An Điềm nói xong, ngừng thở, ngẩng đầu nhìn Chu Linh.


Cho dù đưa lung về phía mình, nàng ấy cũng đẹp như vậy: Mái tóc đen nhánh dài đến é, mặt hướng về phía hoàng hôn, vầng sáng rõ ràng lưu lại phác họa dáng hình xinh đẹp yểu điệu của nàng.


Cô không biết Chu Linh vì lời mình nói mà thẹn thùng, cho rằng mình nói lời khác người dọa nàng sợ, vừa định lên tiếng sửa lại, Bình An đã từ đạo quan chạy ra: "Sư phụ, con đói bụng, muốn ăn cơm!"


An Điềm: "Con trước tiên cứ......"


Bình An: "Con đói quá rồi, bụng vẫn luôn kêu to đây này, An Thổ cũng đói bụng, sư phụ nhìn nó không có tinh thần kia kìa."


An Điềm: "......." Thật muốn đá lên mông hắn bay đến tận chân trời, hừ, mang theo con chó kia đi cùng luôn.


Chu Linh quay người lại, trên mặt vẫn còn chút nóng.


Nàng ôn nhu nói: "Vậy ăn cơm trước đi."


"Được rồi." An Điềm gật đầu, "Ta hiện tại liền nấu cơm."


Hai mươi phút sau.


Ba người ở trong tiểu viện sau đạo quan, ngồi quanh một bàn cơm nhỏ.


Măng xào, đậu hủ chiên, trứng sốt cà chua, canh trứng tía tô.


An Điềm gõ lên cái tay đang muốn động đũa của Bình An, nói với Chu Linh: "Nếm thử tay nghề của ta đi."


Chu Linh cười với nàng, ừ một tiếng rồi nâng đũa gắp măng cho vào miệng, tinh tế nhai nuốt.


Trong đôi mắt nhỏ của An Điềm tràn đầy chờ mong, biểu tình của Chu Linh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lộ ra ngạc nhiên rất lớn: "Măng vừa giòn vừa ngọt!"


"Ta ở nhà ăn măng, vô luận thức ăn ngon đến đâu, ăn một lúc liền bắt đầu thấy đắng........." Nói rồi, nàng lại gắp một miếng bỏ vào miệng, kinh ngạc cảm thán nói: "Chính là món này hoàn toàn không đắng, từ đầu tới cuối hương vị đều ngọt...... Sao lại như thế?"


An Điềm thích nhìn Chu Linh một bộ bảo bảo tò mò, cười nói: "Bởi vì không tươi mới, trên núi của chúng ta có một rừng trúc, măng là do Bình An mới đào ra, thuần thiên nhiên lại tươi mới, đương nhiên sẽ không đắng."


Chu Linh liên tục gật đầu, lại nếm đồ ăn khác.


"Ngon quá."


"Ngon lắm."


"Đều ăn ngon lắm......"


Nàng không ngừng tán thưởng.


An Điềm ngượng ngùng cúi đầu, khóe miệng lại không khống chế được nhếch lên.


Ánh dương hạ tịch, gió thu lướt nhẹ.


Mọi người đều sôi nổi động đũa.


Bình An không ngừng lùa cơm vào miệng, bát nhỏ càng xới càng cao, đến khi ánh trăng ló đầu ra, mới buông bát đũa, bên trong sạch sẽ, một hạt gạo cũng không dư lại.


Hắn nhìn An Điềm, thanh âm rầu rĩ: "Sư phụ, người không thấy mấy ngày này, trong quan cũng không có hương khói gì, toàn bị đám hòa thượng xấu xa kia đoạt đi rồi, khả năng chúng ta ngay cả ngọn nến cũng không thắp nổi, kia làm sao cung kính Tổ sư gia nha?"


An Điềm gõ đầu hắn: "Ai dạy con nói như vậy?"


"Con......"


"Đi rửa bát."


Bình An bưng bát đũa đứng dậy, ủy khuất rời đi.


Tâm tình vừa tốt đẹp lập tức liền biến mất.


Trước mặt Chu Linh, An Điềm cảm thấy quẫn bách, cô vùi đầu trầm mặc không lên tiếng ăn cơm, nghe thấy Chu Linh nói: "Đợi lát nữa, ta dạy cho Bình An sửa lại phát âm một chút."


An Điềm ngước mặt nhìn nàng, thấy nàng giống như không nghe thấy những gì Bình An vừa nói, cười với cô: "Trước đây ta sống ở nước Anh hơn một năm, phát âm vẫn còn trọn vẹn, Bình An còn nhỏ, lúc này nên sửa đúng phát âm, hắn sửa sớm sẽ học nhanh hơn."


"Cảm ơn........"


"Cảm ơn cái gì, ngươi mời ta bữa tối ngon miệng như vậy."


Chu Linh đứng dậy, "Ta cũng đi rửa bát."


An Điềm ngồi nơi đó, hơi giật mình.


Ngực hơi ê ẩm, nhưng cũng mang theo ấm áp.


.


An Điềm thu thập xong bát đĩa, đem tiền trinh xuyến bỏ vào căn nhà nhỏ của mình.


Cô nghe thấy Chu Linh ở trong quan dạy Bình An nói tiếng Anh.


Đạo quan trống rỗng, những từ tiếng Anh hoa lệ từ trong miệng nàng tràn ra, đem đến hương vị mới mẻ cho tòa kiến trúc cổ xưa này.


An Điềm yên lặng dựa vào bờ tường, nghe nàng nói chuyện với Bình An.


"Âm này là th, đem hàm răng cắn lên đầu lưỡi, sau đó phát âm chữ s, thử xem nào."


"T...."


"Không đúng." Nàng cười, sửa lại cho hắn: "Âm này là âm câm, ta lặp lại lần nữa......."


Cực kỳ ôn nhu.


Cực kỳ kiên nhẫn.


Đứng ngoài đạo quan, An Điềm theo sau Bình An, miệng mấp máy, cũng học phát âm như thế nào.


Tiếng Anh của cô rất kém.


Lúc trước học đại học, môn toán và lý cộng lại cao đến dọa người, chỉ riêng thành tích tiếng Anh không đạt tiêu chuẩn khiến cô không nhận được học bổng......


An Thổ chạy đến bên người cô, dụi đầu vào chân cô, muốn cô chú ý.


Cô vội vàng ấn ngón trỏ lên mỏ nó, "Không được nói chuyện, Bình An đang học tiếng Anh, ta cũng đang học đấy."


Nói rồi, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm An Thổ, khe khẽ thở dài.


Cô muốn nỗ lực một chút, phải càng nỗ lực chút nữa mới được.


Nếu cứ tiếp tục như vậy, rùa đen nhỏ sẽ không thể nào đuổi kịp thỏ tiểu thư, về sau liền có khả năng ngay cả tư cách yên lặng nhìn nàng từ sau lung cũng đều không có.........


Đôi mắt An Thổ tròn xoa nhìn chủ nhân chăm chú, liếm liếm tay cô.


An Điềm vỗ đầu nó, nghĩ nghĩ, đứng dậy dắt nó đi.


Chu Linh sửa đúng phát âm của Bình An, để hắn nghỉ ngơi một chút.


Nàng nhìn hắn chơi hòn đá nhỏ, hỏi: "Bình An, ba mẹ ngươi đâu?"


Bình An nói: "Ta không có ba mẹ, ta bị bọn họ vứt đi, vì chân ta què."


Hô hấp Chu Linh cứng lại.


Bình An nói tiếp: "Tỷ tỷ ngươi nhìn không ra đi, hiện tại ta có thể tung tăng nhảy nhót đó là bởi vì bà nội mỗi ngày ấn chân cho ta, ngay từ đầu đau muốn chết, sau này cư nhiên chậm rãi tốt hơn, ta có thể đi cũng có thể chạy rồi. Sư phụ ta ở lúc ta lớp một, liền bắt đầu cõng ta lên xuống núi để đi học, cho nên, ta cũng không bỏ lớp nào."


Mỗi ngày đều lên xuống núi, chẳng phải là một ngày đều mất tám tiếng trên đường sao.


Chu Linh là giảng viên, cũng từng đi dạy từ thiện, nàng biết có rất nhiều hài tử vùng núi vì đi học mà sẽ tốn rất nhiều thời gian đi đường.


Nhưng nàng không biết tiểu An Điềm bả vai gầy yếu như vậy làm thế nào có thể cõng một hài tử khác trên vai.


Hài tử cõng hài tử đi học.


Nàng lắc đầu, không dám tưởng tượng hình ảnh như vậy, "Đạo quan ngoài ngươi cùng sư phụ ngươi còn có ai?"


Bình An nói: "Trên núi dường như chỉ có ta, sư phụ và bà nội sống, ba sư thúc khác đều ở dưới chân núi, thời điểm lạnh nhất sẽ mang ta và bà nội xuống núi, sư phụ không đi, bởi vì người muốn trông coi Diệu Vân quan. Có sư thúc cách mấy ngày sẽ đem đồ ăn lên, hai sư thúc khác hiện tại đã đi cùng bà nội rồi?"


"Đi rồi?"


"Vâng, sư phụ nói bà nội có việc, sư thúc bồi bà ấy đi, qua một thời gian liền sẽ trở về."


"Ta biết rồi."


Chu Linh sờ sờ đầu Bình An, "Chúng ta tiếp tục học đi."


.


Màn đêm buông uống, ánh trăng mông lung.


Chu Linh ngồi trên đỉnh núi, hai tay ôm lấy cánh tay, trên mũi vẫn đeo kính mắt vừa mới dạy Bình An chưa tháo xuống.


Dưới chân núi, gió thu mát mẻ, đỉnh núi, đã là lạnh lẽo.


Mang đến lại không chỉ là độ ấm, còn có âm thanh xẹt qua khe nước của sơn cốc, nghe như tiếng tiêu thổi lúc trầm lúc bổng, lại tựa sáo trúc xướng lên nghe rất trong trẻo, nàng nghe được một hồi lại có phần say mê.


Bên tai truyền đến động tĩnh, Chu Linh không nhúc nhích, chờ An Điềm ngồi xuống cạnh nàng, nàng quay đầu, nhìn nhau cười.


Hai người lẳng lặng ngồi, An Điềm nghe Chu Linh nói: "Người khi hãm vào vũng lầy, thường khát vọng người khác có thể đưa tay kéo mình ra, đến thời điểm khẩn cấp, trước kia không tin ra sao, hiện tại cũng đều tin."


Nàng dừng một chút, nói: "Ta và Nhất Thần gặp mặt lần đầu, là ở đại học A, lúc ấy hắn là hội trưởng hội sinh viên, ta vừa tiến vào hàng ngũ cán bộ, hắn có rất nhiều người ngưỡng mộ."


An Điềm đem đầu gác trên đầu gối, trầm mặc lắng nghe.


"Phong hoa chính mậu, tuổi trẻ khí thịnh, khí phách hăng hái........." Nàng cười cười, "Lúc ấy, từ ngữ tốt nhất đều có thể dùng để hình dung hắn. Ta lặng lẽ yêu thần hắn đến khi tốt nghiệp, không hề thổ lộ, lúc cha mẹ an bài đến nước Anh học tập, sau khi về nước lựa chọn đến đại học A làm việc, không nghĩ tới sẽ cùng hắn gặp lại....... Tâm tình ngay lúc đó, không lời nào có thể diễn tả được."


"Cũng qua hai ba năm rồi, ai biết ta hiện tại cư nhiên có cảm giác cảnh còn người mất, mà bộ dáng đã từng của hắn giống như dần mơ hồ trong lòng ta."


Nàng nhẹ giọng thở dài, "Sáng hôm nay ở trong tiệm áo cưới, ta lấy đồng tiền ngươi cho ta tung lên trời, cũng quyết định nếu mặt tiền, ta liền nghĩa vô phản cố mà rơi đi chỗ này, tuyệt không hối hận."


An Điềm ngồi ngay ngắn, "Vậy là....... Mặt tiền sao?"


Chu Linh cười lắc đầu, "Không phải."


Lúc ấy nàng nhìn đến kết quả, ngẩn người, có chút vô vọng mà nhắm hai mắt lại.


Chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng muốn cô tiếp tục ngoan ngoãn, hai tai không nghe hai mắt không thấy mà tồn tại?


Đại não tiếp nhận được kết quả này, đáy lòng lại loạn lên, có thứ gì điên cuồng muốn nhảy ra.


"Ta không biết ngươi có trải qua tình huống như vậy chưa, giống như thống khổ tới cực điểm, hy vọng ai đó có thể kéo mình một cái, lục lọi danh bạ từ trên xuống dưới một lần, lại tựa hồ không ai có thể giúp được mình, lúc sau liền có thể là vạn niệm câu hôi, cảm giác trước mắt cái gì cũng không có."


"Lúc ấy ta chính là như vậy, ta lục trong danh bạ nhiều người như vậy, nhưng một đám người lướt qua, cuối cùng đều lắc đầu........... Sau đó, ta thấy được tên ngươi."


Chu Linh nhớ tới cảnh tượng lúc đó, "Lúc ấy ta gọi điện thoại cho ngươi, cảm giác đã đem toàn bộ dũng khí ra dùng, liền sợ ngươi mở miệng cự tuyệt, liền sợ ngươi nói không...... May mắn, ngươi không có, ngươi đem ta tới đây, ta cảm thấy rất đáng giá."


Nàng chăm chú nhìn đồng tử An Điềm, nơi đó chứa đựng đầy trời sao: "Cảm ơn ngươi, An Điềm, ngươi có thể mang ta đến đây, thật sự là quá tốt."


"Chuyện này có liên quan gì tới ta đâu." An Điềm cười nhạt: "Đạo Phật tuy rằng là tôn giáo khác, nhưng các tôn giáo đều có chút giáo lí giống nhau, ngươi xem, đồng tiền không giữ được ngươi ở đó, cho dù không có ta, ngươi cũng sẽ trực tiếp rời đi, ngươi hẳn tự biết ơn mình."


"Ngươi nói cũng đúng." Chu Linh nhìn về phía chân trời, "Vốn tưởng rằng thiếu ngươi một ân tình........."


"A? Vậy ngươi vẫn nên biết ơn ta đi.........."


"Ân tình thu lại rồi, không biết tận dụng thời cơ, bây giờ đã muộn."


Chu Linh trêu nàng ấy một chút, lại đứng đắn hỏi: "Còn bà cụ có cháu gái bị bệnh giờ ra sao rồi?"


"Cái này ngươi đừng hỏi, ta đã có biện pháp." An Điềm một bộ đã tính sẵn trong lòng, "Dùng cách của ta, nàng nhất định sẽ được xã hội giúp đỡ."


"Vậy, ngươi cho ta mượn một bộ quần áo đi, váy này ngày mai không thể mặc....... Ngươi có áo ngủ chứ?"


"Có, ta đều có, ta còn có vài đạo bào nữa, ngươi muốn mặc không?"


"Đương nhiên muốn, bất quá mặc lên người ta, vạt áo bào chỉ dài đến đầu gối, ai, ta dường như rất ít khi mặc quần áo ngắn như vậy a......."


"Ta nào có lùn như vậy.......... Chu Linh, bình thường ngươi ôn nhu như vậy, sao đến lượt ta, thiên phú độc miệng của ngươi liền phát huy đầy đủ vậy........"


Đêm hạ xuống.


An Điềm dịch chăn cho Bình An đang ngủ say, rồi trở lại phòng mình.


Cô an bài Chu Linh ngủ trong phòng bà nội.


Thoát xiêm y, An Điềm nằm trên giường đắp chăn đàng hoàng, cửa lại bị gõ vang lên.


Cô nghi hoặc xuống giường mở cửa, liền thấy là Chu Linh.


"Sao vậy?"


"An Điềm, ngươi đã từng nói ngươi có thể thấy quỷ hồn." Chu Linh rung mình một cái, sau lung mát mẻ.


An Điềm gật đầu: "Đúng vậy, ta có thể nhìn thấy."


Chu Linh nhíu mày, đè thấp giọng, "Trong phòng kia, ta cảm thấy có rất nhiều ma quỷ......"


"Không thể nào? Ta đi xem thử........"


An Điềm đang muốn ra ngoài, Chu Linh trực tiếp lôi cô vào phòng, đóng chặt cửa lại.


An Điềm: "?"


"Quả nhiên là phòng này tương đối an tâm nha......"


Chỉ thấy Chu Linh nói xong liền bò lên giường, tựa vào đầu giường bên kia, chăn bông đắp trên người liền nằm xuống.


An Điềm: "........Chu Linh ngươi."


Chu Linh: "Thật an tâm nha........"


An Điềm: "..........." Được rồi, để ngươi ngủ ở đây là được.


Sáng sớm hôm sau.


An Điềm từ trên giường bò dậy, vừa muốn ngồi xếp bằng đả tọa, eo lại bị một vòng tay mảnh khảnh ôm lấy, lực độ trực tiếp khiến cô bay về trong ổ chăn.


Quay mặt lại, liền nhìn thấy Chu Linh hơi hé mắt, cười tủm tỉm nhìn mình, hơi thở mềm mại quanh quẩn trên chop mũi.


An Điềm: ".........." Chu Linh lại tiến vào trạng thái "nửa tỉnh nửa mê cực kỳ đáng yêu".


"Muốn đi đâu?"


"Không đi đâu cả, đả tọa mà thôi."


"Đâu cũng không được đi, không cho đả tọa luôn."


Âm điệu Chu Linh lười biếng tùy hứng nói ra, giống như đang làm nũng.


An Điềm cảm giác tay Chu Linh trên eo mình lại dùng lực mạnh hơn.


Tuy rằng đã trải qua một lần, nhưng mặt cô vẫn nhịn không được đỏ lên.


Người "nửa tỉnh nửa mê" kia lại bắt đầu niết khuôn mặt nhỏ của cô, "Lại đây, tính thử hôm nay vận khí của ta thế nào."


An Điềm chăm chú nhìn nàng, chỉ cảm thấy đầu mày khóe mắt nàng mỉm cười, khí chất như lan, phong tình vạn chủng.


Như thế nào lại có loại ảo giác mình là đạo trưởng một thân chính khí ngập trời lại bị yêu nữ mê hoặc đây.


Không, tà không thể thắng chính, đạo trưởng là sẽ không bị mê hoặc.


Nghĩ như vậy, đạo trưởng một thân chính khí nhìn lúm đồng tiên như hoa của yêu nữ, không tự giác nuốt ngụm nước miếng, nói:


"Sợ là hôm nay thí chủ muốn ra cửa dụ dỗ người."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương