Tiểu Noãn Đông
-
Quyển 2 - Chương 22-2
Edit:Yunchan
Thiếu gia Dịch gia muốn thành thân, mà người muốn cưới lại là Lôi Đông Đông có đôi tai không nghe được của tiệm đậu hũ Lôi gia.
Trong nháy mắt, tin này đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ, ai nấy đều bàn luận rầm rộ, người nhiều chuyện còn chạy tới tận phường giấy Dịch gia, bất kể là có đọc sách hay chưa, biết được mấy chữ cũng muốn tới nghe đôi lời tán dóc, nghe ngóng ít tin tức. Thư sinh mua giấy về viết chữ, thợ làm ô mua giấy về chườm ô, người bán đồ ăn mua giấy về làm túi đựng, còn người nào ít tiền thì tới mua một tờ giấy nháp cũng được nốt.
Trong nhất thời, phường giấy Dịch gia vốn đã đông như trẩy hội, giờ đây lại càng bát nháo tới nỗi cửa chính sắp bị người ta san bằng tới nơi.
Trong khi tiệm đậu hũ Lôi gia ở cuối chợ thì hai ngày liền không treo cờ, cửa sổ tiệm cũng đóng im ỉm, dù có tới cũng chẳng nhìn ngó được gì.
Cơ mà, vẫn có dăm ba người lúc đi ngang qua sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ vào căn tiệm nhỏ này xì xầm bàn tán.
“Nhìn đi, là cửa tiệm mà ta hay tới mua đậu hũ đấy, đậu hũ ở đây ăn ngon lắm.”
“Tin này rốt cuộc là thật hay giỡn thế? Dịch thiếu mà lấy một cô nương bán đậu hũ sao?”
“Vậy nếu không lấy cô ta thì sao tiệm đậu hũ này không mở cửa buôn bán đi?”
“Nhưng chả phải cô nương kia không thông minh sao? Nghe đâu tai còn không nghe được. Dịch thiếu muốn loại cô nương nào mà không có chứ, sao cứ nhất quyết chọn cô ta? Có khi nào chỉ là tin vịt thôi không?”
Lời đồn truyền qua miệng nhiều người từ đầu trên cuối ngõ tới tửu lâu trà phường, dù đi tới đâu cũng có thể nghe ai đó đàm luận về cái tin tức giật gân này.
“Chả hiểu nỗi Lôi cô nương này có gì hay? Có khi nào Dịch thiếu bị hạ cổ độc không?”
“Câu này không thể nói bậy bạ đâu, hạ cổ người ta là phạm tội, sẽ bị bắt tới nha môn. Nói không chừng, Dịch thiếu yêu tiểu cô nương kia thì sao.”
“Tiểu cô nương nỗi gì, ta nghe nói cô ta sắp hai mươi ba rồi, là gái lỡ thì đấy, ta thấy nhất định là đồn bậy rồi.”
“Xì, việc này mà đồn bậy được à, nhị thúc ta là người của phường giấy, ta hỏi thì ông ấy bảo, chính tai nghe Dịch thiếu nói với Lý tổng quản là muốn thành thân với cô nương Lôi gia, chọn ngày tốt gần nhất rồi đưa vào cửa.”
“Mẹ ta cũng nói y vậy, bà ấy làm trong phường giấy mười tám năm rồi chứ chả ít đâu.”
“Nhanh vậy sao, đừng nói là cô nương kia đã…” Người nọ không dám nói toạc ra mà vẽ một vòng tròn trên bụng.
“Ta thấy chắc mẩm là vậy, bằng không sao Dịch phu nhân lại để cho Dịch thiếu cưới một cô nương lớn tuổi không môn đăng hộ đối, đã vậy tai còn không nghe được nữa chứ.”
“Đúng thế, ta nghe nói cô nương đó chẳng những không nghe được mà đầu óc còn không minh mẫn nữa cơ.”
“Theo ta nếu Dịch phu nhân biết chuyện nhất định sẽ tức tới chết giấc, Lôi cô nương có vào cửa được hay không còn chưa chắc đâu.”
“Nói lại thì, Dịch thiếu cũng thật là, kén chọn lâu như vậy mà không chọn được cô nương nào, chọn tới chọn lui cuối cùng lại chọn phải một cô nương bán đậu hũ, ta thấy cũng chẳng khá hơn chút nào.”
Người lắm chuyện cứ nhai đi nhai lại từ sáng tới tối, làm lời đồn lan xa trăm dặm.
Các cô nương nghe được thì vừa ước ao vừa ghen ghét với Lôi Đông Đông, các nam nhân nghe xong thì phần đông là mỉa mai Dịch Viễn.
Đông Đông xách giỏ thức ăn đứng ở ven chợ, tuy cô không nghe được nhưng cũng biết mọi người đang nói gì, vì dù đứng thật xa cô vẫn nhìn thấy miệng của những người đó.
Mới chưa đầy hai ngày mà việc ấy đã khiến tất cả mọi người trong tòa thành này sục sôi.
Ở trà lâu đối diện ai ai cũng đang nhắc tới chuyện này, những người đi ngang qua cô cũng đang xúm xít bàn chuyện này, thậm chí hai vị đại thẩm đứng ngay cạnh cô cũng nói thao thao tới nỗi nước miếng tung bay, nhưng căn bản không nhận ra cô là người trong cuộc.
Cô dời tầm mắt đi không để mình thấy nữa, thầm thở dài.
Song cánh cửa trước mắt đúng lúc này lại bật mở.
Người đó nhìn thấy cô thì hơi sửng sờ.
“Lôi cô nương.”
Cô nhìn người nam nhân mặc quan phục mà lại chưa đội mũ quan kia, mỉm cười cất giọng: “Thu bộ đầu, chào buổi sáng.”
“A, chào.” Thu bộ đầu nhìn cô ngây ngốc, nhất thời không phản ứng kịp.
“Đây là hai món chay mà ta đã hứa làm cho ngài hôm bữa.” Cô ngửa đầu nhìn y, đưa giỏ đồ ăn trong tay qua rồi mỉm cười nói tiếp: “Chúc lão phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.”
“Đa tạ.” Y nâng tay nhận lấy giỏ đồ ăn.
“Ta còn có việc, đi trước, lần này cảm tạ Thu bộ đầu ngài đã chiếu cố.” Nói rồi cô khom lưng thi lễ với y, sau đó mới quay lưng đi. Nhưng nam nhân kia lại đột nhiên giơ tay ra giữ cô lại.
“Khoan đã.”
Đông Đông giật mình ngoái đầu lại, thấy y nhìn cô bằng ánh mặt hoang mang, hỏi: “Cô nương phải xuất giá thật ư?”
Bị y nắm tay làm cô hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Ừ.”
Mắt Thu bộ đầu sa sầm: “Gả cho Dịch thiếu sao?”
Cô lưỡng lự một lát, nhưng cuối cùng vẫn không phủ nhận, gật đầu lần nữa: “Đúng vậy.”
“Nếu như ta nói…” Thu bộ đầu hé môi, nhưng chưa nói hết câu thì một hòn đá bỗng lao thẳng tới tay, y lập tức thả bàn tay đang cầm tay cô ra, lật tay đón lấy, tuy không bị hòn đá đó đập trúng, nhưng lực dội lại của nó rất mạnh làm lòng bàn tay y đau rát.
Thu bộ đầu giương mắt, thấy trong con hẻm đối diện có một nam nhân đang đứng đó, nhìn y bằng ánh mắt rét lạnh.
Y nhẹ buông tay, Đông Đông lập tức chộp lấy tay mình lui nhanh ra sau, sau đó mới hỏi: “Thu bộ đầu, làm sao vậy?”
Nói rồi cô ngoảnh đầu qua, muốn xem y đang nhìn gì.
Cô vừa quay qua, đã thấy nam nhân kia chậm rãi bước tới.
Nhìn thấy hắn cô bỗng nghệt ra, bàn tay nhỏ không giơ lên mà chỉ quơ quơ dưới thấp như kiểu xua cún, nhưng nam nhân đó lại giả bộ không thấy, cứ rảo bước đi băng qua đường cái.
Đông Đông quýnh lên, vội vàng ngoảnh qua nhìn Thu bộ đầu, nói mà mặt đỏ tới mang tai: “Xin lỗi, ta nói với y là mình tự đi được, nhưng y vẫn muốn theo.”
Trong phút chốc Thu bộ đầu chợt nhận ra, trong chuyện này mình đã chậm chân, lòng của cô đã trao cho tên đó.
Thế nhưng nhìn cái tên kiêu căng hợm hĩnh kia, y ngẫm lại thì thấy không cam lòng, không nhịn được mở miệng hỏi: “Lôi cô nương, Dịch gia nhà cao cửa rộng nhưng không phải là nơi tốt đẹp gì, cô nương có chắc muốn vào đó không?”
Cô có chắc không?
Hai hôm nay cô hầu như không ngủ giấc nào, chỉ để suy nghĩ việc này.
Bất giác Đông Đông ngoảnh đầu nhìn nam nhân đang đi tới.
Hắn anh tuấn cao lớn như vậy, trông lóa mắt hệt như ánh mặt trời mùa hè, thu hút ánh mắt của mọi người.
Nam nhân này hơn hẳn cô về mọi mặt, tựa như trời với đất, giống như mây với bùn. Thân là thiếu gia Dịch gia, hắn gần như là chủ trong thành này, có nửa số người trong thành đều dựa cả vào hắn để kiếm sống. Vậy mà giờ đây hắn lại muốn cưới cô làm thê tử.
Cô có chắc không? Cô vẫn luôn hỏi chính mình câu ấy, nhưng khi nhìn thấy hắn thì cô đã hiểu ra, dù hai ngày trước có lẽ cô còn ngờ vực, nhưng thời gian trôi qua cô đã xác định được một việc.
Cô thích hắn, rất thích hắn, ngoài cha và mẹ ra thì hắn chính là người cô quan tâm nhất trên đời này.
Nếu có thể cô muốn ở bên cạnh hắn mãi cho tới khi hắn phát chán cô mới thôi.
Cho nên, Đông Đông ngoảnh mặt lại nhìn Thu bộ đầu, gật đầu rồi nhoẻn miệng cười:
“Phải, ta chắc chắn.”
Thu bộ đầu nhìn nụ cười trên môi và tình ý trong mắt cô mà im bặt, không nói nên lời.
Nụ cười này không phải dành cho y, tình ý đó cũng không phải vì y.
Mấy tháng qua, ngày nào y cũng tới chỗ cô ăn điểm tâm, mua đậu hũ, nhưng chưa bao giờ thấy cô cười như vậy, cũng chưa từng thấy vẻ mặt dịu dàng này của cô.
Thế nên, cuối cùng y chỉ có thể nói lên lời tiếc nuối: “Dịch thiếu là một nam nhân may mắn.”
Đông Đông nhìn y kinh ngạc, buột miệng thốt lên: “Ta còn tưởng là mọi người sẽ thấy ta may mắn.”
“Không, ta tin người may mắn là hắn.” Thu bộ đầu nhìn cô, cười khổ nói: “Chúc mừng.”
Đông Đông không ngờ nổi mình lại nghe được câu này từ y, cũng không ngờ hóa ra được người ngoài chúc phúc lại làm cô vui mừng đến thế.
Mặt cô đỏ ửng, đáp lại: “Cảm tạ.”
Gần như đúng lúc đó thiếu gia Dịch gia bước tới sau lưng, đứng lại rồi chạm nhẹ vào cánh tay cô.
Cô ngoảnh mặt sang, bối rối hạ giọng: “Sao chàng lại tới đây? Chẳng phải ta bảo chàng đừng tới rồi sao?”
“Ta ăn no quá nên tản bộ một lát cho tiêu cơm.” Hắn nói với vẻ mặt vô tội.
Đông Đông vừa bực vừa buồn cười, nhác thấy trên đường đã có người nhận ra hắn, bèn nhanh chóng quay lại nói với Thu bộ đầu: “Xin lỗi, quấy rầy ngài rồi, hai ta đi trước.”
Nói rồi cô hấp tấp bước xuống bậc thềm đá rồi bỏ đi thật nhanh.
Lúc này Dịch Viễn mới chịu nhấc gót lẽo đẽo theo đuôi cô.
“Chàng đừng đi gần ta như vậy, dù chàng không biết người ta nhưng cả thành này ai cũng biết chàng hết đấy.” Đông Đông phát hiện mọi người đang nhìn mình thì lên giọng càu nhàu. Lúc cô mới tới đây chẳng ai buồn liếc cô lấy một cái, nhưng giờ bị hắn bám đuôi thế này thì cô lại trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Nhưng hắn vẫn tỉnh bơ như không nghe thấy, cứ thong dong đi bên cạnh cô.
Cô muốn ngoái đầu xem thử hắn có nói gì hay không, song lại lo người ta sẽ đoán ra mình là ai, nên chỉ còn biết hướng thẳng mắt đi xăm xăm tới trước.
Kết quả là vì quá căng thẳng mà cô bất giác càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, rốt cuộc sơ ý vấp vào hòn đá trên đường, cả người té nhào tới trước.
“Á ———–“ Cô hét ra tiếng.
Trong nháy mắt Dịch Viễn bỗng vươn phắt cánh tay ra kéo cô lại, cô vỗ vỗ ngực, hoàn hồn rồi mới nhận ra hắn đang ôm mình trước mặt tất cả mọi người. Cô hớt hải muốn lùi lại nhưng hắn vẫn giữ rịt lấy tay cô không thả.
Lần này những người vốn không để ý cũng hướng mắt qua, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn hết về hướng này.
“Chàng… Chàng thả ra…” Đông Đông ngượng chín cả mặt, xấu hổ nhìn hắn kêu khẽ.
“Không thả.”
Gì? Cô nhìn hắn ngờ nghệt.
Dịch Viễn sụp mắt nhìn cô, nói bình thản: “Tới đi đường mà nàng còn ngã được, vậy ta nên nắm chắc thì tốt hơn.”
“Nhưng… Nhưng mọi người đang nhìn…” Cô vừa quýnh vừa ngượng, cả gương mặt đỏ tới muốn bốc khói.
“Muốn nhìn thì nhìn, cũng chẳng mất miếng thịt nào.” Hắn nói, dắt tay cô đi tới trước.
Cái… Cái gì cơ?
Đông Đông há hốc mồm, tuy không muốn làm người ta chú ý, nhưng tay bị hắn nắm chặt nên cô chẳng thể làm gì khác hơn là đuổi nhanh theo hắn, đỏ bừng mặt nói thầm: “Đúng là không mất miếng thịt nào, nhưng chàng quen bị người ta nhìn ngó còn ta thì không quen, huống hồ hai chúng ta còn chưa thành thân, trên đường… trên đường công khai nắm tay nhau như vậy…”
Hắn lờ tịt đi, một mực nắm tay cô băng qua biển người đang tự động tách ra.
Dòng người hai bên bu lại ngày một đông hơn, đằng sau còn là hàng dãy dài hóng xem trò hay.
Tuy không nghe được gì nhưng Đông Đông nhìn cũng biết mọi người đã đoán ra mình là ai mất rồi. Cô không dám nhìn vào miệng ai cả, chỉ chăm chăm cúi đầu cụp mắt nhìn thẳng vào nền đá dưới chân, sợ lại bất cẩn té sấp, lúc đó mới nguy to.
Nào ngờ đúng lúc này hắn bỗng ngừng lại.
Cô giật bắn, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, buộc lòng phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn rũ mắt nhìn cô, hỏi: “Dưới đất có tiền à?”
Mặt cô càng đỏ hơn, nhỏ giọng trả lời: “Không có.”
“Vậy nàng cúi đầu làm gì?” Hắn cười nhướng mày.
Cô đỏ mặt tía tai đáp: “Ta sợ bị vấp nữa.”
Đó không phải là nguyên nhân thật sự, hắn và cô đều biết rõ.
Hắn nắm chặt tay cô, nhìn cô dịu dàng, nói chắc nịch: “Ta sẽ không để nàng ngã nữa.”
Đông Đông biết hắn muốn cô ngẩng đầu.
“Đừng sợ.” Hắn trấn an.
Muốn không sợ thật là khó.
Bao nhiêu năm qua cô đã tạo thành thói quen ra khỏi nhà thì phải cố giữ khiêm tốn, không để ai chú ý tới mình. Tuy năm tháng dần qua, dần dần cũng chẳng còn ai hiếp đáp cô nữa, nhưng cô vẫn sợ hãi ánh mắt mọi người. Ra khỏi nhà, không còn ở nơi mà mình quen thuộc thì cô sẽ giống hệt như chim sợ cành cong, rụt rè thận trọng.
“Đừng sợ.” Hắn nói tiếp, ánh mắt sâu thẳm chỉ nhìn cô chăm chú.
Ngước mắt nhìn nam nhân này, cô có thể cảm giác được bàn tay ấm áp của hắn đang ôm trọn lấy bàn tay cô.
Cơn gió lạnh lẽo kéo tới, thổi lay mái tóc của cô và hắn.
Hắn không hề nhìn sang hướng khác, không thèm để tâm đến tiếng xì xào huyên náo của những người bên ngoài, hắn chỉ nhìn mỗi cô, thấy mỗi cô.
Tim hơi run rẩy.
Trước đây, thật lâu trước đây, ở trước mặt người khác hắn sẽ tránh né cô, cô biết hắn nghĩ rằng ở gần cô rất mất mặt, vì ai ai cũng nói cô ngốc, chế nhạo cô là đồ ngốc, cho nên tuy buồn bã nhưng cô không trách hắn. Về sau hai người gặp lại nhau, hắn luôn tới nhà cô vào ban đêm, chưa từng xuất hiện vào ban ngày. Lúc ấy cô còn tưởng hắn vẫn nghĩ rằng ở gần cô là việc làm mất mặt.
Tới tận hai ngày trước, tới tận buổi sáng hôm hắn tới tìm cô, tới tận lúc hắn nói muốn thành thân với cô, tới tận lúc ấy cô mới nhận ra chẳng biết từ bao giờ hắn đã không còn quan tâm tới ánh mắt của người ngoài nữa, không còn cảm thấy ở gần cô là mất mặt nữa.
Chuyện này… đã phát sinh từ bao giờ?
Cô không nói rõ được, cũng không nghĩ thông suốt nổi. Nhưng hắn đang ở đây, ngay trên đường lớn tấp nập người qua lại này, nắm tay cô, mặc mọi người nhìn ngó, để mọi người săm soi, để cho ai cũng biết người hắn muốn lấy, là cô.
Rõ ràng hắn để mọi người biết cũng như để cô biết, rằng ở gần cô không mất mặt.
Nỗi ngọt ngào ấm áp bỗng hâm nóng tim phổi, hơ ấm mắt mũi. Đông Đông nhìn người nam nhân sắp thành thân với mình này, thở sâu, sau đó chậm rãi khép lại kẽ hở giữa những ngón tay, cầm lại bàn tay hắn.
Khoảnh khắc đó bờ môi hắn bỗng cong lên, giữ chặt lấy ngón tay cô.
Cô nhìn hắn, bất giác mỉm cười đáp lại, hé môi để ba chữ thoát ra rồi trôi vào không khí:
“Ừ, không sợ.”
Tình cảm ấm áp trong mắt hắn càng thêm ấm, nét cười trên môi cũng càng sâu.
Thiếu gia Dịch gia muốn thành thân, mà người muốn cưới lại là Lôi Đông Đông có đôi tai không nghe được của tiệm đậu hũ Lôi gia.
Trong nháy mắt, tin này đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ, ai nấy đều bàn luận rầm rộ, người nhiều chuyện còn chạy tới tận phường giấy Dịch gia, bất kể là có đọc sách hay chưa, biết được mấy chữ cũng muốn tới nghe đôi lời tán dóc, nghe ngóng ít tin tức. Thư sinh mua giấy về viết chữ, thợ làm ô mua giấy về chườm ô, người bán đồ ăn mua giấy về làm túi đựng, còn người nào ít tiền thì tới mua một tờ giấy nháp cũng được nốt.
Trong nhất thời, phường giấy Dịch gia vốn đã đông như trẩy hội, giờ đây lại càng bát nháo tới nỗi cửa chính sắp bị người ta san bằng tới nơi.
Trong khi tiệm đậu hũ Lôi gia ở cuối chợ thì hai ngày liền không treo cờ, cửa sổ tiệm cũng đóng im ỉm, dù có tới cũng chẳng nhìn ngó được gì.
Cơ mà, vẫn có dăm ba người lúc đi ngang qua sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ vào căn tiệm nhỏ này xì xầm bàn tán.
“Nhìn đi, là cửa tiệm mà ta hay tới mua đậu hũ đấy, đậu hũ ở đây ăn ngon lắm.”
“Tin này rốt cuộc là thật hay giỡn thế? Dịch thiếu mà lấy một cô nương bán đậu hũ sao?”
“Vậy nếu không lấy cô ta thì sao tiệm đậu hũ này không mở cửa buôn bán đi?”
“Nhưng chả phải cô nương kia không thông minh sao? Nghe đâu tai còn không nghe được. Dịch thiếu muốn loại cô nương nào mà không có chứ, sao cứ nhất quyết chọn cô ta? Có khi nào chỉ là tin vịt thôi không?”
Lời đồn truyền qua miệng nhiều người từ đầu trên cuối ngõ tới tửu lâu trà phường, dù đi tới đâu cũng có thể nghe ai đó đàm luận về cái tin tức giật gân này.
“Chả hiểu nỗi Lôi cô nương này có gì hay? Có khi nào Dịch thiếu bị hạ cổ độc không?”
“Câu này không thể nói bậy bạ đâu, hạ cổ người ta là phạm tội, sẽ bị bắt tới nha môn. Nói không chừng, Dịch thiếu yêu tiểu cô nương kia thì sao.”
“Tiểu cô nương nỗi gì, ta nghe nói cô ta sắp hai mươi ba rồi, là gái lỡ thì đấy, ta thấy nhất định là đồn bậy rồi.”
“Xì, việc này mà đồn bậy được à, nhị thúc ta là người của phường giấy, ta hỏi thì ông ấy bảo, chính tai nghe Dịch thiếu nói với Lý tổng quản là muốn thành thân với cô nương Lôi gia, chọn ngày tốt gần nhất rồi đưa vào cửa.”
“Mẹ ta cũng nói y vậy, bà ấy làm trong phường giấy mười tám năm rồi chứ chả ít đâu.”
“Nhanh vậy sao, đừng nói là cô nương kia đã…” Người nọ không dám nói toạc ra mà vẽ một vòng tròn trên bụng.
“Ta thấy chắc mẩm là vậy, bằng không sao Dịch phu nhân lại để cho Dịch thiếu cưới một cô nương lớn tuổi không môn đăng hộ đối, đã vậy tai còn không nghe được nữa chứ.”
“Đúng thế, ta nghe nói cô nương đó chẳng những không nghe được mà đầu óc còn không minh mẫn nữa cơ.”
“Theo ta nếu Dịch phu nhân biết chuyện nhất định sẽ tức tới chết giấc, Lôi cô nương có vào cửa được hay không còn chưa chắc đâu.”
“Nói lại thì, Dịch thiếu cũng thật là, kén chọn lâu như vậy mà không chọn được cô nương nào, chọn tới chọn lui cuối cùng lại chọn phải một cô nương bán đậu hũ, ta thấy cũng chẳng khá hơn chút nào.”
Người lắm chuyện cứ nhai đi nhai lại từ sáng tới tối, làm lời đồn lan xa trăm dặm.
Các cô nương nghe được thì vừa ước ao vừa ghen ghét với Lôi Đông Đông, các nam nhân nghe xong thì phần đông là mỉa mai Dịch Viễn.
Đông Đông xách giỏ thức ăn đứng ở ven chợ, tuy cô không nghe được nhưng cũng biết mọi người đang nói gì, vì dù đứng thật xa cô vẫn nhìn thấy miệng của những người đó.
Mới chưa đầy hai ngày mà việc ấy đã khiến tất cả mọi người trong tòa thành này sục sôi.
Ở trà lâu đối diện ai ai cũng đang nhắc tới chuyện này, những người đi ngang qua cô cũng đang xúm xít bàn chuyện này, thậm chí hai vị đại thẩm đứng ngay cạnh cô cũng nói thao thao tới nỗi nước miếng tung bay, nhưng căn bản không nhận ra cô là người trong cuộc.
Cô dời tầm mắt đi không để mình thấy nữa, thầm thở dài.
Song cánh cửa trước mắt đúng lúc này lại bật mở.
Người đó nhìn thấy cô thì hơi sửng sờ.
“Lôi cô nương.”
Cô nhìn người nam nhân mặc quan phục mà lại chưa đội mũ quan kia, mỉm cười cất giọng: “Thu bộ đầu, chào buổi sáng.”
“A, chào.” Thu bộ đầu nhìn cô ngây ngốc, nhất thời không phản ứng kịp.
“Đây là hai món chay mà ta đã hứa làm cho ngài hôm bữa.” Cô ngửa đầu nhìn y, đưa giỏ đồ ăn trong tay qua rồi mỉm cười nói tiếp: “Chúc lão phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.”
“Đa tạ.” Y nâng tay nhận lấy giỏ đồ ăn.
“Ta còn có việc, đi trước, lần này cảm tạ Thu bộ đầu ngài đã chiếu cố.” Nói rồi cô khom lưng thi lễ với y, sau đó mới quay lưng đi. Nhưng nam nhân kia lại đột nhiên giơ tay ra giữ cô lại.
“Khoan đã.”
Đông Đông giật mình ngoái đầu lại, thấy y nhìn cô bằng ánh mặt hoang mang, hỏi: “Cô nương phải xuất giá thật ư?”
Bị y nắm tay làm cô hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Ừ.”
Mắt Thu bộ đầu sa sầm: “Gả cho Dịch thiếu sao?”
Cô lưỡng lự một lát, nhưng cuối cùng vẫn không phủ nhận, gật đầu lần nữa: “Đúng vậy.”
“Nếu như ta nói…” Thu bộ đầu hé môi, nhưng chưa nói hết câu thì một hòn đá bỗng lao thẳng tới tay, y lập tức thả bàn tay đang cầm tay cô ra, lật tay đón lấy, tuy không bị hòn đá đó đập trúng, nhưng lực dội lại của nó rất mạnh làm lòng bàn tay y đau rát.
Thu bộ đầu giương mắt, thấy trong con hẻm đối diện có một nam nhân đang đứng đó, nhìn y bằng ánh mắt rét lạnh.
Y nhẹ buông tay, Đông Đông lập tức chộp lấy tay mình lui nhanh ra sau, sau đó mới hỏi: “Thu bộ đầu, làm sao vậy?”
Nói rồi cô ngoảnh đầu qua, muốn xem y đang nhìn gì.
Cô vừa quay qua, đã thấy nam nhân kia chậm rãi bước tới.
Nhìn thấy hắn cô bỗng nghệt ra, bàn tay nhỏ không giơ lên mà chỉ quơ quơ dưới thấp như kiểu xua cún, nhưng nam nhân đó lại giả bộ không thấy, cứ rảo bước đi băng qua đường cái.
Đông Đông quýnh lên, vội vàng ngoảnh qua nhìn Thu bộ đầu, nói mà mặt đỏ tới mang tai: “Xin lỗi, ta nói với y là mình tự đi được, nhưng y vẫn muốn theo.”
Trong phút chốc Thu bộ đầu chợt nhận ra, trong chuyện này mình đã chậm chân, lòng của cô đã trao cho tên đó.
Thế nhưng nhìn cái tên kiêu căng hợm hĩnh kia, y ngẫm lại thì thấy không cam lòng, không nhịn được mở miệng hỏi: “Lôi cô nương, Dịch gia nhà cao cửa rộng nhưng không phải là nơi tốt đẹp gì, cô nương có chắc muốn vào đó không?”
Cô có chắc không?
Hai hôm nay cô hầu như không ngủ giấc nào, chỉ để suy nghĩ việc này.
Bất giác Đông Đông ngoảnh đầu nhìn nam nhân đang đi tới.
Hắn anh tuấn cao lớn như vậy, trông lóa mắt hệt như ánh mặt trời mùa hè, thu hút ánh mắt của mọi người.
Nam nhân này hơn hẳn cô về mọi mặt, tựa như trời với đất, giống như mây với bùn. Thân là thiếu gia Dịch gia, hắn gần như là chủ trong thành này, có nửa số người trong thành đều dựa cả vào hắn để kiếm sống. Vậy mà giờ đây hắn lại muốn cưới cô làm thê tử.
Cô có chắc không? Cô vẫn luôn hỏi chính mình câu ấy, nhưng khi nhìn thấy hắn thì cô đã hiểu ra, dù hai ngày trước có lẽ cô còn ngờ vực, nhưng thời gian trôi qua cô đã xác định được một việc.
Cô thích hắn, rất thích hắn, ngoài cha và mẹ ra thì hắn chính là người cô quan tâm nhất trên đời này.
Nếu có thể cô muốn ở bên cạnh hắn mãi cho tới khi hắn phát chán cô mới thôi.
Cho nên, Đông Đông ngoảnh mặt lại nhìn Thu bộ đầu, gật đầu rồi nhoẻn miệng cười:
“Phải, ta chắc chắn.”
Thu bộ đầu nhìn nụ cười trên môi và tình ý trong mắt cô mà im bặt, không nói nên lời.
Nụ cười này không phải dành cho y, tình ý đó cũng không phải vì y.
Mấy tháng qua, ngày nào y cũng tới chỗ cô ăn điểm tâm, mua đậu hũ, nhưng chưa bao giờ thấy cô cười như vậy, cũng chưa từng thấy vẻ mặt dịu dàng này của cô.
Thế nên, cuối cùng y chỉ có thể nói lên lời tiếc nuối: “Dịch thiếu là một nam nhân may mắn.”
Đông Đông nhìn y kinh ngạc, buột miệng thốt lên: “Ta còn tưởng là mọi người sẽ thấy ta may mắn.”
“Không, ta tin người may mắn là hắn.” Thu bộ đầu nhìn cô, cười khổ nói: “Chúc mừng.”
Đông Đông không ngờ nổi mình lại nghe được câu này từ y, cũng không ngờ hóa ra được người ngoài chúc phúc lại làm cô vui mừng đến thế.
Mặt cô đỏ ửng, đáp lại: “Cảm tạ.”
Gần như đúng lúc đó thiếu gia Dịch gia bước tới sau lưng, đứng lại rồi chạm nhẹ vào cánh tay cô.
Cô ngoảnh mặt sang, bối rối hạ giọng: “Sao chàng lại tới đây? Chẳng phải ta bảo chàng đừng tới rồi sao?”
“Ta ăn no quá nên tản bộ một lát cho tiêu cơm.” Hắn nói với vẻ mặt vô tội.
Đông Đông vừa bực vừa buồn cười, nhác thấy trên đường đã có người nhận ra hắn, bèn nhanh chóng quay lại nói với Thu bộ đầu: “Xin lỗi, quấy rầy ngài rồi, hai ta đi trước.”
Nói rồi cô hấp tấp bước xuống bậc thềm đá rồi bỏ đi thật nhanh.
Lúc này Dịch Viễn mới chịu nhấc gót lẽo đẽo theo đuôi cô.
“Chàng đừng đi gần ta như vậy, dù chàng không biết người ta nhưng cả thành này ai cũng biết chàng hết đấy.” Đông Đông phát hiện mọi người đang nhìn mình thì lên giọng càu nhàu. Lúc cô mới tới đây chẳng ai buồn liếc cô lấy một cái, nhưng giờ bị hắn bám đuôi thế này thì cô lại trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Nhưng hắn vẫn tỉnh bơ như không nghe thấy, cứ thong dong đi bên cạnh cô.
Cô muốn ngoái đầu xem thử hắn có nói gì hay không, song lại lo người ta sẽ đoán ra mình là ai, nên chỉ còn biết hướng thẳng mắt đi xăm xăm tới trước.
Kết quả là vì quá căng thẳng mà cô bất giác càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, rốt cuộc sơ ý vấp vào hòn đá trên đường, cả người té nhào tới trước.
“Á ———–“ Cô hét ra tiếng.
Trong nháy mắt Dịch Viễn bỗng vươn phắt cánh tay ra kéo cô lại, cô vỗ vỗ ngực, hoàn hồn rồi mới nhận ra hắn đang ôm mình trước mặt tất cả mọi người. Cô hớt hải muốn lùi lại nhưng hắn vẫn giữ rịt lấy tay cô không thả.
Lần này những người vốn không để ý cũng hướng mắt qua, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn hết về hướng này.
“Chàng… Chàng thả ra…” Đông Đông ngượng chín cả mặt, xấu hổ nhìn hắn kêu khẽ.
“Không thả.”
Gì? Cô nhìn hắn ngờ nghệt.
Dịch Viễn sụp mắt nhìn cô, nói bình thản: “Tới đi đường mà nàng còn ngã được, vậy ta nên nắm chắc thì tốt hơn.”
“Nhưng… Nhưng mọi người đang nhìn…” Cô vừa quýnh vừa ngượng, cả gương mặt đỏ tới muốn bốc khói.
“Muốn nhìn thì nhìn, cũng chẳng mất miếng thịt nào.” Hắn nói, dắt tay cô đi tới trước.
Cái… Cái gì cơ?
Đông Đông há hốc mồm, tuy không muốn làm người ta chú ý, nhưng tay bị hắn nắm chặt nên cô chẳng thể làm gì khác hơn là đuổi nhanh theo hắn, đỏ bừng mặt nói thầm: “Đúng là không mất miếng thịt nào, nhưng chàng quen bị người ta nhìn ngó còn ta thì không quen, huống hồ hai chúng ta còn chưa thành thân, trên đường… trên đường công khai nắm tay nhau như vậy…”
Hắn lờ tịt đi, một mực nắm tay cô băng qua biển người đang tự động tách ra.
Dòng người hai bên bu lại ngày một đông hơn, đằng sau còn là hàng dãy dài hóng xem trò hay.
Tuy không nghe được gì nhưng Đông Đông nhìn cũng biết mọi người đã đoán ra mình là ai mất rồi. Cô không dám nhìn vào miệng ai cả, chỉ chăm chăm cúi đầu cụp mắt nhìn thẳng vào nền đá dưới chân, sợ lại bất cẩn té sấp, lúc đó mới nguy to.
Nào ngờ đúng lúc này hắn bỗng ngừng lại.
Cô giật bắn, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, buộc lòng phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn rũ mắt nhìn cô, hỏi: “Dưới đất có tiền à?”
Mặt cô càng đỏ hơn, nhỏ giọng trả lời: “Không có.”
“Vậy nàng cúi đầu làm gì?” Hắn cười nhướng mày.
Cô đỏ mặt tía tai đáp: “Ta sợ bị vấp nữa.”
Đó không phải là nguyên nhân thật sự, hắn và cô đều biết rõ.
Hắn nắm chặt tay cô, nhìn cô dịu dàng, nói chắc nịch: “Ta sẽ không để nàng ngã nữa.”
Đông Đông biết hắn muốn cô ngẩng đầu.
“Đừng sợ.” Hắn trấn an.
Muốn không sợ thật là khó.
Bao nhiêu năm qua cô đã tạo thành thói quen ra khỏi nhà thì phải cố giữ khiêm tốn, không để ai chú ý tới mình. Tuy năm tháng dần qua, dần dần cũng chẳng còn ai hiếp đáp cô nữa, nhưng cô vẫn sợ hãi ánh mắt mọi người. Ra khỏi nhà, không còn ở nơi mà mình quen thuộc thì cô sẽ giống hệt như chim sợ cành cong, rụt rè thận trọng.
“Đừng sợ.” Hắn nói tiếp, ánh mắt sâu thẳm chỉ nhìn cô chăm chú.
Ngước mắt nhìn nam nhân này, cô có thể cảm giác được bàn tay ấm áp của hắn đang ôm trọn lấy bàn tay cô.
Cơn gió lạnh lẽo kéo tới, thổi lay mái tóc của cô và hắn.
Hắn không hề nhìn sang hướng khác, không thèm để tâm đến tiếng xì xào huyên náo của những người bên ngoài, hắn chỉ nhìn mỗi cô, thấy mỗi cô.
Tim hơi run rẩy.
Trước đây, thật lâu trước đây, ở trước mặt người khác hắn sẽ tránh né cô, cô biết hắn nghĩ rằng ở gần cô rất mất mặt, vì ai ai cũng nói cô ngốc, chế nhạo cô là đồ ngốc, cho nên tuy buồn bã nhưng cô không trách hắn. Về sau hai người gặp lại nhau, hắn luôn tới nhà cô vào ban đêm, chưa từng xuất hiện vào ban ngày. Lúc ấy cô còn tưởng hắn vẫn nghĩ rằng ở gần cô là việc làm mất mặt.
Tới tận hai ngày trước, tới tận buổi sáng hôm hắn tới tìm cô, tới tận lúc hắn nói muốn thành thân với cô, tới tận lúc ấy cô mới nhận ra chẳng biết từ bao giờ hắn đã không còn quan tâm tới ánh mắt của người ngoài nữa, không còn cảm thấy ở gần cô là mất mặt nữa.
Chuyện này… đã phát sinh từ bao giờ?
Cô không nói rõ được, cũng không nghĩ thông suốt nổi. Nhưng hắn đang ở đây, ngay trên đường lớn tấp nập người qua lại này, nắm tay cô, mặc mọi người nhìn ngó, để mọi người săm soi, để cho ai cũng biết người hắn muốn lấy, là cô.
Rõ ràng hắn để mọi người biết cũng như để cô biết, rằng ở gần cô không mất mặt.
Nỗi ngọt ngào ấm áp bỗng hâm nóng tim phổi, hơ ấm mắt mũi. Đông Đông nhìn người nam nhân sắp thành thân với mình này, thở sâu, sau đó chậm rãi khép lại kẽ hở giữa những ngón tay, cầm lại bàn tay hắn.
Khoảnh khắc đó bờ môi hắn bỗng cong lên, giữ chặt lấy ngón tay cô.
Cô nhìn hắn, bất giác mỉm cười đáp lại, hé môi để ba chữ thoát ra rồi trôi vào không khí:
“Ừ, không sợ.”
Tình cảm ấm áp trong mắt hắn càng thêm ấm, nét cười trên môi cũng càng sâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook