Tiểu Noãn Đông
-
Quyển 2 - Chương 43: END
Edit: Yunchan
Dịch Viễn chờ cô ra ngoài rồi mới nhìn về phía Tống Ứng Thiên, hỏi: “Nếu mẹ nàng đã trở lại, thì tại sao Long tộc còn tới tìm Đông Đông?”
Tống Ứng Thiên nhếch môi nói: “Không gian mà Long tộc ở là dựa vào Long quân mới tồn tại được, họ sống yên ổn với con người không có gì xung đột. Nhưng nếu Long quân không còn ở đó thì không gian kia cũng sẽ bị tiêu hủy, và vô hình trung họ cũng mất đi chỗ sinh tồn. Đối với họ mà nói, nếu có thể có nhiều Long nữ hơn thì dĩ nhiên cũng tốt hơn. Cho nên họ mới muốn giết cậu, giết cậu rồi thì Đông Đông chẳng còn gì để lưu luyến nữa, cũng dễ chấp nhận lời triệu gọi của tộc hơn.”
“Ngài biết ư?” Hắn sững ra, nhướng mày.
“Lôi Phong là Quỷ Đầu đao, cũng chính là thanh đao của ngoại công ta.” Tống Ứng Thiên nhìn hắn nói tiếp: “Thanh đao đó có thể rạch không phá giới, chém ra một con đường thông qua giữa hai giới. Mỗi tháng y có thể chọn ra một hôm giờ tý để tới đây chơi cờ với ta một canh giờ. Đêm qua, y biết ta về nên đã tới thăm.”
Dịch Viễn càng sững sờ hơn, hỏi tới: “Tại sao ngài không cho Đông Đông biết?”
“Bởi vì rất nguy hiểm, năm đó vì không cho Long tộc tranh chấp với loài người nên Long quân đã dùng pháp trận ngăn ra một giới hạn, vạch rõ nhân giới và long giới. Nhưng thật ra cả hai giới đều ở cùng một nơi, chỉ khác tầng mà thôi. Nơi chúng ta ở là tầng một, chỗ họ ở là tầng hai, hai tầng này đều tồn tại song song, chỉ có điều chúng ta không cảm giác được họ và họ cũng khó phát hiện chúng ta. Song mỗi lần đến giờ tý thì ranh giới giữa hai bên sẽ mỏng như giấy vậy.”
Y nói tiếp: “Ở đảo quỷ thì càng đặc biệt hơn. Nếu muội ấy ở đây vào giờ tý, thì phong ấn sẽ suy yếu, muội ấy rất dễ bị triệu gọi và bị lôi tới một thế giới khác.”
Dịch Viễn sửng sốt, đến giờ mới biết, vì hôm ấy hắn trùng hợp bị kéo tới đó nên mới gặp được cha mẹ cô.
Lời của Tống Ứng Thiên khiến hắn sực hiểu ra một chuyện khác…
Cha mẹ cô vẫn ở trên đảo quỷ, ở tại chỗ này, ngay căn phòng này, ở cùng một nơi, chỉ khác không gian.
“Lúc Đông Đông tới, mẹ nàng có thấy được nàng không?”
Tống Ứng Thiên nhìn hắn cười nhạt, không trả lời trực diện mà chỉ nói gián tiếp: “Cô ấy là Long quân, là chủ nhân của đại trạch Động Đình.”
Vậy là đủ rồi.
Người phụ nữ kia có thể thấy rõ Đông Đông từ một nơi khác, thế nên Tống Ứng Thiên mới bảo cô lên đảo, mới để cô thỉnh thoảng tới đây giao đậu hũ.
Dịch Viễn lặng đi thật lâu mới có thể hỏi tiếp: “Nếu tuổi thọ của mẹ nàng đến rồi, thì Đông Đông nàng…”
Tống Ứng Thiên biết hắn đang lo lắng điều gì, bèn đáp: “Tuổi thọ của Long tộc rất dài, chỉ cần phong ấn của Đông Đông không bị giải trừ thì vẫn có thể làm người, và cũng tuân theo sinh lão bệnh tử như con người. Nếu phong ấn của muội ấy không bị giải trừ thì không tới lượt muội ấy.”
Dịch Viễn nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm thay cô.
Tống Ứng Thiên cười cười, nhắm mắt lại gãy khẽ một nốt huyền cầm, lắng tai nghe tiếng vọng lại khe khẽ trong phòng, hỏi: “Cậu nói xem, âm này có quá cao không? Ta cứ nghĩ âm của cây đàn này cao, nhưng sao chỉnh mãi vẫn sai âm.”
Đã quá quen với việc xoay vấn đề như chong chóng của người này, nên Dịch Viễn chỉ nhìn y đáp: “Ta không nghiên cứu về đàn.”
“Vậy à?” Tống Ứng Thiên cười nhẹ tiếc nuối, thở dài tiếp lời: “Đáng tiếc, có lẽ đàn này ta không sửa được rồi.”
Dù nói thế nhưng bàn tay y vẫn đặt lên đàn, ấn vào dây đàn, nhẹ nhàng gảy lại một lần nữa.
Trong lúc ấy, trên môi y vẫn giữ nguyên nụ cười. Vừa rồi khi Đông Đông nhắc tới A Linh, người này thể hiện như hoàn toàn không để ý, như thể nữ nhân kia bỏ đi cũng chẳng hề gì. Nhưng Dịch Viễn chú ý thấy tay y từ nãy tới giờ luôn vuốt ve dây đàn.
Tiếng đàn lại vang lên yếu ớt, quanh quẩn khắp phòng.
Dịch Viễn nhìn nam nhan đang gảy dây đàn, lưỡng lự một lát rốt cuộc vẫn phải căng miệng nói: “A Linh cô ta… tuy mở phong ấn của Đông Đông, nhưng cô ta cũng đã cứu nàng. Đông Đông đã nói với ta rằng ngay lúc cô ta mở phong ấn đã hối hận. Nếu A Linh không rạch tay lấy máu để vẽ trận, không kéo dài thời gian, thì ta cũng không thể nào tới kịp.”
Tống Ứng Thiên nghe vậy thì mở mắt ra nhìn hắn.
Dịch Viễn nhìn thẳng lại y, thẳng thắng thừa nhận: “Trước đây ta rất không ưa cô ta, nhưng có lẽ, thật ra cô ta cũng không tệ hại tới mức ấy.”
“Thật vậy sao?” Tống Ứng Thiên sụp mắt xuống, bên môi nở nụ cười, nhưng trông càng khổ hơn.
“Cô ta tệ hay không tệ chẳng phải ta định đoạt, nếu như ngài cũng không biết, thì ta đây càng chẳng thể nào biết được.”
Nói rồi Dịch Viễn đứng dậy, bước ra ngoài.
Vừa ra tới cửa thì hắn bỗng khựng lại, ngoái đầu nhìn nam nhân đang ngồi gảy đàn kia, lên tiếng nói:
“Ta không hiểu đàn, nhưng ngài đã sửa đến tận đây rồi, nếu vứt nó đi thì nó vẫn mãi mãi như vậy. Còn nếu không nỡ bỏ đi, thì sợ gì mà không thử lại?”
Tống Ứng Thiên sửng sờ, bất chợt mỉm cười, nhỏ giọng thì thào.
“Phải, sợ gì mà không thử lại… sợ gì chứ…”
Sau đó, y bèn ôm đàn xoay người sang hướng khác, tiếp tục ngắm từng bông tuyết bay lả tả trên không trung, vừa gảy dây đàn, vừa lắng tai nghe tỉ mỉ.
Thấy y lại rơi vào thế giới của mình, Dịch Viễn không nói thêm gì mà chỉ rời khỏi phòng, tới nhà bếp để phụ Đông Đông.
Tiếng đàn cầm vang lên đứt quãng, vọng lại xa gần, tiếng này rồi tiếng khác, lần này rồi lần khác. Chẳng biết qua bao lâu, tiếng đàn rời rạc bỗng nối liền, đan thành một bản nhạc.
Bản này rất quen thuộc, là bản mà A Linh đã từng gảy.
Lúc hắn ra khỏi bếp đi gánh nước, thì nhìn thấy cánh rừng bên ngoài cửa chẳng biết từ bao giờ màn sương mù đã tụ lại, vây vòng quanh đảo quỷ.
Hắn ngơ ngẩn nhìn màn sương dầy đặc, hiểu ra, trong tích tắc ngắn ngủi vừa rồi, mê hồn trận đã bị lập nên một lần nữa.
Nam nhân kia về đây đã ba ngày, trong ba ngày ấy chưa từng bày lại trận, song bây giờ, lại dựng lên.
Chẳng biết sao, hắn có cảm giác biết Tống Ứng Thiên làm vậy vì điều gì.
Xem ra, thiếu gia vô tâm với mọi thứ, giờ đây đã tới lúc không còn vô tâm.
Biết cái tên không gì không thể kia cũng sẽ khó chịu giống hắn, chẳng biết sao hắn lại cảm thấy hả hê.
Hắn cười khẽ xách nước vào phòng, Đông Đông bưng chén canh lên đón, múc một thìa thổi nguội rồi đưa tới bên miệng hắn:
“A Viễn, chàng nếm thử canh này xem.”
Hắn há miệng, uống xong thìa canh nóng mà cô đưa tới tận miệng, để dòng nước dịu dàng thấm qua họng làm ấm dạ dày.
“Ngon không? Còn thiếu vị gì nữa không?”
“Rất ngon.” Hắn cười nhìn cô dịu dàng: “Không cần thêm gì nữa, vị này ngon lắm rồi.”
Cô thấy thế thì nở nụ cười ngượng, múc thêm một thìa nữa cho hắn: “Ta có bỏ thêm ít gừng, chàng uống nhiều chút để người ấm lên.”
“Chẳng phải canh này cho Tống Ứng Thiên sao?” Hắn buồn cười nhắc cô.
Mặt cô đỏ ửng, đáp: “Của thiếu gia là của thiếu gia, của chàng thì là của chàng, phần của thiếu gia ta đã mang tới cho ngài ấy rồi, chén này là của chàng.”
Dịch Viễn liếc thấy nồi canh nhỏ đã cạn đáy, cô để lại chén canh này cho hắn mà không giữ lại cho mình.
Nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, lòng bỗng ấm áp tới kỳ lạ.
Không nén nổi lòng, hắn nắm lấy bàn tay cô kéo cô ngồi cạnh, rồi múc một thìa đưa tới môi cô nói: “Vậy nàng cũng uống chút đi, trời lạnh lắm.”
“Chàng uống là được rồi, ta có phải ra ngoài đâu.” Cô đỏ mặt nói.
“Đừng cãi, cãi nữa thì canh nguội mất.” Hắn khăng khăng.
Đông Đông hết cách với hắn, đành phải há miệng ra trong khi mặt thì đỏ lựng, để cho hắn đút canh.
“Sao, ngon không?” Hắn cười nhìn cô.
“Canh này ta nấu mà.” Cô buồn cười.
“Vậy thì ngon rồi.” Hắn nói rồi lại cười, đút cho cô thìa nữa: “Nào, uống thêm hớp nữa.”
Cô lại phải uống thêm, nhưng khi hắn lặp lại lần thứ ba thì vội cản: “Chàng cũng uống đi.”
Hắn dúi thìa vào tay cô mà mắt chẳng buồn chớp, Đông Đông xấu hổ nhìn hắn, biết hắn muốn cô đút nên đành phải nhận lấy, vừa bực vừa tức cười nói:
“May mà Tô gia không ở đây, bằng không để huynh ấy nhìn thấy thì coi chàng có biết xấu hổ hay không.”
Tuy nói thế nhưng cô vẫn đút canh cho hắn.
Dịch Viễn nghe nhưng chỉ cười nói: “Tiếc là lão không tới, nếu lão mà tới thì ta rất muốn cho lão nhìn, để lão ganh tỵ tới đỏ mắt, về nhà thể nào cũng bắt Bạch Lộ đút gấp hai lần.”
Đông Đông bị câu nói đùa của hắn chọc cười, nhưng vẫn không chịu thua bèn vặt lại. Hai người cứ ta một thìa, nàng một thìa, ta một lời, chàng một câu đấu võ mồm, cứ thế mà uống sạch cả chén canh nóng hổi.
Bông tuyết ngoài phòng vẫn rơi là đà.
Mùa đông năm nay lạnh tới khắc nghiệt.
Nhưng tim của hắn vẫn vô cùng ấm áp, bởi vì cô mà ấm nóng.
Sang năm.
Mùa Đông đã sắp hạ màn, hoa mai tháng chạp lặng lẽ nở rộ trên đầu cành.
Nữ nhân mở song cửa sổ nhìn ra sân sau, ngồi bên chiếc bàn con phía cuối giường, cầm bút vẽ hai bức môn thần oai phong.
Ngoài cửa sổ, mai vàng lắc lư theo làn gió nhẹ, lặng lẽ rơi xuống một đóa bay vào bên song cửa sổ, nhẹ nhàng rơi vào trong bát nước rửa bút, cô không chú ý chỉ tiếp tục vẽ thật chuyên tâm.
Sau nửa canh giờ, rốt cuộc cô cũng hoàn thành hai bức môn thần, vốn định đem dán lên. Nhưng tới khi cầm lên nhìn thử, thì cô càng nhìn càng thấy xấu hổ, vừa rồi vẽ tranh cô không phát hiện, giờ vẽ xong rồi cô mới biết mình vừa làm gì. Ngẫm nghĩ một lát cô vẫn thấy nên bỏ đi thì hơn, bèn vội vàng cuộn tròn hai bức họa lại, nhét vào giá sách.
Nào ngờ cô mới lấy tay về thì một cái tay to đã vỗ lên đầu vai cô.
Cô giật bắn ngoảnh đầu lại, thấy hắn đã tới đây từ lúc nào chẳng hay.
“Đông Đông, chẳng phải nàng vẽ tranh môn thần sao? Hay là để ta dán lên cho nàng nhé?”
Cô đỏ chín mặt đáp ngay tắp lự: “Không cần, không cần, ta bất cẩn làm hư tranh mất rồi, để sáng mai ta vẽ lại bức khác.”
“Làm hư tranh? Không thể nào, lúc nãy ta thấy nàng phác họa sơ qua, nhìn đẹp lắm mà.” Hắn tò mò thò tay ra, cầm lấy bức tranh mà cô vừa để lên: “Để ta coi chút.”
“Chờ đã, chàng đừng nhìn, chả đẹp chút nào hết… chàng trả tranh lại cho ta đi…” Đông Đông vừa quýnh vừa ngượng, luống cuống với tay ra chộp lấy cánh tay hắn, nhưng tên nam nhân thích trêu người này còn giơ tay lên cao hơn, làm cô với không tới.
“Chả đẹp gì hết thì nàng giấu làm gì?”
“Ta… ta… không muốn chàng xem…”
Thấy hắn sắp mở cuộn tranh ra, Đông Đông dưới tình thế cấp bách, không cố tóm lấy tay hắn nữa mà chuyển sang bịt mắt hắn.
Hắn thấy vậy thì bật cười: “Đông Đông à, nàng nghĩ làm vậy là có thể…”
Hắn còn chưa nói nốt câu, cô đã hôn lên môi hắn.
Hắn ngửa đầu lùi ra sau, nói: “Ta không…”
Cô chuyển qua hôn hầu kết hắn, làm hắn nín thở.
“Đông Đông…”
Bàn tay cô đang bịt mắt hắn bỗng trượt xuống vòng qua cổ, kéo hắn lại gần.
Hắn hoàn toàn hết cách chống cự, ngay lúc cô mở cái miệng nhỏ ra ngậm vành tai hắn thì hắn đã mất hết tự chủ, lập tức thả cuộn tranh trong tay ra rồi ôm lấy eo cô.
Được rồi, hắn nghĩ cô quả thật có thể ngăn hắn rồi.
Giây tiếp theo hắn nhận thua, loáng cái bế bổng cô lên, đặt bên giá sách.
“Khoan đã… khoan đã… A Viễn… cửa sổ…” Đông Đông thở gấp liên hồi, xấu hổ nhắc hắn: “Cửa sổ… còn chưa có… a… A Viễn…”
Hắn ngậm chặt môi cô, không cho cô ho he gì nữa.
Lúc hắn tiến vào, gương mặt cô đã ngượng tới bốc khói. Tư thế này, lúc hắn cho cô xem qua Xuân Cung đồ, lúc đó cô còn tự hỏi sao làm được, nhưng hắn thật sự cứ thế mà ôm cô tiến vào, tới quần áo cũng chẳng thèm cởi.
Hơn nữa, tư thế này khiến cô không có chỗ dùng sức, chỉ còn biết theo hắn, để hắn đi vào thật sâu, thật sâu…
Đông Đông khẽ nhíu đôi mày thanh tú, ưm lên một tiếng không cưỡng được, vừa sợ bị người ta nhìn thấy, nhưng cũng vừa bấu chặt lấy bờ vai săn chắc của hắn, phát run trong ngực hắn mặc cho hắn giày vò.
Sau đó, khi cô khẽ kêu lên một tiếng thì hắn bỗng hôn cô, hôn rất sâu, giao mình hết cho cô.
Cánh hoa sắc trắng lặng lẽ nương theo gió đi lạc vào song cửa sổ, cơn gió lạnh tấp vào người làm cô run rẩy. Hắn vươn đầu lưỡi liếm vào cặp môi đang phát run của cô, lần này tới lần khác.
Sau đó hắn mới cam lòng duỗi một tay ra kéo sập song cửa gỗ bên cạnh, để nó đóng lại.
Trong phòng không còn ánh mặt trời, chợt tối xuống tù mù.
Hắn bế cô lên giường, cởi quần áo của cả hai ra rồi lại quấn lấy cô thêm bận nữa. Sau ân ái cô lả đi, ngủ thật say, còn tinh thần hắn thì vẫn sáng láng.
Muốn cho cô ngủ một giấc trưa thật ngon, hắn bèn rón rén xuống giường, mặc quần áo rồi nhìn sang hai bức tranh kia.
Hắn bước tới nhặt hai cuộn tranh lên, tò mò không biết rốt cuộc là cô đang giấu cái gì, chẳng phải là bức môn thần sao? Có gì để giấu đâu? Ai ngờ hắn vừa mở ra nhìn thì tức khắc nghệt cả người.
Dịch Viễn trợn mắt nhìn hai bức môn thần, một giây sau lập tức cười phá lên.
Đó là môn thần không sai, nhưng hai ông môn thần này đều có cùng một gương mặt…
Mặt của hắn.
Cô không định vẽ hắn, hắn biết, hắn đã liếc qua bức phác thảo của cô, trong đó vốn là hai môn thần đĩnh đạc oai hùng, còn có chòm râu dài nữa. Nhưng hai bức tranh này, tuy mặc chiến bào, tay cầm đại đao, nhưng lại có mặt của hắn.
Thảo nào cô muốn giấu.
Hắn nhoẻn miệng cười nhìn hai môn thần này, rồi nhìn qua tiểu nữ nhân đang ngủ say sưa trên giường, không hiểu sao có chút đắc ý.
Cuộn hai bức môn thần lại, hắn dào dạt sung sướng đi vào bếp cầm chén tương hồ, rồi vòng ra ngoài cửa lớn, hăm hở dán lên.
Sau khi tỉnh lại, Đông phát hiện hắn làm gì thì ngượng tới chín mặt, quýnh quánh muốn gỡ bức môn thần đó xuống, rồi lại bị hắn cản đường, ôm thẳng lên giường.
Mỗi lần cô muốn xé bức môn thần ngoài cửa kia, thì hắn cứ làm theo cách đó, năm lần bảy lượt. Cô hết cách, dù ngượng nhưng chỉ đành chiều theo ý hắn. Thành thử mấy ngày liền khách nhân tới tiệm vừa nhìn thấy hai bức môn thần đó là chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn còn chả thèm ngại gặp ai cũng nói đó là tranh cô vẽ.
Hại cô lần nào cũng muốn bỏ trốn luôn cho xong, nhưng lại chẳng thể nào trốn được thật, kết quả cả sáng mặt đều đỏ như gấc.
Nhưng mà nhìn hắn hào hứng như vậy, dù cô cảm thấy ngượng, nhưng thật lòng cũng… cũng rất vui…
Thôi thì cứ để người ta cười vài ngày, chờ mọi người quen rồi thì sẽ không trêu cô nữa.
Đông Đông vừa bực vừa tức cười quay lại bàn, muốn viết một tờ thông báo nghỉ ba ngày để đón năm mới, dán ra ngoài xong thì gom bút và nghiên mực trên bàn mang ra sân sau rửa.
Lúc cô rửa bút thì chợt thấy một đóa hoa trắng rơi vào trong thùng nước.
Bỗng dưng cô đứng đờ ra ở sân sau, ngửa đầu nhìn cành hoa trắng trên đầu, bất giác thấy tim mình loạn nhịp.
Không thấy cô ở trong phòng, Dịch Viễn tìm ra sân sau thì thấy cô đang nhìn cây mai kia, trên mặt có vẻ đau thương nhàn nhạt. Hắn nhìn rồi vô thức bước tới đằng sau cô, vươn tay ra ôm cô vào lòng.
Cô hơi giật mình, quay người thấy là hắn mới bình tĩnh lại.
“Nàng sao thế?” Hắn hỏi.
Đông Đông lắc đầu đáp: “Không, chỉ đột nhiên nghĩ tới, chẳng biết A Linh ra sao rồi.”
“Sao lại đột nhiên nhớ tới cô ta?”
“Mỗi năm hoa mai nở, ta sẽ mang một cành tới cho cô ấy.” Cô nhìn hắn nói: “Ngày này năm ngoái, ta còn ăn cơm cùng cô ấy, rồi mới về nhà.”
Hắn hơi ngẩn ra: “Nàng đón năm mới cùng cô ta sao?”
“Phải, đêm trừ tịch thiếu gia sẽ về Ứng Thiên Đường dùng cơm tất niên với lão gia và phu nhân, Bạch Lộ cũng gọi ta tới đó đón năm mới, nhưng ta tới ngoài cửa rồi thì chợt nhớ tới A Linh, nên mới cầm cành mai này tới thăm cô ấy. Ai ngờ cô ấy ăn cơm xong thì đuổi ta về, ta còn tưởng là cô ấy giận, nhưng hai ngày sau lại thấy cô ấy cắm cành mai trong bình, đặt ở trong phòng. Sau này, năm nào ta cũng tới đó ăn cơm tất niên với cô ấy.”
Dịch Viễn sửng sốt, giờ mới biết nữ nhân kia cũng đối xử với Đông Đông rất tốt.
Rõ ràng, cô ta biết Đông Đông không thể qua đêm trên đảo, cho nên mới đuổi cô về.
“Cô ấy rất thích hoa mai này.” Đông Đông nói tiếp: “Năm nào ta cũng giữ lại cành mai, trồng ở trên đảo. Cây nào cũng sống rất tốt, nở hoa tuyệt đẹp, trông còn đẹp hơn cả cành mai ban đầu. Nhưng năm nào cô ấy cũng bắt ta mang đi, có lúc ta nghĩ, có lẽ vì mai này cũng như cô ấy, sống hơn trăm năm ngàn năm, cho nên cô ấy mới thích chúng…”
Thở ra thật nhẹ, cô áp mặt mình lên ngực hắn, nói: “A Viễn, một người cô đơn sống hơn ngàn năm, là cảm giác gì?”
Hắn không biết, hắn nghĩ cô cũng không muốn hắn trả lời. Cho nên hắn chỉ siết chặt vòng tay, vỗ về lưng cô.
“Mẹ còn có cha, A Linh lại chẳng có gì.” Cô thì thầm: “Ta rất muốn thiếu gia có thể tìm cô ấy trở về.”
“Y sẽ làm vậy.”
Cảm giác lồng ngực hắn rung động, Đông Đông ngẩng đầu lên, thấy hắn nói: “Tống Ứng Thiên sẽ tìm cô ta trở về.”
Hắn nói chắc như vậy làm tim Đông Đông ấm lên, cô biết hắn vẫn không thích A Linh, nhưng cô đoán hắn sẽ vì cô mà chấp nhận sự tồn tại của A Linh.
“Lát nữa chúng ta lại mang cành mai tới đó, có được không?”
“Được.” Hắn đáp ngay mà chẳng cần suy nghĩ.
Đông Đông cong bờ môi, ấn môi mình lên môi hắn, vỗ về ngực hắn, thì thầm: “A Viễn, cám ơn chàng, ta yêu chàng.”
Nụ cười của cô ngọt ngào biết bao, đẹp đẽ biết bao.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, ôm ghì lấy eo cô, cúi đầu hôn cô say đắm.
Tuyết đã ngừng rơi.
Hoa mai trắng bay xuống theo làn gió.
Mùa xuân đã lặng lẽ đưa hơi ấm tới mọi nẻo đường…
~ Hết ~
Dịch Viễn chờ cô ra ngoài rồi mới nhìn về phía Tống Ứng Thiên, hỏi: “Nếu mẹ nàng đã trở lại, thì tại sao Long tộc còn tới tìm Đông Đông?”
Tống Ứng Thiên nhếch môi nói: “Không gian mà Long tộc ở là dựa vào Long quân mới tồn tại được, họ sống yên ổn với con người không có gì xung đột. Nhưng nếu Long quân không còn ở đó thì không gian kia cũng sẽ bị tiêu hủy, và vô hình trung họ cũng mất đi chỗ sinh tồn. Đối với họ mà nói, nếu có thể có nhiều Long nữ hơn thì dĩ nhiên cũng tốt hơn. Cho nên họ mới muốn giết cậu, giết cậu rồi thì Đông Đông chẳng còn gì để lưu luyến nữa, cũng dễ chấp nhận lời triệu gọi của tộc hơn.”
“Ngài biết ư?” Hắn sững ra, nhướng mày.
“Lôi Phong là Quỷ Đầu đao, cũng chính là thanh đao của ngoại công ta.” Tống Ứng Thiên nhìn hắn nói tiếp: “Thanh đao đó có thể rạch không phá giới, chém ra một con đường thông qua giữa hai giới. Mỗi tháng y có thể chọn ra một hôm giờ tý để tới đây chơi cờ với ta một canh giờ. Đêm qua, y biết ta về nên đã tới thăm.”
Dịch Viễn càng sững sờ hơn, hỏi tới: “Tại sao ngài không cho Đông Đông biết?”
“Bởi vì rất nguy hiểm, năm đó vì không cho Long tộc tranh chấp với loài người nên Long quân đã dùng pháp trận ngăn ra một giới hạn, vạch rõ nhân giới và long giới. Nhưng thật ra cả hai giới đều ở cùng một nơi, chỉ khác tầng mà thôi. Nơi chúng ta ở là tầng một, chỗ họ ở là tầng hai, hai tầng này đều tồn tại song song, chỉ có điều chúng ta không cảm giác được họ và họ cũng khó phát hiện chúng ta. Song mỗi lần đến giờ tý thì ranh giới giữa hai bên sẽ mỏng như giấy vậy.”
Y nói tiếp: “Ở đảo quỷ thì càng đặc biệt hơn. Nếu muội ấy ở đây vào giờ tý, thì phong ấn sẽ suy yếu, muội ấy rất dễ bị triệu gọi và bị lôi tới một thế giới khác.”
Dịch Viễn sửng sốt, đến giờ mới biết, vì hôm ấy hắn trùng hợp bị kéo tới đó nên mới gặp được cha mẹ cô.
Lời của Tống Ứng Thiên khiến hắn sực hiểu ra một chuyện khác…
Cha mẹ cô vẫn ở trên đảo quỷ, ở tại chỗ này, ngay căn phòng này, ở cùng một nơi, chỉ khác không gian.
“Lúc Đông Đông tới, mẹ nàng có thấy được nàng không?”
Tống Ứng Thiên nhìn hắn cười nhạt, không trả lời trực diện mà chỉ nói gián tiếp: “Cô ấy là Long quân, là chủ nhân của đại trạch Động Đình.”
Vậy là đủ rồi.
Người phụ nữ kia có thể thấy rõ Đông Đông từ một nơi khác, thế nên Tống Ứng Thiên mới bảo cô lên đảo, mới để cô thỉnh thoảng tới đây giao đậu hũ.
Dịch Viễn lặng đi thật lâu mới có thể hỏi tiếp: “Nếu tuổi thọ của mẹ nàng đến rồi, thì Đông Đông nàng…”
Tống Ứng Thiên biết hắn đang lo lắng điều gì, bèn đáp: “Tuổi thọ của Long tộc rất dài, chỉ cần phong ấn của Đông Đông không bị giải trừ thì vẫn có thể làm người, và cũng tuân theo sinh lão bệnh tử như con người. Nếu phong ấn của muội ấy không bị giải trừ thì không tới lượt muội ấy.”
Dịch Viễn nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm thay cô.
Tống Ứng Thiên cười cười, nhắm mắt lại gãy khẽ một nốt huyền cầm, lắng tai nghe tiếng vọng lại khe khẽ trong phòng, hỏi: “Cậu nói xem, âm này có quá cao không? Ta cứ nghĩ âm của cây đàn này cao, nhưng sao chỉnh mãi vẫn sai âm.”
Đã quá quen với việc xoay vấn đề như chong chóng của người này, nên Dịch Viễn chỉ nhìn y đáp: “Ta không nghiên cứu về đàn.”
“Vậy à?” Tống Ứng Thiên cười nhẹ tiếc nuối, thở dài tiếp lời: “Đáng tiếc, có lẽ đàn này ta không sửa được rồi.”
Dù nói thế nhưng bàn tay y vẫn đặt lên đàn, ấn vào dây đàn, nhẹ nhàng gảy lại một lần nữa.
Trong lúc ấy, trên môi y vẫn giữ nguyên nụ cười. Vừa rồi khi Đông Đông nhắc tới A Linh, người này thể hiện như hoàn toàn không để ý, như thể nữ nhân kia bỏ đi cũng chẳng hề gì. Nhưng Dịch Viễn chú ý thấy tay y từ nãy tới giờ luôn vuốt ve dây đàn.
Tiếng đàn lại vang lên yếu ớt, quanh quẩn khắp phòng.
Dịch Viễn nhìn nam nhan đang gảy dây đàn, lưỡng lự một lát rốt cuộc vẫn phải căng miệng nói: “A Linh cô ta… tuy mở phong ấn của Đông Đông, nhưng cô ta cũng đã cứu nàng. Đông Đông đã nói với ta rằng ngay lúc cô ta mở phong ấn đã hối hận. Nếu A Linh không rạch tay lấy máu để vẽ trận, không kéo dài thời gian, thì ta cũng không thể nào tới kịp.”
Tống Ứng Thiên nghe vậy thì mở mắt ra nhìn hắn.
Dịch Viễn nhìn thẳng lại y, thẳng thắng thừa nhận: “Trước đây ta rất không ưa cô ta, nhưng có lẽ, thật ra cô ta cũng không tệ hại tới mức ấy.”
“Thật vậy sao?” Tống Ứng Thiên sụp mắt xuống, bên môi nở nụ cười, nhưng trông càng khổ hơn.
“Cô ta tệ hay không tệ chẳng phải ta định đoạt, nếu như ngài cũng không biết, thì ta đây càng chẳng thể nào biết được.”
Nói rồi Dịch Viễn đứng dậy, bước ra ngoài.
Vừa ra tới cửa thì hắn bỗng khựng lại, ngoái đầu nhìn nam nhân đang ngồi gảy đàn kia, lên tiếng nói:
“Ta không hiểu đàn, nhưng ngài đã sửa đến tận đây rồi, nếu vứt nó đi thì nó vẫn mãi mãi như vậy. Còn nếu không nỡ bỏ đi, thì sợ gì mà không thử lại?”
Tống Ứng Thiên sửng sờ, bất chợt mỉm cười, nhỏ giọng thì thào.
“Phải, sợ gì mà không thử lại… sợ gì chứ…”
Sau đó, y bèn ôm đàn xoay người sang hướng khác, tiếp tục ngắm từng bông tuyết bay lả tả trên không trung, vừa gảy dây đàn, vừa lắng tai nghe tỉ mỉ.
Thấy y lại rơi vào thế giới của mình, Dịch Viễn không nói thêm gì mà chỉ rời khỏi phòng, tới nhà bếp để phụ Đông Đông.
Tiếng đàn cầm vang lên đứt quãng, vọng lại xa gần, tiếng này rồi tiếng khác, lần này rồi lần khác. Chẳng biết qua bao lâu, tiếng đàn rời rạc bỗng nối liền, đan thành một bản nhạc.
Bản này rất quen thuộc, là bản mà A Linh đã từng gảy.
Lúc hắn ra khỏi bếp đi gánh nước, thì nhìn thấy cánh rừng bên ngoài cửa chẳng biết từ bao giờ màn sương mù đã tụ lại, vây vòng quanh đảo quỷ.
Hắn ngơ ngẩn nhìn màn sương dầy đặc, hiểu ra, trong tích tắc ngắn ngủi vừa rồi, mê hồn trận đã bị lập nên một lần nữa.
Nam nhân kia về đây đã ba ngày, trong ba ngày ấy chưa từng bày lại trận, song bây giờ, lại dựng lên.
Chẳng biết sao, hắn có cảm giác biết Tống Ứng Thiên làm vậy vì điều gì.
Xem ra, thiếu gia vô tâm với mọi thứ, giờ đây đã tới lúc không còn vô tâm.
Biết cái tên không gì không thể kia cũng sẽ khó chịu giống hắn, chẳng biết sao hắn lại cảm thấy hả hê.
Hắn cười khẽ xách nước vào phòng, Đông Đông bưng chén canh lên đón, múc một thìa thổi nguội rồi đưa tới bên miệng hắn:
“A Viễn, chàng nếm thử canh này xem.”
Hắn há miệng, uống xong thìa canh nóng mà cô đưa tới tận miệng, để dòng nước dịu dàng thấm qua họng làm ấm dạ dày.
“Ngon không? Còn thiếu vị gì nữa không?”
“Rất ngon.” Hắn cười nhìn cô dịu dàng: “Không cần thêm gì nữa, vị này ngon lắm rồi.”
Cô thấy thế thì nở nụ cười ngượng, múc thêm một thìa nữa cho hắn: “Ta có bỏ thêm ít gừng, chàng uống nhiều chút để người ấm lên.”
“Chẳng phải canh này cho Tống Ứng Thiên sao?” Hắn buồn cười nhắc cô.
Mặt cô đỏ ửng, đáp: “Của thiếu gia là của thiếu gia, của chàng thì là của chàng, phần của thiếu gia ta đã mang tới cho ngài ấy rồi, chén này là của chàng.”
Dịch Viễn liếc thấy nồi canh nhỏ đã cạn đáy, cô để lại chén canh này cho hắn mà không giữ lại cho mình.
Nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, lòng bỗng ấm áp tới kỳ lạ.
Không nén nổi lòng, hắn nắm lấy bàn tay cô kéo cô ngồi cạnh, rồi múc một thìa đưa tới môi cô nói: “Vậy nàng cũng uống chút đi, trời lạnh lắm.”
“Chàng uống là được rồi, ta có phải ra ngoài đâu.” Cô đỏ mặt nói.
“Đừng cãi, cãi nữa thì canh nguội mất.” Hắn khăng khăng.
Đông Đông hết cách với hắn, đành phải há miệng ra trong khi mặt thì đỏ lựng, để cho hắn đút canh.
“Sao, ngon không?” Hắn cười nhìn cô.
“Canh này ta nấu mà.” Cô buồn cười.
“Vậy thì ngon rồi.” Hắn nói rồi lại cười, đút cho cô thìa nữa: “Nào, uống thêm hớp nữa.”
Cô lại phải uống thêm, nhưng khi hắn lặp lại lần thứ ba thì vội cản: “Chàng cũng uống đi.”
Hắn dúi thìa vào tay cô mà mắt chẳng buồn chớp, Đông Đông xấu hổ nhìn hắn, biết hắn muốn cô đút nên đành phải nhận lấy, vừa bực vừa tức cười nói:
“May mà Tô gia không ở đây, bằng không để huynh ấy nhìn thấy thì coi chàng có biết xấu hổ hay không.”
Tuy nói thế nhưng cô vẫn đút canh cho hắn.
Dịch Viễn nghe nhưng chỉ cười nói: “Tiếc là lão không tới, nếu lão mà tới thì ta rất muốn cho lão nhìn, để lão ganh tỵ tới đỏ mắt, về nhà thể nào cũng bắt Bạch Lộ đút gấp hai lần.”
Đông Đông bị câu nói đùa của hắn chọc cười, nhưng vẫn không chịu thua bèn vặt lại. Hai người cứ ta một thìa, nàng một thìa, ta một lời, chàng một câu đấu võ mồm, cứ thế mà uống sạch cả chén canh nóng hổi.
Bông tuyết ngoài phòng vẫn rơi là đà.
Mùa đông năm nay lạnh tới khắc nghiệt.
Nhưng tim của hắn vẫn vô cùng ấm áp, bởi vì cô mà ấm nóng.
Sang năm.
Mùa Đông đã sắp hạ màn, hoa mai tháng chạp lặng lẽ nở rộ trên đầu cành.
Nữ nhân mở song cửa sổ nhìn ra sân sau, ngồi bên chiếc bàn con phía cuối giường, cầm bút vẽ hai bức môn thần oai phong.
Ngoài cửa sổ, mai vàng lắc lư theo làn gió nhẹ, lặng lẽ rơi xuống một đóa bay vào bên song cửa sổ, nhẹ nhàng rơi vào trong bát nước rửa bút, cô không chú ý chỉ tiếp tục vẽ thật chuyên tâm.
Sau nửa canh giờ, rốt cuộc cô cũng hoàn thành hai bức môn thần, vốn định đem dán lên. Nhưng tới khi cầm lên nhìn thử, thì cô càng nhìn càng thấy xấu hổ, vừa rồi vẽ tranh cô không phát hiện, giờ vẽ xong rồi cô mới biết mình vừa làm gì. Ngẫm nghĩ một lát cô vẫn thấy nên bỏ đi thì hơn, bèn vội vàng cuộn tròn hai bức họa lại, nhét vào giá sách.
Nào ngờ cô mới lấy tay về thì một cái tay to đã vỗ lên đầu vai cô.
Cô giật bắn ngoảnh đầu lại, thấy hắn đã tới đây từ lúc nào chẳng hay.
“Đông Đông, chẳng phải nàng vẽ tranh môn thần sao? Hay là để ta dán lên cho nàng nhé?”
Cô đỏ chín mặt đáp ngay tắp lự: “Không cần, không cần, ta bất cẩn làm hư tranh mất rồi, để sáng mai ta vẽ lại bức khác.”
“Làm hư tranh? Không thể nào, lúc nãy ta thấy nàng phác họa sơ qua, nhìn đẹp lắm mà.” Hắn tò mò thò tay ra, cầm lấy bức tranh mà cô vừa để lên: “Để ta coi chút.”
“Chờ đã, chàng đừng nhìn, chả đẹp chút nào hết… chàng trả tranh lại cho ta đi…” Đông Đông vừa quýnh vừa ngượng, luống cuống với tay ra chộp lấy cánh tay hắn, nhưng tên nam nhân thích trêu người này còn giơ tay lên cao hơn, làm cô với không tới.
“Chả đẹp gì hết thì nàng giấu làm gì?”
“Ta… ta… không muốn chàng xem…”
Thấy hắn sắp mở cuộn tranh ra, Đông Đông dưới tình thế cấp bách, không cố tóm lấy tay hắn nữa mà chuyển sang bịt mắt hắn.
Hắn thấy vậy thì bật cười: “Đông Đông à, nàng nghĩ làm vậy là có thể…”
Hắn còn chưa nói nốt câu, cô đã hôn lên môi hắn.
Hắn ngửa đầu lùi ra sau, nói: “Ta không…”
Cô chuyển qua hôn hầu kết hắn, làm hắn nín thở.
“Đông Đông…”
Bàn tay cô đang bịt mắt hắn bỗng trượt xuống vòng qua cổ, kéo hắn lại gần.
Hắn hoàn toàn hết cách chống cự, ngay lúc cô mở cái miệng nhỏ ra ngậm vành tai hắn thì hắn đã mất hết tự chủ, lập tức thả cuộn tranh trong tay ra rồi ôm lấy eo cô.
Được rồi, hắn nghĩ cô quả thật có thể ngăn hắn rồi.
Giây tiếp theo hắn nhận thua, loáng cái bế bổng cô lên, đặt bên giá sách.
“Khoan đã… khoan đã… A Viễn… cửa sổ…” Đông Đông thở gấp liên hồi, xấu hổ nhắc hắn: “Cửa sổ… còn chưa có… a… A Viễn…”
Hắn ngậm chặt môi cô, không cho cô ho he gì nữa.
Lúc hắn tiến vào, gương mặt cô đã ngượng tới bốc khói. Tư thế này, lúc hắn cho cô xem qua Xuân Cung đồ, lúc đó cô còn tự hỏi sao làm được, nhưng hắn thật sự cứ thế mà ôm cô tiến vào, tới quần áo cũng chẳng thèm cởi.
Hơn nữa, tư thế này khiến cô không có chỗ dùng sức, chỉ còn biết theo hắn, để hắn đi vào thật sâu, thật sâu…
Đông Đông khẽ nhíu đôi mày thanh tú, ưm lên một tiếng không cưỡng được, vừa sợ bị người ta nhìn thấy, nhưng cũng vừa bấu chặt lấy bờ vai săn chắc của hắn, phát run trong ngực hắn mặc cho hắn giày vò.
Sau đó, khi cô khẽ kêu lên một tiếng thì hắn bỗng hôn cô, hôn rất sâu, giao mình hết cho cô.
Cánh hoa sắc trắng lặng lẽ nương theo gió đi lạc vào song cửa sổ, cơn gió lạnh tấp vào người làm cô run rẩy. Hắn vươn đầu lưỡi liếm vào cặp môi đang phát run của cô, lần này tới lần khác.
Sau đó hắn mới cam lòng duỗi một tay ra kéo sập song cửa gỗ bên cạnh, để nó đóng lại.
Trong phòng không còn ánh mặt trời, chợt tối xuống tù mù.
Hắn bế cô lên giường, cởi quần áo của cả hai ra rồi lại quấn lấy cô thêm bận nữa. Sau ân ái cô lả đi, ngủ thật say, còn tinh thần hắn thì vẫn sáng láng.
Muốn cho cô ngủ một giấc trưa thật ngon, hắn bèn rón rén xuống giường, mặc quần áo rồi nhìn sang hai bức tranh kia.
Hắn bước tới nhặt hai cuộn tranh lên, tò mò không biết rốt cuộc là cô đang giấu cái gì, chẳng phải là bức môn thần sao? Có gì để giấu đâu? Ai ngờ hắn vừa mở ra nhìn thì tức khắc nghệt cả người.
Dịch Viễn trợn mắt nhìn hai bức môn thần, một giây sau lập tức cười phá lên.
Đó là môn thần không sai, nhưng hai ông môn thần này đều có cùng một gương mặt…
Mặt của hắn.
Cô không định vẽ hắn, hắn biết, hắn đã liếc qua bức phác thảo của cô, trong đó vốn là hai môn thần đĩnh đạc oai hùng, còn có chòm râu dài nữa. Nhưng hai bức tranh này, tuy mặc chiến bào, tay cầm đại đao, nhưng lại có mặt của hắn.
Thảo nào cô muốn giấu.
Hắn nhoẻn miệng cười nhìn hai môn thần này, rồi nhìn qua tiểu nữ nhân đang ngủ say sưa trên giường, không hiểu sao có chút đắc ý.
Cuộn hai bức môn thần lại, hắn dào dạt sung sướng đi vào bếp cầm chén tương hồ, rồi vòng ra ngoài cửa lớn, hăm hở dán lên.
Sau khi tỉnh lại, Đông phát hiện hắn làm gì thì ngượng tới chín mặt, quýnh quánh muốn gỡ bức môn thần đó xuống, rồi lại bị hắn cản đường, ôm thẳng lên giường.
Mỗi lần cô muốn xé bức môn thần ngoài cửa kia, thì hắn cứ làm theo cách đó, năm lần bảy lượt. Cô hết cách, dù ngượng nhưng chỉ đành chiều theo ý hắn. Thành thử mấy ngày liền khách nhân tới tiệm vừa nhìn thấy hai bức môn thần đó là chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn còn chả thèm ngại gặp ai cũng nói đó là tranh cô vẽ.
Hại cô lần nào cũng muốn bỏ trốn luôn cho xong, nhưng lại chẳng thể nào trốn được thật, kết quả cả sáng mặt đều đỏ như gấc.
Nhưng mà nhìn hắn hào hứng như vậy, dù cô cảm thấy ngượng, nhưng thật lòng cũng… cũng rất vui…
Thôi thì cứ để người ta cười vài ngày, chờ mọi người quen rồi thì sẽ không trêu cô nữa.
Đông Đông vừa bực vừa tức cười quay lại bàn, muốn viết một tờ thông báo nghỉ ba ngày để đón năm mới, dán ra ngoài xong thì gom bút và nghiên mực trên bàn mang ra sân sau rửa.
Lúc cô rửa bút thì chợt thấy một đóa hoa trắng rơi vào trong thùng nước.
Bỗng dưng cô đứng đờ ra ở sân sau, ngửa đầu nhìn cành hoa trắng trên đầu, bất giác thấy tim mình loạn nhịp.
Không thấy cô ở trong phòng, Dịch Viễn tìm ra sân sau thì thấy cô đang nhìn cây mai kia, trên mặt có vẻ đau thương nhàn nhạt. Hắn nhìn rồi vô thức bước tới đằng sau cô, vươn tay ra ôm cô vào lòng.
Cô hơi giật mình, quay người thấy là hắn mới bình tĩnh lại.
“Nàng sao thế?” Hắn hỏi.
Đông Đông lắc đầu đáp: “Không, chỉ đột nhiên nghĩ tới, chẳng biết A Linh ra sao rồi.”
“Sao lại đột nhiên nhớ tới cô ta?”
“Mỗi năm hoa mai nở, ta sẽ mang một cành tới cho cô ấy.” Cô nhìn hắn nói: “Ngày này năm ngoái, ta còn ăn cơm cùng cô ấy, rồi mới về nhà.”
Hắn hơi ngẩn ra: “Nàng đón năm mới cùng cô ta sao?”
“Phải, đêm trừ tịch thiếu gia sẽ về Ứng Thiên Đường dùng cơm tất niên với lão gia và phu nhân, Bạch Lộ cũng gọi ta tới đó đón năm mới, nhưng ta tới ngoài cửa rồi thì chợt nhớ tới A Linh, nên mới cầm cành mai này tới thăm cô ấy. Ai ngờ cô ấy ăn cơm xong thì đuổi ta về, ta còn tưởng là cô ấy giận, nhưng hai ngày sau lại thấy cô ấy cắm cành mai trong bình, đặt ở trong phòng. Sau này, năm nào ta cũng tới đó ăn cơm tất niên với cô ấy.”
Dịch Viễn sửng sốt, giờ mới biết nữ nhân kia cũng đối xử với Đông Đông rất tốt.
Rõ ràng, cô ta biết Đông Đông không thể qua đêm trên đảo, cho nên mới đuổi cô về.
“Cô ấy rất thích hoa mai này.” Đông Đông nói tiếp: “Năm nào ta cũng giữ lại cành mai, trồng ở trên đảo. Cây nào cũng sống rất tốt, nở hoa tuyệt đẹp, trông còn đẹp hơn cả cành mai ban đầu. Nhưng năm nào cô ấy cũng bắt ta mang đi, có lúc ta nghĩ, có lẽ vì mai này cũng như cô ấy, sống hơn trăm năm ngàn năm, cho nên cô ấy mới thích chúng…”
Thở ra thật nhẹ, cô áp mặt mình lên ngực hắn, nói: “A Viễn, một người cô đơn sống hơn ngàn năm, là cảm giác gì?”
Hắn không biết, hắn nghĩ cô cũng không muốn hắn trả lời. Cho nên hắn chỉ siết chặt vòng tay, vỗ về lưng cô.
“Mẹ còn có cha, A Linh lại chẳng có gì.” Cô thì thầm: “Ta rất muốn thiếu gia có thể tìm cô ấy trở về.”
“Y sẽ làm vậy.”
Cảm giác lồng ngực hắn rung động, Đông Đông ngẩng đầu lên, thấy hắn nói: “Tống Ứng Thiên sẽ tìm cô ta trở về.”
Hắn nói chắc như vậy làm tim Đông Đông ấm lên, cô biết hắn vẫn không thích A Linh, nhưng cô đoán hắn sẽ vì cô mà chấp nhận sự tồn tại của A Linh.
“Lát nữa chúng ta lại mang cành mai tới đó, có được không?”
“Được.” Hắn đáp ngay mà chẳng cần suy nghĩ.
Đông Đông cong bờ môi, ấn môi mình lên môi hắn, vỗ về ngực hắn, thì thầm: “A Viễn, cám ơn chàng, ta yêu chàng.”
Nụ cười của cô ngọt ngào biết bao, đẹp đẽ biết bao.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, ôm ghì lấy eo cô, cúi đầu hôn cô say đắm.
Tuyết đã ngừng rơi.
Hoa mai trắng bay xuống theo làn gió.
Mùa xuân đã lặng lẽ đưa hơi ấm tới mọi nẻo đường…
~ Hết ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook