Tiểu Nhân Nan Dưỡng
-
Chương 48: Hạ các chủ biến thái
Đã rõ chân tướng rồi, Đường Đa Lệnh cũng không biết nên an ủi Phương Ninh thế nào. Vì nếu nói mình không có chút oán giận nào với đối phương thì chắc chắn là nói dối. Y là một người tốt, nhưng cũng không phải là thánh nhân bị đánh má trái rồi thì đưa má phải cho người ta đánh.
Phương Ninh thấy y không nói lời nào, cũng cảm nhận được oán trách trong lòng y, vì vậy càng khóc thảm thương hơn. Đường Đa Lệnh sốt ruột muốn vò đầu, nhưng không có cả sức để nâng cánh tay nên càng thêm bực bội.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân, không phải của một người, cũng không giống bước chân của người canh gác thường ngày. Tâm tình bực bội của Đường Đa Lệnh bình tĩnh lại theo tiếng bước chân, vì y biết người tới đây có thể có quan hệ tới vận mệnh tương lai của bọn họ.
Phương Ninh cũng thấy không ổn, tiếng khóc nhanh chóng ngừng lại, nhìn ra bên ngoài hàng rào cùng một chỗ với Đường Đa Lệnh. Nàng muốn xem rốt cuộc là thằng khốn nào dám làm chuyện đáng sợ như vậy với nàng.
Có năm người tới, người đứng đầu tiên là một người đàn ông 30 tuổi, mặc áo trắng, sắc mặt âm trầm, những người đằng sau đều mặc quần áo màu đen, mặt đầy sát khí, khiến Đường Đa Lệnh không kiềm được mà nhớ tới phần tử xã hội đen trong phim điện ảnh.
Đường Đa Lệnh không nhận ra 4 người bảo tiêu cường tráng kia, nhưng người đàn ông mặc áo trắng đứng giữa y lại nhận ra, là người lần trước y tới tổng đàn của Triêu Thiên Các trộm dược nhận lầm là Ngọc Liên Hoàn – Hạ Cô Phong.
Từ miệng của Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn, Đường Đa Lệnh đã nghe được không ít lời nói xấu về Hạ Cô Phong. Tuy hai người Hoa Ngọc không thể đánh giá kẻ địch được công bằng, nhưng vừa nghĩ tới Hạ Cô Phong có thể nhẫn tâm để người đầu ấp tay gối, Ngọc Liên Hoàn, chết cháy chung với Hoa Tương Dung, lòng Đường Đa Lệnh không khỏi lạnh đi.
Bộ dạng của Hạ Cô Phong không có thay đổi gì nhiều với nửa năm trước. Hình như làn da chỉ trắng hơn một chút, đi với cái mặt âm trầm của hắn, lại có vẻ đặc biệt quái dị.
Hắn tới gần nhà giam, nhìn chằm chằm vào Đường Đa Lệnh, “Ngươi chính là Vương Ngũ?”
“Ta không phải là Vương Ngũ, ta là Đường Đa Lệnh.” Đường Đa Lệnh rất thành thật trả lời.
“Dù bây giờ ngươi là Vương Ngũ hay Đường Đa Lệnh, chỉ cần ngươi là tên nam nhân ở cùng với Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn là được rồi.” Hạ Cô Phong nhíu mày, hắn cho rằng Đường Đa Lệnh đang nói dối.
“Các chủ, chính là hắn, đúng thế đó.” Người áo đen đứng bên cạnh Hạ Cô Phong nói.
“Ừm, Mạnh đường chủ cùng gia nhập Triêu Thiên Các với hắn, nên sẽ không nhận lầm.” Hạ Cô Phong gật nhẹ đầu.
Đường Đa Lệnh kinh ngạc nhìn người áo đen kia, không ngoài dự tính, chỉ là một khuôn mặt xa lạ, người này với y chỉ như những minh tinh điện ảnh xa lạ trước kia thôi.
Hạ Cô Phong nhìn vẻ mặt của Đường Đa Lệnh trong mắt, cười lạnh nói: ‘Không hổ là thân vệ của Các chủ trong trăm có một, đến lúc này còn có thể mặt không đổi sắc. Ta thật sự rất muốn biết, nếu Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn biết ngươi ở đây thì có thể mặt không đổi sắc được hay không.”
‘Vậy ngươi nhất định sẽ rất thất vọng đấy, ta dù gì cũng chỉ là một ám vệ nho nhỏ, ai thèm quan tâm sống chết của ta chứ?’ Đường Đa Lệnh cũng kinh ngạc trước sự thản nhiên của mình khi đứng trước đại BOSS hung ác, chẳng lẽ cái này gọi là sự bình tĩnh trước khi chết sao?
“Hừ, ta đúng là rất thất vọng.” Hạ Cô Phong dò xét Đường Đa Lệnh một lần nữa. “Ngươi rốt cuộc là tốt ở chỗ nào vậy, sao có thể làm vừa lòng hai tiện nhân có tâm cao ngất đó chứ?”
Đường Đa Lệnh chẳng muốn giải đáp nghi vấn của hắn, chỉ có chút buồn bực tại sao nam nhân ở đây đều thích gọi người đồng tính là tiện nhân.
Phương Ninh nãy giờ luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói: “Bụng dạ của hắn tốt hơn ngươi!”
” Phương tiểu thư!” Đường Đa Lệnh bị nàng làm hoảng sợ. Nữ nhân này không biết là trêu chọc một mãnh thú có lửa giận trong đầu là chuyện nguy hiểm như thế nào sao?
Hạ Cô Phong nở nụ cười, tiếng cười có vẻ lanh lảnh, nhưng đúng thật sự là bị chọc cho cười lên.
“Ha ha, lòng dạ tốt? Phương tiểu thư có biết ám vệ của Triêu Thiên Các được tuyển như thế nào không? Đó là một trò chơi còn tàn khốc hơn chuyện huấn luyện một sát thủ. Những người có thể đứng ở vị trí này đều dính đầy máu tươi, trong đó còn có không ít máu của bạn bè. Ngươi thật sự cho rằng người như thế sẽ có một lòng dạ tốt sao?”
“Sao lại thế được?” Phương Ninh không thể tin được. Những phái lớn của võ lâm và những gia tộc lớn cũng cần võ công cao cường để bảo vệ người quan trọng của họ, cũng cần phải qua cuộc tuyển chọn kịch liệt, nhưng chưa bao giờ làm chuyện giết bạn bè mình.
“Ha ha, ở Triêu Thiên Các là như thế, muốn bò lên cao, sống thật tốt, nhất định phải loại bỏ chướng ngại vật trên đường. Hoa Tương Dung đã làm như vậy, Ngọc Liên Hoàn cũng làm như vậy.” Hiện giờ, chính hắn – Hạ Cô Phong – cũng làm như vậy.
Mạnh Đường chủ không dấu vết lườm người áo đen bên cạnh. Đúng vậy, ở Triêu Thiên Các, càng là người có tâm ngoan thủ lạt không từ thủ đoạn, càng có thể sống lâu hơn. Chính hắn cũng nhờ chiêu này mà ngồi yên trên chức Đường chủ trong nửa năm hỗ loạn, còn người kia cũng nhờ chiêu này mà ngắn ngủi trong vòng mấy tháng đã từ một sát thủ bình thường thăng lên làm Các chủ.
Phương Ninh có chút không tin được nhìn Đường Đa Lệnh, “Chuyện đó, là do các ngươi ép hắn…” Nàng biết A Đường là người ôn hòa, thiện lương, rất nghĩ tới y như những sát thủ xem mạng người như cỏ rác này.
Đường Đa Lệnh âm thầm thở dài một cái, ở trong mắt y, mấy cuộc thảo luận này thật không thú vị lại vô dụng, “Hạ Các chủ bắt ta đến đây để dùng ta dụ bắt Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn? Chẳng lẽ ngươi không biết ta đã rời khỏi bọn họ? Hành tung của họ bị Thừa Thiên Môn phát hiện, ta không muốn bị bọn họ liên lụy nên đã lén chạy. Ngươi giờ có thấy đáng khi tốn nhiều công phu trên người ta không? Ngươi có lẽ nên đi tìm Kim Môn chủ của Thừa Thiên Môn đàm phán để dụ mồi mới đúng.”
Hạ Cô Phong sửng sốt một chút, hắn không biết “dụ mồi” là cái gì, chuyện này khiến hắn hơi tức giận. “Hừ, mấy thứ ngươi nói ta cũng biết, vậy để ta nói cho ngươi biết chút chuyện ngươi không biết.”
“Mấy tên Thừa Thiên Môn ngu ngốc rõ ràng không thể bắt hai tên tiện nhân đó chứ đừng nói chi là giết bọn hắn. Chuyện đương nhiên, Hoa Tương Dung đã từng là sát thủ xuất sắc nhất Triêu Thiên Các, chỉ không ngờ là Ngọc Liên Hoàn cũng chạy mất…” Sau câu nói đó, Hạ Cô Phong như tự nói với chính mình, “Cũng tốt, cũng tốt, điều này chứng tỏ số mệnh của bọn chúng là phải chết trong tay ta.”
Hắn chậm rãi nắm tay lại, giống như Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn đang ở trong lòng tay hắn lúc này, còn hắn thì đang chậm rãi nghiền chúng thành bột phấn.
Đường Đa Lệnh nhìn bàn tay hắn, sợ hãi một trận. “Ngươi sao nhất định phải giết bọn họ? Ngươi giờ đã là Các chủ của Triêu Thiên Các rồi, bọn họ căn bản không có sức để cạnh tranh với ngươi nữa, sao ngươi còn không chịu buông tha cho họ?”
Hạ Cô Phong nhăn lông mày, “Nếu ta không phải là người của Triêu Thiên Các, chắc cũng phải hoài nghi ngươi có phải là ám vệ được Triêu Thiên Các huấn luyện hay không. Vấn đề ngu xuẩn như thế cũng hỏi được? Cách đối phó tốt nhất với kẻ địch của mình đương nhiên là giết chết hắn. Hắc hắc, không giết chết ta, hai người bọn chúng chắc cũng không thể sống an bình, ta cũng thế.”
Đường Đa Lệnh im lặng, y giờ đã rõ ước muốn lớn nhất của Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn không phải là những ngày tốt đẹp của ba người, mà là giết chết Hạ Cô Phong và tất cả đối thủ để trở về năm tháng huy hoàng ngày xưa. Nếu nói thế, ngược lại cũng không thể trách Hạ Cô Phong không chịu buông tha.
“Chuyện báo thù giữa các người là chuyện của các người, sao phải liên lụy tới chúng ta? Có bản lĩnh thì các ngươi đuổi theo giết Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn kìa, giở âm mưu quỷ kế thì còn gì là hảo hán?” Phương Ninh khinh thường nhếch miệng.
“Hắc hắc, Phương đại tiểu thư chắc đã quên, chỗ này là nơi có danh tiếng xấu nhất võ lâm, Triêu Thiên Các, không phải Thừa Thiên Môn. Ở đây không có anh hùng hảo hán.” Hạ Cô Phong lại phát ra một trận cười quái gở, khiến Đường Đa Lệnh không nhịn được nổi cả da gà. Vị Hạ Các chủ này cả tính tình lẫn bề ngòai hình như có gì khác trước, chẳng lẽ gian kế lần trước thất bại nên đầu bị bốc khói luôn rồi sao?
“Ngươi…” Phương Ninh tức giận một trận, nhưng vẫn nên giận chính mình, nàng sao lại coi những tên bại hoại này là hảo hán chứ? “Ta cảnh cáo ngươi, A Đường là hảo huynh đệ của Kim Môn chủ Thừa Thiên Môn. Ngươi nếu dám tổn thương hắn, Kim đại ca nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“A, Kim Môn chủ, thật khiến người ta sợ quá đi.” Bộ dáng của Hạ Cô Phong một chút cũng không nhìn ra vẻ sợ hãi, “Bất quá Phương đại tiểu thư ngược lại đã nhắc nhở ta, Đường Đa Lệnh đã là “hảo huynh đệ” với Kim Môn chủ như thế, vậy dù không dụ được Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn, cũng có thể cùng Kim môn chủ trò chuyện cho thật tốt.”
Hạ Cô Phong vừa cười vừa lấy tay che miệng, như muốn che nụ cười này. Đường Đa Lệnh cảm thấy động tác này của hắn giống y hệt phụ nữ, không ngờ tới mà sững sờ —- trong Triêu Thiên Các này sao lại không có một người bình thường nào chứ?
Hạ Cô Phong phát hiện Đường Đa Lệnh đang nhìn tay mình, đột nhiên giận dữ, vỗ mạnh một chưởng vào cửa lao, đánh những thanh gỗ như muốn gãy. Hắn hung dữ nói với Đường Đa Lệnh: “Ngươi tốt nhất nên cầu lão tổ Tề Thiên phù hộ cho hai tên tiện nhân kia đến đây cứu ngươi, không ngươi sẽ chết rất là thống khổ. Thủ đoạn giết người của Triêu Thiên Các chắc ngươi cũng không xa lạ gì.”
Đường Đa Lệnh không biết mình đã chọc giận Hạ Cô Phong ở điểm này, nhưng từ khi phát hiện mình rơi vào bẫy của Triêu Thiên Các, y đã không trông mong sẽ có kết quả tốt, cho nên đối với uy hiếp của Hạ Cô Phong cũng không thấy ngoài ý muốn, cũng không thấy sợ hãi tột độ gì.
Hóa ra bọn họ đã an toàn. Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi….
“Hai huynh đệ Lý Tiểu Đông đâu? Bọn chúng giờ đang ở đâu?” Y rất muốn hỏi tiếp chuyện hiện giờ của hai người kia, nhưng hắn biết Hạ Cô Phong dù có biết cũng sẽ không nói cho y biết, cho nên chỉ hỏi như vậy thôi.
“Ai?” Hạ Cô Phong sững sờ. Mạnh Đường chủ bên cạnh lập tức thấp giọng nói vài câu.
“À, hai tên tiểu tử kia à.” Trên mặt Hạ Cô Phong lộ ra nụ cười hài lòng, “Không tệ, không tệ, bổn Các chủ nhất định sẽ tự mình dạy dỗ bọn chúng, cho bọn chúng sớm đi chém đầu người.”
Đường Đa Lệnh nhắm mắt lại, trong lòng có chút tiếc nuối, hai đứa bé kia quả nhiên là người của Triêu Thiên Các. Tuổi nhỏ đã biết diễn kịch gạt người, nếu lại được Hạ Cô Phong chỉ dạy, tương lai không phải cũng sẽ thành một thế hệ âm hiểm như hắn?
“Hai tụi nó dù sao cũng chỉ là hài tử, tha cho chúng đi.”
“Tha cho chúng? Ngươi nói là không dạy cho chúng kỹ thuật giết người và mánh khóe để gạt người, rồi để chúng quay về lang thang trên giang hồ sao? Ngươi cho rằng như vậy thì bọn chúng có thể sống được mấy năm?”
Câu hỏi của Hạ Cô Phong khiến Đường Đa Lệnh không thể đáp được gì, nếu không thể có người lớn có thể tin tưởng được chăm sóc, hai đứa trẻ nhỏ yếu sao có thể tồn tại trong thế giới tàn khốc này?
“Mấy người là những tên khốn táng tận lương tâm, cuối cùng cũng sẽ có ngày gặp báo ứng thôi!” Phương Ninh tức giận kêu lên. Nàng mặc dù rất tức giận với huynh đệ Lý Tiểu Đông lấy oán trả ơn đó, nhưng vẫn không đành lòng nhìn tụi nó sa vào trong hang sói này.
“Báo ứng? Nói hay lắm, Phương đại tiểu thư. Ngươi chắc không biết sinh ý của Phương gia các ngươi cũng không sạch sẽ bao nhiêu, không cần nói chuyện bán tin tức cho chúng ta, chỉ những người làm ăn nhỏ vì tranh giành với Phương gia mà mất cả chì lẫn chài, cũng là không ít mạng người. Nếu thế gian này thực sự có cái báo ứng đó, Phương đại tiểu thư cần phải khuyên nhủ phụ thân của ngươi nha.”
Hạ Cô Phong nói xong liền cười ha hả, vừa cười to vừa quay người rời đi. Hắn đến đây chỉ vì muốn nhìn một chút người có thể mê hoặc đồng thời Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn là dạng gì, nhưng kết quả lại khiến hắn rất thất vọng. Chắc hắn nên nghĩ một thủ đoạn khác.
Phương Ninh thấy y không nói lời nào, cũng cảm nhận được oán trách trong lòng y, vì vậy càng khóc thảm thương hơn. Đường Đa Lệnh sốt ruột muốn vò đầu, nhưng không có cả sức để nâng cánh tay nên càng thêm bực bội.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân, không phải của một người, cũng không giống bước chân của người canh gác thường ngày. Tâm tình bực bội của Đường Đa Lệnh bình tĩnh lại theo tiếng bước chân, vì y biết người tới đây có thể có quan hệ tới vận mệnh tương lai của bọn họ.
Phương Ninh cũng thấy không ổn, tiếng khóc nhanh chóng ngừng lại, nhìn ra bên ngoài hàng rào cùng một chỗ với Đường Đa Lệnh. Nàng muốn xem rốt cuộc là thằng khốn nào dám làm chuyện đáng sợ như vậy với nàng.
Có năm người tới, người đứng đầu tiên là một người đàn ông 30 tuổi, mặc áo trắng, sắc mặt âm trầm, những người đằng sau đều mặc quần áo màu đen, mặt đầy sát khí, khiến Đường Đa Lệnh không kiềm được mà nhớ tới phần tử xã hội đen trong phim điện ảnh.
Đường Đa Lệnh không nhận ra 4 người bảo tiêu cường tráng kia, nhưng người đàn ông mặc áo trắng đứng giữa y lại nhận ra, là người lần trước y tới tổng đàn của Triêu Thiên Các trộm dược nhận lầm là Ngọc Liên Hoàn – Hạ Cô Phong.
Từ miệng của Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn, Đường Đa Lệnh đã nghe được không ít lời nói xấu về Hạ Cô Phong. Tuy hai người Hoa Ngọc không thể đánh giá kẻ địch được công bằng, nhưng vừa nghĩ tới Hạ Cô Phong có thể nhẫn tâm để người đầu ấp tay gối, Ngọc Liên Hoàn, chết cháy chung với Hoa Tương Dung, lòng Đường Đa Lệnh không khỏi lạnh đi.
Bộ dạng của Hạ Cô Phong không có thay đổi gì nhiều với nửa năm trước. Hình như làn da chỉ trắng hơn một chút, đi với cái mặt âm trầm của hắn, lại có vẻ đặc biệt quái dị.
Hắn tới gần nhà giam, nhìn chằm chằm vào Đường Đa Lệnh, “Ngươi chính là Vương Ngũ?”
“Ta không phải là Vương Ngũ, ta là Đường Đa Lệnh.” Đường Đa Lệnh rất thành thật trả lời.
“Dù bây giờ ngươi là Vương Ngũ hay Đường Đa Lệnh, chỉ cần ngươi là tên nam nhân ở cùng với Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn là được rồi.” Hạ Cô Phong nhíu mày, hắn cho rằng Đường Đa Lệnh đang nói dối.
“Các chủ, chính là hắn, đúng thế đó.” Người áo đen đứng bên cạnh Hạ Cô Phong nói.
“Ừm, Mạnh đường chủ cùng gia nhập Triêu Thiên Các với hắn, nên sẽ không nhận lầm.” Hạ Cô Phong gật nhẹ đầu.
Đường Đa Lệnh kinh ngạc nhìn người áo đen kia, không ngoài dự tính, chỉ là một khuôn mặt xa lạ, người này với y chỉ như những minh tinh điện ảnh xa lạ trước kia thôi.
Hạ Cô Phong nhìn vẻ mặt của Đường Đa Lệnh trong mắt, cười lạnh nói: ‘Không hổ là thân vệ của Các chủ trong trăm có một, đến lúc này còn có thể mặt không đổi sắc. Ta thật sự rất muốn biết, nếu Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn biết ngươi ở đây thì có thể mặt không đổi sắc được hay không.”
‘Vậy ngươi nhất định sẽ rất thất vọng đấy, ta dù gì cũng chỉ là một ám vệ nho nhỏ, ai thèm quan tâm sống chết của ta chứ?’ Đường Đa Lệnh cũng kinh ngạc trước sự thản nhiên của mình khi đứng trước đại BOSS hung ác, chẳng lẽ cái này gọi là sự bình tĩnh trước khi chết sao?
“Hừ, ta đúng là rất thất vọng.” Hạ Cô Phong dò xét Đường Đa Lệnh một lần nữa. “Ngươi rốt cuộc là tốt ở chỗ nào vậy, sao có thể làm vừa lòng hai tiện nhân có tâm cao ngất đó chứ?”
Đường Đa Lệnh chẳng muốn giải đáp nghi vấn của hắn, chỉ có chút buồn bực tại sao nam nhân ở đây đều thích gọi người đồng tính là tiện nhân.
Phương Ninh nãy giờ luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói: “Bụng dạ của hắn tốt hơn ngươi!”
” Phương tiểu thư!” Đường Đa Lệnh bị nàng làm hoảng sợ. Nữ nhân này không biết là trêu chọc một mãnh thú có lửa giận trong đầu là chuyện nguy hiểm như thế nào sao?
Hạ Cô Phong nở nụ cười, tiếng cười có vẻ lanh lảnh, nhưng đúng thật sự là bị chọc cho cười lên.
“Ha ha, lòng dạ tốt? Phương tiểu thư có biết ám vệ của Triêu Thiên Các được tuyển như thế nào không? Đó là một trò chơi còn tàn khốc hơn chuyện huấn luyện một sát thủ. Những người có thể đứng ở vị trí này đều dính đầy máu tươi, trong đó còn có không ít máu của bạn bè. Ngươi thật sự cho rằng người như thế sẽ có một lòng dạ tốt sao?”
“Sao lại thế được?” Phương Ninh không thể tin được. Những phái lớn của võ lâm và những gia tộc lớn cũng cần võ công cao cường để bảo vệ người quan trọng của họ, cũng cần phải qua cuộc tuyển chọn kịch liệt, nhưng chưa bao giờ làm chuyện giết bạn bè mình.
“Ha ha, ở Triêu Thiên Các là như thế, muốn bò lên cao, sống thật tốt, nhất định phải loại bỏ chướng ngại vật trên đường. Hoa Tương Dung đã làm như vậy, Ngọc Liên Hoàn cũng làm như vậy.” Hiện giờ, chính hắn – Hạ Cô Phong – cũng làm như vậy.
Mạnh Đường chủ không dấu vết lườm người áo đen bên cạnh. Đúng vậy, ở Triêu Thiên Các, càng là người có tâm ngoan thủ lạt không từ thủ đoạn, càng có thể sống lâu hơn. Chính hắn cũng nhờ chiêu này mà ngồi yên trên chức Đường chủ trong nửa năm hỗ loạn, còn người kia cũng nhờ chiêu này mà ngắn ngủi trong vòng mấy tháng đã từ một sát thủ bình thường thăng lên làm Các chủ.
Phương Ninh có chút không tin được nhìn Đường Đa Lệnh, “Chuyện đó, là do các ngươi ép hắn…” Nàng biết A Đường là người ôn hòa, thiện lương, rất nghĩ tới y như những sát thủ xem mạng người như cỏ rác này.
Đường Đa Lệnh âm thầm thở dài một cái, ở trong mắt y, mấy cuộc thảo luận này thật không thú vị lại vô dụng, “Hạ Các chủ bắt ta đến đây để dùng ta dụ bắt Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn? Chẳng lẽ ngươi không biết ta đã rời khỏi bọn họ? Hành tung của họ bị Thừa Thiên Môn phát hiện, ta không muốn bị bọn họ liên lụy nên đã lén chạy. Ngươi giờ có thấy đáng khi tốn nhiều công phu trên người ta không? Ngươi có lẽ nên đi tìm Kim Môn chủ của Thừa Thiên Môn đàm phán để dụ mồi mới đúng.”
Hạ Cô Phong sửng sốt một chút, hắn không biết “dụ mồi” là cái gì, chuyện này khiến hắn hơi tức giận. “Hừ, mấy thứ ngươi nói ta cũng biết, vậy để ta nói cho ngươi biết chút chuyện ngươi không biết.”
“Mấy tên Thừa Thiên Môn ngu ngốc rõ ràng không thể bắt hai tên tiện nhân đó chứ đừng nói chi là giết bọn hắn. Chuyện đương nhiên, Hoa Tương Dung đã từng là sát thủ xuất sắc nhất Triêu Thiên Các, chỉ không ngờ là Ngọc Liên Hoàn cũng chạy mất…” Sau câu nói đó, Hạ Cô Phong như tự nói với chính mình, “Cũng tốt, cũng tốt, điều này chứng tỏ số mệnh của bọn chúng là phải chết trong tay ta.”
Hắn chậm rãi nắm tay lại, giống như Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn đang ở trong lòng tay hắn lúc này, còn hắn thì đang chậm rãi nghiền chúng thành bột phấn.
Đường Đa Lệnh nhìn bàn tay hắn, sợ hãi một trận. “Ngươi sao nhất định phải giết bọn họ? Ngươi giờ đã là Các chủ của Triêu Thiên Các rồi, bọn họ căn bản không có sức để cạnh tranh với ngươi nữa, sao ngươi còn không chịu buông tha cho họ?”
Hạ Cô Phong nhăn lông mày, “Nếu ta không phải là người của Triêu Thiên Các, chắc cũng phải hoài nghi ngươi có phải là ám vệ được Triêu Thiên Các huấn luyện hay không. Vấn đề ngu xuẩn như thế cũng hỏi được? Cách đối phó tốt nhất với kẻ địch của mình đương nhiên là giết chết hắn. Hắc hắc, không giết chết ta, hai người bọn chúng chắc cũng không thể sống an bình, ta cũng thế.”
Đường Đa Lệnh im lặng, y giờ đã rõ ước muốn lớn nhất của Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn không phải là những ngày tốt đẹp của ba người, mà là giết chết Hạ Cô Phong và tất cả đối thủ để trở về năm tháng huy hoàng ngày xưa. Nếu nói thế, ngược lại cũng không thể trách Hạ Cô Phong không chịu buông tha.
“Chuyện báo thù giữa các người là chuyện của các người, sao phải liên lụy tới chúng ta? Có bản lĩnh thì các ngươi đuổi theo giết Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn kìa, giở âm mưu quỷ kế thì còn gì là hảo hán?” Phương Ninh khinh thường nhếch miệng.
“Hắc hắc, Phương đại tiểu thư chắc đã quên, chỗ này là nơi có danh tiếng xấu nhất võ lâm, Triêu Thiên Các, không phải Thừa Thiên Môn. Ở đây không có anh hùng hảo hán.” Hạ Cô Phong lại phát ra một trận cười quái gở, khiến Đường Đa Lệnh không nhịn được nổi cả da gà. Vị Hạ Các chủ này cả tính tình lẫn bề ngòai hình như có gì khác trước, chẳng lẽ gian kế lần trước thất bại nên đầu bị bốc khói luôn rồi sao?
“Ngươi…” Phương Ninh tức giận một trận, nhưng vẫn nên giận chính mình, nàng sao lại coi những tên bại hoại này là hảo hán chứ? “Ta cảnh cáo ngươi, A Đường là hảo huynh đệ của Kim Môn chủ Thừa Thiên Môn. Ngươi nếu dám tổn thương hắn, Kim đại ca nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“A, Kim Môn chủ, thật khiến người ta sợ quá đi.” Bộ dáng của Hạ Cô Phong một chút cũng không nhìn ra vẻ sợ hãi, “Bất quá Phương đại tiểu thư ngược lại đã nhắc nhở ta, Đường Đa Lệnh đã là “hảo huynh đệ” với Kim Môn chủ như thế, vậy dù không dụ được Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn, cũng có thể cùng Kim môn chủ trò chuyện cho thật tốt.”
Hạ Cô Phong vừa cười vừa lấy tay che miệng, như muốn che nụ cười này. Đường Đa Lệnh cảm thấy động tác này của hắn giống y hệt phụ nữ, không ngờ tới mà sững sờ —- trong Triêu Thiên Các này sao lại không có một người bình thường nào chứ?
Hạ Cô Phong phát hiện Đường Đa Lệnh đang nhìn tay mình, đột nhiên giận dữ, vỗ mạnh một chưởng vào cửa lao, đánh những thanh gỗ như muốn gãy. Hắn hung dữ nói với Đường Đa Lệnh: “Ngươi tốt nhất nên cầu lão tổ Tề Thiên phù hộ cho hai tên tiện nhân kia đến đây cứu ngươi, không ngươi sẽ chết rất là thống khổ. Thủ đoạn giết người của Triêu Thiên Các chắc ngươi cũng không xa lạ gì.”
Đường Đa Lệnh không biết mình đã chọc giận Hạ Cô Phong ở điểm này, nhưng từ khi phát hiện mình rơi vào bẫy của Triêu Thiên Các, y đã không trông mong sẽ có kết quả tốt, cho nên đối với uy hiếp của Hạ Cô Phong cũng không thấy ngoài ý muốn, cũng không thấy sợ hãi tột độ gì.
Hóa ra bọn họ đã an toàn. Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi….
“Hai huynh đệ Lý Tiểu Đông đâu? Bọn chúng giờ đang ở đâu?” Y rất muốn hỏi tiếp chuyện hiện giờ của hai người kia, nhưng hắn biết Hạ Cô Phong dù có biết cũng sẽ không nói cho y biết, cho nên chỉ hỏi như vậy thôi.
“Ai?” Hạ Cô Phong sững sờ. Mạnh Đường chủ bên cạnh lập tức thấp giọng nói vài câu.
“À, hai tên tiểu tử kia à.” Trên mặt Hạ Cô Phong lộ ra nụ cười hài lòng, “Không tệ, không tệ, bổn Các chủ nhất định sẽ tự mình dạy dỗ bọn chúng, cho bọn chúng sớm đi chém đầu người.”
Đường Đa Lệnh nhắm mắt lại, trong lòng có chút tiếc nuối, hai đứa bé kia quả nhiên là người của Triêu Thiên Các. Tuổi nhỏ đã biết diễn kịch gạt người, nếu lại được Hạ Cô Phong chỉ dạy, tương lai không phải cũng sẽ thành một thế hệ âm hiểm như hắn?
“Hai tụi nó dù sao cũng chỉ là hài tử, tha cho chúng đi.”
“Tha cho chúng? Ngươi nói là không dạy cho chúng kỹ thuật giết người và mánh khóe để gạt người, rồi để chúng quay về lang thang trên giang hồ sao? Ngươi cho rằng như vậy thì bọn chúng có thể sống được mấy năm?”
Câu hỏi của Hạ Cô Phong khiến Đường Đa Lệnh không thể đáp được gì, nếu không thể có người lớn có thể tin tưởng được chăm sóc, hai đứa trẻ nhỏ yếu sao có thể tồn tại trong thế giới tàn khốc này?
“Mấy người là những tên khốn táng tận lương tâm, cuối cùng cũng sẽ có ngày gặp báo ứng thôi!” Phương Ninh tức giận kêu lên. Nàng mặc dù rất tức giận với huynh đệ Lý Tiểu Đông lấy oán trả ơn đó, nhưng vẫn không đành lòng nhìn tụi nó sa vào trong hang sói này.
“Báo ứng? Nói hay lắm, Phương đại tiểu thư. Ngươi chắc không biết sinh ý của Phương gia các ngươi cũng không sạch sẽ bao nhiêu, không cần nói chuyện bán tin tức cho chúng ta, chỉ những người làm ăn nhỏ vì tranh giành với Phương gia mà mất cả chì lẫn chài, cũng là không ít mạng người. Nếu thế gian này thực sự có cái báo ứng đó, Phương đại tiểu thư cần phải khuyên nhủ phụ thân của ngươi nha.”
Hạ Cô Phong nói xong liền cười ha hả, vừa cười to vừa quay người rời đi. Hắn đến đây chỉ vì muốn nhìn một chút người có thể mê hoặc đồng thời Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn là dạng gì, nhưng kết quả lại khiến hắn rất thất vọng. Chắc hắn nên nghĩ một thủ đoạn khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook