Nam nhân không từ bỏ ý định thuyết phục Khương Trúc:

“Bọn ta phạm tội cũng không lớn, Phật Tổ khoan dung, nhất định sẽ tha thứ cho bọn ta, nhưng ngươi thân là đệ tử Vạn Phật Tông lại không có chút dáng vẻ nào của hòa thượng, ngươi đánh cướp chúng ta rồi thì sau này còn tu Phật thế nào nữa?”

“Ngươi không nghĩ cho con đường tu luyện của mình sao?”

Hắn thực sự tò mò.

Loại hòa thượng độc ác như thế này sao vẫn còn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật chứ.

Nam nhân đang chuẩn bị ngẩng đầu lên, liền bị đánh một quyền đến choáng váng.

“Nghe thôi là được rồi, con đường tu luyện của người ta ngươi cần gì phải nhọc lòng!”

Hắc hồ ly tiến lên trước hai bước, đ.ấ.m tên đang nói chuyện hai quyền.

Quá đã!

Đây chính là bản chất Đại Ma Vương của nó!

Ha ha ha!

Nam nhân bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, lập tức cắn môi không dám nói chuyện, bộ dạng giống hệt cái bao để trút giận.

Một tay Khương Trúc tung hứng đồng xu, đi tới đi lui, nghiêm túc nói:

“Ngươi nói cũng có lý, vậy nên ta sẽ cầu xin Phật Tổ, nếu Phật Tổ không đồng ý thì ta đương nhiên sẽ tha cho các ngươi đi.”

“Mặt phải ở phía trên thì Phật Tổ đứng về phía các ngươi, còn mặt trái ở phía trên thì Phật Tổ đứng về phía ta.”

Nói xong nàng cũng mặc kệ người đối diện có đồng ý hay không, bèn tự mình tung đồng xu lên.

Ba người ngồi dưới đất nuốt nước bọt một cách khó khăn, nhìn đồng xu xoay tròn trên không trung không chớp mắt.

Một lần ném tuỳ ý, cả gia tài bọn họ đều đặt cược ở trong đó.

Hắc hồ ly cũng tập trung tinh thần quan sát.

Nói thật, nó cảm thấy tên hòa thượng thiếu đạo đức này sẽ không dễ dàng thả người đi đâu.

Người gian trá giống như nàng… sao có lòng tốt như vậy được.

Đồng xu nhanh chóng xoay vòng ở trên không trung, đinh một tiếng rơi xuống đất.

Tập trung nhìn kĩ…

Trên mặt ba người hiện rõ vui vẻ, còn chưa kịp vui mừng, chỉ thấy tên hòa thượng kia lại nhặt đồng xu lên ném một lần nữa.

“?”

Ba người lập tức dừng mọi động tác.

“Sao ngươi có thể gian lận như vậy?”

Khương Trúc hợp tình hợp lý nói: “Nào có gian lận chứ, đã nói là cầu xin, ta không có được thứ bản thân muốn thì sao được, thế không phải là cầu xin vô ích rồi sao.”

Nhóm ba người: “…”

Hắc hồ ly: “…”

Chỉ một chữ, tuyệt.

Khương Trúc một lần nữa nhìn chằm chằm vào mặt phải nằm ngửa của đồng xu, lặng lẽ khép tay lại, trong lòng mặc niệm Phật Tổ phù hộ.

Ba người nhìn mặt trái của đồng xu ở dưới đất, và bàn tay đưa ra trước mặt họ, khóe miệng run run.



“Lấy ra đi, có chơi có chịu.”

“…”

Mặt mày ba người tái xanh, lục lọi túi trữ đồ rồi đưa qua.

“Hứa với ta, lần sau nếu như muốn cướp thì trực tiếp hành động có được không?”

Khương Trúc quơ quơ ngón tay: “Phật tu bọn ta không phải là người tùy tiện, bọn ta chỉ làm những chuyện đã được Phật Tổ cho phép.”

Ha ha ha ha sao nàng còn có mặt mũi nói lời này.

Đồ thần kinh này tung đồng xu tới tận mười tám lần.

Phật Tổ hẳn là vì sợ phiền c.h.ế.t cho nên mới đồng ý đi.

Ba người mắt trợn trắng, vẻ mặt ủ rũ xua tay với nàng.

Cướp cũng cướp rồi, mau cút đi.

Khương Trúc đổ hết đồ trong túi trữ vật ra, còn thuận tay nhặt Tiên Liên Hoa ở dưới đất đi, sau đó đặt túi trữ vật ngay ngắn lại chỗ cũ.

“Nhặt túi trữ vật của các ngươi đi, đừng quên đấy nhé.”

Nói xong cầm Hắc hồ ly lên, cực kì vui vẻ ngân nga hát, sải bước về phía trước.

Chờ nàng hoàn toàn đi khỏi, ba người mới lê thân thể sưng tấy liêu xiêu bò dậy từ mặt đất, dìu đỡ lẫn nhau đi về hướng ngược lại.

“Sao Vạn Phật Tông lại không nhốt cái thứ thần kinh này lại? Thả ra ngoài chạy khắp nơi.” Giọng điệu của nam nhân u oán.

“Không biết nữa, có lẽ khá từ bi… Lão đại, chúng ta còn lấy túi trữ vật nữa không?”

Nam nhân dẫn đầu bực mình nhăn mặt: “Lấy, vì sao lại không lấy chứ.” Vốn dĩ là đồ của bọn họ.

Lần sau nhất định phải né cái tên thần kinh này ra!

Điểm dừng chân trong bí cảnh đều là ngẫu nhiên, vận may của Khương Trúc xem như không tồi.

Mặc dù trên đường gặp một số người xa lạ, nhưng vừa đi hai bước đã nhìn thấy Tam Thanh, còn có những người khác trong tông môn.

Không biết vì sao mà bọn họ lại kích động như vậy, người nào người nấy vẫy tay với nàng.

“Đại sư huynh, chào mọi người! Mọi người đều ổn cả!” Khương Trúc nhìn thấy mọi người, cũng cực kì kích động vẫy tay với bọn họ.

Ở bên kia, nhóm người bị nhốt lại cùng Tam Thanh đột nhiên nhìn thấy Khương Trúc thì lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Đám người bọn họ vừa mới tiếp đất đã gặp phải một cây Cửu Chuyển Kim Hoa, kết quả vừa xông lên đã bị trận pháp lớn kia nhốt ở bên trong.

Một đám người tìm nửa ngày trời cũng không tìm được cách để ra ngoài, theo Bạch Tử Mục suy đoán, mắt trận của trận pháp rất có khả năng ở bên ngoài.

Bởi vì ở bên ngoài trận pháp thì hoàn toàn không cảm nhận được, cho nên người ở ngoài rất dễ đi nhầm.

Có điều bây giờ có lẽ là được cứu rồi.

Mục Trì lộ ra ý cười, “Vẫn tốt vẫn tốt, người của Vạn Phật Tông ở bên ngoài có thể giúp chúng ta…”

“Giúp các ngươi cái gì?”

Mục Trì quay đầu lại, đối mặt với Khương Trúc ở đối diện.

Mục Trì: “…”

Những người khác: “…”

“Con mẹ nó ngươi chạy nhanh như vậy làm gì, không thể chờ ở bên ngoài một lát được sao?” Mục Trì phát điên.



Nghệ Phong Dao nhìn về phía Khương Trúc ỉu xìu nói: “Không phải ngươi cho rằng vừa nãy bọn ta đang chào hỏi ngươi đấy chứ?”

“…”

Không phải sao?

“Bên này có trận pháp.” Tam Thanh điềm đạm nói.

Những người khác đều là vì đoạt Cửu Chuyển Kim Hoa mới đi vào nhầm, chỉ có Tam Thanh là khi tiếp đất đã trực tiếp rơi vào trong trận pháp.

Chỉ có điều bây giờ hắn ta cũng không sốt ruột ra ngoài nữa.

Trong đám sư đệ sư muội, chỉ có tiểu sư muội có tu vi thấp nhất, hắn ta vốn dĩ vội ra ngoài là muốn đi tìm nàng.

Bây giờ người đã ở dưới mí mắt của hắn ta, cũng không cần lo lắng xảy ra chuyện bất trắc gì.

Khương Trúc duỗi tay chạm vào trận pháp, đúng thực cảm nhận được một vật gì đó giống như mảnh kết giới chặn ở đằng trước.

Nàng trầm mặc một lúc lâu, sau đó lúng túng nói: “Không sao, Đại Ma Vương ở bên ngoài.”

Chẳng qua vừa rồi lại giao lưu tình cảm hai câu với nó, không cẩn thận ném hơi xa một chút, có khi đợi nó quay lại cũng mất thêm một chút thời gian.

Người của tông môn khác gấp muốn chết.

Nhất là Mục Trì và Trương Đồng.

“Mau nghĩ cách đi, trong này chúng ta không có người của Phong Thanh Tông, đợi một chút nữa bảo vật đều bị bọn họ lấy mất.”

Lúc này Khương Trúc mới nhìn một lượt những người xung quanh.

Đều là người quen, Bạch Tử Mục và Nghệ Phong Dao của Thiên Diễn Tông, Mục Trì và Trương Đồng của Quy Nhất Tông, Tiêu Trường Phong của Vô Cực Kiếm Tông.

Tính thêm nàng và đại sư huynh nữa, Ngũ đại tông môn đã tập hợp đủ bốn tông.

Ngũ đại tông môn chủ yếu là so xem tông môn nào đen đủi nhất sao?

“Con Hắc hồ ly của ngươi khi nào thì trở về?” Trương Đồng càng đợi càng sốt ruột.

Đã qua một nén nhang rồi, đây thực sự là được lợi cho đám người Phong Thanh Tông kia mà.

“Không biết, nhưng ta có thể thử liên lạc với các sư huynh khác xem sao.” Khương Trúc lấy tông bài ra.

Nghệ Phong Dao vẫy vẫy tay, bày ra bộ dạng không quan tâm.

“Vô dụng thôi, lúc nãy bọn ta đã thử rồi, truyền tin bằng linh điệp, truyền tin bằng côn trùng, truyền tin bằng giấy tất cả đều không bay ra ngoài được.”

Hắn ta vừa nói xong thì thấy Khương Trúc viết viết vẽ vẽ lên tông bài.

“Ngươi làm gì vậy? Làm phép đấy à?”

Nghệ Phong Dao cũng tò mò mà thò lại gần.

Đúng lúc nhìn thấy bên trên tông bài hiện ra một dòng chữ nhỏ: “Tiểu sư muội đang ở chỗ nào? Ta lập tức tới cứu muội.”

“Trong mảnh đất trống ở giữa rừng cây, cách năm trăm mét về phía Đông Nam có một cái hồ, còn có bên cạnh bọn ta có có một gốc Cửu Chuyển Kim Hoa.”

“?”

Nghệ Phong Dao nhìn văn tự được gửi đi, sắc mặt kinh hãi.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi… Đây là công pháp gì?”

Khương Trúc cười quơ quơ tông bài trong tay: “Cái này ấy à, là bảo vật tổ truyền của tông môn bọn ta đấy, các ngươi không biết sao?”

Bảo vật tổ truyền của Vạn Phật Tông?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương