Tiểu Nha Đầu!! Em Không Thể Chạy Trốn Định Mệnh
-
Chương 35: Ngoại truyện 2
Theo ý kiến cao đẹp của Saymasoo và phggtrnh!! Ta sẽ tặng cho 2 nàng chap này làm quà vì comment cho ta nhá!!...:-)))
...
Vào ngày cuối thu, trời đẹp lắm, mây trắng trời xanh làm tâm hồn thơ ca bỗng dưng bay bỗng...
- Hắt xì!! Thật là khốn nạn mà...!! - Vũ Cường lầm bầm chửi rủa, bên cạnh là Quý Phàm và cặp đôi mới yêu cùng cặp vợ chồng son mới cưới...
- Buồn nôn chết mất!! - Vũ Cường le lói hét lên, kêu khổ cho số phận của mình... Sao ai cũng có đôi có gặp mà mình vẫn không thể thoát kiếp cô đơn thế này...
- Này!! Bốn người âu yếm nhau quá kẻo Vũ Cường nôn thật thì chả ai biết đường mà dọn đâu nhé!! - Quý Phàm cười cười trêu, chính anh không phải cũng đang cô đơn hay sao?? Hay ya... cái cuộc đời...
- Ha!! Vũ Cường ấy hả?? Đào hoa quá cũng là cái tội, anh ha!! - Mia nép chặt vào người Andy, sau bao nhiêu khổ cực, cô đã vui mừng biết bao nhiêu khi tình yêu của mình được đáp lại...
- Phải phải!! Hắn ế luôn thì càng tốt!! - Andy dịu dàng xoa đầu Mia, tiện thể vứt sang Vũ Cường cái lườm toé khói, mới tuần trước hắn còn mặt dày mời Mia đi chơi...
- Andy!! Lại kia đi!! Nhanh nhanh!! - Mia bỗng phấn khởi, vui mừng kéo Andy về phía khu vui chơi giải trí... Andy cũng chậm rãi bước theo...
... Thế là cái đôi vợ chồng tương lai dắt tay nhau đi như thế đấy...
- Này!! Có muốn đi theo họ không?? Em cũng muốn chơi!! - nó nũng nịu lay lay tay Minh Khánh, vẫn hơi gượng mồm khi gọi cậu là anh... Cậu chỉ mắng yêu nó...
- Có chồng rồi mà cứ trẻ con!! Sau này có mà ma nào thèm rước...
- Không phải có anh rước em rồi sao?? - nó thẹn thùng cúi mặt. Không để ý bên cạnh Vũ Cường đang làm ra vẻ muốn ói... Lập tức hai giây sau bị hai cú đạp vào phía chính diện...
- Trông cậu có vẻ hiền hơn hồi trước rồi đó Minh Khánh!! Chắc tại có vợ rồi nên thế!! - bên cạnh, Quý Phàm cũng bắt đầu ngứa mồm trêu chọc... Và trường hợp cũng văng xa ba mét tương tự... Rồi!! Anh chính thức rút lại chữ “hiền” mà anh đã gắn cho cậu... Tên này bạo lực khủng khiếp...
Sau khi cho hai thằng bạn điên của mình ăn đạp, cậu vòng tay nó kéo đi, lầm bầm nhếch môi...
- Lo mà kiếm người yêu đi!! Hai thằng dở hơi...!!...
...
- Hey!! Trên đời này may mắn không đến với hai chúng ta rồi anh bạn!! - Vũ Cường lèm bèm xong cục u trên đầu...
- Sao cũng được!! Ngày mai đến công ty tớ làm công đi!! - Quý Phàm phủi quần đứng lên...
- Gì?? Sao lại là tớ?? - Vũ Cường rống khổ, sau khi được nhận lại cái lườm toé lửa của thằnh bạn thì im bặt...
- Còn nói!! Thư kí của tớ không phải do cậu cuỗm đi hết à?! -... rồi một gót xoay lưng đi thẳng...
..
.
Quý Phàm gót chân đạp nhẹ trên lá thu, bước đi thong thả... Đầu hơi ngước lên ngắm sắc trời...
Vốn trên đời này, người con gái mà anh yêu thương và muốn bảo vệ suốt cuộc đời này... chính là cô em gái ương bướng của anh đấy. Vừa ngốc nghếch lại bướng bỉnh, phận lảm anh như anh sao yên?? Nhưng bây giờ... nó đã có một cuộc sống thực sự hạnh phúc với người nó yêu rồi... Có lẽ... anh cũng nên tìm nửa mảnh ghép của cuộc đời mình thôi...
// Rầm //...
Một tiếng động trời ban vang lên làm anh phải ngoái nhìn, đôi môi anh hơi nhếch lên... Cái cảnh tượng gì đây??...
Phía trước cách anh không xa, một cô gái nằm thẳng cẳng trên sàn và trước mặt là một cây cột điện đã.... “hơi bị mốp“... Mái tóc xoã dài phủ bên hai má, phần dưới chiếc váy ngắn đã bị tốc lên làm lộ nội y màu hồng hình chú gấu!! Anh không thể nhịn cười, không ngờ lại còn có một người ngốc nghếch hậu đậu và trẻ con như vậy, hệt như Quý Nhi nhà anh...
Anh khẽ bước chân lại gần, đưa bàn tay về phía cô gái... Cô gái ngước mắt nhìn anh, đỏ mặt rồi đứng dậy luống cuống cảm ơn... Anh cảm thấy hơi.... dễ thương chớ nhỉ??...
Cô bé thẹn thùng quay gót toan chạy đi, một lực từ phía sau lại siết chặt... Cái cảm giác này... thật ấm áp quá!!
- Anh có thể biết tên em không?? - anh dịu dàng hỏi...
- Em... em là Tuyết... Du ạ!!...
A ~!! Có vẻ Quý Nhi sẽ có thêm một cô chị dâu hậu đậu rồi đây...
.
.
.
Vũ Cường sau khi Quý Phàm rời đi, vẫn nằm im tại chõ, ngước mắt nhìn khóm lá vàng cam đang phủ hết cả một góc trời... Không khí thật yên bình đến kì lạ...
Đào hoa ư?? Chẳng qua là chỉ chưa thật sự tìm thấy người mình cần thôi mà...
Vũ Cường bật dậy, đăm chiêu nhìn chiếc lá úa vàng từ từ rơi rụng... Liệu sau này, anh có phải lẻ loi một mình đi đến cõi chết hay không?? Tự cốc đầu, anh sao lại nghĩ sâu xa như vậy chứ??...
Cái không khí yên tĩnh, bỗng chốc thay bằng tiếng sột soạt...
... Sột soạt??...
...Sao lại có tiếng sột soạt được chứ??...
Vũ Cường đánh mắt, chợt khựng lại... Quả nhiên có người... Là bóng lưng của một cô gái ngồi dựa vào cây dẻ quạt...
Đứng dậy, chậm rãi đi đến, dường như cô bé vẫn chưa phát hiện... À!! Hình như là đang vẽ thứ gì đó...
- Em vẽ đẹp đấy!! - Vũ Cường bất chợt lên tiếng, hơi hoảng, cô bé bật dậy, luống cuống giấu tranh sau lưng và lùi về sau vài bước, hơi đỏ mặt...
- Anh nói thật!! Bầu trời đó nhìn đẹp lắm!! - Vũ Cường đến dở cười vì phản ứng của cô bé, anh chỉ xem tranh thôi mà...
- Anh xem em vẽ được chứ?? - lên tiếng đề nghị, cô bé thẹn thùng bước đến giơ tranh cho cậu xem... Ôi!! Thật dễ thương chết mất!!...
Anh giở trang đầu tiên, dòng chữ in nghiêng “An Tiểu Lệ” đập ngay vào mắt, hơi cười cười...
- Tên em??
Cô bé cười cười, hai má ửng đỏ, gật đầu... Anh hơi khó chịu, sao cô bé không trả lời anh chứ??...
- Cô bé!! Đây là gì?? - cậu chỉ trong bức tranh cái cây cao sừng sững... Cố bé cũng chỉ đưa tay chỉ về phía cây dẻ quạt phía đối diện, anh hơi nheo mày...
- Em không nói được?? - anh chỉ để ý cô bé thoáng giật mình, nét mắt có gì đó bi thương xao xuyến. Làm cho con người ta chỉ muốn ôm vào lòng bảo vệ...
Trả lại tranh, Tiểu Lệ luống cuống thu dọn màu vẽ... Tiểu Lệ bước đi, lại nghe sau lưng có tiếng vọng to...
- Tiểu Lệ!!... - theo phản ứng, Tiểu Lệ xoay người lại, hơi nghiêng đầu... Anh cười cười rồi nói to...
- Ngày mai!! Hãy vẽ cho anh xem nữa nhé!!...
....
...
...End...
...
...
Vào ngày cuối thu, trời đẹp lắm, mây trắng trời xanh làm tâm hồn thơ ca bỗng dưng bay bỗng...
- Hắt xì!! Thật là khốn nạn mà...!! - Vũ Cường lầm bầm chửi rủa, bên cạnh là Quý Phàm và cặp đôi mới yêu cùng cặp vợ chồng son mới cưới...
- Buồn nôn chết mất!! - Vũ Cường le lói hét lên, kêu khổ cho số phận của mình... Sao ai cũng có đôi có gặp mà mình vẫn không thể thoát kiếp cô đơn thế này...
- Này!! Bốn người âu yếm nhau quá kẻo Vũ Cường nôn thật thì chả ai biết đường mà dọn đâu nhé!! - Quý Phàm cười cười trêu, chính anh không phải cũng đang cô đơn hay sao?? Hay ya... cái cuộc đời...
- Ha!! Vũ Cường ấy hả?? Đào hoa quá cũng là cái tội, anh ha!! - Mia nép chặt vào người Andy, sau bao nhiêu khổ cực, cô đã vui mừng biết bao nhiêu khi tình yêu của mình được đáp lại...
- Phải phải!! Hắn ế luôn thì càng tốt!! - Andy dịu dàng xoa đầu Mia, tiện thể vứt sang Vũ Cường cái lườm toé khói, mới tuần trước hắn còn mặt dày mời Mia đi chơi...
- Andy!! Lại kia đi!! Nhanh nhanh!! - Mia bỗng phấn khởi, vui mừng kéo Andy về phía khu vui chơi giải trí... Andy cũng chậm rãi bước theo...
... Thế là cái đôi vợ chồng tương lai dắt tay nhau đi như thế đấy...
- Này!! Có muốn đi theo họ không?? Em cũng muốn chơi!! - nó nũng nịu lay lay tay Minh Khánh, vẫn hơi gượng mồm khi gọi cậu là anh... Cậu chỉ mắng yêu nó...
- Có chồng rồi mà cứ trẻ con!! Sau này có mà ma nào thèm rước...
- Không phải có anh rước em rồi sao?? - nó thẹn thùng cúi mặt. Không để ý bên cạnh Vũ Cường đang làm ra vẻ muốn ói... Lập tức hai giây sau bị hai cú đạp vào phía chính diện...
- Trông cậu có vẻ hiền hơn hồi trước rồi đó Minh Khánh!! Chắc tại có vợ rồi nên thế!! - bên cạnh, Quý Phàm cũng bắt đầu ngứa mồm trêu chọc... Và trường hợp cũng văng xa ba mét tương tự... Rồi!! Anh chính thức rút lại chữ “hiền” mà anh đã gắn cho cậu... Tên này bạo lực khủng khiếp...
Sau khi cho hai thằng bạn điên của mình ăn đạp, cậu vòng tay nó kéo đi, lầm bầm nhếch môi...
- Lo mà kiếm người yêu đi!! Hai thằng dở hơi...!!...
...
- Hey!! Trên đời này may mắn không đến với hai chúng ta rồi anh bạn!! - Vũ Cường lèm bèm xong cục u trên đầu...
- Sao cũng được!! Ngày mai đến công ty tớ làm công đi!! - Quý Phàm phủi quần đứng lên...
- Gì?? Sao lại là tớ?? - Vũ Cường rống khổ, sau khi được nhận lại cái lườm toé lửa của thằnh bạn thì im bặt...
- Còn nói!! Thư kí của tớ không phải do cậu cuỗm đi hết à?! -... rồi một gót xoay lưng đi thẳng...
..
.
Quý Phàm gót chân đạp nhẹ trên lá thu, bước đi thong thả... Đầu hơi ngước lên ngắm sắc trời...
Vốn trên đời này, người con gái mà anh yêu thương và muốn bảo vệ suốt cuộc đời này... chính là cô em gái ương bướng của anh đấy. Vừa ngốc nghếch lại bướng bỉnh, phận lảm anh như anh sao yên?? Nhưng bây giờ... nó đã có một cuộc sống thực sự hạnh phúc với người nó yêu rồi... Có lẽ... anh cũng nên tìm nửa mảnh ghép của cuộc đời mình thôi...
// Rầm //...
Một tiếng động trời ban vang lên làm anh phải ngoái nhìn, đôi môi anh hơi nhếch lên... Cái cảnh tượng gì đây??...
Phía trước cách anh không xa, một cô gái nằm thẳng cẳng trên sàn và trước mặt là một cây cột điện đã.... “hơi bị mốp“... Mái tóc xoã dài phủ bên hai má, phần dưới chiếc váy ngắn đã bị tốc lên làm lộ nội y màu hồng hình chú gấu!! Anh không thể nhịn cười, không ngờ lại còn có một người ngốc nghếch hậu đậu và trẻ con như vậy, hệt như Quý Nhi nhà anh...
Anh khẽ bước chân lại gần, đưa bàn tay về phía cô gái... Cô gái ngước mắt nhìn anh, đỏ mặt rồi đứng dậy luống cuống cảm ơn... Anh cảm thấy hơi.... dễ thương chớ nhỉ??...
Cô bé thẹn thùng quay gót toan chạy đi, một lực từ phía sau lại siết chặt... Cái cảm giác này... thật ấm áp quá!!
- Anh có thể biết tên em không?? - anh dịu dàng hỏi...
- Em... em là Tuyết... Du ạ!!...
A ~!! Có vẻ Quý Nhi sẽ có thêm một cô chị dâu hậu đậu rồi đây...
.
.
.
Vũ Cường sau khi Quý Phàm rời đi, vẫn nằm im tại chõ, ngước mắt nhìn khóm lá vàng cam đang phủ hết cả một góc trời... Không khí thật yên bình đến kì lạ...
Đào hoa ư?? Chẳng qua là chỉ chưa thật sự tìm thấy người mình cần thôi mà...
Vũ Cường bật dậy, đăm chiêu nhìn chiếc lá úa vàng từ từ rơi rụng... Liệu sau này, anh có phải lẻ loi một mình đi đến cõi chết hay không?? Tự cốc đầu, anh sao lại nghĩ sâu xa như vậy chứ??...
Cái không khí yên tĩnh, bỗng chốc thay bằng tiếng sột soạt...
... Sột soạt??...
...Sao lại có tiếng sột soạt được chứ??...
Vũ Cường đánh mắt, chợt khựng lại... Quả nhiên có người... Là bóng lưng của một cô gái ngồi dựa vào cây dẻ quạt...
Đứng dậy, chậm rãi đi đến, dường như cô bé vẫn chưa phát hiện... À!! Hình như là đang vẽ thứ gì đó...
- Em vẽ đẹp đấy!! - Vũ Cường bất chợt lên tiếng, hơi hoảng, cô bé bật dậy, luống cuống giấu tranh sau lưng và lùi về sau vài bước, hơi đỏ mặt...
- Anh nói thật!! Bầu trời đó nhìn đẹp lắm!! - Vũ Cường đến dở cười vì phản ứng của cô bé, anh chỉ xem tranh thôi mà...
- Anh xem em vẽ được chứ?? - lên tiếng đề nghị, cô bé thẹn thùng bước đến giơ tranh cho cậu xem... Ôi!! Thật dễ thương chết mất!!...
Anh giở trang đầu tiên, dòng chữ in nghiêng “An Tiểu Lệ” đập ngay vào mắt, hơi cười cười...
- Tên em??
Cô bé cười cười, hai má ửng đỏ, gật đầu... Anh hơi khó chịu, sao cô bé không trả lời anh chứ??...
- Cô bé!! Đây là gì?? - cậu chỉ trong bức tranh cái cây cao sừng sững... Cố bé cũng chỉ đưa tay chỉ về phía cây dẻ quạt phía đối diện, anh hơi nheo mày...
- Em không nói được?? - anh chỉ để ý cô bé thoáng giật mình, nét mắt có gì đó bi thương xao xuyến. Làm cho con người ta chỉ muốn ôm vào lòng bảo vệ...
Trả lại tranh, Tiểu Lệ luống cuống thu dọn màu vẽ... Tiểu Lệ bước đi, lại nghe sau lưng có tiếng vọng to...
- Tiểu Lệ!!... - theo phản ứng, Tiểu Lệ xoay người lại, hơi nghiêng đầu... Anh cười cười rồi nói to...
- Ngày mai!! Hãy vẽ cho anh xem nữa nhé!!...
....
...
...End...
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook