Tiểu Phu Nhân
-
Chương 10
Edit by: Cẩm Lí
- --
Trên nền tuyết trắng, cô gái nhỏ bọc một chiếc áo lông dày, toàn thân cuộn thành một cục, bả vai đơn bạc run bần bật trong gió lạnh.
Bên tai cô là một trận nổ vang, tất cả giống như trở về ngày cô tỉnh lại ở bệnh viện, chóng mặt và hoa mắt.
Cảnh tượng trong giấc mơ tối hôm qua xuất hiện hỗn loạn, trong nháy mắt, Ôn Miểu bắt đầu không thể phân biệt giữa hiện thực và trong mơ.
Nhưng từ đầu đến cuối, cô đều bị vứt bỏ.
Ôn Miểu hoảng hốt, giọng nói chói tai của mẹ Ôn cùng tiếng cười trào phúng của Ôn Khả Hinh vẫn luôn quanh quẩn bên tai, làm cho cô càng lúc càng choáng váng.
Hai mắt dần dần trở nên hỗn loạn, hai chân Ôn Miểu mềm nhũn, trước mắt cảnh sắc bắt đầu trở nên mơ hồ, hô hấp của cô cứng lại, lảo đảo một cái, cả người không tự chủ được liền ngã về phía trước.
Nhưng đau đớn như trong dự kiến lại không xuất hiện, không biết từ lúc nào, trước mắt đột ngột lại có thêm một bàn tay, giữ chặt cả người cô.
Tay trái của người đàn ông đang cầm một cây dù màu đen, áo khoát bành tô nổi bậc lên bóng người cao to.
Lục Hành đứng ở trước mặt Ôn Miểu, khó khăn lắm mới vươn kịp một tay, kịp thời đỡ lấy vòng eo mềm mại của cô.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác mãnh liệt, Lục Hành nheo mắt, ánh mắt xẹt qua một tia khác thường.
Một lát sau, vất vả lắm Ôn Miểu mới có thể đứng vững, những hỗn loạn trước mắt rốt cuộc trở nên thanh tỉnh, trong tầm mắt, một hình dáng quen thuộc dần dần xuất hiện.
Cằm của Lục Hành ẩn hiện dưới chiếc dù màu đen, phía dưới là bàn tay thon dài trắng nõn. Mu bàn tay càng trắng như giấy, cùng với màu đen của chiếc dù tạo thành một hình ảnh đối lập.
Ôn Miểu điều hòa hơi thở, cô ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt màu đen sâu thẳm của Lục Hành.
Cô tạm ổn hơi thở, lẩm bẩm mở miệng nói: “Sao anh lại...... ở đây?”
Có thể là ở dưới tuyết quá lâu, nên giọng nói của Ôn Miểu trở nên khàn khàn.
Lục Hành nhướng mày, tầm mắt dừng trên khuôn mặt gầy yếu của cô gái nhỏ, hai hàng lông mày hơi nhăn lại, bàn tay liền hướng về phía cô gái, đem cô gái kéo dậy từ trong tuyết.
Chớp mắt.
Cô gái nhỏ đã bị anh ôm vào trong lồng ngực.
Trán lạnh như băng của cô dán vào trong lồng ngực ấm áp của người đàn ông, trong nháy mắt Ôn Miểu liền hoảng hốt, thân thể mềm nhũn dựa vào người của người đàn ông, nhu nhược vô lực.
Giọng nói của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, nhỏ nhẹ nhu thuận.
Lục Hành thấp giọng nói.
“Tới đón em.”
Suốt một buổi chiều, Ôn Miểu không chịu xuống lầu.
Lục Hành ngồi trước bàn ăn, rũ mắt nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, cuối cùng ánh mắt dùng ở góc bàn chỗ cái chén nhỏ vẫn còn thừa đồ ăn, ngẫm nghĩ nói.
“...... Hôm nay là đông chí?”
Buổi sáng anh vội đi, vẫn chưa kịp ăn bữa sáng, cho nên người làm liền tự chuẩn bị cho Lục Hành một chén bánh trôi.
Thấy Lục Hành hỏi, người làm liền tiến lên, cúi người trả lời: “Vâng.”
Thấy sắc mặt Lục Hành nhàn nhạt, người làm lại bổ sung một câu: “Buổi sáng cũng vì Ôn tiểu thư mà chuẩn bị, chỉ là sắc mặt cô ấy không tốt, chỉ ăn một miếng cháo trắng đơn giản.”
Nghe vậy, người đàn ông rốt cuộc cũng có phản ứng.
Lục Hành mặt mày âm trầm, bỗng dưng nhớ tới phản ứng kì quái của vật nhỏ lúc sáng, còn có khuôn mặt thất thần của cô, tâm tình liền giao động.
Anh buông chén đũa, đem chén nhỏ bên cạnh kéo tới, giọng nói lạnh lẽo, phân phó.
“Đem thêm một chén nữa lên lầu.”
......
Lúc Lục Hành lên lầu, Ôn Miểu quả nhiên còn đang ngây ngốc trong phòng ngủ, cả người không chút sức lực nằm ở góc giường.
Trong phòng chỉ bậc một chiếc đèn quýt nhỏ, xuyên thấu qua ánh đèn mông lung, mơ hồ có thể thấy được trên giường đang phồng lên.
Khuôn mặt nhỏ của cô gái đều chôn ở trong chăn, bên gối chỉ có mấy sợ tóc rối tung.
“Miểu Miểu,” người đàn ông cong môi, đi tới chỗ Ôn Miểu, anh giơ tay muốn xốc chăn lên, bỗng phát hiện vật nhỏ đang nắm chặt chăn, không chịu buông ra.
Lục Hành gọi vài lần, nhưng Ôn Miểu vẫn như cũ không có phản ứng.
Ánh mắt anh liền trầm xuống, rốt cuộc cũng buông ngón tay đang nắm chặt góc chăn của Ôn Miểu ra, anh thấp giọng nói.
“Ra đây.”
Giọng nói của người đàn ông mang theo vài phần ra lệnh làm cho người ta không thể mở miệng từ chối, Ôn Miểu liền run lên, do dự một hồi, lại chầm chậm thò cái đầu nhỏ từ trong chăn ra, mở to đôi mắt hạnh ướt hơi nước.
Giống như vừa mới ngủ dậy.
Ôn Miểu ngước mắt, liếc mắt một cái liền thấy đồ vật trong tay người đàn ông.
Buổi sáng mới thấy qua cái chén sứ nhỏ màu xanh kia, nên chỉ liếc mắt một cái Ôn Miểu liền đoán được thứ đựng trong chén. Ánh mắt cô tối sầm lại, khuôn mặt nhỏ uể oải, rũ mắt không nói.
Dưới mí mắt, nhìn kỹ còn có thể nhận ra vành mắt ửng đỏ.
Cô lúng túng hé miệng, hướng về phía Lục Hành, thấp giọng nói một tiếng.
“Lục Hành,”
Đây là lần đầu tiên Ôn Miểu gọi tên của anh, giọng của cô gái trước sau đều mềm mại, người đàn ông mặt mày hơi động, rốt cuộc cũng nhấc mí mắt, quét về phía cô gái.
Vật nhỏ mềm mại đang làm tổ ở một bên giường, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay tràn ngập ủy khuất, cô nức nở nói.
“...... Tôi không có nhà.”
Mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, cô đều không có nhà.
Cái gọi là huyết thống chỉ coi cô như món hàng sinh lợi, nhớ tới buổi sáng thấy cảnh kia, Ôn Miểu cúi đầu, khóe môi nổi lên một chút chua xót.
Bàn tay cô nắm chặt, trên mặt chứa đầy vẻ cô đơn.
Ôn Miểu đột nhiên không dám tưởng tượng, nếu Lục Hành thật là một ông lão 60 tuổi, hai người gọi là cha mẹ kia, có phải cũng như bây giờ không một chút do dự đem cô đi tặng.
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có đồng hồ cát trên bàn, lặng yên chuyển động, đánh dấu thời gian trôi qua.
Ở góc giường người đàn ông vẫn như cũ không có phản ứng, chỉ dùng đôi mắt vững vàng nhìn chằm chằm Ôn Miểu.
Đáy mắt sâu không lường được.
Thật lâu sau, người đàn ông rốt cuộc giơ tay, chén nhỏ đã bị anh để qua một bên, ngón tay thon dài của Lục Hành xẹt qua má của cô gái.
Ôn Miểu ngẩng đầu, trên lông mi còn động hơi nước.
Đầu ngón tay ấm áp của anh xẹt qua trên mặt của cô, cuối cùng dừng trên nốt ruồi phía dưới mắt.
Ôn Miểu rụt người lại.
Lại thấy Lục Hành khẽ nhếch khóe môi, anh cúi người đến gần, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
Giọng nói nhu hòa.
“Miểu Miểu, em còn có tôi.”
......
Hôm sau, Ôn Miểu còn chưa tỉnh ngủ, đã bị mang ra ngoài.
Ôn Miểu không nghĩ tới, Lục Hành sẽ đưa cô đến căn hộ lúc trước của mình.
Nếu không phải hôm qua nghe Ôn Khả Hinh nhắc đến, Ôn Miểu cũng không biết mình còn có một căn hộ nhỏ.
Từ lúc bắt đầu đại học, Ôn Miểu liền dọn ra khỏi nhà, một mình ở bên ngoài.
Đây chỉ là căn hộ bình thường, lúc Ôn Miểu vào nhà, tâm tình vẫn còn hoảng hốt.
Nhà không lớn, chỉ có một phòng, phong cách đơn giản, trên bàn chất một ít đồ, mơ hồ có thể thấy được chủ nhân ngôi nhà khi rời đi rất vội vàng.
Ôn Miểu vòng quanh ở trong phòng một vòng, cuối cùng cô dừng lại bên chiếc giường nhỏ.
Tuy rằng mất đi trí nhớ, nhưng sở thích của Ôn Miểu vẫn không thay đổi, chăn đơn hồng nhạt in hình hồng hạc, bên cạnh còn có một con gấu bông màu lam.
Cô rũ mắt, đem gấu bông ôm vào trong ngực, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người đi đến bàn đọc sách.
Gần tốt nghiệp, trên bàn của Ôn Miểu toàn bộ đều là đơn xin việc và tư liệu của một số công ty, trong đó còn kèm theo lý lịch của cô.
Ôn Miểu bước đến lật qua lật lại, hai hàng lông mày hơi chau lại.
Trên bàn trừ sách phụ đạo bốn năm đại học, thì không còn thứ gì khác.
“...... Tìm cái gì đấy?”
Không biết từ lúc nào, Lục Hành đã đứng ở phía sau cô, thấy Ôn Miểu lục tung đồ vật, khóe mắt anh hơi nhíu lại, cúi người đưa nước ấm trong tay cho Ôn Miểu.
Ôn Miểu sửng sốt, theo bản năng nói: “Không có gì, chỉ là một quyển......”
Còn chưa dứt lời, cô đột nhiên nhíu mày, sửa lời nói: “Không có gì, chắc là tôi nhớ lầm.”
Chỉ là một đồ vật xuất hiện trong mơ, làm sao có thể là thật.
Cô thấp đầu rũ mắt, khẽ nhấp một ít nước ấm, không chú ý tới đáy mắt người đàn ông lóe qua tia khác thường.
Bàn tay của anh vẫn như cũ dừng trên cổ cô, Ôn Miểu ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, thấy anh nhìn chằm chằm mình, Ôn Miểu giơ tay, cẩn thận nắm chặt tay áo Lục Hành, thử nói.
“Tôi có thể...... Dọn về đây không?”
Khuôn mặt nhỏ của cô gái ngẩng lên, đáng thương vô cùng mà nhìn anh, ánh mắt chứa đầy mong đợi.
Suy nghĩ của Ôn Miểu rất đơn giản, nếu cô ở căn nhà này, có lẽ sẽ có thể giúp cô khôi phục trí nhớ.
Người đàn ông cười nhạt, nhìn lướt qua khuôn mặt khẩn cầu của cô, thanh âm ôn hòa.
Anh thấp giọng dụ dỗ.
“Miểu Miểu, nơi này không an toàn.”
Ý định không cần nói cũng hiểu.
Ôn Miểu nhẹ nhàng nhíu mày, cô mất mát định lên tiếng, nhưng rốt cuộc vẫn không nói thêm gì.
Vừa vặn giáo viên bảo Ôn Miểu trở về trường một chuyến, Lục Hành lái xe, đưa cô đến trường học.
Luận văn trải qua hướng dẫn của Lục Hành, cơ bản không có vấn đề, chỉ nói một chút vấn đề ở phía sau, giáo viên liền cho Ôn Miểu đi.
Lúc xuống lầu, vừa vặn gặp được Lưu Thạch từ văn phòng đi ra. Từ sau lần gặp ở quán cà phê, Ôn Miểu không gặp lại Lưu Thạch.
“Ôn Miểu, cậu tới tìm cô giáo sao?”
Từ lần trước gặp nhau ở quán cà phê, Lưu Thạch cũng không gặp lại Ôn Miểu.
Ngày đó sau khi Lục Hành đến, Lưu Thạch còn không chưa kịp nói xong, Ôn Miểu đã bị Lục Hành đưa đi.
Hiếm khi gặp được Ôn Miểu ở trường, Lưu Thạch nét mặt vui mừng, nói: “Là vì luận văn sao?”
Anh ta nhớ rõ lần trước gặp được Ôn Miểu ở quán cà phê, là vì luận văn tốt nghiệp.
Ôn Miểu gật đầu, nhớ tới lần trước đối phương giúp mình sửa luận văn, cô cười nhạt nói.
“Chuyện lần trước, đã làm phiền cậu.”
Lưu Thạch xấu hổ cười: “Đâu có đâu có, chuyện nhỏ mà thôi.”
Thấy Ôn Miểu nhìn chằm chằm mình, Lưu Thạch ngượng ngùng nói: “Buổi tối thứ bảy, cậu có rảnh không?”
Thấy Ôn Miểu nghi hoặc, Lưu Thạch cuống quít bổ sung: “Là lớp chúng ta tụ tập, chỉ là mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, nếu cậu có rảnh liền......”
“Lớp trưởng, người ta còn phải ở bên người giàu có, làm gì có thời gian ăn cơm cùng chúng ta?”
Lưu Thạch còn chưa nói xong, lời nói đã bị người khác cắt ngang, hai người đều nhìn về hướng trên lầu, vừa đúng lúc thấy một cô gái, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Ôn Miểu.
Người tới đúng lúc là Hứa Vận người ở trước trung tâm thương mại chụp lén Ôn Miểu, cô ta ngẩng cao đầu đứng ở ngã rẽ cầu thang, nhìn chằm chằm Ôn Miểu, ánh mắt đầy vẻ không vui.
Hứa Vận thích Lưu Thạch bốn năm, nhưng mà đối phương luôn giả vời như không thấy, một mực có tình cảm với Ôn Miểu.
Hai hàng lông mày Lưu Thạch nhíu chặt, kéo Ôn Miểu ra phía sau, quát lớn: “Hứa Vận, cô nói bậy gì đó? Ôn Miểu không phải người như vậy.”
“Mình không nói bậy,” Hứa Vận không cam lòng, “Ngày đó mình ở trung tâm thương mại, còn chụp được cô ta đi cùng với một người đàn ông......”
Lời nói còn chưa dứt, Hứa Vận đột nhiên ngơ ngẩn.
Ngày đó cô cùng bạn tốt vừa ra khỏi trung tâm thương mại, chiếc túi nhỏ trong tay không hiểu vì sao liền bị người khác cướp đi, sau đó Hứa Vận tìm được nó ở cửa sau của trung tâm, bên trong tiền cùng giấy chứng nhận đều đầy đủ không mất thứ gì.
Chỉ trừ điện thoại di động của cô.
Đôi đồng tử Hứa Vận hiện lên vẻ căng thẳng, ánh mắt dần dần di chuyển trên khuôn mặt của Ôn Miểu, giọng nói sắc bén: “Có phải là cô làm? Có phải cô trộm túi của tôi……”
Hứa Vận vừa nói, vừa tiến về phía Ôn Miểu.
Ôn Miểu theo bản năng lùi ra sau.
Đột nhiên.
Trên vai đột nhiên có thêm một bàn tay Ôn Miểu ngước mắt lên.
Vừa lúc bắt gặp được đôi mắt như cười như không của người đàn ông.
Anh trầm giọng:
“Tại sao lại lâu như vậy?”
……
Bởi vì có sự việc của Hứa Vận nên cho dù Ôn Miểu rất muốn ở lại trường học đi dạo thì tâm tư cũng không còn, nên đành phải thành thật đi theo Lục Hành lên xe.
Xe của Lục Hành khá bình thường, không quá nổi bật, thỉnh thoảng có vài học sinh đi ngang qua, vô tình nhìn thấy biển số xe, cũng chỉ giật mình phát ra âm thanh rất khẽ.
Ôn Miểu ngồi bên ghế phụ, xuyên qua cửa kính cô có thể thấy tốp năm tốp ba người xấp xỉ tuổi cô đi ngang qua, cô chợt nhíu mày.
Cô có chút hốt hoảng, hóa ra cô đối với mọi thứ xung quanh lại có cảm giác xa lạ đến vậy.
Dù là ở chung cư hay là trường học.
Thứ duy nhất mang lại cho cô cảm giác thân thuộc có lẽ là căn biệt thự của nhà họ Lục, nơi mà cô sinh hoạt chưa tới nửa tháng.
Lục Hành vừa mới xuống xe, liền nghe Ôn Miểu khẽ lẩm bẩm: “Đây là nơi mà tôi đã sống bốn năm qua.”
Tầm mắt của cô rơi xuống khu dạy học cách đó không xa, thấp giọng nói:
“Nhưng tại sao tôi không có ấn tượng gì.”
Giọng nói của cô không dấu được vẻ mất mát, ánh mắt của Lục Hành tối sầm lại, nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn.
“Không thích chúng ta liền trở về.”
Người đàn ông nở nụ cười ôn hòa.
Trong chớp mắt, ánh mắt Lục Hành dời xuống, cuối cùng rơi xuống cổ tay của Ôn Miểu nơi bị Lưu Thạch chạm qua, ý cười trên khóe môi chậm rãi thu liễm lại.
Ánh mắt Lục Hành xẹt qua một tia âm u.
Anh tất nhiên sẽ để ý.
Lại có người dám mơ tưởng tới vật nhỏ nhà anh.
- --
Trên nền tuyết trắng, cô gái nhỏ bọc một chiếc áo lông dày, toàn thân cuộn thành một cục, bả vai đơn bạc run bần bật trong gió lạnh.
Bên tai cô là một trận nổ vang, tất cả giống như trở về ngày cô tỉnh lại ở bệnh viện, chóng mặt và hoa mắt.
Cảnh tượng trong giấc mơ tối hôm qua xuất hiện hỗn loạn, trong nháy mắt, Ôn Miểu bắt đầu không thể phân biệt giữa hiện thực và trong mơ.
Nhưng từ đầu đến cuối, cô đều bị vứt bỏ.
Ôn Miểu hoảng hốt, giọng nói chói tai của mẹ Ôn cùng tiếng cười trào phúng của Ôn Khả Hinh vẫn luôn quanh quẩn bên tai, làm cho cô càng lúc càng choáng váng.
Hai mắt dần dần trở nên hỗn loạn, hai chân Ôn Miểu mềm nhũn, trước mắt cảnh sắc bắt đầu trở nên mơ hồ, hô hấp của cô cứng lại, lảo đảo một cái, cả người không tự chủ được liền ngã về phía trước.
Nhưng đau đớn như trong dự kiến lại không xuất hiện, không biết từ lúc nào, trước mắt đột ngột lại có thêm một bàn tay, giữ chặt cả người cô.
Tay trái của người đàn ông đang cầm một cây dù màu đen, áo khoát bành tô nổi bậc lên bóng người cao to.
Lục Hành đứng ở trước mặt Ôn Miểu, khó khăn lắm mới vươn kịp một tay, kịp thời đỡ lấy vòng eo mềm mại của cô.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác mãnh liệt, Lục Hành nheo mắt, ánh mắt xẹt qua một tia khác thường.
Một lát sau, vất vả lắm Ôn Miểu mới có thể đứng vững, những hỗn loạn trước mắt rốt cuộc trở nên thanh tỉnh, trong tầm mắt, một hình dáng quen thuộc dần dần xuất hiện.
Cằm của Lục Hành ẩn hiện dưới chiếc dù màu đen, phía dưới là bàn tay thon dài trắng nõn. Mu bàn tay càng trắng như giấy, cùng với màu đen của chiếc dù tạo thành một hình ảnh đối lập.
Ôn Miểu điều hòa hơi thở, cô ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt màu đen sâu thẳm của Lục Hành.
Cô tạm ổn hơi thở, lẩm bẩm mở miệng nói: “Sao anh lại...... ở đây?”
Có thể là ở dưới tuyết quá lâu, nên giọng nói của Ôn Miểu trở nên khàn khàn.
Lục Hành nhướng mày, tầm mắt dừng trên khuôn mặt gầy yếu của cô gái nhỏ, hai hàng lông mày hơi nhăn lại, bàn tay liền hướng về phía cô gái, đem cô gái kéo dậy từ trong tuyết.
Chớp mắt.
Cô gái nhỏ đã bị anh ôm vào trong lồng ngực.
Trán lạnh như băng của cô dán vào trong lồng ngực ấm áp của người đàn ông, trong nháy mắt Ôn Miểu liền hoảng hốt, thân thể mềm nhũn dựa vào người của người đàn ông, nhu nhược vô lực.
Giọng nói của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, nhỏ nhẹ nhu thuận.
Lục Hành thấp giọng nói.
“Tới đón em.”
Suốt một buổi chiều, Ôn Miểu không chịu xuống lầu.
Lục Hành ngồi trước bàn ăn, rũ mắt nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, cuối cùng ánh mắt dùng ở góc bàn chỗ cái chén nhỏ vẫn còn thừa đồ ăn, ngẫm nghĩ nói.
“...... Hôm nay là đông chí?”
Buổi sáng anh vội đi, vẫn chưa kịp ăn bữa sáng, cho nên người làm liền tự chuẩn bị cho Lục Hành một chén bánh trôi.
Thấy Lục Hành hỏi, người làm liền tiến lên, cúi người trả lời: “Vâng.”
Thấy sắc mặt Lục Hành nhàn nhạt, người làm lại bổ sung một câu: “Buổi sáng cũng vì Ôn tiểu thư mà chuẩn bị, chỉ là sắc mặt cô ấy không tốt, chỉ ăn một miếng cháo trắng đơn giản.”
Nghe vậy, người đàn ông rốt cuộc cũng có phản ứng.
Lục Hành mặt mày âm trầm, bỗng dưng nhớ tới phản ứng kì quái của vật nhỏ lúc sáng, còn có khuôn mặt thất thần của cô, tâm tình liền giao động.
Anh buông chén đũa, đem chén nhỏ bên cạnh kéo tới, giọng nói lạnh lẽo, phân phó.
“Đem thêm một chén nữa lên lầu.”
......
Lúc Lục Hành lên lầu, Ôn Miểu quả nhiên còn đang ngây ngốc trong phòng ngủ, cả người không chút sức lực nằm ở góc giường.
Trong phòng chỉ bậc một chiếc đèn quýt nhỏ, xuyên thấu qua ánh đèn mông lung, mơ hồ có thể thấy được trên giường đang phồng lên.
Khuôn mặt nhỏ của cô gái đều chôn ở trong chăn, bên gối chỉ có mấy sợ tóc rối tung.
“Miểu Miểu,” người đàn ông cong môi, đi tới chỗ Ôn Miểu, anh giơ tay muốn xốc chăn lên, bỗng phát hiện vật nhỏ đang nắm chặt chăn, không chịu buông ra.
Lục Hành gọi vài lần, nhưng Ôn Miểu vẫn như cũ không có phản ứng.
Ánh mắt anh liền trầm xuống, rốt cuộc cũng buông ngón tay đang nắm chặt góc chăn của Ôn Miểu ra, anh thấp giọng nói.
“Ra đây.”
Giọng nói của người đàn ông mang theo vài phần ra lệnh làm cho người ta không thể mở miệng từ chối, Ôn Miểu liền run lên, do dự một hồi, lại chầm chậm thò cái đầu nhỏ từ trong chăn ra, mở to đôi mắt hạnh ướt hơi nước.
Giống như vừa mới ngủ dậy.
Ôn Miểu ngước mắt, liếc mắt một cái liền thấy đồ vật trong tay người đàn ông.
Buổi sáng mới thấy qua cái chén sứ nhỏ màu xanh kia, nên chỉ liếc mắt một cái Ôn Miểu liền đoán được thứ đựng trong chén. Ánh mắt cô tối sầm lại, khuôn mặt nhỏ uể oải, rũ mắt không nói.
Dưới mí mắt, nhìn kỹ còn có thể nhận ra vành mắt ửng đỏ.
Cô lúng túng hé miệng, hướng về phía Lục Hành, thấp giọng nói một tiếng.
“Lục Hành,”
Đây là lần đầu tiên Ôn Miểu gọi tên của anh, giọng của cô gái trước sau đều mềm mại, người đàn ông mặt mày hơi động, rốt cuộc cũng nhấc mí mắt, quét về phía cô gái.
Vật nhỏ mềm mại đang làm tổ ở một bên giường, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay tràn ngập ủy khuất, cô nức nở nói.
“...... Tôi không có nhà.”
Mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, cô đều không có nhà.
Cái gọi là huyết thống chỉ coi cô như món hàng sinh lợi, nhớ tới buổi sáng thấy cảnh kia, Ôn Miểu cúi đầu, khóe môi nổi lên một chút chua xót.
Bàn tay cô nắm chặt, trên mặt chứa đầy vẻ cô đơn.
Ôn Miểu đột nhiên không dám tưởng tượng, nếu Lục Hành thật là một ông lão 60 tuổi, hai người gọi là cha mẹ kia, có phải cũng như bây giờ không một chút do dự đem cô đi tặng.
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có đồng hồ cát trên bàn, lặng yên chuyển động, đánh dấu thời gian trôi qua.
Ở góc giường người đàn ông vẫn như cũ không có phản ứng, chỉ dùng đôi mắt vững vàng nhìn chằm chằm Ôn Miểu.
Đáy mắt sâu không lường được.
Thật lâu sau, người đàn ông rốt cuộc giơ tay, chén nhỏ đã bị anh để qua một bên, ngón tay thon dài của Lục Hành xẹt qua má của cô gái.
Ôn Miểu ngẩng đầu, trên lông mi còn động hơi nước.
Đầu ngón tay ấm áp của anh xẹt qua trên mặt của cô, cuối cùng dừng trên nốt ruồi phía dưới mắt.
Ôn Miểu rụt người lại.
Lại thấy Lục Hành khẽ nhếch khóe môi, anh cúi người đến gần, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
Giọng nói nhu hòa.
“Miểu Miểu, em còn có tôi.”
......
Hôm sau, Ôn Miểu còn chưa tỉnh ngủ, đã bị mang ra ngoài.
Ôn Miểu không nghĩ tới, Lục Hành sẽ đưa cô đến căn hộ lúc trước của mình.
Nếu không phải hôm qua nghe Ôn Khả Hinh nhắc đến, Ôn Miểu cũng không biết mình còn có một căn hộ nhỏ.
Từ lúc bắt đầu đại học, Ôn Miểu liền dọn ra khỏi nhà, một mình ở bên ngoài.
Đây chỉ là căn hộ bình thường, lúc Ôn Miểu vào nhà, tâm tình vẫn còn hoảng hốt.
Nhà không lớn, chỉ có một phòng, phong cách đơn giản, trên bàn chất một ít đồ, mơ hồ có thể thấy được chủ nhân ngôi nhà khi rời đi rất vội vàng.
Ôn Miểu vòng quanh ở trong phòng một vòng, cuối cùng cô dừng lại bên chiếc giường nhỏ.
Tuy rằng mất đi trí nhớ, nhưng sở thích của Ôn Miểu vẫn không thay đổi, chăn đơn hồng nhạt in hình hồng hạc, bên cạnh còn có một con gấu bông màu lam.
Cô rũ mắt, đem gấu bông ôm vào trong ngực, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người đi đến bàn đọc sách.
Gần tốt nghiệp, trên bàn của Ôn Miểu toàn bộ đều là đơn xin việc và tư liệu của một số công ty, trong đó còn kèm theo lý lịch của cô.
Ôn Miểu bước đến lật qua lật lại, hai hàng lông mày hơi chau lại.
Trên bàn trừ sách phụ đạo bốn năm đại học, thì không còn thứ gì khác.
“...... Tìm cái gì đấy?”
Không biết từ lúc nào, Lục Hành đã đứng ở phía sau cô, thấy Ôn Miểu lục tung đồ vật, khóe mắt anh hơi nhíu lại, cúi người đưa nước ấm trong tay cho Ôn Miểu.
Ôn Miểu sửng sốt, theo bản năng nói: “Không có gì, chỉ là một quyển......”
Còn chưa dứt lời, cô đột nhiên nhíu mày, sửa lời nói: “Không có gì, chắc là tôi nhớ lầm.”
Chỉ là một đồ vật xuất hiện trong mơ, làm sao có thể là thật.
Cô thấp đầu rũ mắt, khẽ nhấp một ít nước ấm, không chú ý tới đáy mắt người đàn ông lóe qua tia khác thường.
Bàn tay của anh vẫn như cũ dừng trên cổ cô, Ôn Miểu ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, thấy anh nhìn chằm chằm mình, Ôn Miểu giơ tay, cẩn thận nắm chặt tay áo Lục Hành, thử nói.
“Tôi có thể...... Dọn về đây không?”
Khuôn mặt nhỏ của cô gái ngẩng lên, đáng thương vô cùng mà nhìn anh, ánh mắt chứa đầy mong đợi.
Suy nghĩ của Ôn Miểu rất đơn giản, nếu cô ở căn nhà này, có lẽ sẽ có thể giúp cô khôi phục trí nhớ.
Người đàn ông cười nhạt, nhìn lướt qua khuôn mặt khẩn cầu của cô, thanh âm ôn hòa.
Anh thấp giọng dụ dỗ.
“Miểu Miểu, nơi này không an toàn.”
Ý định không cần nói cũng hiểu.
Ôn Miểu nhẹ nhàng nhíu mày, cô mất mát định lên tiếng, nhưng rốt cuộc vẫn không nói thêm gì.
Vừa vặn giáo viên bảo Ôn Miểu trở về trường một chuyến, Lục Hành lái xe, đưa cô đến trường học.
Luận văn trải qua hướng dẫn của Lục Hành, cơ bản không có vấn đề, chỉ nói một chút vấn đề ở phía sau, giáo viên liền cho Ôn Miểu đi.
Lúc xuống lầu, vừa vặn gặp được Lưu Thạch từ văn phòng đi ra. Từ sau lần gặp ở quán cà phê, Ôn Miểu không gặp lại Lưu Thạch.
“Ôn Miểu, cậu tới tìm cô giáo sao?”
Từ lần trước gặp nhau ở quán cà phê, Lưu Thạch cũng không gặp lại Ôn Miểu.
Ngày đó sau khi Lục Hành đến, Lưu Thạch còn không chưa kịp nói xong, Ôn Miểu đã bị Lục Hành đưa đi.
Hiếm khi gặp được Ôn Miểu ở trường, Lưu Thạch nét mặt vui mừng, nói: “Là vì luận văn sao?”
Anh ta nhớ rõ lần trước gặp được Ôn Miểu ở quán cà phê, là vì luận văn tốt nghiệp.
Ôn Miểu gật đầu, nhớ tới lần trước đối phương giúp mình sửa luận văn, cô cười nhạt nói.
“Chuyện lần trước, đã làm phiền cậu.”
Lưu Thạch xấu hổ cười: “Đâu có đâu có, chuyện nhỏ mà thôi.”
Thấy Ôn Miểu nhìn chằm chằm mình, Lưu Thạch ngượng ngùng nói: “Buổi tối thứ bảy, cậu có rảnh không?”
Thấy Ôn Miểu nghi hoặc, Lưu Thạch cuống quít bổ sung: “Là lớp chúng ta tụ tập, chỉ là mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, nếu cậu có rảnh liền......”
“Lớp trưởng, người ta còn phải ở bên người giàu có, làm gì có thời gian ăn cơm cùng chúng ta?”
Lưu Thạch còn chưa nói xong, lời nói đã bị người khác cắt ngang, hai người đều nhìn về hướng trên lầu, vừa đúng lúc thấy một cô gái, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Ôn Miểu.
Người tới đúng lúc là Hứa Vận người ở trước trung tâm thương mại chụp lén Ôn Miểu, cô ta ngẩng cao đầu đứng ở ngã rẽ cầu thang, nhìn chằm chằm Ôn Miểu, ánh mắt đầy vẻ không vui.
Hứa Vận thích Lưu Thạch bốn năm, nhưng mà đối phương luôn giả vời như không thấy, một mực có tình cảm với Ôn Miểu.
Hai hàng lông mày Lưu Thạch nhíu chặt, kéo Ôn Miểu ra phía sau, quát lớn: “Hứa Vận, cô nói bậy gì đó? Ôn Miểu không phải người như vậy.”
“Mình không nói bậy,” Hứa Vận không cam lòng, “Ngày đó mình ở trung tâm thương mại, còn chụp được cô ta đi cùng với một người đàn ông......”
Lời nói còn chưa dứt, Hứa Vận đột nhiên ngơ ngẩn.
Ngày đó cô cùng bạn tốt vừa ra khỏi trung tâm thương mại, chiếc túi nhỏ trong tay không hiểu vì sao liền bị người khác cướp đi, sau đó Hứa Vận tìm được nó ở cửa sau của trung tâm, bên trong tiền cùng giấy chứng nhận đều đầy đủ không mất thứ gì.
Chỉ trừ điện thoại di động của cô.
Đôi đồng tử Hứa Vận hiện lên vẻ căng thẳng, ánh mắt dần dần di chuyển trên khuôn mặt của Ôn Miểu, giọng nói sắc bén: “Có phải là cô làm? Có phải cô trộm túi của tôi……”
Hứa Vận vừa nói, vừa tiến về phía Ôn Miểu.
Ôn Miểu theo bản năng lùi ra sau.
Đột nhiên.
Trên vai đột nhiên có thêm một bàn tay Ôn Miểu ngước mắt lên.
Vừa lúc bắt gặp được đôi mắt như cười như không của người đàn ông.
Anh trầm giọng:
“Tại sao lại lâu như vậy?”
……
Bởi vì có sự việc của Hứa Vận nên cho dù Ôn Miểu rất muốn ở lại trường học đi dạo thì tâm tư cũng không còn, nên đành phải thành thật đi theo Lục Hành lên xe.
Xe của Lục Hành khá bình thường, không quá nổi bật, thỉnh thoảng có vài học sinh đi ngang qua, vô tình nhìn thấy biển số xe, cũng chỉ giật mình phát ra âm thanh rất khẽ.
Ôn Miểu ngồi bên ghế phụ, xuyên qua cửa kính cô có thể thấy tốp năm tốp ba người xấp xỉ tuổi cô đi ngang qua, cô chợt nhíu mày.
Cô có chút hốt hoảng, hóa ra cô đối với mọi thứ xung quanh lại có cảm giác xa lạ đến vậy.
Dù là ở chung cư hay là trường học.
Thứ duy nhất mang lại cho cô cảm giác thân thuộc có lẽ là căn biệt thự của nhà họ Lục, nơi mà cô sinh hoạt chưa tới nửa tháng.
Lục Hành vừa mới xuống xe, liền nghe Ôn Miểu khẽ lẩm bẩm: “Đây là nơi mà tôi đã sống bốn năm qua.”
Tầm mắt của cô rơi xuống khu dạy học cách đó không xa, thấp giọng nói:
“Nhưng tại sao tôi không có ấn tượng gì.”
Giọng nói của cô không dấu được vẻ mất mát, ánh mắt của Lục Hành tối sầm lại, nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn.
“Không thích chúng ta liền trở về.”
Người đàn ông nở nụ cười ôn hòa.
Trong chớp mắt, ánh mắt Lục Hành dời xuống, cuối cùng rơi xuống cổ tay của Ôn Miểu nơi bị Lưu Thạch chạm qua, ý cười trên khóe môi chậm rãi thu liễm lại.
Ánh mắt Lục Hành xẹt qua một tia âm u.
Anh tất nhiên sẽ để ý.
Lại có người dám mơ tưởng tới vật nhỏ nhà anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook