- Vâng! Con mong mọi người sẽ qua khỏi cơn sốc này, hãy cười với cô ấy, để cô ấy có đủ tự tin!

Hắn định đứng dậy thì đôi tay run run của mẹ nó nắm lấy tay hắn:

- Hãy giúp con bé có thể, chúng ta sẽ giúp con khuyên nó!

Hắn mỉm cười để bà an tâm:

- Cô ấy là người con yêu, con sẽ cố gắng hết sức mình, nếu không cố sức, con cũng sẽ cứu cô ấy bằng mọi giá, có thể đánh đổi cái thân này con cũng cam lòng!

Bà mỉm cười, hắn thấy quý bà, bà ấy thật sự rất đẹp và hiền hậu. Nó có người bố tài ba, đẹp,thông minh, có anh trai đẹp tựa thiên thần, hết mực yêu thương, không như hắn, mặc dù cũng có bố, có mẹ, có anh trai, nhưng giờ hắn chỉ còn lại 1 mình. Bố, mẹ thì chẳng quan tâm, chỉ hằng tháng gửi tiền đều đặn về Việt Nam cho hắn tiêu. Anh Trai, người mà hắn quý nhất trên đời này thì đã chết trong lần anh ấy sang Trung Quốc làm ăn, và bị bọn xã hội đen truy đuổi. Chúng là những người Trung Quốc… những thằng khốn dã tâm nhất đã cướp đi tính mạng của anh ấy. Từ lúc đó, hắn đã trở nên căm gét người Trung Quốc và trở nên khép kín, cô độc như bây giờ.

Nhưng cuộc đời hắn lại gặp 1 cô gái Trung Quốc như nó, dù có gét bọn Trung Quốc đến đâu, hắn cũng không thể làm trái tim mình ngừng yêu cô gái đó. Không phải người Trung Quốc nào cũng xấu xa. Hắn sẽ cứu nó từ cõi chết, bởi vì hắn cần nó bên đời, vì nó mà hắn đã thay đổi 180độ,cho hắn biết yêu cuộc sống… nó phải sống….

Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!

Trời đã về đêm…

Nó lật tung chăn, ngồi co chân trên giường. Cả người nó cứ rung lên. Nó vẫn chưa qua được cú sốc, nó sắp chết rồi… Mái tóc nó lù xù trước mặt, đôi môi tím lại, nó cúi mặt vào cánh tay mà khóc nức nở trong đêm.

Sáng hôm sau, nó vẫn lê tới trường như bình thường. Nhà báo của trường đưa tin nó lên bảng tin, rằng nó bị ốm, nên sắc mặt không được ổn, không được ai động vào nó. Mọi người bắt đầu xì xào. Nó mặc kệ. Dù mọi người có quan tâm nó thì nó cũng lẳng lặng bước vào lớp. Cái Mẫn nhìn nó khổ tâm. Cái Viên từ phòng trang điểm của trường chạy ồ tới bên nó hỏi han. Nó cười, rồi nói:

- Mình sắp chết rồi, chẳng sống được bao lâu. Ung Thư Máu mà.

Viên vs Mẫn hoảng hốt, Viên Viên run run:

- Nhược Hi biết rồi sao?

- Sao lại hỏi thế? Không lẽ cậu với Mẫn biết trước rồi?

- À…à…

- Nói đi….

Mặt nó đanh lại, nổi đường gân.

- À…à…ừ…tụi này xin lỗi nhé….

Nó nhìn 2 cô bạn, ngồi thụp xuống ghế, cười trêu ngươi:

- Hóa ra cũng biết trước rồi mà không nói sao?

- Chỉ là bọn mình không muốn cậu buồn thôi. Minh Vũ không cho bọn mình nói, anh Hoàng Minh cũng đã đồng ý điều kiện đó, nên mình….

- Anh HOÀNG MINH CŨNG BIẾT????

- Ừ…

Nó càng trở nên tái nhợt đi, 2 cô bạn ngồi bên cạnh xoa bóp cho nó, vừa nói:

- Anh Minh không muốn cậu buồn như bọn này thôi! Tất cả là vì cậu hết! bọn này không muốn cậu bị gì, lại càng mong cậu khỏi bệnh, nghe Vũ nói, cậu chưa chịu làm phẫu thuật là vì bố mẹ, anh trai, cậu không muốn họ buồn đúng không?

- Mình….

Mẫn cười an ủi:

- Hi hãy làm phẫu thuật đi, tỷ lệ vô cùng cao! Mẫn tin là Hi làm được mà, hãy phẫu thuật, mọi chuyện sẽ ổn thỏa!

- Mình….thật sự không thể để gia đình biết…vậy nên…không đâu…

Viên Viên lại cười:

- Hãy suy nghĩ kĩ đi, cậu sống thì gia đình mới vui vẻ chứ, ai muốn cậu ra đi đâu, vậy nên, mình khuyên 1 câu chân thành, hãy phẫu thuật, không có gì đáng lo cả!

Mẫn gật gật đầu:

- Chỉ là ngủ hai đến 3 tiếng thôi, lúc tỉnh dậy, Hi sẽ hoàn toàn bình phục đó!^^

- Chỉ sợ, nhắm mắt vào thì sẽ không bao giờ mở mắt ra được nữa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương