Giang Ngư và Kỳ Nhi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ cả hai đều nghịch ngợm, phá phách, rất ăn ý thường hay cấu kết cùng nhau làm chuyện xấu trêu chọc người khác. Kỳ Nhi nghĩ kế còn hắn thì thực hiện, phối hợp phải nói là không chê vào đâu được, chỉ có điều người chịu khổ nhiều nhất luôn là hắn, bởi vì Kỳ Nhi luôn xem vui đùa như là sở thích khiến hắn thường xuyên phải xử lý những mớ hỗn độn ấy, nhưng điều đó cũng luyện cho hắn có được bản lĩnh mà người bình thường không thể ứng phó được. Mượn thân phận bây giờ của hắn mà nói, là tổng quản của “Thủy Ngân” một tổ chức thần bí nổi danh trên giang hồ vài năm gần đây, hiện tại có thể nói là chủ quản chân chính của “Thủy Ngân”, chỉ bởi vì người khởi xướng kiêm chủ nhân của “Thủy Ngân” – Kỳ Nhi tiểu thư không thích chơi nữa, cho rằng làm chủ tử thì thật sự quá mệt mỏi, không muốn lại ngược đãi bản thân mình cho nên đem tất cả mọi quyền hành giao cho Giang Ngư kêu hắn làm hết mọi chuyện, nàng tình nguyện làm chủ tử trên danh nghĩa, vì thế Giang Ngư lại trở thành người đi sau dọn dẹp mọi thứ. Chỉ là lần này hắn dường như đã thành công vang dội, tổ chức ở trong tay hắn càng lúc càng lớn mạnh, bây giờ đã mở rộng khắp cả nước, mỗi vùng đều có cơ sở ngầm của “Thủy Ngân”, thế lực cực kỳ hưng thịnh, tuy rằng còn chưa bằng Hồn Thiên Bảo ở phía Bắc và Liễu gia trang ở phía Nam, nhưng mạng lưới tình báo có thể xưng danh ‘thiên hạ đệ nhất’ cũng không thẹn.

“Thủy Ngân” chính là đại biểu cho ‘vô khổng bất nhập’*

* Vô khổng bất nhập: không lĩnh vực nào là không có mặt.

Trên giang hồ không chuyện gì là “Thủy Ngân” không biết, chỉ cần “Thủy Ngân” nhận làm thì không có chuyện làm không được. Ít nhất là hơn ba năm nay kể từ khi “Thủy Ngân” được thành lập thì chưa từng biết đến mùi vị của thất bại!

“Đã xảy ra chuyện gì sao? Khó có được dịp huynh bỏ lại bảo bối của mình chạy đến nơi xa xôi này tìm ta, nói đi, cuối cùng là có chuyện gì? Song ta nói trước, nếu quá phiền phức thì ta cũng không có rảnh đâu.”

Ở một nơi sâu trong rừng trúc, Kỳ Nhi đang dựa vào một cành trúc lớn, khoanh tay hỏi Giang Ngư đứng ở trước mặt.

“Còn có, trước tiên đem mặt nạ của huynh lấy xuống đi, ta rất không thích hướng một cái mặt giả nói chuyện.” Không đợi Giang Ngư mở miệng nàng liền nói trước.

“Thật là, một chút cũng không có lo lắng cho gương mặt thật này mà đi ra ngoài thì sẽ có bao nhiêu phiền toái.” Giang Ngư tuy nói như thế nhưng vẫn dùng tay kéo chiếc mặt nạ da người mỏng manh xuống. Phía sau lớp mặt nạ là một khuôn mặt khôi ngô, thanh tú, lông mi dày cong vút, luôn ẩn chứa vẻ mị hoặc có chút lười nhác nhưng đôi mắt kia lại sáng đến kinh người giống như có thể nhìn thấu hết thảy, đó là ánh sáng khôn khéo.

“Đúng thế đó, như thế này nói chuyện cũng tự nhiên hơn.” Kỳ Nhi vừa lòng gật đầu.

Nhớ lại trước kia, Giang Ngư được chọn là phu quân tương lai của nàng, chỉ tiếc....

“Ta đến là báo cho muội một chuyện.” Giang Ngư mở miệng nói.

“Chuyện gì?” Nàng thong thả nói, nhưng trong lòng cũng biết Giang Ngư đã tự mình tới đây chứng tỏ sự việc không phải đơn giản.

“Muội nên biết gần đây ‘Huyết Ảnh’ lại bắt đầu hoạt động, mà mục tiêu chính là chỗ muội đang ở - Hồn Thiên Bảo.” Hắn chăm chú nhìn nàng, giống như muốn nhìn ra suy nghĩ của nàng.

Hắn vẫn luôn nghi ngờ mục đích Kỳ Nhi ở lại Hồn Thiên Bảo. Trước kia khi nàng ở đâu cũng đều lưu lại manh mối cho hắn biết nhưng lần này nàng lại không có báo tin cho hắn, không một tiếng động liền biến mất. Nếu không phải hắn đã sớm phái người theo dõi hành tung của nàng thì hắn có suy nghĩ nát óc ra cũng không thể ngờ nàng lại trốn ở nơi đây. Chỉ có điều hắn cũng không tin những tin đồn tràn ngập Hồn Thiên Bảo, Mạc Tịch Thiên coi trọng Kỳ Nhi sao? Còn Kỳ Nhi thì sao?

“Thu hồi suy đoán của huynh lại.” Nàng đột nhiên nói. Đôi mắt của hắn trợn to như vậy, sao nàng lại không biết người này đang suy nghĩ gì chứ? “Nguyên nhân ta ở lại đây về sau huynh sẽ rõ, nói chuyện chính đi.”

“Không thành vấn đề.” Hắn cũng không để ý cười cười, thu hồi tầm mắt, trầm tư một lúc rồi tiếp tục nói: “Sau khi phát hiện hành tung của ‘Huyết Ảnh’, ta đã huy động toàn bộ nhân lực của ‘Thủy Ngân’ tra xét lai lịch của nó chỉ tiếc là mới thu được một ít tin vụn vặn không đủ để hiểu rõ về tổ chức ‘Huyết Ảnh’ thần bí này, vì thế ta đã phái ra vài tinh anh ý đồ thâm nhập vào đó, nhưng là những người được phái đi khi gần tiếp cận đến ‘Huyết Ảnh’ thì đều biến mất mấy tháng liền không có tin tức. Nhưng cuối cùng trời xanh cũng không phụ người có tâm, bảy ngày trước những người ở trong đó truyền tin tức về—chỉ tiếc người báo tin trốn ra được khỏi đó ở trên đường không bao lâu liền độc phát bỏ mình thậm chí không kịp đem lai lịch ‘Huyết Ảnh’ nói ra. Song trước khi chết bọn họ đã để lộ ra, có một người cũng đang âm thầm điều tra lai lịch ‘Huyết Ảnh’, trên người hắn nhất định có tư liệu về nó, chỉ có điều người kia là một nhân vật rất khó chơi—”

“Là ai?”

“Quỷ tôn.” Hắn thở dài một cái. “Người này nửa chính nửa tà, hành sự không theo nguyên tắc gì cả, kỳ quái, xảo quyệt làm cho người ta đau đầu, không biết tại sao hắn lại để ý đến ‘Huyết Ảnh’, trong tay hắn chắc chắn có tư liệu về nó.”

“Chẳng lẽ các ngươi không tra được hành tung của hắn sao?”

“Cứ nói đùa! Nếu biết trong tay hắn có thứ chúng ta muốn thì sao có thể để hắn dễ dàng thoát khỏi chúng ta chứ. Hắn cứ đi một, hai ngày rồi lại dừng đang hướng đến Hồn Thiên Bảo, cho nên hiện tại ta liền đợi ở trong này.”

“A, huynh cho là hắn sẽ đến Hồn Thiên Bảo sao?”

“Đúng vậy, căn cứ theo điều tra của chúng ta, hàng năm chưa đến mùa xuân hắn đều sẽ đến Hồn Thiên Bảo một chuyến cùng thời gian hiện tại là trùng khớp. Cho nên chúng ta đoán chắn chắc hắn sẽ tới đây. Trùng hợp là muội cũng ở trong này, coi như là ý trời đi, thế nào? Thỉnh thoảng cũng nên làm nhiệm vụ của chủ nhân đi chứ?” Hắn cười đến rất là gian tà, ít nhất là trong mắt nàng thấy như thế.

“Hừ! Chỉ biết huynh đến là không có chuyện gì tốt cả.” Nàng oán giận, còn nói thêm: “Huynh đoán hắn khi nào thì tới?”

“Nhanh nhất là ngày kia. Chậm nhất là—đây cũng không phải là chuyện mà ta có thể đoán trước, còn phải xem tâm tình của hắn nha! Hắn đi nhanh thì đến sớm, chậm thì đến muộn vậy thôi!” (bó tay với huynh luôn, nói như không nói! ~.~)

Nói nhảm! Điều này tất nhiên là nàng biết rồi.

“Huynh sao có thể nói nhảm nhiều thế chứ.” Nàng rất tự nhiên mà đem ý nghĩ trong lòng nói ra.

“Chỉ là rất nhớ muội thôi, luôn không nói một tiếng nào liền biến mất, cũng không nghĩ đến ta thật sự rất lo lắng cho muội.” Hắn bày ra vẻ mặt thâm tình nóng bỏng, ai oán nhìn nàng.

“Bớt buồn nôn đi, hại ta da gà rơi đầy đất, những lời buồn nôn đó giữ lại cho Mộng Mộng của huynh hưởng thụ đi, bổn tiểu thư không có phúc đó đâu!” Nàng làm động tác buồn nôn khiến hắn nhịn không được cười ha hả. Nhưng sau khi cười xong hắn lại thở dài.

“Yên tâm, những lời này ta chỉ có thể nói với muội thôi, lúc đối mặt với nàng, ta một câu cũng không nói ra được...” Hắn bất đắc dĩ thở dài.

“Ha! Không thể nào?” Nàng không nhịn được cười khanh khách, đến gần hắn rất nghiêm túc, rất cẩn thận nhìn hắn nói: “Huynh sẽ không nói cho ta biết đã lâu như thế rồi mà vẫn chưa bắt được nàng....Vẫn thầm thương trộm nhớ như cũ đấy chứ?” Thấy được vẻ mặt u ám của hắn —hắc! Thật sự bị nàng nói trúng rồi. Thật không nghĩ tới Giang Ngư từ trước đến nay luôn làm việc quyết đoán, lưu loát khi lạc vào ái tình lại như vậy....Hắc hắc! Nói dễ nghe một chút là xấu hổ, còn khó nghe chính là nhát gan!

“Ta đã sớm nói với huynh, yêu nàng thì nên nói với nàng, huynh không nói nàng làm sao biết được? Đến lúc đó bị người khác cướp mất huynh đừng có hối hận.” Nàng có lòng tốt khuyên bảo hắn.

“Sẽ không.” Hắn nói rất quả quyết. “Những người bên cạnh nàng cũng không có ai dám mơ tưởng đến nàng.” Về điều này hắn vô cùng đắc ý. Bởi vì những nam nhân có ý với nàng đều bị hắn âm thầm giải quyết. (sax..thảo nào huynh mạnh miệng thế...)

“Thật không?” Kỳ Nhi nở nụ cười tà ác. “Huynh tới đây cũng vài ngày rồi đi? Có đôi khi trai gái mới gặp một lần đã sinh tình, mấy ngày liền có thể kết thân. Huynh đã lâu như vậy không có ở bên cạnh nàng, không khéo nàng cũng đã gả cho người khác rồi, đang chờ sinh em bé nha—” nhìn vẻ mặt biến sắc của hắn, nàng có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền buồn cười chết mất, lần này không phải hắn sẽ thật sự tin vào lời nói đùa của nàng đấy chứ?

“Muội nói nhảm! Nàng sẽ không dễ dàng yêu người khác như vậy đâu!” Hắn bất an gầm nhẹ.

“Vậy cũng khó nói nha—nàng cũng không biết huynh thích nàng, sao lại không thể yêu người khác chứ? Có lẽ hiện tại nàng đang cùng tình nhân mới quen của nàng chàng chàng thiếp thiếp đó!” Nàng vẫn còn lửa cháy đổ thêm dầu đồng thời cũng vui sướng thưởng thức vẻ mặt không đề phòng của hắn.

Sắc mặt của hắn càng lúc càng khó coi, nghĩ đến Mộng Nhi lúc này có lẽ đang dựa vào trong lòng nam nhân khác....Hắn liều chết kìm nén lửa giận điên cuồng cùng bất an trong lòng. Cuối cùng, hắn đề cao thanh âm nói: “Ta phải đi đây, qua mấy ngày nữa ta lại liên lạc với muội.”

Kỳ Nhi nghe hắn nói muốn đi, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, cẩn thận nói: “Giang Ngư, huynh trăm ngàn lần phải nhớ, nếu nàng có xuất giá huynh cũng không cần qua đau khổ, cái gọi là nơi xa xăm nào chẳng có hoa thơm cỏ lạ, thân là bằng hữu tốt của huynh, đến lúc đó ta nhất định sẽ an ủi huynh—hì....Ha ha! Gì chứ! Thật đó, ta nhất định sẽ an ủi huynh!” Vừa nói vừa không nhịn được cười phá lên rất không có hình tượng. (Sax nước

)

“Ta sẽ nhớ kỹ.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, đè xuống lửa giận trong lòng rồi xoay người bước đi. Hắn thật sự không còn tâm trạng để ý đến Kỳ Nhi đang cười đến vui sướng nữa—trong lòng lại lớn tiếng kêu khổ—trời ơi! Mộng Mộng, nàng trăm ngàn lần phải đợi ta cũng đừng thật sự thừa lúc ta không có ở đó mà yêu người khác nhé....

Thật sự là quá thú vị! Còn chưa từng gặp qua Giang Ngư lại nỗ lực sử dụng khinh công nhanh đến như thế, nàng còn chưa kịp nháy mắt hắn đã biến mất ngay trước mặt nàng, chậc chậc! Sức mạnh của tình yêu quả là rất vĩ đại nha! Tin chắc rằng sư phụ của hắn khi nhìn thấy hắn sử dụng khinh công như vậy chắc chắn sẽ rất vui mừng. Ai nha! Thông minh như hắn, chỉ cần gặp phải chuyện có liên quan đến Mộng Nhi liền biến thành kẻ ngốc, ngay cả khi nàng nói đùa cũng không nghe ra. A! Tình yêu thật sự sẽ khiến người ta biến thành kẻ ngốc sao? Nhìn Giang Ngư liền có thể biết được, đáp án chắc chắn là đúng.

Nàng vừa cười vừa đi ra khỏi rừng trúc, dọc theo đường mòn quay trở về, trong lòng lại đang suy nghĩ, ‘Huyết Ảnh’ thần bí—Quỷ tôn thần bí—xem ra sắp tới nàng không còn nhàm chán nữa rồi. Nàng cười đến thực vui vẻ, chuyện này rõ ràng đã gợi lên hứng thú của nàng.

Lúc trở lại Ngọc Trúc Hiên thì thấy Xuân Ly đang đứng ở cửa nhìn quanh, vừa thấy nàng vội chạy lại nói: “Tiểu thư! Tại sao lâu như vậy người mới trở lại thế? Ơ, cá đâu?” Không phải tiểu thư đợi lấy con cá lớn kia sao? Sao lại trở về tay không thế kia?

“Trên đường gặp phải con mèo nhỏ tham ăn nên cho nó ăn rồi.” Nàng tùy ý nói.

“À!” Xuân Ly gật đầu một cái, chợt nhớ đến. “A, bảo chủ đang ở bên trong đợi người nha, chúng ta nhanh vào đi thôi.”

“Mạc đại ca đến sao?” Nàng vui mừng nói. Mấy ngày nay nghe nói trong bảo bận rộn nhiều việc, nàng cho là vài ngày sẽ không được nhìn thấy hắn.

“Đúng thế, ta và Hạ Diễm trở lại thì bảo chủ đã đến được một lúc rồi.” Xuân Ly đi theo phía sau nàng nhanh miệng nói.

“Mạc đại ca!” Vừa bước vào đại sảnh nàng liền nhào vào trong lòng Mạc Tịch Thiên, lập tức ngẩng đầu lên nói. “Ta còn tưởng rằng hôm nay huynh sẽ không đến, phải chờ đến bữa tối mới có thể gặp được huynh chứ!”

Kể từ ngày đó lão phu nhân nghiêm khắc quy định bữa tối phải cùng nhau ăn ở Di Hòa Cư, Kỳ Nhi cũng rất nhẫn nhịn mà đúng giờ đến đó trình diện. Còn lão phu nhân vẫn như cũ quở trách lỗi của nàng nhưng mà Kỳ Nhi cũng dần phát hiện ra thật ra thì lão phu nhân cũng không giống như bề ngoài luôn chán ghét nàng. Bởi vì nàng nhận ra, phần lớn những lời lão phu nhân nói với nàng cũng giống như những lời khuyên răn của mẹ nàng khi còn ở phương Nam. Kêu nàng không nên quá lỗ mãng, không nên quá tùy tiện, đứng phải ra đứng, ngồi phải ra ngồi. Nhưng là tính cách đó ở trên giang hồ nhiều năm không thể nói đổi là đổi ngay được, nàng cũng chỉ nghe cho có lệ lấy bất biến ứng vạn biến* , bắt chước Lam Lạc Lạc ôn hòa nhã nhặn ăn cơm, lão phu nhân có nói gì cũng chỉ gật đầu là được, chiêu này quả nhiên hữu dụng, gần đây lão phu nhân cũng nói rất ít còn nàng ăn cũng được nhiều hơn.

* bất biến ứng vạn biến: lấy cái không đổi ứng phó với cái thay đổi.

Mạc Tịch Thiên vuốt lại mái tóc bị gió thổi bay loạn của nàng, dịu dàng nói: “Chuyện của ta xong rồi, nàng còn chưa ăn cơm phải không?”

“Dạ, huynh cùng ăn với ta nhé!” Nàng không cho phép hắn từ chối, sau đó liền quay đầu dặn dò Xuân Ly cùng Hạ Diễm chuẩn bị bữa trưa.

“Nàng không sợ ta sẽ ăn hết sao?”

“Không sao, huynh có thể ăn cùng ta nha! Hay huynh không thích ăn cùng ta?” Nàng có chút lo lắng hỏi, chỉ sợ hắn sẽ thật sự không thích giúp nàng.

“Cô nương ngốc, chỉ cần là điều nàng muốn ta đều không từ chối.” Hắn cưng chiều nói (Oa, ngọt ngào quá đi! :bird:)

“Thật sao? Ta biết huynh tốt với ta nhất mà!” Nàng vui vẻ nói, quả nhiên nàng không có nhìn lầm người, nàng càng ngày càng thích hắn rồi nha.

Lúc ăn cơm Kỳ Nhi hỏi hắn. “Mạc đại ca, huynh cùng ‘Huyết Ảnh’ có hiềm khích sao?”

“Không có.” Hắn nhíu mày nói: “Làm sao nàng lại biết ‘Huyết Ảnh’?”

“Huynh quên rồi sao? Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là lúc huynh đánh nhau cùng với nhóm hắc y nhân kia, lúc đó ta nghe được họ tự xưng là ‘Huyết Ảnh’, kỳ lạ, nếu như giữa các người chưa từng có thù oán, vậy thì vì sao ‘Huyết Ảnh’ lại tìm đến Hồn Thiên Bảo gây phiền toái chứ? Mạc đại ca, huynh không cảm thấy rất kỳ lạ sao?”

“Nàng không cần suy nghĩ nhiều, chuyện của ‘Huyết Ảnh’ tự ta sẽ giải quyết. Lại nhắc đến lần đầu tiên gặp mặt, một cô nương như nàng tại sao lại ở chỗ đó chứ? Nàng không biết một cô nương một mình trên đường không có người bảo vệ là rất nguy hiểm sao?”

“Làm ơn đi, ta cũng không phải là lần đầu tiên lưu lạc giang hồ, ta mặc nam trang thì người nào biết được ta là nữ chứ, con đường đó ta cũng rất quen thuộc, hơn nữa võ công của ta cũng khá, ai dám ức hiếp ta chứ?” Nàng gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, không chút để ý nói.

“Tóm lại, nếu không có người bảo vệ, nàng tốt nhất không được ra ngoài một mình.” Hắn nghiêm túc nói, suy cho cùng nàng vẫn là một cô nương hơn nữa thân thể của nàng cũng không tốt lắm, lần trước chẳng qua chỉ từ trên cây rơi xuống thôi cũng suýt chút nữa đã mất mạng rồi, hắn cũng không tin tưởng công phu của nàng tốt ở chỗ nào.

“Huynh không tin ta?” Nàng buông đũa xuống, bĩu môi nói.

“Ta là quan tâm đến nàng, không muốn nàng có bất cứ tổn thương nào.” Hắn nghiêm túc nói.

Chú ý tới sự chân thành hiện lên trong mắt hắn, nàng hơi nghiêng đầu nghĩ một chút. “Vậy, sau này khi ra ngoài huynh theo cùng ta.”

Thấy hắn gật đầu, nàng vui vẻ hẳn lên.

Mấy ngày nay trong bảo đón một vị khách quý nhưng lại khiến cho bọn họ nhân trốn tránh ầm ỹ, mỗi người đều cảm thấy lo lắng rất sợ bị phái đi hầu hạ vị khách quý kia, tiếc là, dù sao vẫn phải có người đi hầu hạ hắn, nếu ngay cả một chút tiếp đãi nho nhỏ cũng không làm được thì Hồn Thiên Bảo sao có thể xưng là thiên hạ đệ nhất bảo nữa.

Cho nên người được chọn không thể làm gì khác ngoài khóc rống lên, tự cầu phúc cho mình!

Những người không được lựa chọn thì lại vô cùng vui sướng, may mắn tổ tiên tích đức, ngày thường thắp hương vái lạy không có uổng công nha!

Rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể khiến cho người làm trong bảo kinh sợ đến vậy? Kỳ Nhi tò mò chết đi được.

Xuân Ly cùng Hạ Diễm nói, vị khách quý kia là một người kỳ quái lại rất đáng sợ, hàng năm vào thời gian này đều đến ở trong bảo vài ngày, sau đó liền không cho phép người không liên quan bước vào viện của hắn chỉ trừ người hầu hạ hắn ra.

“Tại sao hắn lại kỳ quái và đáng sợ?” Kỳ quái lại đáng sợ ư? Cái này rất thú vị nha!

“Thân hình hắn thật là đáng sợ nha, vừa cao lớn vừa cường tráng, trên người ngang dọc không biết có đến mấy trăm vết sẹo, nhất là trên mặt của hắn càng vô cùng thê thảm giống như ác quỷ cực kỳ đáng sợ. Tồi tệ nhất chính là tính khí thất thường của hắn, người hầu hạ hắn đều bị chỉnh đến mức bầm tím cả người, có khi người làm không cẩn thận đến gần phạm vi Tượng viện, hắn sẽ không cần lý do gì mà đùa người đến thảm hại. Có một lần A Cát còn bị hắn ném vào hố phân, suýt chút nữa chết chìm đấy!” Các nàng khiếp sợ nói. (nghe tả cứ như là Frankenstein ấy nhỉ! )

“Hả? Chuyện như thế bảo chủ chẳng lẽ không biết sao?” Nàng nghi ngờ hỏi, theo lý thuyết thì Mạc đại ca chắc sẽ phải quan tâm đến sống chết của người làm chứ, trừ khi thân phận của vị khách kia không đơn giản.

“Đương nhiên là biết nha, nhưng bảo chủ lại muốn chúng ta khi hắn tới liền cố gắng tránh đi, không nên chọc cho hắn không vui.” Các nàng cam chịu nói.

Phải không? Rốt cuộc là nhân vật như thế nào lại khiến cho Mạc đại ca cũng phải nhường nhịn ba phần? Thân hình vừa cao lớn vừa cường tráng, hơn nữa còn toàn thân đầy sẹo? Tại sao nghe qua lại giống như là.....Nhưng cũng không đúng nha, trong lòng nàng nghĩ đến người kia mặc dù cũng hết sức kỳ quái, nhưng là bộ dạng hắn nhìn cũng khá, cũng đáng sợ nhưng mặt mày lại không giống như ác quỷ, Kỳ Nhi đối với vị khách kỳ quái ở tại Tượng viện kia tò mò muốn chết được.

Buổi chiều hôm đó, nàng không để ý đến sự ngăn cản của Xuân Ly cùng Hạ Diễm nàng sôi nổi đến trước Tượng viện thăm hỏi vị khách kỳ quái kia!

Xuân Ly cùng Hạ Diễm đều biết rõ Mạc Tịch Thiên rất coi trọng Kỳ Nhi chỉ sợ nếu nàng thiếu đi một sợi tóc cũng phải truy hỏi. Hôm nay nàng cũng không thèm để ý đến sự ngăn cản của các nàng muốn đến Tượng viện nhìn người kia chi sợ là lành ít dữ nhiều, nếu tiểu thư có điều gì thất lễ thì kết cục các nàng cũng đoán ra được. Mới nghĩ thôi đã sợ rồi, vội vàng chạy đi báo tin cho Mạc Tịch Thiên dọc theo đường đi gấp đến nỗi khóc luôn rồi.

Đợi đến khi Mạc Tịch Thiên nghe hai nha hoàn báo lại, ngay lập tức biến sắc vội chạy tới Tượng viện. Chẳng lẽ nàng không biết vị khách ở Tượng viện kia rất khó chơi sao? Lại còn không sợ chết tiến vào nguy hiểm, ngộ nhỡ Nhan Chân Khanh không cẩn thận tổn thương nàng....Cái ý nghĩ này khiến cho tim hắn như bị bóp chặt, rất khó chịu.

Nhan Chân Khanh chính là “Quỷ tôn” mà phần lớn những người trên giang hồ khi nghe tên đều sợ hãi, hành sự khó lường, tính cách lại càng kỳ quái, lúc vui vẻ thì cùng người khác xưng huynh gọi đệ khi mất hứng thì có thể đùa giỡn tính mạng của người ta cho nên bằng hữu trên giang hồ cũng không có mấy, mà Mạc Tịch Thiên lại là một ngoại lệ. Khi hắn mới bắt đầu tiếp nhận Hồn Thiên Bảo, trong một lần ra ngoài bàn chuyện làm ăn thì trên đường gặp được Nhan Chân Khanh đang chỉnh mấy tên ác bá, lúc ấy trong bọn chúng có một tên lén lút sử dụng châm độc thừa cơ Nhan Chân Khanh không chú ý bất ngờ đánh tới, đang thuận lợi thì bị Mạc Tịch Thiên bắn rơi châm độc mới cứu được hắn. Ai ngờ từ đó hắn liền vô duyên vô cớ bám lấy Mạc Tịch Thiên, thực sự đi theo hắn về Hồn Thiên Bảo, tuyên bố phải đền ơn, Mạc Tịch Thiên không thèm quan tâm đến hắn liền để cho hắn ở lại. Từ đó về sau, cứ mỗi năm vào khoảng thời gian này Nhan Chân Khanh đều đến đây ở vài ngày, theo như hắn nói thì là tin chắc một ngày nào đó Mạc Tịch Thiên sẽ cần dùng đến hắn, đó chính là lúc hắn đền ơn, về phần sự thật có phải như vậy hay không thì chỉ có bản thân hắn mới biết.

Lúc Mạc Tịch Thiên vừa lo lắng vừa tức giận chạy đến đại sảnh của Tượng viện lại không thấy một ai, trong lòng càng thêm bất an. Bỗng nhiên từ đằng sau viện truyền đến tiếng cười khiến cho hắn vừa nghi ngờ vừa ngạc nhiên đồng thời cũng thở nhẹ một tiếng. Đó là tiếng cười của Kỳ Nhi! Hắn chậm rãi bước vào.

“Mạc đại ca, sao huynh cũng đến đây?” Kỳ Nhi nhìn Mạc Tịch Thiên chậm rãi đi tới vội vàng ngừng cười hỏi. Phía sau viện là một vườn hoa nhỏ, trong lương đình có bàn đá cùng ghế đá, lúc này Kỳ Nhi cùng Nhan Chân Khanh đang ngồi trên ghế đá, trên bàn đặt hai chén trà cùng một giỏ trái cây tươi và một bàn cờ đánh dở, rất rõ ràng là bọn họ đang chơi cờ.

“A, thật sự là thượng khách nha, bảo chủ bận rộn trăm công nghìn việc nhưng lại chịu bớt chút thời giờ đến xem tiểu đệ, ta thật sự là rất cảm động nha. Hiếm có! Hiếm có! Thật là hiếm có!” Ngồi đối diện với Kỳ Nhi, một vị đại hán cường tráng khắp người đầy sẹo dùng giọng điệu khoa trương pha chút hài hước cười nói. Chỉ thấy hắn mặc một bộ trường bào màu xanh mỏng manh làm từ vải bông, tay áo ngắn ngủi để lộ ra bắp thịt rắn chắc đầy sẹo, khuôn mặt cũng vô cùng rạng rỡ, mặc dù có một vết sẹo dài từ mắt trái xuống tận cằm nhưng lại không làm giảm đi vẻ tuấn mỹ của hắn ngược lại còn tăng thêm vẻ mị hoặc đến nguy hiểm, lúc này đang mỉm cười vui vẻ càng khiến cho người ta lóa mắt. Mỗi lần hắn tới Hồn Thiên Bảo đều mang theo mặt quỷ lấy chuyên hù dọa người hầu làm niềm vui, đó cũng chính là mặt nạ của hắn ở trên giang hồ, hắn chưa bao giờ lộ ra khuôn mặt thật trước mọi người, nhưng hiện tại hắn lại tháo xuống mặt nạ còn cùng Kỳ Nhi cười đến vui vẻ. Không biết tại sao, Mạc Tịch Thiên đối với khuôn mặt tươi cười mê hoặc người của hắn lại có ý nghĩ muốn đập dẹp nó.

“A Tứ, ngươi ít giọng khách át giọng chủ* đi, cái gì gọi là thượng khách chứ! Thật không sợ lửa mà.” Kỳ Nhi cố tình chỉnh hắn.

* giọng khách át giọng chủ: đồng nghĩa với đổi khách thành chủ.

“Này, ta chính là ăn ngay nói thật nha, hàng năm ta đều đến đây ở vài ngày thế nhưng vẫn chưa từng được đại bảo chủ tới cửa hỏi thăm đó.” Vừa nói ánh mắt còn liếc Mạc Tịch Thiên một cái, không để ý đến ánh mắt của hắn đang dần lạnh lẽo.

A Tứ? Kỳ Nhi gọi hắn là A Tứ? Nàng lại có thể gọi hắn thân thiết như vậy?

“Hừ, mặt dạn mày dày ở lại nhà của người ta còn khiến cho người hầu kinh sợ, lòng người hoang mang, nếu như ta là chủ nhân đã sớm đuổi ngươi ra ngoài rồi, còn để cho ngươi ở viện tốt như vậy, ăn uống ngon như thế sao?” Nàng cắn một miếng táo to, dùng ánh mắt khinh thường trách mắng hắn.

“Kỳ Nhi, ngươi cũng thật quá đáng nha, ngươi đừng quên, ngươi và ta đều là khách ở trong này đó.”

“Nhưng mà ta không giống như ngươi lấy việc hù dọa người khác làm niềm vui a! Ngươi đó, không tự kiểm điểm lại bản thân đi còn bắt chước chó điên loạn cắn người, thật sự là càng ngày càng không có nhân phẩm mà! Mạc đại ca, huynh chắc chắn là không chịu nổi được hắn đúng không?” Kỳ Nhi cười hì hì quay đầu hỏi Mạc Tịch Thiên.

“Liễu Kỳ Nhi—” Nhan Chân Khanh tức giận đứng dậy nhìn chằm chằm nàng, thân hình cao lớn của hắn như mây đen bao phủ lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng nhưng vẻ mặt Kỳ Nhi vẫn nhàn nhã như cũ. Giống như bình thường, một bàn tay lớn sẽ hung hăng đánh về phía nàng. Hắn đương nhiên biết nàng tránh được, đây là thói quen thường ngày của bọn họ, chỉ tiếc là —có người không biết.

Chỉ thấy Mạc Tịch Thiên kịp thời giữ lấy bàn tay đang vung xuống, không chút nể nang bắt lấy tay hắn, trong mắt nổi lên một tầng hàn băng, tức giận âm trầm nói: “Nhan Chân Khanh, nếu ngươi dám làm tổn thương nàng cho dù là một sợi tóc, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi. Cho dù ngươi có là ‘Quỷ tôn’ đi chăng nữa.”

“Ngươi làm gì phải hung dữ như thế! Ngươi—” hắn kinh ngạc nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Mạc Tịch Thiên, lại nhìn nhìn Kỳ Nhi ở phía sau đang tỏ vẻ không quan tâm, nhìn qua nhìn lại mấy lần, khó có thể tin sự thật mà hắn vừa ngộ ra, thở dài nói: “Trời ạ! Không nghĩ đến—ai, ngươi xong rồi.” Câu cuối cùng là đồng cảm với Mạc Tịch Thiên.

Kỳ Nhi nhíu mày, theo thói quen châm biếm nói: “Không nghĩ tới khả năng diễn đạt của ngươi lại thoái hóa nhanh như thế, ngay cả một câu cũng nói không xong.” Ngay sau đó lại cúi đầu tiếp tục tiêu hóa câu nói vừa rồi của Mạc Tịch Thiên...Nhan Chân Khanh....Quỷ tôn....Hừ! Hóa ra....Bỗng nhiên nàng cười lạnh lùng, tà ác.

A Tứ thông minh giả vờ như không nghe thấy, cũng không có chú ý đến vẻ khác thường của Kỳ Nhi, nếu sớm biết có vị đại bảo chủ che chở cho nàng, hắn cũng không muốn chỉ vì nàng mà bỏ mạng đâu.

“Mạc bảo chủ đến đây có chuyện gì không? Chẳng lẽ thời điểm đền ơn của ta đã tới?” Nhan Chân Khanh cố ý hỏi, thấy dáng vẻ bảo vệ Kỳ Nhi của Mạc Tịch Thiên, có ngốc đến đâu thì vẫn có thể nhìn ra được vị bảo chủ lạnh như băng này đã yêu rồi! Đối tượng đương nhiên là vị tiểu thư Kỳ Nhi còn đang mơ hồ chưa phát hiện ra này, trăm phần trăm là hắn đến tìm Kỳ Nhi, nếu không thì hắn đâu có rảnh rỗi mà đến hỏi thăm mình chứ? Thật không biết tiêu chuẩn nhìn người của vị đại bảo chủ này thế nào nữa? Có biết bao tiểu thư khuê các hắn không chọn mà lại đi coi trọng Kỳ Nhi - đại quái thai này, mặc dù bề ngoài của nàng xinh đẹp hơn tiên nữ, ngay cả hắn khi mới lần đầu gặp cũng thật sự rất kinh ngạc, nhưng chỉ hai ngày sau hắn lại hối hận vì đã quen biết nàng. Bởi vì đằng sau bề ngoài xinh đẹp ấy, chỉ có thể dùng hai chữ ‘đáng sợ’ để hình dung nàng. Nhớ lại những chuyện trước kia hắn vẫn còn kinh hãi, đồng thời cũng càng thêm đồng cảm với Mạc Tịch Thiên.

“Nhan huynh đệ cứ nói đùa.” Mạc Tịch Thiên nhàn nhạt nói, nhìn chằm chằm vào Kỳ Nhi vẫn đang cúi đầu nói: “Kỳ Nhi, ta muốn quay về, có muốn cùng đi hay không?” Hắn không thích bị người khác dễ dàng nhìn thấu lòng hắn như vậy. Hắn dò hỏi Kỳ Nhi, hy vọng nàng có thể cùng hắn rời đi, không hiểu tại sao hắn lại không thích dáng vẻ tươi cười của Kỳ Nhi khi ở cùng Nhan Chân Khanh.

“A!” Kỳ Nhi từ trong suy tư chợt bừng tỉnh. “Tịch đại ca, ta muốn ở lại đây chơi một lát, chút nữa sẽ trở về.” Nàng nhìn về phía Nhan Chân Khanh nhàn nhạt nói, cũng không có chú ý tới vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Tịch Thiên.

Nàng thích ở lại đây, cùng Nhan Chân Khanh ở chung một chỗ! Trong mắt hắn hiện lên vẻ thâm trầm, đau đớn thêm cả vị dấm chua nồng đậm.

“Tùy ngươi.” Lạnh lùng bỏ lại những lời này, hắn không chút do dự quay đầu bước đi, không muốn nhìn thấy dáng vẻ liếc mắt đưa tình của hai người nữa, ít nhất là trong mắt của hắn thấy như thế.

Nghe thấy giọng điệu lạnh lẽo của hắn, nàng vội vàng quay đầu nhìn theo bóng lưng cứng nhắc của hắn, cảm giác là lạ.

“Sao huynh ấy giống như đang tức giận vậy? A Tứ, ngươi có biết không?”

“Không biết, ta cũng không phải là con giun trong bụng hắn, hơn nữa tính tình của đại bảo chủ vốn đã rất kỳ quái rồi, ai biết hắn đang nghĩ gì chứ!” Hắn lười nhác nói, thuận tiện nhấc đôi chân dài của hắn lui xuống một bước.

“Mạc đại ca mới không phải là người kỳ quái.” Nàng trừng hắn.

“Đúng vậy, ngươi nói không kỳ quái thì là không kỳ quái.” Hắn qua loa cho xong chuyện, trong lòng trực tiếp nói, người bình thường sẽ coi trọng ngươi sao? Thật sự là buồn cười! Mới vừa rồi Mạc Tịch Thiên phát ra vị dấm chua nồng đậm đến cả người ở bên ngoài cách xa mười dặm* cũng đều ngửi được, chỉ có người trước mắt này là mơ hồ không nhận ra. Tình yêu đúng là khiến cho người ta trở nên ngốc nghếch đi.

* Dặm : đơn vị đo chiều dài, 1 dặm = nửa cây số.

“Đúng rồi, ngươi có biết tại sao ta lại lưu lại đây không?” Kỳ Nhi đột nhiên gian ác nói. Nàng cứ cảm thấy Mạc đại ca hôm nay là lạ, nàng phải chạy đi hỏi cho rõ ràng mới được. Chỉ có điều là phải sớm cùng “Nhan Chân Khanh” thanh toán nợ nần nàng mới có thể hài lòng rời đi.

“Tại sao?” Nghe thấy giọng điệu của nàng, hắn không nhịn được toàn thân run rẩy, cẩn thận hỏi lại.

“A Tứ ca......Có một việc ta có thể hỏi ngươi một chút hay không.....” Giọng nói của nàng đột nhiên trở nên mềm mại, ngọt ngào, cực kỳ êm tai.

Trời ạ! A Tứ ca? Thanh âm ngọt ngào kia khi vào trong tai hắn lại giống như bùa đòi mạng vậy! Hắn kinh hãi dùng tốc độ nhanh nhất lui tới sát hành lang của lương đình, cùng nàng bảo trì khoảng cách an toàn ba thước* trở nên mới nói: “Kỳ Nhi, nếu ngươi có chuyện gì cứ bảo ta cho dù phải xông vào nơi ‘nước sôi lửa bỏng’ ta cũng không từ, huống hồ chỉ là trả lời....” Hắn cười nói rất không được tự nhiên.

“A! Phải không?” Nàng nhẹ nhàng liếc hắn. “Vậy ngươi có thể nói cho tiểu muội ta được biết—cái mặt nạ đó đại diện cho cái gì nha?”

Hắn nghe thấy liền xanh mặt lại.

“Mặt nạ? Ngươi muốn nói....Trời ạ, Kỳ Nhi, ngươi đại nhân đại lượng nhất định phải nghe ta giải thích, ta cũng không có cố ý lừa ngươi, thật đó.” Trời ạ, vấn đề quả nhiên nằm ở chỗ này, hắn còn tưởng rằng nàng sẽ không phát hiện ra, nguy rồi, nàng có thể nhịn đến bây giờ mới bùng nổ, xem ra lần này hắn không chết thì cũng chỉ còn lại nửa cái mạng thôi.

“Trả lời ta!” Nàng không nể tình mà trợn to mắt, không để ý tới bộ dáng cầu xin đáng thương của hắn, nói đùa hoài! Dám có gan lừa nàng thì sẽ phải có gan gánh vác hậu quả!

Vì để ép hỏi ra đáp án, dáng người nhỏ nhắn của Kỳ Nhi đang cố gắng phát ra khí thế của cọp mẹ, giương nanh múa vuốt nhìn chằm chằm hắn, còn Nhan Chân Khanh cao lớn lại giống như một nàng dâu nhỏ nép vào cột đình, sợ hãi nhìn nàng.

“Sao thế? Đầu lưỡi bị mèo ăn rồi à, tìm không được một lý do nào à!” Nàng âm ngoan nhìn Nhan Chân Khanh đang mặt đỏ tai hồng, lắp bắp không nói nên lời.

“ ‘Quỷ tôn?’ Chậc chậc! Danh hiệu rất vang dội nha! Ta cũng không biết A Tứ ca của ta lại chính là một nhân vật nổi danh như thế nha, không nói cho ta biết có phải là ngại tiểu muội ta sẽ với cao, phải không?”

“Kỳ Nhi, ngươi tha cho ta đi mà! Ta thật sự không có cố ý. Ta có thể thề!” Vẻ mặt lúc nàycủa hắn có thể so với mướp đắng, hơn nữa còn là khổ qua ướp lạnh nha! Tóm lại, tất cả mọi sai lầm đều nên đổ cho lão thiên gia a! Lão thiên gia sao lại để hắn gặp được Kỳ Nhi chứ? Sao lại còn phú cho nàng bộ dạng xinh đẹp vô hại như thế nữa? Hắn gào khóc a! Làm hại hắn nhất thời bị mê hoặc, lại nổi lên ý niệm muốn theo đuổi nàng, kinh hãi nhất là hắn lại đi thực hành! Một lần sẩy chân để hận ngàn đời! Hắn đấm ngực dậm chân, khi ấy để cho nàng có ấn tượng tốt về hắn nên cũng không dám nói ra mình là “Quỷ tôn” vang danh trên giang hồ, sợ cái danh hiệu này sẽ dọa nàng chạy mất, vì thế liền bỏ mặt nạ dùng gương mặt thật tiếp cận nàng....Ai! Đợi đến lúc biết được sau vẻ bề ngoài trong sáng giống như tiểu tiên nữ, tiểu cô nương kia chính là một tiểu ác ma chỉnh người không chớp mắt thì mọi thứ đã không còn kịp nữa rồi! Lại không dám nói ra thân phận thật của mình, sợ bị nàng lấy đi lợi dụng, hắn không muốn danh hiệu “Quỷ tôn” của mình sớm đi vào lịch sử nha!

Chính là không ngờ được lại xui xẻo như thế, ở đây liền đụng phải Kỳ Nhi, lão thiên gia đối xử với hắn quá tàn nhẫn cũng quá hà khắc đi!

“Thề ư? Ngươi nghĩ ta chưa từng thề sao? Lão thiên gia nếu có linh thì kẻ ác trên thế gian này đã chết sạch rồi! Ngươi nghĩ ta là đứa trẻ ba tuổi dễ bị gạt hả!” Nàng cười nhạt, ngay từ lúc năm tuổi sư phụ đã không còn bị lời thề của nàng dối gạt nữa rồi, nàng còn có thể tin vào lời thề này sao? Thật là buồn cười!

“Kỳ Nhi—”

“Được rồi, trút bầu tâm sự cũng đã xong, ta cũng không có nhiều thời gian để lôi thôi với ngươi nữa.” Nàng xấu xa liếc hắn một cái, vươn ra cánh tay trắng nõn, mịn màng nói: “Đưa đây!”

“Hả? Cái gì?” Hắn không hiểu hỏi lại.

“Ngươi đừng cho là ta không biết ngươi đang giữ tư liệu về ‘Huyết Ảnh’.” Nàng không kiên nhẫn nói.

“Dạ, dạ, ta lập tức đưa, lập tức đưa.” Mặc dù đau lòng khi phải giao ra tâm huyết nhưng hắn vẫn rất thẳng thắn lấy từ trong ngực ra một phần tư liệu hai tay giao cho nàng, còn bồi thêm một câu: “Xin vui lòng nhận cho!”

Kỳ Nhi không khách sáo cầm lấy, tùy tiện lật vài trang, hài lòng gật đầu liền đem tư liệu cuộn lại dắt ở đai lưng, sau đó lại mỉm cười vươn tay ra, nói: “Đưa thêm đây!”

Nhan Chân Khanh mặt mày tái xanh. “Cái.....Cái gì?”

“Mặt nạ của ngươi được làm rất tốt, không ngại cho ta mượn chơi vài ngày đi!” Giọng nói của nàng không cho phép từ chối.

“Mượn...Đương nhiên, đương nhiên.....” Hắn gào khóc, ông trời! Đã sinh ra Nhan Chân Khanh ta sao còn sinh ra Liễu Kỳ Nhi nàng chứ? Bất đắc dĩ phải lấy ra mặt nạ bảo bối đã theo hắn mười mấy năm, luyến tiếc không rời đưa cho nàng. Tạm biệt, quỷ tôn—chủ nhân ngươi vô năng, cuối cùng vẫn để cho ngươi rơi vào trong tay Kỳ Nhi, hắn nhịn không được rơi một giọt lệ. (Ta chết cười mất thôi! :)) )

“Cho ta ngươi không vui sao?”

“Không, làm sao có thể chứ? Nó có thể ở trong tay ngươi chính là phúc khí của nó nha!”

“Vậy là được rồi.” Nàng cũng không chút khách khí cất vào trong áo.

“Đúng rồi, Kỳ Nhi, sao ngươi lại biết ta có tư liệu về ‘Huyết Ảnh’ thế?”

“Ngươi nghĩ rằng thuộc hạ mà ta nuôi là đồ vô tích sự à!”

Đúng nha, hắn nhất thời quên mất, thủ hạ của Kỳ Nhi có Giang Ngư là người cần cù, trung thành luôn giúp nàng xử lý mọi việc, mọi chuyện trong thiên hạ sao có thể thoát khỏi mắt nàng được! Nhưng là, chữ ‘nuôi’ này còn cần phải xem xét lại đã, hắn cũng không nhớ rõ khi nào thi Kỳ Nhi có lòng tốt nuôi những người đó, hơn nữa còn chưa từng gặp qua một tổ chức nào lại có Lão đại làm việc tốt như thế, nói cho dễ nghe là để bọn họ tự do, khó nghe hơn là không thèm quan tâm đến sinh tử của bọn họ nha! Ai! Những chuyện như vậy cũng chỉ có mỗi Kỳ Nhi là làm được, nếu không có Giang Ngư khắp nơi giúp nàng xử lý thì đã sớm cây đổ khỉ tan tác rồi! Còn cần phải nhờ Kỳ Nhi vô trách nhiệm kia nuôi sao? Đợi đến khi đó thì thủ hạ của nàng sớm đã chết đói rồi! Còn có thể đợi đến tận bây giờ cho Kỳ Nhi sử dụng sao? Cho nên, hắn đối với lời nói của Kỳ Nhi là vô cùng khinh bỉ!

“Sao vậy, ngươi đối với lời nói của ta có gì hoài nghi à?”

“Không có!” Hắn rất không có đạo đức nói.

“Hừ! Không có là tốt rồi.” Từ vẻ mặt của hắn, nàng thừa biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ có điều đó cũng là sự thật, cho nên nàng cũng lười truy xét, trong lòng đang vội muốn đi tìm Thiên ca vậy tạm thời tha cho hắn một lần đi!

“Trời sắp tối rồi, ta phải về trước đây, lần khác lại tới tìm ngươi nói chuyện.” Ngẩng đầu nhìn sắc trời sắp tối rồi, lại bỏ lại một câu rồi quay đầu bước đi.

“Dạ, nơi đây luôn hoan nghênh ngươi đại giá!” Đương nhiên là chào đón, hắn quyết định tối nay lập tức rời đi, tốt nhất là rời đi càng xa Hồn Thiên Bảo càng tốt! Hắn mang theo tâm tình của một người sắp được tự do mà vui vẻ tiễn nàng ra cửa, nhìn theo bước chân của nàng.

Khi nàng sắp ra khỏi cổng vòm thì liền ngừng lại, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó liền quay đầu lại nở nụ cười tà với hắn.

“Còn....Còn có chuyện gì sao?” Tim hắn như treo ngược cành cây, trời ạ, đừng giết hại ta nữa!

“Không có gì, ta chẳng qua đang nghĩ đến lúc Giang Ngư báo tin cho ta có nhắc đến một chuyện, không biết có nên hỏi ngươi cho rõ ràng không.....Nhưng mà ta lại rất hiếu kỳ nha—làm sao bây giờ....!” Nàng đứng ở trước cổng vòm khôn có ý tốt liếc hắn một cái.

“Không sao, ngươi cứ hỏi đi nếu biết ta sẽ trả lời ngay.” Hắn thoải mái nói, hy vọng nhanh chóng đuổi đi tiểu ác ma này, đồng thời cũng âm thầm cầu nguyện Giang Ngư đừng có nói xấu hắn là được!

“Vậy thì được rồi, lúc Giang Ngư nói thì ta cũng chưa biết ngươi là ‘Quỷ tôn’ cho nên cũng không có hỏi nhiều, hiện tai đã biết là ngươi ta liền rất có hứng thú nha, A Tứ, nghe nói trước đây ngươi kết giao với một cô nương có phải không? Ngươi phải trung thực nói ra nha!”

“Cô nương?” Hắn kêu to.

“Mặt trời mọc từ hướng tây rồi, ta sẽ kết giao với một cô nương sao? Ngươi cũng không phải là mới quen biết ta .” Kể từ lúc không cẩn thận quen biết Kỳ Nhi, hắn đối với nữ nhân đã sớm hết hy vọng rồi, hoàn toàn không dám đến gần bất cứ ai, hắn tin tưởng Kỳ Nhi được sinh ra là để tạo ra nam nhân độc thân, bởi vì bất kỳ nam nhân nào quen biết nàng thì ảo tưởng đối với những nữ nhân xinh đẹp đều dần tan biến, từ đó không còn dám tin tưởng vào nữ nhân nữa.

“Bởi vì hiểu rõ ngươi cho nên ta mới càng tin tưởng nha, chỉ có điều....Chậc chậc! Không nghĩ đến ngươi....” Nàng vừa thở dài vừa lắc đầu, ý chỉ điều gì đó nhưng lại hướng về hắn cười cười.

“Không nghĩ đến cái gì? Tóm lại tiểu tử Giang Ngư kia nói gì với ngươi, khiến cho ngươi cứ thần bí như vậy chứ?”

“Đừng giả vờ nữa, hiện tại trên giang hồ có ai không biết, gần đây ‘Quỷ tôn’ cổ quái luôn trêu chọc người ta nhưng lại si mê một tiểu cô nương 10 tuổi chứ? Còn liều chết quấn quýt lấy người ta thề không phải nàng thì không lấy đấy! Vốn là không có ai tin chuyện này, thế nhưng lại do chính tiểu cô nương kia tuyên bố thì phải? Trong tay có tín vật tùy thân của ‘Quỷ tôn’, còn nói ‘Quỷ tôn’ đưa cho nàng làm vật đính ước, khiến cho người khác không thể không tin nha!

Nhan Chân Khanh nghe xong, vẻ mặt ngay lập tức thay đổi thành đủ loại màu sắc, trắng, hồng, đen, xanh, vết sẹo trên mặt cũng vì khuôn mặt vặn vẹo quá mức mà trở nên quỷ dị, đáng sợ. Thân thể cao lớn đầy vết thương cũng càng thêm run rẩy—Kỳ Nhi xem đủ rồi, nàng chưa từng nhìn thấy A Tứ tức giận đến vậy, thật sự rất thú vị nha!

“Tiểu cô nương kia—thật là quá đáng! Ta nhất định phải đem nàng băm vằm mới được!” Hắn gầm lên!

“Ai nha, xem ra ngươi thật sự biết tiểu cô nương kia, hóa ra ngươi đúng là thích 'luyến đồng’.” Nàng đặc biệt nhấn mạnh ba chữ kia. “Ai! Thật không thể tưởng tượng nổi—vẫn còn rất khó tin đó!” Kỳ Nhi giả vờ thở dài nói.

“Ta không có!” Hắn trừng mắt nhìn nàng rống to!

“Quên đi, ngươi không cần phải giải thích nữa, hiện tại không có ai là chưa tin đâu. Ta còn có....”

“Ta thật sự không có!” Hắn cắt ngang lời nàng, quát to hơn nữa.

Nhìn thấy hắn phản ứng gay gắt như vậy, nàng sợ hết hồn, cũng lười cùng hắn tranh cãi tiếp.

“Được rồi, coi như là ngươi không có—như vậy được chưa?” Nhưng vẻ mặt của nàng lại hiện rõ sự không tin tưởng! Nàng rất nhanh nói tiếp: “Còn nữa, tốt nhất ngươi nên ở lại đây thêm vài ngày nữa, ta còn có việc muốn ngươi hỗ trợ, ngươi sẽ không từ chối ta nha!”

Thấy hắn không có phản ứng, nàng lại nói tiếp: “Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, ta đi đây, ngày mai lại tới tìm ngươi!” Chưa bước được bước nào lại quay đầu lại cảnh cáo. “Tốt nhất ngươi đừng nghĩ chuồn êm, nếu không ta sẽ không giống như hôm nay bỏ qua cho ngươi đơn giản vậy đâu! Ngươi tự suy nghĩ đi!” Nói xong vui vẻ xoay người rời đi.

Một lúc lâu, hắn vẫn đứng bất động tại chỗ, một cơn gió lạnh thổi qua! Hắn giống như bị hóa đá, mặt mũi trắng bệch—Kỳ Nhi là con giun trong bụng hắn sao? Gió lạnh lại lần nữa thổi qua, đây là suy nghĩ trong đầu hắn vào lúc này.

Đã có bài học của Tiêu Hồng Mai, Kỳ Nhi đương nhiên phải cẩn thận một chút, tránh để cho hắn chuồn mất thì nàng sẽ rất mất mặt nha!

Ai! Hôm nay thật đúng là ngày dài nhất trong cuộc đời của ‘Quỷ tôn’ – Nhan Chân Khanh, cũng là ngày thê thảm nhất.

Mạc Tương Vân đi ra khỏi dãy hành lang liền đụng phải Kỳ Nhi đang vội vàng chạy đến, ngay cả tránh cũng không kịp.

Kỳ Nhi trông thấy hắn thì rất kinh ngạc, mấy ngày nay lão phu nhân trở lại phương Nam bái tế cho nên mọi người đều trở về viện của mình dùng cơm, chỉ có Mạc Tịch Thiên đôi khi sẽ đến Ngọc Trúc Hiên cùng nàng dùng bữa, nàng cứ tưởng là Mạc Tương Vân cũng quay về phương Nam rồi, nên mới không tới tìm nàng. Không ngờ hắn vẫn còn ở lại Hồn Thiên Bảo.

Nàng vui mừng chào hỏi. “A Vân! Đã lâu không gặp, sao ngươi lại không đến tìm ta nữa?”

Thấy dáng vẻ của hắn khi gặp được nàng giống như gặp phải rắn độc, mãnh thú, nàng không vui nói: “Sao vậy? Nhìn thấy ta liền không vui sao?”

Hắn không có trả lời.

Đùa hoài! Ký ức tàn khốc trước vẫn còn mới, nhìn thấy nàng còn vui sướng được mới là lạ đó! Hắn theo bản năng vuốt vuốt phần lưng chưa khỏi hẳn.

“Này! Không lẽ ngươi vẫn còn tức giận về chuyện lần trước sao, ta cũng đã xin lỗi ngươi rồi mà.” Thật là, một đại nam nhân cũng không cần quá hẹp hòi như thế chứ? Kỳ Nhi khinh thường nghĩ.

“Đúng đó, lần sau đổi lại ta chém ngươi một đao rồi xin lỗi là được rồi.” Hắn tức giận phản công.

“Nghiêm trọng đến vậy sao?” Chẳng qua là phơi nắng nhiều một chút thôi mà, nam nhân này da thịt cũng không quá yếu ớt đi. Vì vậy, nàng rất nghiêm túc lộ ra vẻ mặt không tin.

Hắn thấy thế rất tức giận không nói hai lời liền bắt đầu cởi áo.

“Này! Ngươi cởi quần áo ra làm gì vậy? Ngươi đừng có biến thái nha!” Kỳ Nhi kêu to! Nhưng lại không có dời ánh mắt đi, dù sao cũng không nhìn là không nhìn nha!

Hắn không để ý tới nàng, cởi áo xuống xoay người lại để lộ ra phần lưng vô cùng thê thảm cho nàng xem.

“A—lưng của ngươi, lưng của ngươi....” Nàng kêu lên. “Không, không nghĩ đến phơi nắng nhiều sẽ trở nên đáng sợ như vậy! Hắc, hắc.....” Nàng xấu hổ, cười gượng.

“Hừ! Đều nhờ người ban cho!” Hắn tuyệt đối tin tưởng Kỳ Nhi là tiểu ác ma đầu thai chuyển kiếp, nghĩ lại một ngày sống trong địa ngục như thế—đúng là một cơn ác mộng.

“Ngươi đừng như thế nữa, ta cũng đâu phải là cố ý.....Ngươi đại nhân đại lượng mà!” Nàng nhẹ lôi kéo áo trong của hắn, dùng thanh âm đáng thương cầu xin tha thứ.

“Ngươi....Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng kéo ta nữa!” Khi tay nàng mới vừa chạm vào hắn, hắn sợ hãi đẩy tay nàng ra, nếu như là trước kia thấy dáng vẻ đáng thương động lòng người đó của nàng thì hắn sẽ cố hết sức phát huy khí chất nam nhân che chở cho nàng. Nhưng là ngày đó nhận được bài học thê thảm như vậy khiến hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, ngàn vàn lần chớ tin vào vẻ bề ngoài như tiên nữ của nàng, nàng tuyệt đối là một tiểu ác ma đầu thai chuyển kiếp, hơn nữa nàng trở mặt như trở bàn tay, bảo hắn sao có thể tin nàng đây?

Nàng đối với phản ứng của Mạc Tương Vân không có để ý, trái lại chợt nghĩ đến diều gì đó ở trên người tìm kiếm, cuối cùng liền lấy ra một bình sứ men xanh dắt ở thắt lưng, nhìn kỹ thuốc ở bên trong, vui vẻ đưa cho hắn nói: “Đây! Cái này cho ngươi, bôi vào vết thương, không đến ba ngày da thịt liền trở lại xinh đẹp, khỏe mạnh như cũ.” Thấy hắn chần chừ không có nhận, nàng lớn tiếng nói: “Này! Đây chính là linh dược do đại thần y ta tỉ mỉ điều chế, người khác muốn xin cũng không được đâu, ngài còn không cầm lấy đi?”

“Không cần!” Hắn kiên quyết từ chối.

“Vì sao không cần?” Nàng nhíu mày.

Do nàng tỉ mỉ điều chế ư? Hắn còn chưa muốn chết đâu! Hắn dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn chằm chằm bình thuốc kia, liều mạng lắc đầu.

Thấy dáng vẻ đó của hắn, giống như trong tay nàng là độc dược vậy, nàng không nhịn được hỏa khí dâng cao, được lắm! Dám nghi ngờ lòng tốt của nàng sao?

“Không sao, ta giúp ngươi bôi rồi ngươi sẽ biết thuốc của ta rất tốt đó!” Nàng nhẫn lại, mở nút bình đổ thuốc bột ra muốn bôi lên lưng hắn.

Hắn trông thấy vội vàng né tránh ma chưởng của nàng. “Này! Ta nói không cần là không cần, ngươi đừng ép ta.” Hắn kêu to! Giống như đang trốn ôn dịch vội né tránh.

Kỳ Nhi thấy vậy càng thêm tức giận, không bôi được cho hắn, nàng không cam lòng! Lại dám từ chối ý tốt của nàng! Tung người lắc mình một cái, nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hại hắn sợ hết hồn không kịp phản ứng liền bị nàng túm được cánh tay, hắn đau đến nỗi kêu to. “Ối! Nhẹ một chút, nhẹ một chút....Tay ta sắp đứt rồi....”

“Ngươi còn muốn trốn nữa không?” Nàng hung ác hỏi.

“Không, không trốn, không trốn.” Hắn đau đến nhe răng trợn mắt nói. Đồng thời cũng buồn bực trong lòng, động tác của nàng sao nhanh như thế chứ? Lý do gì mà hắn tránh không được là gì chứ?

“Vậy có muốn bôi thuốc của ta hay không......” Nàng híp mắt nguy hiểm nhìn hắn.

“Muốn, muốn. Tiểu thư Kỳ Nhi ban tặng thuốc tại hạ sao dám không nhận chứ?” Hắn cười khổ, ai! Đều do hắn nhất thời sơ suất, cho rằng nàng là nữ nhân nên quá coi thường nàng mới có thể dễ dàng rơi vào trong tay nàng như vậy.

Dựa vào lòng tự tôn của nam nhân, hắn có chết cũng sẽ không thừa nhận hắn bị tóm được là do công phu của tiểu cô nương Kỳ Nhi này so với hắn giỏi hơn.

“Tốt lắm. Ngươi ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế đừng có mà lộn xộn, ta bôi thuốc giúp ngươi.” Nàng chỉ chỉ vào ghế đá trong vườn, sau đó buông tay hắn ra, không sợ hắn không nghe lời.

Mạc Tương Vân sợ hãi uy phong của nàng, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đá, cởi áo ra, buồn chán cúi đầu để mặc cho Kỳ Nhi định đoạt, giống như một nàng dâu nhỏ.

“Chậc chậc! Thật sự là rất nghiêm trọng nha!” Nàng ghé sát vào lưng hắn cẩn thận nhìn, toàn bộ phần lưng do phơi nắng liền bị tróc da vô cùng thê thảm, có một số chỗ còn mưng mủ, lở loét, nếu không xử lý cẩn thận nhất định sẽ lưu lại vết tích rất khó nhìn, nàng nghi ngờ—mấy ngày nay rốt cuộc là hắn bôi loại thuốc vớ vẩn gì vậy?

“Nếu chiếu theo vết thương của ngươi mà nói thì cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy, ít nhất là cũng không lở loét đến đáng sợ thế nha, này! Cuối cùng là ngươi đã bôi thuốc gì vậy?” Sẽ không phải là bôi hủ thực tán* đó chứ?

* hủ thực tán: thuốc bào mòn da.

“Ta không có bôi thuốc.”

“Cái gì?” Nàng nghĩ là nàng nghe lầm.

“Ta nói ta không có bôi thuốc.” Hắn không kiên nhẫn nói.

Ồ! Xem ra hắn vẫn còn tức giận nha!

“Ý của ngươi muốn nói, là do ngươi tình nguyện để cho nó lở loét như thế! Xem ra là ta làm gà mẹ rồi, chắc là ta nên dùng hóa cốt tán bôi giúp ngươi, làm cho nó hoàn toàn thối rữa ra là được rồi.” Vừa nói nàng vừa tìm kiếm khắp người.

Hóa cốt tán?

Hắn sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng kêu to giải thích nguyên nhân. “Ngàn vạn lần không cần, không phải ta cố ý không bôi thuốc, ta có bôi mạt dược* nha!”

Đùa hoài! Hóa cốt tán? Bôi cho hắn thì không phải sẽ gặp Diêm Vương trước thời hạn sao?

“Mạt dược bôi tốt lắm sao? Không thể nào? Đường đường là nhị thiếu gia của Hồn Thiên Bảo tùy tiện hét một tiếng muốn bao nhiêu xe ngựa chở thuốc trị thương lại không được chứ? Ngươi nghĩ ta rất dễ bị lừa gạt phải không?” Nàng ngừng tay, híp mắt hỏi.

Hắn oán giận nhìn nàng một cái, mới ủy khuất nói: “Ta bị ngươi chỉnh cho thê thảm như vậy, ít nhất cũng phải giữ lại chút mặt mũi cho mình chứ, ta cũng không có mặt mũi nào đến kho thuốc để lấy thuốc bôi. Hơn nữa, ta cũng không muốn cho người khác biết thảm trạng của mình, không ai giúp ta, tự ta làm sao có thể bôi thuốc chứ? Cho nên cứ dứt khoát không bôi thuốc, trước đây bị đoản đao chém không có bôi thuốc cũng tự động khỏi, ta nghĩ những vết thương này cũng sẽ tự khỏi.” Hắn thật sự nghĩ như vậy, nhưng là vết thương này càng ngày càng trầm trọng, không có tốt đẹp như hắn nghĩ.

Kỳ Nhi nghe xong, không dám tin trợn to hai mắt, sau đó liền cười to ra tiếng, thực sự quá buồn cười, trên thế gian này lại có người coi trọng mặt mũi như thế—đúng là kẻ ‘ngốc’—nàng cười đến chảy cả nước mắt.

* cây mạt dược: là một vị thuốc trong đông y có tác dụng trị thương, viêm ruột thừa, bụng ứ đau..được trồng ở Êtiopia và Ấn Độ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương