Đồng hồ chỉ tám giờ bảy phút.
Trì Tiên Thanh thở phào nhẹ nhõm, chưa muộn, vẫn trong tầm kiểm soát.
Sau khi lại một lần nữa làm quen với cái điện thoại đã cách cả thế hệ công nghệ, cậu nhấp vào ứng dụng, xác nhận bạn bè với giọng nhỏ nhẹ.

Sau đó bấm tắt màn hình, đứng dậy rời đi.
Màn hình di động tối om, thông báo nhảy đến, bất đắc dĩ sáng lên.

Giọng nhỏ nhẹ gửi đến một biểu tượng cảm xúc:
Là một người đàn ông mập, da dẻ trắng trẻo, mặt tròn đầu hói, nằm úp sấp hệt như một cục bột.
【】
Đâm lao thì phải theo lao, nếu đã phóng ra cái lao giả gái, Thích Dã vẫn phải diễn cho tròn vai.
Hắn mua gói giao diện, tải xuống các bộ biểu tượng cảm xúc con gái hay dùng, nhân tiện nhận thêm một đống bao lì xì.

Thích Dã chọn cái cảm xúc mình thấy hài lòng nhất gửi đi.

Lại bắt chước giọng điệu của chị, nhắn rất tự nhiên:
【Cảm ơn anh trai dẫn em ăn gà, em mời anh kẹo dâu (˙ー˙)】
【Lì xì lì xì lì xì lì xì】
Trì Tiên Thanh ngồi yên, không nhấp vào phong bì đỏ.


Bên trong mỗi cái có một cục, rất giống với tác phong của giọng nhỏ nhẹ: "Một tuần kẹo cứng Alpenliebe vị dâu tây~"
Cậu lờ đi, tắt màn hình điện thoại.

Ảnh đại diện của giọng nhỏ nhẹ đã thay đổi, là một cô gái cột tóc đuôi ngựa.
Trong tích tắc, hình ảnh đại diện không được chú ý kia hiện lên trong đầu cậu.
Vươn người bật lên, Thích Dã ngồi dậy, đầu gối duỗi thẳng, xoa xoa cổ tay.
【? 】
Đối phương gửi một dấu chấm hỏi, giọng nhỏ nhẹ hiểu rất nhanh, vội trả lời:
【Lúc trước em để hình trai đẹp Thích Dã, sợ rằng anh nhìn em sẽ nghĩ tới anh ấy, không muốn gặp em QAQ】
Trước khi trùng sinh, độ máu chiến của fan Thích Dã tiếng tăm vạn dặm, ba ngày xuất viện, năm ngày vào viện.
Hơn nữa, góp phần vào cuộc chiến còn là người của bên mình, Trì Tiên Thanh rất có kinh nghiệm, không đến mức trông gà hoá cuốc.
Nhận được câu trả lời "Không đâu", giọng nhỏ nhẹ lập tức đổi lại ảnh đại diện của mình, cùng ba dòng thông tin cá nhân:
【Anh trai, ảnh đại diện là hình anh à?】
【Nickname cũng là tên thật à? "Tiên phong tám vạn dặm, hàng triệu người theo chân" phải không? Suýt nữa em đã gọi cho hiệu trưởng trường mẫu giáo để hỏi đó, may mà giáo viên tiếng Trung hồi tiểu học đã cản em】
【Nếu hai cái trên đúng thì số điện thoại cũng là thật, ngày mai chúng ta có thể gọi cho nhau】
【Không】Trì Tiên Thanh trả lời dứt khoát, có lẽ thấy hơi lạnh lùng, cậu nói:【Ngủ ngon】
Nickname là tên cộng với số điện thoại, ảnh đại diện của Trì Tiên Thanh cũng là ảnh của bản thân.

Hình ảnh mất một tiếng đồng hồ chỉnh góc, hai tiếng chỉnh sáng trong studio mới ra được.
Trước đó, ảnh đại diện là một tấm hình trắng viết mấy chữ: "Chúc ngủ ngon", nét chữ có hơi trẻ con, nickname thì có lẽ là tên của kênh vô danh nào đó.
Chẳng biết là lời ai nói nhưng Trì Tiên Thanh luôn ghi nhớ câu này: "Mọi con đường phản nghịch, đều có tương lai của nó."(*)

_____________
(*)Là câu này: "每一种叛逆,都隐藏着自我拯救的本能。", Google dịch: "Mọi kiểu nổi loạn, tất cả đều ẩn chứa bản năng tự cứu rỗi.", vác lên Google tra nguyên câu thì lại ra đúng cái chương truyện này, đúng là không biết lời ai nói:)) Mình chém dựa vào nội dung tiếp theo của truyện.
_____________
Với quan điểm này, cậu từ chối nghe theo sự sắp đặt học đàn dương cầm của mẹ.

Bỏ ra nước ngoài sống tự lập gần hai năm.
Trì Tiên Thanh lại cầm đàn lên, có lẽ do đã bỏ một thời gian, lại thêm hoàn cảnh tác động, lòng cậu chợt chùng xuống, nhớ tới ý tốt của mẹ lại nghĩ đến cuộc sống gò bó tù túng kia.
Đầu tiên là thay đổi hình ảnh.

Mẹ là vấn đề không nhỏ, danh sách những người bạn học chẳng bao giờ trò chuyện đều xoá sạch.
Không viết thêm chữ nào, giọng nhỏ nhẹ mở máy biến đổi giọng nói, tạo ra một âm thanh đáng sợ, vô tình nói:
"Thể thao điện tử, không góc khuất nào không thể đào ra..."
Trì Tiên Thanh lắng nghe đoạn đầu, vẫn đang chìm trong suy nghĩ, giọng nhỏ nhẹ nhanh chóng thu hồi tin nhắn thoại, viết:
【Quân tử là không mập mờ, nếu gặp được, em nhất định cho nổ tung cái đầu chó của Thích Dã】
Trì Tiên Thanh bật cười, kết thúc cuộc trò chuyện: 【Ngủ ngon】
Ra khỏi quán cà phê internet, đi chưa được hai bước, ống quần tây đã bị vật gì cọ vào.
Trì Tiên Thanh cúi đầu xuống, con chó giẻ lau cậu gặp lúc trước vẫn chưa rời đi.

Nó cố hết sức mở to đôi mắt hạt đậu của mình, bộ lông dài phủ lên lưng, xõa xuống trước mặt.
Phát hiện cậu nhìn qua, con chó uốn éo ngọ nguậy tứ chi, cái đuôi vung vẩy qua lại, quậy đủ, nó cúi xuống phía trước, như thể có gì đó trong miệng.

Trì Tiên Thanh ngồi xổm xuống, vuốt ve bộ lông con chó.

Sau một hồi nghịch mu bàn tay, con chó dụi cái mũi ướt át vào lòng bàn tay cậu rồi bỏ chạy.
Lòng bàn tay xuất hiện một miếng thịt nhỏ như đồng xu dính nước bọt.
Vào chung cư, bấm gọi thang máy, đồng hồ điểm đúng 8:30.

Vài giây sau, âm báo cuộc gọi đến vang lên, đúng lúc cửa thang máy mở ra.

Trì Tiên Thanh liếc nhìn, tắt điện thoại.
Cậu bấm số tầng, đi thêm một đoạn hành lang, vặn tay nắm cửa.
Xung quanh tối om om, toàn thân như bị rút cạn sức lực, cậu thả người ngồi xuống sô pha, từ từ nhắm mắt lại.

Vai, lưng, chân như hoà vào không khí, cơ thể hoàn toàn thả lỏng lún sâu vào lớp vải đệm.
Ánh sáng mờ ảo từ cuối phố hắt vào cửa sổ kính, vệt sáng kéo dài từ trần đến sàn nhà, toà nhà bên cạnh cũng bật đèn, sáng rực từng ô cửa như mạng lưới.

Hệt như những chuỗi đèn lồng giăng trước mái hiên thời xưa.
Trì Tiên Thanh gọi lại, sau ba hồi chuông, bên kia bắt máy.
Mẹ cậu là người vô cùng nghiêm khắc trong việc quản lý thời gian, Trì Tiên Thanh được nuôi dạy như vậy cũng hình thành thói quen.
Thường thường, mười phút trong giờ giới nghiêm nếu đã qua hơn nửa mà vẫn bận việc, Trì Tiên Thanh sẽ không gọi lại mà chờ đến ngày mai.
Mẹ cũng sẽ không nghe máy, cuộc gọi duy nhất hàng ngày là phần thưởng của việc về đúng giờ.
Lần này hơi khác, cậu gọi lại, mẹ nghe máy.
"Ngày đó con nói từ giờ sẽ không dùng ứng dụng hẹn hò nữa.

Con đã đăng nhập một giờ trước." Mẹ nói với giọng điệu dễ đoán: "Mẹ chỉ muốn nói cho con biết, con làm mẹ không tin tưởng được."

Cầm lấy chai nước trên bàn vặn nắp ra, Trì Tiên Thanh uống một ngụm sau đó đóng nắp lại, dòng nước lạnh len lỏi xuống dạ dày.

Cậu cầm cái chai áp sát vào trán từ từ lăn xuống.
Mẹ nói: "Mấy cái đấy không quan trọng."
Trong cuộc gọi, Trì Tiên Thanh im lặng một lúc lâu, ánh đèn ở cửa sổ nhà đối diện đột nhiên tắt phụt.
Đã mấy năm trôi qua cứ lặp đi lặp lại như vậy, không vui cũng không buồn chơi đàn dương cầm, giương mắt nhìn những người xung quanh.

Người bên ngoài lúc nào cũng có thể làm điều họ mơ ước, cậu lại chỉ có thể ngồi trên băng ghế piano khô mắt nhìn theo, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.

Những cảm xúc dồn nén trong lòng tích tụ từng ngày, đồng thời giúp cậu hiểu sâu sắc thế nào là muốn mà không có được.

Quá khứ giống như thuỷ triều tràn ngập tâm trí, mạnh đến mức đập vỡ con đê rào cản trong lòng, tất cả những gì đã trải qua đều có ý nghĩa, hình thành nên cậu của ngày hôm nay.
"Ngay bây giờ, đánh bản hoà tấu piano số I." Mẹ ra lệnh: "Gọi video đi, em họ con đang ở cạnh mẹ."
Trước khi sống lại, khi đã thành niên, lúc 20 tuổi, cậu đề xuất với mẹ ý tưởng trở thành game thủ chuyên nghiệp, ngay lập tức bị phản đối.
Nhưng lúc đó, ít nhiều gì cậu đã tự mở ra một lối đi cho mình, mặc dù không biết gì về con đường ấy, nhưng vẫn có một nơi để đi, cũng không thể quay đầu lại.
Hôm nay chính là thời điểm trước ngày đó một năm.

Trước khi trùng sinh, vì theo đuổi đam mê mà đã cắt đứt tình mẫu tử, đổi lại bây giờ, cậu vẫn sẽ bất chấp đi theo con đường ấy.
Chai nước vẫn còn dư hơn nửa, sóng nước lay khẽ, Trì Tiên Thanh đặt lại trên bàn, đúng với vị trí ban đầu, hệt như chưa từng bị xê dịch.
Cậu nhăn mày, lắc lắc đầu, giọng nói đều đều: "Con vào trò chuyện, có game mới ra mắt, cả ngày nay không có luyện đàn, không ôn tập gì cả.

Sau này cũng sẽ không chơi đàn, không chăm chỉ học hành nữa."
Không màng đến con đường lui, Trì Tiên Thanh thoải mái nói ra những điều mà trước đây rất khó mở lời: "Hai mươi mấy tiếng nữa con sẽ về nước, chuẩn bị một bản thoả thuận đoạn tuyệt tình thân.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương