"Nghe nói mấy đứa trẻ đó đã xâu được mười vạn hạt Phật châu chỉ trong hai ngày?"
Trưởng lão Thông Trần hừ một tiếng: "Chỉ là biết dùng một số mánh khoé nhỏ thôi, không có gì đáng kể. Chỉ cần chúng ít gây rắc rối là đã tốt rồi."
Đạo Ngộ không nhịn được mà cười lớn, vẻ mặt rất tự hào.
"Tiểu Trúc tự tạo ra một pháp bảo chuyên dùng để xâu hạt. Cái đó nhìn khá lạ, không biết đầu óc nhỏ bé ấy của con bé nghĩ ra như thế nào nữa."
Mọi người ở đây đều là những người từng trải, đã thấy không ít pháp bảo. Có cái có thể xoay chuyển càn khôn, có cái còn có thể dẫn nước lấp biển, nhưng món chuyên dùng để xâu hạt thì… thật sự không ai có thời gian để nghiên cứu.
Tông chủ lập tức cảm thấy hứng thú: "Đạo Ngộ đã thấy qua rồi sao? Mang ra cho chúng ta cùng xem đi."
Không ngờ Đạo Ngộ thật sự xin được đồ từ tay Khương Trúc.
Vài vị trưởng lão tụm lại, cúi đầu nhìn.
Pháp bảo đó có hình dáng rất kỳ lạ, và…
"Đây không phải chỉ là gỗ bình thường thôi sao?" Thậm chí còn không phải là linh mộc.
Một vị trưởng lão cầm lên rồi xem đi xem lại, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Đạo Ngộ ngẩng đầu lên, vẻ mặt như thể các ngươi không hiểu, lão phất tay gọi một đệ tử nhỏ lại, chỉ đạo hắn ta sử dụng linh lực để xoay chuyển khúc gỗ.
Các trưởng lão chỉ thấy Đạo Ngộ đặt một viên Phật châu lên, dây linh lực nhanh chóng xâu qua, ba mươi bốn viên hạt ngay ngắn nằm trên đó.
Đạo Ngộ kiêu ngạo cầm chuỗi hạt vừa xâu xong đung đưa qua lại trước mặt mọi người.
Lão phải hỏi Tiểu Trúc Tử rất lâu mới học được cách dùng, tiếc là linh lực của lão quá thâm hậu, gỗ bình thường không chịu nổi nên không thể tự tay làm được.
"Sao lại như vậy?" Một vị trưởng lão nghi ngờ hỏi.
Đạo Ngộ cũng đã hỏi Khương Trúc nhưng nàng chỉ nói mấy lời như trọng lực, lực ly tâm gì đó, lão nghe không hiểu nên cũng không thể trả lời.
Trưởng lão Như Tâm như nhận ra điều gì đó, ánh mắt lộ vẻ hứng thú và vui mừng.
Từ trước đến nay, lão rất thích nghiên cứu máy móc, tất cả các công cụ trong Vạn Phật Tông đều do lão phát minh ra.
"Đối chiếu chính xác với lỗ của hạt Phật châu, sử dụng các góc độ và quy luật của thiên địa để cho hạt Phật châu vừa rung động điều chỉnh phương hướng, vừa tự di chuyển xuống"
"Tuy có chút thủ công nhưng kết cấu rất tinh xảo, thật sự mang lại nhiều bất ngờ."
Các trưởng lão đều ngạc nhiên: "Cái đồ chơi nhỏ này còn vận dụng quy tắc thiên địa ư?"
Nhóm người thời cổ này đương nhiên không biết trọng lực và lực ly tâm là gì, họ gọi những hiện tượng tự nhiên không thể giải thích là quy tắc, vì quy tắc là điều không ai có thể làm trái ngược nên thường được định nghĩa là thuộc về thiên địa.
Trưởng lão Như Tâm cười nói: "Đúng vậy, mặc dù không biết con bé nghĩ ra như thế nào nhưng điều này cho thấy con bé là một đứa trẻ có tư duy sắc bén. Trưởng lão Đạo Ngộ quả nhiên có con mắt tinh tường."
Sắc mặt trưởng lão Thông Trần bình thản, cảm thấy họ chuyện bé mà xé ra to.
"Chẳng qua là biết chút mánh khóe thôi mà, sao đến miệng các ngươi lại như thể đây là thứ duy nhất có trên trời dưới đất vậy."
"Không biết tư duy có sắc sảo hay không nhưng ta chỉ biết, từ khi con bé vào tông môn, tông môn không có ngày nào yên ổn cả. Ngày hôm qua, con bé còn dẫn tất cả đệ tử công khai náo loạn trong Phật đường, quấy rối chốn thanh tịnh của Thần Phật."
Trưởng lão Thông Trần vừa nói vừa có chút tức giận: "Đệ tử ngỗ ngược như thế, tu Phật cũng chưa chắc có thể thành chính quả."
Lão ta rất ghét những đệ tử không nghiêm túc, nhất là người giống như Khương Trúc, không có chút thiên phú nào.
Đạo Ngộ biết tính cách của lão ta nên vội vàng giải thích với tông chủ: "Tính tình Tiểu Trúc hoạt bát, có hơi kỳ quái nhưng ta cho rằng hiện tại như vậy cũng rất tốt."
"Các vị có từng nghĩ đến tại sao hầu hết các tu sĩ không muốn đến Vạn Phật Tông không? Tông môn chúng ta là một trong Ngũ đại tông môn, mỗi lần đại bỉ, thực lực ít nhất cũng đứng trong hạng ba nhưng chiêu mộ đệ tử hàng năm lại ảm đạm nhất."
Lời Đạo Ngộ chạm đúng vào nỗi đau của các trưởng lão có mặt.
Năm này qua năm khác, không chỉ đệ tử chán nản mà ngay cả họ cũng thường xuyên nghi ngờ.
"Khi nhắc đến Phật tu, mọi người đều cảm thấy nhàm chán. Bên cạnh đó, quy củ lại nghiêm ngặt, cấm đệ tử xuống núi trong nhiều năm, các đệ tử suốt ngày luyện công tu luyện, ngày qua ngày ngồi thiền niệm kinh."
"Toàn là những đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi, suốt ngày nghiêm túc, không tán gẫu không cười đùa thì khác gì mấy lão già hàng trăm tuổi chứ?"
"Những năm trước, Vạn Phật Tông chúng ta thiếu đi sức sống, nên ta cho rằng Vạn Phật Tông của bây giờ mới thật sự là dáng vẻ mà một tông môn nên có.”
Đạo Ngộ lại chắp tay về phía các trưởng lão: "Hơn nữa, tuy bọn họ gây ra chút rắc rối nhưng cũng chưa đến mức đại họa, đã bị phạt rồi, thái độ cũng đã đúng đắn, sao cứ phải ba ngày hai bữa lại chạy đến trước mặt tông chủ?"
"Về việc tu Phật có thành chính quả hay không, điều này càng là chuyện hoang đường. Linh căn của Tiểu Trúc đúng là không mấy ấn tượng, nhưng Phật tu chúng ta chỉ nhìn vào linh căn từ bao giờ vậy?"
Các trưởng lão nhìn nhau gật đầu, rõ ràng đều rất đồng tình.
Ba ngày hai bữa lại đuổi đệ tử ra ngoài, không chỉ làm lạnh lòng đệ tử mà cả tông môn cũng trở nên bất an.
Tông chủ thấy các trưởng lão đều gật đầu liền quay sang hỏi bên kia: "Trưởng lão Đạo Ngộ nói như vậy, trưởng lão Thông Trần có đồng ý không?"
Đến mức này, trưởng lão Thông Trần cũng không còn gì để phản bác, chỉ đành đáp lại một câu là đã biết.
Cả hai đều là sư huynh đệ cùng một tông, tông chủ cũng không muốn làm tổn thương tình cảm lẫn nhau, huống chi tính cách của Thông Trần chỉ là có hơi thẳng thắn chút chứ không có ý xấu.
Tông chủ liền an ủi hỏi một câu: "Hôm qua vì sao đệ tử lại gây rối trong Phật đường?"
Trưởng lão Thông Trần chắp tay đáp: "Đệ tử nói trong điện có quỷ hỏa nhưng ta đã kiểm tra kỹ lưỡng, không có bất kỳ khí tức nào khác. Chắc là chỉ để đùa giỡn, cùng nhau diễn một vở kịch thôi."
Một trưởng lão nghi ngờ hỏi: "Liệu có phải thật sự có thứ gì đó đã trốn đi khi ngươi đến không?"
Dù sao thì khả năng tất cả đệ tử cùng nhau diễn kịch cũng quá nhỏ.
"Các ngươi không tin vào bản lĩnh của ta sao?"
Đối mặt với nghi vấn của Thông Trần, vị trưởng lão kia lập tức không nói được gì.
Ai cũng biết trưởng lão Thông Trần có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, còn luyện được Phật Kim Đồng, không gì có thể trốn khỏi đôi mắt của lão ta.
Phật Kim Đồng…
Đúng rồi, Phật Kim Đồng!
Đạo Ngộ bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng.
Phật Tiền, quỷ hỏa, nhập định, Luyện Khí kỳ.
Đây chẳng phải là…
Đạo Ngộ nhanh chóng dập tắt sự phấn khích trong lòng, quyết định sẽ quan sát thêm một thời gian, tránh để xảy ra sự nhầm lẫn lớn, để cái tên Thông Trần keo kiệt kia bắt được nhược điểm mà châm chọc lão.
Tông chủ và các vị trưởng lão vẫn đang im lặng.
Mặc dù Thông Trần có phần cứng nhắc nhưng con người lại ngay thẳng, không coi thường sự thật nên lời nói của lão ta vẫn rất đáng tin.
"Thật là kỳ quái, các đệ tử khác thì thôi nhưng từ trước đến nay Thiền Tâm rất giữ quy củ mà."
Chẳng lẽ bọn họ thật sự cùng nhau diễn kịch để vui đùa ư?
Trưởng lão Thông Trần cúi đầu không nói gì nhưng trong lòng lại kiên định với ý nghĩ của mình.
Với cái tính cách ồn ào của Khương Trúc, Thiền Tâm đi theo nàng náo loạn thì có gì khó tin, ngay cả Tam Thanh cũng có thể bị nàng dẫn dắt lệch lạc.
"Thôi, cũng không phải chuyện gì lớn, cũng đã nhận phạt, sau này chắc sẽ không dám nữa."
Thấy tông chủ có ý định rời đi, các trưởng lão lập tức đứng dậy, chắp tay cáo từ.
Ra khỏi cửa, Đạo Ngộ ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c đi đến trước mặt Thông Trần: "Thân phận đệ tử thân truyền của Tiểu Trúc đã điều chắc chắn, ngươi đừng mong thay đổi."
Trưởng lão Thông Trần liếc lão một cái: "Vạn Phật Tông ta thiên tài nhiều vô số, thêm một đứa phế vật truyền nhân cũng không sao, chỉ cần con bé không ảnh hưởng đến việc tu hành của các đệ tử khác là tốt rồi."
Nói xong liền phẩy tay áo rời đi.
Đạo Ngộ ở phía sau bắt chước giọng điệu và biểu cảm của lão ta.
Chờ đến khi Tiểu Trúc thể hiện tài năng của mình, xem ngươi có hối hận mà tự cho mình một cái tát hay không!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook