Tiểu Nhân Nan Dưỡng
Chương 15: Từ từ uốn cong

“A Đường, Hoa Tương Dung có ý đồ xấu với ngươi, bị ta bắt được!”

“A Đường, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, ta chỉ tới nhìn xem ngươi có đắp chăn cẩn thận hay không thôi. Khi ta tới tiểu tử này đã sớm lẻn vào rồi, hắn mới có ý đồ xấu!”

“Gì! Ta tới xem xem cửa phòng A Đường có đóng kỹ không, miễn cho bị tên tiểu nhân nào đó lợi dụng làm bậy.”

“Hừ! Thì ra cách ngươi kiểm tra cửa phòng có đóng kỹ hay không chính là cố hết sức mở nó ra a?”

“Đủ rồi!” Đường Đa Lệnh lại gầm lên, sau đó nhảy xuống giường đến chỗ cửa mở tung ngó ra ngoài nhìn nhìn. May mắn, không có ai bị bọn hắn kinh động. Nếu để người khác phát hiện có hai nam nhân nửa đêm lẻn vào phòng y, thì danh tiết của y xem như xong rồi!

“Đi ra ngoài!” Đường Đa Lệnh chỉ chỉ cửa, “Trước hừng đông….Không, kể cả sau hừng đông, ta không muốn nhìn thấy các ngươi ở trong phòng ta!”

Đường Đa Lệnh đuổi hai người ra phòng rồi lập tức đóng cửa lại, những thứ gì di chuyển được đều kéo qua để chặn, còn đem thắt lưng buộc vòng mấy lần.

Mụ nội nó, trên đời này chuyện phiền phức nhất chính là một nam nhân ở cùng hai nam nhân mà còn phải cả ngày lo lắng cho trinh tiết của mình.

Hoa Tương Dung cùng Ngọc Liên Hoàn thất vọng nhìn Đường Đa Lệnh đóng cửa phòng, sau đó quay đầu căm tức trừng nhau, hừ lạnh một tiếng mới trở về phòng của mình.

Về tới phòng, nhìn bóng đêm bên ngoài, cách hừng đông còn rất dài. Bất quá không sao cả, đêm nay không được thì còn vô số đêm khác, huống chi có một số việc không phải chỉ có thể làm trong đêm. =)) =)))

Mục tiêu của Đường Đa Lệnh là Lâm Dương thành, đó là gợi ý Ngọc Liên Hoàn cho y, bởi vì nơi ấy là tổng đàn của Thừa Thiên môn. Nếu nói Triêu Thiên các đứng đầu hắc đạo võ lâm, thì Thừa Thiên môn chính là bạch đạo đứng đầu, môn chủ Kim Đao Thác của Thừa Thiên môn võ công cao cường, vượt xa Hạ Cô Phong, thế lực của Triêu Thiên các tuyệt đối không dám hoành hành tại đây.

Thì ra Thừa Thiên môn thật sự là một môn phái danh tiếng, tiểu tử họ Kim kia cũng là một nhân vật lợi hại. Đường Đa Lệnh hiện tại mới biết lúc trước mình hoài nghi người ta muốn cướp năm trăm lượng là buồn cười cỡ nào, giống như một người hiện đại đứng trước Bill Gates nói: “Ngươi muốn cướp năm trăm nhân dân tệ của ta đúng không!”

Mong muốn của Đường Đa Lệnh là có thể chính thức bắt đầu cuộc sống của y ở thế giới này tại thành Lâm Dương, không còn bị người khác kiềm chế ép buộc, làm những việc hoàn toàn do bản thân quyết định. Thế nhưng còn một việc cấp bách là — làm thế nào mới có thể vứt bỏ hai cái đuôi đằng sau đây?!

“Phía trước chính là Lâm Dương, hai người các ngươi còn muốn theo ta tới bao giờ?” Đường Đa Lệnh tức giận quay đầu lại hỏi hai tên tiểu tử đeo mặt nạ da người xa lạ phía sau.

“A Đường ngươi nói vậy là không đúng, trong thiên hạ nơi nào mà không là vương thổ, hoàng đế lão nhân còn chẳng nói không cho chúng ta đi Lâm Dương, ngươi lại dựa vào cái gì không cho chúng ta đi?” Hoa Tương Dung vẫn cái giọng điệu trước sau như một làm người ta nghiến răng muốn đánh.

Ngọc Liên Hoàn thì có chút ngượng ngùng cười nói: “A Đường, không phải chúng ta nhất định phải đi theo ngươi, chỉ là tình cảnh của chúng ta hiện tại vẫn nên tránh ở Lâm Dương thì an toàn hơn, ngươi cũng không muốn chúng ta gặp nguy hiểm mà, đúng không!?”

“Ai, không sai, ta quả thực không có tư cách giới hạn tự do của các ngươi. Nhưng ta muốn nói thẳng trước, ta nhất quyết sẽ không tham gia vào việc báo thù của các ngươi đâu.”

“Hừ, ngươi yên tâm, vào Lâm Dương thành ngươi có thể giả bộ như không quen biết chúng ta, chúng ta tất nhiên cũng sẽ không quen biết ngươi.” Hoa Tương Dung phiết mặt sang một bên, tựa hồ như không quen biết người trước mắt rồi.

“Ách, ta không phải ý đó….Đã cùng ở trong thành, thì hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau, chỉ là trừ chuyện này ra thôi.” Người quen biến thành hình đồng người lạ đối Đường Đa Lệnh mà nói là chuyện rất đáng buồn, huống chi ba người họ lại đã trải qua những việc khó quên như vậy.

Hoa Tương Dung lúc này mới nở nụ cười, “Với cái bản lãnh không đâu vào đâu của ngươi còn không bằng mấy động tác võ công hoa mĩ của ta nữa là, chỉ có trở ngại chứ giúp được gì, ta mới không muốn ngươi tham gia thì có.”

Đường Đa Lệnh buồn bực, y khi nào thì giúp không được ngược lại hỏng việc? Trộm quần áo cũng trộm được, trộm bạc cũng trộm được, giải dược thì dù không được cũng đã đúng lúc cứu hai người một mạng đó thôi.

Ngọc Liên Hoàn hợp theo cười nói: “A Đường, kỳ thật chúng ta có rất nhiều việc cần ngươi giúp đỡ.”

“Việc gì?” Đường Đa Lệnh càng buồn bực, hai người này khi nào thì tốt đến mức ăn ý thế này?

“Chúng ta….không biết nấu cơm.”

“Không biết giặt quần áo!”

“Phòng quá nhỏ ta sẽ không chịu được.”

“A Đường còn có thể sửa cửa sổ.”

Mụ nội nó! Hai tên này còn muốn y làm bảo mẫu vạn năng a! Đường Đa Lệnh tức giận đá bụng ngựa, chạy như bay mà đi.

“Ta đã nói rồi mà, yêu cầu nhiều quá sẽ dọa chạy A Đường.”

“Hừ, theo ta thấy, là có người nửa đêm ý đồ xấu nhiều quá mới dọa y chạy.”

“Gì! Đó là lỗi của mình ta sao? Có lần nào ngươi không tham gia chứ?”

“Nhưng mỗi lần đều là ngươi tới trước!”

“Ai bảo khinh công ngươi không sánh bằng ta!”

“Ngọc Liên Hoàn ngươi muốn chết!”

“Có giỏi ngươi giết ta!”

…..

Nói thật, Đường Đa Lệnh cũng không muốn ở cùng hai nam nhân nguy hiểm này, nhưng lại không có cách nào từ chối yêu cầu của bọn họ, dù sao trong lòng y đã không thể coi họ như người qua đường giáp không liên quan gì nữa rồi.

Vào Lâm Dương thành, Đường Đa Lệnh bỏ ba mươi lượng bạc mua một căn nhà, hai gian trước sát đường làm mặt tiền cửa hiệu, có thể buôn bán nho nhỏ gì đó. Đằng sau là một tiểu viện, ba người ở không chật cũng không rộng, xem như vừa vặn.

“A Đường mua mặt tiền cửa hiệu này để làm gì?” Ngọc Liên Hoàn đối ý định tương lai của Đường Đa Lệnh rất có hứng thú.

“Ta muốn mở một tiệm ăn.”

Đường Đa Lệnh cẩn thận suy tính qua, làm giàu bằng luyện sắt thép, thủy tinh, xi măng…vân vân kia không thích hợp với hắn, việc duy nhất hắn am hiểu ngoại trừ văn chương kiểu cách chính là làm việc nhà. Nhưng hiện tại muốn làm nhân viên công vụ đều phải trải qua khoa cử, mà làm việc nhà thì đã có nha hoàn, tiểu tư.

Suy đi nghĩ lại, Đường Đa Lệnh quyết định làm về ăn uống. Mặc dù xã hội này cũng như bao xã hội cổ đại khác trọng nông khinh thương, nhưng buôn bán nhỏ về mọi mặt đều tốt hơn làm ruộng nhiều.

“A Đường ngươi muốn nấu cơm cho người ta sao?” Hoa Tương Dung có chút mất hứng, A Đường đáng ra chỉ được nấu cho một mình hắn mới đúng.

“Như vậy rất tốt mà, A Đường nấu ăn rất ngon, việc buôn bán nhất định sẽ thuận lợi.” Ngọc Liên Hoàn trừng Hoa Tương Dung một cái, vị công tử quyền quý từng trải này so với Hoa các chủ càng hiểu thế nào là sống đời trôi dạt.

Đường Đa Lệnh lại lắc lắc đầu, “Ta không định bán thức ăn.” Chỉ với một mình y mà đòi kinh doanh một tiệm cơm thì rất vất vả. “Ta chỉ định bán một thứ thôi.”

“Là cái gì?” Hai người kia đồng loạt hỏi.

“Vằn thắn!”

Thế giới này không có vằn thắn.

“Được đấy, được đấy, cái gọi là vằn thắn gì đó thật sự rất ngon, mùi vị khác hẳn với sủi cảo, nước cốt cũng ngon nữa.” Ngọc Liên Hoàn tinh tế thưởng thức vằn thắn Đường Đa Lệnh làm.

Đường Đa Lệnh cao hứng nói: “Làm vằn thắn cũng nhanh hơn làm sủi cảo, thích hợp để ta mở quán bán. Bất quá lúc bán thì cũng không được nhiều nguyên liệu như vầy.”

Hoa Tương Dung hít hà một hơi, “Muốn nguyên liệu gì? Ta thấy vẫn là vằn thắn cay cay nồng nồng này ăn ngon nhất.” Không hổ là vằn thắn cay, cay đến mặt hắn cũng đỏ hồng theo.

“Hừ, mỹ thực cần phải tinh tế thưởng thức, đâu như ngươi hùm hụp ăn thật đúng là thô tục, sao có thể cảm nhận được sự tinh túy trong món ăn A Đường làm.” Lúc này, phẩm chất quý tộc được hun đúc từ nhỏ trong Ngọc Liên Hoàn lại phô bày.

Hoa Tương Dung không để ý đôi môi đang cay vù vù, cười lạnh nói; “Tinh túy của mỹ thực chính là ăn ngon! Hơn nữa, ngươi tưởng A Đường mở Hạnh Viên Xuân sao, đến ăn sẽ có vài cái quan lại quyền quý?”

Ngọc Liên Hoàn lại hừ lạnh một tiếng: “Bằng tay nghề của A Đường, đem tiệm ăn nhỏ phát triển thành Hạnh Viên Xuân cũng không xa.” Thứ Ngọc đại công tử hắn thích ăn, những quan lại quyền quý khác sao sẽ không thích chứ?

Thấy hai người lại lần nữa khắc khẩu, trong lòng Đường Đa Lệnh lại tràn đầy vui mừng, có ai không vui khi món ăn mình làm ra được yêu thích đâu?

Y ha ha cười nói: “Các ngươi đừng tranh cãi, hai loại này đều là món ta chuẩn bị bán, khẩu vị phong phú mới có thể thu hút nhiều khách hàng. Nào, lại nếm thử loại này xem.”

Hoa Tương Dung cắn một viên vằn thắn chiên, khen: “Ừm, lần này ta đồng ý với Ngọc Liên Hoàn a, A Đường ngươi quả thực có khả năng kinh doanh tiệm ăn nhỏ này thành tửu lâu lớn như Hạnh Viên Xuân.”

“Làm sao được chứ?” Đường Đa Lệnh đã cười đến không ngậm miệng được, nhìn hai nam nhân nguy hiểm trước mắt cũng trở nên vô cùng đáng yêu.

“A Đường, ngươi đừng khiêm tốn. Ta cảm thấy ngươi nên lấy một cái tên thật đẹp cho tiệm ăn mới được, xem như một điểm khởi đầu tốt lành.” Ngọc Liên Hoàn tiếp tục nói.

Đường Đa Lệnh gật gật đầu, “Người có tên, cây có bóng, tên hay đích thực rất quan trọng. Không bằng hai người các ngươi xem xét giúp ta đi.” Nếu bàn về tình thơ ý họa, ý nghĩa sâu xa, hai người này đều giỏi hơn y nhiều.

“Đương nhiên là gọi Hoa Đường Viên, nếu gọi Đường Hoa Viên nghe như phù dung sớm nở tối tàn, điềm xấu.” Hoa Tương Dung lại đoạt trước.

“Hừ, Hoa Đường nghe chẳng khác gì hoang đường, ta xem vẫn nên gọi là Ngọc Đường Lâu hay hơn, vừa nghe đã thấy hấp dẫn rồi.”

Hoa Tương Dung cười lạnh nói: “Đương nhiên hấp dẫn, cả một lầu đều là ca kỹ, luyến đồng, sao không hấp dẫn cho được?” (ở đây theo ý ta hiểu là vì ngọc đường nghe như ngọc đồng)

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Ngọc Liên Hoàn đập mạnh cái đũa xuống bàn.

“Ý tứ chính là tên đó chẳng hay ho gì cả!”

“Chí ít cũng tốt hơn cái hoang đường của ngươi!”

Đường Đa Lệnh lại lần nữa đau đầu, “Đừng cãi nhau nữa, kỳ thật không cần phải có tên của ta, dùng hai người các ngươi là được.” Như vậy hẳn là có thể giải quyết đi.

“Vậy gọi Hoa Ngọc Quán!” Lại là Hoa Tương Dung giành trước.

“Dựa vào cái gì lại bắt ta ở sau?” Ngọc Liên Hoàn đương nhiên muốn phản đối.

“Hắc hắc, ngươi vốn không phải ở dưới sao?” Hoa Tương Dung cười thực ái muội.

“Phi! Ngươi có muốn thử ngay không, để coi ai mới phải ở dưới!”

“Hai người các ngươi im hết cho ta!” Đường Đa Lệnh giận dữ, thì ra Hoa Đường Viên hay Ngọc Đường Lâu đều không có ý gì tốt!

“A Đường, ngươi mới là chủ của tiệm ăn, tên thế nào cuối cùng đều do ngươi quyết định.” Ngọc Liên Hoàn ôn nhu nói, Hoa Tương Dung không lập tức thay đổi sắc mặt được như thế, chỉ đành phải đối Ngọc Liên Hoàn liên thanh hừ lạnh.

“Ta quyết định, tiệm ăn này từ nay về sau liền gọi Đoạn Bối Sơn!’

Hoa Tương Dung chau mày, “A Đường, lúc trước ngươi thích nói đoạn thủ, giờ lại ra cái đoạn bối, nó rốt cục có hàm nghĩa gì a?”

Đường Đa Lệnh cũng không có hảo ý cười nói: “Đoạn thủ, đoạn bối thật ra đều có cùng một ý, cụ thể hàm nghĩa như thế nào các ngươi không cần phải nghiên cứu kỹ.”

Muốn uốn cong sao? Vậy tất cả đều cong đi!

TIỂU NHÂN NAN DƯỠNG

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương