Tiểu Phú Bà, Ta Tính Ra Ngươi Ngày Sau Sẽ Dưỡng Ta
-
Chương 2: Quẻ thứ hai
"Ngươi...... Ngươi sờ ta làm gì?"
"Ngươi đừng khẩn trương a, ta đang xem thương thế."
Nàng ta nói xong câu này, liền cả kinh hô lên: "Ai nha, Thổ An ngươi như thế nào bướng bỉnh như vậy, này miệng máu kéo thật dài a, xong rồi xong rồi xong rồi......"
"Cái gì?"
Chu Linh trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ con chó này ôm cũng không dùng sức đến như vậy a, nàng theo bản năng quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp kẻ lừa đảo che miệng nhìn nàng cười, đáy mắt dâng lên một tia giảo hoạt, "Đừng lo lắng, trên đùi ngươi một chút dấu vết cũng không có, da cũng không có trầy đâu."
".......Ngươi gạt ta?"
"Ngươi còn gạt ta nói ngươi rất đau kia, hại ta khẩn trương, này không phải cũng để ngươi khẩn trương một chút sao?"
"......"
Chu Linh buông váy, không hề để ý nàng ta, muốn lập tức xuống núi rời khỏi nơi này, An Thổ từ cửa nhảy vào, ba ba mà nhìn nàng, hù đến nàng lui về sau vài bước, "Nó lại muốn làm gì?"
"Nó thích ngươi a, ngươi muốn đi, nó luyến tiếc."
Kẻ lừa đảo ngồi trên giường, vứt cho An Thổ một ánh mắt tán thưởng, "Nói thử xem, ngươi sao lại lên núi, chồng người đâu?"
"......Hắn có công tác phải đi, huống chi, ta cũng không muốn đến trong quan này, là muốn xem mặt trời lặn."
"À."
Thanh âm kẻ lừa đảo hạ xuống một chút, nàng ta đứng dậy đi đến ngoài cửa, duỗi cái eo lười nhác, "Nhưng trời đã tối hoàn toàn, ngươi không xem được mặt trời lặn rồi."
"Cho nên ta phải đi."
"Chậm đã." Kẻ lừa đảo xoay người nhìn nàng: "Tiểu tỷ tỷ, ta mang ngươi đến một nơi."
"Không cần."
Chu Linh nhấc chân muốn ra cửa, con chó đất giữ ở cửa không cho nàng đi ra ngoài, lộ ra hàm răng nanh.
Chu Linh: "......" Thật đáng sợ.
"Nó luyến tiếc ngươi đi đó."
Chủ nhân chó đất thở dài, "Một khi đã như vậy, cùng chúng ta đi thôi."
"Các ngươi đây là bắt cóc, muốn đem ta đưa đi đâu?"
Kẻ lừa đảo nghe xong, xì một tiếng cười ra, ngay sau đó thành khẩn mà nói: "Tiểu tỷ tỷ ngươi đẹp như vậy, ta là có điểm muốn bắt cóc ngươi."
"......"
"Không giỡn nữa, đi thôi."
Nàng ta đi về phía xa.
Bị buộc bất đắc dĩ, Chu Linh chỉ có thể đi theo sau nàng cùng con chó.
Hai người một chó, từ núi sâu rừng già liền có thể nhìn thấy thị trấn cùng thành phố, quang cảnh dưới núi hoàn toàn thể hiện được phong mạo của quốc gia ta sau khi mở cửa cải cách phát triển kinh tế.
Các nàng ở trong đem đen tiếp tục hướng trên núi mà đi, gió núi lạnh lẽo, ước chừng đi được bảy tám đoạn đường, người phía trước bỗng nhiên dừng bước, "Ngồi xuống đi."
Chu Linh: "Ta mặc váy, hơn nữa trên mặt đất...."
An Thổ: "Gâu!"
Chu Linh: "Ta ngồi là được....."
Lúc nàng sắp ngồi lên một tảng đá, kẻ lừa đảo đã cởi áo khoác của nàng ta, phủ lên tảng đá kia.
Chu Linh sửng sốt, cũng đã bị nàng ta lôi kéo ngồi xuống, "Tiểu tỷ tỷ, ngẩng đầu nhìn lên đi."
Theo lời, Chu Linh ngửa đầu.
Ngay sau đó nàng liền ngơ ngẩn.
Một trời đầy sao.
Những ngôi sao kia không phải giống như sao ở trong thành phố khó có thể nhìn thấy được vào ban đêm, đứng một mình trơ trọi, lẻ loi không nơi nương tựa.
Những ngôi sao đó giống như những hài tử hoan thanh tiếu ngữ, hoạt bát đáng yêu, tay lôi kéo ánh trăng cùng chơi đùa, hướng nàng chớp chớp mắt.
Trong thành thị, chúng giống như những hạt cát phiêu linh giữa không trung, ở nơi này, bỗng biến thành từng viên kim cương lớn, nàng thấy được diện mạo chân thực của những "hạt cát" đó, còn thấy nó có bạn bè.
"An Thổ không hiểu chuyện làm ngươi sợ, cho nên chỗ ngôi sao này, coi như ta tặng ngươi nhận lỗi đi." Thanh âm của kẻ lừa đảo linh động thanh thúy.
Chu Linh trong lòng vừa động, quay đầu nhìn nàng ta.
Đáy mắt nàng ta phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Nhìn nàng ta như vậy, cư nhiên không chán ghét như trước nữa, liền con mắt khuôn mày đều có vẻ trở nên thuận mắt.
Chu Linh hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Ngươi rốt cuộc chịu hỏi tên của ta rồi......"
Nàng ta cao hứng lên: "Ta sống ở phía nam thuộc phái thiên sư, là đệ tử đời thứ tư của Diệu Vân quan, Tu Khôn nói tên ta là An Điềm, An trong an tâm, Điềm trong điềm tĩnh."
Kẻ lừa đảo...... Thật đúng là đạo sĩ sao?
"Tiểu tỷ tỷ, ngươi có phải hay không chán ghét ta a." An Điềm ngồi xuống, đôi tay xâu lại đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn hỏi, "Có phải hay không trong lòng đặt cho ta cái ngoại hiệu gì đó?"
Chu Linh nhất thời nghẹn lời, nàng ta là thực sự có mấy lần trùng hợp đoán trúng, hay là thật có năng lực đọc tâm?
"Đương nhiên không có." Rất là chột dạ mà phủ nhận.
An Điềm cười rộ lên, đem đầu gối ôm chặt hơn nữa, "Vậy là tốt rồi."
Thấy nàng trên người đơn bạc, lại đem áo khoác cho mình lót chỗ ngồi, đáy lòng Chu Linh mạc danh dâng lên một cổ mềm mại, nàng vừa muốn nói gì đó, chợt nghe sau lung truyền đến tiếng gọi, "Linh Linh, thì ra em ở chỗ này."
Mạnh Nhất Thần bám vào tảng đá đi tới, "Anh xử lý xong công tác vẫn chưa thấy em trở về, gọi điện thoại cho em cũng không được, liền tới đây tìm em."
"Sao em không nghe thấy tiếng chuông........" Chu Linh đứng dậy lấy di động ra, "Thì ra không có tín hiệu."
"Nơi này quá cao so với mặt biển, không có tín hiệu là bình thường."
Hắn muốn ôm vòng eo của Chu Linh, bỗng một trận chó sủa vang trời làm hắn chú ý tới bên chân An Điềm là một con chó đất không dễ chọc, mới phát hiện An Điềm chính là đại sư nhìn thấy hôm nay.
Hắn theo bản năng mà rút tay về, cười xấu hổ: "Đại sư, ngài cũng ở đây à."
An Điềm gật đầu: "Thí chủ muốn lên núi ngắm hoàng hôn, nàng không xem được, cho nên ta mang nàng đến đây ngắm sao."
Mạnh Nhất Thần ngẩng đầu, sau khi nhìn liền tấm tắc khen ngợi: "Đa tạ đại sư, có thể nhìn đến trời sao đẹp như vậy, ta cùng bạn gái thực sự có phúc khí."
"......Ta có tưởng hai vị đã kết hôn."
"Linh Linh là vị hôn thê của ta." Mạnh Nhất Thần giải thích, cười cười nói: "Bất quá cũng sắp kết hôn rồi."
Kẻ lừa đảo "à" một tiếng.
"Trời lạnh rồi, ta đưa các ngươi xuống núi."Thanh âm nàng ta nhẹ đi rất nhiều.
"Không vội, đều đã đến đây, liền bái tiên nhân hẵng đi." Mạnh Nhất Thần nói.
Bọn họ trở lại đạo quan.
Chính điện, đệm hương bồ cũ kỹ dung để quỳ lạy, sợi bông từ trong vết rách trồi ra giống như da dẻ bị nứt nẻ.
Chu Linh xưa nay không thích cầu thần khấn phật.
Nàng cho rằng khi một người phải quỳ xuống mới có thể nhận được sự giúp đỡ của người khác, sự trợ giúp kia chưa chắc là thật lòng.
Nhưng nàng vẫn là theo Mạnh Nhất Thần quỳ bái, sau khi đứng dậy, nàng nghe hắn hỏi An Điềm: "Đại sư, đều nói là nhất mạng nhị vận tam phong thủy, đã 5 năm trôi qua, ta vẫn luôn dẫm chân tại chỗ, có phải hay không chứng tỏ ta không có vận số tốt?
"Nói bậy." Chu Linh phản bác: "Anh từ nhỏ đến lớn đều là lớp trưởng, lại là chủ tịch hội học sinh của trường đại học chúng ta, sao có thể không thể thăng tiến, chỉ là chưa tới thời điểm, anh quá nóng vội mà thôi."
An Điềm nghe xong, cúi đầu không nói lời nào, lại khiến Chu Linh nhìn thấy khóe miệng nàng ta gợi lên ý cười nhàn nhạt.
Người này...... Nàng ta cười cái gì?
"Linh Linh, kia đều là chức vụ lúc còn trẻ, hoàn toàn không thể so với công việc, như thế nào lại đem ra nói......." Mạnh Nhất Thần rất là xấu hổ, hắn cảm thấy bạn gái luôn luôn ôn nhu trầm mặc, hôm nay không biết như thế nào, luôn "tranh chấp" trước đạo sĩ này.
"Thí chủ ngươi cũng nói, nhất mạng nhị vận tam phong thủy, lúc chiều ta đã xem cho ngươi một quẻ, nghĩ tới nghĩ lui, tuy rằng hai điều trước nhất thời khó có thể thay đổi, nhưng 'phong thủy' chỉ cần cải thiện, hiệu quả liền sẽ là dựng sào thấy bóng (lập tức thấy rõ)."
Hai mắt Mạnh Nhất Thần tỏa sáng: "Đại sư, ý ngươi là...."
An ĐIềm ra vẻ khiêm tốn: "Bần đạo bất tài, vừa lúc có được chút thuật tính phong thủy......"
"Vậy, đại sư nếu có thời gian, có thể bớt chút thời gian bận tới nhà của ta xem phong thủy được không?"
"Cái này thì......"
Chu Linh nhìn hai người giống đóng phim truyền hình kẻ xướng người hạo, cuối cùng ở trước mặt nàng định xuống ngày mai cùng nhau xuống núi giải quyết, chính mình thậm chí không có cơ hội đưa ra dị nghị.
Nàng đột nhiên phát giác, có lẽ chính mình mới chân chính là thuộc hạ.
Nàng trầm mặc trừng mắt nhìn An Điềm, một chút hảo cảm tích cóp được đã tan thành mấy khối, cũng đã lệch qua số 0.
"Linh Linh, chúng ta đi thôi."
Mạnh Nhất Thần hướng An Điềm liên tục nói lời cảm tạ, sau đó cùng Chu Linh đi xướng dưới chân núi, cung kinh từ biệt: "Đại sư, ngày mai gặp."
Hai đạo bóng dáng kia, một cái hung phấn, một cái buồn bực.
An Điềm nhìn chăm chú bóng dáng, thẳng đến khi bóng đêm hoàn toàn che dấu tung tích bọn họ.
"Hơi chút không đeo dây xích cho ngươi, ngươi liền gây chuyện cho ta, về sau ta cần thời thời khắc khắc mà dắt theo ngươi mới được."
Nàng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu An Thổ xem như trừng phạt, từ trong cổ họng An Thổ phát ra âm thanh ô ô, nghe có chút ủy khuất.
"Ngươi thích nàng ấy?" Nàng hỏi.
An Thổ kêu lên một tiếng.
Nàng cười, ngữ khí hơi ảm đạm: "Nhưng nàng ấy, như thế nào liền sau kết hôn đây, vẫn là cùng....."
Nàng lại thở dài.
Gió núi lạnh lẽo thổi đi âm cuối của nàng.
Gió kia thổi đến sau lung Chu Linh, khiến nàng hắt xì.
"Đừng để cảm lạnh."
Mạnh Nhất Thần muốn đem áo khoác phủ thêm cho nàng, Chu Linh lại đi lên trước từ chối hắn.
Hắn hiểu đây là bạn gái nhỏ không vui kháng nghị, nhưng cũng biết cuối cùng nàng sẽ nghe hắn: Nàng ôn nhu đáng yêu, cũng không thích đỏ mặt cãi nhau, từ trước đến nay đều đối hắn ngoan ngoãn phục tùng.
Hắn chỉ cười cười, đi theo sau.
.
Đêm khuya, khách sạn.
Mạnh Nhất Thần đã ngủ, Chu Linh đứng bên ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, càng nhớ đến chuyện hôm nay càng cảm thấy không thích hợp.
Kẻ lừa đảo kia thật sự có khả năng đem chuyện hai người bọn họ nói chuẩn như vậy sao?
Nàng thừa nhận có thế ngoại cao nhân như vậy tồn tại, nhưng như thế nào cũng không tin, An Điềm chính là cao nhân kia.
Huống chi, tính tình của Mạnh Nhất Thần, hắn cũng không đến mức bởi vì một kẻ lừa đảo một lời hai câu liền đối với nàng tin tưởng không nghi ngờ, còn mời nàng tới nhà xem phong thủy, làm sao lại biểu hiện nhiệt tình như vậy đây?
Chẳng lẽ......
Đáy lòng nhảy ra suy đoán làm ấn đường nàng nhíu lại.
Tiếng chuông di động lúc này bỗng vang lên hai tiếng, sau khi cầm lên xem nội dung, nàng ninh mày đến càng chặt.
"Chu Linh, bá chiếm hắn ba năm, ngươi hẳn là rất đắc ý nha."
"Nói cho ngươi biết, hắn kỳ thật không có yêu ngươi như vậy đâu."
Ngay sau đó liền có thêm một tin nhắn nữa.
"Chờ ta, lập tức, ta liền tiến vào cửa nhà ngươi rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook