Tiểu Noãn Đông
Quyển 1 - Chương 20

Edit: Yunchan

Đêm tối nhẹ nhàng ghé vào song cửa sổ.

Luồng khí lành lạnh lướt qua người, khiến nữ nhân trên đệm tỉnh lại trong cơn choáng ngất.

Cô mở mắt ra, chống người dậy quan sát bốn hướng, thấy ngọn đèn lồng treo trên hành lang ngoài cửa vẫn còn sáng, nhưng trong phòng ngoài cô ra thì chẳng còn ai khác.

Trong giây lát, cô thật sự cho rằng tất cả chỉ là một giấc mộng.

Nhưng trong không khí vẫn ngập ngụa mùi dục vọng, thân thể cô vẫn còn đau nhức, cô vẫn có thể nếm được mùi vị của hắn trong miệng, có thể cảm thấy bàn tay hắn dạo chơi trên người mình, thậm chí có thể cảm giác được lúc hắn…

Cô đỏ lựng cả mặt, che miệng, ấn chặt tim mình, thở hổn hển mấy hơi mới thổi bay được hình ảnh làm người ta mặt đỏ tim đập đó ra khỏi đầu.

Cái tên đó chạy đi đâu mất rồi?

Lòng bỗng dưng cuống cuồng vì không thấy hắn.

Đông Đông hoang mang cố đứng dậy làm tấm chăn trên người trượt xuống, lúc này cô mới kinh hoàng phát hiện mình chưa mặc áo, bèn luýnh quýnh quỳ ngay xuống, chộp lấy chăn che người lại. Sau đó lại phát hiện chậm nửa nhịp, khăn buộc đầu của mình cũng rớt, trâm cài tóc thì không biết đã chạy tới phương trời nào.

Tất cả đồ đạc của cô từ trên xuống dưới, chẳng biết từ bao giờ đã bị hắn lột sạch.

Đông Đông bối rối chưa từng thấy, mặt đỏ gay tim đập rộn, quýnh quáng tìm kiếm quần áo của mình trong ánh sáng mờ. Chuyện này chẳng đơn giản tý nào, quanh đệm hắn đâu đâu cũng là y phục bị quăng bừa, cô lật tung ba món mới tìm được áo khoác của mình, sau đó mới mò được tiết y trắng tinh.

Cô luống cuống tay chân mặc quần áo vào, nhưng vừa mặc được bộ tiết y thì sau lưng đột nhiên thổi tới gió lạnh, cô giật mình hớt hải kéo chặt vạt áo đang mở rộng trước ngực, xoay người lại thì thấy tên nam nhân kia đứng lù lù ở cạnh cửa, trên tay hắn xách một thùng nước, đóng cửa lại chặn gió lạnh bên ngoài.

Cô để ý thấy hắn chỉ mặc mỗi quần còn ngực thì để trần, lúc nhìn thấy bộ dạng của cô thì hắn khẽ nhướng mày.

Mặt Đông Đông khi không lại đỏ lựng lên.

Hắn dấn bước đi tới, cô muốn lùi ra sau nhưng hai chân lại nhũn ra không còn sức cựa quậy, chỉ còn biết đỏ mặt nhìn hắn tới gần mình.

Hình như cô nên nói gì đó, nhưng đầu óc rối bời vẫn chẳng biết phải nói gì, đành nhìn hắn đặt cái thùng nước đang bốc hơi mù mịt lên sàn nhà gỗ bên cạnh đệm.

Đó là thùng nước ấm, ở mép thùng còn vắt một chiếc khăn sạch.

Tới đây cô mới biết hắn ra ngoài là để đi múc nước, rồi còn đun nước nữa.

Cô không ngờ hắn sẽ chuẩn bị nước nóng cho cô, cô ngập ngừng một lát nhưng vẫn không địch lại bản năng sạch sẽ, đỏ mặt bước tới trước trong khi vẫn giữ khư khư vạt áo trước ngực mình, định xách thùng nước ra sau bình phong để lau người. Nhưng không ngờ, hắn lại nắm phắt lấy bàn tay nhỏ của cô.

Cô hơi nghệt ra, nhìn lên thì thấy cặp mắt hắn hơi tối xuống, bờ môi hé mở, thốt ra hai chữ:

“Để ta.”

Cái gì? Cô vừa cho là mình nhìn lầm thì đã thấy hắn quỳ một chân trước mặt cô, nới lỏng tay cô ra rồi cầm chiếc khăn bên ngoài thùng nhúng ướt, vắt khô.

Không thể nào?

Cô giật mình cúi đầu nhìn hắn, ngượng ngùng muốn lùi lại, nhưng hắn lại nhẹ nhàng cầm lấy mắt cá chân cô.

“Đừng nhúc nhích.” Hắn ngẩng đầu, nhìn cô nói.

Sao cô nhúc nhích được nữa, hắn cầm chân cô mất rồi. Nhưng, nhưng mà…

Lúc hắn giơ chiếc khăn ấm lên, cô trợn to mắt thất kinh, nhìn hắn thật sự cầm khăn vải, giơ tay vén váy cô lên rồi đưa tay mò vào…

Cô quýnh quáng khom người chộp tay hắn lại, lí nhí nói: “Ta tự làm được, tự ta có thể…”

“Ta biết nàng làm được.” Dịch Viễn hơi ngẩng đầu nhìn cô, đáp: “Ta muốn giúp nàng.”

Gương mặt nhỏ ửng hồng, cô lắp bắp nói: “Huynh, huynh không cần làm như vậy đâu…”

“Ta muốn làm như vậy.” Hắn nói chậm rãi, đôi mắt đen lấp lánh.

Cô im bặt, tim run khẽ.

“Để ta giúp nàng nhé.” Hắn khẩn khoản.

Chẳng hiểu sao mặt nóng rần lên, tim cũng nóng, cả tai cũng nóng.

Đợi tới khi phát hiện thì cô đã nới tay ra rồi.

Bàn tay hắn cầm khăn vải, thận trọng luồn vào trong lớp áo quần, cô bấu lấy vạt áo, đè chặt môi, cảm thấy người nhũn ra tưởng như không thể nào đứng vững nổi.

Hắn lại nhúng ướt khăn lần nữa, dịu dàng lau hai chân cho cô.

Cô hoàn toàn không thể nói năng gì, chỉ còn biết hoảng sợ nhìn người nam nhân đang quỳ trước người mình, không thể tin được một thiếu gia như hắn lại đang lau người giúp cô.

Hắn nhẹ nhàng từ tốn lướt khăn qua mắt cá chân, bắp chân, đầu gối, sau đó là đùi và bên trong chân cô, lau đi chứng cứ vụng trộm của hai người.

Cảm giác đó rất thân mật, quá riêng tư, hắn luôn là một thiếu gia ngồi tít trên cao, từ trước tới nay luôn là người khác hầu hạ hắn, rót nước bưng trà cho hắn, giờ lại đến lượt hắn múc nước lau người cho kẻ khác. Cô càng chẳng bao giờ nghĩ tới có ngày hắn sẽ quỳ gối trước mình, làm việc này cho mình.

Chiếc khăn ướt dính màu đỏ tươi làm cô càng xấu hổ hơn, nhưng lại làm tim hắn thắt lại, cảm giác được sự run rẩy của cô hắn bèn nắm lấy đầu gối cô, ngẩng đầu lên hỏi: “Còn đau không?”

Đông Đông nói không ra lời, chỉ cảm thấy mặt đỏ hơn, nhẹ lắc đầu.

Dịch Viễn thấy cô lắc đầu nhưng hắn biết cô vẫn còn đau, vì ngượng nên không nói thôi.

Hắn xót vô cùng nên động tác càng dịu dàng hơn, cẩn thận không cho ngón tay va vào cô, sợ lại làm đau cô. Nhưng ngửi thấy mùi thơm mê hoặc phảng phất trên người cô thì nhịp tim lại đập nhanh mất kiểm soát, hắn cố khống chế bản thân, dịu dàng lau sạch cơ thể cho cô.

Lúc hắn rốt cuộc cũng làm xong thì cả người đã lấm tấm mồ hôi, hắn thả khăn lại trong nước, rồi bất ngờ nghe thấy một tiếng động nhỏ, ngoái đầu thì thấy cô đã ngã ngồi ra đệm, khuôn mặt nhỏ ngượng tới chín ửng luýnh quýnh khép hai chân lại, thấy hắn muốn bước tới thì vội vàng giải thích: “Ta không sao, chân chỉ hơi nhũn…”

Lời vừa bật ra khỏi miệng cô đã vội vàng sửa lại, xấu hổ nói: “Chỉ trượt chân té thôi, là chân bất cẩn vấp vào chăn…”

Giọng cô yếu dần.

Hắn nhìn cô cong khóe môi, bước tới gần nghiêng người nâng tay cầm lấy đôi chân trần của cô lần nữa: “Vấp ở đâu? Có trật chân không? Để ta xem chút nào.”

Cô giật thót, ngượng ngịu lắp bắp: “Ta không… huynh… huynh…”

“Ta sao?” Hắn áp sát hơn, nắm chân cô kéo lại gần, nhìn cái mặt hồng ửng và ánh mắt ngượng ngùng của cô, hỏi: “Nàng còn sợ sao?”

Tim Đông Đông đập rộn lên, đỏ mặt cầm y phục bằng một tay, tay còn lại chống lên đệm, thụt lùi ra sau không dám tới quá gần hắn. Nhưng hắn vẫn khăng khăng sấn tới, hại cô ngượng chín cả người, gần như té ngửa lên đệm lần nữa, trong khi tay hắn đã ôm chặt lấy eo cô từ lâu, không cho cô lùi lại.

Nam nhân này áp sát như vậy làm mùi trên người lại phả tới, luồng nhiệt nóng hổi của cơ thể chỉ cách một lớp áo mỏng manh bao phủ lấy cô, tất cả những thứ đó khiến đầu óc cô nhũn nhão, hoảng hốt hỏi.

“Sợ gì?”

Hắn ngắm nhìn cô thật chăm chú, mở miệng thốt ra một chữ:

“Ta.”

Đông Đông hơi sững ra nhìn nam nhân trước mắt, còn tưởng là hắn đang nói đùa, nhưng ánh mắt và bờ môi hắn hoàn toàn không ánh lên nét cười, gương mặt anh tuấn căng thẳng, đợi câu trả lời của cô.

Đây không phải là lần đầu hắn hỏi câu này, cô không nghĩ nhiều tới nó cho tới tận bây giờ.

Đột nhiên, biết nam nhân này thật lòng để tâm, để tâm cô có sợ hắn hay không.

Trong lúc vô thức cô đã giơ tay lên…

Trừ khi cần thiết ra cô chẳng bao giờ chủ động chạm vào hắn, chưa bao giờ từ nhỏ tới lớn. Cô biết rõ thân phận của mình, dù là lúc hai người còn nhỏ, cô đã biết hai người khác nhau, hắn mang số mạng chủ tử từ khi sinh ra, hoàn toàn khác xa cô.

Cô chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ để ý tới cô, muốn cô thừa nhận hắn, muốn cô đừng sợ hắn.

Có điều, hắn đã hỏi vấn đề này, hỏi lại một lần nữa.

Bỗng dưng, Đông Đông không nhịn được giơ tay lên muốn chạm vào hắn. Nhưng ngay trong khoảnh khắc chạm đến, cô lại hơi lưỡng lự, vẫn lo rằng mình đang hiểu lầm, dù tay đã giơ lên nhưng lại dừng bên má.

Một tích tắc, khóe mắt hắn giật lên, nín thở, một thứ tình cảm khó hiểu nào đó bỗng hiện lên.

Cô có thể thấy được sự căng thẳng trong đáy mắt hắn, cảm giác được khát vọng của hắn, và một thứ gì đó như nỗi đau buồn.

Bàn tay bé nhỏ mất khống chế, xoa lên gương mặt căng thẳng của hắn.

Dung mạo của hắn ra sao, mấy năm nay cô đã hết sức quen thuộc, đã sớm tạc vào trong đáy lòng. Nhưng cô chưa hề sờ mặt hắn lần nào, mãi tới bây giờ.

Khi bàn tay ấm ấp nhỏ bé của cô áp vào mặt mình, Dịch Viễn hoàn toàn không dám động đậy, hắn sợ sẽ làm cô giật mình, sợ cô sẽ rụt tay lại, nhưng cô không làm thế.

Cô thận trọng, gần như là tò mò, dán bàn tay mình lên mặt hắn, che chở, vỗ vễ, cảm giác gương mặt hắn trong lòng bàn tay mình.

Mặt của hắn không mềm mại như cô, sờ vào hơi thô ráp, còn có vài sợi sâu li ti, nhưng nó lại ấm áp hơn tưởng tượng.

Cô nhìn hắn, vuốt ve hắn, nhỏ giọng đáp: “Không sợ.”

Mắt hắn tối lại, đồng tử càng sâu hơn, nhưng vẫn im lặng.

Cô mở miệng, lặng lẽ nhắc lại: “Ta nói, ta không sợ huynh, không sợ từ lâu rồi.”

Hắn ngắm nhìn cô, chậm rãi thốt ra lời yêu cầu:

“Vậy nàng buông áo ra đi.”

Đông Đông nhìn xuống, gương mặt lại đỏ lựng lên. Nhưng hắn nghiêm túc như vậy, nên tuy xấu hổ nhưng cô vẫn run run nới lỏng bàn tay đang bấu chặt tiết y.

Thấy cô đã buông lỏng tay, hắn mới chậm rãi sụp mắt nhìn cảnh xuân bên trong áo, cô họng thắt lại.

Màu đỏ lựng trên mặt cô lan xuống nhuộm hồng làn da sau vạt áo mở rộng, màu hồng đào trước ngực nhấp nhô tới mê hoặc, hắn chỉ cần đưa tay ra là có thể gạt đi lớp áo, phủ lên nơi đẫy đà ấm áp.

Đông Đông ngượng ngùng không dám nhìn vào mắt hắn, cứ tưởng hắn muốn làm gì nữa, không ngờ hắn lại vươn tay ra, tóm lấy váy cô rồi phủ xuống, sau đó cột chắc đai lưng cho cô.

Cô hơi ngạc nhiên ngước mắt lên thì thấy hắn nhìn cô, bàn tay xoa lên mặt cô, nói: “Đừng tưởng là ta không muốn, nhưng ta không phải cầm thú, nếu ta muốn nàng lần nữa, thì ngày mai nàng đừng hòng đi lại được.”

Mặt cô lại đỏ ửng lên, thiêu đốt như phát sốt tới nơi.

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, mắt hắn bỗng tối sầm lại, thiếu chút nữa đã xông lên cắn vào miệng cô một cái. Nhưng nếu hắn làm thật thì sợ là không chỉ cắn mỗi một cái, mà chắc chắn sẽ mất kiểm soát thêm lần nữa.

Dịch Viễn dốc hết sức mới kiềm chế được mình, giật mạnh tay ra ra khỏi người cô, nói: “Ta đi đổ nước.”

Nói rồi hắn bèn xách thùng nước lên đi ra ngoài.

Chờ hắn ra khỏi cửa rồi Đông Đông mới thở lại được, cuống cuồng nhặt áo mặc vào, toan xỏ vớ thì đúng lúc này lại nhìn thấy cái giỏ thức ăn trên bàn hắn.

Cô sửng sờ cất bước tới gần, mới sực nhớ ra tới giờ hắn vẫn chưa ăn gì cả.

Lúc hoàn hồn lại thì cô đã thu dọn sạch sẽ mặt bàn bừa bãi của hắn, sau đó mở giỏ trúc lấy mấy món ăn bên trong ra, dùng cái lò bên cạnh hâm nóng canh Bạch Ngọc Phỉ Thúy. Tới khi cô dọn bàn ăn xong thì hắn đã đẩy cửa vào phòng.

Ngó thấy chiếc bàn đầy ắp món ăn kia hắn bỗng ngẩn ra.

Rõ ràng đã vô số lần cô chuẩn bị thức ăn cho hắn, nhưng ở đây ngay tại phòng hắn thì lại là lần đầu tiên, điều này làm cô hơi mất tự nhiên.

Cô cố chống đỡ cơn xấu hổ trỗi dậy bất ngờ, lúc hắn bước tới ngồi xếp bằng trước bàn, cô làm như chẳng có chuyện gì, hỏi bâng quơ: “Rửa tay chưa?”

“Ừm.” Hắn cầm đá đánh lửa đốt sáng ngọn đèn dầu trên bàn.

Ngọn đèn sáng lên, khiến tất cả mọi thứ đều không còn chỗ ẩn nấp.

Lòng bỗng dưng hoảng hốt.

Chẳng hiểu sao cô lại muốn thổi tắt ngọn lửa đi, cô cắn môi nhìn nam nhân trước mắt, gương mặt nhỏ lại hồng lên.

Hắn vẫn chưa mặc áo vào để lộ vòm ngực săn chắc.

Dù lúc nãy đã chạm vào, biết rõ cơ bắp dưới lớp áo của hắn rất săn chắc. Nhưng cô chỉ thấy lờ mờ thôi, giờ nhìn rõ rồi thì cô lại nghệt ra, hiểu vì sao trước đó hắn có thể bế cô lên dễ dàng như vậy.

Tuy cô biết hắn có luyện võ, nhưng bình thường thân thể hắn được che lấp dưới lớp áo bào rộng thùng thình, nên cô không ngờ là hắn đã luyện cơ thể mình thành cường tráng thế này.

Bỗng dưng lại nhớ tới vòng ôm của hắn trong bóng tối vừa rồi, vòm ngực rắn chắc của hắn đè sát lên người cô cọ qua cọ lại. Trong cơn mơ màng, tưởng như hắn lại dán chặt lên người làm toàn thân cô mềm nhũn, cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, suýt thì không thở nổi nữa.

Đông Đông ngượng ngùng vội dứt tầm mắt khỏi vòm ngực cường tráng, đưa chén đũa qua cho hắn: “Đây.”

Dịch Viễn nhận lấy, mới gắp một món định cho vào miệng thì đã thấy cô đứng dậy, đỏ mặt lí nhí nói: “Huynh ăn từ từ, ta về trước đây.”

Hắn vội vàng đặt bát xuống, giơ tay giữ cô lại: “Nàng cũng chưa ăn gì, ăn với ta đi.”

“Chỉ có một đôi đũa thôi.” Cô nhắc nhở hắn.

Hắn vẫn nắm tay cô không thả, cũng không mở miệng, cứ nhìn cô chằm chặp như vậy.

Bộ dạng của nam nhân này trông giống hệt như cún con bị người ta bỏ rơi. Tim Đông Đông thắt lại, biết rõ ai cũng có thể bị bỏ rơi chỉ mỗi hắn là không bao giờ, nhưng cảm giác kia cứ cồn cào trong lòng, xua mãi không tan được.

Ngay vào lúc hắn từ từ siết chặt tay lại thì cô đã hết cách khách cự, đành chiều ý hắn ngồi xuống, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn.

Thấy cô không đi nữa thì gương mặt đông cứng tới căng thẳng của hắn mới giãn ra, trong mắt ánh lên nét cười, nới bàn tay đang cầm cổ tay cô ra để chuyển sang bàn tay mềm mại.

Sau đó nâng đũa gắp một miếng gà đậu nhự đưa tới bên miệng cô.

Đông Đông nhìn hắn kinh ngạc, thấy hắn mở miệng nói:

“Nếm thử đi.”

Sau đó cầm đũa kề sát miệng cô, làm chuyện đút đồ ăn mà hắn chưa từng làm.

Nhìn nam nhân này với ánh mắt thụ sủng nhược kinh, nhìn dáng vẻ nếu mình không mở miệng thì quyết không dời đũa của hắn, Đông Đông lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn nghe lời hắn, đỏ mặt mở miệng ra để hắn cho miếng thịt gà vào.

Đây rành rành là món gà đậu nhự cô nấu, mùi vị ra sao chính cô là người biết rõ nhất, vậy mà vị mằn mặn vào miệng nhưng vị ngọt lại vào tim.

Thấy cô ăn hắn mới cong khóe miệng, tự động gắp một miếng cho vào miệng mình.

Đông Đông cứ tưởng vậy là xong, ai ngờ hắn vẫn không chịu quên cho, cứ khăng khăng bắt cô ăn một miếng thì hắn mới chịu ăn một miếng.

Thành ra dù ngượng tới đâu cô cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, để hắn đút từng miếng cho mình.

Bữa cơm này ăn trong cảnh mặt đỏ tim đập, từ đầu chí cuối hắn vẫn không chịu buông ra mà cứ nắm nhẹ lấy tay cô, tận tới lúc uống canh hắn mới chịu thả tay ra, để cho cô bê bát canh Bạch Ngọc Phỉ Thúy đã hâm nóng xong tới bàn.

Tới khi bưng lại bàn rồi, hắn vẫn chẳng thèm nhận, cũng chẳng chịu cầm thìa, mà chỉ nhìn cô đăm đăm với vẻ chờ mong rõ mồn một.

Đông Đông biết ý, cô cũng hết cách với hắn nên đành rụt rè cầm thìa, múc nước canh nóng hổi đưa tới miệng hắn.

“Nàng cũng uống đi.” Hắn uống một hớp rồi nói.

“Ta không uống nổi nữa.” Cô nói thành thật, vừa bực vừa tức cười mở miệng trêu hắn: “Ai có được cái dạ dày to như huynh chứ?”

“Họ Thu kia cũng không có à?” Hắn buột miệng thốt ra mà chẳng chút suy nghĩ.

Đúng lúc đó Đông Đông cúi đầu nên không nhìn thấy, chỉ liếc lên ngờ ngợ như hắn đang nói gì đó, vội vàng ngước mắt lên, tò mò hỏi: “Huynh nói gì đó?”

Tim Dịch Viễn thót lên, hấp tấp đổi giọng, to tiếng trả lời: “Không có gì, ta không nói gì hết.”

Cô không gặng hỏi nữa, sụp mắt xuống múc một thìa đưa tới miệng hắn.

Hắn yên lặng uống canh, trong lúc uống tầm mắt vẫn không dời khỏi cô, nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhìn tới nỗi cô đỏ mặt tía tai.

“Huynh nhìn cái gì? Mặt ta có lọ nghẹ sao?” Bị hắn tia tới hết chịu nổi, cô vất vả đút hết bát canh rồi buột miệng hỏi.

“Không có.” Hắn lầu bầu.

“Cái gì?” Hắn nói chẳng rõ gì cả, cô nhìn không hiểu.

Nam nhân này lại trở nên kỳ lạ.

Cô không thèm để ý tới hắn nữa, chỉ chăm chăm dọn dẹp chén đũa theo thói quen, nhưng hắn cứ nhìn mãi làm mặt cô mỗi lúc một đỏ hơn. Rồi trong lúc khẩn trương cô vô thức nhặt hết mấy bộ quần áo nằm cạnh bàn lên rồi gấp lại phẳng phiu, dẹp xong quần áo rồi tới xếp sách, xếp sách xong thì lượm đống bút viết rơi tứ tung đặt lên giá, lượm bút xong lại muốn nhặt nốt bộ y phục hắn vứt bên cạnh, tới đây mới phát hiện nó là chiếc áo mà hắn vừa mặc.

Cô ngoảnh người lại toan đưa cho hắn mặc vào, thì đã thấy hắn chống tay lên má, tựa người vào cạnh bàn, cong khóe môi nhìn cô cười.

“Huynh cười cái gì?” Cô níu lấy y phục hắn, xấu hổ hỏi.

“Không gì hết.” Miệng hắn nói không, nhưng mặt thì vẫn cười.

“Sao chỗ huynh bừa bộn thế này? Huynh không có nha hoàn hay sai vặt gì sao?”

“Ta bảo họ ra nhà trước hỗ trợ rồi, vả lại ta cũng không thích người khác làm rối đồ của mình.”

Cô ngẩn ra, đỏ bừng mắt, lúc này mới nhận ra mình đang làm gì, vội bước lên trả áo lại cho hắn: “Xin lỗi, ta không cố ý, ta chỉ… Ta là người buôn bán nên quen dọn dẹp đồ ngăn nắp, để tránh tìm không ra.”

Hắn cũng giơ tay lên nhận lại áo, nhưng bỗng cầm lấy tay cô rồi kéo nhẹ tới, để cho cô ngã vào lòng hắn.

Đông Đông kêu khẽ một tiếng, cả người ngã nhào lên người hắn, cô vừa thẹn vừa hoảng ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang nhìn thẳng mình, nói: “Nàng không phải người khác.”

Chỉ một thoáng, tim lại đập rộn lên.

Hắn có ý gì?

Không không không, hắn không có ý gì hết.

Lôi Đông Đông, mi đừng đoán mò.

Mặc dù hắn muốn cô, nhưng điều đó không cho thấy cô và hắn có khả năng.

Cô không dám để mình nghĩ sâu hơn, bèn dằn hết mọi ảo tưởng xa vời xuống đáy lòng, bối rối ngoảnh mặt đi, cố đứng dậy, nhưng hắn vẫn nắm tay cô thật chặt.

Cô không biết làm sao đành mở miệng nói nhỏ: “Ta phải về, sáng mai còn phải mở tiệm.”

Nhìn gương mặt đỏ bừng, hàng mi rũ xuống cố hết sức không nhìn hắn kia, tim hắn bỗng thắt lại.

Cô lại tránh hắn, không nhìn hắn.

Hắn còn tưởng rằng, cho rằng cô dâng mình cho hắn chắc là vì có tình với hắn, ai ngờ khi hắn cố gắng thổ lộ tâm ý thì cô lại lẩn tránh hắn lần nữa.

Giờ đây ngẫm kỹ lại, mọi chuyện vừa rồi có hơn phân nửa là do hắn lợi dụng lúc cô quẫn bách.

Không phải cô chưa từng ngăn cản hắn, cô giữ lấy tay hắn, nhưng hắn quá muốn cô, gần như là cưỡng bức cô. Từ sâu trong đáy lòng, hắn biết rõ nếu như hắn khăng khăng muốn thì cô sẽ không cự tuyệt hắn.

Cô sẽ không cự tuyệt vì cô quá ao ước được người khác thừa nhận, cô cho rằng không ai muốn cô.

Nhưng sự thật là không phải không ai muốn cố, mà cô chỉ bị sự tàn tật che mờ mắt, không biết rằng nam nhân căn bản không quan tâm tới chuyện cô không nghe được.

Đột nhiên, cảm thấy lòng hoảng sợ.

Cho tới nay hắn vẫn luôn cho rằng cô sẽ ở mãi trong tiệm đậu hũ ấy, chờ đợi hắn, ở cùng hắn, mặc cho hắn vui vẻ qua lại. Hắn cứ tưởng rằng mình có rất nhiều thời gian, nên hắn chậm rãi chờ cơ hội tới gần, chờ cho tình cảm của cô nảy nở, chờ cô động tâm với hắn.

Nhưng sự thật là cô không ở đó mãi, dù rốt cuộc cô có mở lòng thích nam nhân, thì người đó cũng không nhất định là hắn. Nếu ngày đó đến, cô có thể thành thân bất cứ lúc nào, sẽ sinh con cho tên kia, dắt tay tên kia rời khỏi tòa thành này, rời xa hắn.

Cho nên hắn mới hoảng loạn, mới sợ hãi, nhân cơn xúc động mà mê hoặc cô, ép uổng cô.

Hắn muốn cô là của hắn, biến thành của hắn.

Trong lúc cô còn chưa phân biệt rõ ràng, chưa biết gì về hương vị ái tình.

Cô đã là của hắn, từ lúc hắn phát thệ xây lầu vì cô năm đó, từ lúc hắn dạy cô biết chữ, từ lúc cô giang tay ra cứu mạng hắn…

Cô chắc chắn phải là của hắn.

Không chút suy nghĩ, hắn nắm chặt tay cô, nâng mặt cô lên.

Cô vẫn không muốn nhìn hắn, nhưng dưới sự cố chấp của hắn vẫn nâng đôi mắt to ngập đầy bối rối lên.

“Đông Đông.”

“Ừm?”

“Đừng mở tiệm.”

Cô sửng sốt, nhìn hắn ngơ ngác.

“Ta sẽ chịu trách nhiệm.” Hắn nhìn cô nói: “Chúng ta chọn ngày thành thân đi.”

Đông Đông trợn tròn mắt, hỏi với giọng không thể tin được: “Huynh nói cái gì?”

“Nàng đừng mở tiệm nữa, chúng ta thành thân đi.” Hắn nói như chém đinh chặt sắt.

“Thành… Thành thân? Huynh đang ám chỉ…?” Cô ngỡ là mình nhìn lầm, không nhịn được mở miệng hỏi.

“Chúng ta thành thân, nàng và ta bái đường thành thân, kết thành phu thê.” Hắn nói mà mắt không chớp, nói rất rõ ràng rành mạch.

Bái đường? Phu thê?

Phát hiện mình thật tình không nhìn lầm, cô thốt lên kinh hoàng: “Huynh bị ngốc rồi sao?”

Hắn nhướng mày, nói: “Người ngốc là nàng, ta hủy sự trong sạch của nàng mà nàng còn nghĩ mình có thể mở tiệm tiếp được sao?”

Mặt cô đỏ lên, lúng túng nói: “Huynh… huynh không nói, ta không nói, sẽ không ai biết…”

“Ta hiểu.” Hắn nhìn cô, nói: “Ta hiểu trước đây ta bị mọi người coi là ác bá, nhưng đó là khi còn bé, giờ ta không còn là tiểu bá vương nữa rồi, lẽ nào nàng nghĩ ta là hạng bội tình bạc nghĩa thật sao?”

“Dĩ, dĩ nhiên không phải.” Đông Đông lắp bắp, thất kinh nói: “Nhưng… Nhưng huynh là thiếu gia Dịch gia, mà ta… mà ta chỉ là… chỉ là một người bán đậu hũ, sao huynh có thể cưới ta chứ?”

“Vì sao không thể?” Hắn nhìn cô đăm đăm hỏi.

Cô bị sự nghiêm túc của hắn quấy nhiễu tới rối cả đầu, vội vã mở miệng: “Đương nhiên là vì chúng ta môn không đăng, hộ không đối, mọi người sẽ đồn đại…”

Hắn híp mắt lại, mặt trầm xuống, nói: “Người ngoài muốn nói gì thì cứ mặc cho họ nói.”

Cô quýnh lên, vội nhắc nhở hắn: “Tai ta không nghe được.”

Nữ nhân này không muốn gả cho hắn tới vậy sao? Ngay cả việc này mà cũng dám nói ra miệng.

“Ta không ngại.” Cô càng phản đối thì mặt hắn càng lạnh đi.

Thấy hắn cứ giữ khư khư ý định không lấy cô không được, cô rối bời ruột gan vội tìm thêm cái cớ khác: “Ta không muốn làm thiếp.”

Hắn nhếch mày, đáp: “Ta chưa bao giờ nghĩ muốn nạp nàng làm thiếp.”

Hắn muốn ám chỉ gì, là muốn lấy cô làm chính thê sao?

Đông Đông mở to mắt, nghẹn lại trong lòng, thật lâu sau mới nặn ra được một câu: “Huynh điên rồi, người nhà huynh không thể nào đồng ý.”

Hắn nhìn cô, lạnh giọng thả ra một câu.

“Chuyện của ta chỉ có ta quyết định.”

Cho tới bây giờ, mãi tới bây giờ, cô mới để ý tới nét mặt trầm xuống và ánh mắt u ám của hắn.

“Vả lại nàng có từng nghĩ là có thể nàng đã có con của ta rồi chưa?”

Câu này làm cô hãi hùng như bị giáng một đòn sấm sét, cô không nghĩ nhiều như vậy, thật sự chưa kịp nghĩ nhiều như vậy.

Nhìn sắc mặt tái xanh của cô, tâm trạng Dịch Viễn sa sút tới cực độ, nắm chặt tay cô, hắn lạnh mặt nói: “Bất luận nàng nghĩ thế nào thì ta cũng  không để con mình không danh không phận, nàng phải gả, ta sẽ cưới, chuyện này đã định rồi.”

Đông Đông nhìn nam nhân đang tức giận tột độ trước mắt, lòng bỗng run lên.

Hắn nghiêm túc.

Mặc dù đối với việc này hắn cũng không vui gì, nhưng hắn nhận định hủy đi sự trong sạch của cô thì phải có trách nhiệm với cô.

Hắ sẽ lấy cô, dứt khoát lấy cô.

Bất luận bao nhiêu lời phản đối hắn cũng sẽ khăng khăng cố chấp.

Có lẽ cô nên mở cờ trong bụng mới đúng, cô thích hắn, thích rất lâu rồi, đây hệt như biến giấc mộng mà cô không dám bày tỏ thành sự thật. Nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng tàn bạo của hắn, làm thế nào cô cũng không vui nổi.

Hắn không thật lòng muốn thành thân với cô, hắn chỉ khăng khăng muốn chịu trách nhiệm mà thôi.

Dù cho đêm này chỉ là một lúc kích động của hắn…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương