Tiểu Phúc Bao Ở Thập Niên 60
-
Chương 14: Khẩu Phần Lương Thực Bị Cướp
Mã Tú Liên liếc nhìn một cách hờ hững, chậm rãi nói: “Con gái lớn của tôi vẻ ngoài ưa nhìn nên bị mấy người ở trấn chọn trúng, hiện tại đang làm ở hợp tác xã Cung - Tiêu thực phẩm hàng hóa.”
Bà cụ Tống không chịu yếu thế, đáp: “Con gái lấy chồng như nước đổ đi, lấy chồng rồi thì nó là con của nhà khác.”
Mã Tú Liên lớn giọng nói kháy lại: “Khi lấy chồng thì nó cũng là con gái tôi, vẫn hiếu thuận với tôi và cha của nó.”
Tất cả mọi người trong đội sản xuất đều tận mắt nhìn thấy Trần Hồng Hồng xách túi nhỏ túi lớn về nhà mẹ đẻ, còn không chỉ là một hai lần, nếu nói trong lòng không ghen tị thì đều là giả.
Mã Tú Liên này cũng thật tốt số quá!
Năm năm đầu gả vào nhà họ Trần liên tiếp sinh năm cu cậu mập mạp, con gái đầu được gả lên thị trấn, con trai thứ tư được chọn đi cầm quân, còn con trai út thì được lên trấn học nghề của một thợ mộc.
Bà cụ Tống không còn lời nào phản bác, chỉ có thể đứng im lặng.
Trong lòng hơi tủi thân nên thầm mắng con gái của mình là đồ vô dụng, không mang lại thứ tốt đẹp gì cho gia đình.
***
Kể từ ngày đầy tháng, cơ thể của Hách Liên Kiều lớn nhanh như thổi, ngày nào cũng giống nhau, càng lúc càng ăn nhiều hơn.
Vậy nên dần dần cô phát hiện mẹ của mình là Lý Xuân Hoa không đủ sữa cho cô uống.
Nhất là mấy ngày này, mỗi lần cô uống sữa no được bảy tám phần thì không còn sữa nữa, chỉ đành ngủ một giấc rồi lại uống tiếp.
Mã Tú Liên rất thương cô, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm cách làm đồ ngon cho Lý Xuân Hoa bồi bổ cơ thể, để cô ta ra thêm được chút sữa nữa.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng do Hách Liên Kiều uống quá nhiều nên dẫn đến việc không đủ sữa uống, ngay cả Hách Liên Kiều cũng nghĩ mình như thế thật.
Cho đến mấy ngày này, sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, nhìn thấy Trần Tiểu Bảo hai tuổi nằm trong vòng tay của Lý Xuân Hoa uống sữa ngon lành.
Cái tên oắt con này dám cướp thức ăn của cô!!
Thế là Hách Liên Kiều nổi giận.
“Oa!!!!!!!!!!”
“Ầm ầm ——”
Đột nhiên một tiếng sấm nổ vang, bầu trời quang đãng ban đầu trong nháy mắt đã biến sắc, mây đen kéo đến.
Mã Tú Liên đang làm đất sửng sốt, vội vàng vứt liền, nhanh chân chạy vào trong nhà, làm cho ai nấy đều bối rối.
Một lúc sau, người giám sát mới lấy lại tinh thần, hô lên: “Mẹ Kiến Quốc, bà muốn làm gì đó?”
Nhưng Mã Tú Liên đã chạy xa, căn bản không nghe thấy được.
Người giám sát đành phải tìm cho bà một lý do để khỏi bị trừ điểm công: “Chắc là mẹ Kiến Quốc phải về nhà giải quyết việc gấp, mọi người cố lên, cố gắng bảo vệ danh hiệu số 1 vinh dự cho đội của chúng ta.”
Trong nháy mắt, mọi người trong đội sản xuất hừng hực khí thế, làm việc điên cuồng nhiệt tình.
“Đúng vậy, nếu trời mưa thì chúng ta sẽ làm trễ tiến độ.”
***
Ở nhà ông Trần, Trần Tiểu Bảo bị tiếng sét đánh làm cho giật mình mà sặc sữa, đang khóc lớn.
Vẻ mặt Lý Xuân Hoa vô cùng đau lòng, vỗ nhẹ lưng cậu bé dỗ dành: “Cục cưng ngoan, đừng sợ, có mẹ đây, đừng sợ đừng sợ ~”
Sau đó cô ta vô tình nhìn thấy Hách Liên Kiều nằm trên giường đang nhìn rồi cười toe toét.
Đáng đời! Ai bảo dám tranh phần ăn với công chúa đây hả.
Lý Xuân Hoa đưa tay đánh một cái lên người cô: “Con nhóc kia, con cười cái gì hả?!”
Hách Liên Kiều bị đánh, sững sờ.
Đầu tiên là cô không thể tin được mà chớp chớp đôi mắt to, sau đó cảm nhận được cơn đau đang dần kéo đến, rồi bắt đầu khóc lớn.
Mã Tú Liên thấy trời quang hơn một chút thì hơi thả lỏng, một giây sau liền nghe thấy tiếng sấm liên tiếp vang lên.
Trong tiếng sấm vang dội, bầu trời lại đen kịt lần nữa, bắt đầu đổ mưa to.
Hô hấp của bà dần nặng nề, chạy như điên về phía cửa nhà.
Trong phòng, Lý Xuân Hoa vừa dỗ Trần Tiểu Bảo, vừa đen mặt mà quát Hách Liên Kiều: “Câm miệng, đừng khóc nữa!”
Cũng không biết sao mà giọng con nhóc này lại lớn như vậy, lỗ tai nghe khóc sắp điếc đến nơi rồi.
Bà cụ Tống không chịu yếu thế, đáp: “Con gái lấy chồng như nước đổ đi, lấy chồng rồi thì nó là con của nhà khác.”
Mã Tú Liên lớn giọng nói kháy lại: “Khi lấy chồng thì nó cũng là con gái tôi, vẫn hiếu thuận với tôi và cha của nó.”
Tất cả mọi người trong đội sản xuất đều tận mắt nhìn thấy Trần Hồng Hồng xách túi nhỏ túi lớn về nhà mẹ đẻ, còn không chỉ là một hai lần, nếu nói trong lòng không ghen tị thì đều là giả.
Mã Tú Liên này cũng thật tốt số quá!
Năm năm đầu gả vào nhà họ Trần liên tiếp sinh năm cu cậu mập mạp, con gái đầu được gả lên thị trấn, con trai thứ tư được chọn đi cầm quân, còn con trai út thì được lên trấn học nghề của một thợ mộc.
Bà cụ Tống không còn lời nào phản bác, chỉ có thể đứng im lặng.
Trong lòng hơi tủi thân nên thầm mắng con gái của mình là đồ vô dụng, không mang lại thứ tốt đẹp gì cho gia đình.
***
Kể từ ngày đầy tháng, cơ thể của Hách Liên Kiều lớn nhanh như thổi, ngày nào cũng giống nhau, càng lúc càng ăn nhiều hơn.
Vậy nên dần dần cô phát hiện mẹ của mình là Lý Xuân Hoa không đủ sữa cho cô uống.
Nhất là mấy ngày này, mỗi lần cô uống sữa no được bảy tám phần thì không còn sữa nữa, chỉ đành ngủ một giấc rồi lại uống tiếp.
Mã Tú Liên rất thương cô, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm cách làm đồ ngon cho Lý Xuân Hoa bồi bổ cơ thể, để cô ta ra thêm được chút sữa nữa.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng do Hách Liên Kiều uống quá nhiều nên dẫn đến việc không đủ sữa uống, ngay cả Hách Liên Kiều cũng nghĩ mình như thế thật.
Cho đến mấy ngày này, sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, nhìn thấy Trần Tiểu Bảo hai tuổi nằm trong vòng tay của Lý Xuân Hoa uống sữa ngon lành.
Cái tên oắt con này dám cướp thức ăn của cô!!
Thế là Hách Liên Kiều nổi giận.
“Oa!!!!!!!!!!”
“Ầm ầm ——”
Đột nhiên một tiếng sấm nổ vang, bầu trời quang đãng ban đầu trong nháy mắt đã biến sắc, mây đen kéo đến.
Mã Tú Liên đang làm đất sửng sốt, vội vàng vứt liền, nhanh chân chạy vào trong nhà, làm cho ai nấy đều bối rối.
Một lúc sau, người giám sát mới lấy lại tinh thần, hô lên: “Mẹ Kiến Quốc, bà muốn làm gì đó?”
Nhưng Mã Tú Liên đã chạy xa, căn bản không nghe thấy được.
Người giám sát đành phải tìm cho bà một lý do để khỏi bị trừ điểm công: “Chắc là mẹ Kiến Quốc phải về nhà giải quyết việc gấp, mọi người cố lên, cố gắng bảo vệ danh hiệu số 1 vinh dự cho đội của chúng ta.”
Trong nháy mắt, mọi người trong đội sản xuất hừng hực khí thế, làm việc điên cuồng nhiệt tình.
“Đúng vậy, nếu trời mưa thì chúng ta sẽ làm trễ tiến độ.”
***
Ở nhà ông Trần, Trần Tiểu Bảo bị tiếng sét đánh làm cho giật mình mà sặc sữa, đang khóc lớn.
Vẻ mặt Lý Xuân Hoa vô cùng đau lòng, vỗ nhẹ lưng cậu bé dỗ dành: “Cục cưng ngoan, đừng sợ, có mẹ đây, đừng sợ đừng sợ ~”
Sau đó cô ta vô tình nhìn thấy Hách Liên Kiều nằm trên giường đang nhìn rồi cười toe toét.
Đáng đời! Ai bảo dám tranh phần ăn với công chúa đây hả.
Lý Xuân Hoa đưa tay đánh một cái lên người cô: “Con nhóc kia, con cười cái gì hả?!”
Hách Liên Kiều bị đánh, sững sờ.
Đầu tiên là cô không thể tin được mà chớp chớp đôi mắt to, sau đó cảm nhận được cơn đau đang dần kéo đến, rồi bắt đầu khóc lớn.
Mã Tú Liên thấy trời quang hơn một chút thì hơi thả lỏng, một giây sau liền nghe thấy tiếng sấm liên tiếp vang lên.
Trong tiếng sấm vang dội, bầu trời lại đen kịt lần nữa, bắt đầu đổ mưa to.
Hô hấp của bà dần nặng nề, chạy như điên về phía cửa nhà.
Trong phòng, Lý Xuân Hoa vừa dỗ Trần Tiểu Bảo, vừa đen mặt mà quát Hách Liên Kiều: “Câm miệng, đừng khóc nữa!”
Cũng không biết sao mà giọng con nhóc này lại lớn như vậy, lỗ tai nghe khóc sắp điếc đến nơi rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook