Tuy nhiên tưởng tượng luôn tốt đẹp mà hiện thực lại phũ phàng.
Trước khi cô ta có thể chạm vào chiếc khăn quấn, Hách Liên Kiều đã khản cổ hét lên: “Oa!!!!!!”
Mã Tú Liên vụt một cái ôm lại cô bé vào lòng, đau lòng dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc, bà nội ôm cháu....”
Hách Liên Kiều được trở về trong vòng tay của bà nội, nín khóc ngay lập tức, khuôn miệng nhỏ nhắn hồng hào lại còn mỉm cười ngọt ngào với bà nội một cái.
Hai chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện vừa mềm mại, lại vừa dễ thương.
“Cháu gái bé bỏng của bà nội, bà nội ai cũng không cho ôm cháu nữa.”
Mã Tú Liên chỉ cảm thấy tâm can mình đều bị tan chảy bởi cháu gái nhỏ của mình. Chưa bàn tới trên mặt tràn đầy sự yêu thương trân trọng.
Giọng nói của bà cất lên ngọt như mật, ba người con trai của nhà ông Trần đều phải rùng mình.
Mẹ ơi, quá kinh người rồi!
Lý Xuân Hoa nghĩ thầm: “... Cái đồ con nhóc xấu xa không có mắt nhìn.”
Cô ta thậm chí không nghĩ rằng, Hách Liên Kiều mới hơn một tháng tuổi lại cố tình chống lại cô ta, chỉ cảm thấy con bé này sinh ra là để đối chọi với mình.
Mặc dù sự việc mưu tính không thành, nhưng Lý Xuân Hoa không có ý định từ bỏ như thế.
Vì vậy, trong khi Triệu Mai đang cho con bú, mẹ chồng lại không có nhà, cô ta lặng lẽ nghiêng người nói: “Chị dâu cả, chị vẫn còn phải cho Tứ Ni bú nữa, sữa mẹ nhất định sẽ không đủ, hay là để em cho bảo bối ngoan bú.”
Triệu Mai cho rằng cô ta đang lo lắng cô ấy sẽ thiên vị con gái ruột của mình, liền thật tâm nói: “Em dâu ba đừng lo lắng, chị mỗi lần đều cho bé cưng bú trước, sữa chắc chắn có đủ.”
Lý Xuân Hoa thầm mắng: Ai thật sự thèm quan tâm chị có đủ sữa hay không.
Trên mặt cô ta thế mà làm ra vẻ lau nước mắt, đau thương khóc lóc, nói: “Chị dâu cả, em nói thật với chị, em nhớ con gái em, muốn ôm nó vào lòng, cho con bé bú sữa, con bé cũng là một miếng thịt từ trên người em rơi xuống, hai ngày hôm nay, con gái không ở bên cạnh, buổi tối em đều ngủ không yên được.”
Triệu Mai cũng là một người mẹ, cô ấy rất xúc động với những lời nói của cô ta, cũng rất hiểu cảm giác của cô ta, chính là cảm giác “luyến tiếc” con của mình.
Nhưng trên mặt cô ấy cũng lộ ra vẻ bối rối khó xử: “Nhưng mà mẹ...”
Mặc dù thông cảm cho em dâu ba, nhưng cô ấy cũng không dám làm trái ý mẹ chồng của mình.
Lý Xuân Hoa nhìn thấy có hy vọng, ngay lập tức trấn an nói: “Em sẽ cho con bé ăn bí mật, tuyệt đối sẽ không cho mẹ biết.”
Đợi sau khi dỗ dành con nhóc xấu xa nhất quyết không rời cô ta ra, mẹ chồng còn không phải sẽ đều đem những món ăn ngon lành đến cho cô ta bồi bổ sao.
Triệu Mai thấy cô ta cầu xin như vậy, cô ấy không nỡ cắt đứt tình mẫu tử nên đành gật đầu, nói: “Vậy được rồi, em cho con bé ăn đi.”
Tuy nhiên Hách Liên Kiều hằng ngày trong vòng tay của bác dâu cả được ăn uống no nê, chắc chắn không muốn quay về để Lý Xuân Hoa là mẹ ruột cho ăn.
Lần này cũng không đợi Lý Xuân Hoa đưa tay ra, cô bé đã trực tiếp hét lớn lên: “Oa!!!!”
Bà nội, người phụ nữ xấu xa này lại muốn ôm cháu đi.
Lý Xuân Hoa đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó cô ta sau mông như có người châm lửa, xoay người chạy vội ra ngoài.
Chân trước cô ta vừa bước vào phòng riêng của mình, chân sau đã nghe thấy tiếng mẹ chồng hùng hổ xông vào phòng chị dâu cả ở bên cạnh: “Có chuyện gì vậy? Bà nội ở đây, cháu ngoan không sợ.”
Trái tim cô ta lập tức muốn nhảy ra, chỉ sợ chị dâu cả ngu ngốc này sẽ vạch trần mình ra mất.
May mắn cho cô ta, chị dâu cả không phải loại ngốc nghếch, chỉ dùng ngữ khí rõ ràng chột dạ nói: “Con, con cũng không biết.”
Hách Liên Kiều nhìn thấy bà nội một cái liền nín khóc, lại uống sữa một cách vô cùng yên tâm.
Mã Tú Liên nhìn thấy cháu mình lông mi không có một giọt nước mắt nào, thì biết rằng cô bé chính là chỉ có sấm mà trời không mưa, kêu to chứ không khóc.
Bà cũng không thấy bực mình, còn cười “ha ha” nói đùa với cháu gái nhỏ: “Cháu ngoan, có phải nhớ bà nội rồi không?”
Bà luôn cảm thấy rằng đứa cháu gái nhỏ của mình có khả năng nghe hiểu những lời bà nói.
Tuy nhiên tưởng tượng luôn tốt đẹp mà hiện thực lại phũ phàng.
Trước khi cô ta có thể chạm vào chiếc khăn quấn, Hách Liên Kiều đã khản cổ hét lên: “Oa!!!!!!”
Mã Tú Liên vụt một cái ôm lại cô bé vào lòng, đau lòng dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc, bà nội ôm cháu....”
Hách Liên Kiều được trở về trong vòng tay của bà nội, nín khóc ngay lập tức, khuôn miệng nhỏ nhắn hồng hào lại còn mỉm cười ngọt ngào với bà nội một cái.
Hai chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện vừa mềm mại, lại vừa dễ thương.
“Cháu gái bé bỏng của bà nội, bà nội ai cũng không cho ôm cháu nữa.”
Mã Tú Liên chỉ cảm thấy tâm can mình đều bị tan chảy bởi cháu gái nhỏ của mình. Chưa bàn tới trên mặt tràn đầy sự yêu thương trân trọng.
Giọng nói của bà cất lên ngọt như mật, ba người con trai của nhà ông Trần đều phải rùng mình.
Mẹ ơi, quá kinh người rồi!
Lý Xuân Hoa nghĩ thầm: “... Cái đồ con nhóc xấu xa không có mắt nhìn.”
Cô ta thậm chí không nghĩ rằng, Hách Liên Kiều mới hơn một tháng tuổi lại cố tình chống lại cô ta, chỉ cảm thấy con bé này sinh ra là để đối chọi với mình.
Mặc dù sự việc mưu tính không thành, nhưng Lý Xuân Hoa không có ý định từ bỏ như thế.
Vì vậy, trong khi Triệu Mai đang cho con bú, mẹ chồng lại không có nhà, cô ta lặng lẽ nghiêng người nói: “Chị dâu cả, chị vẫn còn phải cho Tứ Ni bú nữa, sữa mẹ nhất định sẽ không đủ, hay là để em cho bảo bối ngoan bú.”
Triệu Mai cho rằng cô ta đang lo lắng cô ấy sẽ thiên vị con gái ruột của mình, liền thật tâm nói: “Em dâu ba đừng lo lắng, chị mỗi lần đều cho bé cưng bú trước, sữa chắc chắn có đủ.”
Lý Xuân Hoa thầm mắng: Ai thật sự thèm quan tâm chị có đủ sữa hay không.
Trên mặt cô ta thế mà làm ra vẻ lau nước mắt, đau thương khóc lóc, nói: “Chị dâu cả, em nói thật với chị, em nhớ con gái em, muốn ôm nó vào lòng, cho con bé bú sữa, con bé cũng là một miếng thịt từ trên người em rơi xuống, hai ngày hôm nay, con gái không ở bên cạnh, buổi tối em đều ngủ không yên được.”
Triệu Mai cũng là một người mẹ, cô ấy rất xúc động với những lời nói của cô ta, cũng rất hiểu cảm giác của cô ta, chính là cảm giác “luyến tiếc” con của mình.
Nhưng trên mặt cô ấy cũng lộ ra vẻ bối rối khó xử: “Nhưng mà mẹ...”
Mặc dù thông cảm cho em dâu ba, nhưng cô ấy cũng không dám làm trái ý mẹ chồng của mình.
Lý Xuân Hoa nhìn thấy có hy vọng, ngay lập tức trấn an nói: “Em sẽ cho con bé ăn bí mật, tuyệt đối sẽ không cho mẹ biết.”
Đợi sau khi dỗ dành con nhóc xấu xa nhất quyết không rời cô ta ra, mẹ chồng còn không phải sẽ đều đem những món ăn ngon lành đến cho cô ta bồi bổ sao.
Triệu Mai thấy cô ta cầu xin như vậy, cô ấy không nỡ cắt đứt tình mẫu tử nên đành gật đầu, nói: “Vậy được rồi, em cho con bé ăn đi.”
Tuy nhiên Hách Liên Kiều hằng ngày trong vòng tay của bác dâu cả được ăn uống no nê, chắc chắn không muốn quay về để Lý Xuân Hoa là mẹ ruột cho ăn.
Lần này cũng không đợi Lý Xuân Hoa đưa tay ra, cô bé đã trực tiếp hét lớn lên: “Oa!!!!”
Bà nội, người phụ nữ xấu xa này lại muốn ôm cháu đi.
Lý Xuân Hoa đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó cô ta sau mông như có người châm lửa, xoay người chạy vội ra ngoài.
Chân trước cô ta vừa bước vào phòng riêng của mình, chân sau đã nghe thấy tiếng mẹ chồng hùng hổ xông vào phòng chị dâu cả ở bên cạnh: “Có chuyện gì vậy? Bà nội ở đây, cháu ngoan không sợ.”
Trái tim cô ta lập tức muốn nhảy ra, chỉ sợ chị dâu cả ngu ngốc này sẽ vạch trần mình ra mất.
May mắn cho cô ta, chị dâu cả không phải loại ngốc nghếch, chỉ dùng ngữ khí rõ ràng chột dạ nói: “Con, con cũng không biết.”
Hách Liên Kiều nhìn thấy bà nội một cái liền nín khóc, lại uống sữa một cách vô cùng yên tâm.
Mã Tú Liên nhìn thấy cháu mình lông mi không có một giọt nước mắt nào, thì biết rằng cô bé chính là chỉ có sấm mà trời không mưa, kêu to chứ không khóc.
Bà cũng không thấy bực mình, còn cười “ha ha” nói đùa với cháu gái nhỏ: “Cháu ngoan, có phải nhớ bà nội rồi không?”
Bà luôn cảm thấy rằng đứa cháu gái nhỏ của mình có khả năng nghe hiểu những lời bà nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook