Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn
-
Chương 1: Tự tử
Mai Tử
cảm thấy nàng thật sự không còn mặt mũi nào để tiếp tục sống nữa rồi.
Đã hẹn ước với Phúc ca cùng nhau bỏ trốn, nhưng cuối cùng, Phúc ca lại thất hứa để lại nàng một mình một người đứng đợi ở vách núi Tử Thượng đến nửa đêm, những lời đồn ác ý cứ như thế mà xuất hiện. Nay Phúc ca muốn kết hôn với người khác, ánh mắt xem thường, miệt thị của mọi người sau lưng nàng càng tăng chứ không hề giảm.
Mặc dù Mai Tử không biết nhiều chữ, không biết cái gì gọi là tam tòng tứ đức, nhưng nàng biết chắc rằng, với những lời đồn nhãm đầy trời như thế này, nàng không có cửa để gả ra ngoài.
Chết đi, chết liền xong hết mọi chuyện, không còn phải nghe mẹ tức giận mắng nhiếc, không cần nghe muội muội thầm oán. Chết, sẽ không còn vì Phúc ca phụ bạc mà đau lòng, cũng không cần đối mặt với những lời đồn đại khó chịu của mọi người nữa.
Mai Tử ven theo con đường nhỏ sau núi mà đi, nàng biết cuối con đường này có cây cổ thụ lớn. Về chết như thế nào, Mai Tử đã suy nghĩ kỹ càng, nàng không thể chết ở nhà được, sẽ dọa đến mẹ và muội muội, vẫn là nên chết ở ngoài. Cổ thụ tuy không cao, nhưng dây lưng rủ xuống cũng đủ để treo cổ người, liền quyết định vậy đi.
Mai Tử tiếp tục đi về phía trước, sáng sớm, con đường không một bóng người. Mai Tử thầm nghĩ may mà mình dậy sớm, nàng tính khi mọi người phát hiện ra thì mọi việc cũng đã xong rồi. Đang nghĩ như vậy, xa xa lại xuất hiện bóng người đi tới, lúc đầu mơ hồ, dần dần rõ ràng. Người đến không ai khác, chính là thợ săn Tiêu Kinh Sơn. Hắn mang cung tên cùng các loại thức ăn trên vai đi vào trong thôn.
Mai Tử rũ mắt xuống, làm bộ như không thấy, tầm mắt vừa vặn nhìn trúng đai lưng cùng cánh tay cường tráng ướt sương mai của Tiêu Kinh Sơn. Nàng đỏ mặt, nhưng lập tức cảm thấy buồn cười, có gì phải đỏ mặt đâu, bây giờ nàng muốn đi tự tử mà.
Tiêu Kinh Sơn cảm thấy Mai Tử có điểm kỳ quái, ánh mắt nghi hoặc nhìn lại. Mai Tử vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh lướt qua Tiêu Kinh Sơn.
Nhẹ nhàng thở ra, người này, nàng có chút sợ hắn. Kỳ thật, thôn Bích Thủy này không phải lớn, cũng chỉ có hơn vài chục hộ gia đình. Những người khác Mai Tử đều quen thuộc, riêng Tiêu Kinh Sơn người này nàng lại không hề quen biết. Nghe nói phụ thân Tiêu Kinh Sơn trước kia là phu sĩ trong thôn, ngày ngày dạy chữ cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm qua ngày. Khi phụ thân hắn mất, sau khi mai táng xong cho cha, hắn cũng rời khỏi thôn này. Lúc rời đi, hắn mới 13 tuổi, khi đó Mai Tử tròn 1 tuổi, nên đối với Tiêu Kinh Sơn người này, nàng không có một chút ấn tượng nào.
Mùa thu năm trước, rời nhà 15 năm nay, Tiêu Kinh Sơn bỗng nhiên trở lại. Bây giờ hắn đã trưởng thành, uy vũ cường tráng, bình thường lại trầm mặc ít nói. Sau này có người nhìn thấy trên ngực hắn có vết sẹo dài rất dọa người, vì thế xuất hiện tin đồn lúc trước hắn ở ngoài làm cướp, thành ra mọi người càng không ai dám thân cận hắn.
Tiêu Kinh Sơn cũng không thèm để ý chuyện này, một lần nữa sửa sang lại nhà cửa. Ngôi nhà tranh trước kia của cha hắn đã sớm sụp, hắn một lần nữa chặt tre, kiếm cỏ, rất nhanh dựng lại ngôi nhà mới. Ngày thường hắn đi săn, cũng thường cùng người trong thôn trao đổi lương thực, có đôi khi lại mang xuống núi bán, vì thế ngày ngày hắn đều vào thôn.
Sau khi Tiêu Kinh Sơn trở về, Mai Tử cũng gặp qua vài lần, nhưng không dám bắt chuyện, đều cúi đầu đi ngang qua. Đầu tiên là vì vết sẹo đáng sợ kia của hắn, hai là vì nàng chưa lấy chồng, nhìn thấy một chàng trai cường tráng chưa lập gia thất như thế, cũng có mấy phần e lệ.
Mai Tử quyết định tự tử, ngàn tính vạn tính lại không tính được sẽ gặp Tiêu Kinh Sơn đi săn trở về. Nhưng cũng may là Tiêu Kinh Sơn không hỏi gì, nếu không Mai Tử thật không biết nên trả lời như thế nào.
Rất nhanh đến dưới tàng cây cổ thụ, Mai Tử sờ sờ thân cây thô ráp ẩm ướt, nghĩ đi nghĩ lại đây chính là nơi thích hợp nhất.
Cởi thắt lưng xuống, dùng sức hướng cành cây mà tung, đai lưng phiêu phiêu rớt xuống. Mai Tử khẽ cắn môi, nhấc váy hướng thân cây đạp một cái lấy đà trèo lên. Sinh ra trên núi, không ai là không biết trèo cây, một cái cây cổ thụ nào có thể làm khó được nàng?
Cuối cùng cũng thắt xong, nàng tìm khối đá đặt phía dưới, thử kéo kéo đai lưng xem có chắc hay không.
Khi chui đầu vào trong dây lưng đã thắt sẵn kia, những chuyện trước đây không biết tại sao cứ ùn ùn kéo đến trong tâm trí nàng.
Nhớ lại khi phụ thân mất, thân là chị cả trong nhà, nàng đã phải chịu không biết bao nhiêu cực khổ. Nhớ đến Phúc ca thường hay nói lời ngon ngọt với nàng, nhưng cuối cùng vẫn phải thuận theo phụ mẫu cưới người kia có ruộng có đất làm vợ.
Mai Tử cười khổ, nàng nhắm mắt lại.
Chết đi, sau khi đến điện Diêm Vương nàng nhất định phải nói với Diêm Vương để kiếp sau nàng được đầu thai vào một gia đình tốt.
Quyết tâm, đá mạnh khối đá dưới chân, ngón châm truyền đến cơn đau nhức.
Nhưng cảm giác đau rất nhanh bị mãnh liệt hít thở không thông lấn át, Mai Tử hô hấp khó khăn, trước mắt biến thành màu đen, nàng vung vẩy hai chân trong không khí.
Nàng thật sự muốn chết. Nhưng mùi vị của cái chết, thật sự không dễ chịu chút nào.
Ngay lúc đầu óc nàng choáng váng, cổ đột nhiên buông lỏng, dây buộc đã không còn, trước nay nàng chưa từng cảm thoải mái như vậy. Nhưng nàng lại không có khí lực, mí mắt cũng không cách nào kéo lên được.
Trong mông lung, nàng cảm thấy mình được một cánh tay hữu lực ôm lấy, gấp gáp hướng đâu đó chạy đi.
Xóc nảy xóc nảy, Mai Tử chìm vào mê man.
Tỉnh lại, nàng mở to mắt nhìn nóc nhà. Mái tranh phủ kín tro bụi, có vài tấm tranh tưởng chừng như muốn rơi xuống, đây là nhà nàng, là nơi nàng đã ở 16 năm qua. Nhớ lại chuyện mình tự tử, nàng vội vàng sờ sờ cổ, phát hiện ra có vết lằn, chạm đến là đau. Xem ra không phải nàng nằm mơ, chẳng qua là tự tử không thành mà thôi.
Mai Tử cảm thấy trong miệng khô khốc, cố gắng đứng dậy cầm lấy chén nước ở trên bàn, bưng lên uống một hơi cạn sạch.Uống xong còn thấy khát, liền đỡ tường đẩy cửa bước ra ngoài.
Trong sân, đệ đệ A Thu đang thái rau. Trong nhà có nuôi đàn heo cần ăn rau dại, việc này từ trước đến nay đều do Mai Tử làm. A Thu thấy tỷ tỷ đi ra liền hưng phấn, đem dao thả xuống thớt gỗ, chạy lại: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Mai Tử gật gật đầu: “Không có việc gì, mẹ cùng Chu Đào đâu?”
A Thu chỉ chỉ bên ngoài: “Ở ngoài ruộng ấy”
Thôn Bích Thủy, nhà nào có vài mẫu ruộng màu mỡ thì nhà đó chính là phú hộ. Nhà Mai Tử trước kia cũng từng là nhà khá giả, tuy rằng thế hệ này không bằng thế hệ trước, nhưng vài mẫu đất cằn thì luôn có. Đến đời phụ thân Mai Tử, tình trạng đã không còn được như trước. Khi phụ thân ngã bệnh, mẹ lại phải bán đi vài mẫu đất để có tiền chữa trị cho phụ thân, đến nay trong nhà chỉ còn lại 2 mẫu.
Hai mẫu đất này là bảo bối của Mai Tử nương. Một năm 2 mùa, cày sâu cuốc bẫm, một mùa lúa một mùa ngũ cốc, còn có các loại cây khác. Chắt chiu như thế, một năm cũng miễn cưỡng đủ nuôi một nhà bốn miệng ăn. Nay mặc dù không phải mùa thu hoạch hay gieo giống gì, nhưng vốn đã quen, mẹ cùng Chu Đào lại đi ra ruộng làm việc. Tính đi ra ngoài hỗ trợ, nhưng cả người đều mệt mỏi, vậy nên nàng bước đến cầm dao mà thái.
Một lát sau thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, nàng biết mẹ và tiểu muội Chu Đào đã về. Mẹ về đến nhà liền mắng, mắng nàng muốn chết thì chết cho sạch sẽ, nay chết không xong còn bị dã nhân mang về, vốn đã mất hết thanh danh nay lại mất đi nửa thanh.
A Thu nhịn không được mở miệng: “Không phải là không còn thanh danh sao? Làm thế nào mà mất đi nửa thanh?”
Mai Tử nương nghe thế càng thêm giận, cầm lấy chổi đánh vào mông A Thu. A thu sợ tới mức chạy lên chạy xuống, chọc chó gà trong sân chạy loạn xạ, lông gà bay khắp nơi, lộn xộn. Chu Đào lau mồ hôi, sửa sửa tóc, quyệt miệng nói: “Dù sao thanh danh đã không còn, đời này đừng nghĩ lập gia đình nữa, ngươi cứ ở nhà mà hiếu kính với mẹ đi!”
Mai Tử nương trừng mắt nhìn nàng, tức giận nói: “Nói bậy! Mày thấy có con gái nhà nào gả không được không? Gần không gả được thì tìm nơi xa xa mà gả, kèm theo sính lễ là được chứ gì!”
Mai Tử cúi đầu không hé răng, tay càng ra sức thái. Gả không được thì không gả, nàng không sao cả.
Từ ngày đó, thanh danh Mai Tử trong thôn càng kém. Lần này không chỉ có chuyện Mai Tử bỏ trốn bị người ta vứt bỏ, mà còn tăng thêm chuyện Tiêu Kinh Sơn. Tiêu Kinh Sơn ôm Mai Tử về đến tận nhà nàng, cô nương này thật đúng là không có cách nào lập gia đình.
Mai Tử đi trên đường, ngẫu nhiên có thể nghe được những lời này. Nàng cắn môi làm bộ không để ý, nhưng trong lòng nhộn nhạo không yên. May mà nàng không chạm mặt Tiêu Kinh Sơn, nếu không trong lòng càng xấu hổ.
Một ngày kia, Mai Tử cùng mẹ, Chu Đào đi làm ruộng. Nắng nóng, 3 người thật sự rất khát, Mai Tử liền chạy trở về lấy nước. Trên đường đi vừa vặn đụng phải Tiêu Kinh Sơn từ bên ngoài trở về, trên lưng vẫn là cung tên, đang đi tới phía nàng. Hắn thấy Mai Tử liền dừng lại, mở miệng hỏi: “Nàng đã khỏe chưa?”
Mai Tử cúi đầu, khóe mắt liếc thấy xa xa có mấy ánh mắt hướng bên này nhìn lại, vì thế gật gật đầu chạy nhanh về nhà. Đi vào cửa, nàng vẫn nghe được xa xa có tiếng thì thầm, còn có tiếng cười to. Mai Tử uống nước ừng ực, uống xong lại thở hắt ra, thật là, sợ cái gì chứ!!
Chuyện này Mai Tử cũng không để trong lòng, Tiêu Kinh Sơn và nàng chẳng qua chỉ là bèo nước gặp mà nhau thôi. Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo thật sự làm cho Mai Tử choáng váng.
Tiêu Kinh Sơn mời bà mối trong thôn đến nhà nàng cầu hôn. Mai Tử nương thấy con gái mình không ai muốn, tuy Tiêu Kinh Sơn là người lạ, nhưng tay chân đều đầy đủ, vì thế rất nhanh liền đồng ý, ngay cả sính lễ cũng chưa kịp bàn.
Việc hôn nhân rất nhanh đã định, ngoài ý muốn của Mai Tử nương là, Tiêu Kinh Sơn vậy mà lại dựa theo truyền thống trong thôn đưa sính lễ tới. Hai con gà, năm cân thịt lợn, một con cá lớn, năm thước vải, bốn loại kẹo, mười hai cân ngũ cốc đủ loại, còn có bạc nữa.
Mai Tử nương nhìn thấy sính lễ, hận không thể lập tức gả Mai Tử ra ngoài. Chu Đào ở bên cạnh không lên tiếng, chỉ nói sính lễ tương lai không được ít hơn so với Mai Tử, nếu không, nhất định sẽ không lấy chồng.
Hàng xóm mọi người đều chạy lại xem náo nhiệt, nhìn thấy sính lễ, ai cũng khuyên Mai Tử: Tiêu Kinh Sơn tuy lớn tuổi, nhưng xem như có tâm, một phần cũng không thiếu, gả cho hắn cũng xem như nàng không phải chịu uất ức.
Chuyện đến nước này, Mai Tử còn có thế nói gì?
Mai Tử nhìn xa xa mông lung, hồi tưởng lại hình dáng Tiêu Kinh Sơn, chỉ nhớ rõ cánh tay ẩm ướt cùng lồng ngực rộng của hắn.
Nàng phải lập gia đình sao? Gả cho một người không quen biết, gả cho một nam nhân xa lạ?
Đã hẹn ước với Phúc ca cùng nhau bỏ trốn, nhưng cuối cùng, Phúc ca lại thất hứa để lại nàng một mình một người đứng đợi ở vách núi Tử Thượng đến nửa đêm, những lời đồn ác ý cứ như thế mà xuất hiện. Nay Phúc ca muốn kết hôn với người khác, ánh mắt xem thường, miệt thị của mọi người sau lưng nàng càng tăng chứ không hề giảm.
Mặc dù Mai Tử không biết nhiều chữ, không biết cái gì gọi là tam tòng tứ đức, nhưng nàng biết chắc rằng, với những lời đồn nhãm đầy trời như thế này, nàng không có cửa để gả ra ngoài.
Chết đi, chết liền xong hết mọi chuyện, không còn phải nghe mẹ tức giận mắng nhiếc, không cần nghe muội muội thầm oán. Chết, sẽ không còn vì Phúc ca phụ bạc mà đau lòng, cũng không cần đối mặt với những lời đồn đại khó chịu của mọi người nữa.
Mai Tử ven theo con đường nhỏ sau núi mà đi, nàng biết cuối con đường này có cây cổ thụ lớn. Về chết như thế nào, Mai Tử đã suy nghĩ kỹ càng, nàng không thể chết ở nhà được, sẽ dọa đến mẹ và muội muội, vẫn là nên chết ở ngoài. Cổ thụ tuy không cao, nhưng dây lưng rủ xuống cũng đủ để treo cổ người, liền quyết định vậy đi.
Mai Tử tiếp tục đi về phía trước, sáng sớm, con đường không một bóng người. Mai Tử thầm nghĩ may mà mình dậy sớm, nàng tính khi mọi người phát hiện ra thì mọi việc cũng đã xong rồi. Đang nghĩ như vậy, xa xa lại xuất hiện bóng người đi tới, lúc đầu mơ hồ, dần dần rõ ràng. Người đến không ai khác, chính là thợ săn Tiêu Kinh Sơn. Hắn mang cung tên cùng các loại thức ăn trên vai đi vào trong thôn.
Mai Tử rũ mắt xuống, làm bộ như không thấy, tầm mắt vừa vặn nhìn trúng đai lưng cùng cánh tay cường tráng ướt sương mai của Tiêu Kinh Sơn. Nàng đỏ mặt, nhưng lập tức cảm thấy buồn cười, có gì phải đỏ mặt đâu, bây giờ nàng muốn đi tự tử mà.
Tiêu Kinh Sơn cảm thấy Mai Tử có điểm kỳ quái, ánh mắt nghi hoặc nhìn lại. Mai Tử vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh lướt qua Tiêu Kinh Sơn.
Nhẹ nhàng thở ra, người này, nàng có chút sợ hắn. Kỳ thật, thôn Bích Thủy này không phải lớn, cũng chỉ có hơn vài chục hộ gia đình. Những người khác Mai Tử đều quen thuộc, riêng Tiêu Kinh Sơn người này nàng lại không hề quen biết. Nghe nói phụ thân Tiêu Kinh Sơn trước kia là phu sĩ trong thôn, ngày ngày dạy chữ cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm qua ngày. Khi phụ thân hắn mất, sau khi mai táng xong cho cha, hắn cũng rời khỏi thôn này. Lúc rời đi, hắn mới 13 tuổi, khi đó Mai Tử tròn 1 tuổi, nên đối với Tiêu Kinh Sơn người này, nàng không có một chút ấn tượng nào.
Mùa thu năm trước, rời nhà 15 năm nay, Tiêu Kinh Sơn bỗng nhiên trở lại. Bây giờ hắn đã trưởng thành, uy vũ cường tráng, bình thường lại trầm mặc ít nói. Sau này có người nhìn thấy trên ngực hắn có vết sẹo dài rất dọa người, vì thế xuất hiện tin đồn lúc trước hắn ở ngoài làm cướp, thành ra mọi người càng không ai dám thân cận hắn.
Tiêu Kinh Sơn cũng không thèm để ý chuyện này, một lần nữa sửa sang lại nhà cửa. Ngôi nhà tranh trước kia của cha hắn đã sớm sụp, hắn một lần nữa chặt tre, kiếm cỏ, rất nhanh dựng lại ngôi nhà mới. Ngày thường hắn đi săn, cũng thường cùng người trong thôn trao đổi lương thực, có đôi khi lại mang xuống núi bán, vì thế ngày ngày hắn đều vào thôn.
Sau khi Tiêu Kinh Sơn trở về, Mai Tử cũng gặp qua vài lần, nhưng không dám bắt chuyện, đều cúi đầu đi ngang qua. Đầu tiên là vì vết sẹo đáng sợ kia của hắn, hai là vì nàng chưa lấy chồng, nhìn thấy một chàng trai cường tráng chưa lập gia thất như thế, cũng có mấy phần e lệ.
Mai Tử quyết định tự tử, ngàn tính vạn tính lại không tính được sẽ gặp Tiêu Kinh Sơn đi săn trở về. Nhưng cũng may là Tiêu Kinh Sơn không hỏi gì, nếu không Mai Tử thật không biết nên trả lời như thế nào.
Rất nhanh đến dưới tàng cây cổ thụ, Mai Tử sờ sờ thân cây thô ráp ẩm ướt, nghĩ đi nghĩ lại đây chính là nơi thích hợp nhất.
Cởi thắt lưng xuống, dùng sức hướng cành cây mà tung, đai lưng phiêu phiêu rớt xuống. Mai Tử khẽ cắn môi, nhấc váy hướng thân cây đạp một cái lấy đà trèo lên. Sinh ra trên núi, không ai là không biết trèo cây, một cái cây cổ thụ nào có thể làm khó được nàng?
Cuối cùng cũng thắt xong, nàng tìm khối đá đặt phía dưới, thử kéo kéo đai lưng xem có chắc hay không.
Khi chui đầu vào trong dây lưng đã thắt sẵn kia, những chuyện trước đây không biết tại sao cứ ùn ùn kéo đến trong tâm trí nàng.
Nhớ lại khi phụ thân mất, thân là chị cả trong nhà, nàng đã phải chịu không biết bao nhiêu cực khổ. Nhớ đến Phúc ca thường hay nói lời ngon ngọt với nàng, nhưng cuối cùng vẫn phải thuận theo phụ mẫu cưới người kia có ruộng có đất làm vợ.
Mai Tử cười khổ, nàng nhắm mắt lại.
Chết đi, sau khi đến điện Diêm Vương nàng nhất định phải nói với Diêm Vương để kiếp sau nàng được đầu thai vào một gia đình tốt.
Quyết tâm, đá mạnh khối đá dưới chân, ngón châm truyền đến cơn đau nhức.
Nhưng cảm giác đau rất nhanh bị mãnh liệt hít thở không thông lấn át, Mai Tử hô hấp khó khăn, trước mắt biến thành màu đen, nàng vung vẩy hai chân trong không khí.
Nàng thật sự muốn chết. Nhưng mùi vị của cái chết, thật sự không dễ chịu chút nào.
Ngay lúc đầu óc nàng choáng váng, cổ đột nhiên buông lỏng, dây buộc đã không còn, trước nay nàng chưa từng cảm thoải mái như vậy. Nhưng nàng lại không có khí lực, mí mắt cũng không cách nào kéo lên được.
Trong mông lung, nàng cảm thấy mình được một cánh tay hữu lực ôm lấy, gấp gáp hướng đâu đó chạy đi.
Xóc nảy xóc nảy, Mai Tử chìm vào mê man.
Tỉnh lại, nàng mở to mắt nhìn nóc nhà. Mái tranh phủ kín tro bụi, có vài tấm tranh tưởng chừng như muốn rơi xuống, đây là nhà nàng, là nơi nàng đã ở 16 năm qua. Nhớ lại chuyện mình tự tử, nàng vội vàng sờ sờ cổ, phát hiện ra có vết lằn, chạm đến là đau. Xem ra không phải nàng nằm mơ, chẳng qua là tự tử không thành mà thôi.
Mai Tử cảm thấy trong miệng khô khốc, cố gắng đứng dậy cầm lấy chén nước ở trên bàn, bưng lên uống một hơi cạn sạch.Uống xong còn thấy khát, liền đỡ tường đẩy cửa bước ra ngoài.
Trong sân, đệ đệ A Thu đang thái rau. Trong nhà có nuôi đàn heo cần ăn rau dại, việc này từ trước đến nay đều do Mai Tử làm. A Thu thấy tỷ tỷ đi ra liền hưng phấn, đem dao thả xuống thớt gỗ, chạy lại: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Mai Tử gật gật đầu: “Không có việc gì, mẹ cùng Chu Đào đâu?”
A Thu chỉ chỉ bên ngoài: “Ở ngoài ruộng ấy”
Thôn Bích Thủy, nhà nào có vài mẫu ruộng màu mỡ thì nhà đó chính là phú hộ. Nhà Mai Tử trước kia cũng từng là nhà khá giả, tuy rằng thế hệ này không bằng thế hệ trước, nhưng vài mẫu đất cằn thì luôn có. Đến đời phụ thân Mai Tử, tình trạng đã không còn được như trước. Khi phụ thân ngã bệnh, mẹ lại phải bán đi vài mẫu đất để có tiền chữa trị cho phụ thân, đến nay trong nhà chỉ còn lại 2 mẫu.
Hai mẫu đất này là bảo bối của Mai Tử nương. Một năm 2 mùa, cày sâu cuốc bẫm, một mùa lúa một mùa ngũ cốc, còn có các loại cây khác. Chắt chiu như thế, một năm cũng miễn cưỡng đủ nuôi một nhà bốn miệng ăn. Nay mặc dù không phải mùa thu hoạch hay gieo giống gì, nhưng vốn đã quen, mẹ cùng Chu Đào lại đi ra ruộng làm việc. Tính đi ra ngoài hỗ trợ, nhưng cả người đều mệt mỏi, vậy nên nàng bước đến cầm dao mà thái.
Một lát sau thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, nàng biết mẹ và tiểu muội Chu Đào đã về. Mẹ về đến nhà liền mắng, mắng nàng muốn chết thì chết cho sạch sẽ, nay chết không xong còn bị dã nhân mang về, vốn đã mất hết thanh danh nay lại mất đi nửa thanh.
A Thu nhịn không được mở miệng: “Không phải là không còn thanh danh sao? Làm thế nào mà mất đi nửa thanh?”
Mai Tử nương nghe thế càng thêm giận, cầm lấy chổi đánh vào mông A Thu. A thu sợ tới mức chạy lên chạy xuống, chọc chó gà trong sân chạy loạn xạ, lông gà bay khắp nơi, lộn xộn. Chu Đào lau mồ hôi, sửa sửa tóc, quyệt miệng nói: “Dù sao thanh danh đã không còn, đời này đừng nghĩ lập gia đình nữa, ngươi cứ ở nhà mà hiếu kính với mẹ đi!”
Mai Tử nương trừng mắt nhìn nàng, tức giận nói: “Nói bậy! Mày thấy có con gái nhà nào gả không được không? Gần không gả được thì tìm nơi xa xa mà gả, kèm theo sính lễ là được chứ gì!”
Mai Tử cúi đầu không hé răng, tay càng ra sức thái. Gả không được thì không gả, nàng không sao cả.
Từ ngày đó, thanh danh Mai Tử trong thôn càng kém. Lần này không chỉ có chuyện Mai Tử bỏ trốn bị người ta vứt bỏ, mà còn tăng thêm chuyện Tiêu Kinh Sơn. Tiêu Kinh Sơn ôm Mai Tử về đến tận nhà nàng, cô nương này thật đúng là không có cách nào lập gia đình.
Mai Tử đi trên đường, ngẫu nhiên có thể nghe được những lời này. Nàng cắn môi làm bộ không để ý, nhưng trong lòng nhộn nhạo không yên. May mà nàng không chạm mặt Tiêu Kinh Sơn, nếu không trong lòng càng xấu hổ.
Một ngày kia, Mai Tử cùng mẹ, Chu Đào đi làm ruộng. Nắng nóng, 3 người thật sự rất khát, Mai Tử liền chạy trở về lấy nước. Trên đường đi vừa vặn đụng phải Tiêu Kinh Sơn từ bên ngoài trở về, trên lưng vẫn là cung tên, đang đi tới phía nàng. Hắn thấy Mai Tử liền dừng lại, mở miệng hỏi: “Nàng đã khỏe chưa?”
Mai Tử cúi đầu, khóe mắt liếc thấy xa xa có mấy ánh mắt hướng bên này nhìn lại, vì thế gật gật đầu chạy nhanh về nhà. Đi vào cửa, nàng vẫn nghe được xa xa có tiếng thì thầm, còn có tiếng cười to. Mai Tử uống nước ừng ực, uống xong lại thở hắt ra, thật là, sợ cái gì chứ!!
Chuyện này Mai Tử cũng không để trong lòng, Tiêu Kinh Sơn và nàng chẳng qua chỉ là bèo nước gặp mà nhau thôi. Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo thật sự làm cho Mai Tử choáng váng.
Tiêu Kinh Sơn mời bà mối trong thôn đến nhà nàng cầu hôn. Mai Tử nương thấy con gái mình không ai muốn, tuy Tiêu Kinh Sơn là người lạ, nhưng tay chân đều đầy đủ, vì thế rất nhanh liền đồng ý, ngay cả sính lễ cũng chưa kịp bàn.
Việc hôn nhân rất nhanh đã định, ngoài ý muốn của Mai Tử nương là, Tiêu Kinh Sơn vậy mà lại dựa theo truyền thống trong thôn đưa sính lễ tới. Hai con gà, năm cân thịt lợn, một con cá lớn, năm thước vải, bốn loại kẹo, mười hai cân ngũ cốc đủ loại, còn có bạc nữa.
Mai Tử nương nhìn thấy sính lễ, hận không thể lập tức gả Mai Tử ra ngoài. Chu Đào ở bên cạnh không lên tiếng, chỉ nói sính lễ tương lai không được ít hơn so với Mai Tử, nếu không, nhất định sẽ không lấy chồng.
Hàng xóm mọi người đều chạy lại xem náo nhiệt, nhìn thấy sính lễ, ai cũng khuyên Mai Tử: Tiêu Kinh Sơn tuy lớn tuổi, nhưng xem như có tâm, một phần cũng không thiếu, gả cho hắn cũng xem như nàng không phải chịu uất ức.
Chuyện đến nước này, Mai Tử còn có thế nói gì?
Mai Tử nhìn xa xa mông lung, hồi tưởng lại hình dáng Tiêu Kinh Sơn, chỉ nhớ rõ cánh tay ẩm ướt cùng lồng ngực rộng của hắn.
Nàng phải lập gia đình sao? Gả cho một người không quen biết, gả cho một nam nhân xa lạ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook