Tiểu Phúc Bao Ở Thập Niên 60
-
Chương 17: Cậy Mạnh Đoạt Mất
Mã Tú Liên cùng cháu gái bảo bối thân mật một lúc, bà hỏi Triệu Mai bằng giọng điệu ân cần xưa nay chưa từng có: "Con dâu cả, tối nay con muốn ăn gì? Mì hay là sủi cảo."
Triệu Mai thần sắc hoảng hốt nói: "Gì cũng được ạ."
Mã Tú Liên liền nhanh chóng quyết định: "Vậy thì ăn mì đi, vừa hay hai ngày trước cô út có mang về một chút thịt, vẫn còn một ít, thái ra một vài lát thêm vào một nắm rau xanh nữa.”
“Vâng ạ.”
Triệu Mai bị kinh hỉ từ trên trời giáng xuống nện đến choáng váng, mãi đến khi ăn cơm tối, khi nhìn thấy món mì thịt thái lát thơm mùi thịt ở trước mặt mình, cô ấy mới hồi phục lại tinh thần.
Đây, đây chính là mì sợi cùng thịt nha!
Triệu Mai chưa từng được hưởng thụ loại cảm giác được đãi ngộ tốt như vậy, khiến cô ấy phải nuốt nước miếng ừng ực, phản ứng đầu tiên của cô ấy là nơm nớp lo sợ nhìn về phía Mã Tú liên đang ôm đứa cháu gái nhỏ.
Nếu không có cái gật đầu của mẹ chồng, cô ấy không dám động đũa ăn những thứ quý giá như vậy.
Như đoán được con dâu cả của mình đang nghĩ gì Mã Tú Liên liền mang vẻ mặt bình thản nói: “Con nhìn mẹ làm gì? Mau ăn mì của mình đi, để lâu sợi mì sẽ không còn ngon nữa.”
Bà cũng không phải bà mẹ chồng ác độc đối xử tệ bạc gì với con dâu, thường ngày tuy rằng cũng ưu ái con trai và cháu trai hơn, nhưng cũng không bao giờ để cho con dâu và cháu gái bị đói.
Sau khi nghe lời mẹ chồng nói xong, Triệu Mai ăn ngấu nghiến bát mì.
Thấy chị dâu cả đang ăn ngon lành, Lý Xuân Hoa lại nhìn bát cháo khoai lang trong bát của mình, nhất thời ánh mắt ủy khuất có chút đỏ lên.
Hơn một tháng nay, cô ta được Mã Tú Liên bồi bổ được ăn các loại lương thực tinh tế, bây giờ quay trở lại ăn các loại lương thực thô liền cảm thấy khó nuốt vô cùng.
Lương thực thô khó nuốt thì không nói, thậm chí một chút nước luộc cũng không có, không thể so sánh với món mì thịt thái lát mà Triệu Mai ăn được.
Vì vậy, Lý Xuân Hoa liền nhẫn nhịn u sầu, tiếp tục ăn cho đến khi nước mắt trào ra.
Nhưng ở trên bàn ăn cũng không ai để ý đến cô ta, tất cả đều vùi đầu vào bữa ăn, ngay cả chồng của cô, Trần Kiến Nghiệp cũng đều giả vờ như không nhìn thấy.
Dù sao, đầu năm nay khẩu phần ăn của mỗi hộ gia đình đều như vậy, nếu ai ăn chậm thì phải chịu đựng mang bụng đói cho đến bữa ăn tiếp theo.
Lý Xuân Hoa khóc một hồi, thấy không có ai an ủi mình, thức ăn trên bàn cùng đĩa bánh ngô dùng mắt thường cũng có thể thấy đều đã bị ăn hết hơn một nửa, vì thế cô ta cố nén ủy khuất bắt đầu ăn cơm, nhưng cuối cùng cũng chỉ miễn cưỡng ăn được một chút.
Mà Triệu Mai ăn đến mức cái bụng căng tròn, trên miệng đều là mùi thịt.
Nhưng Triệu Mai vẫn còn nghĩ đến hai đứa con gái của mình, vì thế liền cẩn thận hỏi Mã Tú Liên: “Mẹ, con có thể đem nước mỳ cho Đại Ni với Nhị Ni uống không?”
Mặc dù cô ấy đã ăn hết mì và thịt nhưng trên tô mì vẫn nổi lên một lớp dầu, dưới bát có thể còn một ít cặn thịt.
Đại Ni cùng Nhị Ni nghe xong đôi mắt háo hức mong chờ bà nội lên tiếng không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Chỉ là chút nước mì mà thôi, Mã Tú Liên không quan tâm, bà xua tay nói: “Để cho chúng nó uống đi.”
Lý Xuân Hoa còn đang nghĩ thịt của Tiểu Bảo đâu.
Nhưng Tiểu Bảo còn quá nhỏ tuy ăn ít nhưng cũng là cháu trai của nhà này, cô ta cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nghe vậy, Đại Ni cùng Nhị Ni hai mắt như sáng lên, bật người nhìn chằm chằm bát nước mì chảy nước miếng, Triệu Mại thấy vậy trong lòng cảm thấy chút chua xót.
Thế nhưng đầu năm nay con gái nhà ai không phải sống trong cảnh này chứ, thậm chí còn có nhiều nhà ghét bỏ con gái ngay cả cơm cũng không được ăn no.
Nghĩ vậy, Triệu Mai nhìn mẹ chồng đầy cảm kích, sau đó đưa bát nước mỳ cho hai cô con gái.
Kết quả, hai đứa chỉ vừa mới uống một ngụm, đã bị Đại Bảo và Nhị Bảo cậy mạnh đoạt mất.
“Đồ tốt như vậy đều là của bọn em, bọn chị không được uống!”
Bọn chúng tuy rằng không dám nhúng tay vào chuyện của người lớn, nhưng đối với mấy chị em trong nhà thì đều rất độc đoán.
Bởi vì người già cùng người lớn trong nhà đều không ngừng nói với bọn chúng rằng, đồ vật tốt trong nhà đều là cho mấy đứa cháu trai bọn chúng, cháu gái đều chỉ là nuôi tốn cơm tốn gạo.
Triệu Mai thần sắc hoảng hốt nói: "Gì cũng được ạ."
Mã Tú Liên liền nhanh chóng quyết định: "Vậy thì ăn mì đi, vừa hay hai ngày trước cô út có mang về một chút thịt, vẫn còn một ít, thái ra một vài lát thêm vào một nắm rau xanh nữa.”
“Vâng ạ.”
Triệu Mai bị kinh hỉ từ trên trời giáng xuống nện đến choáng váng, mãi đến khi ăn cơm tối, khi nhìn thấy món mì thịt thái lát thơm mùi thịt ở trước mặt mình, cô ấy mới hồi phục lại tinh thần.
Đây, đây chính là mì sợi cùng thịt nha!
Triệu Mai chưa từng được hưởng thụ loại cảm giác được đãi ngộ tốt như vậy, khiến cô ấy phải nuốt nước miếng ừng ực, phản ứng đầu tiên của cô ấy là nơm nớp lo sợ nhìn về phía Mã Tú liên đang ôm đứa cháu gái nhỏ.
Nếu không có cái gật đầu của mẹ chồng, cô ấy không dám động đũa ăn những thứ quý giá như vậy.
Như đoán được con dâu cả của mình đang nghĩ gì Mã Tú Liên liền mang vẻ mặt bình thản nói: “Con nhìn mẹ làm gì? Mau ăn mì của mình đi, để lâu sợi mì sẽ không còn ngon nữa.”
Bà cũng không phải bà mẹ chồng ác độc đối xử tệ bạc gì với con dâu, thường ngày tuy rằng cũng ưu ái con trai và cháu trai hơn, nhưng cũng không bao giờ để cho con dâu và cháu gái bị đói.
Sau khi nghe lời mẹ chồng nói xong, Triệu Mai ăn ngấu nghiến bát mì.
Thấy chị dâu cả đang ăn ngon lành, Lý Xuân Hoa lại nhìn bát cháo khoai lang trong bát của mình, nhất thời ánh mắt ủy khuất có chút đỏ lên.
Hơn một tháng nay, cô ta được Mã Tú Liên bồi bổ được ăn các loại lương thực tinh tế, bây giờ quay trở lại ăn các loại lương thực thô liền cảm thấy khó nuốt vô cùng.
Lương thực thô khó nuốt thì không nói, thậm chí một chút nước luộc cũng không có, không thể so sánh với món mì thịt thái lát mà Triệu Mai ăn được.
Vì vậy, Lý Xuân Hoa liền nhẫn nhịn u sầu, tiếp tục ăn cho đến khi nước mắt trào ra.
Nhưng ở trên bàn ăn cũng không ai để ý đến cô ta, tất cả đều vùi đầu vào bữa ăn, ngay cả chồng của cô, Trần Kiến Nghiệp cũng đều giả vờ như không nhìn thấy.
Dù sao, đầu năm nay khẩu phần ăn của mỗi hộ gia đình đều như vậy, nếu ai ăn chậm thì phải chịu đựng mang bụng đói cho đến bữa ăn tiếp theo.
Lý Xuân Hoa khóc một hồi, thấy không có ai an ủi mình, thức ăn trên bàn cùng đĩa bánh ngô dùng mắt thường cũng có thể thấy đều đã bị ăn hết hơn một nửa, vì thế cô ta cố nén ủy khuất bắt đầu ăn cơm, nhưng cuối cùng cũng chỉ miễn cưỡng ăn được một chút.
Mà Triệu Mai ăn đến mức cái bụng căng tròn, trên miệng đều là mùi thịt.
Nhưng Triệu Mai vẫn còn nghĩ đến hai đứa con gái của mình, vì thế liền cẩn thận hỏi Mã Tú Liên: “Mẹ, con có thể đem nước mỳ cho Đại Ni với Nhị Ni uống không?”
Mặc dù cô ấy đã ăn hết mì và thịt nhưng trên tô mì vẫn nổi lên một lớp dầu, dưới bát có thể còn một ít cặn thịt.
Đại Ni cùng Nhị Ni nghe xong đôi mắt háo hức mong chờ bà nội lên tiếng không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Chỉ là chút nước mì mà thôi, Mã Tú Liên không quan tâm, bà xua tay nói: “Để cho chúng nó uống đi.”
Lý Xuân Hoa còn đang nghĩ thịt của Tiểu Bảo đâu.
Nhưng Tiểu Bảo còn quá nhỏ tuy ăn ít nhưng cũng là cháu trai của nhà này, cô ta cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nghe vậy, Đại Ni cùng Nhị Ni hai mắt như sáng lên, bật người nhìn chằm chằm bát nước mì chảy nước miếng, Triệu Mại thấy vậy trong lòng cảm thấy chút chua xót.
Thế nhưng đầu năm nay con gái nhà ai không phải sống trong cảnh này chứ, thậm chí còn có nhiều nhà ghét bỏ con gái ngay cả cơm cũng không được ăn no.
Nghĩ vậy, Triệu Mai nhìn mẹ chồng đầy cảm kích, sau đó đưa bát nước mỳ cho hai cô con gái.
Kết quả, hai đứa chỉ vừa mới uống một ngụm, đã bị Đại Bảo và Nhị Bảo cậy mạnh đoạt mất.
“Đồ tốt như vậy đều là của bọn em, bọn chị không được uống!”
Bọn chúng tuy rằng không dám nhúng tay vào chuyện của người lớn, nhưng đối với mấy chị em trong nhà thì đều rất độc đoán.
Bởi vì người già cùng người lớn trong nhà đều không ngừng nói với bọn chúng rằng, đồ vật tốt trong nhà đều là cho mấy đứa cháu trai bọn chúng, cháu gái đều chỉ là nuôi tốn cơm tốn gạo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook